Chương : 72
Lộng Nguyệt nâng lên gương mặt Cô Tuyết, đầu lưỡi thô bạo tách mở hai hàm răng, cuốn lấy chiếc lưỡi bởi vì tức giận mà kháng cự, điên cuồng truy đuổi vờn quanh.
Lúc này Lộng Nguyệt đã quên hết thảy, chỉ còn mãnh liệt đi xâm lược! Thâm nhập vào! Đi chiếm hữu! Đi đoạt lấy!
Hắn thật sự điên rồi.
Gặm liếm, cắn xé, dùng nụ hôn nóng rực lưu lại người trước mặt, giống như e sợ người ấy ngay sau đó sẽ biến mất trước mặt hắn, ngay sau đó sẽ không nhìn đến hắn.
Vừa rồi trong lúc triền đấu, khi Lộng Nguyệt chứng kiến người kia phóng thích hết thảy năng lượng bảo vệ mình, hận không thể lập tức đưa hắn chà đạp trong thân thể, hung hăng trừng phạt hắn, hung hăng ôm hắn, hung hăng hôn hắn.
Thật là một yêu nghiệt khiến người ta lo lắng.
Thật là một gia hỏa ngu ngốc khiến người ta đau lòng.
Thật là một tên ngốc tử khiến người ta vĩnh viễn cũng yêu không đủ.
Chẳng lẽ gia hỏa này không biết đám ngân châm đáng hận đó là bắn về phía hắn sao?
Đầu lưỡi ngang ngược tiến quân thần tốc, Lộng Nguyệt đã bất chấp người trước mặt có sinh khí hay không, có kháng cự hay không, chỉ là vì hiện tại, hắn thật sự chờ không được.
Lộng Nguyệt bỗng nhiên cảm giác, có thể gắt gao ôm hắn như vậy, có thể không kiêng nể gì hôn hắn như thế này, có thể nhìn hắn thật sâu, cho dù thiên địa hủy diệt cũng vui vẻ chịu đựng! Cho dù ngay sau đó chết đi cũng không hối tiếc!
Cô Tuyết, ta Lộng Nguyệt nguyện ý vì ngươi mà điên cuồng cả đời, ngươi có biết?
Cô Tuyết, ngươi nguyện ý theo ta cùng nhau điên cuồng cả đời sao?
Cô Tuyết, ngươi sẽ yêu một kẻ điên như ta cả đời sao?
Hô hấp đều bị yêu tà nam tử trước mặt đoạt đi, hương sen yêu diễm lan tỏa trên gương mặt hồng y nam tử, bao phủ một tầng mê ly.
Cô Tuyết mạnh mẽ đẩy ra Lộng Nguyệt, hơi chút thở dốc, nhãn mâu yêu hồng thoáng hiện một tia lãnh ý.
Trong lãnh ý, thẩm thấu tình ý chính hắn cũng không phát hiện.
Lộng Nguyệt híp mắt nhìn hắn, ý cười tà tứ nổi lên, mang theo một tia thỏa mãn cùng đắc ý xấu xa.
Ngón tay thon dài của Cô Tuyết hung hăng đâm chọc ***g ngực Lộng Nguyệt, lạnh giọng nói, “Cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, đừng có chọc ta!”
Hồng bào vung lên, như một áng mây đỏ lướt nhanh, tiêu thất dưới chân trời dần tối.
Biến mất nhanh như vậy, phảng phất tránh né thứ gì.
Lộng Nguyệt liễm đi ý cười, hắn xoay người nhìn về phiến bụi đất mờ nhạt xa xa, tử mâu thâm u như vực sâu.
Người trốn ở một nơi bí mật gần đó, có phải đang chuẩn bị hành động?
Nếu không xuất hiện, cũng đừng trách ta lật tung hang ổ của ngươi!
Lộng Nguyệt khép lại hai mắt, khí tức ma dã lan tràn trong gió thật lâu vẫn không tiêu tan.
~*~
Ngạo Thần Cung, Hồng Phong Uyển.
Gió nhẹ phất qua, thổi lên hồng bào rũ trên thềm đá bạch ngọc của Hách Liên Cô Tuyết, hồng phong bay bay, nhưng không một chiếc lá nào đáp xuống thân.
Dung nhan yêu mỹ, băng hàn như tuyết.
Hắn ngốc? Y dám nói hắn ngốc? Yêu tinh kia rõ ràng so với hắn còn ngốc hơn!
Đối với gia hỏa vô liêm sỉ kia, Cô Tuyết thực không có biện pháp, từ khi dính vào y, tâm cho đến bây giờ không có khi nào an tĩnh.
Không thể kháng cự, không thể thoát khỏi, dần dần không thể khống chế, dần dần cùng y điên cuồng.
Hắn kháng cự nụ hôn của y, nhưng tâm lại chậm rãi bị khuất phục.
Trong Ngọc Phong Trai, khi Cô Tuyết chứng kiến y không chút do dự đẩy mình ra, không chút do dự đem toàn bộ phòng tuyến bảo hộ cho mình, hắn hận không thể lập tức đá văng y ra, không cho phép y tiếp tục nổi điên! Không cho phép y biến mất khỏi thế giới của hắn!
Cô Tuyết thật sự sợ hãi.
Thị huyết yêu ma bễ nghễ thiên hạ, Hách Liên Cô Tuyết, lần đầu tiên sợ hãi mất đi.
Sợ đến mức, trái tim sẽ run rẩy, sẽ co rút, sẽ đau đớn.
Nếu có một ngày, trong thế giới của Cô Tuyết không còn y, nếu có một ngày, trong thế giới của Cô Tuyết không còn đôi mắt tử sắc yêu diễm kia, không còn những nụ hôn như mộng, hắn không dám tưởng tượng chính mình sẽ thành ra bộ dáng gì nữa.
Sẽ điên mất sao? Hay là. . .
Sống không nổi?
Hắn đã mất rất nhiều, những thứ từng mất đi chỉ mang đến cho Cô Tuyết cừu hận khó có thể xóa bỏ, nhưng nếu hắn mất người kia, tính mạng của hắn, nhất định sẽ hao mòn một chút cũng không thừa lại.
Chưa từng có người nào kích thích dục vọng muốn dùng tính mạng bảo hộ của Hách Liên Cô Tuyết, khiến một kẻ luôn lạnh lùng như hắn mất đi lý trí, càng không ai có thể trở thành tồn tại không thể thay thế chiếm cứ trái tim hắn.
Lộng Nguyệt là người đầu tiên.
Trước đây, Cô Tuyết cho rằng yêu thật nực cười, nhưng hiện tại, hắn cảm giác chính mình mới đáng cười nhất.
Bởi hắn đã vô pháp phân biệt, đó đến tột cùng có phải là yêu hay không.
Thật khôi hài, hắn lại vì một gia hỏa chết một vạn lần cũng không quá phận mà thất khống.
Thật khôi hài, hắn lại vì yêu tinh kia mà phẫn nộ, mà lo lắng, thậm chí điên cuồng, biến thành bất chấp lý lẽ, không thể tự kiềm chế.
Thật khôi hài, hắn lại vì tên vô liêm sỉ đó mà vướng bận, mà trở nên tham lam.
Tham lam bờ ngực của hắn, tham lam nụ hôn của hắn, tham lam nhìn thấy hắn cười, cùng cặp tử mâu động lòng người nhất thế gian.
Đã đoạn tình, đã tuyệt ái, nhưng hôm nay lại còn có thể dính vào, thật là u mê không tỉnh ngộ a. . .
Lộng Nguyệt, ta Hách Liên Cô Tuyết sở dĩ bắt đầu biến xuẩn, bắt đầu biến điên, đều là vì ngươi! Bởi vì tên gia hỏa vô liêm sỉ ngươi! Bởi vì ngươi kẻ điên đáng hận! Đều là ngươi bức ta! Là ngươi bức ta!
Hồng y nam tử bàn tay vừa chuyển, hồng bào vung mạnh, bích thủy chợt vọt lên, một đóa thủy hoa thật lớn bắn tung tóe ướt đẫm hồng phong khắp vườn, đông lại thành băng, hồng mâu phủ đầy phẫn nộ.
Tuyệt nhan như băng tuyết, con ngươi tựa liệt hỏa lại kết hợp hoàn mỹ như vậy, dưới bộ dáng tức giận đủ để mê hoặc sinh linh vạn vật.
“Cung chủ, thuộc hạ. . .”
“Cút ────”
Thanh âm tràn ngập nộ khí khiến Tập Phong chấn động, rốt cuộc là chuyện gì làm cho cung chủ luôn bình tĩnh trấn định không thể khống chế?
Hách Liên Cô Tuyết hít sâu một hơi, liễm đi tâm tình của mình, bình ổn hơi thở trong lòng ngực đang không ngừng phập phồng.
“Trở về!” Tập Phong vừa muốn rời đi liền bị một thanh âm lãnh liệt gọi lại.
Cô Tuyết trầm tư giây lát, không khỏi nhớ tới một màn không thể tưởng tượng khi còn trong trúc trai.
Đường Môn sớm đã bị Nhật Nguyệt Giáo tiêu diệt, Bạo vũ lê hoa châm kia từ đâu mà đến?
Trong Ngọc Phong Trai, người tập kích hắn là ai?
Kẻ mang đi Mạt nhi, nhất định biết được sự tình về Băng thiên hỏa liên, vậy cái chết của Ngọc Thanh Nhiễm. . .
Ngọc Thanh Nhiễm là người phương nào?
Hồng mâu yêu dị lóe lên, Hách Liên Cô Tuyết lấy xuống chiếc túi gấm đeo bên hông, khóe môi vạch nên một đường cong lãnh mị.
Lụa thêu kim ti, bên trong là thứ duy nhất chứng minh một nữ nhân từng xuất hiện trên thế gian này.
“Đi thăm dò thân phận của Ngọc Thanh Nhiễm, chỉ cần có manh mối lập tức trở về bẩm báo!”
Tập Phong vừa muốn ly khai, một giọng nói lạnh lùng lại truyền đến, “Không được đả thảo kinh xà, hơn nữa không thể để Lộng Nguyệt phát hiện hành tung!”
***
Lúc này Lộng Nguyệt đã quên hết thảy, chỉ còn mãnh liệt đi xâm lược! Thâm nhập vào! Đi chiếm hữu! Đi đoạt lấy!
Hắn thật sự điên rồi.
Gặm liếm, cắn xé, dùng nụ hôn nóng rực lưu lại người trước mặt, giống như e sợ người ấy ngay sau đó sẽ biến mất trước mặt hắn, ngay sau đó sẽ không nhìn đến hắn.
Vừa rồi trong lúc triền đấu, khi Lộng Nguyệt chứng kiến người kia phóng thích hết thảy năng lượng bảo vệ mình, hận không thể lập tức đưa hắn chà đạp trong thân thể, hung hăng trừng phạt hắn, hung hăng ôm hắn, hung hăng hôn hắn.
Thật là một yêu nghiệt khiến người ta lo lắng.
Thật là một gia hỏa ngu ngốc khiến người ta đau lòng.
Thật là một tên ngốc tử khiến người ta vĩnh viễn cũng yêu không đủ.
Chẳng lẽ gia hỏa này không biết đám ngân châm đáng hận đó là bắn về phía hắn sao?
Đầu lưỡi ngang ngược tiến quân thần tốc, Lộng Nguyệt đã bất chấp người trước mặt có sinh khí hay không, có kháng cự hay không, chỉ là vì hiện tại, hắn thật sự chờ không được.
Lộng Nguyệt bỗng nhiên cảm giác, có thể gắt gao ôm hắn như vậy, có thể không kiêng nể gì hôn hắn như thế này, có thể nhìn hắn thật sâu, cho dù thiên địa hủy diệt cũng vui vẻ chịu đựng! Cho dù ngay sau đó chết đi cũng không hối tiếc!
Cô Tuyết, ta Lộng Nguyệt nguyện ý vì ngươi mà điên cuồng cả đời, ngươi có biết?
Cô Tuyết, ngươi nguyện ý theo ta cùng nhau điên cuồng cả đời sao?
Cô Tuyết, ngươi sẽ yêu một kẻ điên như ta cả đời sao?
Hô hấp đều bị yêu tà nam tử trước mặt đoạt đi, hương sen yêu diễm lan tỏa trên gương mặt hồng y nam tử, bao phủ một tầng mê ly.
Cô Tuyết mạnh mẽ đẩy ra Lộng Nguyệt, hơi chút thở dốc, nhãn mâu yêu hồng thoáng hiện một tia lãnh ý.
Trong lãnh ý, thẩm thấu tình ý chính hắn cũng không phát hiện.
Lộng Nguyệt híp mắt nhìn hắn, ý cười tà tứ nổi lên, mang theo một tia thỏa mãn cùng đắc ý xấu xa.
Ngón tay thon dài của Cô Tuyết hung hăng đâm chọc ***g ngực Lộng Nguyệt, lạnh giọng nói, “Cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, đừng có chọc ta!”
Hồng bào vung lên, như một áng mây đỏ lướt nhanh, tiêu thất dưới chân trời dần tối.
Biến mất nhanh như vậy, phảng phất tránh né thứ gì.
Lộng Nguyệt liễm đi ý cười, hắn xoay người nhìn về phiến bụi đất mờ nhạt xa xa, tử mâu thâm u như vực sâu.
Người trốn ở một nơi bí mật gần đó, có phải đang chuẩn bị hành động?
Nếu không xuất hiện, cũng đừng trách ta lật tung hang ổ của ngươi!
Lộng Nguyệt khép lại hai mắt, khí tức ma dã lan tràn trong gió thật lâu vẫn không tiêu tan.
~*~
Ngạo Thần Cung, Hồng Phong Uyển.
Gió nhẹ phất qua, thổi lên hồng bào rũ trên thềm đá bạch ngọc của Hách Liên Cô Tuyết, hồng phong bay bay, nhưng không một chiếc lá nào đáp xuống thân.
Dung nhan yêu mỹ, băng hàn như tuyết.
Hắn ngốc? Y dám nói hắn ngốc? Yêu tinh kia rõ ràng so với hắn còn ngốc hơn!
Đối với gia hỏa vô liêm sỉ kia, Cô Tuyết thực không có biện pháp, từ khi dính vào y, tâm cho đến bây giờ không có khi nào an tĩnh.
Không thể kháng cự, không thể thoát khỏi, dần dần không thể khống chế, dần dần cùng y điên cuồng.
Hắn kháng cự nụ hôn của y, nhưng tâm lại chậm rãi bị khuất phục.
Trong Ngọc Phong Trai, khi Cô Tuyết chứng kiến y không chút do dự đẩy mình ra, không chút do dự đem toàn bộ phòng tuyến bảo hộ cho mình, hắn hận không thể lập tức đá văng y ra, không cho phép y tiếp tục nổi điên! Không cho phép y biến mất khỏi thế giới của hắn!
Cô Tuyết thật sự sợ hãi.
Thị huyết yêu ma bễ nghễ thiên hạ, Hách Liên Cô Tuyết, lần đầu tiên sợ hãi mất đi.
Sợ đến mức, trái tim sẽ run rẩy, sẽ co rút, sẽ đau đớn.
Nếu có một ngày, trong thế giới của Cô Tuyết không còn y, nếu có một ngày, trong thế giới của Cô Tuyết không còn đôi mắt tử sắc yêu diễm kia, không còn những nụ hôn như mộng, hắn không dám tưởng tượng chính mình sẽ thành ra bộ dáng gì nữa.
Sẽ điên mất sao? Hay là. . .
Sống không nổi?
Hắn đã mất rất nhiều, những thứ từng mất đi chỉ mang đến cho Cô Tuyết cừu hận khó có thể xóa bỏ, nhưng nếu hắn mất người kia, tính mạng của hắn, nhất định sẽ hao mòn một chút cũng không thừa lại.
Chưa từng có người nào kích thích dục vọng muốn dùng tính mạng bảo hộ của Hách Liên Cô Tuyết, khiến một kẻ luôn lạnh lùng như hắn mất đi lý trí, càng không ai có thể trở thành tồn tại không thể thay thế chiếm cứ trái tim hắn.
Lộng Nguyệt là người đầu tiên.
Trước đây, Cô Tuyết cho rằng yêu thật nực cười, nhưng hiện tại, hắn cảm giác chính mình mới đáng cười nhất.
Bởi hắn đã vô pháp phân biệt, đó đến tột cùng có phải là yêu hay không.
Thật khôi hài, hắn lại vì một gia hỏa chết một vạn lần cũng không quá phận mà thất khống.
Thật khôi hài, hắn lại vì yêu tinh kia mà phẫn nộ, mà lo lắng, thậm chí điên cuồng, biến thành bất chấp lý lẽ, không thể tự kiềm chế.
Thật khôi hài, hắn lại vì tên vô liêm sỉ đó mà vướng bận, mà trở nên tham lam.
Tham lam bờ ngực của hắn, tham lam nụ hôn của hắn, tham lam nhìn thấy hắn cười, cùng cặp tử mâu động lòng người nhất thế gian.
Đã đoạn tình, đã tuyệt ái, nhưng hôm nay lại còn có thể dính vào, thật là u mê không tỉnh ngộ a. . .
Lộng Nguyệt, ta Hách Liên Cô Tuyết sở dĩ bắt đầu biến xuẩn, bắt đầu biến điên, đều là vì ngươi! Bởi vì tên gia hỏa vô liêm sỉ ngươi! Bởi vì ngươi kẻ điên đáng hận! Đều là ngươi bức ta! Là ngươi bức ta!
Hồng y nam tử bàn tay vừa chuyển, hồng bào vung mạnh, bích thủy chợt vọt lên, một đóa thủy hoa thật lớn bắn tung tóe ướt đẫm hồng phong khắp vườn, đông lại thành băng, hồng mâu phủ đầy phẫn nộ.
Tuyệt nhan như băng tuyết, con ngươi tựa liệt hỏa lại kết hợp hoàn mỹ như vậy, dưới bộ dáng tức giận đủ để mê hoặc sinh linh vạn vật.
“Cung chủ, thuộc hạ. . .”
“Cút ────”
Thanh âm tràn ngập nộ khí khiến Tập Phong chấn động, rốt cuộc là chuyện gì làm cho cung chủ luôn bình tĩnh trấn định không thể khống chế?
Hách Liên Cô Tuyết hít sâu một hơi, liễm đi tâm tình của mình, bình ổn hơi thở trong lòng ngực đang không ngừng phập phồng.
“Trở về!” Tập Phong vừa muốn rời đi liền bị một thanh âm lãnh liệt gọi lại.
Cô Tuyết trầm tư giây lát, không khỏi nhớ tới một màn không thể tưởng tượng khi còn trong trúc trai.
Đường Môn sớm đã bị Nhật Nguyệt Giáo tiêu diệt, Bạo vũ lê hoa châm kia từ đâu mà đến?
Trong Ngọc Phong Trai, người tập kích hắn là ai?
Kẻ mang đi Mạt nhi, nhất định biết được sự tình về Băng thiên hỏa liên, vậy cái chết của Ngọc Thanh Nhiễm. . .
Ngọc Thanh Nhiễm là người phương nào?
Hồng mâu yêu dị lóe lên, Hách Liên Cô Tuyết lấy xuống chiếc túi gấm đeo bên hông, khóe môi vạch nên một đường cong lãnh mị.
Lụa thêu kim ti, bên trong là thứ duy nhất chứng minh một nữ nhân từng xuất hiện trên thế gian này.
“Đi thăm dò thân phận của Ngọc Thanh Nhiễm, chỉ cần có manh mối lập tức trở về bẩm báo!”
Tập Phong vừa muốn ly khai, một giọng nói lạnh lùng lại truyền đến, “Không được đả thảo kinh xà, hơn nữa không thể để Lộng Nguyệt phát hiện hành tung!”
***