Chương 91: Tôi đến đón cậu
Khuôn mặt tinh xảo dưới lớp mặt nạ hiện lộ ra ngoài, môi mỏng tái nhợt, máu từ khoé miệng tuôn chảy không ngừng.
“May quá, vương gia người không sao!”
Sau khi nói được lời cuối cùng bàn tay liền như không còn hơi sức mà buông thõng xuống.
Sau khi đoạn trailer đầu tiên được đăng lên
Mạng xã hội lại được 1 phen vỡ oà.
[Trời ạ, hoá ra lí do 2 người thân mật là vì cảnh quay trong phim]
[Làm tui còn tưởng Lâm Lâm đang yêu đương với gã nào chứ, may mắn a]
[Mị nói mà, Dạ Phàm sao lại vướng vào mớ thị phi này được, thì ra là kiếm được vai diễn mới. Giỏi quá]
[Mọi người còn bàn lung tung cái gì vậy nhan sắc này, khung cảnh này xứng đáng được 10 tràn vỗ tay]
[Xin lỗi nam nữ chính, nãy giờ em bận để ý đến cặp chủ tớ này rồi. Rất có cảm giác couple đấy chứ!]u
[Trời ơi hóng phim quá đi mất, khi nào mới chiếu đây]
[Trọng điểm là kĩ năng diễn xuất của Lâm Lâm nhà này có tiến bộ rồi]
Sau đợt này Lượng người theo dõi weibo Dạ Phàm tăng mạnh, rất nhanh đã lên đến trên 2 triệu rưỡi.
~~
Việc tấn công bằng tài năng không có nhiều tiến triển, gặp mặt vài lần nhưng chỉ số hảo cảm của Tần Nghị dành cho Bạch Phong Tịch mãi cứ đứng ở số 15.
Sau đó Bạch Phong Tịch tìm hiểu được 1 vài thông tin rất có ích rằng Tần Nghị đang đầu tư vào 1 công ty giải trí. Bạch Phong Tịch không thể chờ thêm nữa mà tìm người móc nối, ý đồ muốn làm nghệ sĩ của công ty.
~~
Hôm Tiệc đóng máy Dạ Phàm định xin không đi do lịch học quá dày đặc. Nhưng lại bị Diệp Hạo Lâm kéo lại đặc biệt dặn dò
“Cậu nhất định phải có mặt đấy, đi trễ chút cũng được nếu không nhà đầu tư và đạo diễn không hài lòng đâu”
Dạ Phàm đành phải gật gù xác nhận
“Được rồi, vậy tôi sẽ cố gắng sắp xếp”
Ban đầu Dạ Phàm ngồi chung với những diễn viên phụ khác nhưng sau đó bị Hạo Lâm kéo qua bàn khác. Bên này so với bàn lúc nãy cậu ngồi đúng là 1 trời 1 vực, vừa nhìn liền thấy cao cấp hơn hẳn. Được ngăn cách với bên ngoài bằng 1 tấm bình phong Bài trí đơn giản với tông màu trầm sang trọng.
Lưu đạo ở phía đối diện, ngồi kế Diệp Hạo Lâm là một nam nhân nhìn tầm cỡ tuổi Lưu đạo, dáng người hơi mập mạp. Dạ Phàm chào hỏi người quen rồi bị ép ngồi ở phía trống còn lại của Hạo Lâm.
Dạ Phàm ngồi còn chưa nóng mông thì sau lưng 1 giọng nam nghe quen tai vang lên
“Xin lỗi mọi người, tôi đến trễ”
“Nào nào, tự phạt 1 ly”
1 nhà đầu tư khác thấy thế đương nhiên không bỏ qua cơ hội chuốc say người.
Lâm Hạc Hiên cũng rất tự nhiên rót 1 ly đầy uống 1 ngụm hết sạch. Lúc bước vào bàn cũng rất nhanh nhìn thấy được Dạ Phàm ngồi phía đối diện. Dạ Phàm cũng không thấy sang bắt quàng làm họ, rất cật lực giả vờ không quen biết gì y.
“Ngồi không như vậy chán lắm, hay là chúng ta lấy rượu làm mồi ngâm thơ đi, thế nào?”
“Ý kiến hay” người ngồi kế bên Diệp Hạo Lâm rất cực lực hưởng ứng. Dạ Phàm nghe lỏm được người nọ họ Phạm, trông có vẻ cũng là người trong ngành.
“Được, vâỵ để Lâm tổng chọn chủ đề đi”
Lâm Hạc Hiên không từ chối, ngón tay mân mê ly rượu
“Là Yêu nhưng không thể đến được với nhau”
Người mở màn là phó đạo diễn xem như là lớn tuổi nhất trong đoàn
°°
Hán Việt
“Thu phong từ
Thu phong thanh,
Thu nguyệt minh.
Lạc diệp tụ hoàn tán,
Hàn nha thê phục kinh.
Tương tư, tương kiến tri hà nhật,
Thử thì thử dạ nan vi tình.”
Dịch thơ:
Gió thu lành,
Trăng thu thanh.
Lá rơi tụ lại tán,
Quạ lạnh chợt rùng mình.
Thương nhớ, biết bao giờ mới gặp,
Lúc này đêm ấy ngẩn ngơ tình.
“Thu Phong Từ _ nhà thơ Lý Bạch”
Lâm Hạc Hiên gật đầu bình phẩm
“Thơ hay, thơ hay”
Vài người cũng khẽ vỗ tay theo.
Tiếp đến là Phạm đạo, ông cũng Không gấp gáp, mọi người đều đợi mà không hề hối thúc.
°°
Hán Việt
Bạch đầu ngâm
Ngai như sơn thượng tuyết,
Kiểu nhược vân gian nguyệt.
Văn quân hữu lưỡng ý,
Cố lai tương quyết tuyệt.
Kim nhật đấu tửu hội,
Minh đán câu thuỷ đầu.
Tiệp điệp ngự câu thượng,
Câu thuỷ đông tây lưu.
Dịch thơ:
Trắng như tuyết trên núi,
Sáng tựa trăng giữa mây.
Nghe lòng chàng hai ý,
Thiếp đành đoạn tình này.
Hôm nay chén sum họp,
Đầu sông tiễn sớm mai.
Lững thững theo dòng nước,
Nước mãi chảy đông tây.
Tác giả: Trác Văn Quân
Mở màn là 2 lão tiền bối học rộng hiểu sâu, đều cho ra những bài thơ nổi tiếng có thừa. Người sau đến hẳn phải có đôi chút áp lực.
Diệp Hạo Lâm lựa chọn bỏ qua nên bị phạt 2 ly. Cậu ta uống xong thì cũng đã đến lượt Dạ Phàm.
Những bài thơ nổi tiếng Dạ Phàm thuộc không thiếu nhưng cậu lại không muốn đi theo lối mòn. Dạ Phàm ngẫu hứng ngâm thơ
Cậu ngẩng đầu, xuyên qua ô cửa sổ mở rộng nhìn thấy bầu trời đêm loe hoe vài ánh sao, mặt trăng thì bị vài áng mây gần như che khuất, khẽ mở miệng
°°
Nước vô tình, ngàn năm trôi mãi,
Mây vô tình, mây mãi vẫn bay,
Trăng vô tình, trăng đùa với gió,
Người vô tình, sao hiểu thấu lòng tôi.
(Sưu tầm)
Dạ Phàm quá chú tâm vào bài thơ nên không thấy phía đối diện Lâm Hạc Hiên dùng ánh mắt lập loè ánh sáng nhìn cậu.
Ngay cả Phạm đạo ngồi kế bên Hạo Lâm cũng gật gù khen hay, mỡ thịt trên mặt vui vẻ run run lên
" Thơ này nghe thật êm tai, chất thơ thật đầy ý vị"
Đến cuối Dạ Phàm cũng không thoát được mà uống 3 ly rượu. Dựa vào tửu lượng cực kém của thân thể này Dạ Phàm rất nhanh đã thấy ngà ngà say.
Diệp Hạo Lâm tửu lượng tốt hơn 1 chút nhưng là tự bản thân nghiện rượu nên cũng uống hơi quá chén. Lúc tan tiệc Cậu ta định bảo Dạ Phàm về chung xe nhưng lại bị 1 người khác kéo lại nói chuyện riêng.
Rốt cuộc Dạ Phàm đứng 1 mình còn chưa tỉnh rượu bị Lâm Hạc Hiên lân la lại hỏi sổ liên lạc. Y hài lòng lưu lại số điện thoại của cậu, còn muốn mở lời kéo cậu về chung xe. Nhưng kúc này đột nhiên trợ lý xuất hiện thì thầm gì đó vào tai y.
Lâm Hạc Hiên nhăn mặt, có vẻ có đại sự cần sử lí. Y biết Dạ Phàm chưa tỉnh táo hẳn, quay sang khẽ kéo tay cậu
“Nhớ lưu tên tôi vào đấy, lần sau tôi mà liên lạc thì cậu phải bắt máy đấy, nghe hiểu chưa?”
Dạ Phàm hai mắt ngập nước, ngơ ngác gật đầu, cũng không biết có nghe được chữ nào không.
Lâm Hạc Hiên còn muốn nói thêm gì đó nhưng Diệp Hạo Lâm đã sắp quay lại nên đành rời đi luôn.
Còn Dạ Phàm à, cậu hiện tại chỉ nhớ là cậu vừa được nhận lương nên cậu muốn thanh toán số tiền nợ còn lại cậu đã mượn của Lưu Triết.
Sau đó cậu muốn gọi cho Lưu Triết thông báo 1 chút
“Tôi nghe…”
Đầu dây bên kia nghe giọng có gì đó hơi khác với bình thường nhưng Dạ Phàm đã bỏ qua điều vô lí này
“À, tớ vừa trả nợ cho cậu số còn lại, cảm ơn nhé. Vì đã giúp đỡ”
“…”
Người kia im lặng trong giây lát
Dạ Phàm hơi mất kiên nhẫn
“A lô, còn nghe máy không, Lưu Triết?”
Thanh âm người nọ trầm nhưng không khó nghe mà tông giọng rất ấm và từ tốn
“Cậu say rồi à?”
Dạ Phàm xoa xoa 2 bên thái dương đau nhức
“… Cũng có uống vài ly, đạo diễn mời, không từ chối được”
“Đang ở đâu?”
“Hả?” Cậu còn chưa kịp định hình được chuyện gì
“Tôi hỏi cậu ở đâu, tôi đến đón” tông giọng hạ 1 bậc, giọng điệu không cho phép từ chối.
Sau khi Dạ Phàm nói địa chỉ bên kia liền cúp máy cái rụp. Cậu mặt đầy thắc mắc
“A…? Tên này hôm nay sao lạ thế? Nói chuyện cộc lốc như vậy?”
Diệp Hạo Lâm hiện tại mới có khoảng trống mà mà chạy qua.
“Đợi chút Để tài xế tôi đưa cậu về luôn”
“Không cần a, lát nữa bạn tôi đến đón rồi”
“Bạn? Hừm …”
Diệp Hạo Lâm vẫn không an tâm nên cùng đứng đợi chung với Dạ Phàm.
Dạ Phàm dựa lưng vào cây cột gần đó, 2 mắt lim dim đánh vào nhau.
" Phàm Phàm…"
Giọng ai mà ngọt ngào như vậy, nghe mà lỗ tai muốn mang thai luôn. Cơ mà Lưu Triết sẽ gọi tên cậu như vậy sao?
Dạ Phàm bừng mở mắt thì đã thấy Diệp Hạo Lâm chắn phía trước cậu, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, lắp bắp mở miệng
“Cậu…cậu… ảnh đế là bạn của cậu…?”
Cơn say của Dạ Phàm đột nhiên bay đi hơn phân nửa.
Chúa hãy nói là con nhìn nhầm đi, tại sao người xuất hiện lại là Tần Viễn chứ.
Cuối cùng Dạ Phàm bước lên xe trong ánh mắt hâm mộ lẫn “ghanh tị” của Diệp Hạo Lâm.
Người nọ đột nhiên triệt để quên mất cậu, rất chân chó mà tạm biệt Tần Viễn
“Tần ảnh đế lái xe cẩn thận ạ!”
Dạ Phàm bĩu môi, đúng là fan cuồng có khác. Lại phát hiện ánh mắt ảnh đế thông qua kính chiếu hậu nhìn mình, Dạ Phàm hết cách hoá giải sự ngại ngùng này. Chỉ đành giả vờ ngủ gật.
••••
Chương kế
“Dạ Phàm chuẩn bị đi, 3 ngày nữa cậu sẽ tham gia chương trình thực tế”.
“Show thực tế? Cháu á?”
“Ừ là show Sống thật, sống khoẻ”
Dạ Phàm bất ngờ cũng phải, cậu hiện tại chỉ là 1 tên mới vào giới, chưa được nhiều người biết đến, miễn cưỡng có thể xem là sao tuyến 18. Không nghĩ cơ hội này lại rơi xuống đầu cậu.
Đây là 1 show khá nổi tiếng ăn khách.
“May quá, vương gia người không sao!”
Sau khi nói được lời cuối cùng bàn tay liền như không còn hơi sức mà buông thõng xuống.
Sau khi đoạn trailer đầu tiên được đăng lên
Mạng xã hội lại được 1 phen vỡ oà.
[Trời ạ, hoá ra lí do 2 người thân mật là vì cảnh quay trong phim]
[Làm tui còn tưởng Lâm Lâm đang yêu đương với gã nào chứ, may mắn a]
[Mị nói mà, Dạ Phàm sao lại vướng vào mớ thị phi này được, thì ra là kiếm được vai diễn mới. Giỏi quá]
[Mọi người còn bàn lung tung cái gì vậy nhan sắc này, khung cảnh này xứng đáng được 10 tràn vỗ tay]
[Xin lỗi nam nữ chính, nãy giờ em bận để ý đến cặp chủ tớ này rồi. Rất có cảm giác couple đấy chứ!]u
[Trời ơi hóng phim quá đi mất, khi nào mới chiếu đây]
[Trọng điểm là kĩ năng diễn xuất của Lâm Lâm nhà này có tiến bộ rồi]
Sau đợt này Lượng người theo dõi weibo Dạ Phàm tăng mạnh, rất nhanh đã lên đến trên 2 triệu rưỡi.
~~
Việc tấn công bằng tài năng không có nhiều tiến triển, gặp mặt vài lần nhưng chỉ số hảo cảm của Tần Nghị dành cho Bạch Phong Tịch mãi cứ đứng ở số 15.
Sau đó Bạch Phong Tịch tìm hiểu được 1 vài thông tin rất có ích rằng Tần Nghị đang đầu tư vào 1 công ty giải trí. Bạch Phong Tịch không thể chờ thêm nữa mà tìm người móc nối, ý đồ muốn làm nghệ sĩ của công ty.
~~
Hôm Tiệc đóng máy Dạ Phàm định xin không đi do lịch học quá dày đặc. Nhưng lại bị Diệp Hạo Lâm kéo lại đặc biệt dặn dò
“Cậu nhất định phải có mặt đấy, đi trễ chút cũng được nếu không nhà đầu tư và đạo diễn không hài lòng đâu”
Dạ Phàm đành phải gật gù xác nhận
“Được rồi, vậy tôi sẽ cố gắng sắp xếp”
Ban đầu Dạ Phàm ngồi chung với những diễn viên phụ khác nhưng sau đó bị Hạo Lâm kéo qua bàn khác. Bên này so với bàn lúc nãy cậu ngồi đúng là 1 trời 1 vực, vừa nhìn liền thấy cao cấp hơn hẳn. Được ngăn cách với bên ngoài bằng 1 tấm bình phong Bài trí đơn giản với tông màu trầm sang trọng.
Lưu đạo ở phía đối diện, ngồi kế Diệp Hạo Lâm là một nam nhân nhìn tầm cỡ tuổi Lưu đạo, dáng người hơi mập mạp. Dạ Phàm chào hỏi người quen rồi bị ép ngồi ở phía trống còn lại của Hạo Lâm.
Dạ Phàm ngồi còn chưa nóng mông thì sau lưng 1 giọng nam nghe quen tai vang lên
“Xin lỗi mọi người, tôi đến trễ”
“Nào nào, tự phạt 1 ly”
1 nhà đầu tư khác thấy thế đương nhiên không bỏ qua cơ hội chuốc say người.
Lâm Hạc Hiên cũng rất tự nhiên rót 1 ly đầy uống 1 ngụm hết sạch. Lúc bước vào bàn cũng rất nhanh nhìn thấy được Dạ Phàm ngồi phía đối diện. Dạ Phàm cũng không thấy sang bắt quàng làm họ, rất cật lực giả vờ không quen biết gì y.
“Ngồi không như vậy chán lắm, hay là chúng ta lấy rượu làm mồi ngâm thơ đi, thế nào?”
“Ý kiến hay” người ngồi kế bên Diệp Hạo Lâm rất cực lực hưởng ứng. Dạ Phàm nghe lỏm được người nọ họ Phạm, trông có vẻ cũng là người trong ngành.
“Được, vâỵ để Lâm tổng chọn chủ đề đi”
Lâm Hạc Hiên không từ chối, ngón tay mân mê ly rượu
“Là Yêu nhưng không thể đến được với nhau”
Người mở màn là phó đạo diễn xem như là lớn tuổi nhất trong đoàn
°°
Hán Việt
“Thu phong từ
Thu phong thanh,
Thu nguyệt minh.
Lạc diệp tụ hoàn tán,
Hàn nha thê phục kinh.
Tương tư, tương kiến tri hà nhật,
Thử thì thử dạ nan vi tình.”
Dịch thơ:
Gió thu lành,
Trăng thu thanh.
Lá rơi tụ lại tán,
Quạ lạnh chợt rùng mình.
Thương nhớ, biết bao giờ mới gặp,
Lúc này đêm ấy ngẩn ngơ tình.
“Thu Phong Từ _ nhà thơ Lý Bạch”
Lâm Hạc Hiên gật đầu bình phẩm
“Thơ hay, thơ hay”
Vài người cũng khẽ vỗ tay theo.
Tiếp đến là Phạm đạo, ông cũng Không gấp gáp, mọi người đều đợi mà không hề hối thúc.
°°
Hán Việt
Bạch đầu ngâm
Ngai như sơn thượng tuyết,
Kiểu nhược vân gian nguyệt.
Văn quân hữu lưỡng ý,
Cố lai tương quyết tuyệt.
Kim nhật đấu tửu hội,
Minh đán câu thuỷ đầu.
Tiệp điệp ngự câu thượng,
Câu thuỷ đông tây lưu.
Dịch thơ:
Trắng như tuyết trên núi,
Sáng tựa trăng giữa mây.
Nghe lòng chàng hai ý,
Thiếp đành đoạn tình này.
Hôm nay chén sum họp,
Đầu sông tiễn sớm mai.
Lững thững theo dòng nước,
Nước mãi chảy đông tây.
Tác giả: Trác Văn Quân
Mở màn là 2 lão tiền bối học rộng hiểu sâu, đều cho ra những bài thơ nổi tiếng có thừa. Người sau đến hẳn phải có đôi chút áp lực.
Diệp Hạo Lâm lựa chọn bỏ qua nên bị phạt 2 ly. Cậu ta uống xong thì cũng đã đến lượt Dạ Phàm.
Những bài thơ nổi tiếng Dạ Phàm thuộc không thiếu nhưng cậu lại không muốn đi theo lối mòn. Dạ Phàm ngẫu hứng ngâm thơ
Cậu ngẩng đầu, xuyên qua ô cửa sổ mở rộng nhìn thấy bầu trời đêm loe hoe vài ánh sao, mặt trăng thì bị vài áng mây gần như che khuất, khẽ mở miệng
°°
Nước vô tình, ngàn năm trôi mãi,
Mây vô tình, mây mãi vẫn bay,
Trăng vô tình, trăng đùa với gió,
Người vô tình, sao hiểu thấu lòng tôi.
(Sưu tầm)
Dạ Phàm quá chú tâm vào bài thơ nên không thấy phía đối diện Lâm Hạc Hiên dùng ánh mắt lập loè ánh sáng nhìn cậu.
Ngay cả Phạm đạo ngồi kế bên Hạo Lâm cũng gật gù khen hay, mỡ thịt trên mặt vui vẻ run run lên
" Thơ này nghe thật êm tai, chất thơ thật đầy ý vị"
Đến cuối Dạ Phàm cũng không thoát được mà uống 3 ly rượu. Dựa vào tửu lượng cực kém của thân thể này Dạ Phàm rất nhanh đã thấy ngà ngà say.
Diệp Hạo Lâm tửu lượng tốt hơn 1 chút nhưng là tự bản thân nghiện rượu nên cũng uống hơi quá chén. Lúc tan tiệc Cậu ta định bảo Dạ Phàm về chung xe nhưng lại bị 1 người khác kéo lại nói chuyện riêng.
Rốt cuộc Dạ Phàm đứng 1 mình còn chưa tỉnh rượu bị Lâm Hạc Hiên lân la lại hỏi sổ liên lạc. Y hài lòng lưu lại số điện thoại của cậu, còn muốn mở lời kéo cậu về chung xe. Nhưng kúc này đột nhiên trợ lý xuất hiện thì thầm gì đó vào tai y.
Lâm Hạc Hiên nhăn mặt, có vẻ có đại sự cần sử lí. Y biết Dạ Phàm chưa tỉnh táo hẳn, quay sang khẽ kéo tay cậu
“Nhớ lưu tên tôi vào đấy, lần sau tôi mà liên lạc thì cậu phải bắt máy đấy, nghe hiểu chưa?”
Dạ Phàm hai mắt ngập nước, ngơ ngác gật đầu, cũng không biết có nghe được chữ nào không.
Lâm Hạc Hiên còn muốn nói thêm gì đó nhưng Diệp Hạo Lâm đã sắp quay lại nên đành rời đi luôn.
Còn Dạ Phàm à, cậu hiện tại chỉ nhớ là cậu vừa được nhận lương nên cậu muốn thanh toán số tiền nợ còn lại cậu đã mượn của Lưu Triết.
Sau đó cậu muốn gọi cho Lưu Triết thông báo 1 chút
“Tôi nghe…”
Đầu dây bên kia nghe giọng có gì đó hơi khác với bình thường nhưng Dạ Phàm đã bỏ qua điều vô lí này
“À, tớ vừa trả nợ cho cậu số còn lại, cảm ơn nhé. Vì đã giúp đỡ”
“…”
Người kia im lặng trong giây lát
Dạ Phàm hơi mất kiên nhẫn
“A lô, còn nghe máy không, Lưu Triết?”
Thanh âm người nọ trầm nhưng không khó nghe mà tông giọng rất ấm và từ tốn
“Cậu say rồi à?”
Dạ Phàm xoa xoa 2 bên thái dương đau nhức
“… Cũng có uống vài ly, đạo diễn mời, không từ chối được”
“Đang ở đâu?”
“Hả?” Cậu còn chưa kịp định hình được chuyện gì
“Tôi hỏi cậu ở đâu, tôi đến đón” tông giọng hạ 1 bậc, giọng điệu không cho phép từ chối.
Sau khi Dạ Phàm nói địa chỉ bên kia liền cúp máy cái rụp. Cậu mặt đầy thắc mắc
“A…? Tên này hôm nay sao lạ thế? Nói chuyện cộc lốc như vậy?”
Diệp Hạo Lâm hiện tại mới có khoảng trống mà mà chạy qua.
“Đợi chút Để tài xế tôi đưa cậu về luôn”
“Không cần a, lát nữa bạn tôi đến đón rồi”
“Bạn? Hừm …”
Diệp Hạo Lâm vẫn không an tâm nên cùng đứng đợi chung với Dạ Phàm.
Dạ Phàm dựa lưng vào cây cột gần đó, 2 mắt lim dim đánh vào nhau.
" Phàm Phàm…"
Giọng ai mà ngọt ngào như vậy, nghe mà lỗ tai muốn mang thai luôn. Cơ mà Lưu Triết sẽ gọi tên cậu như vậy sao?
Dạ Phàm bừng mở mắt thì đã thấy Diệp Hạo Lâm chắn phía trước cậu, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, lắp bắp mở miệng
“Cậu…cậu… ảnh đế là bạn của cậu…?”
Cơn say của Dạ Phàm đột nhiên bay đi hơn phân nửa.
Chúa hãy nói là con nhìn nhầm đi, tại sao người xuất hiện lại là Tần Viễn chứ.
Cuối cùng Dạ Phàm bước lên xe trong ánh mắt hâm mộ lẫn “ghanh tị” của Diệp Hạo Lâm.
Người nọ đột nhiên triệt để quên mất cậu, rất chân chó mà tạm biệt Tần Viễn
“Tần ảnh đế lái xe cẩn thận ạ!”
Dạ Phàm bĩu môi, đúng là fan cuồng có khác. Lại phát hiện ánh mắt ảnh đế thông qua kính chiếu hậu nhìn mình, Dạ Phàm hết cách hoá giải sự ngại ngùng này. Chỉ đành giả vờ ngủ gật.
••••
Chương kế
“Dạ Phàm chuẩn bị đi, 3 ngày nữa cậu sẽ tham gia chương trình thực tế”.
“Show thực tế? Cháu á?”
“Ừ là show Sống thật, sống khoẻ”
Dạ Phàm bất ngờ cũng phải, cậu hiện tại chỉ là 1 tên mới vào giới, chưa được nhiều người biết đến, miễn cưỡng có thể xem là sao tuyến 18. Không nghĩ cơ hội này lại rơi xuống đầu cậu.
Đây là 1 show khá nổi tiếng ăn khách.