Chương : 35
Hào quang lụi tắt, loang lổ sinh ngân, làn khói nhẹ lượn lờ lan tỏa, quét qua hồng thảm dài ngàn dặm.
Mọi người ngẩn ra.
Chỉ thấy giữa không trung bay tới mấy chục danh bạch y nữ tử, lụa mỏng che mặt, nhanh nhẹn như tiên, các nàng hạ xuống hai bên hồng thảm, phân ra mà đứng, trong tay cầm lưu ly đăng trản, mi mục như họa, tao nhã lãnh đạm.(đăng trản: cái đèn)
Ngọn đèn cùng ráng mây trên bầu trời trong xanh tương hỗ nổi bật, ở trên hồng thảm tản mát quang mang rực rỡ, linh quang nhộn nhạo, minh thanh yên ảnh, theo sau mà đến là bốn gã huyền sam nam tử, bọn họ tay nâng thanh thạch án, còn có một người ôm cổ cầm, mấy người đều hạ xuống đất, động tác thập phần tinh luyện.
Mọi người chưa kịp suy nghĩ nhiều, một chuỗi tiếng cười thanh lãng tựa chuông bạc từ xa truyền đến, thanh âm như nước mùa xuân khiến người ta rung động tâm huyền, thấm nhập tâm can.
Trong cặp u đồng không nhìn ra suy nghĩ của Tư Đồ Không Thành nháy mắt xẹt qua một đạo hào quang, hắn không nhịn được tiến lên vài bước, nhãn thần mang theo vài phần tương tư cùng sầu bi, nỗi đau trong đáy mắt nồng đậm vô bì.
Bạch y nam tử vẫn hờ hững ngồi trong góc rốt cuộc cũng nâng lên ánh mắt, thần thái vẫn như trước thong dong, tiếu dung không giảm.
Chỉ thấy một mạt hồng ảnh từ phía chân trời bay tới, hỏa hồng y sam trong gió vạch nên một đường cong lộng lẫy, lá phong bốn phía cuồn cuộn tung bay, tư thái như thiên tiên trụy phàm trần, hồng bào phất phơ lay động bay xuống phía trên hồng thảm.
Tứ đại tòa sử quỳ xuống đất, ôm quyền cùng kêu lên, “Tham kiến cung chủ.”
Hỏa hồng trường phát từ trên bả vai trượt xuống, tựa như liên hoa nở rộ trong biển lửa, ở trên hồng bào tản mát hào quang chói mắt, từng cơn gió nhẹ thổi qua, vài sợi tóc hỏa hồng ve vuốt dung nhan yêu mị như đang phiêu vũ, thoáng hiện quang mang lấp lánh như bảo thạch.
Khi tất cả mọi người đều đem ánh mắt tập trung tại trương tuyệt sắc dung nhan trong truyền thuyết kia, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, hết thảy chén rượu cùng bát đĩa toàn bộ rơi xuống đất, thất hồn đoạt phách.
Loại mỹ diễm kinh thế tuyệt quyết này, quả thực là đẹp đến tê tâm liệt phế!
“Uy, hôm nay náo nhiệt như thế a. . .”
Hách Liên Cô Tuyết mỉm cười, mị hoặc khiến thần sắc chúng nhân lại bắt đầu dại ra, bồng bềnh chìm trong men say, như trúng độc mê loạn tâm hồn.
Khí tức yêu diễm tản ra khắp đại đường, vẻ yêu mị động nhân cùng trí mạng mê hoặc làm cho mọi người tim đập thình thịch.
Hách Liên Cô Tuyết đi đến trước mặt Tư Đồ Không Thành cùng Hàn Linh Xu, khóe môi treo một nụ cười nhẹ, như gió mát mê ly.
Tư Đồ Không Thành hơi rũ mi, gian nan cất giấu nỗi đau đớn trong đáy mắt, loại ánh mắt như người xa lạ này đem tim hắn từng chút một đâm nát.
Hách Liên Cô Tuyết thủy chung vẫn chưa nhìn Tư Đồ Không Thành, hồng mâu dừng lại trên gò má Hàn Linh Xu sớm đã đỏ bừng, cúi đầu mỉm cười, “Hàn cô nương, xem trọng nga.”
Chỉ thấy hồng y nam tử mũi chân khẽ điểm, dáng người tuyệt mỹ xoay tròn ngồi xuống, hồng bào đón gió phiêu động, ngón tay thon dài như ngọc gảy nhẹ cầm huyền, băng toái ngọc liệt.
Hoa đào phóng tứ lan tràn tung bay như tuyết, cùng tiếng đàn gào thét phiêu linh như thể mang theo sinh mệnh quyến luyến ôn nhu bên cạnh hồng y nam tử không muốn xa rời.
Phi hoa bay quanh, tiếng đàn uyển chuyển say đắm.
Trong một phiến hỏa hồng như thiên địa thiêu đốt tản mát quang mang chói mắt, như liên hoa nở rộ chốn hồng trần, một khúc ‘Mỹ nhân oán’, thở than kể lể vô tận vương vấn si mê.
Mộng lạc luyến nhan châu liêm quyển, lệ nhiễm vạt áo, vì ai sầu? Hồng tiêu hương đoạn hồng chúc lệ, nguyệt tàn nhân khuyết, không dư bi.
Tự cổ anh hùng tình nan quan, huề thủ cộng tịch, ai thành toàn? Thương hải hồng nhan quy ngô hề, duy niệm si triền, ánh trường không.
. . .
Tư Đồ Không Thành khẽ nhắm hai mắt, bưng lấy ***g ngực phát đau, đến tột cùng là ai không bi thương?
Hồng phát phiên vũ, huyễn ảnh thanh hồn.
Tất cả mọi người nín thở nhìn nam tử như tiên nhân kia, si mê đến vạn kiếp bất phục, nhưng trong ánh mắt hắn tản ra tà mị cùng băng hàn, cao quý thoát tục, kinh diễm khiến người ta chỉ có thể xa xa đứng nhìn mà không thể lại gần, càng không thể đụng chạm.
Ngay khi đó, hoa đào phiêu vũ đều hướng Hàn Linh Xu bay đi, chỉ thấy Điệp Triệt phất tay áo, mấy trăm chích thiểm quang hồ điệp từ không trung bay tới, cùng hoa đào đỏ thắm đan xen, vây quanh thanh xuân thiếu nữ.
Hàn Linh Xu có chút bối rối, bản thân bị vô số toái hoa cùng hồ điệp vờn quanh, nhất thời kinh hỉ vạn phần, nữ tử lúc này giống như hoa trung tinh hồn, xinh đẹp không thể diễn tả.
Chẳng qua cho dù như thế, chúng nhân vẫn như trước không thể đem tầm mắt rời đi Hách Liên Cô Tuyết, loại dung mạo tuyệt thế yêu mị này, mặc cho bất cứ nữ tử nào trên thế gian cũng đều vô pháp sánh bằng.
~*~
Khúc hết, hoa rơi.
Hàn Linh Xu đột nhiên ngẩng đầu, trông thấy hồng y nam tử đã đứng trước mặt nàng, khuôn mặt đỏ bừng vừa muốn cúi xuống, cằm lại bị một ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng lên, đối nhãn với đôi mắt đẹp kia.
“Thích không?” Thanh âm mê hoặc vang lên, khiến toàn thân nữ tử thiếu chút nữa mềm nhũn.
Hách Liên Cô Tuyết cười mị hoặc, hắn phất tay áo, một đạo hỏa quang xuyên thấu cổ cầm, cổ cầm trên không trung trên không trung nháy mắt nổ tung, trong giây lát, những bạch y nữ tử đứng ở hai bên hồng thảm cầm lưu ly đăng trản ném lên cao, một đạo pháo hoa rực rỡ nở rộ giữa rặng mây đỏ.
Thanh âm xôn xao lần thứ hai vang lên, cả một khoảng trời sáng bừng màu sắc diễm lệ chói mắt.
Đây là cảnh tượng tráng lệ đến mức nào, vô số pháo hoa long trọng mà hoa lệ, ngân hồng giao thác, phù hoa mỹ diễm bay khắp nơi giống như đắm say trong mộng yểm, đem chân trời nhuộm đẫm sắc màu.
Hàn Linh Xu che miệng lại, trong ánh mắt kích động tràn ngập nhu tình như nước, mục quang ướt át nhìn về phía nam tử mà nàng đau khổ chờ đợi, tình yêu say đắm trong mộng cảnh của thiếu nữ đã ở trước mắt.
Hàn Thiếu Khanh nhìn thấy nữ nhi của mình đối với một nam nhân lại có phản ứng như thế, cảm thấy có chút thất thố, mở miệng phóng khoáng cười to vài tiếng, sau ôm quyền nói, “Hách Liên cung chủ quang lâm Phượng Hoàng sơn trang của ta, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này a.”
Đến khi Hàn Thiếu Khanh mở miệng nói chuyện, chúng nhân mới phục hồi tinh thần, ý thức được bản thân thất thố, mặt đỏ lên không hẹn mà cùng ngồi xuống, ánh mắt len lén lướt qua hồng y nam tử đẹp như mộng ảo kia.
Hách Liên Cô Tuyết khóe miệng cong lên, chẳng qua trong nụ cười kia ẩn ẩn vài phần cay nghiệt, “Hàn trang chủ nói quá rồi, tại hạ chỉ có chút tâm ý, hy vọng Hàn trang chủ vui lòng nhận cho.”
Tiếu dung mang theo vô hạn mị hoặc khiến Hàn Thiếu Khanh giây lát thất thần.
Hắn lập tức điều chỉnh sắc mặt, nói “A a, ba phần hạ lễ quý trọng như vậy, thật sự khiến cho Hàn mỗ thụ sủng nhược kinh a, là Hàn mỗ khi trước thất lễ, vò rượu này lão phu kính Hách Liên cung chủ!” Lời vừa dứt, liền đem vò rượu hướng Hách Liên Cô Tuyết ném đi.
Dương quang như kim.
Hồng y tựa hỏa.
Hách Liên Cô Tuyết thong dong tiếp lấy vò rượu, khí độ tuyệt nhiên, hơi thở âm trầm tà mị nhộn nhạo tản mát, ám hương phù động.
“Hách Liên cung chủ, ngươi hôm nay có ân với Phượng Hoàng sơn trang, Hàn mỗ vô cùng cảm kích, rượu này kính ngươi.” Hàn Thiếu Khanh ngửa đầu uống cạn, tửu thủy nhập hầu.
“Đây là Ngạo Thần Cung ta tận mức lễ số, Hàn trang chủ không cần để tâm.” Hách Liên Cô Tuyết mỉm cười, nâng lên vò rượu đầy hào khí.
Tư Đồ Không Thành mở to mắt, tầm mắt thủy chung vẫn không hướng mạt hồng ảnh kia nhìn lại, suy nghĩ loạn chuyển như hồi ức tràn về, từng có một hồng y thiếu niên vừa nhìn thấy rượu đã nhanh chân bỏ chạy, ngày sau hắn trưởng thành, nói rằng người vô tâm chưa bao giờ uống Tương Tư Lệ.
“Hách Liên cung chủ tửu lượng thật cao a. . .” Hàn Thiếu Khanh nhìn vò rượu trống rỗng không sót một giọt nào, tán thưởng không ngớt.
Lúc này, chúng nhân cũng bắt đầu vỗ bàn ủng hộ, Phượng Hoàng sơn trang trải qua hồi lâu trầm mặc lại một lần nữa náo nhiệt bùng nổ.
“Lộng Nguyệt giết Thanh Minh Các các chủ, bút trướng này lão phu chắc chắn ghi nhớ, sẽ có một ngày hướng Nhật Nguyệt Giáo đòi công đạo!” Hàn Thiếu Khanh trong đáy mắt nhất thời hiện lên một tia ngoan lệ.
Hách Liên Cô Tuyết thản nhiên cười, “Hàn trang chủ không cần nóng vội, đợi Lộng Nguyệt rời núi, tại hạ nhất định trợ giúp Hàn trang chủ một tay.”
Vừa nghe lời này, Hàn Thiếu Khanh ngẩn ra, “Chẳng lẽ Hách Liên cung chủ cùng Lộng Nguyệt giáo chủ. . .” Hai đại võ lâm ma thủ này không cấu kết với nhau?
Đáy mắt Hách Liên Cô Tuyết lộ vẻ lỗ mảng cùng khinh thường, “Hàn trang chủ, ta với hắn nguyên bản không cùng đi chung đường, Phượng Hoàng sơn trang trong võ lâm địa vị hiển hách, có thể nào để cho một Lộng Nguyệt phá hủy thanh danh, ngươi nói có phải không?”
Hồng mâu khẽ nhếch, chỉ là mọi người nhìn không ra trong nụ cười là vẻ trào phúng cùng ánh mắt ngoan tuyệt, quang mang ẩn tàng trong vực sâu giữa hồng ba lưu chuyển, thần bí mà giá lạnh.
Hàn Thiếu Khanh trong mắt buông lỏng, tựa hồ tảng đá trong lòng hơi chút rơi xuống đất, tiếu thanh hào phóng vang lên, “Lời này thật trúng tiếng lòng Hàn mỗ a, Hách Liên cung chủ đã có thành ý như thế, Hàn mỗ nên hoàn lễ mới phải, có ân không báo không phải là Hàn Thiếu Khanh ta, nếu sau này Hách Liên cung chủ có yêu cầu gì, chỉ cần lão phu có thể làm được nhất định sẽ dốc hết khả năng.”
Hách Liên Cô Tuyết rũ mắt, tiếu ý tà mị bên môi càng sâu thêm vài phần, “Nga? Hàn trang chủ đã nói như vậy, tại hạ hôm nay thật đúng là muốn hướng Hàn trang chủ thỉnh cầu hai kiện bảo bối.”
Hai kiện bảo bối! Chẳng lẽ Hách Liên Cô Tuyết thực sự cả gan làm loạn như vậy, bày trò trước mặt võ lâm hào kiệt đòi hắn Phượng Hoàng Song Lệnh?
Hàn Thiếu Khanh trong lòng xẹt qua một trận khủng hoảng, trong mắt nhất thời hiện lên một tia bất an nhưng vẫn mỉm cười như trước, “Không biết Hách Liên cung chủ muốn dạng bảo bối gì?”
“Hàn trang chủ không cần hoảng hốt, tại hạ không phải kẻ lòng tham không đáy, nếu Hàn trang chủ luyến tiếc một kiện trong đó, không cần miễn cưỡng.”
Nghe thâm ý thì cho dù là hai kiện bảo bối tuyển lấy một kiện cũng ổn thỏa.
Hàn Thiếu Khanh tiếu ý nháy mắt liễm đi, mi tâm nhíu chặt, Hách Liên Cô Tuyết mặt ngoài nói như không có gì, nhưng trong hồng mâu thoáng hiện khí phách không thể kháng cự.
“Mời nói.”
“Kiện thứ nhất chính là. . .” Hách Liên Cô Tuyết chuyển tầm mắt đến thanh xuân thiếu nữ thần tình ửng đỏ vẫn đang cúi đầu, cười khẽ, “Hàn đại tiểu thư.”
Mọi người ngẩn ra.
Chỉ thấy giữa không trung bay tới mấy chục danh bạch y nữ tử, lụa mỏng che mặt, nhanh nhẹn như tiên, các nàng hạ xuống hai bên hồng thảm, phân ra mà đứng, trong tay cầm lưu ly đăng trản, mi mục như họa, tao nhã lãnh đạm.(đăng trản: cái đèn)
Ngọn đèn cùng ráng mây trên bầu trời trong xanh tương hỗ nổi bật, ở trên hồng thảm tản mát quang mang rực rỡ, linh quang nhộn nhạo, minh thanh yên ảnh, theo sau mà đến là bốn gã huyền sam nam tử, bọn họ tay nâng thanh thạch án, còn có một người ôm cổ cầm, mấy người đều hạ xuống đất, động tác thập phần tinh luyện.
Mọi người chưa kịp suy nghĩ nhiều, một chuỗi tiếng cười thanh lãng tựa chuông bạc từ xa truyền đến, thanh âm như nước mùa xuân khiến người ta rung động tâm huyền, thấm nhập tâm can.
Trong cặp u đồng không nhìn ra suy nghĩ của Tư Đồ Không Thành nháy mắt xẹt qua một đạo hào quang, hắn không nhịn được tiến lên vài bước, nhãn thần mang theo vài phần tương tư cùng sầu bi, nỗi đau trong đáy mắt nồng đậm vô bì.
Bạch y nam tử vẫn hờ hững ngồi trong góc rốt cuộc cũng nâng lên ánh mắt, thần thái vẫn như trước thong dong, tiếu dung không giảm.
Chỉ thấy một mạt hồng ảnh từ phía chân trời bay tới, hỏa hồng y sam trong gió vạch nên một đường cong lộng lẫy, lá phong bốn phía cuồn cuộn tung bay, tư thái như thiên tiên trụy phàm trần, hồng bào phất phơ lay động bay xuống phía trên hồng thảm.
Tứ đại tòa sử quỳ xuống đất, ôm quyền cùng kêu lên, “Tham kiến cung chủ.”
Hỏa hồng trường phát từ trên bả vai trượt xuống, tựa như liên hoa nở rộ trong biển lửa, ở trên hồng bào tản mát hào quang chói mắt, từng cơn gió nhẹ thổi qua, vài sợi tóc hỏa hồng ve vuốt dung nhan yêu mị như đang phiêu vũ, thoáng hiện quang mang lấp lánh như bảo thạch.
Khi tất cả mọi người đều đem ánh mắt tập trung tại trương tuyệt sắc dung nhan trong truyền thuyết kia, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, hết thảy chén rượu cùng bát đĩa toàn bộ rơi xuống đất, thất hồn đoạt phách.
Loại mỹ diễm kinh thế tuyệt quyết này, quả thực là đẹp đến tê tâm liệt phế!
“Uy, hôm nay náo nhiệt như thế a. . .”
Hách Liên Cô Tuyết mỉm cười, mị hoặc khiến thần sắc chúng nhân lại bắt đầu dại ra, bồng bềnh chìm trong men say, như trúng độc mê loạn tâm hồn.
Khí tức yêu diễm tản ra khắp đại đường, vẻ yêu mị động nhân cùng trí mạng mê hoặc làm cho mọi người tim đập thình thịch.
Hách Liên Cô Tuyết đi đến trước mặt Tư Đồ Không Thành cùng Hàn Linh Xu, khóe môi treo một nụ cười nhẹ, như gió mát mê ly.
Tư Đồ Không Thành hơi rũ mi, gian nan cất giấu nỗi đau đớn trong đáy mắt, loại ánh mắt như người xa lạ này đem tim hắn từng chút một đâm nát.
Hách Liên Cô Tuyết thủy chung vẫn chưa nhìn Tư Đồ Không Thành, hồng mâu dừng lại trên gò má Hàn Linh Xu sớm đã đỏ bừng, cúi đầu mỉm cười, “Hàn cô nương, xem trọng nga.”
Chỉ thấy hồng y nam tử mũi chân khẽ điểm, dáng người tuyệt mỹ xoay tròn ngồi xuống, hồng bào đón gió phiêu động, ngón tay thon dài như ngọc gảy nhẹ cầm huyền, băng toái ngọc liệt.
Hoa đào phóng tứ lan tràn tung bay như tuyết, cùng tiếng đàn gào thét phiêu linh như thể mang theo sinh mệnh quyến luyến ôn nhu bên cạnh hồng y nam tử không muốn xa rời.
Phi hoa bay quanh, tiếng đàn uyển chuyển say đắm.
Trong một phiến hỏa hồng như thiên địa thiêu đốt tản mát quang mang chói mắt, như liên hoa nở rộ chốn hồng trần, một khúc ‘Mỹ nhân oán’, thở than kể lể vô tận vương vấn si mê.
Mộng lạc luyến nhan châu liêm quyển, lệ nhiễm vạt áo, vì ai sầu? Hồng tiêu hương đoạn hồng chúc lệ, nguyệt tàn nhân khuyết, không dư bi.
Tự cổ anh hùng tình nan quan, huề thủ cộng tịch, ai thành toàn? Thương hải hồng nhan quy ngô hề, duy niệm si triền, ánh trường không.
. . .
Tư Đồ Không Thành khẽ nhắm hai mắt, bưng lấy ***g ngực phát đau, đến tột cùng là ai không bi thương?
Hồng phát phiên vũ, huyễn ảnh thanh hồn.
Tất cả mọi người nín thở nhìn nam tử như tiên nhân kia, si mê đến vạn kiếp bất phục, nhưng trong ánh mắt hắn tản ra tà mị cùng băng hàn, cao quý thoát tục, kinh diễm khiến người ta chỉ có thể xa xa đứng nhìn mà không thể lại gần, càng không thể đụng chạm.
Ngay khi đó, hoa đào phiêu vũ đều hướng Hàn Linh Xu bay đi, chỉ thấy Điệp Triệt phất tay áo, mấy trăm chích thiểm quang hồ điệp từ không trung bay tới, cùng hoa đào đỏ thắm đan xen, vây quanh thanh xuân thiếu nữ.
Hàn Linh Xu có chút bối rối, bản thân bị vô số toái hoa cùng hồ điệp vờn quanh, nhất thời kinh hỉ vạn phần, nữ tử lúc này giống như hoa trung tinh hồn, xinh đẹp không thể diễn tả.
Chẳng qua cho dù như thế, chúng nhân vẫn như trước không thể đem tầm mắt rời đi Hách Liên Cô Tuyết, loại dung mạo tuyệt thế yêu mị này, mặc cho bất cứ nữ tử nào trên thế gian cũng đều vô pháp sánh bằng.
~*~
Khúc hết, hoa rơi.
Hàn Linh Xu đột nhiên ngẩng đầu, trông thấy hồng y nam tử đã đứng trước mặt nàng, khuôn mặt đỏ bừng vừa muốn cúi xuống, cằm lại bị một ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng lên, đối nhãn với đôi mắt đẹp kia.
“Thích không?” Thanh âm mê hoặc vang lên, khiến toàn thân nữ tử thiếu chút nữa mềm nhũn.
Hách Liên Cô Tuyết cười mị hoặc, hắn phất tay áo, một đạo hỏa quang xuyên thấu cổ cầm, cổ cầm trên không trung trên không trung nháy mắt nổ tung, trong giây lát, những bạch y nữ tử đứng ở hai bên hồng thảm cầm lưu ly đăng trản ném lên cao, một đạo pháo hoa rực rỡ nở rộ giữa rặng mây đỏ.
Thanh âm xôn xao lần thứ hai vang lên, cả một khoảng trời sáng bừng màu sắc diễm lệ chói mắt.
Đây là cảnh tượng tráng lệ đến mức nào, vô số pháo hoa long trọng mà hoa lệ, ngân hồng giao thác, phù hoa mỹ diễm bay khắp nơi giống như đắm say trong mộng yểm, đem chân trời nhuộm đẫm sắc màu.
Hàn Linh Xu che miệng lại, trong ánh mắt kích động tràn ngập nhu tình như nước, mục quang ướt át nhìn về phía nam tử mà nàng đau khổ chờ đợi, tình yêu say đắm trong mộng cảnh của thiếu nữ đã ở trước mắt.
Hàn Thiếu Khanh nhìn thấy nữ nhi của mình đối với một nam nhân lại có phản ứng như thế, cảm thấy có chút thất thố, mở miệng phóng khoáng cười to vài tiếng, sau ôm quyền nói, “Hách Liên cung chủ quang lâm Phượng Hoàng sơn trang của ta, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này a.”
Đến khi Hàn Thiếu Khanh mở miệng nói chuyện, chúng nhân mới phục hồi tinh thần, ý thức được bản thân thất thố, mặt đỏ lên không hẹn mà cùng ngồi xuống, ánh mắt len lén lướt qua hồng y nam tử đẹp như mộng ảo kia.
Hách Liên Cô Tuyết khóe miệng cong lên, chẳng qua trong nụ cười kia ẩn ẩn vài phần cay nghiệt, “Hàn trang chủ nói quá rồi, tại hạ chỉ có chút tâm ý, hy vọng Hàn trang chủ vui lòng nhận cho.”
Tiếu dung mang theo vô hạn mị hoặc khiến Hàn Thiếu Khanh giây lát thất thần.
Hắn lập tức điều chỉnh sắc mặt, nói “A a, ba phần hạ lễ quý trọng như vậy, thật sự khiến cho Hàn mỗ thụ sủng nhược kinh a, là Hàn mỗ khi trước thất lễ, vò rượu này lão phu kính Hách Liên cung chủ!” Lời vừa dứt, liền đem vò rượu hướng Hách Liên Cô Tuyết ném đi.
Dương quang như kim.
Hồng y tựa hỏa.
Hách Liên Cô Tuyết thong dong tiếp lấy vò rượu, khí độ tuyệt nhiên, hơi thở âm trầm tà mị nhộn nhạo tản mát, ám hương phù động.
“Hách Liên cung chủ, ngươi hôm nay có ân với Phượng Hoàng sơn trang, Hàn mỗ vô cùng cảm kích, rượu này kính ngươi.” Hàn Thiếu Khanh ngửa đầu uống cạn, tửu thủy nhập hầu.
“Đây là Ngạo Thần Cung ta tận mức lễ số, Hàn trang chủ không cần để tâm.” Hách Liên Cô Tuyết mỉm cười, nâng lên vò rượu đầy hào khí.
Tư Đồ Không Thành mở to mắt, tầm mắt thủy chung vẫn không hướng mạt hồng ảnh kia nhìn lại, suy nghĩ loạn chuyển như hồi ức tràn về, từng có một hồng y thiếu niên vừa nhìn thấy rượu đã nhanh chân bỏ chạy, ngày sau hắn trưởng thành, nói rằng người vô tâm chưa bao giờ uống Tương Tư Lệ.
“Hách Liên cung chủ tửu lượng thật cao a. . .” Hàn Thiếu Khanh nhìn vò rượu trống rỗng không sót một giọt nào, tán thưởng không ngớt.
Lúc này, chúng nhân cũng bắt đầu vỗ bàn ủng hộ, Phượng Hoàng sơn trang trải qua hồi lâu trầm mặc lại một lần nữa náo nhiệt bùng nổ.
“Lộng Nguyệt giết Thanh Minh Các các chủ, bút trướng này lão phu chắc chắn ghi nhớ, sẽ có một ngày hướng Nhật Nguyệt Giáo đòi công đạo!” Hàn Thiếu Khanh trong đáy mắt nhất thời hiện lên một tia ngoan lệ.
Hách Liên Cô Tuyết thản nhiên cười, “Hàn trang chủ không cần nóng vội, đợi Lộng Nguyệt rời núi, tại hạ nhất định trợ giúp Hàn trang chủ một tay.”
Vừa nghe lời này, Hàn Thiếu Khanh ngẩn ra, “Chẳng lẽ Hách Liên cung chủ cùng Lộng Nguyệt giáo chủ. . .” Hai đại võ lâm ma thủ này không cấu kết với nhau?
Đáy mắt Hách Liên Cô Tuyết lộ vẻ lỗ mảng cùng khinh thường, “Hàn trang chủ, ta với hắn nguyên bản không cùng đi chung đường, Phượng Hoàng sơn trang trong võ lâm địa vị hiển hách, có thể nào để cho một Lộng Nguyệt phá hủy thanh danh, ngươi nói có phải không?”
Hồng mâu khẽ nhếch, chỉ là mọi người nhìn không ra trong nụ cười là vẻ trào phúng cùng ánh mắt ngoan tuyệt, quang mang ẩn tàng trong vực sâu giữa hồng ba lưu chuyển, thần bí mà giá lạnh.
Hàn Thiếu Khanh trong mắt buông lỏng, tựa hồ tảng đá trong lòng hơi chút rơi xuống đất, tiếu thanh hào phóng vang lên, “Lời này thật trúng tiếng lòng Hàn mỗ a, Hách Liên cung chủ đã có thành ý như thế, Hàn mỗ nên hoàn lễ mới phải, có ân không báo không phải là Hàn Thiếu Khanh ta, nếu sau này Hách Liên cung chủ có yêu cầu gì, chỉ cần lão phu có thể làm được nhất định sẽ dốc hết khả năng.”
Hách Liên Cô Tuyết rũ mắt, tiếu ý tà mị bên môi càng sâu thêm vài phần, “Nga? Hàn trang chủ đã nói như vậy, tại hạ hôm nay thật đúng là muốn hướng Hàn trang chủ thỉnh cầu hai kiện bảo bối.”
Hai kiện bảo bối! Chẳng lẽ Hách Liên Cô Tuyết thực sự cả gan làm loạn như vậy, bày trò trước mặt võ lâm hào kiệt đòi hắn Phượng Hoàng Song Lệnh?
Hàn Thiếu Khanh trong lòng xẹt qua một trận khủng hoảng, trong mắt nhất thời hiện lên một tia bất an nhưng vẫn mỉm cười như trước, “Không biết Hách Liên cung chủ muốn dạng bảo bối gì?”
“Hàn trang chủ không cần hoảng hốt, tại hạ không phải kẻ lòng tham không đáy, nếu Hàn trang chủ luyến tiếc một kiện trong đó, không cần miễn cưỡng.”
Nghe thâm ý thì cho dù là hai kiện bảo bối tuyển lấy một kiện cũng ổn thỏa.
Hàn Thiếu Khanh tiếu ý nháy mắt liễm đi, mi tâm nhíu chặt, Hách Liên Cô Tuyết mặt ngoài nói như không có gì, nhưng trong hồng mâu thoáng hiện khí phách không thể kháng cự.
“Mời nói.”
“Kiện thứ nhất chính là. . .” Hách Liên Cô Tuyết chuyển tầm mắt đến thanh xuân thiếu nữ thần tình ửng đỏ vẫn đang cúi đầu, cười khẽ, “Hàn đại tiểu thư.”