Chương 24: Không có cô bên cạnh, trái tim anh như đã chết
“Thiếu Văn, tôi có việc bận nên bây giờ mới đến thăm cậu được. Tình hình của cậu hiện giờ thế nào rồi?” Hà Thần nói
“Những vết thương khác không có gì nghiêm trọng, chỉ là đi lại hơi khó khăn một chút mà thôi”
“Rốt cuộc là ai đã làm cho cậu ra nông nổi này, tôi sẽ tìm họ để tính sổ”
“Chuyện này là ân oán giữa riêng tôi và hắn ta, hơn nữa hắn ta cũng không phải người dễ đối phó, nên cậu không cần xen vào, tự tôi sẽ nghĩ cách đối phó với cậu ta”
“Nếu cậu xem tôi là bạn thì hãy nói cho tôi biết người đó là ai, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách đối phó”
“Là người vẫn luôn thích Hạ Lạc, Sở Ngôn Nhất”
“Sở Ngôn Nhất, là hắn ta sao?”
Khi nghe tên này, Hà Thần bất giác siết chặt tay lại.
“Cậu biết hắn ta sao?”
“Đúng vậy. Hắn ta không những là kẻ thù của cậu, mà còn là kẻ thù của tôi”
“Mọi chuyện là sao, cậu có thể kể cho tôi nghe được không?”
“Chuyện này kể ra rất dài, khi nào có thời gian thích hợp tôi sẽ kể cho cậu nghe”
___________
Vài ngày sau, anh cũng được xuất viện. Chân của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên không thể lên lớp học, mọi sinh hoạt thường ngày của anh đều do Hà Thần giúp đỡ. Hạ Chí Viễn cũng đã thay Hạ Lạc xin nghỉ việc ở trường.
Hiện giờ kí túc xá chỉ còn lại một mình anh, vì cảm thấy buồn chán, anh định ra ngoài đi dạo, đúng lúc này Hà Thần trở về.
“Thiếu Văn, chân của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, cậu không được đi lung tung”
“Tôi muốn đi ra ngoài một lát, ở trong phòng một mình tôi lại suy nghĩ lung tung”
Hà Thần thở dài, vỗ vỗ vai anh.
“Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì ngay từ đầu tôi đã không khuyên cậu theo đuổi y tá Hạ”
“Cậu đừng nói như vậy, nhờ cậu khuyên nên tôi mới có dũng khí theo đuổi cô ấy, tôi không hối hận vì đã làm như vậy. Nếu như cho tôi lựa chọn lại, tôi vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi cô ấy”
“Tôi vừa nghe tin y tá Hạ đã xin nghỉ việc rồi, sau này ngay cả cơ hội gặp cô ấy cũng rất khó”
“Tôi cũng đã đoán trước được việc này rồi, bởi vì bây giờ cô ấy không muốn gặp tôi nữa”
“Cậu cũng đừng quá đau lòng, chờ đến khi y tá Hạ hồi phục trí nhớ, đến lúc đó cậu vẫn còn cơ hội”
“Phải, tôi sẽ chờ đến khi cô ấy hồi phục trí nhớ”
Khi nói câu này, ánh mắt anh trở nên mông lung.
Kể từ khi Hạ Lạc trở về nhà, Sở Ngôn Nhất ngoại trừ bận công việc, thời gian còn lại đều ở bên cạnh cô, mục đích là để giúp cô tăng thêm thiện cảm với hắn ta.
“Tiểu Hạ đã ngủ rồi sao?”
“Đúng vậy, thời gian gần đây cô ấy thường hay gặp ác mộng, cần phải có người bên cạnh cô ấy mới có thể ngủ được”
“Ngôn Nhất, thời gian này vất vả cho con rồi. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, con về nghỉ ngơi đi”
“Bác trai, con có chuyện muốn nói với bác”
“Là chuyện gì?”
“Nhân lúc Hạ Lạc vẫn chưa hồi phục trí nhớ, con muốn mau chóng kết hôn với cô ấy”
Ông im lặng, hắn ta nói tiếp: “Bác yên tâm đi, sau này con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy”
“Được. Bác giao Tiểu Hạ cho con là vì bác tin tưởng con, mong con đừng làm ta thất vọng”
“Bác trai, cảm ơn bác đã tin tưởng con, con sẽ không làm bác thất vọng đâu”
________________________
“Hôm nay tâm trạng của tôi khá tốt nên muốn mời mọi người đi ăn một bữa”
“Ngôn Nhất, chuyện gì lại làm cậu vui như vậy, có phải cậu và Hạ tiểu thư sắp kết hôn rồi phải không?”
“Cũng sắp rồi, bây giờ chỉ cần thuyết phục cô ấy đồng ý nữa thôi. Tôi nghĩ là chuyện này cũng không quá khó khăn, vì tôi thấy hình như cô ấy cũng dần dần chấp nhận tôi rồi”
“Ngôn Nhất, chúng tôi chờ tin vui của cậu”
“Nhất định. La Trì, dù sao thì tôi cũng phải cảm ơn cậu ở nhà hàng lần trước đã phối hợp diễn kịch với tôi”
“Cũng không thể tính là diễn được, vì đó là lời thật lòng của tôi. Cậu yêu cô ta như vậy, nhưng cô ta lại không biết trân trọng cậu. Tôi cảm thấy thật không đành lòng”
“Chờ tôi có được Hạ Lạc, tôi nhất định sẽ không quên công lao của cậu”
Chuyện xảy ra ở nhà hàng lần trước, thật ra Sở Ngôn Nhất đã phát hiện ra cô và anh ngay từ đầu, nên hắn ta cố tình nói những lời đó cho cô nghe.
______________________________
Còn vài ngày nữa là đến kỳ nghỉ đông, vì chân của anh vẫn chưa khỏi hẳn nên bài thi của anh được hoãn lại vào năm sau. Anh đang thu xếp hành lý thì Hà Thần đi vào.
“Thiếu Văn, cậu có dự định gì cho kỳ nghỉ sắp tới chưa, cậu định về quê hay tiếp tục ở lại đây?”
“Tôi dự định về quê vài ngày để thăm mẹ tôi, sau đó sẽ trở lại đây để làm việc”
Anh chợt nhớ lại những lời hứa hẹn giữa mình và Hạ Lạc, anh định nhân kỳ nghỉ này đưa cô về nhà của anh, gặp mẹ của anh. Nhưng hiện giờ lời ước hẹn giữa anh và cô không thể nào thực hiện được nữa.
“Những vết thương khác không có gì nghiêm trọng, chỉ là đi lại hơi khó khăn một chút mà thôi”
“Rốt cuộc là ai đã làm cho cậu ra nông nổi này, tôi sẽ tìm họ để tính sổ”
“Chuyện này là ân oán giữa riêng tôi và hắn ta, hơn nữa hắn ta cũng không phải người dễ đối phó, nên cậu không cần xen vào, tự tôi sẽ nghĩ cách đối phó với cậu ta”
“Nếu cậu xem tôi là bạn thì hãy nói cho tôi biết người đó là ai, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách đối phó”
“Là người vẫn luôn thích Hạ Lạc, Sở Ngôn Nhất”
“Sở Ngôn Nhất, là hắn ta sao?”
Khi nghe tên này, Hà Thần bất giác siết chặt tay lại.
“Cậu biết hắn ta sao?”
“Đúng vậy. Hắn ta không những là kẻ thù của cậu, mà còn là kẻ thù của tôi”
“Mọi chuyện là sao, cậu có thể kể cho tôi nghe được không?”
“Chuyện này kể ra rất dài, khi nào có thời gian thích hợp tôi sẽ kể cho cậu nghe”
___________
Vài ngày sau, anh cũng được xuất viện. Chân của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên không thể lên lớp học, mọi sinh hoạt thường ngày của anh đều do Hà Thần giúp đỡ. Hạ Chí Viễn cũng đã thay Hạ Lạc xin nghỉ việc ở trường.
Hiện giờ kí túc xá chỉ còn lại một mình anh, vì cảm thấy buồn chán, anh định ra ngoài đi dạo, đúng lúc này Hà Thần trở về.
“Thiếu Văn, chân của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, cậu không được đi lung tung”
“Tôi muốn đi ra ngoài một lát, ở trong phòng một mình tôi lại suy nghĩ lung tung”
Hà Thần thở dài, vỗ vỗ vai anh.
“Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì ngay từ đầu tôi đã không khuyên cậu theo đuổi y tá Hạ”
“Cậu đừng nói như vậy, nhờ cậu khuyên nên tôi mới có dũng khí theo đuổi cô ấy, tôi không hối hận vì đã làm như vậy. Nếu như cho tôi lựa chọn lại, tôi vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi cô ấy”
“Tôi vừa nghe tin y tá Hạ đã xin nghỉ việc rồi, sau này ngay cả cơ hội gặp cô ấy cũng rất khó”
“Tôi cũng đã đoán trước được việc này rồi, bởi vì bây giờ cô ấy không muốn gặp tôi nữa”
“Cậu cũng đừng quá đau lòng, chờ đến khi y tá Hạ hồi phục trí nhớ, đến lúc đó cậu vẫn còn cơ hội”
“Phải, tôi sẽ chờ đến khi cô ấy hồi phục trí nhớ”
Khi nói câu này, ánh mắt anh trở nên mông lung.
Kể từ khi Hạ Lạc trở về nhà, Sở Ngôn Nhất ngoại trừ bận công việc, thời gian còn lại đều ở bên cạnh cô, mục đích là để giúp cô tăng thêm thiện cảm với hắn ta.
“Tiểu Hạ đã ngủ rồi sao?”
“Đúng vậy, thời gian gần đây cô ấy thường hay gặp ác mộng, cần phải có người bên cạnh cô ấy mới có thể ngủ được”
“Ngôn Nhất, thời gian này vất vả cho con rồi. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, con về nghỉ ngơi đi”
“Bác trai, con có chuyện muốn nói với bác”
“Là chuyện gì?”
“Nhân lúc Hạ Lạc vẫn chưa hồi phục trí nhớ, con muốn mau chóng kết hôn với cô ấy”
Ông im lặng, hắn ta nói tiếp: “Bác yên tâm đi, sau này con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy”
“Được. Bác giao Tiểu Hạ cho con là vì bác tin tưởng con, mong con đừng làm ta thất vọng”
“Bác trai, cảm ơn bác đã tin tưởng con, con sẽ không làm bác thất vọng đâu”
________________________
“Hôm nay tâm trạng của tôi khá tốt nên muốn mời mọi người đi ăn một bữa”
“Ngôn Nhất, chuyện gì lại làm cậu vui như vậy, có phải cậu và Hạ tiểu thư sắp kết hôn rồi phải không?”
“Cũng sắp rồi, bây giờ chỉ cần thuyết phục cô ấy đồng ý nữa thôi. Tôi nghĩ là chuyện này cũng không quá khó khăn, vì tôi thấy hình như cô ấy cũng dần dần chấp nhận tôi rồi”
“Ngôn Nhất, chúng tôi chờ tin vui của cậu”
“Nhất định. La Trì, dù sao thì tôi cũng phải cảm ơn cậu ở nhà hàng lần trước đã phối hợp diễn kịch với tôi”
“Cũng không thể tính là diễn được, vì đó là lời thật lòng của tôi. Cậu yêu cô ta như vậy, nhưng cô ta lại không biết trân trọng cậu. Tôi cảm thấy thật không đành lòng”
“Chờ tôi có được Hạ Lạc, tôi nhất định sẽ không quên công lao của cậu”
Chuyện xảy ra ở nhà hàng lần trước, thật ra Sở Ngôn Nhất đã phát hiện ra cô và anh ngay từ đầu, nên hắn ta cố tình nói những lời đó cho cô nghe.
______________________________
Còn vài ngày nữa là đến kỳ nghỉ đông, vì chân của anh vẫn chưa khỏi hẳn nên bài thi của anh được hoãn lại vào năm sau. Anh đang thu xếp hành lý thì Hà Thần đi vào.
“Thiếu Văn, cậu có dự định gì cho kỳ nghỉ sắp tới chưa, cậu định về quê hay tiếp tục ở lại đây?”
“Tôi dự định về quê vài ngày để thăm mẹ tôi, sau đó sẽ trở lại đây để làm việc”
Anh chợt nhớ lại những lời hứa hẹn giữa mình và Hạ Lạc, anh định nhân kỳ nghỉ này đưa cô về nhà của anh, gặp mẹ của anh. Nhưng hiện giờ lời ước hẹn giữa anh và cô không thể nào thực hiện được nữa.