Chương 94: Sốt cao
1 ngày trước
“Show sống thật sống khoẻ mời cậu, còn ra giá rất cao này. Nếu không phải đang kẹt lịch quay phim thì anh cũng ráng thuyết phục cậu đi rồi. Nghe nói lần này có nhiều nhà đầu tư lớn lắm”
Tống Thần dù biết trước kết quả nhưng vẫn phải nói ra 1 phen cho bõ tức, ai bảo anh có 1 nghệ sĩ khó chiều. Trước giờ đều không nhận show thực tế.
“Tôi không thích đi show kiểu này, anh biết mà!” Tần viễn xem kịch bản trong tay, thờ ơ đáp, mí mắt cũng không nhấc, đúng là không có chút hứng thú nào
Tống Thần vốn định im miệng, nhưng khi lật xem đến danh sách dàn khách mời trong show liền khựng lại
“Ồ, bất ngờ thật đấy … Có người quen của chúng ta tham gia này. Cậu có chắc là cậu sẽ không đi chứ?”
Tần Viễn không muốn bị làm phiền thêm lập tức vẫy tay, khẳng định
“Không đi”
Tống Thần mặc kệ câu trả lời của hắn, giọng điệu hào hứng
“Cậu nhóc Dạ Phàm có tên trong dàn khách mời tham dự nè” Sau lại pha lẫn chút hoài nghi " Cơ mà bất ngờ thật đấy, tên tuổi hay lý lịch của Dạ Phàm đều chưa đủ để có thể tham gia"
Chưa kịp để Tống Thần suy nghĩ sâu thêm về vấn đề này thì đã thấy người vốn đang bình tĩnh ngồi trên ghế đã đứng dậy.
“Cậu đi đâu?” Tống Thần mặt đầy dấu chấm hỏi
Tần viễn rất tự nhiên, không hề ngại miệng trả lời
“Tham gia show thực tế!”
“Đột nhiên sao lại…” Chưa dứt lời đã thấy người kia đi mất.
“Thế còn việc quay phim? Chúng ta còn gần trăm phân cảnh lận đấy? Này…”
Anh xin phép rút lại lời nói khi nãy, được chưa…?<code> Trở về hiện tại Vị trí ghế ngồi như thế này. Tần Viễn cầm tay lái, Dạ Phàm ngồi ghế phụ lái. Diệp Hạo Lâm giành trước ghế ngay phía sau thần tượng của mình, Nhược Khê đành ngồi kế cậu ta. Hứa Vĩ không muốn ngồi cạnh Hoắc Kinh Trì nên kéo Hạ Vy ngồi vào giữa bọn họ. Xe cứ thế xuất phát. Thật ra Tần Viễn đặt những câu hỏi khó để làm khó 2 người kia rồi kéo Dạ Phàm lên ngồi chung với mình. Nhưng không nghĩ ra Cậu này cái gì cũng biết. Đây là dòng xe mới được nhập nguyên con từ nước M về nên chưa có tính năng chuyển đổi ngôn ngữ, toàn bộ bản đồ đều sử dụng bằng tiếng anh. Nhược Khê thấy Dạ Phàm im lặng nhìn map nãy giờ tưởng cậu không biết xem nên nhân cơ hội này mà châm chọc 1 phen "Đừng nói là cậu ngay cả 1 chữ cũng không biết đọc đấy chứ?" Tần Viễn nhìn qua chỗ cô ta thông qua gương chiếu hậu, Nhược Khê còn nghĩ bản thân đã thu hút được sự chú ý của hắn nên ra sức vặn vẹo cơ thể, tạo ra dáng ngồi đẹp nhất có thể. Thực ra Tần Viễn là đang thầm mắng cô ta nhiều chuyện, nhưng khả năng kiềm chế quá tốt. Ánh mắt hắn không hề nhìn ra được chút ghét bỏ nào. Dạ Phàm đang tập trung nên không muốn trả lời cô nàng mà báo thông tin cậu xem được cho Tần Viễn "Điểm đến cách chúng ta tầm 15 km. Bỏ qua ngã tư này, anh ở ngã tư tiếp theo rẽ phải vào đường D1...." Tần viễn không hề đưa ra chút thắc mắc hay nghi vấn gì mà nhất nhất đều làm theo. "Đi thẳng thêm 300 mét..." Nói 1 lúc Dạ Phàm mới cảm thấy trông bản thân có phải hay không quá mức ra vẻ, ngay cả Ảnh đế cũng dám chỉ đạo. Cơ mà Tần Viễn còn chưa phàn nàn câu nào thì Nhược Khê đã không nhịn được mà nói "hừ, ra vẻ" Cũng phải để Dạ Phàm ra vẻ 1 chút chứ vì tuy coi bản đồ tốt là vậy nhưng khi đi bộ thì độ xác định phương hướng của cậu lại kém đến nỗi không dám nhìn. Thanh âm không lớn lắm nhưng đủ để Dạ Phàm ngồi ngay phía trước nghe được. Cậu chỉ đành giả ngơ như chưa nghe được gì. Mà cô ta nào thấy được mí mắt Tần Viễn hơi nheo lại trong giây lát. Cũng không biết được rằng tất cả hành động của cô đều bị camera gắn trên xe quay lại hết. </code>Nơi dừng chân cũng không phải là khách sạn lớn mà chỉ giống như ngôi nhà của một gia đình hơi khá giả.
Trương Đạo diễn tập hợp mọi người lại
“Chúng ta ở đây có 2 phòng đơn, 2 phòng đôi và 1 nhà kho tạm bợ, hiện tại mọi người phải thực hiện thử thách để lựa chọn phòng ngủ cho bản thân. Đương nhiên là Nam nữ không thể ngủ chung. Người chọn được phòng giường đôi trước có thể chọn người ngủ chung”
Hệ thống ngay lúc này hiện lên thông báo
“Đinh… Nhiệm vụ phó tuyến buổi tối ngủ chung phòng với Tần Viễn, thời hạn: 2 tiếng. phần thưởng: 3 điểm chỉ số bất kỳ, 40 tích phân. hình phạt: sốt cao 5 tiếng”
Phó đạo diễn thay phiên tiếp lời
"Nhiệm vụ đơn giản thôi, trong căn nhà này bao gồm phần sân phía trước có giấu các thẻ chứa các con số và các loại dấu cộng trừ nhân chia. Mọi người có 15 phút đi tìm sao cho kết quả cuối cùng của phép tính đó ra kết quả cao hơn những người khác là được "
~~
Hết giờ
Tần Viễn 8 x 5 + 5 - 2 = 43
Hứa Vĩ 9 ÷ 2 x 3 = 13,5
Nhược Khê 4 + 7 -3 =8
Hạ Vy 6 x 5 - 4 =26
Hoắc Kinh Trì √9×6+3−2 =19
Diệp Hạo Lâm 9 x 8 + 7- 6 = 73
Dạ Phàm 4 x 6= 24
Mọi người đều tìm được từ 3 con số trở lên, riêng Dạ Phàm đi loanh quanh thật lâu cũng chỉ vòng vòng chỗ đó. May mắn tìm được số thứ 2 lúc sắp hết giờ.
Lúc công bố kết quả Dạ Phàm rất bất ngờ, không nghĩ Diệp Hạo Lâm Bình thường trông có vẻ lười biếng lại là người chiến thắng.
“Vậy là tôi có quyền chọn trước đúng chứ?”
Diệp Hạo Lâm chỉ thẳng ngón tay về phía Dạ Phàm đang đứng, ngoắc ngoắc
“Cậu, lại đây!”
Dạ Phàm còn đang ngơ ngác, cũng không thể từ chối đành bước qua
Tay Diệp Hạo Lâm rất vô tư bá lên vai Dạ Phàm
“Từ nay cậu sẽ là bạn cùng phòng của tôi”
Diệp Hạo Lâm không suy nghĩ nhiều mà kéo Dạ Phàm sát lại gần mà không hề thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của ảnh đế dành cho cậu ta.
Nếu để Diệp Hạo Lâm biết mình đang làm bản thân mất điểm trong mắt Tần Viễn thì dù có cho 10 cái lá gan cậu ta cũng không dám làm.
Đạo diễn “Vậy là Diệp Hạo Lâm chọn 1 phòng giường đôi rồi, người chọn tiếp theo là Tần Viễn”
Tần Viễn nghĩ cũng không cần nghĩ đã chọn phòng đơn.
Hạ Vy không thích Nhược Khê cho lắm nên vờ bơ đi cô nàng mà chọn phòng đơn còn lại.
Hoắc Kinh Trì và Hứa Vĩ không còn lựa chọn khác là phải ngủ chung với nhau.
“Đạo diễn suy nghĩ lại đi, dù sao tôi cũng là con gái, làm sao có thể ngủ trên căn gác dơ bẩn kia được đây” biết có rất nhiều camera chĩa vào mình Nhược Khê không thể lớn tiếng, chỉ đành mè nheo, nhõng nhẽo hết mức có thể.
Nhưng đạo diễn rất cứng rắn, dù sao ông cũng là người rất yêu thương vợ con
“Nếu đã chấp nhận tham gia thì phải chấp hành luật của chương trình đưa ra, không có ngoại lệ. Vậy thôi, nhân viên sẽ dẫn mọi người lên xem phòng để sắp xếp hành lí. Buổi tối 6 giờ tập hợp”
••••
Phòng đôi ở đây không hề phân ra 2 giường riêng mà đúng chất là giường đôi, 1 giường rộng đủ cho 2 người trưởng thành nằm.
Dạ Phàm muốn hỏi lí do Diệp Hạo Lâm chọn cậu, mới vừa nói 1 chữ “Này…” Đã bị chặn họng trước
Làm động tác tay ra dấu ngừng lại
“Không cần cảm ơn, chỉ là tôi thấy cậu tội quá nên mới chọn cậu là bạn cùng phòng thôi”
Dạ Phàm giật giật khoé môi, rất muốn trả lời là, cậu tự luyến như vậy có bao giờ bị người khác đánh chưa? Nhưng rốt cuộc nhịn không nói ra khỏi miệng.
Chỉ là Dạ Phàm quên mất, cơn ác mộng vẫn chưa chấm dứt
“Nhiệm vụ thất bại, thi hành hình phạt”
Người đầu tiên phát hiện ra điều kì lạ đương nhiên là bạn cùng phòng Diệp Hạo Lâm.
Sau khi hệ thống cất tiếng thì Dạ Phàm bắt đầu không nghe thấy gì nữa, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ. Nói sốt là sốt.
Diệp Hạo Lâm còn đang tập trung nói thì đột nhiên tầm nhìn trở nên tối sầm. Chưa kịp phản ứng thì bóng người đổ sập xuống ngay mặt cậu ta.
Diệp Hạo Lâm bị Dạ Phàm đè ngã thẳng lên giường.
“Này, cậu sao vậy? Đứng dậy đi chứ?”
Định đẩy người ra thì bất ngờ đụng phải 1 khối nóng hổi.
Diệp Hạo Lâm mới lật đật chạy đi kêu người tới giúp.
Đạo diễn gấp gáp gọi tới 1 bác sĩ tư nhân đến khám cho cậu.
“Sốt khá cao, tôi đã cho thuốc uống nhưng khả năng chưa thể hạ sốt nhanh được. Nếu đến sáng sớm ngày mai còn chưa hạ nhiệt thì nên đem đến bệnh viện gần nhất”
“Được, được, cảm ơn bác sĩ”
Rối rít tiễn người về, Đạo diễn đành phải phân lại chỗ ngủ của mọi người
“Dạ Phàm đang sốt nên không thể ngủ chung được rồi. Có ai ở phòng đơn muốn nhường chỗ lại cho Cậu ấy không? Nếu không thì cho cậu ấy ở tạm với nhân viên chúng tôi cũng được”
Chưa dứt lời Hạ Vy đã lanh chanh giơ tay trước
Tần Viễn không giơ tay mà tiến hẳn lên trước vài bước
“Tôi là đàn ông, ngủ ở đâu cũng được, cứ để cậu ấy ở phòng đơn của tôi đi”
1 lời này ra, không ai có ý kiến thêm gì nữa
Đạo diễn kêu 1 nhân viên khỏe mạnh ẵm Dạ Phàm lên phòng nhưng lại bị Tần Viễn giành trước 1 bước nữa
1 tay vòng qua cổ, tay còn lại vòng qua chân, động tác mượt mà giống như đã từng làm qua vô số lần
Những người khác trố mắt đứng nhìn.
“Show sống thật sống khoẻ mời cậu, còn ra giá rất cao này. Nếu không phải đang kẹt lịch quay phim thì anh cũng ráng thuyết phục cậu đi rồi. Nghe nói lần này có nhiều nhà đầu tư lớn lắm”
Tống Thần dù biết trước kết quả nhưng vẫn phải nói ra 1 phen cho bõ tức, ai bảo anh có 1 nghệ sĩ khó chiều. Trước giờ đều không nhận show thực tế.
“Tôi không thích đi show kiểu này, anh biết mà!” Tần viễn xem kịch bản trong tay, thờ ơ đáp, mí mắt cũng không nhấc, đúng là không có chút hứng thú nào
Tống Thần vốn định im miệng, nhưng khi lật xem đến danh sách dàn khách mời trong show liền khựng lại
“Ồ, bất ngờ thật đấy … Có người quen của chúng ta tham gia này. Cậu có chắc là cậu sẽ không đi chứ?”
Tần Viễn không muốn bị làm phiền thêm lập tức vẫy tay, khẳng định
“Không đi”
Tống Thần mặc kệ câu trả lời của hắn, giọng điệu hào hứng
“Cậu nhóc Dạ Phàm có tên trong dàn khách mời tham dự nè” Sau lại pha lẫn chút hoài nghi " Cơ mà bất ngờ thật đấy, tên tuổi hay lý lịch của Dạ Phàm đều chưa đủ để có thể tham gia"
Chưa kịp để Tống Thần suy nghĩ sâu thêm về vấn đề này thì đã thấy người vốn đang bình tĩnh ngồi trên ghế đã đứng dậy.
“Cậu đi đâu?” Tống Thần mặt đầy dấu chấm hỏi
Tần viễn rất tự nhiên, không hề ngại miệng trả lời
“Tham gia show thực tế!”
“Đột nhiên sao lại…” Chưa dứt lời đã thấy người kia đi mất.
“Thế còn việc quay phim? Chúng ta còn gần trăm phân cảnh lận đấy? Này…”
Anh xin phép rút lại lời nói khi nãy, được chưa…?<code> Trở về hiện tại Vị trí ghế ngồi như thế này. Tần Viễn cầm tay lái, Dạ Phàm ngồi ghế phụ lái. Diệp Hạo Lâm giành trước ghế ngay phía sau thần tượng của mình, Nhược Khê đành ngồi kế cậu ta. Hứa Vĩ không muốn ngồi cạnh Hoắc Kinh Trì nên kéo Hạ Vy ngồi vào giữa bọn họ. Xe cứ thế xuất phát. Thật ra Tần Viễn đặt những câu hỏi khó để làm khó 2 người kia rồi kéo Dạ Phàm lên ngồi chung với mình. Nhưng không nghĩ ra Cậu này cái gì cũng biết. Đây là dòng xe mới được nhập nguyên con từ nước M về nên chưa có tính năng chuyển đổi ngôn ngữ, toàn bộ bản đồ đều sử dụng bằng tiếng anh. Nhược Khê thấy Dạ Phàm im lặng nhìn map nãy giờ tưởng cậu không biết xem nên nhân cơ hội này mà châm chọc 1 phen "Đừng nói là cậu ngay cả 1 chữ cũng không biết đọc đấy chứ?" Tần Viễn nhìn qua chỗ cô ta thông qua gương chiếu hậu, Nhược Khê còn nghĩ bản thân đã thu hút được sự chú ý của hắn nên ra sức vặn vẹo cơ thể, tạo ra dáng ngồi đẹp nhất có thể. Thực ra Tần Viễn là đang thầm mắng cô ta nhiều chuyện, nhưng khả năng kiềm chế quá tốt. Ánh mắt hắn không hề nhìn ra được chút ghét bỏ nào. Dạ Phàm đang tập trung nên không muốn trả lời cô nàng mà báo thông tin cậu xem được cho Tần Viễn "Điểm đến cách chúng ta tầm 15 km. Bỏ qua ngã tư này, anh ở ngã tư tiếp theo rẽ phải vào đường D1...." Tần viễn không hề đưa ra chút thắc mắc hay nghi vấn gì mà nhất nhất đều làm theo. "Đi thẳng thêm 300 mét..." Nói 1 lúc Dạ Phàm mới cảm thấy trông bản thân có phải hay không quá mức ra vẻ, ngay cả Ảnh đế cũng dám chỉ đạo. Cơ mà Tần Viễn còn chưa phàn nàn câu nào thì Nhược Khê đã không nhịn được mà nói "hừ, ra vẻ" Cũng phải để Dạ Phàm ra vẻ 1 chút chứ vì tuy coi bản đồ tốt là vậy nhưng khi đi bộ thì độ xác định phương hướng của cậu lại kém đến nỗi không dám nhìn. Thanh âm không lớn lắm nhưng đủ để Dạ Phàm ngồi ngay phía trước nghe được. Cậu chỉ đành giả ngơ như chưa nghe được gì. Mà cô ta nào thấy được mí mắt Tần Viễn hơi nheo lại trong giây lát. Cũng không biết được rằng tất cả hành động của cô đều bị camera gắn trên xe quay lại hết. </code>Nơi dừng chân cũng không phải là khách sạn lớn mà chỉ giống như ngôi nhà của một gia đình hơi khá giả.
Trương Đạo diễn tập hợp mọi người lại
“Chúng ta ở đây có 2 phòng đơn, 2 phòng đôi và 1 nhà kho tạm bợ, hiện tại mọi người phải thực hiện thử thách để lựa chọn phòng ngủ cho bản thân. Đương nhiên là Nam nữ không thể ngủ chung. Người chọn được phòng giường đôi trước có thể chọn người ngủ chung”
Hệ thống ngay lúc này hiện lên thông báo
“Đinh… Nhiệm vụ phó tuyến buổi tối ngủ chung phòng với Tần Viễn, thời hạn: 2 tiếng. phần thưởng: 3 điểm chỉ số bất kỳ, 40 tích phân. hình phạt: sốt cao 5 tiếng”
Phó đạo diễn thay phiên tiếp lời
"Nhiệm vụ đơn giản thôi, trong căn nhà này bao gồm phần sân phía trước có giấu các thẻ chứa các con số và các loại dấu cộng trừ nhân chia. Mọi người có 15 phút đi tìm sao cho kết quả cuối cùng của phép tính đó ra kết quả cao hơn những người khác là được "
~~
Hết giờ
Tần Viễn 8 x 5 + 5 - 2 = 43
Hứa Vĩ 9 ÷ 2 x 3 = 13,5
Nhược Khê 4 + 7 -3 =8
Hạ Vy 6 x 5 - 4 =26
Hoắc Kinh Trì √9×6+3−2 =19
Diệp Hạo Lâm 9 x 8 + 7- 6 = 73
Dạ Phàm 4 x 6= 24
Mọi người đều tìm được từ 3 con số trở lên, riêng Dạ Phàm đi loanh quanh thật lâu cũng chỉ vòng vòng chỗ đó. May mắn tìm được số thứ 2 lúc sắp hết giờ.
Lúc công bố kết quả Dạ Phàm rất bất ngờ, không nghĩ Diệp Hạo Lâm Bình thường trông có vẻ lười biếng lại là người chiến thắng.
“Vậy là tôi có quyền chọn trước đúng chứ?”
Diệp Hạo Lâm chỉ thẳng ngón tay về phía Dạ Phàm đang đứng, ngoắc ngoắc
“Cậu, lại đây!”
Dạ Phàm còn đang ngơ ngác, cũng không thể từ chối đành bước qua
Tay Diệp Hạo Lâm rất vô tư bá lên vai Dạ Phàm
“Từ nay cậu sẽ là bạn cùng phòng của tôi”
Diệp Hạo Lâm không suy nghĩ nhiều mà kéo Dạ Phàm sát lại gần mà không hề thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của ảnh đế dành cho cậu ta.
Nếu để Diệp Hạo Lâm biết mình đang làm bản thân mất điểm trong mắt Tần Viễn thì dù có cho 10 cái lá gan cậu ta cũng không dám làm.
Đạo diễn “Vậy là Diệp Hạo Lâm chọn 1 phòng giường đôi rồi, người chọn tiếp theo là Tần Viễn”
Tần Viễn nghĩ cũng không cần nghĩ đã chọn phòng đơn.
Hạ Vy không thích Nhược Khê cho lắm nên vờ bơ đi cô nàng mà chọn phòng đơn còn lại.
Hoắc Kinh Trì và Hứa Vĩ không còn lựa chọn khác là phải ngủ chung với nhau.
“Đạo diễn suy nghĩ lại đi, dù sao tôi cũng là con gái, làm sao có thể ngủ trên căn gác dơ bẩn kia được đây” biết có rất nhiều camera chĩa vào mình Nhược Khê không thể lớn tiếng, chỉ đành mè nheo, nhõng nhẽo hết mức có thể.
Nhưng đạo diễn rất cứng rắn, dù sao ông cũng là người rất yêu thương vợ con
“Nếu đã chấp nhận tham gia thì phải chấp hành luật của chương trình đưa ra, không có ngoại lệ. Vậy thôi, nhân viên sẽ dẫn mọi người lên xem phòng để sắp xếp hành lí. Buổi tối 6 giờ tập hợp”
••••
Phòng đôi ở đây không hề phân ra 2 giường riêng mà đúng chất là giường đôi, 1 giường rộng đủ cho 2 người trưởng thành nằm.
Dạ Phàm muốn hỏi lí do Diệp Hạo Lâm chọn cậu, mới vừa nói 1 chữ “Này…” Đã bị chặn họng trước
Làm động tác tay ra dấu ngừng lại
“Không cần cảm ơn, chỉ là tôi thấy cậu tội quá nên mới chọn cậu là bạn cùng phòng thôi”
Dạ Phàm giật giật khoé môi, rất muốn trả lời là, cậu tự luyến như vậy có bao giờ bị người khác đánh chưa? Nhưng rốt cuộc nhịn không nói ra khỏi miệng.
Chỉ là Dạ Phàm quên mất, cơn ác mộng vẫn chưa chấm dứt
“Nhiệm vụ thất bại, thi hành hình phạt”
Người đầu tiên phát hiện ra điều kì lạ đương nhiên là bạn cùng phòng Diệp Hạo Lâm.
Sau khi hệ thống cất tiếng thì Dạ Phàm bắt đầu không nghe thấy gì nữa, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ. Nói sốt là sốt.
Diệp Hạo Lâm còn đang tập trung nói thì đột nhiên tầm nhìn trở nên tối sầm. Chưa kịp phản ứng thì bóng người đổ sập xuống ngay mặt cậu ta.
Diệp Hạo Lâm bị Dạ Phàm đè ngã thẳng lên giường.
“Này, cậu sao vậy? Đứng dậy đi chứ?”
Định đẩy người ra thì bất ngờ đụng phải 1 khối nóng hổi.
Diệp Hạo Lâm mới lật đật chạy đi kêu người tới giúp.
Đạo diễn gấp gáp gọi tới 1 bác sĩ tư nhân đến khám cho cậu.
“Sốt khá cao, tôi đã cho thuốc uống nhưng khả năng chưa thể hạ sốt nhanh được. Nếu đến sáng sớm ngày mai còn chưa hạ nhiệt thì nên đem đến bệnh viện gần nhất”
“Được, được, cảm ơn bác sĩ”
Rối rít tiễn người về, Đạo diễn đành phải phân lại chỗ ngủ của mọi người
“Dạ Phàm đang sốt nên không thể ngủ chung được rồi. Có ai ở phòng đơn muốn nhường chỗ lại cho Cậu ấy không? Nếu không thì cho cậu ấy ở tạm với nhân viên chúng tôi cũng được”
Chưa dứt lời Hạ Vy đã lanh chanh giơ tay trước
Tần Viễn không giơ tay mà tiến hẳn lên trước vài bước
“Tôi là đàn ông, ngủ ở đâu cũng được, cứ để cậu ấy ở phòng đơn của tôi đi”
1 lời này ra, không ai có ý kiến thêm gì nữa
Đạo diễn kêu 1 nhân viên khỏe mạnh ẵm Dạ Phàm lên phòng nhưng lại bị Tần Viễn giành trước 1 bước nữa
1 tay vòng qua cổ, tay còn lại vòng qua chân, động tác mượt mà giống như đã từng làm qua vô số lần
Những người khác trố mắt đứng nhìn.