Chương 9
“Chư vị đều là đệ tử Huy Sơn, quy củ đại điển đầu xuân không cần ta nhiều lời, chắc hẳn các ngươi đã rõ ràng, chỉ nói đến thí luyện lần này, thời gian là một ngày một đêm, trước mặt trời lặn ngày mai, nếu các ngươi không có cách nào bắt được Thực Anh thú, coi như thí luyện thất bại, tất cả đã hiểu hết chưa?”
“Đã hiểu.”
Ngoại ô Nhạc Trì trấn hạ một lớp kết giới, hôm nay là đại điện đầu xuân, sáng sớm, người thủ sơn đã tập trung cử hành nghi lễ ở Mạnh Xuân điện, sau đó đi theo gia chủ cùng trưởng lão trong môn đồng loạt tiến vào phụ cận Nhạc Trì trấn.
Người đang nói chuyện là tam đệ tử của Khương Hoàng, một vị sư thúc khác của Khương Ngộ, Khương Diễn.
Trừ người của Khương gia, người trong huyền môn tới làm khách ở Huy Sơn cũng tới. Khương gia không tính là thế gia lớn, nhưng tốt xấu chủ tu kiếm đạo, đại điển đầu xuân là lễ hội long trọng mỗi năm một lần của Huy Sơn, vậy nên ngoại nhân đều đến xem lễ.
Ánh mắt Khương Diễn đảo qua đám đệ tử trước mặt:” Lâu Kiêu, đi ra.”
Theo lời gọi, một nam tử cao lớn vượt qua đám người, ngũ quan hắn cực kỳ đoan chính, mắt đậm mày ngài, hai hàng lông mày tự mang cỗ uy nghiêm chính khí, ôm kiếm đáp: “Sư phụ.”
“Con học nghệ ở Huy Sơn đã mười năm, từng mấy lần đi theo vi sư ra ngoài hàng yêu, năm nay trong đám người thủ sơn, con là người có tư lịch sâu nhất, thực lực mạnh nhất, là sư huynh của tất cả mọi người. Lúc thí luyện, con không thể phớt lờ, không được nóng vội, phải gánh vác trọng trách của một đại sư huynh, bảo vệ cho tốt các sư đệ sư muội đi cùng.”
“Vâng, sư phụ yên tâm.”
Khương Diễn gật đầu, lại gọi:” Khương Ngộ.”
A Chức: “Vâng.”
Khương Diễn nhìn qua bên cạnh, một tiên hầu dâng khay ngọc, bên trong là thanh ngọc thước dài một thước.
Khương Diễn nhẹ giọng nói:” Hiện giờ ngươi không có cách nào dùng bội kiếm, Tiêu Mi Sơn nguy hiểm, tạm thời ngươi cầm thanh ngọc thước này để phòng thân.”
Người học kiếm dùng thước giống như kẻ học tranh đi thổi tiêu, đánh đàn qua gảy tì bà, mặc dù giống lý thuyết nhưng khó mà hiểu sâu, đối với người tu đạo mà nói, bởi vì tâm quyết khác biệt, một người thiện kiếm thay pháp khí khác, thực lực tự nhiên giảm đi đáng kể.
Chỉ là, so với pháp khí khác, thanh ngọc thước này là lựa chọn tốt nhất.
A Chức nhận ngọc thước, “Đạ tạ tam sư thúc.”
Khương Diễn cười cười:” Không cần cảm ơn ta, thanh ngọc thước này là do gia chủ tự mình chọn cho ngươi.”
A Chức nhìn về phía Khương Hoàng mặt xám tóc bạc đứng cạnh Khương Diễn, nói:” Đa tạ lão thái quân.”
Khương Hoàng không trả lời, bà nhìn A Chức, sau đó ánh mắt rơi xuống hai khối ngọc giác bên hông cô.
Đó là di vật của Khương Hà.
Hai ngày trước, A Chức đến Mạnh Xuân điện gặp bà, báo cáo đã thắng Uông Châu trong trận tỉ thí, xin được thay thế hắn, tham gia thí luyện đại điển đầu xuân.
Lúc đó Khương Hoàng nói với A Chức:” Thật ra ngươi không cần miễn cường, sư huynh Từ Tri Viễn của ngươi nghe nói Khương gia tìm được Thực Anh thú, đã nhanh chóng lên đường về Huy Sơn.”
Nhưng A Chức lại nói:”Việc này con không muốn mượn tay bất luận kẻ nào, xin gia chủ ân chuẩn.”
Khương Diễn thấy A Chức cất kỹ ngọc thước, tiếp tục nói:” Sau khi lên núi, các ngươi phải vô cùng tập trung, Thực Anh thú trốn trong núi mặc dù đã bị thương, nhưng nếu nó có thể ấn náu gần Huy Sơn suốt hai năm liền thì nhất định không phải loại tầm thường. Gia chủ cùng khách trong huyền môn đã phí không ít sức lực, vây khốn nó tại Tiêu Mi Sơn. Nếu như gặp nguy hiểm, các ngươi phải đồng tâm hiệp lực. Năm này khác các năm trước, không cần phân cao thấp, càng không cần tranh đua nhất nhì. Nhớ kỹ, thí luyện Huy Sơn không phải trò đùa, chẳng phải ngày trước đã từng có người mất mạng ở đây sao. Một khi tính mệnh nguy ngập, không cần miễn cưỡng, nhanh chóng cầu viện, đừng nghĩ đến việc bắt sống Thực Anh thú, có thể giết là giết luôn, rõ chưa?”
“Đã rõ.”
“Huy thạch đã cầm?”
Huy thạch là tảng đá tự mang linh lực của Huy Sơn, cực kỳ hiếm có, dùng trong lúc nguy cấp, chỉ cần rót linh lực vào huy thạch, tâm niệm tương thông, như vậy tất cả những người thủ sơn trong vòng trăm dặm xung quanh đều có thể kịp thời cảm ứng, chạy tới cứu giúp.
“Đã cầm.”
Khương Diễn gật đầu:” Có thể cầu phúc.”
Mười hai người thủ sơn đồng thanh đáp “ Vâng”, sau đó cùng nhau tế vân đăng lơ lửng trên đầu vai ra.
Vân đăng nhập trời tỏa ra vòng sáng rực rỡ chói mắt, người thủ sơn mặc thanh y đeo bội kiếm, hai tay đè lên nhau đặt trước ngực. Đồng thời, tất cả người trong huyền môn chung quanh cũng giống người thủ sơn, đưa tay đặt trước ngực, ngửa đầu yên lặng nhìn theo vân đăng.
Đây là nghi thức cầu phúc với Xuân thần Cú Mang.
Lúc này, một người vén kết giới cấm chế bước đến, ngước mắt thấy vân đăng, hắn dợm bước, cũng giống mọi người, đưa hai tay lên ngực. Bên cạnh hắn có một cái bóng như có như không, cái bóng im lặng giây lát rồi nhắm mắt che ngực cúi người.
Nghi thức cầu phúc kéo dài trong thời gian một chum trà, thẳng đến khi vân đăng được người thủ sơn thu hồi, Hề Cầm mới đi tới chỗ Hề Bạc Uyên.
Phụ cận có lẽ có người nhận ra hắn, gật đầu chào “Cầm công tử”, cũng có lẽ có người không nhận ra nhưng ánh mắt không tự chủ hấp dẫn bởi hắn.
Chẳng vì điều gì khác, dáng dấp công tử xa lạ quá tốt, dù trong đám tiên nhân cũng là cực kỳ hiếm gặp. Cặp mắt đào hòa, đuôi mắt lạnh thấu xương, khi không cười như điểm thanh sương, như bây giờ tâm tình hắn tốt, con ngươi kia liền thêm phần mềm mại đa tình.
Trong tay hắn còn cầm chiếc quạt xếp, không nhìn ra quạt làm bằng chất liệu gì, kim không phải kim, ngọc cũng không phải ngọc.
Hề Bạc Uyên quay đầu nhìn Hề Cầm, hỏi:” Sao giờ huynh mới đến?”
Hề Cầm nói:” Có việc chậm trễ.”
Hề Bạc Uyên nhìn thoáng qua chỗ trống không phía sau hắn, “Mẫn đi bên người không?”
Chỗ trống không có thanh âm đáp lại:” Uyên công tử.”
Mẫn là ma, không tiện hiện thân trong đại điển huyền môn, may mà ma thể trời sinh dễ che giấu, người tu đạo bình thường khó mà cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Hề Cầm hỏi:” Bên ngươi thế nào?”
Hề Bạc Uyên nói:” Còn có thể thế nào? Ta ở Huy Sơn nhiều ngày như vậy, ngoài việc bọn họ muốn bắt con Thực Anh thú thì chẳng phát hiện sự khác thường nào, cũng không biết sư phụ phái chúng ta đến tột cùng là có ý gì? Huynh sao, không phải nói trêu chọc cô nương nhà nào à? Giờ thì sao, thoát thân chưa?”
Hề Cầm cười cười, nửa đùa nửa thật nói:”Đưa “cô nương” về tận cửa nhà, không có theo vào, rồi đi.”
Hề Bạc Uyên nhếch một bên mày, đang muốn hỏi thì Trúc Ngột trưởng lão đứng một bên cười lạnh, nói:” Hai vị công tử ngược lại có tâm nói chuyện phiếm thật đấy, có lẽ không biết sáng nay Linh Dạ Tôn truyền tin, hỏi tiến triển bên này thế nào, lão hủ không có ý định lừa gạt Linh Dạ Tôn, báo cáo chi tiết, Linh Dạ Tôn nói, hắn sẽ đích thân tới Huy Sơn xem thử.”
Hề Bạc Uyên giật nảy mình:” Sư phụ muốn đích thân tới? Khi nào tới?”
Lúc này, Mẫn bỗng nhiên nói nhỏ bên tai Hề Cầm:” Tôn chủ, ngài trông người thủ sơn bên kia —”
Hề Cầm theo lời nhìn qua, bỗng nhiên dừng lại.
Trong đám người thủ sơn có một cô nương trẻ tuổi mặc thanh y, tay cầm ngọc thước, nhìn qua tầm mười bảy mười tám tuổi, hai mắt cực kỳ thanh tĩnh, ngũ quan sạch sẽ đẹp mắt, phối hợp với khí chất lành lạnh quanh thân tạo nên sự xuất chúng nổi bật, nhưng điều đó không hề quan trọng, quan trọng là dưới mắt trái của cô có một nốt ruồi son.
Mẫn dùng mật ngữ nói: “Tôn chủ, thuộc hạ có nhìn lầm không, trên thân người này tại sao lại có —”
Hắn nói chưa hết lời, Hề Cầm xua tay, ngăn cản hắn nói tiếp, cô nương bên kia hình như cũng có cảm giác… quay đầu nhìn qua.
A Chức cảm thấy có người đang quan sát mình.
Đợi đến khi cô trông qua, ánh mắt đụng nhau, mới phát hiện người này cô cũng đã sớm chú ý đến. Vừa rồi khi nghi thức cầu phúc kết thúc, gần như tất cả mọi người đều nhìn hắn, bao gồm cả nhóm người thủ sơn.
Ánh mắt chạm vào nhau, Hề Cầm cũng không lập tức né tránh, hắn không cười cũng không lộ vẻ lạnh lùng, nét mặt hờ hững không biết suy nghĩ chuyện gì.
Khương Diễn phía trước nói:” Có thể lên núi.”
A Chức không tiếp tục để ý tới Hề Cầm, cô không biết người này, cũng không thèm quan tâm ai muốn nhìn cô, lạnh lùng dời mắt, cùng đám người thủ sơn tiến vào núi.
Bởi Khương Diễn đã nhắc nhở, đám người vào núi hết sức cẩn thận, bọn họ không ngự kiếm, thậm chí còn chẳng trò chuyện, đi bộ thẳng tới rừng nhãn ở chân núi như sợ bỏ lỡ bất luận một manh mối nào.
Tận đến bìa rừng nhãn, đi vào con đường bùn hẹp, thấy chưa phát sinh việc gì mới hơi thả lỏng một chút.
A Chức gần như không quen tất cả người thủ sơn tham gia thí luyện, duy chỉ có hai người từng nói chuyện qua là Khương Mộc Hàm và Ninh Ninh.
Hiện giờ mặt trời chuẩn bị khuất núi, người thủ sơn vừa đi bộ vừa tạo thành tốp năm tốp ba quen biết bắt chuyện với nhau, Ninh Ninh đuổi theo A Chức, nhỏ giọng gọi:” Khương Ngộ.” Cô hỏi:”Có phải dạo gần đây ngươi đều ở Trường Lưu ổ?”
A Chức “ừ”
Ninh Ninh nhìn bốn phía, sợ có người nghe lén bọn họ nói chuyện, lại hỏi:” Vậy ngươi có gặp bọn Tiểu Tử, A Bạch sao? Sáng nay lúc đi ngang qua chân núi, ta phát hiện hình như chúng nó đã quay trở về.”
A Bạch, Tiểu tử, chính là tên của Thỏ Trắng tinh và Tử Đằng tinh.
A Chức nói:” Có gặp.”
Ninh Ninh cười nói:” Hai đứa chúng nó gần gũi với con người nhất cho nên sẽ ra gặp ngươi, kỳ thật Trường Lưu ổ còn không ít yêu quái, trong có có một con khá hung dữ, không biết ngươi…”
Cô muốn hỏi A Chức có biết con yêu quái Vô Chi Kỳ tên Sơ Sơ không, nhưng nghĩ lại, Sơ Sơ ghét đệ tử Huy Sơn nhất, mỗi lần cô tới gia cố kết giới, nó đều hung dữ với cô, nếu người bên ngoài biết ở đó có Vô Chi Kỳ, chỉ sợ nó sẽ chẳng ở lại Trường Lưu ổ được nữa.
Lúc này, A Chức hỏi:” Ngươi thường tới Trường Lưu ổ?”
Ninh Ninh gật đầu, hơi ngại ngùng, cười và nói:” Xuất thân của ta không tốt, chỉ là một nhánh lẻ rất xa của Khương gia, gia đình giúp Khương gia chăn nuôi vài linh thú cấp thấp. Từ nhỏ ta đã tiếp xúc với đám yêu quái, rất thích bọn chúng. Về sau, Huy Sơn đến từng chi hệ chọn lựa đệ tử, năm đó không biết vì sao lại chọn trúng ta. Sau khi đến Huy Sơn, ta thường xuyên nhớ nhà, cũng nhớ bọn yêu quái ở nhà, có lần ta trốn ra sau sườn núi Minh Nguyệt Nhai khóc, bị Đại sư bá phát hiện — nơi đó rất gần Thủy Minh Giản, Đại sư bá nói cho ta biết, dưới núi có một nơi là Trường Lưu ổ, chuyện thu nhận những yêu quái hắn tìm được, hắn nói nếu thực sự nhớ nhà, ta có thể tới Trường Lưu ổ thăm nom… Về sau Đại sư bá không còn, yêu quái trong Trường Lưu ổ vốn dĩ yếu ớt, kết giới chẳng có ai trông nom, ta liền thường xuyên xuống núi, hỗ trợ gia cố kết giới, thỉnh thoảng chơi đùa với A Bạch và Tiểu Tử ”
Cô ấy nói nhỏ:” Đây là bí mật của ta, chỉ nói cho ngươi biết.”
Cô ấy vẫn để kiểu tóc búi hai bên, mắt như con nai con, thành thật nói hết bí mật trong lòng cho A Chức nghe vì muốn kết bạn với A Chức.
A Chức không biết nói tiếp thế nào, chỉ biết “Ừm.”
Lúc này, Lâu Kiêu đi đầu dừng bước, hô:”Đến.”
Phía trước là một sơn động cao cỡ một người, trong động tuyền đến tiếng nước nhỏ “tí tách– tí tách”, trống trải lại tĩnh mịch.
Trong đám người thủ sơn có người nói:” Không phải chỉ sào huyệt yêu thú sao? Tranh thủ thời gian đi vào đi.”
Lâu Kiêu quay người lại nói:”Không thể chủ quan.”
Hắn liếc nhìn đám người bỗng ánh mắt dừng vào A Chức, “Khương Ngộ”, hắn dặn dò, “Ngươi không có sở trường dùng kiếm, chưa từng hàng yêu, càng chưa từng đối địch với hung thú, sau khi đi vào, ngươi theo sát ta là được, không cần cố gắng xuất thủ.”
A Chức:” Ừm.”
Người thủ sơn vừa lên tiếng lại hét lên:” Chỉ là một yêu thú bị thương thôi mà, Tam sư thúc dặn đi dặn lại cũng thôi, còn cho cái gì mà huy thạch, không khỏi quá coi thường chúng ta. Theo ta đoán, chẳng cần một ngày, có khi hai canh giờ chúng ta đã có thể bắt sống nó, khiến chúng tiên gia biết đến sự lợi hại của chúng ta!”
Người nói chuyện là Tống Lương, mặt trắng noãn, mắt xếch ngược, tính cách ngạo mạn.
Lâu Kiêu cười: “Đi thôi” Sau đó dẫn đầu bước vào trong sơn động.
Từng người thủ sơn nối tiếp nhau bước qua cửa động, đến phiên A Chức, cô vừa nhấc bước, bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh.
Cảm giác y hệt tối hôm qua, khí lạnh trải khắp lưng, lông tơ toàn thân dựng ngược.
Như đang dự báo phía trước có nguy hiểm đang chờ đợi cô.
Nhưng nhìn về phía những người bên mình, Tống Lương, Ninh Ninh, thậm chí là Khương Mộc Hàm, chẳng ai có biểu hiện khác lạ, thần sắc cực kỳ tự nhiên tiến vào trong động.
Hiện giờ, mặt trời đã khuất núi, Tiêu Mi Sơn im ắng giữa tia sáng mỏng manh, gió mát phần phật từng cơn.
Là mình trông gà hóa quốc sao? A Chức nghĩ.
Một lát sau, cô nắm chặt ngọc thước, tiến vào sơn động hun hút trước mắt.
“Đã hiểu.”
Ngoại ô Nhạc Trì trấn hạ một lớp kết giới, hôm nay là đại điện đầu xuân, sáng sớm, người thủ sơn đã tập trung cử hành nghi lễ ở Mạnh Xuân điện, sau đó đi theo gia chủ cùng trưởng lão trong môn đồng loạt tiến vào phụ cận Nhạc Trì trấn.
Người đang nói chuyện là tam đệ tử của Khương Hoàng, một vị sư thúc khác của Khương Ngộ, Khương Diễn.
Trừ người của Khương gia, người trong huyền môn tới làm khách ở Huy Sơn cũng tới. Khương gia không tính là thế gia lớn, nhưng tốt xấu chủ tu kiếm đạo, đại điển đầu xuân là lễ hội long trọng mỗi năm một lần của Huy Sơn, vậy nên ngoại nhân đều đến xem lễ.
Ánh mắt Khương Diễn đảo qua đám đệ tử trước mặt:” Lâu Kiêu, đi ra.”
Theo lời gọi, một nam tử cao lớn vượt qua đám người, ngũ quan hắn cực kỳ đoan chính, mắt đậm mày ngài, hai hàng lông mày tự mang cỗ uy nghiêm chính khí, ôm kiếm đáp: “Sư phụ.”
“Con học nghệ ở Huy Sơn đã mười năm, từng mấy lần đi theo vi sư ra ngoài hàng yêu, năm nay trong đám người thủ sơn, con là người có tư lịch sâu nhất, thực lực mạnh nhất, là sư huynh của tất cả mọi người. Lúc thí luyện, con không thể phớt lờ, không được nóng vội, phải gánh vác trọng trách của một đại sư huynh, bảo vệ cho tốt các sư đệ sư muội đi cùng.”
“Vâng, sư phụ yên tâm.”
Khương Diễn gật đầu, lại gọi:” Khương Ngộ.”
A Chức: “Vâng.”
Khương Diễn nhìn qua bên cạnh, một tiên hầu dâng khay ngọc, bên trong là thanh ngọc thước dài một thước.
Khương Diễn nhẹ giọng nói:” Hiện giờ ngươi không có cách nào dùng bội kiếm, Tiêu Mi Sơn nguy hiểm, tạm thời ngươi cầm thanh ngọc thước này để phòng thân.”
Người học kiếm dùng thước giống như kẻ học tranh đi thổi tiêu, đánh đàn qua gảy tì bà, mặc dù giống lý thuyết nhưng khó mà hiểu sâu, đối với người tu đạo mà nói, bởi vì tâm quyết khác biệt, một người thiện kiếm thay pháp khí khác, thực lực tự nhiên giảm đi đáng kể.
Chỉ là, so với pháp khí khác, thanh ngọc thước này là lựa chọn tốt nhất.
A Chức nhận ngọc thước, “Đạ tạ tam sư thúc.”
Khương Diễn cười cười:” Không cần cảm ơn ta, thanh ngọc thước này là do gia chủ tự mình chọn cho ngươi.”
A Chức nhìn về phía Khương Hoàng mặt xám tóc bạc đứng cạnh Khương Diễn, nói:” Đa tạ lão thái quân.”
Khương Hoàng không trả lời, bà nhìn A Chức, sau đó ánh mắt rơi xuống hai khối ngọc giác bên hông cô.
Đó là di vật của Khương Hà.
Hai ngày trước, A Chức đến Mạnh Xuân điện gặp bà, báo cáo đã thắng Uông Châu trong trận tỉ thí, xin được thay thế hắn, tham gia thí luyện đại điển đầu xuân.
Lúc đó Khương Hoàng nói với A Chức:” Thật ra ngươi không cần miễn cường, sư huynh Từ Tri Viễn của ngươi nghe nói Khương gia tìm được Thực Anh thú, đã nhanh chóng lên đường về Huy Sơn.”
Nhưng A Chức lại nói:”Việc này con không muốn mượn tay bất luận kẻ nào, xin gia chủ ân chuẩn.”
Khương Diễn thấy A Chức cất kỹ ngọc thước, tiếp tục nói:” Sau khi lên núi, các ngươi phải vô cùng tập trung, Thực Anh thú trốn trong núi mặc dù đã bị thương, nhưng nếu nó có thể ấn náu gần Huy Sơn suốt hai năm liền thì nhất định không phải loại tầm thường. Gia chủ cùng khách trong huyền môn đã phí không ít sức lực, vây khốn nó tại Tiêu Mi Sơn. Nếu như gặp nguy hiểm, các ngươi phải đồng tâm hiệp lực. Năm này khác các năm trước, không cần phân cao thấp, càng không cần tranh đua nhất nhì. Nhớ kỹ, thí luyện Huy Sơn không phải trò đùa, chẳng phải ngày trước đã từng có người mất mạng ở đây sao. Một khi tính mệnh nguy ngập, không cần miễn cưỡng, nhanh chóng cầu viện, đừng nghĩ đến việc bắt sống Thực Anh thú, có thể giết là giết luôn, rõ chưa?”
“Đã rõ.”
“Huy thạch đã cầm?”
Huy thạch là tảng đá tự mang linh lực của Huy Sơn, cực kỳ hiếm có, dùng trong lúc nguy cấp, chỉ cần rót linh lực vào huy thạch, tâm niệm tương thông, như vậy tất cả những người thủ sơn trong vòng trăm dặm xung quanh đều có thể kịp thời cảm ứng, chạy tới cứu giúp.
“Đã cầm.”
Khương Diễn gật đầu:” Có thể cầu phúc.”
Mười hai người thủ sơn đồng thanh đáp “ Vâng”, sau đó cùng nhau tế vân đăng lơ lửng trên đầu vai ra.
Vân đăng nhập trời tỏa ra vòng sáng rực rỡ chói mắt, người thủ sơn mặc thanh y đeo bội kiếm, hai tay đè lên nhau đặt trước ngực. Đồng thời, tất cả người trong huyền môn chung quanh cũng giống người thủ sơn, đưa tay đặt trước ngực, ngửa đầu yên lặng nhìn theo vân đăng.
Đây là nghi thức cầu phúc với Xuân thần Cú Mang.
Lúc này, một người vén kết giới cấm chế bước đến, ngước mắt thấy vân đăng, hắn dợm bước, cũng giống mọi người, đưa hai tay lên ngực. Bên cạnh hắn có một cái bóng như có như không, cái bóng im lặng giây lát rồi nhắm mắt che ngực cúi người.
Nghi thức cầu phúc kéo dài trong thời gian một chum trà, thẳng đến khi vân đăng được người thủ sơn thu hồi, Hề Cầm mới đi tới chỗ Hề Bạc Uyên.
Phụ cận có lẽ có người nhận ra hắn, gật đầu chào “Cầm công tử”, cũng có lẽ có người không nhận ra nhưng ánh mắt không tự chủ hấp dẫn bởi hắn.
Chẳng vì điều gì khác, dáng dấp công tử xa lạ quá tốt, dù trong đám tiên nhân cũng là cực kỳ hiếm gặp. Cặp mắt đào hòa, đuôi mắt lạnh thấu xương, khi không cười như điểm thanh sương, như bây giờ tâm tình hắn tốt, con ngươi kia liền thêm phần mềm mại đa tình.
Trong tay hắn còn cầm chiếc quạt xếp, không nhìn ra quạt làm bằng chất liệu gì, kim không phải kim, ngọc cũng không phải ngọc.
Hề Bạc Uyên quay đầu nhìn Hề Cầm, hỏi:” Sao giờ huynh mới đến?”
Hề Cầm nói:” Có việc chậm trễ.”
Hề Bạc Uyên nhìn thoáng qua chỗ trống không phía sau hắn, “Mẫn đi bên người không?”
Chỗ trống không có thanh âm đáp lại:” Uyên công tử.”
Mẫn là ma, không tiện hiện thân trong đại điển huyền môn, may mà ma thể trời sinh dễ che giấu, người tu đạo bình thường khó mà cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Hề Cầm hỏi:” Bên ngươi thế nào?”
Hề Bạc Uyên nói:” Còn có thể thế nào? Ta ở Huy Sơn nhiều ngày như vậy, ngoài việc bọn họ muốn bắt con Thực Anh thú thì chẳng phát hiện sự khác thường nào, cũng không biết sư phụ phái chúng ta đến tột cùng là có ý gì? Huynh sao, không phải nói trêu chọc cô nương nhà nào à? Giờ thì sao, thoát thân chưa?”
Hề Cầm cười cười, nửa đùa nửa thật nói:”Đưa “cô nương” về tận cửa nhà, không có theo vào, rồi đi.”
Hề Bạc Uyên nhếch một bên mày, đang muốn hỏi thì Trúc Ngột trưởng lão đứng một bên cười lạnh, nói:” Hai vị công tử ngược lại có tâm nói chuyện phiếm thật đấy, có lẽ không biết sáng nay Linh Dạ Tôn truyền tin, hỏi tiến triển bên này thế nào, lão hủ không có ý định lừa gạt Linh Dạ Tôn, báo cáo chi tiết, Linh Dạ Tôn nói, hắn sẽ đích thân tới Huy Sơn xem thử.”
Hề Bạc Uyên giật nảy mình:” Sư phụ muốn đích thân tới? Khi nào tới?”
Lúc này, Mẫn bỗng nhiên nói nhỏ bên tai Hề Cầm:” Tôn chủ, ngài trông người thủ sơn bên kia —”
Hề Cầm theo lời nhìn qua, bỗng nhiên dừng lại.
Trong đám người thủ sơn có một cô nương trẻ tuổi mặc thanh y, tay cầm ngọc thước, nhìn qua tầm mười bảy mười tám tuổi, hai mắt cực kỳ thanh tĩnh, ngũ quan sạch sẽ đẹp mắt, phối hợp với khí chất lành lạnh quanh thân tạo nên sự xuất chúng nổi bật, nhưng điều đó không hề quan trọng, quan trọng là dưới mắt trái của cô có một nốt ruồi son.
Mẫn dùng mật ngữ nói: “Tôn chủ, thuộc hạ có nhìn lầm không, trên thân người này tại sao lại có —”
Hắn nói chưa hết lời, Hề Cầm xua tay, ngăn cản hắn nói tiếp, cô nương bên kia hình như cũng có cảm giác… quay đầu nhìn qua.
A Chức cảm thấy có người đang quan sát mình.
Đợi đến khi cô trông qua, ánh mắt đụng nhau, mới phát hiện người này cô cũng đã sớm chú ý đến. Vừa rồi khi nghi thức cầu phúc kết thúc, gần như tất cả mọi người đều nhìn hắn, bao gồm cả nhóm người thủ sơn.
Ánh mắt chạm vào nhau, Hề Cầm cũng không lập tức né tránh, hắn không cười cũng không lộ vẻ lạnh lùng, nét mặt hờ hững không biết suy nghĩ chuyện gì.
Khương Diễn phía trước nói:” Có thể lên núi.”
A Chức không tiếp tục để ý tới Hề Cầm, cô không biết người này, cũng không thèm quan tâm ai muốn nhìn cô, lạnh lùng dời mắt, cùng đám người thủ sơn tiến vào núi.
Bởi Khương Diễn đã nhắc nhở, đám người vào núi hết sức cẩn thận, bọn họ không ngự kiếm, thậm chí còn chẳng trò chuyện, đi bộ thẳng tới rừng nhãn ở chân núi như sợ bỏ lỡ bất luận một manh mối nào.
Tận đến bìa rừng nhãn, đi vào con đường bùn hẹp, thấy chưa phát sinh việc gì mới hơi thả lỏng một chút.
A Chức gần như không quen tất cả người thủ sơn tham gia thí luyện, duy chỉ có hai người từng nói chuyện qua là Khương Mộc Hàm và Ninh Ninh.
Hiện giờ mặt trời chuẩn bị khuất núi, người thủ sơn vừa đi bộ vừa tạo thành tốp năm tốp ba quen biết bắt chuyện với nhau, Ninh Ninh đuổi theo A Chức, nhỏ giọng gọi:” Khương Ngộ.” Cô hỏi:”Có phải dạo gần đây ngươi đều ở Trường Lưu ổ?”
A Chức “ừ”
Ninh Ninh nhìn bốn phía, sợ có người nghe lén bọn họ nói chuyện, lại hỏi:” Vậy ngươi có gặp bọn Tiểu Tử, A Bạch sao? Sáng nay lúc đi ngang qua chân núi, ta phát hiện hình như chúng nó đã quay trở về.”
A Bạch, Tiểu tử, chính là tên của Thỏ Trắng tinh và Tử Đằng tinh.
A Chức nói:” Có gặp.”
Ninh Ninh cười nói:” Hai đứa chúng nó gần gũi với con người nhất cho nên sẽ ra gặp ngươi, kỳ thật Trường Lưu ổ còn không ít yêu quái, trong có có một con khá hung dữ, không biết ngươi…”
Cô muốn hỏi A Chức có biết con yêu quái Vô Chi Kỳ tên Sơ Sơ không, nhưng nghĩ lại, Sơ Sơ ghét đệ tử Huy Sơn nhất, mỗi lần cô tới gia cố kết giới, nó đều hung dữ với cô, nếu người bên ngoài biết ở đó có Vô Chi Kỳ, chỉ sợ nó sẽ chẳng ở lại Trường Lưu ổ được nữa.
Lúc này, A Chức hỏi:” Ngươi thường tới Trường Lưu ổ?”
Ninh Ninh gật đầu, hơi ngại ngùng, cười và nói:” Xuất thân của ta không tốt, chỉ là một nhánh lẻ rất xa của Khương gia, gia đình giúp Khương gia chăn nuôi vài linh thú cấp thấp. Từ nhỏ ta đã tiếp xúc với đám yêu quái, rất thích bọn chúng. Về sau, Huy Sơn đến từng chi hệ chọn lựa đệ tử, năm đó không biết vì sao lại chọn trúng ta. Sau khi đến Huy Sơn, ta thường xuyên nhớ nhà, cũng nhớ bọn yêu quái ở nhà, có lần ta trốn ra sau sườn núi Minh Nguyệt Nhai khóc, bị Đại sư bá phát hiện — nơi đó rất gần Thủy Minh Giản, Đại sư bá nói cho ta biết, dưới núi có một nơi là Trường Lưu ổ, chuyện thu nhận những yêu quái hắn tìm được, hắn nói nếu thực sự nhớ nhà, ta có thể tới Trường Lưu ổ thăm nom… Về sau Đại sư bá không còn, yêu quái trong Trường Lưu ổ vốn dĩ yếu ớt, kết giới chẳng có ai trông nom, ta liền thường xuyên xuống núi, hỗ trợ gia cố kết giới, thỉnh thoảng chơi đùa với A Bạch và Tiểu Tử ”
Cô ấy nói nhỏ:” Đây là bí mật của ta, chỉ nói cho ngươi biết.”
Cô ấy vẫn để kiểu tóc búi hai bên, mắt như con nai con, thành thật nói hết bí mật trong lòng cho A Chức nghe vì muốn kết bạn với A Chức.
A Chức không biết nói tiếp thế nào, chỉ biết “Ừm.”
Lúc này, Lâu Kiêu đi đầu dừng bước, hô:”Đến.”
Phía trước là một sơn động cao cỡ một người, trong động tuyền đến tiếng nước nhỏ “tí tách– tí tách”, trống trải lại tĩnh mịch.
Trong đám người thủ sơn có người nói:” Không phải chỉ sào huyệt yêu thú sao? Tranh thủ thời gian đi vào đi.”
Lâu Kiêu quay người lại nói:”Không thể chủ quan.”
Hắn liếc nhìn đám người bỗng ánh mắt dừng vào A Chức, “Khương Ngộ”, hắn dặn dò, “Ngươi không có sở trường dùng kiếm, chưa từng hàng yêu, càng chưa từng đối địch với hung thú, sau khi đi vào, ngươi theo sát ta là được, không cần cố gắng xuất thủ.”
A Chức:” Ừm.”
Người thủ sơn vừa lên tiếng lại hét lên:” Chỉ là một yêu thú bị thương thôi mà, Tam sư thúc dặn đi dặn lại cũng thôi, còn cho cái gì mà huy thạch, không khỏi quá coi thường chúng ta. Theo ta đoán, chẳng cần một ngày, có khi hai canh giờ chúng ta đã có thể bắt sống nó, khiến chúng tiên gia biết đến sự lợi hại của chúng ta!”
Người nói chuyện là Tống Lương, mặt trắng noãn, mắt xếch ngược, tính cách ngạo mạn.
Lâu Kiêu cười: “Đi thôi” Sau đó dẫn đầu bước vào trong sơn động.
Từng người thủ sơn nối tiếp nhau bước qua cửa động, đến phiên A Chức, cô vừa nhấc bước, bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh.
Cảm giác y hệt tối hôm qua, khí lạnh trải khắp lưng, lông tơ toàn thân dựng ngược.
Như đang dự báo phía trước có nguy hiểm đang chờ đợi cô.
Nhưng nhìn về phía những người bên mình, Tống Lương, Ninh Ninh, thậm chí là Khương Mộc Hàm, chẳng ai có biểu hiện khác lạ, thần sắc cực kỳ tự nhiên tiến vào trong động.
Hiện giờ, mặt trời đã khuất núi, Tiêu Mi Sơn im ắng giữa tia sáng mỏng manh, gió mát phần phật từng cơn.
Là mình trông gà hóa quốc sao? A Chức nghĩ.
Một lát sau, cô nắm chặt ngọc thước, tiến vào sơn động hun hút trước mắt.