Chương 36: Thầy Lý Giảng Bài
"Nghỉ ngơi, chữa thương, một tiếng nữa... thuận tiện..." Tần Phương Dương điểm danh nói: "Lý Thành Long, ngươi nói cho mọi người nghe về đại lục và lịch sử đi."
"Vâng."
Tả Tiểu Đa ngơ ngác chẳng hiểu gì, không biết tại sao thầy Tần lại phải để tên này ra kể sử. Dù thầy Tần không tự mình kể thì cũng nên tìm học viên top đầu ưu tú chút chứ, sao lại tìm tên thứ nhất đếm ngược từ dưới lên vậy.
Ừ thì qua một buổi chiều phấn đấu, Tả Tiểu Đa đã chính thức thoát khỏi vị trí bét bảng, Lý Thành Long quay về đội sổ.
Lúc này, Long Vũ Sinh lặng lẽ đến gần, thấp giọng giải thích: "Tuy tu vi của Lý Thành Long yếu nhất, nhưng học nhiều hiểu rộng thì lại là người đứng đầu toàn trường chúng ta, có khả năng đã đọc là không quên, bất kể sách gì chỉ cần nhìn một lần là có thể ghi nhớ tất cả. Chúng ta có gì không biết đều đi hỏi hắn, hỏi hắn còn tiện hơn hỏi giáo viên nữa, rất nhiều chuyện các giáo viên không biết, nhưng hắn lại biết rõ cả, giỏi thật sự."
Tả Tiểu Đa hơi bất ngờ.
Năng lực này đúng là mạnh dã man luôn.
Dù tu vi không đủ nhưng có bản lĩnh vạn sự thông như vậy, cũng là may mắn lớn lao của bất kỳ đồng hành giả nào.
...
Trở lại phòng học.
Tần Phương Dương ấn lên một công tắc nào đó, tấm thủy tinh trong suốt trên cửa sổ lập tức đóng kín toàn bộ phòng học.
Một khắc sau, bốn mặt tường bắt đầu tràn ra một loại sương mù đậm đặc màu ngà, bao phủ toàn bộ học sinh ở đây.
Đây là một năng lượng dùng để phục hồi, có thể bổ sung thể lực tiêu hao lúc so tài trước đó, còn có hiệu quả trong việc phục hồi vét thương trên người các học viên.
Tả Tiểu Đa chỉ cảm nhận được một luồng năng lượng thoải mái tràn vào từ vô số lỗ chân lông trên khắp cơ thể, đúng là thoải mái dễ chịu không tả nổi.
Cả người sưng phù cũng dần biến mất dưới sự bao phủ của làn sương trắng kỳ diệu này.
"Tuyệt thật đấy. Lớp Võ Sĩ đúng là có đãi ngộ đặc biệt."
"Ta thích nơi này quá đi."
Trong lòng Tả Tiểu Đa sảng khoái không chịu được.
Vừa dễ chịu vừa cố gắng vận công, hấp thu sương mù một cách trắng trợn. Cảm giác giống như mùa đông được ngâm suối nước nóng, thêm một chén canh đại bổ, cả người đều trở nên ấm áp, trong ngoài đều thoải mái hắn.
Lúc này, tên mập Lý Thành Long khoan thai đi lên bục giảng.
Tả Tiểu Đa nhìn theo thì thấy tên này còn có thời gian đi thay đồ trước khi vào phòng học, trên người mặc vest, đi giày da, còn thắt cà vạt, tóc cũng vuốt keo bóng loáng. Á đù, còn chải vuốt ra sau chứ.
Cực kỳ có phong phạm giáo viên luôn.
Thời khắc này, Lý Thành Long lỗi lạc đứng trên bục giảng, trong tay cầm thước dạy học, gõ gõ lên bàn giáo viên, rất là ra dáng luôn.
“Cả lớp!”
Tiểu mập mạp bắt đầu giảng bài, không thấy căng thẳng chút nào, thái độ rất ung dung thư thái, xem ra tuyệt không phải lần đầu tiên làm chuyện này.
“Tiếp theo là thời gian lên lớp của ta, các ngươi có thể vừa khôi phục, vừa nghe ta giảng bài, nhớ kỹ tập trung ngeh giảng một chút, ờm, ta không biết xem tướng, cũng không có nhãn lực thấy rõ được thắng bại, nhất là không biết chém gió... Ta cũng chỉ là một học sinh bình thường, biết hơi nhiều hơn mọi người một chút mà thôi...”
Tiểu mập mạp vừa dứt lời, phía dưới một trận cười đột nhiên vang lên, kéo dài không thôi.
Tả Tiểu Đa khóe miệng co giật không thôi.
Tiểu tử này muốn ăn đòn à, rõ ràng liền là đang trả thù mình vừa nãy đánh bại hắn đây mà!
Vừa lên đã mang lão tử ra châm chọc, quả nhiên là nhỏ mọn!
Nhưng tiểu tử ngươi hẳn là không biết Tả đại gia ta đây ghi thù kiểu gì rồi!
Cho ngươi ở đó mà châm chọc ta, cứ chờ đó.
“Trở lại chuyện chính.”
Tiểu mập mạp tựa như biến thành một người khác trong nháy mắt, không những thần thái ung dung, thậm chí có chút cảm giác như một nhà sử học lẫy lừng: "Nói lên lịch sử, trước tiên nhất định phải giới thiệu một chút về đại lục này của chúng ta. Đại lục Tinh Hồn của chúng ta, lịch sử lâu đời đến đã không thể tưởng tượng nổi, nếu chỉ đơn thuần dùng năm để phân chia, đối với nó chính là một loại khinh nhờn, cho nên cũng chỉ có thể dựa vào những manh mối mà các vị tiên hiền lưu lại để phỏng đoán, phỏng đoán mỗi một thời kỳ đã xảy ra chuyện gì. Đương nhiên, những chuyện này đối cho các ngươi là rất khó khăn, quá phức tạp quá cao thâm khó lường, nhưng đối với một thiên tài như ta đây, lại là dễ như trở bàn tay, thuận miệng nói tới.”
Tiểu mập mạp tự biên tự diễn một câu, không chờ xem thái độ của mọi người bên dưới, lại nói tiếp: "Tiếp theo, ta sẽ nói chi tiết tường tận cho mọi người nghe. Tả Tiểu Đa, ngươi đừng tưởng rằng hôm nay ngươi đánh thắng ta, là có thể trừng mắt nhìn ta rồi, mặc dù ngươi lớn hơn ta, ý thức chiến đấu cũng mạnh hơn ta, nhưng ngươi có tin, hiện tại chỉ cần ta nói một câu là có thể đuổi ngươi đi ra không? Hiện tại, lập tức, cười một cái, bày ra vẻ mặt lấy lòng ta xem nào!”
Cả lớp cười vang dội.
Tả Tiểu Đa sau khi ngơ ngác qua đi, vội vàng cố gắng phối hợp, bảy ra một gương mặt nịnh nọt, cúi đầu khom lưng nói: "Chào thầy Lý, thầy Lý vất vả rồi, thầy Lý thật là giỏi, thầy Lý tung hoành tứ hải bát hoang trăm vạn dặm cũng chẳng phải e sợ ai...”
Lý Thành Long thận trọng gật đầu: "Ngồi xuống, ngoan ngoãn nghe giảng bài, đây mới là con ngoan trò giỏi. Ta biểu dương thái độ học hỏi này của ngươi. Tả Tiểu Đa, ngươi lưu ban năm năm, chắc là còn chưa bao giờ được giáo viên khen đúng không nhỉ? Có phải đang mừng rỡ muốn nổ tung luôn rồi không?”
Cả lớp lại từ cười vang, cười mỉm chi cho đến cười khoái chí, cười ngả cười nghiêng.
Tả Tiểu Đa ngoài cười nhưng trong không cười: "Đúng vậy, có chút bùng nổ, bùi ngùi mãi thôi. Thầy Lý, ngày mai hình như còn có cuộc thi xếp hạng.”
Lý Thành Long rùng mình một cái, trừng mắt nói: "Bắt đầu giảng bài!”
Tần Phương Dương âm thầm gật đầu.
Tên nhóc Lý Thành Long này, tương lai coi như tu hành khó được tiến thêm một bước, nhưng tuyệt đối là một người có tiền năng làm giáo viên, chỉ riêng cái màn giao tiếp ban đầu làm náo nhiệt bầu không khí, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người này, đã không phải tầm thường, cái này còn chưa nói tới khả năng chuyên môn nữa, gọi một người có thể phối hợp tự mình, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, quả nhiên rất có năng khiếu.
Đương nhiên, không khí hòa hợp như thế, còn cần phải nhờ việc một người khác phối hợp, không ngờ Tả Tiểu Đa lớn tuổi hơn so với cả lớp, nhưng lại không hề làm giá, phối hợp thiên y vô phùng.
"Vâng."
Tả Tiểu Đa ngơ ngác chẳng hiểu gì, không biết tại sao thầy Tần lại phải để tên này ra kể sử. Dù thầy Tần không tự mình kể thì cũng nên tìm học viên top đầu ưu tú chút chứ, sao lại tìm tên thứ nhất đếm ngược từ dưới lên vậy.
Ừ thì qua một buổi chiều phấn đấu, Tả Tiểu Đa đã chính thức thoát khỏi vị trí bét bảng, Lý Thành Long quay về đội sổ.
Lúc này, Long Vũ Sinh lặng lẽ đến gần, thấp giọng giải thích: "Tuy tu vi của Lý Thành Long yếu nhất, nhưng học nhiều hiểu rộng thì lại là người đứng đầu toàn trường chúng ta, có khả năng đã đọc là không quên, bất kể sách gì chỉ cần nhìn một lần là có thể ghi nhớ tất cả. Chúng ta có gì không biết đều đi hỏi hắn, hỏi hắn còn tiện hơn hỏi giáo viên nữa, rất nhiều chuyện các giáo viên không biết, nhưng hắn lại biết rõ cả, giỏi thật sự."
Tả Tiểu Đa hơi bất ngờ.
Năng lực này đúng là mạnh dã man luôn.
Dù tu vi không đủ nhưng có bản lĩnh vạn sự thông như vậy, cũng là may mắn lớn lao của bất kỳ đồng hành giả nào.
...
Trở lại phòng học.
Tần Phương Dương ấn lên một công tắc nào đó, tấm thủy tinh trong suốt trên cửa sổ lập tức đóng kín toàn bộ phòng học.
Một khắc sau, bốn mặt tường bắt đầu tràn ra một loại sương mù đậm đặc màu ngà, bao phủ toàn bộ học sinh ở đây.
Đây là một năng lượng dùng để phục hồi, có thể bổ sung thể lực tiêu hao lúc so tài trước đó, còn có hiệu quả trong việc phục hồi vét thương trên người các học viên.
Tả Tiểu Đa chỉ cảm nhận được một luồng năng lượng thoải mái tràn vào từ vô số lỗ chân lông trên khắp cơ thể, đúng là thoải mái dễ chịu không tả nổi.
Cả người sưng phù cũng dần biến mất dưới sự bao phủ của làn sương trắng kỳ diệu này.
"Tuyệt thật đấy. Lớp Võ Sĩ đúng là có đãi ngộ đặc biệt."
"Ta thích nơi này quá đi."
Trong lòng Tả Tiểu Đa sảng khoái không chịu được.
Vừa dễ chịu vừa cố gắng vận công, hấp thu sương mù một cách trắng trợn. Cảm giác giống như mùa đông được ngâm suối nước nóng, thêm một chén canh đại bổ, cả người đều trở nên ấm áp, trong ngoài đều thoải mái hắn.
Lúc này, tên mập Lý Thành Long khoan thai đi lên bục giảng.
Tả Tiểu Đa nhìn theo thì thấy tên này còn có thời gian đi thay đồ trước khi vào phòng học, trên người mặc vest, đi giày da, còn thắt cà vạt, tóc cũng vuốt keo bóng loáng. Á đù, còn chải vuốt ra sau chứ.
Cực kỳ có phong phạm giáo viên luôn.
Thời khắc này, Lý Thành Long lỗi lạc đứng trên bục giảng, trong tay cầm thước dạy học, gõ gõ lên bàn giáo viên, rất là ra dáng luôn.
“Cả lớp!”
Tiểu mập mạp bắt đầu giảng bài, không thấy căng thẳng chút nào, thái độ rất ung dung thư thái, xem ra tuyệt không phải lần đầu tiên làm chuyện này.
“Tiếp theo là thời gian lên lớp của ta, các ngươi có thể vừa khôi phục, vừa nghe ta giảng bài, nhớ kỹ tập trung ngeh giảng một chút, ờm, ta không biết xem tướng, cũng không có nhãn lực thấy rõ được thắng bại, nhất là không biết chém gió... Ta cũng chỉ là một học sinh bình thường, biết hơi nhiều hơn mọi người một chút mà thôi...”
Tiểu mập mạp vừa dứt lời, phía dưới một trận cười đột nhiên vang lên, kéo dài không thôi.
Tả Tiểu Đa khóe miệng co giật không thôi.
Tiểu tử này muốn ăn đòn à, rõ ràng liền là đang trả thù mình vừa nãy đánh bại hắn đây mà!
Vừa lên đã mang lão tử ra châm chọc, quả nhiên là nhỏ mọn!
Nhưng tiểu tử ngươi hẳn là không biết Tả đại gia ta đây ghi thù kiểu gì rồi!
Cho ngươi ở đó mà châm chọc ta, cứ chờ đó.
“Trở lại chuyện chính.”
Tiểu mập mạp tựa như biến thành một người khác trong nháy mắt, không những thần thái ung dung, thậm chí có chút cảm giác như một nhà sử học lẫy lừng: "Nói lên lịch sử, trước tiên nhất định phải giới thiệu một chút về đại lục này của chúng ta. Đại lục Tinh Hồn của chúng ta, lịch sử lâu đời đến đã không thể tưởng tượng nổi, nếu chỉ đơn thuần dùng năm để phân chia, đối với nó chính là một loại khinh nhờn, cho nên cũng chỉ có thể dựa vào những manh mối mà các vị tiên hiền lưu lại để phỏng đoán, phỏng đoán mỗi một thời kỳ đã xảy ra chuyện gì. Đương nhiên, những chuyện này đối cho các ngươi là rất khó khăn, quá phức tạp quá cao thâm khó lường, nhưng đối với một thiên tài như ta đây, lại là dễ như trở bàn tay, thuận miệng nói tới.”
Tiểu mập mạp tự biên tự diễn một câu, không chờ xem thái độ của mọi người bên dưới, lại nói tiếp: "Tiếp theo, ta sẽ nói chi tiết tường tận cho mọi người nghe. Tả Tiểu Đa, ngươi đừng tưởng rằng hôm nay ngươi đánh thắng ta, là có thể trừng mắt nhìn ta rồi, mặc dù ngươi lớn hơn ta, ý thức chiến đấu cũng mạnh hơn ta, nhưng ngươi có tin, hiện tại chỉ cần ta nói một câu là có thể đuổi ngươi đi ra không? Hiện tại, lập tức, cười một cái, bày ra vẻ mặt lấy lòng ta xem nào!”
Cả lớp cười vang dội.
Tả Tiểu Đa sau khi ngơ ngác qua đi, vội vàng cố gắng phối hợp, bảy ra một gương mặt nịnh nọt, cúi đầu khom lưng nói: "Chào thầy Lý, thầy Lý vất vả rồi, thầy Lý thật là giỏi, thầy Lý tung hoành tứ hải bát hoang trăm vạn dặm cũng chẳng phải e sợ ai...”
Lý Thành Long thận trọng gật đầu: "Ngồi xuống, ngoan ngoãn nghe giảng bài, đây mới là con ngoan trò giỏi. Ta biểu dương thái độ học hỏi này của ngươi. Tả Tiểu Đa, ngươi lưu ban năm năm, chắc là còn chưa bao giờ được giáo viên khen đúng không nhỉ? Có phải đang mừng rỡ muốn nổ tung luôn rồi không?”
Cả lớp lại từ cười vang, cười mỉm chi cho đến cười khoái chí, cười ngả cười nghiêng.
Tả Tiểu Đa ngoài cười nhưng trong không cười: "Đúng vậy, có chút bùng nổ, bùi ngùi mãi thôi. Thầy Lý, ngày mai hình như còn có cuộc thi xếp hạng.”
Lý Thành Long rùng mình một cái, trừng mắt nói: "Bắt đầu giảng bài!”
Tần Phương Dương âm thầm gật đầu.
Tên nhóc Lý Thành Long này, tương lai coi như tu hành khó được tiến thêm một bước, nhưng tuyệt đối là một người có tiền năng làm giáo viên, chỉ riêng cái màn giao tiếp ban đầu làm náo nhiệt bầu không khí, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người này, đã không phải tầm thường, cái này còn chưa nói tới khả năng chuyên môn nữa, gọi một người có thể phối hợp tự mình, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, quả nhiên rất có năng khiếu.
Đương nhiên, không khí hòa hợp như thế, còn cần phải nhờ việc một người khác phối hợp, không ngờ Tả Tiểu Đa lớn tuổi hơn so với cả lớp, nhưng lại không hề làm giá, phối hợp thiên y vô phùng.