Chương : 4
Bị coi như nữ tử mà khinh bạc, Lâm Phương Sinh giận tím mặt, không quan tâm bản thân có bị bỏng hay không, nắm lấy cổ tay Yêu Tu gạt ra khỏi vạt áo mình, “Ta sinh ra họ Lâm, Phương Sinh là do sư tôn đặt. Ngươi muốn giết cứ giết, cái tên Lâm phương Sinh này, có chết cũng không chịu nhục.”
Tư Hoa Quân cũng không hề tức giận, ngược lại còn bật cười, “Phương Sinh thì Phương Sinh, cũng chỉ là một cái tên thôi mà, cần gì phải tức giận thế chứ? Có tinh thần như vậy, chi bằng theo ta làm Phương Sinh phương tử, phương tử Phương Sinh?”
Yêu Tu ngôn từ ái muội, khẽ vung tay áo, lập tức có hai thị nữ từ sau đình bước ra, khẽ nhún người hành lễ rồi đi về phía đình viện phía nam. Lâm Phương Sinh còn đang nghi hoặc, chợt cảm thấy bản thân hẫng đi, bị Tư Hoa Quân ôm vào trong lòng, đi ngay sau hai thị nữ.
Lâm Phương Sinh khi còn bé vẫn được sư tôn cùng sư huynh bế vào lòng như thế này, sau này lớn lên lại cho rằng hành vi này không có chút khí khái nam tử nào hết, liền quả quyết cự tuyệt, nay thân bất do kỷ, chỉ có thể nhíu mày ẩn nhẫn, nội tâm lại tràn ngập nôn nóng, chỉ hận bản thân không bằng người, không thể chém Yêu Tu kia thành trăm mảnh.
Trong giây lát đã tới một mảnh đất trải cát dài, không gian trở nên sáng sủa. Trên nền cát trắng tinh có một khối Thủy Tinh khổng lồ, dài rộng ước chừng mười trượng, trong suốt sáng chói, quang hoa rực rỡ. Hai thị nữ đang quỳ gối dưới Thủy Tinh, mà khối kia đã được chạm khắc thành một cầu thang đi xuống khoảng năm trượng*.
*1 trượng = 3,33 mét.
Tư Hoa Quân bước xuống cầu thang, đi sâu vào Thủy Tinh. Lâm Phương Sinh lúc này mới phát hiện hóa ra khối Thủy Tinh này được chạm rỗng, chia thành hai gian nhỏ, một gian có thạch bàn giường đá, thoải mái nằm nghỉ, đều là băng tuyết ngưng lại, trong suốt động nhân, hệt như tiên cảnh. Gian còn lại được đào một cái trì, lúc này đang ngập tràn huyết thanh màu nhũ bạch đang chầm chậm sôi, linh khí nồng đậm tụ trên mặt nước.
Lâm Phương Sinh đang nghi hoặc thì Tư Hoa Quân đã mỉm cười giải thích, “Đây là Đế Lưu Tương.”
Đế Lưu Tương là tinh túy Nguyệt Hoa, một giáp* một lần, lúc ma quỷ lớn mạnh nhất, âm thịnh dương suy thì tinh hoa bắt đầu tràn ngập lòng trì, đối với yêu vật là đại bổ vật, thế nhưng nếu gặp ánh mặt trời sẽ bay đi hết, số lượng lại rất ít, quả thực là thứ cầu mà không được.
*Một giáp ở đây = 60 năm
Lâm Phương Sinh nghe giải thích, hơi hơi động dung, lại nhìn làn nước sóng sánh trong trì, nhiều đến mức ngấp nghé mặt bờ, chắc hẳn cũng đã tích lũy được cả trăm ngàn năm mới được..
Lại nữa, khối Thủy Tinh bậc nhất này lại được xây để bảo tồn lượng Đế Lưu Tương trăm ngàn năm kia mà không tiêu tan, hẳn là báu vật thế gia, khiến người ta không khỏi không tưởng tượng đến một màn tranh giành tinh phong huyết vũ.
Trong lúc suy nghĩ, Lâm Phương Sinh không hề biết quần áo bản thân đang dần bị gỡ xuống. Nhiệt độ trong đây rất ổn định, cho dù thoát hết quần áo cũng không cảm thấy gì, thế nên tận đến lúc Tư Hoa Quân bế y tiến vào trong trì, y mới nhận ra tình trạng bản thân lúc này.
Và cũng đã muộn.
Từ đáy trì vươn ra mấy sợi xích, Tư Hoa Quân liền lấy cuốn vào cổ chân Lâm Phương Sinh. Nhìn thoạt qua sợi xích trong suốt yếu mềm, Lâm Phương Sinh mới thử vận lực đan điền liền phát hiện nội lực bị cuốn vào xích như trâu đất xuống biển, không hề suy chuyển gì. Ngược lại, y còn phát hiện ra Đế Lưu Tương thực sự công hiệu đối với Nhân tu, dòng linh khí cuồn cuộn không dứt đổ vào kinh mạch, vận chuyển vào đan điền, mờ mờ ảo ảo tràn đầy cảm giác. Lâm Phương Sinh tràn đầy kinh hỉ, đối với việc Tư Hoa Quân tự ý trói mình cũng cảm thấy bớt giận vài phần.
Yêu Tu sau khi xong xuôi liền rời khỏi trì, quan sát cười nói, “Ngươi thân thể phàm trần, tu vi lại yếu, chỉ sợ không chịu nổi ta cầu hoan, coi như nhân họa đắc phúc. Đế Lưu Tương này ta tích góp suốt hai nghìn bảy trăm năm, giờ lại tiện nghi cho ngươi. Phương Sinh, tĩnh tâm mà tu luyện, đừng để ta thất vọng.”
Tư Hoa Quân dặn dò xong xuôi, quay người rời đi, hai thị nữ cũng nhón chân theo sau, ra đến ngoài liền đóng cửa lại, thay phiên nhau canh phòng cẩn mật.
Lâm Phương Sinh hai mươi năm qua một lòng cầu đạo, dốc lòng vì kiếm tu, sư tôn cùng sư huynh lại đạm mạc không chút ham muốn, cũng đem việc giáo dục nhân luân kia vứt ra sau đầu, thế nên Lâm Phương Sinh hoàn toàn không biết việc cầu hoan mà Yêu Tu kia nhắc đến là gì, lại nghĩ trái phải tăng thêm tu vi cũng chẳng có gì là xấu, lại càng cường đại, có thể mau chóng trở về sư môn, khiến cho mọi người bớt đi một ngày lo lắng.
Nghĩ đến đây, Lâm Phương Sinh cũng yên tâm nhắm mắt, tập trung tu luyện.
Qua hai mươi mốt ngày, Lâm Phương Sinh mới mở mắt ra, khẽ cười một tiếng. Đế Lưu Tương quả nhiên công lực phi phàm, giúp y dễ dàng vượt qua quan ải, ngưng mạch thuận lợi đến tầng thứ tám. Tuy thời gian luyện ngắn ngủi, thế nhưng kinh mạch lại mở rộng, linh khí ngưng thực, đan điền cũng nặng, thậm chí không kém gì sư huynh ngày trước. Quả nhiên ứng với câu nói kia của Tư Hoa Quân: Nhân họa đắc phúc.
Đó là vào đúng đêm trăng tròn, ánh trăng trong vắt phản chiếu qua khối Thủy Tinh rọi xuống. Đế Lưu Tương dưới ánh trăng giống như quỳnh tương nùng bạch, ôn nhuận ấm áp.
Lâm Phương Sinh vươn người đứng dậy, các sợi xích kia cũng thuận thế mà buông ra, y khẽ vắt mái tóc ướt sũng của mình. Mái tóc đen được hơi nước chưng qua giống như một tấm tơ lụa thượng hạng, phủ dài từ bờ vai đến gót.
Đáng tiếc, trong phòng Thủy Tinh không có một vật gì đáng giá, tất cả mọi thứ đem theo bên người đã bị tên Yêu Tu kia lấy mất, đành phải lấy tạm tóc dài che đi cơ thể, đi lại xung quanh.
Mới đi đến cửa động đã thấy khối Thủy Tinh trong suốt đó mở ra, Tư Hoa Quân lâu ngày không gặp đang đứng đó, một thân hắc bào, miệng cười ung dung, giống như một người có thân phận cao quý đang nhìn xuống một kẻ địa vị thấp hèn. Hắn cuốn lấy một lọn tóc đen của Lâm Phương Sinh, nói, “Khi Mẫu Đơn báo ta còn không tin, không ngờ ngươi lại xuất quan sớm thế, tu vi lại có bước đột phá. Tư chất như ngươi quả thật ít người phàm nào sánh kịp. Hiện tại còn sớm mấy ngày, quả thật là điều đáng mừng.”
Lâm Phương Sinh kéo lại tóc mình, cau mày, “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Tư Hoa Quân cười, “Ta muốn như thế này…”
Yêu Tu khẽ nâng tay, xiềng xích giống như hiểu ý liền vươn lên, kéo Lâm Phương Sinh trở lại trì.
Lâm Phương Sinh bất ngờ không kịp đề phòng, bị kéo ngã đến chật vật, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tư Hoa Quân thoát quần áo, dần lộ ra cơ thể khỏe mạnh thon dài.
Tư Hoa Quân chân dài tiến vào trong ao, đem người kia ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve làn da nhờ nhiều ngày ngâm trong Đế Lưu Tương mà trở nên mềm dẻo trắng mịn, giống như viên ngọc noãn, giữa ngực lại nổi lên điểm nhỏ, dưới lòng bàn tay kia lại cảm thụ rất rõ nét.
Lâm Phương Sinh bị một nam nhân xa lạ vuốt ve, không khỏi cảm giác có chút xấu hổ quái dị, khẽ đẩy người ra, liền bị Yêu Tu kia chế trụ dễ dàng, đem đặt nằm ngửa lên bờ, môi lưỡi cuồng loạn giao triền. Yêu Tu kia vừa hôn vừa cắn, Lâm Phương Sinh từ chỗ tức giận vô cùng, qua một thời gian cảm thấy có chút sung sướng khác thường, bản thân lại càng lúc càng nảy sinh biến hóa, cúi đầu nhìn xuống dòng Đế Lưu Tương nhũ bạch, phát hiện nam căn của mình đã cứng rắn, nóng như lửa, nhất thời thất kinh, “Đây là… cớ gì?”
Tư Hoa Quân khẽ cười, tách hai chân Lâm Phương Sinh ra, phô bày nam căn của mình, bất luận về độ lớn hay cứng rắn đều hơn người kia, cũng kéo tay Lâm Phương Sinh đặt lên nơi ấy, nhẹ nhàng vuốt ve, “Đây là duyên mệnh nhân luân, chính đạo song tu, nguồn gốc của cực lạc, căn bản của tình nghiệt. Phương Sinh, hãy thả lỏng mà tiếp nhận ta đi.”
Miệng lưỡi lại cuốn vào nhau, triền miên vô cùng. Tư Hoa Quân cũng thuận thế đưa ngón tay mình vào cơ thể Lâm Phương Sinh, lại thêm một ngón, nhẹ nhàng dẫn động, kiên nhẫn nhu thủ, Đế Lưu Tương cũng thuận theo đó mà đi vào cơ thể. Qua một hồi ma sát, Lâm Phương Sinh chỉ thấy nơi kia của mình bủn rủn khó nhịn, những tưởng bài trừ dị vật tiến vào, ngược lại càng khát cầu đụng chạm. Mâu thuẫn khiến bản thân hoang mang, rốt cuộc không nhịn được rên lên một tiếng.
Yêu Tu ánh mắt âm trầm, như dung nham núi lửa, tóc đen dập dìu theo dòng Đế Lưu Tương quấn vào nhau, môi mỏng hôn lên, da thịt giống như bị nung lên, phiếm hồng run rẩy. Ngón tay rút ra khỏi nơi ấm nóng mềm mại, thế chỗ vào đó là nam căn cực đại, thắt lưng khẽ dụng lực, côn th*t tách nhập nơi mật huyệt ấm áp mềm mại, mạnh mẽ như công thành phạt trại.
Lâm Phương Sinh hai tay bị chế trụ, eo lưng vừa mới giãy ra lập tức bị Yêu Tu giữ lại, quả nhiên là lui không thể lui, tránh không thể tránh. Chỉ có nghiệt căn cứng rắn của Yêu Tu kia đang chôn sâu trong cơ thể, mạnh mẽ luận động, giống như một thanh cương đao, cứa qua từng tấc da thịt. Lâm Phương Sinh chưa từng trải qua loại tra tấn như thế này, đau đến mức mặt mày không chút huyết sắc, ngón tay run rẩy, thân hình trắng nõn phủ đầy quỳnh tương ôn nhuận, bị buộc phải đung đưa người theo từng chuyển động của Tư Hoa Quân, đỉnh đến phát ngoan, Lâm Phương Sinh chỉ có thể than nhẹ thở dốc, phí công giãy giụa.
Vừa sáp được một lúc, Lâm Phương Sinh từ trong đau đớn cảm giác có chút biến hóa. Tư Hoa Quân nhận thấy ngay, liền nới lỏng xiềng xích, để người kia khóa ngồi lên thân mình, thế nhưng va chạm cường ngạnh vẫn không hề ngừng lại mà còn mạnh mẽ hơn. Lâm Phương Sinh cuốn chân quanh eo Yêu Tu, hoàn toàn dựa vào lòng người bên dưới, cúi đầu thở dốc,” Quá sâu…”
Lâm Phương Sinh tựa trán lên vai Tư Hoa Quân, khí tức hỗn loạn, tóc đen rối tung, lộ ra xương quai xanh thanh mảnh trắng mịn, đạo cốt thu phong, không gì che giấu được, hoạt sắc sinh hương, phong nguyệt vô cùng.
“Vậy thì sẽ không thế nữa”, Tư Hoa Quân cũng động tình, giọng nói khàn khàn, ngón tay thon dài mơn trớn vòng eo mềm dẻo của người kia, chuyển đổi tư thế, đem Lâm Phương Sinh nằm úp sấp, quay mặt xuống trì. Cúi người xuống liền thấy hai cánh mông tuyết trắng, chính giữa ngậm một nghiệt căn thô to, qua từng luận động còn lộ chút mị thịt hồng nhạt. Tuy rằng bị đối xử thô bạo, thế nhưng mỗi khi nghiệt căn kia lùi ra, Đế Lưu Tương lại nhanh chóng lấp đầy khoảng trống bên trong, đồng thời làm liền vết thương. Thế nên tuy rằng là lần đầu tiên giữa hai người, nhưng lại không hề giống thảm cảnh nhân gian, máu tươi lâm li, ngược lại còn khiến Yêu Tu kia dễ dàng giao hợp.
Lâm Phương Sinh không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết có một thứ cực kì cứng rắn, nóng bỏng đang không ngừng di chuyển trong cơ thể mình, càng chống đỡ càng không được, toàn thân đều tê dại, ngược lại sinh vài phần tiêu hồn thực cốt, trong đau đớn còn cảm nhận được chút khoái cảm, đối với hung khí đang không ngừng tàn sát bản thân kia cũng vừa hận vừa yêu.
Đang lúc nước sôi lửa bỏng, khoái cảm khó tả nên lời, y chợt nghe Tư Hoa Quân nói, “Muốn được khoái hoạt lâu dài thì hãy chịu khổ trước đã. Phương Sinh, hãy nhẫn nại một chút.”
Lâm Phương Sinh còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì nam căn của người kia liền vươn ra vô số gai nhỏ, gim vào nội bích yếu ớt, giống như được làm từ sắt nóng. Lâm Phương Sinh không khỏi rên lên, nhưng thanh âm đã có vài phần biến điệu.
Yêu Tu vẫn nhẹ nhàng, “Ngươi nhẫn nại một chút”, lại khẽ động eo, vô số gai nhỏ cào lên vách thịt mềm mại, máu tươi đỏ chói lan dần vào trì, hòa vào Đế Lưu Tương. Lâm Phương Sinh bị Tư Hoa Quân mạnh mẽ khuấy đảo, đau đến mức hai mắt sung huyết, kêu đến khản giọng, cúi đầu cắn tay mình, đến mức sắp dứt ra được một mảng thịt.
Đế Lưu Tương không ngừng tràn vào nơi hai người đang kết hợp, làm liền nơi yếu mềm vừa bị cào rách, ngay lập tức lại bị những gai kia chà đạp. Kiếm tu đã được luyện nhiều năm, cơ thể cũng dẻo dai hơn người thường rất nhiều, Lâm Phương Sinh không hôn mê được.
Trăng xuống thì lại lên, liên tiếp ba ngày liền, y phải chịu đựng loại tra tấn không phải của người thường kia. Cuối cùng, Tư Hoa Quân gầm nhẹ một tiếng, đem một cỗ tinh nguyên nồng đậm rót vào cơ thể y, hòa cùng Đế Lưu Tương hấp thu vào cơ thể Lâm Phương Sinh.
Tư Hoa Quân cũng không hề tức giận, ngược lại còn bật cười, “Phương Sinh thì Phương Sinh, cũng chỉ là một cái tên thôi mà, cần gì phải tức giận thế chứ? Có tinh thần như vậy, chi bằng theo ta làm Phương Sinh phương tử, phương tử Phương Sinh?”
Yêu Tu ngôn từ ái muội, khẽ vung tay áo, lập tức có hai thị nữ từ sau đình bước ra, khẽ nhún người hành lễ rồi đi về phía đình viện phía nam. Lâm Phương Sinh còn đang nghi hoặc, chợt cảm thấy bản thân hẫng đi, bị Tư Hoa Quân ôm vào trong lòng, đi ngay sau hai thị nữ.
Lâm Phương Sinh khi còn bé vẫn được sư tôn cùng sư huynh bế vào lòng như thế này, sau này lớn lên lại cho rằng hành vi này không có chút khí khái nam tử nào hết, liền quả quyết cự tuyệt, nay thân bất do kỷ, chỉ có thể nhíu mày ẩn nhẫn, nội tâm lại tràn ngập nôn nóng, chỉ hận bản thân không bằng người, không thể chém Yêu Tu kia thành trăm mảnh.
Trong giây lát đã tới một mảnh đất trải cát dài, không gian trở nên sáng sủa. Trên nền cát trắng tinh có một khối Thủy Tinh khổng lồ, dài rộng ước chừng mười trượng, trong suốt sáng chói, quang hoa rực rỡ. Hai thị nữ đang quỳ gối dưới Thủy Tinh, mà khối kia đã được chạm khắc thành một cầu thang đi xuống khoảng năm trượng*.
*1 trượng = 3,33 mét.
Tư Hoa Quân bước xuống cầu thang, đi sâu vào Thủy Tinh. Lâm Phương Sinh lúc này mới phát hiện hóa ra khối Thủy Tinh này được chạm rỗng, chia thành hai gian nhỏ, một gian có thạch bàn giường đá, thoải mái nằm nghỉ, đều là băng tuyết ngưng lại, trong suốt động nhân, hệt như tiên cảnh. Gian còn lại được đào một cái trì, lúc này đang ngập tràn huyết thanh màu nhũ bạch đang chầm chậm sôi, linh khí nồng đậm tụ trên mặt nước.
Lâm Phương Sinh đang nghi hoặc thì Tư Hoa Quân đã mỉm cười giải thích, “Đây là Đế Lưu Tương.”
Đế Lưu Tương là tinh túy Nguyệt Hoa, một giáp* một lần, lúc ma quỷ lớn mạnh nhất, âm thịnh dương suy thì tinh hoa bắt đầu tràn ngập lòng trì, đối với yêu vật là đại bổ vật, thế nhưng nếu gặp ánh mặt trời sẽ bay đi hết, số lượng lại rất ít, quả thực là thứ cầu mà không được.
*Một giáp ở đây = 60 năm
Lâm Phương Sinh nghe giải thích, hơi hơi động dung, lại nhìn làn nước sóng sánh trong trì, nhiều đến mức ngấp nghé mặt bờ, chắc hẳn cũng đã tích lũy được cả trăm ngàn năm mới được..
Lại nữa, khối Thủy Tinh bậc nhất này lại được xây để bảo tồn lượng Đế Lưu Tương trăm ngàn năm kia mà không tiêu tan, hẳn là báu vật thế gia, khiến người ta không khỏi không tưởng tượng đến một màn tranh giành tinh phong huyết vũ.
Trong lúc suy nghĩ, Lâm Phương Sinh không hề biết quần áo bản thân đang dần bị gỡ xuống. Nhiệt độ trong đây rất ổn định, cho dù thoát hết quần áo cũng không cảm thấy gì, thế nên tận đến lúc Tư Hoa Quân bế y tiến vào trong trì, y mới nhận ra tình trạng bản thân lúc này.
Và cũng đã muộn.
Từ đáy trì vươn ra mấy sợi xích, Tư Hoa Quân liền lấy cuốn vào cổ chân Lâm Phương Sinh. Nhìn thoạt qua sợi xích trong suốt yếu mềm, Lâm Phương Sinh mới thử vận lực đan điền liền phát hiện nội lực bị cuốn vào xích như trâu đất xuống biển, không hề suy chuyển gì. Ngược lại, y còn phát hiện ra Đế Lưu Tương thực sự công hiệu đối với Nhân tu, dòng linh khí cuồn cuộn không dứt đổ vào kinh mạch, vận chuyển vào đan điền, mờ mờ ảo ảo tràn đầy cảm giác. Lâm Phương Sinh tràn đầy kinh hỉ, đối với việc Tư Hoa Quân tự ý trói mình cũng cảm thấy bớt giận vài phần.
Yêu Tu sau khi xong xuôi liền rời khỏi trì, quan sát cười nói, “Ngươi thân thể phàm trần, tu vi lại yếu, chỉ sợ không chịu nổi ta cầu hoan, coi như nhân họa đắc phúc. Đế Lưu Tương này ta tích góp suốt hai nghìn bảy trăm năm, giờ lại tiện nghi cho ngươi. Phương Sinh, tĩnh tâm mà tu luyện, đừng để ta thất vọng.”
Tư Hoa Quân dặn dò xong xuôi, quay người rời đi, hai thị nữ cũng nhón chân theo sau, ra đến ngoài liền đóng cửa lại, thay phiên nhau canh phòng cẩn mật.
Lâm Phương Sinh hai mươi năm qua một lòng cầu đạo, dốc lòng vì kiếm tu, sư tôn cùng sư huynh lại đạm mạc không chút ham muốn, cũng đem việc giáo dục nhân luân kia vứt ra sau đầu, thế nên Lâm Phương Sinh hoàn toàn không biết việc cầu hoan mà Yêu Tu kia nhắc đến là gì, lại nghĩ trái phải tăng thêm tu vi cũng chẳng có gì là xấu, lại càng cường đại, có thể mau chóng trở về sư môn, khiến cho mọi người bớt đi một ngày lo lắng.
Nghĩ đến đây, Lâm Phương Sinh cũng yên tâm nhắm mắt, tập trung tu luyện.
Qua hai mươi mốt ngày, Lâm Phương Sinh mới mở mắt ra, khẽ cười một tiếng. Đế Lưu Tương quả nhiên công lực phi phàm, giúp y dễ dàng vượt qua quan ải, ngưng mạch thuận lợi đến tầng thứ tám. Tuy thời gian luyện ngắn ngủi, thế nhưng kinh mạch lại mở rộng, linh khí ngưng thực, đan điền cũng nặng, thậm chí không kém gì sư huynh ngày trước. Quả nhiên ứng với câu nói kia của Tư Hoa Quân: Nhân họa đắc phúc.
Đó là vào đúng đêm trăng tròn, ánh trăng trong vắt phản chiếu qua khối Thủy Tinh rọi xuống. Đế Lưu Tương dưới ánh trăng giống như quỳnh tương nùng bạch, ôn nhuận ấm áp.
Lâm Phương Sinh vươn người đứng dậy, các sợi xích kia cũng thuận thế mà buông ra, y khẽ vắt mái tóc ướt sũng của mình. Mái tóc đen được hơi nước chưng qua giống như một tấm tơ lụa thượng hạng, phủ dài từ bờ vai đến gót.
Đáng tiếc, trong phòng Thủy Tinh không có một vật gì đáng giá, tất cả mọi thứ đem theo bên người đã bị tên Yêu Tu kia lấy mất, đành phải lấy tạm tóc dài che đi cơ thể, đi lại xung quanh.
Mới đi đến cửa động đã thấy khối Thủy Tinh trong suốt đó mở ra, Tư Hoa Quân lâu ngày không gặp đang đứng đó, một thân hắc bào, miệng cười ung dung, giống như một người có thân phận cao quý đang nhìn xuống một kẻ địa vị thấp hèn. Hắn cuốn lấy một lọn tóc đen của Lâm Phương Sinh, nói, “Khi Mẫu Đơn báo ta còn không tin, không ngờ ngươi lại xuất quan sớm thế, tu vi lại có bước đột phá. Tư chất như ngươi quả thật ít người phàm nào sánh kịp. Hiện tại còn sớm mấy ngày, quả thật là điều đáng mừng.”
Lâm Phương Sinh kéo lại tóc mình, cau mày, “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Tư Hoa Quân cười, “Ta muốn như thế này…”
Yêu Tu khẽ nâng tay, xiềng xích giống như hiểu ý liền vươn lên, kéo Lâm Phương Sinh trở lại trì.
Lâm Phương Sinh bất ngờ không kịp đề phòng, bị kéo ngã đến chật vật, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tư Hoa Quân thoát quần áo, dần lộ ra cơ thể khỏe mạnh thon dài.
Tư Hoa Quân chân dài tiến vào trong ao, đem người kia ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve làn da nhờ nhiều ngày ngâm trong Đế Lưu Tương mà trở nên mềm dẻo trắng mịn, giống như viên ngọc noãn, giữa ngực lại nổi lên điểm nhỏ, dưới lòng bàn tay kia lại cảm thụ rất rõ nét.
Lâm Phương Sinh bị một nam nhân xa lạ vuốt ve, không khỏi cảm giác có chút xấu hổ quái dị, khẽ đẩy người ra, liền bị Yêu Tu kia chế trụ dễ dàng, đem đặt nằm ngửa lên bờ, môi lưỡi cuồng loạn giao triền. Yêu Tu kia vừa hôn vừa cắn, Lâm Phương Sinh từ chỗ tức giận vô cùng, qua một thời gian cảm thấy có chút sung sướng khác thường, bản thân lại càng lúc càng nảy sinh biến hóa, cúi đầu nhìn xuống dòng Đế Lưu Tương nhũ bạch, phát hiện nam căn của mình đã cứng rắn, nóng như lửa, nhất thời thất kinh, “Đây là… cớ gì?”
Tư Hoa Quân khẽ cười, tách hai chân Lâm Phương Sinh ra, phô bày nam căn của mình, bất luận về độ lớn hay cứng rắn đều hơn người kia, cũng kéo tay Lâm Phương Sinh đặt lên nơi ấy, nhẹ nhàng vuốt ve, “Đây là duyên mệnh nhân luân, chính đạo song tu, nguồn gốc của cực lạc, căn bản của tình nghiệt. Phương Sinh, hãy thả lỏng mà tiếp nhận ta đi.”
Miệng lưỡi lại cuốn vào nhau, triền miên vô cùng. Tư Hoa Quân cũng thuận thế đưa ngón tay mình vào cơ thể Lâm Phương Sinh, lại thêm một ngón, nhẹ nhàng dẫn động, kiên nhẫn nhu thủ, Đế Lưu Tương cũng thuận theo đó mà đi vào cơ thể. Qua một hồi ma sát, Lâm Phương Sinh chỉ thấy nơi kia của mình bủn rủn khó nhịn, những tưởng bài trừ dị vật tiến vào, ngược lại càng khát cầu đụng chạm. Mâu thuẫn khiến bản thân hoang mang, rốt cuộc không nhịn được rên lên một tiếng.
Yêu Tu ánh mắt âm trầm, như dung nham núi lửa, tóc đen dập dìu theo dòng Đế Lưu Tương quấn vào nhau, môi mỏng hôn lên, da thịt giống như bị nung lên, phiếm hồng run rẩy. Ngón tay rút ra khỏi nơi ấm nóng mềm mại, thế chỗ vào đó là nam căn cực đại, thắt lưng khẽ dụng lực, côn th*t tách nhập nơi mật huyệt ấm áp mềm mại, mạnh mẽ như công thành phạt trại.
Lâm Phương Sinh hai tay bị chế trụ, eo lưng vừa mới giãy ra lập tức bị Yêu Tu giữ lại, quả nhiên là lui không thể lui, tránh không thể tránh. Chỉ có nghiệt căn cứng rắn của Yêu Tu kia đang chôn sâu trong cơ thể, mạnh mẽ luận động, giống như một thanh cương đao, cứa qua từng tấc da thịt. Lâm Phương Sinh chưa từng trải qua loại tra tấn như thế này, đau đến mức mặt mày không chút huyết sắc, ngón tay run rẩy, thân hình trắng nõn phủ đầy quỳnh tương ôn nhuận, bị buộc phải đung đưa người theo từng chuyển động của Tư Hoa Quân, đỉnh đến phát ngoan, Lâm Phương Sinh chỉ có thể than nhẹ thở dốc, phí công giãy giụa.
Vừa sáp được một lúc, Lâm Phương Sinh từ trong đau đớn cảm giác có chút biến hóa. Tư Hoa Quân nhận thấy ngay, liền nới lỏng xiềng xích, để người kia khóa ngồi lên thân mình, thế nhưng va chạm cường ngạnh vẫn không hề ngừng lại mà còn mạnh mẽ hơn. Lâm Phương Sinh cuốn chân quanh eo Yêu Tu, hoàn toàn dựa vào lòng người bên dưới, cúi đầu thở dốc,” Quá sâu…”
Lâm Phương Sinh tựa trán lên vai Tư Hoa Quân, khí tức hỗn loạn, tóc đen rối tung, lộ ra xương quai xanh thanh mảnh trắng mịn, đạo cốt thu phong, không gì che giấu được, hoạt sắc sinh hương, phong nguyệt vô cùng.
“Vậy thì sẽ không thế nữa”, Tư Hoa Quân cũng động tình, giọng nói khàn khàn, ngón tay thon dài mơn trớn vòng eo mềm dẻo của người kia, chuyển đổi tư thế, đem Lâm Phương Sinh nằm úp sấp, quay mặt xuống trì. Cúi người xuống liền thấy hai cánh mông tuyết trắng, chính giữa ngậm một nghiệt căn thô to, qua từng luận động còn lộ chút mị thịt hồng nhạt. Tuy rằng bị đối xử thô bạo, thế nhưng mỗi khi nghiệt căn kia lùi ra, Đế Lưu Tương lại nhanh chóng lấp đầy khoảng trống bên trong, đồng thời làm liền vết thương. Thế nên tuy rằng là lần đầu tiên giữa hai người, nhưng lại không hề giống thảm cảnh nhân gian, máu tươi lâm li, ngược lại còn khiến Yêu Tu kia dễ dàng giao hợp.
Lâm Phương Sinh không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết có một thứ cực kì cứng rắn, nóng bỏng đang không ngừng di chuyển trong cơ thể mình, càng chống đỡ càng không được, toàn thân đều tê dại, ngược lại sinh vài phần tiêu hồn thực cốt, trong đau đớn còn cảm nhận được chút khoái cảm, đối với hung khí đang không ngừng tàn sát bản thân kia cũng vừa hận vừa yêu.
Đang lúc nước sôi lửa bỏng, khoái cảm khó tả nên lời, y chợt nghe Tư Hoa Quân nói, “Muốn được khoái hoạt lâu dài thì hãy chịu khổ trước đã. Phương Sinh, hãy nhẫn nại một chút.”
Lâm Phương Sinh còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì nam căn của người kia liền vươn ra vô số gai nhỏ, gim vào nội bích yếu ớt, giống như được làm từ sắt nóng. Lâm Phương Sinh không khỏi rên lên, nhưng thanh âm đã có vài phần biến điệu.
Yêu Tu vẫn nhẹ nhàng, “Ngươi nhẫn nại một chút”, lại khẽ động eo, vô số gai nhỏ cào lên vách thịt mềm mại, máu tươi đỏ chói lan dần vào trì, hòa vào Đế Lưu Tương. Lâm Phương Sinh bị Tư Hoa Quân mạnh mẽ khuấy đảo, đau đến mức hai mắt sung huyết, kêu đến khản giọng, cúi đầu cắn tay mình, đến mức sắp dứt ra được một mảng thịt.
Đế Lưu Tương không ngừng tràn vào nơi hai người đang kết hợp, làm liền nơi yếu mềm vừa bị cào rách, ngay lập tức lại bị những gai kia chà đạp. Kiếm tu đã được luyện nhiều năm, cơ thể cũng dẻo dai hơn người thường rất nhiều, Lâm Phương Sinh không hôn mê được.
Trăng xuống thì lại lên, liên tiếp ba ngày liền, y phải chịu đựng loại tra tấn không phải của người thường kia. Cuối cùng, Tư Hoa Quân gầm nhẹ một tiếng, đem một cỗ tinh nguyên nồng đậm rót vào cơ thể y, hòa cùng Đế Lưu Tương hấp thu vào cơ thể Lâm Phương Sinh.