Chương 21: Cô bị mất trí nhớ
“Tình trạng của cô ấy không có gì đáng ngại, chỉ là hiện giờ vẫn còn hôn mê, nhưng cô ấy đã có người nhà chăm sóc rồi, cho nên anh cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi đi”
“Y tá, tôi muốn đích thân đi gặp cô ấy, như vậy tôi mới có thể yên tâm được”
“Được rồi, vậy anh chờ ở đây đi, tôi đi lấy xe lăn cho anh”
Hạ Chí Viễn vừa từ trong phòng bệnh của cô ra, ông nhìn thấy Từ Thiếu Văn liền nói:
“Cậu bị thương khá nặng, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi đi, Tiểu Hạ đã có tôi chăm sóc rồi, cậu không cần lo lắng”
“Chú Hạ, con không sao, con muốn gặp Hạ Lạc, cô ấy đã tỉnh lại chưa?”
“Vẫn chưa. Ngược lại là cậu, cậu đã thành ra như vậy còn nói không sao. Cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu và Tiểu Hạ đều bị thương”
Trước đây anh từng suy đoán đám lưu manh chặn đánh anh có liên quan đến Hạ Chí Viễn, vì ông từng phản đối cô và anh ở bên nhau, nhưng khi nghe ông hỏi như vậy, chứng tỏ chuyện này không liên quan đến ông. Vậy chỉ còn lại một người có khả năng làm chuyện này. Anh liếc mắt sang nhìn Sở Ngôn Nhất đang đứng cạnh ông, sau đó rũ mắt xuống.
“Con bị một đám lưu manh chặn đánh, sau đó họ trói con trong khu rừng cả đêm. Là Hạ Lạc đã tìm thấy con”
Anh kể lại mọi chuyện cho ông nghe, trong suốt quá trình đó, anh luôn chú ý đến thái độ của Sở Ngôn Nhất. Ông nghe xong, vỗ vai anh nói:
“Cảm ơn cậu đã cứu Tiểu Hạ nhà tôi, vất vả cho cậu rồi”
“Chú Hạ, con yêu cô ấy, cho nên con bảo vệ cô ấy là điều tất nhiên, chú không cần phải cảm ơn con”
Thấy ông im lặng, anh nói tiếp: “Chú Hạ, Hạ Lạc nói sức khỏe của chú không được tốt, hiện giờ chú sao rồi?”
“Sao khi tôi uống thuốc do Tiểu Hạ kê thì sức khỏe đã đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm. Cậu vào trong thăm nó đi”
“Cảm ơn chú”
Đợi anh vào trong, ông mới nói với Sở Ngôn Nhất.
“Chuyện Từ Thiếu Văn bị chặn đánh có liên quan đến con không?”
“Bác trai, trong mắt của bác, con là loại người này sao? Biết đâu cậu ta ở bên ngoài gây thù oán với người khác nên mới bị trả thù. Cho dù con và cậu ta là tình địch, con cũng sẽ không dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy”
“Ta tạm tin con, hy vọng chuyện này thật sự không liên quan đến con”
Trong phòng bệnh, cô vẫn đang hôn mê, anh nắm lấy tay cô hôn nhẹ.
“Hạ Lạc, bất luận người chia rẽ chúng ta là ai, anh cũng sẽ không để người đó đạt được mục đích. Em mau tỉnh lại đi, Hạ Lạc”
Mi mắt cô khẽ động, cô chậm rãi mở mắt ra.
“Hạ Lạc, em tỉnh rồi, em cảm thấy sao rồi? Có đau chỗ nào không?”
Cô không trả lời, bỗng dưng cô rút tay lại. Anh sửng sốt.
“Hạ Lạc, em làm sao vậy?”
“Anh là ai? Tôi và anh có quen nhau sao?”
Anh kinh ngạc nhìn cô, tựa như bầu trời sụp đổ.
“Hạ Lạc, em đang nói gì vậy? Em không nhận ra anh nữa sao?”
“Tôi thật sự không biết anh là ai. Tại sao tôi lại không nhớ gì hết?”
Cô ôm đầu lẩm bẩm. Mọi người bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền đi vào.
“Tiểu Hạ, con sao vậy?”
“Y tá, không phải cô đã nói tình trạng của cô ấy không có gì đáng ngại sao? Tại sao hiện giờ cô ấy lại không nhớ gì hết?”
Y tá bước đến kiểm tra tình trạng của cô.
“Cô bình tĩnh lại đi. Cô xem xem, tất cả những người ở đây, cô có nhận ra họ là ai không?”
Cô nhìn lướt qua Hạ Chí Viễn và Sở Ngôn Nhất, sau đó lắc đầu.
“Hạ Lạc, anh là Ngôn Nhất, còn người bên cạnh anh là ba của em, em thật sự không có chút ấn tượng nào sao?”
“Tôi thật sự không thể nhớ ra, tôi cũng không biết các người là ai”
Sau khi xem xét tình trạng của cô, y tá nói với Từ Thiếu Văn:
“Lúc nãy tôi vẫn chưa nói cho anh biết, thật ra cô ấy có máu bầm tụ trong não, tình trạng này thường sẽ để lại những di chứng khác nhau. Tôi cũng đã nói qua tình trạng này cho người nhà của cô ấy biết rồi”
“Cho nên mất trí nhớ là di chứng của máu bầm tụ trong não để lại?”
“Đúng vậy. Nhưng mà mọi người không cần quá lo lắng, đợi đến khi máu bầm trong não của cô ấy tan hết, trí nhớ của cô ấy sẽ khôi phục lại. Nhanh nhất là vài ngày, chậm nhất là vài tháng”
“Y tá, cảm ơn cô”
“Y tá, tôi muốn đích thân đi gặp cô ấy, như vậy tôi mới có thể yên tâm được”
“Được rồi, vậy anh chờ ở đây đi, tôi đi lấy xe lăn cho anh”
Hạ Chí Viễn vừa từ trong phòng bệnh của cô ra, ông nhìn thấy Từ Thiếu Văn liền nói:
“Cậu bị thương khá nặng, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi đi, Tiểu Hạ đã có tôi chăm sóc rồi, cậu không cần lo lắng”
“Chú Hạ, con không sao, con muốn gặp Hạ Lạc, cô ấy đã tỉnh lại chưa?”
“Vẫn chưa. Ngược lại là cậu, cậu đã thành ra như vậy còn nói không sao. Cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu và Tiểu Hạ đều bị thương”
Trước đây anh từng suy đoán đám lưu manh chặn đánh anh có liên quan đến Hạ Chí Viễn, vì ông từng phản đối cô và anh ở bên nhau, nhưng khi nghe ông hỏi như vậy, chứng tỏ chuyện này không liên quan đến ông. Vậy chỉ còn lại một người có khả năng làm chuyện này. Anh liếc mắt sang nhìn Sở Ngôn Nhất đang đứng cạnh ông, sau đó rũ mắt xuống.
“Con bị một đám lưu manh chặn đánh, sau đó họ trói con trong khu rừng cả đêm. Là Hạ Lạc đã tìm thấy con”
Anh kể lại mọi chuyện cho ông nghe, trong suốt quá trình đó, anh luôn chú ý đến thái độ của Sở Ngôn Nhất. Ông nghe xong, vỗ vai anh nói:
“Cảm ơn cậu đã cứu Tiểu Hạ nhà tôi, vất vả cho cậu rồi”
“Chú Hạ, con yêu cô ấy, cho nên con bảo vệ cô ấy là điều tất nhiên, chú không cần phải cảm ơn con”
Thấy ông im lặng, anh nói tiếp: “Chú Hạ, Hạ Lạc nói sức khỏe của chú không được tốt, hiện giờ chú sao rồi?”
“Sao khi tôi uống thuốc do Tiểu Hạ kê thì sức khỏe đã đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm. Cậu vào trong thăm nó đi”
“Cảm ơn chú”
Đợi anh vào trong, ông mới nói với Sở Ngôn Nhất.
“Chuyện Từ Thiếu Văn bị chặn đánh có liên quan đến con không?”
“Bác trai, trong mắt của bác, con là loại người này sao? Biết đâu cậu ta ở bên ngoài gây thù oán với người khác nên mới bị trả thù. Cho dù con và cậu ta là tình địch, con cũng sẽ không dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy”
“Ta tạm tin con, hy vọng chuyện này thật sự không liên quan đến con”
Trong phòng bệnh, cô vẫn đang hôn mê, anh nắm lấy tay cô hôn nhẹ.
“Hạ Lạc, bất luận người chia rẽ chúng ta là ai, anh cũng sẽ không để người đó đạt được mục đích. Em mau tỉnh lại đi, Hạ Lạc”
Mi mắt cô khẽ động, cô chậm rãi mở mắt ra.
“Hạ Lạc, em tỉnh rồi, em cảm thấy sao rồi? Có đau chỗ nào không?”
Cô không trả lời, bỗng dưng cô rút tay lại. Anh sửng sốt.
“Hạ Lạc, em làm sao vậy?”
“Anh là ai? Tôi và anh có quen nhau sao?”
Anh kinh ngạc nhìn cô, tựa như bầu trời sụp đổ.
“Hạ Lạc, em đang nói gì vậy? Em không nhận ra anh nữa sao?”
“Tôi thật sự không biết anh là ai. Tại sao tôi lại không nhớ gì hết?”
Cô ôm đầu lẩm bẩm. Mọi người bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền đi vào.
“Tiểu Hạ, con sao vậy?”
“Y tá, không phải cô đã nói tình trạng của cô ấy không có gì đáng ngại sao? Tại sao hiện giờ cô ấy lại không nhớ gì hết?”
Y tá bước đến kiểm tra tình trạng của cô.
“Cô bình tĩnh lại đi. Cô xem xem, tất cả những người ở đây, cô có nhận ra họ là ai không?”
Cô nhìn lướt qua Hạ Chí Viễn và Sở Ngôn Nhất, sau đó lắc đầu.
“Hạ Lạc, anh là Ngôn Nhất, còn người bên cạnh anh là ba của em, em thật sự không có chút ấn tượng nào sao?”
“Tôi thật sự không thể nhớ ra, tôi cũng không biết các người là ai”
Sau khi xem xét tình trạng của cô, y tá nói với Từ Thiếu Văn:
“Lúc nãy tôi vẫn chưa nói cho anh biết, thật ra cô ấy có máu bầm tụ trong não, tình trạng này thường sẽ để lại những di chứng khác nhau. Tôi cũng đã nói qua tình trạng này cho người nhà của cô ấy biết rồi”
“Cho nên mất trí nhớ là di chứng của máu bầm tụ trong não để lại?”
“Đúng vậy. Nhưng mà mọi người không cần quá lo lắng, đợi đến khi máu bầm trong não của cô ấy tan hết, trí nhớ của cô ấy sẽ khôi phục lại. Nhanh nhất là vài ngày, chậm nhất là vài tháng”
“Y tá, cảm ơn cô”