Chương 5: Đàm Tử Vương
Trường học buổi tối không một bóng người, bốn bề u tịch chỉ còn nghe tiếng gió thổi và côn trung kêu.
Cảm giác là một nơi thích hợp để hẹn hò kiểu... vụng trộm.
"Khương, anh đã trải qua những gì?" Đôi mắt của Mộc Khuê sáng lấp lánh như sao trên trời, bàn tay trắng nõn mịn màng đặt tay lên má Khổng Dạ Khương vuốt ve.
Cô ngắm Khổng Dạ Khương bao nhiêu lần cũng không chán, hắn như có mị lực hút hồn Mộc Khuê không thể thoát ra được.
Khung cảnh thay đổi, Mộc Khuê ngồi trong nhà thi đấu của trường. Xung quanh khán đài chật kín chỗ, không khí náo nhiệt mọi người đều chăm chú xem trận thi đấu phía dưới.
Đột nhiên cả khán đài đều hét lên, vài nữ sinh chạy xuống dưới sân bóng. Mộc Khuê lặng lẽ quan sát phía dưới một nam sinh ngất xỉu trong lúc tham gia trận đấu bóng rổ.
Trong lòng có điềm cảm không lành, Mộc Khuê bước nhanh qua những hàng ghế, vội vàng đến nổi chống tay lên lan can sắt nhảy phắt xuống sân. Những thành viên trong đội bóng còn lại chặn mấy nữ sinh không cho tiếp xúc gần với người đang nằm ở góc sân, mọi người tản ra để lại một khoảng trống để không khí dễ lưu thông hơn.
Giữa đám đông, tim cô bỗng chật đi một nhịp, nam sinh đang được đặt nằm ở kia, chính là Khổng Dạ Khương bằng da bằng thịt. Trên người hắn vẫn mặc bộ đồ bóng rổ, hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng mín chặt, hai hàng lông mày nhíu lại đầy đau đớn, mồ hôi chảy thành từng dòng ướt đẫm mái tóc đen ngắn của hắn.
Mộc Khuê muốn tiến tới xem tình hình nhưng không hiểu sao chân của cô cứ như mang theo tạ, nặng đến mức không thể di chuyển được.
Một nữ sinh từ xa chạy đến, lớn tiếng đuổi hết đám đông, động tác thuần thục búi mái dài gọn gàng cố định trên đỉnh đầu, săn tay áo đồng phục cao lên. Cô ta vẻ mặt đầy lo lắng gọi Khổng Dạ Khương nhưng hắn không đáp lại. Nhanh chóng chỉnh tư thế nằm lại, cô ta trực tiếp hô hấp nhân tạo cho hắn!
Mộc Khuê chuyển mắt đến cái tên được thêu trước ngực nữ sinh kia.
'Tang Phồn Chi'
Trong lòng Mộc Khuê nổi lên cảm giác khó tả, cực kì khó chịu khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Cô biết Khổng Dạ Khương không phải là Khổng Dạ Khương mà cô biết nhưng mà khi nhìn thấy cô vẫn có chút ghen tị.
Thoắt một cái, Mộc Khuê đã ở trong bệnh viện.
Khổng Dạ Khương đang nằm trên giường bệnh khắp cơ thể đều chi chít những thiết bị y tế nối mới đủ loại máy móc.
Bỗng tiếng máy đo nhịp tim kêu lên kéo thành một đường dài xé toạc đi không gian yên tĩnh của căn phòng. Bác sĩ y tá đẩy cửa hớt hãi chạy vào.
Ngoài cửa là người đàn ông vẻ mặt đang cố gắng bình tĩnh, trong tay ôm người phụ nữ đứng tuổi cùng với tiếng gào khóc, hai tay ôm trước ngực, hai chân run lẩy bẩy thậm chí còn không thể tự mình đứng vững, ngất lịm đi.
'1 2 3' Bác sĩ cầm lấy máy sốc điện tim trên xe đẩy, hét lớn.
Cơ thể nam sinh chuyển động theo máy sốc điện tim.
Chu kì cứ thế lặp đi lặp rất nhiều lần. Bác sĩ và cả y tá đứng xung quanh mặt ai nấy chuyển xanh rồi đỏ, mồ hôi chảy đẫm mặt.
Nhưng tim vẫn không có dấu hiệu đập lại. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bác sĩ lắc đầu bất lực từ từ buông máy sốc điện tim ra, mọi người đều im lặng không nói câu nào, cúi đầu lùi về sau.
Cơ thể của Khổng Dạ Khương nằm yên trên giường, bên cạnh máy đo nhịp tim vẫn kêu lên âm thanh của sự chết chóc.
Cả căn phòng lâm vào một hồi tĩnh lặng lâu dài đến đáng sợ.
Mộc Khuê như chết lặng với một loạt cảnh tượng diễn ra trước mắt mình, cô không biết nữa. Một luồng khí áp cuốn lấy Mộc Khuê siết chặt, cả cơ thể cứng đờ, cổ học ghẹn đắng không thốt nên lời. Tim đau nhói đến ghẹt thở, cứ như cô đang trải qua cảm giác mà Khổng Dạ Khương vừa mới trải qua.
Thời gian tua nhanh qua, Mộc Khuê đứng trước một cánh cổng rất lớn.
Chân không kiểm soát hòa cùng dòng người đi vào bên trong, trước mắt là một dinh thự màu trắng.
Bước vào trong phòng khách rộng rãi đâu đâu cũng là người, không khí vô cùng ảm đạm đến đau thương, mọi người ai cũng không kiềm được nước mắt. Mộc Khuê đi lại gần quan tài trắng được đặt ở giữa phòng, người đang nằm bên trong không ai khác là Khổng Dạ Khương!
Gương mặt hắn tái nhợt nhưng cũng không làm giảm đi sự điển trai vốn có, nhìn sơ qua cứ như Khổng Dạ Khương đang nằm ngủ.
Mộc Khuê siết chặt bông hồng trắng trong tay đến mức thân cây muốn nát vụn rồi đặt cạnh quan tài trắng, lướt qua dòng tên phía dưới tấm ảnh của hắn 'Đàm Tử Vương'.
Họ Đàm... tức đây là dinh thự của Đàm gia! Ở Lãng Thành này không ai là không biết Đàm gia, một trong những gia tộc có tiếng và giàu có bậc nhất của thành phố.
Hóa ra thân phận của Khổng Dạ Khương ở trần thế là con trai thứ của nhà họ Đàm!
Bố mẹ của Khổng Dạ Khương cũng thật biết chọn nhà gửi con.
Đi vòng qua bên kia, Mộc Khuê lại gặp Tang Phồn Chi, người đã sơ cứu cho hắn ở nhà thi đấu. Cô ấy mặc một bộ váy màu đen đơn giản, mái tóc đen dài nửa lưng được thả ra, tóc mái được cố định bằng chiếc kẹp nơ màu trắng. Hai mắt sưng đỏ hiện rõ những gân máu vì khóc nhiều, sắc mặt cũng nhợt nhạt đi nhiều, ngồi bệt ở một góc nhìn xa xăm về phía quan tài.
Giác quan thứ sáu mách bảo cho Mộc Khuê biết Tang Phồn Chi kia chắc chắn đối với Khổng Dạ Khương rất đặc biệt!
Chuyển tiếp là lúc đi chôn cất Khổng Dạ Khương.
Mảnh đất trống đông nghẹt người, gió lạnh từ đâu thổi đến rít thành từng cơn, mây đen ùn ùn kéo đến nuốt chửng bầu trời xanh thẳm bình yên trong nháy mắt.
Đội mai táng chuẩn bị nghi thức hạ huyết, bầu trời âm u nặng nề trút từng hạt mưa xuống như khóc thương cho số phận hồng nhan bạc mệnh của Đàm Tử Vương.
Chiếc quan tài dần dần hạ xuống huyệt, mưa ngày càng nặng hạt, mọi người tìm chỗ trú, chỉ còn vài người thân thiết lưa thưa nán lại đến cuối khi mọi thứ đã xong xuôi.
Mẹ của Đàm Tử Vương bị chồng và con trai lớn chặn lại gào thét không ngừng, giọng thét khàn đi đến mức không còn tiếng nữa. Khuôn mặt của người phụ nữ tiều tụy, da dẻ tái nhợt thiếu sức sống, quầng thâm hiện rõ trên đôi mắt sưng đỏ.
"Vương Vương... con trai của mẹ..." Tiếng hét thấu tận tâm can, đôi mắt đỏ ngầu hòa cùng những giọt mưa vang vọng một khoảng trời.
Tang Phồn Chi đau lòng quỳ trên mặt đất lạnh giá, mặc cho nước mưa hòa cùng nước mắt xối ướt đẫm tóc và bộ váy đang mặc.
Mộc khuê đứng từ xa nước mắt không biết từ bao giờ đã rơi đầy trên gương mặt xinh đẹp.
Chiếc quan tài trắng khuất đi dưới lớp đất cát, mẹ của Đàm Tử Vương với tay vào không khí, chỉ kịp thét lên một tiếng, một lần nữa lại bị ngất đi.
"Đừng mà..." Mộc Khuê vô thức đưa tay về phía trước.
Cảnh tưởng trước mắt cứ thế nhòe dần đi, về lại thực tại trên giường Mộc Khuê được Khổng Dạ Khương ôm gọn trong lòng.
Tất cả những gì Mộc Khuê thấy nãy giờ đều là ảo ảnh do Khổng Dạ Khương tạo ra.
Khổng Dạ Khương không nghĩ cô vợ nhỏ của mình thường ngày cứng rắn, gan dạ lại vì chuyện này mà trở nên mít ướt như vậy, hắn chỉ muốn thỏa mãn sự tò mò của Mộc Khuê mà thôi.
Cô cứ khóc, cứ khóc mãi phải thật lâu sau đó kiệt sức mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hắn vẫn giữ tư thế ôm cô ngủ, nhẹ nhàng hôn lên chán cô đầy cưng chiều.
Tuần sau khi gặp lại đám Hứa Minh ở căn ten trường, Mộc Khuê mới ngặt hỏi chuyện tối hôm đó.
Chỉ nghe kể lại.
Cả đám Hứa Minh đứng ngoài cổng sau chờ, khoảng một tiếng sau thì thấy Mộc Khuê trèo cổng ra.
"Thế nào rồi, Mộc Khuê?" Hứa Minh lên tiếng hỏi.
Cô nhảy xuống dưới còn bận phủi bụi bám trên quần áo.
Mộc Khuê chắp tay sau lưng, bước đi đầy cao ngạo qua từng người trong đám Hứa Minh "Hmm. Các cậu thực sự muốn biết sao?" Nheo hai mắt, chỉ ngón tay tự tin khởi dậy sự tò mò của người khác.
Cả đám nghe xong đồng loạt gật đầu như gà mỏ thóc, chăm chú nghe Mộc Khuê kể hành trình đi 'săn ma' của mình.
Trong lúc bọn họ đang chăm chú nghe thì cô đã hù làm cho cả đám giật mình mà hét lên chạy toán loạn. Vì sợ quá ai về nhà nấy.
Trong trí nhớ của Mộc Khuê lại không có chút ấn tượng nào về việc này. Đến đây cô đã dần hiểu ra gì đó.
Nếu Mộc Khuê không thực sự quay trở lại đêm đó, thì chỉ có thể là ảo ảnh... mà ảnh ảo thì chỉ có một người làm được.
Là Khổng Dạ Khương!
Giao Yến vỗ nhẹ vào vai cắt đứt đi dòng suy nghĩ của Mộc Khuê. "Mộc Khuê, cậu ổn chứ? Sao đờ người ra vậy?"
"Không có gì. Vậy mọi người ở lại vui vẻ nhé! Mình về lớp giải bài tập đây." Cô nở một nụ cười ngượng ngạo kiếm lý do rời đi trước.
Trong đầu rối bời những suy nghĩ... Nếu đó là do Khổng Dạ KHương làm thì không sao nhưng nếu có một con ma khác giả danh cô hù dọa đám Hứa Minh thì sao?
Nhưng lúc nãy ngồi cùng, Mộc Khuê không cảm nhận được âm khí xung quanh, khả năng lớn là Khổng Dạ Khương đã làm ra chuyện đó.
Cô ngồi vào bàn học, quay quay cây bút trong tay. Nhìn đống bài tập đang xếp thành chồng trên bàn thở dài một hơi.
Lâm Lộc, một người bạn cũ của Mộc Khuê hẹn cô cùng đi trung tâm thương mại để mua đồ cho mùa đông, tiện thể ăn tối cùng nhau.
Giờ hành chính tan trường rất đông xe cộ qua lại, hơn nữa trường ở trung tâm thành phố nên tắc đường đã trở thành một điều không thể thiếu ở đây.
Trời bắt đầu chuyển đông, Mộc Khuê mặc bộ đồng phục mùa đông, áo sơ mi trắng dài tay, chân váy qua đầu gối, áo khoác mangto và mang thêm khăn quàng cổ mà bà ngoại đan tặng cô vào mùa đông năm ngoái.
Trung tâm thương mại cũng được trang trí theo chủ đề giáng sinh, đèn đủ loại màu sắc còn có cả một cây thông khổng lồ ở giữa sân.
Lâm Lộc dẫn Mộc Khuê đi hết tất cả các cửa tiệm quần áo trong trung tâm thương mại.
Mộc Khuê ngồi trên ghế thở hồng hộc, đặt những chiếc túi chứa đầy quần áo qua một bên.
"Tớ không đi nổi nữa đâu. Mệt chết tớ rồi!" Mộc Khuê một tay ôm hông, tay còn lại khuơ khuơ ý không muốn đi tiếp nữa.
"Vậy để tớ đi mua chút đồ uống. Cậu ngồi nghỉ một chút đi." Lâm Lộc trông vẫn căng tràn sức sống, lâu lâu mới được gặp lại bạn cũ mà mua sắm còn là sở trường của cô nàng nữa.
Mộc Khuê chỉ gật gật đầu, khoác tay.
Lâm Lộc là đại tiểu thư độc nhất của nhà họ Lâm. 3 năm trước công ty của nhà họ Lâm phá sản, Lâm Lộc bị bố mẹ chuyển ra nước ngoài du học để tránh đi truyền thông về sau làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của cô.
Lần nào đi mua đồ cùng với Lâm Lộc là Mộc Khuê mệt không nói nên lời, cửa hàng nào cũng phải ghé qua ngắm hết tất cả quần áo trong cửa hàng. Còn thấy gì hợp với Mộc Khuê đều lôi cô đi thử chung.
Năm phút sau Lâm Lộc quay lại, đưa cho cô một cốc cacao nóng.
Nhiệt độ từ cốc cacao truyền qua bàn tay đang lạnh cóng của Mộc Khuê thật thoải mái. Vào mùa đông, cô cũng rất thích uống cacao nóng và ngắm tuyết rơi nữa!
Bữa tối Lâm Lộc chọn một nhà hàng thịt nướng kiểu Hàn Quốc.
"Tiểu Khuê, cậu tính học đại học không? Hay ra nước ngoài với mình đi. Mình có thể sắp xếp mọi thứ cho cậu." Lâm Lộc gắp miếng thịt đang nướng trên than đỏ hồng, vui vẻ hỏi.
Mộc Khuê chỉ buồn bã lắc đầu "Mình không biết nữa."
Điều kiện hiện giờ của Mộc Khuê cũng khá hơn trước một chút, cố gắng thì chỉ đủ khả năng học đại học với lại bà ngoại vẫn ở Lãng Thành nên cô cũng không muốn đi xa. Sợ không có ai chăm lo cho bà ngoại những ngày cuối đời.
"Tiểu Khuê, giờ mình phải ra sân bay liền mới kịp chuyến bay, có gì cậu gửi lời hỏi thăm bà cho mình nhé. À còn nữa mình có mua thêm ít đồ áo đông và đồ bổ cho bà. Mình đã gọi xe đưa cậu về rồi. Nhớ giữ gìn sức khỏe biết chưa?" Lâm Lộc vội tạm biệt Mộc Khuê mở cửa chiếc xe hơi.
Mộc Khuê đưa mấy túi đồ mà nãy hai người cùng mua cho vệ sĩ của Lâm lộc cất trong cốp xe.
"Giữ sức khỏe nhé! Rảnh lại gặp. Bai bai." Mộc Khuê nhìn theo chiếc xe hơi dần biến mất trong màn đêm.
Mộc Khuê rất quý cô bạn này, mặc dù điều kiện sống khác nhau nhưng Lâm Lộc luôn là một người hiểu chuyện, không bao giờ coi thường người khác. Lâm Lộc ban đầu bị chuyển đi thì rất khó khăn để hòa nhập được, vừa đi học vừa đi làm nên cô đồng cảm cho hoàn cảnh của Mộc Khuê.
Đang định lên xe đi về nhà thì đằng sau có tiếng hét lớn.
"Cướp! cướp!"
"Bác tài có thể đợi tôi một chút được không?" Chưa để bác tài đáp lại, Mộc Khuê vứt hết đồ vào ghế sau đuổi theo tên cướp.
"Hết đường chạy rồi nhỉ?" Mộc Khuê chỉnh đốn lại hơi thở, miệng nhỏ nhếch lên bình tĩnh cất lời.
Từng bước chân của Mộc Khuê chậm rãi, tay và cổ đồng thời khởi động giản xương cốt.
Tên cướp hoảng loạn mắt đảo liên tục ngó nghiêng hai bên tìm lối thoát thân.
Trong lúc Mộc Khuê bất cẩn, tên cướp rút con dao từ trong túi áo khoác chém một đường.
Khổng Dạ Khương xuất hiện kéo cô né đi đường dao. Mọi thứ chỉ xảy ra trong tích tắc, vết xước trên má Mộc Khuê rỉ ra một chút máu.
Một tay của Khổng Dạ Khương nhanh như cắt nắm lấy tay tên cướp chỉ nghe một tiếng rắc của xương gãy, con dao trong tay cũng rơi xuống, một cước đạp tên kia ngã nằm xõng xoài trên mặt đất.
"Cút!" Khổng Dạ Khương nhặt chiếc túi xách, đôi mắt dài hẹp liếc gả cướp như được phủ lên một lớp sương lạnh lẽo đến đáng sợ.
Sau lưng có thêm mấy tên chạy đến tiếp viện liền bị tên đang nằm ra hiệu nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Khổng Dạ Khương và Mộc Khuê.
Cô đem chiếc túi trả lại cho người bị mất sau đó lấy lại đồ trên xe taxi.
"Cô gái, cô bắt tôi chờ ở đâu cả 20 phút, đồ đạc còn để trên xe tôi mà giờ lại bảo không đi nữa là ý gì?" Tài xế xe taxi tức giận.
Mộc Khuê bối rối đang không biết nên nói thế nào thì Khổng Dạ Khương đưa ông ta một tờ 100 tệ "Nhiêu đây, đã đủ chưa?"
"Đủ rồi! Đủ rồi!Phải chi cô nhanh gọn như cậu đẹp trai này." Thái độ ông ta khác hẳn vui vẻ ra mặt, đưa tay lấy tờ 100 tệ liền lái xe đi, còn cảm ơn không ngớt.
Mộc Khuê đứng ở ngoài cửa hàng tiện lợi canh đồ, đợi Khổng Dạ khương đi mua đồ xử lý vết thương trên má cho cô.
Khổng Dạ Khương dịu dàng khử trùng vết thương cho cô, Mộc Khuê ngồi một bên mãi mê ngắm hắn.
"Biết nguy hiểm mà vẫn chạy đến?" Giọng nói của hắn có tia tức giận, hai tay giữ cơ thể Mộc Khuê không cho cô có cơ hội né tránh.
"Em có võ đó nha." Mộc Khuê đứng phắt dậy, múa vài đường quyền chứng minh cho Khổng Dạ Khương thấy.
Mộc Khuê đến gần hắn giả bộ đấm nhưng Khổng Dạ Khương phản xạ né sang một bên. Đúng như dự đoán tay cô vòng qua cổ hắn, cúi người đặt lên môi mỏng của Khổng Dạ Khương một nụ hôn ngắn.
Gương mặt đang nghiêm túc bị hành động bất ngờ của Mộc Khuê làm cho giản ra, môi mỏng cong cong lên thành một đường cong.
Hắn kéo Mộc Khuê ngồi xuống đùi mình, véo cưng mũi cô một cái. "Vợ nhỏ bữa nay to gan thật! Còn dám bày trò với anh nữa. Phải phạt!"
Nụ cười ngây thơ bên khóe môi, Mộc Khuê không sợ ngược lại còn bày ra bộ mặt bướng bỉnh, chu môi hạ giọng nhỏ thì thầm bên tai Khổng Dạ Khương nói "Anh muốn phạt thế nào?"
Hơi ấm phả vào tai và gáy của Khổng Dạ Khương, yết hầu di chuyển lên xuống, dáng vẻ của cô lúc này giống như tiểu yêu tinh đang quyến rũ hắn vậy!
"Đi ngắm thành phố đêm cùng với anh."
#San San
#Victor Blade
[Truyện được đăng độc quyền ở Wattpad
Cảm giác là một nơi thích hợp để hẹn hò kiểu... vụng trộm.
"Khương, anh đã trải qua những gì?" Đôi mắt của Mộc Khuê sáng lấp lánh như sao trên trời, bàn tay trắng nõn mịn màng đặt tay lên má Khổng Dạ Khương vuốt ve.
Cô ngắm Khổng Dạ Khương bao nhiêu lần cũng không chán, hắn như có mị lực hút hồn Mộc Khuê không thể thoát ra được.
Khung cảnh thay đổi, Mộc Khuê ngồi trong nhà thi đấu của trường. Xung quanh khán đài chật kín chỗ, không khí náo nhiệt mọi người đều chăm chú xem trận thi đấu phía dưới.
Đột nhiên cả khán đài đều hét lên, vài nữ sinh chạy xuống dưới sân bóng. Mộc Khuê lặng lẽ quan sát phía dưới một nam sinh ngất xỉu trong lúc tham gia trận đấu bóng rổ.
Trong lòng có điềm cảm không lành, Mộc Khuê bước nhanh qua những hàng ghế, vội vàng đến nổi chống tay lên lan can sắt nhảy phắt xuống sân. Những thành viên trong đội bóng còn lại chặn mấy nữ sinh không cho tiếp xúc gần với người đang nằm ở góc sân, mọi người tản ra để lại một khoảng trống để không khí dễ lưu thông hơn.
Giữa đám đông, tim cô bỗng chật đi một nhịp, nam sinh đang được đặt nằm ở kia, chính là Khổng Dạ Khương bằng da bằng thịt. Trên người hắn vẫn mặc bộ đồ bóng rổ, hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng mín chặt, hai hàng lông mày nhíu lại đầy đau đớn, mồ hôi chảy thành từng dòng ướt đẫm mái tóc đen ngắn của hắn.
Mộc Khuê muốn tiến tới xem tình hình nhưng không hiểu sao chân của cô cứ như mang theo tạ, nặng đến mức không thể di chuyển được.
Một nữ sinh từ xa chạy đến, lớn tiếng đuổi hết đám đông, động tác thuần thục búi mái dài gọn gàng cố định trên đỉnh đầu, săn tay áo đồng phục cao lên. Cô ta vẻ mặt đầy lo lắng gọi Khổng Dạ Khương nhưng hắn không đáp lại. Nhanh chóng chỉnh tư thế nằm lại, cô ta trực tiếp hô hấp nhân tạo cho hắn!
Mộc Khuê chuyển mắt đến cái tên được thêu trước ngực nữ sinh kia.
'Tang Phồn Chi'
Trong lòng Mộc Khuê nổi lên cảm giác khó tả, cực kì khó chịu khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Cô biết Khổng Dạ Khương không phải là Khổng Dạ Khương mà cô biết nhưng mà khi nhìn thấy cô vẫn có chút ghen tị.
Thoắt một cái, Mộc Khuê đã ở trong bệnh viện.
Khổng Dạ Khương đang nằm trên giường bệnh khắp cơ thể đều chi chít những thiết bị y tế nối mới đủ loại máy móc.
Bỗng tiếng máy đo nhịp tim kêu lên kéo thành một đường dài xé toạc đi không gian yên tĩnh của căn phòng. Bác sĩ y tá đẩy cửa hớt hãi chạy vào.
Ngoài cửa là người đàn ông vẻ mặt đang cố gắng bình tĩnh, trong tay ôm người phụ nữ đứng tuổi cùng với tiếng gào khóc, hai tay ôm trước ngực, hai chân run lẩy bẩy thậm chí còn không thể tự mình đứng vững, ngất lịm đi.
'1 2 3' Bác sĩ cầm lấy máy sốc điện tim trên xe đẩy, hét lớn.
Cơ thể nam sinh chuyển động theo máy sốc điện tim.
Chu kì cứ thế lặp đi lặp rất nhiều lần. Bác sĩ và cả y tá đứng xung quanh mặt ai nấy chuyển xanh rồi đỏ, mồ hôi chảy đẫm mặt.
Nhưng tim vẫn không có dấu hiệu đập lại. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bác sĩ lắc đầu bất lực từ từ buông máy sốc điện tim ra, mọi người đều im lặng không nói câu nào, cúi đầu lùi về sau.
Cơ thể của Khổng Dạ Khương nằm yên trên giường, bên cạnh máy đo nhịp tim vẫn kêu lên âm thanh của sự chết chóc.
Cả căn phòng lâm vào một hồi tĩnh lặng lâu dài đến đáng sợ.
Mộc Khuê như chết lặng với một loạt cảnh tượng diễn ra trước mắt mình, cô không biết nữa. Một luồng khí áp cuốn lấy Mộc Khuê siết chặt, cả cơ thể cứng đờ, cổ học ghẹn đắng không thốt nên lời. Tim đau nhói đến ghẹt thở, cứ như cô đang trải qua cảm giác mà Khổng Dạ Khương vừa mới trải qua.
Thời gian tua nhanh qua, Mộc Khuê đứng trước một cánh cổng rất lớn.
Chân không kiểm soát hòa cùng dòng người đi vào bên trong, trước mắt là một dinh thự màu trắng.
Bước vào trong phòng khách rộng rãi đâu đâu cũng là người, không khí vô cùng ảm đạm đến đau thương, mọi người ai cũng không kiềm được nước mắt. Mộc Khuê đi lại gần quan tài trắng được đặt ở giữa phòng, người đang nằm bên trong không ai khác là Khổng Dạ Khương!
Gương mặt hắn tái nhợt nhưng cũng không làm giảm đi sự điển trai vốn có, nhìn sơ qua cứ như Khổng Dạ Khương đang nằm ngủ.
Mộc Khuê siết chặt bông hồng trắng trong tay đến mức thân cây muốn nát vụn rồi đặt cạnh quan tài trắng, lướt qua dòng tên phía dưới tấm ảnh của hắn 'Đàm Tử Vương'.
Họ Đàm... tức đây là dinh thự của Đàm gia! Ở Lãng Thành này không ai là không biết Đàm gia, một trong những gia tộc có tiếng và giàu có bậc nhất của thành phố.
Hóa ra thân phận của Khổng Dạ Khương ở trần thế là con trai thứ của nhà họ Đàm!
Bố mẹ của Khổng Dạ Khương cũng thật biết chọn nhà gửi con.
Đi vòng qua bên kia, Mộc Khuê lại gặp Tang Phồn Chi, người đã sơ cứu cho hắn ở nhà thi đấu. Cô ấy mặc một bộ váy màu đen đơn giản, mái tóc đen dài nửa lưng được thả ra, tóc mái được cố định bằng chiếc kẹp nơ màu trắng. Hai mắt sưng đỏ hiện rõ những gân máu vì khóc nhiều, sắc mặt cũng nhợt nhạt đi nhiều, ngồi bệt ở một góc nhìn xa xăm về phía quan tài.
Giác quan thứ sáu mách bảo cho Mộc Khuê biết Tang Phồn Chi kia chắc chắn đối với Khổng Dạ Khương rất đặc biệt!
Chuyển tiếp là lúc đi chôn cất Khổng Dạ Khương.
Mảnh đất trống đông nghẹt người, gió lạnh từ đâu thổi đến rít thành từng cơn, mây đen ùn ùn kéo đến nuốt chửng bầu trời xanh thẳm bình yên trong nháy mắt.
Đội mai táng chuẩn bị nghi thức hạ huyết, bầu trời âm u nặng nề trút từng hạt mưa xuống như khóc thương cho số phận hồng nhan bạc mệnh của Đàm Tử Vương.
Chiếc quan tài dần dần hạ xuống huyệt, mưa ngày càng nặng hạt, mọi người tìm chỗ trú, chỉ còn vài người thân thiết lưa thưa nán lại đến cuối khi mọi thứ đã xong xuôi.
Mẹ của Đàm Tử Vương bị chồng và con trai lớn chặn lại gào thét không ngừng, giọng thét khàn đi đến mức không còn tiếng nữa. Khuôn mặt của người phụ nữ tiều tụy, da dẻ tái nhợt thiếu sức sống, quầng thâm hiện rõ trên đôi mắt sưng đỏ.
"Vương Vương... con trai của mẹ..." Tiếng hét thấu tận tâm can, đôi mắt đỏ ngầu hòa cùng những giọt mưa vang vọng một khoảng trời.
Tang Phồn Chi đau lòng quỳ trên mặt đất lạnh giá, mặc cho nước mưa hòa cùng nước mắt xối ướt đẫm tóc và bộ váy đang mặc.
Mộc khuê đứng từ xa nước mắt không biết từ bao giờ đã rơi đầy trên gương mặt xinh đẹp.
Chiếc quan tài trắng khuất đi dưới lớp đất cát, mẹ của Đàm Tử Vương với tay vào không khí, chỉ kịp thét lên một tiếng, một lần nữa lại bị ngất đi.
"Đừng mà..." Mộc Khuê vô thức đưa tay về phía trước.
Cảnh tưởng trước mắt cứ thế nhòe dần đi, về lại thực tại trên giường Mộc Khuê được Khổng Dạ Khương ôm gọn trong lòng.
Tất cả những gì Mộc Khuê thấy nãy giờ đều là ảo ảnh do Khổng Dạ Khương tạo ra.
Khổng Dạ Khương không nghĩ cô vợ nhỏ của mình thường ngày cứng rắn, gan dạ lại vì chuyện này mà trở nên mít ướt như vậy, hắn chỉ muốn thỏa mãn sự tò mò của Mộc Khuê mà thôi.
Cô cứ khóc, cứ khóc mãi phải thật lâu sau đó kiệt sức mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hắn vẫn giữ tư thế ôm cô ngủ, nhẹ nhàng hôn lên chán cô đầy cưng chiều.
Tuần sau khi gặp lại đám Hứa Minh ở căn ten trường, Mộc Khuê mới ngặt hỏi chuyện tối hôm đó.
Chỉ nghe kể lại.
Cả đám Hứa Minh đứng ngoài cổng sau chờ, khoảng một tiếng sau thì thấy Mộc Khuê trèo cổng ra.
"Thế nào rồi, Mộc Khuê?" Hứa Minh lên tiếng hỏi.
Cô nhảy xuống dưới còn bận phủi bụi bám trên quần áo.
Mộc Khuê chắp tay sau lưng, bước đi đầy cao ngạo qua từng người trong đám Hứa Minh "Hmm. Các cậu thực sự muốn biết sao?" Nheo hai mắt, chỉ ngón tay tự tin khởi dậy sự tò mò của người khác.
Cả đám nghe xong đồng loạt gật đầu như gà mỏ thóc, chăm chú nghe Mộc Khuê kể hành trình đi 'săn ma' của mình.
Trong lúc bọn họ đang chăm chú nghe thì cô đã hù làm cho cả đám giật mình mà hét lên chạy toán loạn. Vì sợ quá ai về nhà nấy.
Trong trí nhớ của Mộc Khuê lại không có chút ấn tượng nào về việc này. Đến đây cô đã dần hiểu ra gì đó.
Nếu Mộc Khuê không thực sự quay trở lại đêm đó, thì chỉ có thể là ảo ảnh... mà ảnh ảo thì chỉ có một người làm được.
Là Khổng Dạ Khương!
Giao Yến vỗ nhẹ vào vai cắt đứt đi dòng suy nghĩ của Mộc Khuê. "Mộc Khuê, cậu ổn chứ? Sao đờ người ra vậy?"
"Không có gì. Vậy mọi người ở lại vui vẻ nhé! Mình về lớp giải bài tập đây." Cô nở một nụ cười ngượng ngạo kiếm lý do rời đi trước.
Trong đầu rối bời những suy nghĩ... Nếu đó là do Khổng Dạ KHương làm thì không sao nhưng nếu có một con ma khác giả danh cô hù dọa đám Hứa Minh thì sao?
Nhưng lúc nãy ngồi cùng, Mộc Khuê không cảm nhận được âm khí xung quanh, khả năng lớn là Khổng Dạ Khương đã làm ra chuyện đó.
Cô ngồi vào bàn học, quay quay cây bút trong tay. Nhìn đống bài tập đang xếp thành chồng trên bàn thở dài một hơi.
Lâm Lộc, một người bạn cũ của Mộc Khuê hẹn cô cùng đi trung tâm thương mại để mua đồ cho mùa đông, tiện thể ăn tối cùng nhau.
Giờ hành chính tan trường rất đông xe cộ qua lại, hơn nữa trường ở trung tâm thành phố nên tắc đường đã trở thành một điều không thể thiếu ở đây.
Trời bắt đầu chuyển đông, Mộc Khuê mặc bộ đồng phục mùa đông, áo sơ mi trắng dài tay, chân váy qua đầu gối, áo khoác mangto và mang thêm khăn quàng cổ mà bà ngoại đan tặng cô vào mùa đông năm ngoái.
Trung tâm thương mại cũng được trang trí theo chủ đề giáng sinh, đèn đủ loại màu sắc còn có cả một cây thông khổng lồ ở giữa sân.
Lâm Lộc dẫn Mộc Khuê đi hết tất cả các cửa tiệm quần áo trong trung tâm thương mại.
Mộc Khuê ngồi trên ghế thở hồng hộc, đặt những chiếc túi chứa đầy quần áo qua một bên.
"Tớ không đi nổi nữa đâu. Mệt chết tớ rồi!" Mộc Khuê một tay ôm hông, tay còn lại khuơ khuơ ý không muốn đi tiếp nữa.
"Vậy để tớ đi mua chút đồ uống. Cậu ngồi nghỉ một chút đi." Lâm Lộc trông vẫn căng tràn sức sống, lâu lâu mới được gặp lại bạn cũ mà mua sắm còn là sở trường của cô nàng nữa.
Mộc Khuê chỉ gật gật đầu, khoác tay.
Lâm Lộc là đại tiểu thư độc nhất của nhà họ Lâm. 3 năm trước công ty của nhà họ Lâm phá sản, Lâm Lộc bị bố mẹ chuyển ra nước ngoài du học để tránh đi truyền thông về sau làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của cô.
Lần nào đi mua đồ cùng với Lâm Lộc là Mộc Khuê mệt không nói nên lời, cửa hàng nào cũng phải ghé qua ngắm hết tất cả quần áo trong cửa hàng. Còn thấy gì hợp với Mộc Khuê đều lôi cô đi thử chung.
Năm phút sau Lâm Lộc quay lại, đưa cho cô một cốc cacao nóng.
Nhiệt độ từ cốc cacao truyền qua bàn tay đang lạnh cóng của Mộc Khuê thật thoải mái. Vào mùa đông, cô cũng rất thích uống cacao nóng và ngắm tuyết rơi nữa!
Bữa tối Lâm Lộc chọn một nhà hàng thịt nướng kiểu Hàn Quốc.
"Tiểu Khuê, cậu tính học đại học không? Hay ra nước ngoài với mình đi. Mình có thể sắp xếp mọi thứ cho cậu." Lâm Lộc gắp miếng thịt đang nướng trên than đỏ hồng, vui vẻ hỏi.
Mộc Khuê chỉ buồn bã lắc đầu "Mình không biết nữa."
Điều kiện hiện giờ của Mộc Khuê cũng khá hơn trước một chút, cố gắng thì chỉ đủ khả năng học đại học với lại bà ngoại vẫn ở Lãng Thành nên cô cũng không muốn đi xa. Sợ không có ai chăm lo cho bà ngoại những ngày cuối đời.
"Tiểu Khuê, giờ mình phải ra sân bay liền mới kịp chuyến bay, có gì cậu gửi lời hỏi thăm bà cho mình nhé. À còn nữa mình có mua thêm ít đồ áo đông và đồ bổ cho bà. Mình đã gọi xe đưa cậu về rồi. Nhớ giữ gìn sức khỏe biết chưa?" Lâm Lộc vội tạm biệt Mộc Khuê mở cửa chiếc xe hơi.
Mộc Khuê đưa mấy túi đồ mà nãy hai người cùng mua cho vệ sĩ của Lâm lộc cất trong cốp xe.
"Giữ sức khỏe nhé! Rảnh lại gặp. Bai bai." Mộc Khuê nhìn theo chiếc xe hơi dần biến mất trong màn đêm.
Mộc Khuê rất quý cô bạn này, mặc dù điều kiện sống khác nhau nhưng Lâm Lộc luôn là một người hiểu chuyện, không bao giờ coi thường người khác. Lâm Lộc ban đầu bị chuyển đi thì rất khó khăn để hòa nhập được, vừa đi học vừa đi làm nên cô đồng cảm cho hoàn cảnh của Mộc Khuê.
Đang định lên xe đi về nhà thì đằng sau có tiếng hét lớn.
"Cướp! cướp!"
"Bác tài có thể đợi tôi một chút được không?" Chưa để bác tài đáp lại, Mộc Khuê vứt hết đồ vào ghế sau đuổi theo tên cướp.
"Hết đường chạy rồi nhỉ?" Mộc Khuê chỉnh đốn lại hơi thở, miệng nhỏ nhếch lên bình tĩnh cất lời.
Từng bước chân của Mộc Khuê chậm rãi, tay và cổ đồng thời khởi động giản xương cốt.
Tên cướp hoảng loạn mắt đảo liên tục ngó nghiêng hai bên tìm lối thoát thân.
Trong lúc Mộc Khuê bất cẩn, tên cướp rút con dao từ trong túi áo khoác chém một đường.
Khổng Dạ Khương xuất hiện kéo cô né đi đường dao. Mọi thứ chỉ xảy ra trong tích tắc, vết xước trên má Mộc Khuê rỉ ra một chút máu.
Một tay của Khổng Dạ Khương nhanh như cắt nắm lấy tay tên cướp chỉ nghe một tiếng rắc của xương gãy, con dao trong tay cũng rơi xuống, một cước đạp tên kia ngã nằm xõng xoài trên mặt đất.
"Cút!" Khổng Dạ Khương nhặt chiếc túi xách, đôi mắt dài hẹp liếc gả cướp như được phủ lên một lớp sương lạnh lẽo đến đáng sợ.
Sau lưng có thêm mấy tên chạy đến tiếp viện liền bị tên đang nằm ra hiệu nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Khổng Dạ Khương và Mộc Khuê.
Cô đem chiếc túi trả lại cho người bị mất sau đó lấy lại đồ trên xe taxi.
"Cô gái, cô bắt tôi chờ ở đâu cả 20 phút, đồ đạc còn để trên xe tôi mà giờ lại bảo không đi nữa là ý gì?" Tài xế xe taxi tức giận.
Mộc Khuê bối rối đang không biết nên nói thế nào thì Khổng Dạ Khương đưa ông ta một tờ 100 tệ "Nhiêu đây, đã đủ chưa?"
"Đủ rồi! Đủ rồi!Phải chi cô nhanh gọn như cậu đẹp trai này." Thái độ ông ta khác hẳn vui vẻ ra mặt, đưa tay lấy tờ 100 tệ liền lái xe đi, còn cảm ơn không ngớt.
Mộc Khuê đứng ở ngoài cửa hàng tiện lợi canh đồ, đợi Khổng Dạ khương đi mua đồ xử lý vết thương trên má cho cô.
Khổng Dạ Khương dịu dàng khử trùng vết thương cho cô, Mộc Khuê ngồi một bên mãi mê ngắm hắn.
"Biết nguy hiểm mà vẫn chạy đến?" Giọng nói của hắn có tia tức giận, hai tay giữ cơ thể Mộc Khuê không cho cô có cơ hội né tránh.
"Em có võ đó nha." Mộc Khuê đứng phắt dậy, múa vài đường quyền chứng minh cho Khổng Dạ Khương thấy.
Mộc Khuê đến gần hắn giả bộ đấm nhưng Khổng Dạ Khương phản xạ né sang một bên. Đúng như dự đoán tay cô vòng qua cổ hắn, cúi người đặt lên môi mỏng của Khổng Dạ Khương một nụ hôn ngắn.
Gương mặt đang nghiêm túc bị hành động bất ngờ của Mộc Khuê làm cho giản ra, môi mỏng cong cong lên thành một đường cong.
Hắn kéo Mộc Khuê ngồi xuống đùi mình, véo cưng mũi cô một cái. "Vợ nhỏ bữa nay to gan thật! Còn dám bày trò với anh nữa. Phải phạt!"
Nụ cười ngây thơ bên khóe môi, Mộc Khuê không sợ ngược lại còn bày ra bộ mặt bướng bỉnh, chu môi hạ giọng nhỏ thì thầm bên tai Khổng Dạ Khương nói "Anh muốn phạt thế nào?"
Hơi ấm phả vào tai và gáy của Khổng Dạ Khương, yết hầu di chuyển lên xuống, dáng vẻ của cô lúc này giống như tiểu yêu tinh đang quyến rũ hắn vậy!
"Đi ngắm thành phố đêm cùng với anh."
#San San
#Victor Blade
[Truyện được đăng độc quyền ở Wattpad