Chương : 9
Lâm Phương Sinh chần chờ, lại biết tính sư huynh thận trọng, cũng không dám tỏ ý dâm loạn. Y đứng dậy, cố nén ý xấu hổ, cởi áo dài ra, lại cởi tiếp đến trung y, lộ ra cơ thể rắn chắc.
Chinh Mạc thần sắc như thường,cẩn thận kiểm tra, ngay cả nách, bắp đùi trong, lòng bàn chân,.. cũng không bỏ qua. Thân thể trắng nõn ngoại trừ mấy dấu vết Chinh Mạc lưu lại lần trước ra, đều trắng mịn như bạch ngọc, không chút tì vết, làm gì có cái gì gọi là phù văn hợp hoan.
Làn da sư đệ mượt mà bóng loáng, bàn tay đặt lên giống như bị hút vào, Chinh Mạc bất giác tăng thêm vài phần lực đạo.
Thân thể Lâm Phương Sinh dưới bàn tay vuốt ve của sư huynh dần nóng lên, sắc mặt ửng hồng, bàn tay dán xuống mặt bàn bằng gỗ hoàng lê, hô hấp dồn dập, ngay cả thanh âm cũng không nhịn được mà run rẩy, “Sư huynh..”
“Chuyện gì sư đệ?”, Nghe được thanh âm người kia, ánh mắt Chinh Mạc tối đi mấy phần, bàn tay thanh lãnh ôn nhuận trượt một đường từ thắt lưng xuống dưới, nhẹ nhàng tách hai cánh mông đĩnh kiều viên nhuận, xem xét đùi trong.
Phát hiện động tác sư huynh, Lâm Phương Sinh càng thêm ngại ngùng bức bối, tà hỏa lại nổi lên, “A” một tiếng, đầu gối không trụ nổi, ngã ghé xuống bàn.
Động tác như vậy càng nâng lên cánh mông kiều nhuận, tất cả hiện ra trước mắt Chinh Mạc, tiểu huyệt phiếm hồng khẽ mấp máy, đúng là vô hạn thẹn thùng, hoạt sắc sinh hương.
“Sư huynh… Mạc… Đừng… Như vậy…”, Lâm Phương Sinh đột nhiên cảm thấy nơi mông mình nóng lên, đúng là Chinh Mạc vươn đầu lưỡi ra, đảo qua nhập khẩu phía sau của y, cảm giác đầu lưỡi của sư huynh làm y bất giác bám lấy mép bàn, rên rỉ thành tiếng.
Chinh Mạc không trả lời, chỉ giữ lấy hông y, tiếp tục liếm duyệt huyệt khẩu. Nơi đó ban đầu cứng nhắc dần mềm ra, đầu lưỡi cũng dễ dàng tiến vào.
Lâm Phương Sinh ý loạn tình mê, sợ hãi né tránh, thắt lưng dán xuống bàn, lại bị Chinh Mạc kéo lại, đầu lưỡi mềm mại chậm rãi thăm dò bên trong, mặc y giãy dụa, khiến cảm giác tê ngứa nóng rực lan tận đến nơi sâu nhất. Nam căn của Lâm Phương Sinh cũng chậm rãi đứng lên, dần tiết dịch.
Đợi đến khi Chinh Mạc đứng dậy, “thương lớn” xuyên vào bên trong, Lâm Phương Sinh chỉ còn vài hơi thở gấp, tùy theo xâm nhập của sư huynh.
Khi nơi mềm mại ấm áp nuốt lấy nam căn, cả hai đều nhịn không nổi thở dài một tiếng. Chinh Mạc ban đầu là từ từ xỏ xuyên, lướt qua liền ngưng, ngay cả Lâm Phương Sinh cũng thấy không thỏa mãn, cong lưng nâng mông, đón từng luận động của sư huynh. Chinh Mạc khẽ bật cười, liếm lên thắt lưng sư đệ lúc này đã nhiễm một lớp mồ hôi, “Vội vã đến thế sao?”
Lâm Phương Sinh bị liếm, kinh suyễn một tiếng, khuỷu tay chống xuống bàn gỗ, vùi mặt vào cánh tay, mái tóc đen như tơ lụa bị mồ hôi thấm ướt, rối tung phủ lên bờ vai, lộ ra vành tai ửng hồng kiều diễm.
“Sư huynh biết rõ… Lại…”, Lâm Phương Sinh oán giận, liền bị Chinh Mạc đỉnh cho một cái. Hắn chế trụ hông y, mạnh mẽ luận động. Lực đạo kia mạnh đến mức, phần sau lời nói của Lâm Phương Sinh hoàn toàn vỡ vụn.
Bàn gỗ hoàng lê theo động tác cường ngạnh của Chinh Mạc mà đong đưa, chén trên đó dịch chuyển dần đến mép bàn rồi rơi vỡ đầy đất, Lâm Phương Sinh chỉ kịp đỡ lấy ấm trà. Chinh Mạc nhìn ngón tay trắng bệnh của y miết lên ấm, khàn khàn thở dốc, cúi người xuống, “Sư đệ, đừng để ấm trà rớt xuống.”
Ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc đen của Lâm Phương Sinh, chế trụ lấy gáy, môi lưỡi giao triền. Chinh Mạc cẩn thận liếm từng chiếc răng của y, qua vòm họng, thô bạo đến mức môi trên của y chảy máu, lại bị hắn liếm mất, máu cùng thóa dịch đều bị nuốt vào.
Lâm Phương Sinh ý loạn tình mê, ôm lấy ấm trà, phủ phục xuống bàn, quay đầu đón nhận môi lưỡi triền miên, thóa dịch không kịp nuốt vào trào qua khóe miệng. Y khí tức hỗn loạn, tình triều nóng bỏng, nghiệt căn thỉnh thoảng cọ lên mặt bàn, vô hạn khoái cảm, chỉ biết xoay eo đón nhận hung khí đang tàn sát bừa bãi cơ thể mình, tham lam cắn nuốt.
Chinh Mạc cũng động tình, bao nhiêu hung hăng tàn nhập cũng thấy không đủ, nhấc một chân Lâm Phương Sinh lên, áp xuống bàn gỗ, hai chân bị kéo căng ra, để lộ một thanh nghiệt căn đang cao thấp trừu tống, bất giác dụng thêm lực, ngón tay miết lên eo hông người dưới thân, để lại vài vệt hồng tím.
Lâm Phương Sinh lúc này đã khóc không thành tiếng, vô lực ghé xuống bàn run rẩy, “Sư.. sư huynh… Nhẹ chút…”
Chinh Mạc nghe theo lời, đem nghiệt căn to lớn rút ra, “Vậy để sư huynh…” Đợi đến khi phần đầu thô to ra rồi, hắn đột ngột phát lực, một hơi đẩy đến tận trong cùng, sau mới nhu hòa hỏi nhỏ, “Thế này được không?”
Lần này khoái cảm ngập đầu, thanh âm Lâm Phương Sinh đã dần biến điệu, thân mình cong lên định trốn tránh, lại bị bàn gỗ ngăn trở, chỉ có thể phí sức giãy giụa.
Chinh Mạc cũng không để ý, chỉ chế trụ y xuống bàn, chậm rãi rút ra rồi lại nhanh chóng tham nhập. Chỉ qua nửa chén trà, thanh âm của Lâm Phương Sinh đã trở nên khàn khàn, bờ lưng như bạch ngọc cong lên, đột ngột tiết ra, khố gian ướt đẫm, có một phần bắn lên bàn.
Nơi mềm mại nóng rực kia lại hút nam căn của Chinh Mạc càng chặt, vô cùng kích thích, làm hắn cũng không đề phòng, tiết ra.
Lâm Phương Sinh bị một lượng lớn tinh nguyên nóng hổi lấp đầy, rên lên một tiếng. Giọng mũi nồng đậm liêu nhân, vào tai Chinh Mạc lại thấy dục vọng dâng cao, nghiệt căn chôn sâu trong cơ thể người kia lại lên tinh thần, một mực hướng vào nơi tiêu hồn thực cốt.
Lâm Phương Sinh nhận ra động tác sư huynh, hoảng hốt, “Sư… huynh… Đủ, đủ rồi…”
Chinh Mạc thuận theo cánh tay của y, lần xuống dưới nách, vươn bàn tay vân vê điểm nổi lên trước ngực, khiêu khích xoa nắn, xoay sư đệ đang ở trên bàn nửa vòng, đem nam căn thâm nhập nơi sâu nhất, ”Khi nào sư huynh nói đủ, mới là đủ!”
Lâm Phương Sinh tình triều chưa tan, khoái cảm lại ập đến, hai chân quấn lấy hông sư huynh, tiểu huyệt tham lam cắn nuốt cự vật, khoái cảm đến tê dại, nam căn vừa phát tiết cũng thức dậy, làm bẩn một vệt trên áo bào huyền sam của sư huynh. Lâm Phương Sinh bất chấp xấu hổ, ôm lấy đầu Chinh Mạc, mặc đầu lưỡi hắn chu du trên ngực mình, đem điểm nhỏ nhay cắn đến sưng đỏ, tiếng nước dây dưa vang khắp phòng. Cuối cùng, bàn gỗ lê không chịu nổi hai người, kêu lên một tiếng vỡ tan.
Chờ đến khi Lâm Phương Sinh tiết ra ba lượt, Chinh Mạc mới nắm lấy chân y, đem toàn bộ nhiệt trọc đổ vào tiểu huyệt ấm nóng bức người.
…
Về phần phù văn hợp hoan kia… cũng bị đẩy lên chín tầng mây nào rồi.
Chinh Mạc thần sắc như thường,cẩn thận kiểm tra, ngay cả nách, bắp đùi trong, lòng bàn chân,.. cũng không bỏ qua. Thân thể trắng nõn ngoại trừ mấy dấu vết Chinh Mạc lưu lại lần trước ra, đều trắng mịn như bạch ngọc, không chút tì vết, làm gì có cái gì gọi là phù văn hợp hoan.
Làn da sư đệ mượt mà bóng loáng, bàn tay đặt lên giống như bị hút vào, Chinh Mạc bất giác tăng thêm vài phần lực đạo.
Thân thể Lâm Phương Sinh dưới bàn tay vuốt ve của sư huynh dần nóng lên, sắc mặt ửng hồng, bàn tay dán xuống mặt bàn bằng gỗ hoàng lê, hô hấp dồn dập, ngay cả thanh âm cũng không nhịn được mà run rẩy, “Sư huynh..”
“Chuyện gì sư đệ?”, Nghe được thanh âm người kia, ánh mắt Chinh Mạc tối đi mấy phần, bàn tay thanh lãnh ôn nhuận trượt một đường từ thắt lưng xuống dưới, nhẹ nhàng tách hai cánh mông đĩnh kiều viên nhuận, xem xét đùi trong.
Phát hiện động tác sư huynh, Lâm Phương Sinh càng thêm ngại ngùng bức bối, tà hỏa lại nổi lên, “A” một tiếng, đầu gối không trụ nổi, ngã ghé xuống bàn.
Động tác như vậy càng nâng lên cánh mông kiều nhuận, tất cả hiện ra trước mắt Chinh Mạc, tiểu huyệt phiếm hồng khẽ mấp máy, đúng là vô hạn thẹn thùng, hoạt sắc sinh hương.
“Sư huynh… Mạc… Đừng… Như vậy…”, Lâm Phương Sinh đột nhiên cảm thấy nơi mông mình nóng lên, đúng là Chinh Mạc vươn đầu lưỡi ra, đảo qua nhập khẩu phía sau của y, cảm giác đầu lưỡi của sư huynh làm y bất giác bám lấy mép bàn, rên rỉ thành tiếng.
Chinh Mạc không trả lời, chỉ giữ lấy hông y, tiếp tục liếm duyệt huyệt khẩu. Nơi đó ban đầu cứng nhắc dần mềm ra, đầu lưỡi cũng dễ dàng tiến vào.
Lâm Phương Sinh ý loạn tình mê, sợ hãi né tránh, thắt lưng dán xuống bàn, lại bị Chinh Mạc kéo lại, đầu lưỡi mềm mại chậm rãi thăm dò bên trong, mặc y giãy dụa, khiến cảm giác tê ngứa nóng rực lan tận đến nơi sâu nhất. Nam căn của Lâm Phương Sinh cũng chậm rãi đứng lên, dần tiết dịch.
Đợi đến khi Chinh Mạc đứng dậy, “thương lớn” xuyên vào bên trong, Lâm Phương Sinh chỉ còn vài hơi thở gấp, tùy theo xâm nhập của sư huynh.
Khi nơi mềm mại ấm áp nuốt lấy nam căn, cả hai đều nhịn không nổi thở dài một tiếng. Chinh Mạc ban đầu là từ từ xỏ xuyên, lướt qua liền ngưng, ngay cả Lâm Phương Sinh cũng thấy không thỏa mãn, cong lưng nâng mông, đón từng luận động của sư huynh. Chinh Mạc khẽ bật cười, liếm lên thắt lưng sư đệ lúc này đã nhiễm một lớp mồ hôi, “Vội vã đến thế sao?”
Lâm Phương Sinh bị liếm, kinh suyễn một tiếng, khuỷu tay chống xuống bàn gỗ, vùi mặt vào cánh tay, mái tóc đen như tơ lụa bị mồ hôi thấm ướt, rối tung phủ lên bờ vai, lộ ra vành tai ửng hồng kiều diễm.
“Sư huynh biết rõ… Lại…”, Lâm Phương Sinh oán giận, liền bị Chinh Mạc đỉnh cho một cái. Hắn chế trụ hông y, mạnh mẽ luận động. Lực đạo kia mạnh đến mức, phần sau lời nói của Lâm Phương Sinh hoàn toàn vỡ vụn.
Bàn gỗ hoàng lê theo động tác cường ngạnh của Chinh Mạc mà đong đưa, chén trên đó dịch chuyển dần đến mép bàn rồi rơi vỡ đầy đất, Lâm Phương Sinh chỉ kịp đỡ lấy ấm trà. Chinh Mạc nhìn ngón tay trắng bệnh của y miết lên ấm, khàn khàn thở dốc, cúi người xuống, “Sư đệ, đừng để ấm trà rớt xuống.”
Ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc đen của Lâm Phương Sinh, chế trụ lấy gáy, môi lưỡi giao triền. Chinh Mạc cẩn thận liếm từng chiếc răng của y, qua vòm họng, thô bạo đến mức môi trên của y chảy máu, lại bị hắn liếm mất, máu cùng thóa dịch đều bị nuốt vào.
Lâm Phương Sinh ý loạn tình mê, ôm lấy ấm trà, phủ phục xuống bàn, quay đầu đón nhận môi lưỡi triền miên, thóa dịch không kịp nuốt vào trào qua khóe miệng. Y khí tức hỗn loạn, tình triều nóng bỏng, nghiệt căn thỉnh thoảng cọ lên mặt bàn, vô hạn khoái cảm, chỉ biết xoay eo đón nhận hung khí đang tàn sát bừa bãi cơ thể mình, tham lam cắn nuốt.
Chinh Mạc cũng động tình, bao nhiêu hung hăng tàn nhập cũng thấy không đủ, nhấc một chân Lâm Phương Sinh lên, áp xuống bàn gỗ, hai chân bị kéo căng ra, để lộ một thanh nghiệt căn đang cao thấp trừu tống, bất giác dụng thêm lực, ngón tay miết lên eo hông người dưới thân, để lại vài vệt hồng tím.
Lâm Phương Sinh lúc này đã khóc không thành tiếng, vô lực ghé xuống bàn run rẩy, “Sư.. sư huynh… Nhẹ chút…”
Chinh Mạc nghe theo lời, đem nghiệt căn to lớn rút ra, “Vậy để sư huynh…” Đợi đến khi phần đầu thô to ra rồi, hắn đột ngột phát lực, một hơi đẩy đến tận trong cùng, sau mới nhu hòa hỏi nhỏ, “Thế này được không?”
Lần này khoái cảm ngập đầu, thanh âm Lâm Phương Sinh đã dần biến điệu, thân mình cong lên định trốn tránh, lại bị bàn gỗ ngăn trở, chỉ có thể phí sức giãy giụa.
Chinh Mạc cũng không để ý, chỉ chế trụ y xuống bàn, chậm rãi rút ra rồi lại nhanh chóng tham nhập. Chỉ qua nửa chén trà, thanh âm của Lâm Phương Sinh đã trở nên khàn khàn, bờ lưng như bạch ngọc cong lên, đột ngột tiết ra, khố gian ướt đẫm, có một phần bắn lên bàn.
Nơi mềm mại nóng rực kia lại hút nam căn của Chinh Mạc càng chặt, vô cùng kích thích, làm hắn cũng không đề phòng, tiết ra.
Lâm Phương Sinh bị một lượng lớn tinh nguyên nóng hổi lấp đầy, rên lên một tiếng. Giọng mũi nồng đậm liêu nhân, vào tai Chinh Mạc lại thấy dục vọng dâng cao, nghiệt căn chôn sâu trong cơ thể người kia lại lên tinh thần, một mực hướng vào nơi tiêu hồn thực cốt.
Lâm Phương Sinh nhận ra động tác sư huynh, hoảng hốt, “Sư… huynh… Đủ, đủ rồi…”
Chinh Mạc thuận theo cánh tay của y, lần xuống dưới nách, vươn bàn tay vân vê điểm nổi lên trước ngực, khiêu khích xoa nắn, xoay sư đệ đang ở trên bàn nửa vòng, đem nam căn thâm nhập nơi sâu nhất, ”Khi nào sư huynh nói đủ, mới là đủ!”
Lâm Phương Sinh tình triều chưa tan, khoái cảm lại ập đến, hai chân quấn lấy hông sư huynh, tiểu huyệt tham lam cắn nuốt cự vật, khoái cảm đến tê dại, nam căn vừa phát tiết cũng thức dậy, làm bẩn một vệt trên áo bào huyền sam của sư huynh. Lâm Phương Sinh bất chấp xấu hổ, ôm lấy đầu Chinh Mạc, mặc đầu lưỡi hắn chu du trên ngực mình, đem điểm nhỏ nhay cắn đến sưng đỏ, tiếng nước dây dưa vang khắp phòng. Cuối cùng, bàn gỗ lê không chịu nổi hai người, kêu lên một tiếng vỡ tan.
Chờ đến khi Lâm Phương Sinh tiết ra ba lượt, Chinh Mạc mới nắm lấy chân y, đem toàn bộ nhiệt trọc đổ vào tiểu huyệt ấm nóng bức người.
…
Về phần phù văn hợp hoan kia… cũng bị đẩy lên chín tầng mây nào rồi.