Chương 11
Khương Đồng Trần sợ hãi nói không ra lời.
Trong lúc nguy cấp, làm gì có thời gian cho hắn chần chờ? Sau một khoảnh khắc, cổ Tống Lương đột nhiên vươn dài, răng nanh xuất hiện, hắn há to miệng táp tới Khương Đồng Trần.
Khương Đồng Trần quá gần Tống Lương, trong lúc nhất thời quên cả dùng pháp thuật phòng ngự, theo bản năng giơ tay không lên cản, nháy mắt cánh tay đầm đìa máu tươi.
May mà A Chức sớm phản ứng, xuất một đạo linh quyết, đồng thời, tất cả đám người thủ sơn cùng nhau tế kiếm, chuẩn bị ứng chiến một lần nữa.
Không ngờ Tống Lương chẳng chịu nổi một kích, bị linh quyết của A Chức đánh trúng, mi tâm của hắn dâng lên một ngọn lửa màu xanh, sau đó người tê liệt ngã xuống đất, không nhúc nhích.
Khương Đồng Trần lộn nhào chạy trở về, kinh hoàng nhìn lại, răng và các khớp run bần bật: “Hắn, hắn hắn hắn thế nào…”
Không có ai biết.
Lát sau, vẫn là Lâu Kiêu lên tiếng:” Các ngươi đợi ở chỗ cũ, ta đi qua nhìn xem.”
Lâu Kiêu tới gần Tống Lương, cẩn thận gọi:” Tống sư đệ?”
Không có người đáp.
Do dự một lát, hắn lại ngồi xổm trước mặt Tống Lương, đưa tay đẩy hắn:” Tống sư đệ?”
Tống Lương ngã sấp mặt xuống đất, bị đẩy một cái, cả người bị lật lên, bất thình lình biến thành một cỗ thi thể còn da bọc xương.
Dù kiến thức rộng rãi, giờ phút này Lâu Kiêu cũng không khỏi hít sâu một hơi.
Giây lát, những người thủ sơn còn lại dè dặt bước từng bước tới, có người hỏi:” Hắn, hắn chết?”
Đã chết, hơn nữa dường như chết do linh lực bị hút khô, bằng không thi thể sẽ chẳng còn tồn tại mà vũ hóa.
“Hắn… hắn chết như thế nào?” Có người run sợ hỏi, “Là do những con côn trùng khi nãy sao?”
“Không phải côn trùng.” Ninh Ninh nói, “ta đã xem qua vết cắn của côn trùng, không có độc, mà hơn nữa chúng ta có nhiều người bị côn trùng cắn nhưng chỉ có hắn xảy ra chuyện.”
“Không phải côn trùng… Đó là cái gì? Hay là do hắn tiếp xúc với cái gì không sạch sẽ, đồ vật không thể đụng vào?”
Lời còn chưa nói xong, sắc mặt Khương Đồng Trần liền thay đổi.
Hắn không biết Tống Lương tiếp xúc với cái gì, nhưng hắn biết, ngay lúc này thôi, cánh tay của hắn bị Tống Lương cắn một phát.
Lâu Kiêu cũng phản ứng kịp thời, lập tức chữa thương cho Khương Đồng Trần.
Linh lực liên tục không ngừng phủ lên trên vết thương tạo thành lớp sường mù, đau đớn dường như khoan thai tới chậm, lúc này Khương Đồng Trần mới nhíu mày kêu rên.
Khương Hòa Quang vội vàng đỡ hắn:” Đồng Trần, đệ không sao chứ?”
“Đệ, đệ cảm thấy hơi ngứa… hơn nữa người chẳng có chút khí lực nào.” Khương Đồng Trần cố gắng trả lời.
Lâu Kiêu nói:” Khương Ninh Ninh, ngươi xem giúp hắn đi.”
Ninh Ninh nghe lệnh tiến lên, cẩn thận kiểm tra tổn tương ở cánh tay Khương Đồng Trần, lấy ra linh dược tốt nhất cho hắn dùng và nói:” Thương thế tựa hồ chỉ là vết cắn bình thường, cảm thấy tê dại và ngứa hẳn là trúng thi độc, không trí mạng.”
Khương Hòa Quang không yên lòng:” Đồng Trần … thật sự không biến đổi như Tống sư huynh chứ?”
Ninh Ninh lắc đầu:” Hẳn là không.”
Lâu Kiêu lo lắng hỏi Khương Đồng Trần:” Còn đi được không?”
Khương Đồng Trần cố gắng nhích một chút, lắc đầu.
Thời gian thí luyện chỉ có một ngày một đêm, trước mắt ba canh giờ đã trôi qua, bọn họ mất một người. Ai cũng biết cái chết của Tống Lương không thể nào không liên quan đến Thực Anh thú, nhưng ngay cả việc Thực Anh thú xuất thủ thế nào, bọn họ cũng không biết.
Cho đến lúc này, bọn họ mới ý thức được việc căn dặn của sư trưởng trước khi lên núi không phải là lải nhải vô dụng. Thời gian cứ như giọt nước nhỏ từng giọt từng giọt, bọn họ không chấp nhất truy cứu nguyên nhân cái chết của Tống Lương, đảo quanh tại chỗ suy nghĩ, thí luyện lần này chẳng lẽ thất bại sao?
Do dự thật lâu, rốt cuộc Lâu Kiêu cũng ra quyết định, nói với Khương Hòa Quang: “Hòa Quang sư đệ, trước mắt ngươi nghỉ ngơi ở đây cùng với Đồng Trần sư đệ, cố gắng chữa thương cho hắn, chờ hắn di chuyển được lập tức dẫn hắn đuổi theo. Chúng ta đi trước dò đường, ven đường sẽ lưu lại ký hiệu.”
Khương Hòa Quang cũng không muốn liên lụy đám người, gật đầu nói: ”Được.”
Bình tĩnh xem xét, có thể được chọn lựa làm người thủ sơn, Khương Hòa Quang và Khương Đồng Trần đều không yếu, nhưng trong đám người thủ sơn thì kinh nghiệm đối địch của hai người quá ít, vừa mới không đề phòng nên mới trúng chiêu của khô thi Tống Lương.
Lâu Kiêu không yên lòng, trước khi đi, dùng linh lực quẹt một đường cấm chế trên mặt đất, dặn dò:”Xảy ra bất cứ chuyện gì, giẫm lên vạch kẻ này, ta lập tức có cảm ứng.”
Sơn động Thực Anh thú ẩn nấp quá lớn, không khác biệt lắm với suy đoán của A Chức, toàn bộ núi Mi Sơn gần như là trống rỗng.
Trong chốc lát, đám người đã đi vào không biết bao nhiêu ngã rẽ, đảo mắt nửa ngày trôi qua, cuối cũng có người không kiên nhẫn nói:” Tiếp tục thế này chẳng phải biện pháp, theo ta thấy, không bằng đốt ngọn lửa, trực tiếp dụ Thực Anh thú tới.”
Người này tên là Ứng Ngôn, môn hạ thuộc Minh Nguyệt Nhai.
Lâu Kiêu nói:”Không thể vội vàng xao động, các sư tôn cho chúng ta một ngày một đêm, chúng ta còn thời gian mà.”
“Thế nhưng giờ đã qua nửa ngày, nếu chúng ta cứ mãi không tìm được Thực Anh thú, rồi để thí luyện cứ thế thất bại sao? Tống sư đệ chẳng phải chết vô ích?” Ứng Ngôn nói, “Còn nữa, chúng ta lên núi lâu vậy, có lẽ Thực Anh thú đã sớm phát hiện ra, trốn trốn tránh tránh chẳng bằng chính diện đánh một trận.”
“Ngươi quên trước khi lên núi, sư tôn đã dặn dò thế nào sao? Bọn họ bảo chúng ta đừng miễn cưỡng, gặp được Thực Anh thú không cần bắt sống, có thể giết thì giết, còn đưa huy thạch. Lúc đưa huy thạch nói bóng gió cái gì? Nếu như đánh không lại lập tức bảo toàn mạng sống trở ra.” Lâu Kiêu nói.
Hắn thấy ánh mắt Ứng Ngôn vô cùng kiên quyết, nghĩ ngợi, nhường một bước: “Tuyệt đối không được đốt lửa, lửa sẽ khiến Thực Anh thú trở nên hung ác, nếu như ngươi cảm thấy cứ mãi đi tìm thế này quá mất thời gian, chúng ta có thể chia ra đi tìm.”
Lời nói vừa thốt ra, Khương Mộc Hàm nói:” Chia ra á, chuyện này… chuyện này không được đâu?”
Lâu Kiêu nói:” Thật ra Ứng sư đệ nói cũng không phải không có lý, sơn động quá lớn, ngã rẽ nhiều, chúng ta nhiều người đi cùng nhau, trong một ngày khó mà thăm dò toàn bộ sơn động.”
“Đúng, chia ra là biện pháp hay nhất, có gì phát hiện, kịp thời truyền âm là được, lại nói còn có huy thạch, chúng ta chỉ cần cẩn thận, xảy ra được chuyện gì chứ?” Ứng Ngôn nói, sau đó hỏi đám người, “Có ai nguyện ý theo ta đi sang một ngã rẽ khác không?”
Ở đây đều chẳng phải hạng người hời hợt, nghe Ứng Ngôn nói, trong lòng cũng không quá sợ sệt, giây lát, liền có hai người đáp lời theo Ứng Ngôn.
A Chức nhìn lướt qua, hai người này đều là đệ tử Minh Nguyệt Nhai.
Sau khi Khương Hà qua đời, đồ đệ thân truyền của Khương Hoàng chỉ còn Khương Dục Hoành và Khương Diễn, đệ tử hai động phủ thường âm thầm phân cao thấp, xem ra lần thí luyện này cũng không ngoại lệ. Sau khi tiến vào sơn động, mọi người đều nghe theo Lâu Kiêu thiên lôi chỉ đâu đánh đó, vài đệ tử Minh Nguyệt Nhai tất nhiên không phục, mặc dù Khương Diễn nói qua, lần thí luyện này đám người không cần phân cao thấp như những lần trước, nhưng chẳng ai hi vọng nhìn thấy người của động phủ đối diện nổi bật.
Ứng Ngôn muốn chia ra, chỉ sợ có ý dẫn theo toàn bộ đệ tử Minh Nguyệt Nhai tranh vị trí thứ nhất.
Lâu Kiêu lớn tuổi, kiến thức rộng, cũng không tính toán với Ứng Ngôn, từ trong ngực móc ra mấy tấm linh phù, đưa cho Ứng Ngôn, nói:” Sơn động này nguy cơ tứ phía, tuy có huy thạch phòng thân nhưng các ngươi cũng không thể chủ quan, đây là tôi hồn phù do ta luyện chế, các ngươi cầm phòng thân.”
Ứng Ngôn tiếp nhận, nói:” Đa tạ Lâu sư huynh.” Sau đó nhìn về phía Khương Mộc Hàm.
Khương Mộc Hàm nhìn trái nhìn phải, theo lý cô hẳn nên đồng hành với Ứng Ngôn, thế nhưng… cái chết của Tống Lương quá khủng bố, cô rất sợ hãi, ánh mắt cô lướt qua Lâu Kiêu, không biết làm sao, cuối cùng rơi xuống người A Chức, quỷ thần xui khiến nói:” Ta, ta muốn đi cùng Lâu sư huynh…”
Ứng Ngôn vừa đi, chỉ còn lại sáu người ở lại, đi theo Lâu Kiêu ngoài A Chức, Ninh Ninh, Khương Mộc Hàm còn có hai đồ đệ của Khương Diễn, một sư huynh mặt trắng nõn tên Phương Tòng Sơn, một sư tỷ mắt nhỏ mày nhỏ, nghe nói họ Dịch.
Phương Tòng Sơn có quan hệ khá tốt với hai huynh đệ Hòa Quang, Đồng Trần, thấy hai người mãi chưa đuổi theo, nói với Lâu Kiêu:” Lâu sư huynh, ta hơi lo lắng cho hai vị Khương sư đệ, muốn quay lại xem bọn họ.”
Lâu Kiêu trầm ngâm một lát, từ trong ngực lấy ra mấy lá bùa: “Vậy ta cho ngươi một tờ tôi hồn phù.”
“Không cần.” Phương Tòng Sơn nói, “Lâu sư huynh vừa vào tôi hồn cảnh, luyện chế loại bùa này cũng chẳng dễ dàng, linh phù không nhiều, sư huynh giữ lại phòng thân, ta tìm được các sư đệ, lập tức trở về ngay.” Nói xong, quay đầu đi vào đường cũ tìm kiếm.
Lúc này, vị sư tỷ họ Dịch dè dặt hỏi:”Lâu sư huynh, linh phù… có thể cho ta một tờ linh phù không?”
Lâu Kiêu tất nhiên không cự tuyệt, tặng linh phù, mang theo đám người tiếp tục đi vào chỗ sâu hang động.
Chẳng biết đi được bao lâu, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến vài tiếng kêu đau đớn thảm thiết, Lâu Kiêu nói thầm:” Không tốt!” Cùng mấy người A Chức, nhanh chóng tìm tới chỗ phát ra âm thanh.
Âm thanh kia tới từ chỗ ngã rẽ mà mấy người Ứng Ngôn tách ra, xuyên qua ngã rẽ đi vào một hang đá, chỉ thấy trên nền đất có mấy cỗ khô thi đang nằm, A Chức tới gần xem, chính là ba người Ứng Ngôn.
Dịch sư tỷ bị dọa sợ, nghẹn ngào nói:”Sao, sao có thể như vậy? Bọn họ chẳng phải vừa rời đi không bao lâu sao? Sao đã chết rồi?”
A Chức ngồi xổm xuống, nhìn ba cỗ khô thi, tử trạng của ba người không khác gì Tống Lương. Nhưng bốn phía không có quái trùng, vách đá mặt đất cũng không có bất kỳ vết cào nào, có vẻ không giống bị mãnh thú tập kích? Ngược lại bội kiếm cạnh thi thể bọn họ đã xuất vỏ, chẳng lẽ là bọn họ tự đánh nhau?
Lâu Kiêu cũng nói:” Kỳ quái… sao nhìn qua thấy như thể bọn họ nội chiến, đánh nhau vậy?”
“Thế nhưng, kể cả bọn họ có đánh nhau cũng không có khả năng trở thành khô thi.” Từng người từng người bên cạnh gặp bất trắc, Dịch Tuyết gần như sụp đổ, cô hoảng sợ nhìn bốn phía, “Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngoài Thực Anh thú, trong động này còn có ác quỷ khác hay sao?”
Giọng nói vừa rơi, chỗ sâu sơn động bỗng nhiên vang lên tiếng dây sắt trầm đục.
Ngay sau đó, tiếng kéo lê dây sắt vang lên, như thế có gì đó đang tiến sát lại gần họ.
Vào động đến nay, chưa đến một ngày, bọn họ đã mất bốn người, chưa tính Khương Đồng Trần bị thương, tử thương hơn nửa là chuyện chưa từng xảy ra trong thí luyện đầu xuân.
Đám người thần hồn nát thần tính, nhao nhao tế ra pháp khí.
Âm thanh xích sắt càng lúc càng gần, chỗ sâu sơn động xuất hiện bóng hình thấp bé, giống như đứa bé bảy tám tuổi.
Mượn ánh sáng của vân đăng, có thể thấy rõ bé trai mặc bộ quần áo xanh, tóc đen có chỏm trắng, dáng vẻ như mất kiên nhẫn.
Ninh Ninh thu pháp khí trước tiên, cực kỳ bất ngờ:” Sơ Sơ?”
A Chức cũng nhận ra, đây là con Vô Chi Kỳ trong Trường Lưu ổ, thế mà nó dám xông vào hang núi này.
Đồng bạn tử thương quá nhiều, trong sơn động bất ngờ xuất hiện kẻ lạ, mấy người Lâu Kiêu đã xuất kiếm khỏi vỏ, nghiêm nghị hỏi:”Ngươi là người phương nào?” Sau một khắc, cảm nhận được khí tức đối phương, càng cảm thấy không thích hợp, “… yêu thú?”
Mắt thấy song phương giương cung bạt kiếm, Ninh Ninh vội vàng ngăn cản: “Lâu sư huynh, nó là con Vô Chi Kỳ ở Trường Lưu ổ, ta nhận ra nó.”
Lâu Kiêu vẫn ngờ vực:” Vô Chi Kỳ thì sao? Núi có bày kết giới, yêu thú bình thường sao có thể đi vào? Hơn nữa, mấy sư đệ Ứng Ngôn Tống Lương đều chết rất quỷ dị, có khả năng Thực Anh thú có đồng bọn, nói không chừng là nó!”
“Hừ, ta mà đồng bọn Thực Anh thú á? Ta và con Thực Anh thú có thù riêng, ước gì nó chết ấy, nếu như ngươi muốn coi cừu nhân là đồng bọn, vậy ta đành chấp nhận.” Sơ Sơ cười lạnh, “Lại nói kết giới giăng chẳng phải ngày một ngày hai, Huy Sơn các người muốn vây khốn Thực Anh thú trong trong ngoài ngoài bày bao nhiêu tầng, ta muốn tới thì tới muốn đi thì đi, cần nhìn sắc mặtt mấy người Huy Sơn các người chắc?”
“Ngươi nói nhiều như vậy, đều là không có bằng chứng, nhưng sư đệ chúng ta chết là sự thật, bảo ta tin ngươi không phải là hung thủ kiểu gì?” Lâu Kiêu nói, thúc giục chú quyết, kiếm ý sắc bén trên lưỡi kiếm đã thành hình.
“Không phải hắn.” Lúc này, A Chức nói.
“Khương Ngộ sư muội?”
A Chức cũng nhẩm tâm pháp, một đạo linh lực đánh vào người Sơ Sơ, tứ chi Sơ Sơ lập tức xuất hiện năm cái vòng vàng minh văn di động, A Chức nói:” Trên người hắn có phược yêu tỏa, dùng tâm pháp Huy Sơn liền có thể trông thấy.”
Phược yêu tỏa sẽ khiến hung thú kẹt ở hình người, cho dù hung thú kiệt lực hóa thành nguyên thân, nhiều nhất chỉ kéo dài thời gian một nén hương, càng không có chuyện đả thương người.
Còn có một nguyên nhân A Chức không nói.
Đêm đó sau khi cô cùng Sơ Sơ tranh chấp, Sơ Sơ biến mất không thấy tăm hơi một ngày liền, nghe A Tử và Tiểu Bắc nói, nó hình như lại đi tìm con Thực Anh thú kia. Trước mắt xem ra, nó cũng không lỗ mãng, một mực ẩn nấp ở Tiêu Mi Sơn, chờ đến khi người thủ sơn vào động, nó mới theo vào.
Lâu Kiêu thấy phược yêu tỏa, cũng hiểu tiếng xích sắt từ đâu mà ra, do dự một hồi rồi thu kiếm.
Ninh Ninh hỏi:”Sơ Sơ, sao ngươi lại đến đây?”
Sơ Sơ liếc xéo qua A Chức, cười nhạo: “Khương Hà đuổi theo Thực Anh thú rồi chịu chết, ta không có thấy, giờ đồ đệ của hắn muốn chịu chết, ta tất nhiên muốn tận mắt chứng kiến rồi.”
Nói tiếp, ngữ khí nó bỗng cay nghiệt, nhìn chằm chằm A Chức:” Ngươi thật sự dám đến? Không phải ta đã nhắc nhở ngươi sao, con Thực Anh thú này có gì đó rất quái lạ?”
Còn chưa đợi hỏi hắn thấy quái lạ ra sao, trong sơn động lại lần nữa vang lên tiếng bước chân, Khương Hòa Quang thở không ra hơi chạy tới, mặt đầy vẻ khiếp sợ:”Lâu sư huynh, không xong rồi, Đồng Trần đệ ấy biến thành khô thi giống Tống sư huynh rồi!”
Biến?
“Làm sao biến?” Lâu Kiêu lập tức hỏi.
“Ta, ta không biết nói sao, lúc đầu ta đang chữa thương cho đệ ấy, xoay người cái đệ ấy bỗng nhiên bất động, ta đưa tay đẩy thử thì đệ ấy ngã sõng soài dưới nền đất, ta thấy…”
Khương Hòa Quang nói được nửa câu, bỗng nhiên đứng hình, hắn lui về sau hai bước, kinh hãi nhìn về phía bên người A Chức.
Đồng thời, A Chức thấy bên cạnh mình vang lên tiếng “ken két” chói tai, giống như xương cốt mài vào nhau.
A Chức nghiêng người né tránh, chỉ thấy da thịt mịn màng của Dịch sư tỷ bỗng nhiên lõm xuống, biến thành một bộ khô thi mới.
A Chức cực kỳ kinh ngạc.
Cả đời cô chém yêu diệt sát, nhưng chưa bao giờ nghe nói hung thú nào có bãn lãnh giết người vô hình trước hàng trăm con mắt, cho dù là lệ quỷ cũng lưu lại vết tích.
Không đúng, nhất định có gì đó mà cô không để ý tới.
Từ lúc bắt đầu vào động, từng người hóa thành khô thi, nhất định có điểm giống nhau chỉ là cô chưa phát hiện ra.
Tất cả mọi người chưa từng phát hiện ra.
Khương Mộc Hàm suýt khóc, toàn thân phát run: “Vì cái gì… tỷ ấy vừa còn bên cạnh ta, tỷ ấy rõ ràng chẳng làm gì…”
Lâu Kiêu ý thức được việc không thích hợp, xuất linh kiếm, “Mộc Hàm sư muội, ra đằng sau ta!”
Ánh mắt A Chức quét một vòng trên thi thể Dịch Tuyết, cuối cùng dừng ở một điểm, trong đầu như có gì nổ vang,
Cô không kịp nghĩ nhiều, nói ngay với Khương Mộc Hàm: “Đừng đi qua!”
Sau đó rút ngọc thước, cả người lơ lửng giữa không trung, để Khương Ninh Ninh, Sơ Sơ đằng sau lưng, nhìn chằm chằm Lâu Kiêu:” Là ngươi?”
Trong lúc nguy cấp, làm gì có thời gian cho hắn chần chờ? Sau một khoảnh khắc, cổ Tống Lương đột nhiên vươn dài, răng nanh xuất hiện, hắn há to miệng táp tới Khương Đồng Trần.
Khương Đồng Trần quá gần Tống Lương, trong lúc nhất thời quên cả dùng pháp thuật phòng ngự, theo bản năng giơ tay không lên cản, nháy mắt cánh tay đầm đìa máu tươi.
May mà A Chức sớm phản ứng, xuất một đạo linh quyết, đồng thời, tất cả đám người thủ sơn cùng nhau tế kiếm, chuẩn bị ứng chiến một lần nữa.
Không ngờ Tống Lương chẳng chịu nổi một kích, bị linh quyết của A Chức đánh trúng, mi tâm của hắn dâng lên một ngọn lửa màu xanh, sau đó người tê liệt ngã xuống đất, không nhúc nhích.
Khương Đồng Trần lộn nhào chạy trở về, kinh hoàng nhìn lại, răng và các khớp run bần bật: “Hắn, hắn hắn hắn thế nào…”
Không có ai biết.
Lát sau, vẫn là Lâu Kiêu lên tiếng:” Các ngươi đợi ở chỗ cũ, ta đi qua nhìn xem.”
Lâu Kiêu tới gần Tống Lương, cẩn thận gọi:” Tống sư đệ?”
Không có người đáp.
Do dự một lát, hắn lại ngồi xổm trước mặt Tống Lương, đưa tay đẩy hắn:” Tống sư đệ?”
Tống Lương ngã sấp mặt xuống đất, bị đẩy một cái, cả người bị lật lên, bất thình lình biến thành một cỗ thi thể còn da bọc xương.
Dù kiến thức rộng rãi, giờ phút này Lâu Kiêu cũng không khỏi hít sâu một hơi.
Giây lát, những người thủ sơn còn lại dè dặt bước từng bước tới, có người hỏi:” Hắn, hắn chết?”
Đã chết, hơn nữa dường như chết do linh lực bị hút khô, bằng không thi thể sẽ chẳng còn tồn tại mà vũ hóa.
“Hắn… hắn chết như thế nào?” Có người run sợ hỏi, “Là do những con côn trùng khi nãy sao?”
“Không phải côn trùng.” Ninh Ninh nói, “ta đã xem qua vết cắn của côn trùng, không có độc, mà hơn nữa chúng ta có nhiều người bị côn trùng cắn nhưng chỉ có hắn xảy ra chuyện.”
“Không phải côn trùng… Đó là cái gì? Hay là do hắn tiếp xúc với cái gì không sạch sẽ, đồ vật không thể đụng vào?”
Lời còn chưa nói xong, sắc mặt Khương Đồng Trần liền thay đổi.
Hắn không biết Tống Lương tiếp xúc với cái gì, nhưng hắn biết, ngay lúc này thôi, cánh tay của hắn bị Tống Lương cắn một phát.
Lâu Kiêu cũng phản ứng kịp thời, lập tức chữa thương cho Khương Đồng Trần.
Linh lực liên tục không ngừng phủ lên trên vết thương tạo thành lớp sường mù, đau đớn dường như khoan thai tới chậm, lúc này Khương Đồng Trần mới nhíu mày kêu rên.
Khương Hòa Quang vội vàng đỡ hắn:” Đồng Trần, đệ không sao chứ?”
“Đệ, đệ cảm thấy hơi ngứa… hơn nữa người chẳng có chút khí lực nào.” Khương Đồng Trần cố gắng trả lời.
Lâu Kiêu nói:” Khương Ninh Ninh, ngươi xem giúp hắn đi.”
Ninh Ninh nghe lệnh tiến lên, cẩn thận kiểm tra tổn tương ở cánh tay Khương Đồng Trần, lấy ra linh dược tốt nhất cho hắn dùng và nói:” Thương thế tựa hồ chỉ là vết cắn bình thường, cảm thấy tê dại và ngứa hẳn là trúng thi độc, không trí mạng.”
Khương Hòa Quang không yên lòng:” Đồng Trần … thật sự không biến đổi như Tống sư huynh chứ?”
Ninh Ninh lắc đầu:” Hẳn là không.”
Lâu Kiêu lo lắng hỏi Khương Đồng Trần:” Còn đi được không?”
Khương Đồng Trần cố gắng nhích một chút, lắc đầu.
Thời gian thí luyện chỉ có một ngày một đêm, trước mắt ba canh giờ đã trôi qua, bọn họ mất một người. Ai cũng biết cái chết của Tống Lương không thể nào không liên quan đến Thực Anh thú, nhưng ngay cả việc Thực Anh thú xuất thủ thế nào, bọn họ cũng không biết.
Cho đến lúc này, bọn họ mới ý thức được việc căn dặn của sư trưởng trước khi lên núi không phải là lải nhải vô dụng. Thời gian cứ như giọt nước nhỏ từng giọt từng giọt, bọn họ không chấp nhất truy cứu nguyên nhân cái chết của Tống Lương, đảo quanh tại chỗ suy nghĩ, thí luyện lần này chẳng lẽ thất bại sao?
Do dự thật lâu, rốt cuộc Lâu Kiêu cũng ra quyết định, nói với Khương Hòa Quang: “Hòa Quang sư đệ, trước mắt ngươi nghỉ ngơi ở đây cùng với Đồng Trần sư đệ, cố gắng chữa thương cho hắn, chờ hắn di chuyển được lập tức dẫn hắn đuổi theo. Chúng ta đi trước dò đường, ven đường sẽ lưu lại ký hiệu.”
Khương Hòa Quang cũng không muốn liên lụy đám người, gật đầu nói: ”Được.”
Bình tĩnh xem xét, có thể được chọn lựa làm người thủ sơn, Khương Hòa Quang và Khương Đồng Trần đều không yếu, nhưng trong đám người thủ sơn thì kinh nghiệm đối địch của hai người quá ít, vừa mới không đề phòng nên mới trúng chiêu của khô thi Tống Lương.
Lâu Kiêu không yên lòng, trước khi đi, dùng linh lực quẹt một đường cấm chế trên mặt đất, dặn dò:”Xảy ra bất cứ chuyện gì, giẫm lên vạch kẻ này, ta lập tức có cảm ứng.”
Sơn động Thực Anh thú ẩn nấp quá lớn, không khác biệt lắm với suy đoán của A Chức, toàn bộ núi Mi Sơn gần như là trống rỗng.
Trong chốc lát, đám người đã đi vào không biết bao nhiêu ngã rẽ, đảo mắt nửa ngày trôi qua, cuối cũng có người không kiên nhẫn nói:” Tiếp tục thế này chẳng phải biện pháp, theo ta thấy, không bằng đốt ngọn lửa, trực tiếp dụ Thực Anh thú tới.”
Người này tên là Ứng Ngôn, môn hạ thuộc Minh Nguyệt Nhai.
Lâu Kiêu nói:”Không thể vội vàng xao động, các sư tôn cho chúng ta một ngày một đêm, chúng ta còn thời gian mà.”
“Thế nhưng giờ đã qua nửa ngày, nếu chúng ta cứ mãi không tìm được Thực Anh thú, rồi để thí luyện cứ thế thất bại sao? Tống sư đệ chẳng phải chết vô ích?” Ứng Ngôn nói, “Còn nữa, chúng ta lên núi lâu vậy, có lẽ Thực Anh thú đã sớm phát hiện ra, trốn trốn tránh tránh chẳng bằng chính diện đánh một trận.”
“Ngươi quên trước khi lên núi, sư tôn đã dặn dò thế nào sao? Bọn họ bảo chúng ta đừng miễn cưỡng, gặp được Thực Anh thú không cần bắt sống, có thể giết thì giết, còn đưa huy thạch. Lúc đưa huy thạch nói bóng gió cái gì? Nếu như đánh không lại lập tức bảo toàn mạng sống trở ra.” Lâu Kiêu nói.
Hắn thấy ánh mắt Ứng Ngôn vô cùng kiên quyết, nghĩ ngợi, nhường một bước: “Tuyệt đối không được đốt lửa, lửa sẽ khiến Thực Anh thú trở nên hung ác, nếu như ngươi cảm thấy cứ mãi đi tìm thế này quá mất thời gian, chúng ta có thể chia ra đi tìm.”
Lời nói vừa thốt ra, Khương Mộc Hàm nói:” Chia ra á, chuyện này… chuyện này không được đâu?”
Lâu Kiêu nói:” Thật ra Ứng sư đệ nói cũng không phải không có lý, sơn động quá lớn, ngã rẽ nhiều, chúng ta nhiều người đi cùng nhau, trong một ngày khó mà thăm dò toàn bộ sơn động.”
“Đúng, chia ra là biện pháp hay nhất, có gì phát hiện, kịp thời truyền âm là được, lại nói còn có huy thạch, chúng ta chỉ cần cẩn thận, xảy ra được chuyện gì chứ?” Ứng Ngôn nói, sau đó hỏi đám người, “Có ai nguyện ý theo ta đi sang một ngã rẽ khác không?”
Ở đây đều chẳng phải hạng người hời hợt, nghe Ứng Ngôn nói, trong lòng cũng không quá sợ sệt, giây lát, liền có hai người đáp lời theo Ứng Ngôn.
A Chức nhìn lướt qua, hai người này đều là đệ tử Minh Nguyệt Nhai.
Sau khi Khương Hà qua đời, đồ đệ thân truyền của Khương Hoàng chỉ còn Khương Dục Hoành và Khương Diễn, đệ tử hai động phủ thường âm thầm phân cao thấp, xem ra lần thí luyện này cũng không ngoại lệ. Sau khi tiến vào sơn động, mọi người đều nghe theo Lâu Kiêu thiên lôi chỉ đâu đánh đó, vài đệ tử Minh Nguyệt Nhai tất nhiên không phục, mặc dù Khương Diễn nói qua, lần thí luyện này đám người không cần phân cao thấp như những lần trước, nhưng chẳng ai hi vọng nhìn thấy người của động phủ đối diện nổi bật.
Ứng Ngôn muốn chia ra, chỉ sợ có ý dẫn theo toàn bộ đệ tử Minh Nguyệt Nhai tranh vị trí thứ nhất.
Lâu Kiêu lớn tuổi, kiến thức rộng, cũng không tính toán với Ứng Ngôn, từ trong ngực móc ra mấy tấm linh phù, đưa cho Ứng Ngôn, nói:” Sơn động này nguy cơ tứ phía, tuy có huy thạch phòng thân nhưng các ngươi cũng không thể chủ quan, đây là tôi hồn phù do ta luyện chế, các ngươi cầm phòng thân.”
Ứng Ngôn tiếp nhận, nói:” Đa tạ Lâu sư huynh.” Sau đó nhìn về phía Khương Mộc Hàm.
Khương Mộc Hàm nhìn trái nhìn phải, theo lý cô hẳn nên đồng hành với Ứng Ngôn, thế nhưng… cái chết của Tống Lương quá khủng bố, cô rất sợ hãi, ánh mắt cô lướt qua Lâu Kiêu, không biết làm sao, cuối cùng rơi xuống người A Chức, quỷ thần xui khiến nói:” Ta, ta muốn đi cùng Lâu sư huynh…”
Ứng Ngôn vừa đi, chỉ còn lại sáu người ở lại, đi theo Lâu Kiêu ngoài A Chức, Ninh Ninh, Khương Mộc Hàm còn có hai đồ đệ của Khương Diễn, một sư huynh mặt trắng nõn tên Phương Tòng Sơn, một sư tỷ mắt nhỏ mày nhỏ, nghe nói họ Dịch.
Phương Tòng Sơn có quan hệ khá tốt với hai huynh đệ Hòa Quang, Đồng Trần, thấy hai người mãi chưa đuổi theo, nói với Lâu Kiêu:” Lâu sư huynh, ta hơi lo lắng cho hai vị Khương sư đệ, muốn quay lại xem bọn họ.”
Lâu Kiêu trầm ngâm một lát, từ trong ngực lấy ra mấy lá bùa: “Vậy ta cho ngươi một tờ tôi hồn phù.”
“Không cần.” Phương Tòng Sơn nói, “Lâu sư huynh vừa vào tôi hồn cảnh, luyện chế loại bùa này cũng chẳng dễ dàng, linh phù không nhiều, sư huynh giữ lại phòng thân, ta tìm được các sư đệ, lập tức trở về ngay.” Nói xong, quay đầu đi vào đường cũ tìm kiếm.
Lúc này, vị sư tỷ họ Dịch dè dặt hỏi:”Lâu sư huynh, linh phù… có thể cho ta một tờ linh phù không?”
Lâu Kiêu tất nhiên không cự tuyệt, tặng linh phù, mang theo đám người tiếp tục đi vào chỗ sâu hang động.
Chẳng biết đi được bao lâu, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến vài tiếng kêu đau đớn thảm thiết, Lâu Kiêu nói thầm:” Không tốt!” Cùng mấy người A Chức, nhanh chóng tìm tới chỗ phát ra âm thanh.
Âm thanh kia tới từ chỗ ngã rẽ mà mấy người Ứng Ngôn tách ra, xuyên qua ngã rẽ đi vào một hang đá, chỉ thấy trên nền đất có mấy cỗ khô thi đang nằm, A Chức tới gần xem, chính là ba người Ứng Ngôn.
Dịch sư tỷ bị dọa sợ, nghẹn ngào nói:”Sao, sao có thể như vậy? Bọn họ chẳng phải vừa rời đi không bao lâu sao? Sao đã chết rồi?”
A Chức ngồi xổm xuống, nhìn ba cỗ khô thi, tử trạng của ba người không khác gì Tống Lương. Nhưng bốn phía không có quái trùng, vách đá mặt đất cũng không có bất kỳ vết cào nào, có vẻ không giống bị mãnh thú tập kích? Ngược lại bội kiếm cạnh thi thể bọn họ đã xuất vỏ, chẳng lẽ là bọn họ tự đánh nhau?
Lâu Kiêu cũng nói:” Kỳ quái… sao nhìn qua thấy như thể bọn họ nội chiến, đánh nhau vậy?”
“Thế nhưng, kể cả bọn họ có đánh nhau cũng không có khả năng trở thành khô thi.” Từng người từng người bên cạnh gặp bất trắc, Dịch Tuyết gần như sụp đổ, cô hoảng sợ nhìn bốn phía, “Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngoài Thực Anh thú, trong động này còn có ác quỷ khác hay sao?”
Giọng nói vừa rơi, chỗ sâu sơn động bỗng nhiên vang lên tiếng dây sắt trầm đục.
Ngay sau đó, tiếng kéo lê dây sắt vang lên, như thế có gì đó đang tiến sát lại gần họ.
Vào động đến nay, chưa đến một ngày, bọn họ đã mất bốn người, chưa tính Khương Đồng Trần bị thương, tử thương hơn nửa là chuyện chưa từng xảy ra trong thí luyện đầu xuân.
Đám người thần hồn nát thần tính, nhao nhao tế ra pháp khí.
Âm thanh xích sắt càng lúc càng gần, chỗ sâu sơn động xuất hiện bóng hình thấp bé, giống như đứa bé bảy tám tuổi.
Mượn ánh sáng của vân đăng, có thể thấy rõ bé trai mặc bộ quần áo xanh, tóc đen có chỏm trắng, dáng vẻ như mất kiên nhẫn.
Ninh Ninh thu pháp khí trước tiên, cực kỳ bất ngờ:” Sơ Sơ?”
A Chức cũng nhận ra, đây là con Vô Chi Kỳ trong Trường Lưu ổ, thế mà nó dám xông vào hang núi này.
Đồng bạn tử thương quá nhiều, trong sơn động bất ngờ xuất hiện kẻ lạ, mấy người Lâu Kiêu đã xuất kiếm khỏi vỏ, nghiêm nghị hỏi:”Ngươi là người phương nào?” Sau một khắc, cảm nhận được khí tức đối phương, càng cảm thấy không thích hợp, “… yêu thú?”
Mắt thấy song phương giương cung bạt kiếm, Ninh Ninh vội vàng ngăn cản: “Lâu sư huynh, nó là con Vô Chi Kỳ ở Trường Lưu ổ, ta nhận ra nó.”
Lâu Kiêu vẫn ngờ vực:” Vô Chi Kỳ thì sao? Núi có bày kết giới, yêu thú bình thường sao có thể đi vào? Hơn nữa, mấy sư đệ Ứng Ngôn Tống Lương đều chết rất quỷ dị, có khả năng Thực Anh thú có đồng bọn, nói không chừng là nó!”
“Hừ, ta mà đồng bọn Thực Anh thú á? Ta và con Thực Anh thú có thù riêng, ước gì nó chết ấy, nếu như ngươi muốn coi cừu nhân là đồng bọn, vậy ta đành chấp nhận.” Sơ Sơ cười lạnh, “Lại nói kết giới giăng chẳng phải ngày một ngày hai, Huy Sơn các người muốn vây khốn Thực Anh thú trong trong ngoài ngoài bày bao nhiêu tầng, ta muốn tới thì tới muốn đi thì đi, cần nhìn sắc mặtt mấy người Huy Sơn các người chắc?”
“Ngươi nói nhiều như vậy, đều là không có bằng chứng, nhưng sư đệ chúng ta chết là sự thật, bảo ta tin ngươi không phải là hung thủ kiểu gì?” Lâu Kiêu nói, thúc giục chú quyết, kiếm ý sắc bén trên lưỡi kiếm đã thành hình.
“Không phải hắn.” Lúc này, A Chức nói.
“Khương Ngộ sư muội?”
A Chức cũng nhẩm tâm pháp, một đạo linh lực đánh vào người Sơ Sơ, tứ chi Sơ Sơ lập tức xuất hiện năm cái vòng vàng minh văn di động, A Chức nói:” Trên người hắn có phược yêu tỏa, dùng tâm pháp Huy Sơn liền có thể trông thấy.”
Phược yêu tỏa sẽ khiến hung thú kẹt ở hình người, cho dù hung thú kiệt lực hóa thành nguyên thân, nhiều nhất chỉ kéo dài thời gian một nén hương, càng không có chuyện đả thương người.
Còn có một nguyên nhân A Chức không nói.
Đêm đó sau khi cô cùng Sơ Sơ tranh chấp, Sơ Sơ biến mất không thấy tăm hơi một ngày liền, nghe A Tử và Tiểu Bắc nói, nó hình như lại đi tìm con Thực Anh thú kia. Trước mắt xem ra, nó cũng không lỗ mãng, một mực ẩn nấp ở Tiêu Mi Sơn, chờ đến khi người thủ sơn vào động, nó mới theo vào.
Lâu Kiêu thấy phược yêu tỏa, cũng hiểu tiếng xích sắt từ đâu mà ra, do dự một hồi rồi thu kiếm.
Ninh Ninh hỏi:”Sơ Sơ, sao ngươi lại đến đây?”
Sơ Sơ liếc xéo qua A Chức, cười nhạo: “Khương Hà đuổi theo Thực Anh thú rồi chịu chết, ta không có thấy, giờ đồ đệ của hắn muốn chịu chết, ta tất nhiên muốn tận mắt chứng kiến rồi.”
Nói tiếp, ngữ khí nó bỗng cay nghiệt, nhìn chằm chằm A Chức:” Ngươi thật sự dám đến? Không phải ta đã nhắc nhở ngươi sao, con Thực Anh thú này có gì đó rất quái lạ?”
Còn chưa đợi hỏi hắn thấy quái lạ ra sao, trong sơn động lại lần nữa vang lên tiếng bước chân, Khương Hòa Quang thở không ra hơi chạy tới, mặt đầy vẻ khiếp sợ:”Lâu sư huynh, không xong rồi, Đồng Trần đệ ấy biến thành khô thi giống Tống sư huynh rồi!”
Biến?
“Làm sao biến?” Lâu Kiêu lập tức hỏi.
“Ta, ta không biết nói sao, lúc đầu ta đang chữa thương cho đệ ấy, xoay người cái đệ ấy bỗng nhiên bất động, ta đưa tay đẩy thử thì đệ ấy ngã sõng soài dưới nền đất, ta thấy…”
Khương Hòa Quang nói được nửa câu, bỗng nhiên đứng hình, hắn lui về sau hai bước, kinh hãi nhìn về phía bên người A Chức.
Đồng thời, A Chức thấy bên cạnh mình vang lên tiếng “ken két” chói tai, giống như xương cốt mài vào nhau.
A Chức nghiêng người né tránh, chỉ thấy da thịt mịn màng của Dịch sư tỷ bỗng nhiên lõm xuống, biến thành một bộ khô thi mới.
A Chức cực kỳ kinh ngạc.
Cả đời cô chém yêu diệt sát, nhưng chưa bao giờ nghe nói hung thú nào có bãn lãnh giết người vô hình trước hàng trăm con mắt, cho dù là lệ quỷ cũng lưu lại vết tích.
Không đúng, nhất định có gì đó mà cô không để ý tới.
Từ lúc bắt đầu vào động, từng người hóa thành khô thi, nhất định có điểm giống nhau chỉ là cô chưa phát hiện ra.
Tất cả mọi người chưa từng phát hiện ra.
Khương Mộc Hàm suýt khóc, toàn thân phát run: “Vì cái gì… tỷ ấy vừa còn bên cạnh ta, tỷ ấy rõ ràng chẳng làm gì…”
Lâu Kiêu ý thức được việc không thích hợp, xuất linh kiếm, “Mộc Hàm sư muội, ra đằng sau ta!”
Ánh mắt A Chức quét một vòng trên thi thể Dịch Tuyết, cuối cùng dừng ở một điểm, trong đầu như có gì nổ vang,
Cô không kịp nghĩ nhiều, nói ngay với Khương Mộc Hàm: “Đừng đi qua!”
Sau đó rút ngọc thước, cả người lơ lửng giữa không trung, để Khương Ninh Ninh, Sơ Sơ đằng sau lưng, nhìn chằm chằm Lâu Kiêu:” Là ngươi?”