Chương : 46
Nước sông mênh mông, tiểu kiều hàn yên, trong trà quán tửu lâu đám thiếu niên phấn khích luôn ưa thích bàn võ lâm luận giang hồ, từ sau khi Hách Liên Cô Tuyết mang theo Tứ đại tòa sử hiện thân ở thọ yến của Hàn Thiếu Khanh, một hồi lại một hồi sóng to gió lớn trở thành đề tài tán gẫu thường xuyên của chúng nhân.
Nói đi nói lại, đơn giản là Hách Liên Cô Tuyết đẹp đến ngây người, Lộng Nguyệt tái xuất giang hồ, Hàn Thiếu Khanh ngã bệnh, Hàn Linh Xu cải giá, Phương Tĩnh chết không lưu thi, võ lâm lại muốn náo nhiệt hẳn lên. . .
Trong đó tin tức tối hấp dẫn chính là việc Thánh thủ độc tiên im hơi lặng tiếng ba năm, mấy ngày trước hiện thân tại Phong Nguyệt Lâu.
Một ngày đó, Kinh Sư thành chướng khí mù mịt.
Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết chỉ giằng co không đến ba phần chung, khu vực phồn hoa của cố đô sau khi trải qua một hồi tàn phá, mấy ngày gần đây mới một lần nữa trở lại bình thường. (phần chung = phút)
Yên Vũ, Phong Nguyệt là hai địa phương tối chiêu tài nhất Kinh Sư thành, thế nhưng đều là vật sở hữu của hai đại ma cung, đoạt sinh ý chính là tú bà cùng các cô nương trong hai tòa thanh lâu, mà sau lưng giằng co lại là Ngạo Thần Cung cùng Nhật Nguyệt Giáo!
Nguyên bản võ lâm vốn đã không bình tĩnh, hiện tại bởi vì hai đại ma cung phân tranh mà càng thêm gà chó không yên, bất quá có một việc khiến mọi người đều mừng thầm chính là, hoàn hảo bọn họ không kết minh. . .
Lộng Nguyệt thiết kế Hách Liên Cô Tuyết, huyết tẩy tam đại cảng khẩu mà hắn thật vất vả mới đắc thủ.
Hách Liên Cô Tuyết ở trước mặt Lộng Nguyệt, bóp nát đầu Bát đại hộ pháp của hắn.
Giữa hai người bọn họ luôn không tránh được huyết tinh.
Nhật Nguyệt Giáo và Ngạo Thần Cung lại càng tránh không được ác chiến.
Bọn họ mang theo mặt nạ mỉm cười, quan sát đối phương chém giết, ung dung nhàn nhã như là đang xem một tuồng kịch.
Ngày nọ, Hách Liên Cô Tuyết trước hết mạnh mẽ ép tiểu yến tử sắp đói đến ngất xỉu nuốt vài hớp cơm, sau đó một phen chế trụ cổ của hắn, sẵng giọng nói, “Đem tất cả sự tình liên quan đến Lộng Nguyệt mà ngươi biết đều nói ra, dám nói sai một chữ, bản cung bẻ gãy cổ ngươi!”
Hung hăng bóp một cái, dọa cho tiểu yến tử kinh hồn bạt vía, Dạ Phi Yến còn chưa nuốt xuống ngụm cơm đã bị mắc nghẹn ngay cổ họng, kết quả tiểu yến tử đáng thương một bên ôm cổ ho khan, một bên cảm thán số phận ngang trái, nước mắt lưng tròng run rẩy giảng chuyện xưa. . .
Oanh ca yến vũ, xa mỹ yên trần. (xa mỹ: xa hoa lãng phí; yên: khói, trần: bụi >> khói bụi {ô__ô} *sao không hợp hoàn cảnh* >> sương khói đi xD)
Phong Nguyệt Lâu lúc này sinh ý đầy ắp, yên chi hương phấn, mỹ nữ diễm lệ trác tuyệt, cách trang hoàng tinh trí thực có thể so với hậu cung hoàng triều. Từ khi các cô nương trong lâu gặp qua dung mạo của Lộng Nguyệt, mỗi ngày đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, tùy thời nghênh đón lão bản đại giá quang lâm, cho dù chỉ được Lộng Nguyệt liếc mắt một cái, cuộc đời này cũng không tiếc nuối. (yên chi: son)
“Che mặt làm gì a? Đến, cấp đại gia ta chiêm ngưỡng. . .” Một bàn tử say rượu đột nhiên bổ nhào đến trên người hắc y nữ tử. (bàn tử = mập mạp)
“Mắt cẩu của ngươi mù sao!” Nguyệt Hồn một cước đem bàn tử đá bay, tú bà ở một bên kinh ngạc, thuần thục kêu người xử lý.
“Hữu sứ có gì phân phó?” Tú bà giống như biến thành một người khác, hoàn toàn không còn bộ dáng phong tao mị cốt như lúc trước.
Nguyệt Hồn từ trong lòng ngực lấy ra một xấp giấy viết thư, “Sưu sưu sưu ──” vô số hàn mang lóe lên, một trương lụa bạch cực đại bịđính trên mái các cao nhất.
Đám đông sôi trào!
Mọi người trừng lớn hai mắt!
Chỉ thấy trên lụa bạch kia viết:
Một ngày sau, Phong Nguyệt Lâu, Mặc Lân Đồ nhận chủ!
~*~
Thanh phong vụ, trà yên hương, xuân thủy xanh biếc, gợn sóng lấp lánh ba quang. (thanh phong=gió mát)
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Lộng Nguyệt cười khẽ, phượng mâu yêu tà trước sau như một: “Nhận chủ a.”
“Nhận chủ?” Mộ Vân Khuynh khinh thường tranh chấp với hứng thú đột xuất của Lộng Nguyệt, “Ngươi có phải chỉ sợ người khác không biết Mặc Lân Đồ ở trên tay ngươi?”
“Không sai. . .” Lộng Nguyệt miễn cưỡng đáp lại, “Ta là sợ có vài người không biết, so với âm thầm ngoạn một mình, không bằng bày ra cho mọi người cùng ngoạn.”
Mộ Vân Khuynh sớm đã quen với một bụng đầy chủ ý xấu quỷ kế đa đoan của Lộng Nguyệt, chẳng qua lần này, hắn thật sự đoán không ra Lộng Nguyệt gióng trống khua chiêng triễn lãm Mặc Lân Đồ, đến tột cùng là có dụng ý gì?
“Nếu như ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm, nhanh đem ba tấm bảo đồ còn lại thu vào tay, nếu có khó khăn, ta sẽ giúp ngươi.”
“Mộ lâu chủ lần trước không phải nói ta tự mình lo liệu sao? Thế nào lúc này so với ta còn nôn nóng hơn?”
Mộ Vân Khuynh khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải vì cha ta, cả đời này ta cũng không muốn cùng ngươi có bất cứ cái gì quan hệ!”
“Nếu không phải vì cha ngươi, ta đã sớm đem ngươi giết chết.” Lộng Nguyệt đùa nghịch móng tay của mình, không chút để ý đáp.
Mộ Vân Khuynh nhẹ nhàng cười ra tiếng, dung mạo ôn nhuận lộ vẻ sớm đã nhìn thấu hết thảy, “Phàm là người có quan hệ với hắn, ngươi đều sẽ không bỏ qua có đúng không?”
Tử sắc phượng mâu lưu chuyển quang hoa yêu diễm, Lộng Nguyệt tà mị cười, “Đám người các ngươi a, đều rất đáng chết.”
Ngữ khí bình đạm như tiếng nước chảy.
Mộ Vân Khuynh không giận mà cười, “Ngươi càng đáng chết hơn!”
~*~
Hỏa Tỉnh trà thay đổi một tách lại một tách, Dạ Phi Yến thực sự bội phục tính nhẫn nại của vị độc mỹ nhân này, hắn khản cổ giảng từ ban ngày đến đêm tối, Hách Liên Cô Tuyết không thay đổi tư thế, không mang theo chút biểu tình lẳng lặng nghe từ ban ngày đến lúc trời tối đen.
“Ngừng!”
Dạ Phi Yến vừa lên cao giọng chợt không phát ra tiếng, đã xong? Cố sự phong lưu của Yêu Nguyệt kia hắn còn chưa nói hết đâu. (Em thực là bà tám quá đi >”<) Kỳ thực khi Hách Liên Cô Tuyết nghe đến cố sự về nam sủng thứ năm của Lộng Nguyệt, hắn cũng sắp hỏng mất, nhưng không biết vì cái gì, hắn thế nhưng lại kiên trì nghe đến cùng, càng nghe càng hỏa đại. Lộng Nguyệt kia thật là một tên gieo tình khắp nơi! Dung nhan băng lãnh biểu hiện ra không có việc gì, nhưng trong lòng hắn đã có một cỗ dục hỏa thiêu đốt, từ một khắc Hách Liên Cô Tuyết quyết định tu luyện Sáng Thần Cửu Thức, không còn ai có thể tùy ý xao động tình tự của hắn, song vào thời điểm hắn nhìn đến cặp tử mâu kia, hết thảy đều không còn giống như trước. Cái tên không biết sống chết đó khắp nơi cùng Ngạo Thần Cung đối nghịch, thế nhưng Hách Liên Cô Tuyết lại không hạ thủ giết chết chướng ngại vật của mình! Thời điểm hắn cùng Lộng Nguyệt va chạm, xuất hiện một cỗ cảm xúc hưng phấn khó có thể nói rõ. Thời điểm hắn cùng Lộng Nguyệt cuồng hôn, lại có xúc động muốn đem hắn nuốt vào bụng. Khi Dạ Phi Yến giảng đến Lộng Nguyệt sủng Phượng Tịch đến thế nào, Hách Liên Cô Tuyết hận không thể trước làm thịt tiểu độc vật, sau lại đem cái tên Lộng Nguyệt đa tình kia hung hăng thượng một lần, không, không phải một lần, là muốn bắt hắn cột trong Ngạo Thần Cung, giữ lấy hắn cả đời. (Hị hị, em rơi vào lưới tình rồi em ơi) Bất quá khi nghe xong lời nói của Dạ Phi Yến, Hách Liên Cô Tuyết mới biết được, nguyên lai ngày đó thọ yến của Hàn Thiếu Khanh, Lộng Nguyệt cũng đi. Thời điểm quay về Nhật Nguyệt Giáo, Phượng Tịch thất sủng. “Vì sao?” (vì em đấy ^O^) “A? Cái gì vì sao?” Dạ Phi Yến sửng sốt. Hách Liên Cô Tuyết không kiên nhẫn nói, “Bản cung đang nói đến Ngũ độc đồng tử.” (Tên người ta em cũng không thèm gọi, tình địch có khác, hị hị, a, không phải tình địch, là thay thế, thay thế, hắc hắc) “Ta nói Hách Liên cung chủ, Lộng Nguyệt kia muốn vứt bỏ ai liền vứt, nào có suy nghĩ nhiều như vậy?” Dạ Phi Yến vẻ mặt không vui, nhỏ giọng than thở một câu, “Quẳng đi cũng đúng lúc, dù sao ta nhìn thấy tiểu độc vật kia con mẹ nó cả người đều khó chịu.” Cô Tuyết nhìn xuống Dạ Phi Yến vẻ mặt mất mác, ngón tay thon dài nhấc lên cằm hắn, “Bản cung thế nào nhìn Tử yến tử ngươi giống như là đang ghen a?” (Em còn nói người ta, nhìn lại mình đi *Hay là, đồng bệnh tượng liên, hị hị*) “Ta ghen con bà nó!” Dạ Phi Yến ngẩng đầu lên lập tức phản bác. Tuấn mi nhíu lại, hồng mâu nháy mắt hiện lên một tia bực bội. (Em sắp giận cá chém thớt ^ ^) Hách Liên Cô Tuyết đột nhiên biến sắc khiến Dạ Phi Yến nhất thời giật mình. Trở mặt quả thực so với lật sách còn nhanh hơn, Dạ Phi Yến bị dọa lập tức bổ sung: “Cung chủ tha mạng, ta sẽ thành thực khai báo, ngày nọ khi Lộng Nguyệt hồi giáo, cả người liền mạc danh kỳ diệu thay đổi.” Nhật Nguyệt Phi Ưng của hắn bị giết, Lộng Nguyệt đương nhiên không thể tiếp thụ, nghĩ đến đây, trong lòng Hách Liên Cô Tuyết chợt xuất hiện một loại khoái cảm nho nhỏ như được trả thù. “Ngày đó Lộng Nguyệt say đến hồ đồ, còn nói vài lời kỳ quái.” Dạ Phi Yến chớp chớp phượng nhãn, tựa hồ đang nhớ lại chuyện gì. “Hắn nói cái gì?” “Ai nha, tóm lại hắn uống rượu, còn tát tiểu độc vật kia một cái.” Dạ Phi Yến trong lòng thầm cười trộm, đáng đánh!(Em mà không trả lời đúng nd câu hỏi có người đánh chết em xD) Chờ một chút! Phương mâu lóe lên vẻ kinh dị: “Ta nhớ rõ Lộng Nguyệt dường như rất tức giận nói vì cái gì. . . ‘Ngươi dám hôn nữ nhân kia’. . .” Máu ghen thật lớn a. . . Hách Liên Cô Tuyết trong lòng lại hiện lên một tia không vui, hồng mâu càng tản ra quang mang băng lãnh quyết tuyệt. (Ta thấy trong lòng em đang hí hửng) Dạ Phi Yến thực sự cảm thán bản thân đáng thương, vị chủ nhân âm tình bất định trước mặt này thật khó hầu hạ, chính mình sẽ chết bởi một câu không nên nói cũng không chừng. “Lộng Nguyệt còn nói cái gì?” “Hắn còn nói. . . ‘Ngươi thiếu ta một cái mệnh, đêm hôm đó người chân chính cứu ngươi là’. . .” Khi Dạ Phi Yến đang lo lắng không biết nói đến khi nào mới xong, Điệp Triệt đã ngắt lời hắn. Suy nghĩ của Hách Liên Cô Tuyết lập tức chuyển qua đây, hắn không kiên nhẫn khoát tay, Dạ Phi Yến liền theo một mạt hắc ảnh tiêu thất. Rốt cuộc giải thoát rồi. . . “Tuyệt Ảnh đại ca, chúng ta thực đúng là hữu duyên a.” Dạ Phi Yến kề sát Tuyệt Ảnh lôi kéo làm quen. Song Ám tòa là người ra sao? Chỉ phớt lờ tiểu yến tử không biết lớn nhỏ kia, hắn vung tay, đem Dạ Phi Yến ném vào mật thất trong Ám Môn của hắn. Không cơm không nước, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ thông khí. Dạ Phi Yến hiện tại bị tra tấn chỉ còn xương bọc da, vô luận hắn la hét thế nào, Tuyệt Ảnh trực tiếp không nhìn đến. “Làm sao vậy?” Hách Liên Cô Tuyết nâng lên một tách Hỏa Tỉnh trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. “Cung chủ, tin tức vừa rồi truyền đến, nói rằng Mặc Lân Đồ vào ngày mai. . . ‘nhận chủ’.” “Nhận, chủ?” Hồng mâu khẽ nhếch, yêu hồ ly kia lại nghĩ ra chủ ý gì? “Địa điểm?” “Phong Nguyệt Lâu.” “. . .!” Hách Liên Cô Tuyết giống như bị điện giật đột nhiên đứng lên, chén trà cũng bị kinh động mà rơi xuống vỡ nát. Hắn dám đem thiên hạ chí bảo đặt tại kỹ viện! Thật đúng là chỉ hắn mới nghĩ ra được! ***
Nói đi nói lại, đơn giản là Hách Liên Cô Tuyết đẹp đến ngây người, Lộng Nguyệt tái xuất giang hồ, Hàn Thiếu Khanh ngã bệnh, Hàn Linh Xu cải giá, Phương Tĩnh chết không lưu thi, võ lâm lại muốn náo nhiệt hẳn lên. . .
Trong đó tin tức tối hấp dẫn chính là việc Thánh thủ độc tiên im hơi lặng tiếng ba năm, mấy ngày trước hiện thân tại Phong Nguyệt Lâu.
Một ngày đó, Kinh Sư thành chướng khí mù mịt.
Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết chỉ giằng co không đến ba phần chung, khu vực phồn hoa của cố đô sau khi trải qua một hồi tàn phá, mấy ngày gần đây mới một lần nữa trở lại bình thường. (phần chung = phút)
Yên Vũ, Phong Nguyệt là hai địa phương tối chiêu tài nhất Kinh Sư thành, thế nhưng đều là vật sở hữu của hai đại ma cung, đoạt sinh ý chính là tú bà cùng các cô nương trong hai tòa thanh lâu, mà sau lưng giằng co lại là Ngạo Thần Cung cùng Nhật Nguyệt Giáo!
Nguyên bản võ lâm vốn đã không bình tĩnh, hiện tại bởi vì hai đại ma cung phân tranh mà càng thêm gà chó không yên, bất quá có một việc khiến mọi người đều mừng thầm chính là, hoàn hảo bọn họ không kết minh. . .
Lộng Nguyệt thiết kế Hách Liên Cô Tuyết, huyết tẩy tam đại cảng khẩu mà hắn thật vất vả mới đắc thủ.
Hách Liên Cô Tuyết ở trước mặt Lộng Nguyệt, bóp nát đầu Bát đại hộ pháp của hắn.
Giữa hai người bọn họ luôn không tránh được huyết tinh.
Nhật Nguyệt Giáo và Ngạo Thần Cung lại càng tránh không được ác chiến.
Bọn họ mang theo mặt nạ mỉm cười, quan sát đối phương chém giết, ung dung nhàn nhã như là đang xem một tuồng kịch.
Ngày nọ, Hách Liên Cô Tuyết trước hết mạnh mẽ ép tiểu yến tử sắp đói đến ngất xỉu nuốt vài hớp cơm, sau đó một phen chế trụ cổ của hắn, sẵng giọng nói, “Đem tất cả sự tình liên quan đến Lộng Nguyệt mà ngươi biết đều nói ra, dám nói sai một chữ, bản cung bẻ gãy cổ ngươi!”
Hung hăng bóp một cái, dọa cho tiểu yến tử kinh hồn bạt vía, Dạ Phi Yến còn chưa nuốt xuống ngụm cơm đã bị mắc nghẹn ngay cổ họng, kết quả tiểu yến tử đáng thương một bên ôm cổ ho khan, một bên cảm thán số phận ngang trái, nước mắt lưng tròng run rẩy giảng chuyện xưa. . .
Oanh ca yến vũ, xa mỹ yên trần. (xa mỹ: xa hoa lãng phí; yên: khói, trần: bụi >> khói bụi {ô__ô} *sao không hợp hoàn cảnh* >> sương khói đi xD)
Phong Nguyệt Lâu lúc này sinh ý đầy ắp, yên chi hương phấn, mỹ nữ diễm lệ trác tuyệt, cách trang hoàng tinh trí thực có thể so với hậu cung hoàng triều. Từ khi các cô nương trong lâu gặp qua dung mạo của Lộng Nguyệt, mỗi ngày đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, tùy thời nghênh đón lão bản đại giá quang lâm, cho dù chỉ được Lộng Nguyệt liếc mắt một cái, cuộc đời này cũng không tiếc nuối. (yên chi: son)
“Che mặt làm gì a? Đến, cấp đại gia ta chiêm ngưỡng. . .” Một bàn tử say rượu đột nhiên bổ nhào đến trên người hắc y nữ tử. (bàn tử = mập mạp)
“Mắt cẩu của ngươi mù sao!” Nguyệt Hồn một cước đem bàn tử đá bay, tú bà ở một bên kinh ngạc, thuần thục kêu người xử lý.
“Hữu sứ có gì phân phó?” Tú bà giống như biến thành một người khác, hoàn toàn không còn bộ dáng phong tao mị cốt như lúc trước.
Nguyệt Hồn từ trong lòng ngực lấy ra một xấp giấy viết thư, “Sưu sưu sưu ──” vô số hàn mang lóe lên, một trương lụa bạch cực đại bịđính trên mái các cao nhất.
Đám đông sôi trào!
Mọi người trừng lớn hai mắt!
Chỉ thấy trên lụa bạch kia viết:
Một ngày sau, Phong Nguyệt Lâu, Mặc Lân Đồ nhận chủ!
~*~
Thanh phong vụ, trà yên hương, xuân thủy xanh biếc, gợn sóng lấp lánh ba quang. (thanh phong=gió mát)
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Lộng Nguyệt cười khẽ, phượng mâu yêu tà trước sau như một: “Nhận chủ a.”
“Nhận chủ?” Mộ Vân Khuynh khinh thường tranh chấp với hứng thú đột xuất của Lộng Nguyệt, “Ngươi có phải chỉ sợ người khác không biết Mặc Lân Đồ ở trên tay ngươi?”
“Không sai. . .” Lộng Nguyệt miễn cưỡng đáp lại, “Ta là sợ có vài người không biết, so với âm thầm ngoạn một mình, không bằng bày ra cho mọi người cùng ngoạn.”
Mộ Vân Khuynh sớm đã quen với một bụng đầy chủ ý xấu quỷ kế đa đoan của Lộng Nguyệt, chẳng qua lần này, hắn thật sự đoán không ra Lộng Nguyệt gióng trống khua chiêng triễn lãm Mặc Lân Đồ, đến tột cùng là có dụng ý gì?
“Nếu như ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm, nhanh đem ba tấm bảo đồ còn lại thu vào tay, nếu có khó khăn, ta sẽ giúp ngươi.”
“Mộ lâu chủ lần trước không phải nói ta tự mình lo liệu sao? Thế nào lúc này so với ta còn nôn nóng hơn?”
Mộ Vân Khuynh khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải vì cha ta, cả đời này ta cũng không muốn cùng ngươi có bất cứ cái gì quan hệ!”
“Nếu không phải vì cha ngươi, ta đã sớm đem ngươi giết chết.” Lộng Nguyệt đùa nghịch móng tay của mình, không chút để ý đáp.
Mộ Vân Khuynh nhẹ nhàng cười ra tiếng, dung mạo ôn nhuận lộ vẻ sớm đã nhìn thấu hết thảy, “Phàm là người có quan hệ với hắn, ngươi đều sẽ không bỏ qua có đúng không?”
Tử sắc phượng mâu lưu chuyển quang hoa yêu diễm, Lộng Nguyệt tà mị cười, “Đám người các ngươi a, đều rất đáng chết.”
Ngữ khí bình đạm như tiếng nước chảy.
Mộ Vân Khuynh không giận mà cười, “Ngươi càng đáng chết hơn!”
~*~
Hỏa Tỉnh trà thay đổi một tách lại một tách, Dạ Phi Yến thực sự bội phục tính nhẫn nại của vị độc mỹ nhân này, hắn khản cổ giảng từ ban ngày đến đêm tối, Hách Liên Cô Tuyết không thay đổi tư thế, không mang theo chút biểu tình lẳng lặng nghe từ ban ngày đến lúc trời tối đen.
“Ngừng!”
Dạ Phi Yến vừa lên cao giọng chợt không phát ra tiếng, đã xong? Cố sự phong lưu của Yêu Nguyệt kia hắn còn chưa nói hết đâu. (Em thực là bà tám quá đi >”<) Kỳ thực khi Hách Liên Cô Tuyết nghe đến cố sự về nam sủng thứ năm của Lộng Nguyệt, hắn cũng sắp hỏng mất, nhưng không biết vì cái gì, hắn thế nhưng lại kiên trì nghe đến cùng, càng nghe càng hỏa đại. Lộng Nguyệt kia thật là một tên gieo tình khắp nơi! Dung nhan băng lãnh biểu hiện ra không có việc gì, nhưng trong lòng hắn đã có một cỗ dục hỏa thiêu đốt, từ một khắc Hách Liên Cô Tuyết quyết định tu luyện Sáng Thần Cửu Thức, không còn ai có thể tùy ý xao động tình tự của hắn, song vào thời điểm hắn nhìn đến cặp tử mâu kia, hết thảy đều không còn giống như trước. Cái tên không biết sống chết đó khắp nơi cùng Ngạo Thần Cung đối nghịch, thế nhưng Hách Liên Cô Tuyết lại không hạ thủ giết chết chướng ngại vật của mình! Thời điểm hắn cùng Lộng Nguyệt va chạm, xuất hiện một cỗ cảm xúc hưng phấn khó có thể nói rõ. Thời điểm hắn cùng Lộng Nguyệt cuồng hôn, lại có xúc động muốn đem hắn nuốt vào bụng. Khi Dạ Phi Yến giảng đến Lộng Nguyệt sủng Phượng Tịch đến thế nào, Hách Liên Cô Tuyết hận không thể trước làm thịt tiểu độc vật, sau lại đem cái tên Lộng Nguyệt đa tình kia hung hăng thượng một lần, không, không phải một lần, là muốn bắt hắn cột trong Ngạo Thần Cung, giữ lấy hắn cả đời. (Hị hị, em rơi vào lưới tình rồi em ơi) Bất quá khi nghe xong lời nói của Dạ Phi Yến, Hách Liên Cô Tuyết mới biết được, nguyên lai ngày đó thọ yến của Hàn Thiếu Khanh, Lộng Nguyệt cũng đi. Thời điểm quay về Nhật Nguyệt Giáo, Phượng Tịch thất sủng. “Vì sao?” (vì em đấy ^O^) “A? Cái gì vì sao?” Dạ Phi Yến sửng sốt. Hách Liên Cô Tuyết không kiên nhẫn nói, “Bản cung đang nói đến Ngũ độc đồng tử.” (Tên người ta em cũng không thèm gọi, tình địch có khác, hị hị, a, không phải tình địch, là thay thế, thay thế, hắc hắc) “Ta nói Hách Liên cung chủ, Lộng Nguyệt kia muốn vứt bỏ ai liền vứt, nào có suy nghĩ nhiều như vậy?” Dạ Phi Yến vẻ mặt không vui, nhỏ giọng than thở một câu, “Quẳng đi cũng đúng lúc, dù sao ta nhìn thấy tiểu độc vật kia con mẹ nó cả người đều khó chịu.” Cô Tuyết nhìn xuống Dạ Phi Yến vẻ mặt mất mác, ngón tay thon dài nhấc lên cằm hắn, “Bản cung thế nào nhìn Tử yến tử ngươi giống như là đang ghen a?” (Em còn nói người ta, nhìn lại mình đi *Hay là, đồng bệnh tượng liên, hị hị*) “Ta ghen con bà nó!” Dạ Phi Yến ngẩng đầu lên lập tức phản bác. Tuấn mi nhíu lại, hồng mâu nháy mắt hiện lên một tia bực bội. (Em sắp giận cá chém thớt ^ ^) Hách Liên Cô Tuyết đột nhiên biến sắc khiến Dạ Phi Yến nhất thời giật mình. Trở mặt quả thực so với lật sách còn nhanh hơn, Dạ Phi Yến bị dọa lập tức bổ sung: “Cung chủ tha mạng, ta sẽ thành thực khai báo, ngày nọ khi Lộng Nguyệt hồi giáo, cả người liền mạc danh kỳ diệu thay đổi.” Nhật Nguyệt Phi Ưng của hắn bị giết, Lộng Nguyệt đương nhiên không thể tiếp thụ, nghĩ đến đây, trong lòng Hách Liên Cô Tuyết chợt xuất hiện một loại khoái cảm nho nhỏ như được trả thù. “Ngày đó Lộng Nguyệt say đến hồ đồ, còn nói vài lời kỳ quái.” Dạ Phi Yến chớp chớp phượng nhãn, tựa hồ đang nhớ lại chuyện gì. “Hắn nói cái gì?” “Ai nha, tóm lại hắn uống rượu, còn tát tiểu độc vật kia một cái.” Dạ Phi Yến trong lòng thầm cười trộm, đáng đánh!(Em mà không trả lời đúng nd câu hỏi có người đánh chết em xD) Chờ một chút! Phương mâu lóe lên vẻ kinh dị: “Ta nhớ rõ Lộng Nguyệt dường như rất tức giận nói vì cái gì. . . ‘Ngươi dám hôn nữ nhân kia’. . .” Máu ghen thật lớn a. . . Hách Liên Cô Tuyết trong lòng lại hiện lên một tia không vui, hồng mâu càng tản ra quang mang băng lãnh quyết tuyệt. (Ta thấy trong lòng em đang hí hửng) Dạ Phi Yến thực sự cảm thán bản thân đáng thương, vị chủ nhân âm tình bất định trước mặt này thật khó hầu hạ, chính mình sẽ chết bởi một câu không nên nói cũng không chừng. “Lộng Nguyệt còn nói cái gì?” “Hắn còn nói. . . ‘Ngươi thiếu ta một cái mệnh, đêm hôm đó người chân chính cứu ngươi là’. . .” Khi Dạ Phi Yến đang lo lắng không biết nói đến khi nào mới xong, Điệp Triệt đã ngắt lời hắn. Suy nghĩ của Hách Liên Cô Tuyết lập tức chuyển qua đây, hắn không kiên nhẫn khoát tay, Dạ Phi Yến liền theo một mạt hắc ảnh tiêu thất. Rốt cuộc giải thoát rồi. . . “Tuyệt Ảnh đại ca, chúng ta thực đúng là hữu duyên a.” Dạ Phi Yến kề sát Tuyệt Ảnh lôi kéo làm quen. Song Ám tòa là người ra sao? Chỉ phớt lờ tiểu yến tử không biết lớn nhỏ kia, hắn vung tay, đem Dạ Phi Yến ném vào mật thất trong Ám Môn của hắn. Không cơm không nước, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ thông khí. Dạ Phi Yến hiện tại bị tra tấn chỉ còn xương bọc da, vô luận hắn la hét thế nào, Tuyệt Ảnh trực tiếp không nhìn đến. “Làm sao vậy?” Hách Liên Cô Tuyết nâng lên một tách Hỏa Tỉnh trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. “Cung chủ, tin tức vừa rồi truyền đến, nói rằng Mặc Lân Đồ vào ngày mai. . . ‘nhận chủ’.” “Nhận, chủ?” Hồng mâu khẽ nhếch, yêu hồ ly kia lại nghĩ ra chủ ý gì? “Địa điểm?” “Phong Nguyệt Lâu.” “. . .!” Hách Liên Cô Tuyết giống như bị điện giật đột nhiên đứng lên, chén trà cũng bị kinh động mà rơi xuống vỡ nát. Hắn dám đem thiên hạ chí bảo đặt tại kỹ viện! Thật đúng là chỉ hắn mới nghĩ ra được! ***