Chương 20: "Ta Muốn Làm Người Tốt Sao Lại Khó Như Vậy?!" (2)
Bệnh viện.
Lúc này toàn bộ người nhà đó đều nằm trong phòng bệnh; bác sĩ y tá đều có mặt, ánh mắt tràn đầy quái dị nhìn người một nhà này.
Nhất là khi nghe bọn họ liên tục nói Tả Tiểu Đa ương ngạnh như thế nào, không phân rõ phải trái như thế nào, đánh người như thế nào, ánh mắt nhìn bọn họ cũng trở nên chán ghét.
Chỉ là loại cặn bã như nhà các ngươi mà còn dám nói người ta đánh các ngươi? Nói người ta một mình tới nhà các ngươi, đánh cả nhà các ngươi? Ai mà tin!
Chúng ta chỉ hận tiểu tử đó không có hung hăng đánh đập các ngươi, vậy lúc đó chuyện này không thành thật sao?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Cả nhà lang tâm cẩu phế ngươi, đe doạ ân nhân cứu mạng, còn nói người ta đánh các ngươi, không phải chứ? Nếu là đánh người mà không phạm pháp thì ta cũng muốn đánh các ngươi đó biết không?
Vậy mà còn có mặt mũi chạy tới bệnh viên nằm viện, ăn nói bừa bãi, nói hươu nói vượn, hoàn toàn làm ô nhiễm không khí bên này.
Tiếng bước chân vang lên, trong ánh mắt đồng tình của các bác sĩ y tá, Tả Tiểu Đa người toàn mùi rượu, chán chường đi vào, mỏi mệt nói: "Đi nhà các ngươi mà không có ai nên đành phải đem tiền đến bệnh viện, may mà các ngươi vẫn còn ở đây."
Con trai của lão giả hừ một tiếng, nói: "Để tiền xuống, ngươi có thể đi."
Nghe nói như vậy, sắc mặt của mọi người càng thêm quái dị.
Bây giờ đe doạ người khác đều hùng hồn như vậy hả?
Tả Tiểu Đa hình như cũng rất tức giận với thái độ của người đó, mặt chợt đỏ lên nhưng lập tức nhịn xuống, đi tới trước mặt người đó, móc tiền ra đưa tới, nói: "Ngươi đếm đi."
Con trai của lão giả kìm lòng không được lui ra phía sau một bước, nói: "Ngươi để trên bàn là được."
Tả Tiểu Đa tới gần một bước, nói: "Ngươi nhất định phải đếm coi ta lấy ra bao nhiêu tiền, ta cần có bằng chứng về số lượng, ta không tin nhà các ngươi!"
Bác sĩ y tá âm thầm gật đầu, nên như vậy, với trình độ vô sỉ của gia đình đó, nói không chừng còn có thể làm ra mấy chuyện điên rồ khác, nhận tiền rồi mà nói là chưa nhận, hoặc là nói số tiền không đúng, chuyện như vậy bọn họ hoàn toàn có thể làm ra được.
Người đó do dự một chút, đưa tay ra lấy, nói: "Được."
Cầm tiền nhưng không có rút về được, ngẩng đầu thì nhìn thấy Tả Tiểu Đa nhìn chằm chằm mình, thở hổn hển, thở ra mùi rượu, con mắt đỏ bừng, cắn răng hỏi: "Các ngươi đe doạ ta như vậy, không cảm thấy áy náy sao?"
Người đó giật mình, nói: "Cái gì? Ngươi nói cái gì?"
Tả Tiểu Đa thở ra toàn mùi rượu, bi phẫn rống: "Các ngươi không cảm thấy áy náy sao? Một chút xíu cũng không có sao?"
Con trai của lão giả đó ngây ra một lúc, giận dữ nói: "Ngươi cái đồ cặn bã của xã hội, bại hoại nhân gian này..."
Còn chưa mắng xong thì Tả Tiểu Đa đột nhiên bạo phát, lập tức cầm một chồng tiền đập vô mặt người đó, sau đó Tả Tiểu Đa mặt mũi tràn đầy điên cuồng vọt tới, bắt đầu đè đấu hắn đánh, vừa khóc vừa đánh: "Ngươi không hổ thẹn sao? Ngươi không hổ thẹn sao?"
"Ta cứu cha ngươi! Cứu mạng của cha ngươi!"
"Các ngươi đe doạ ta! Môi hồng răng trắng nói ta là người gây ra họa, một mực đe doạ ta đến bây giờ, ta muốn làm người tốt, ta đang làm chuyện tốt đó... tại sao các ngươi lại đối xử với ta như vậy!?"
"Tại sao các ngươi lại đe doạ ta, rõ ràng các ngươi biết chân tướng mọi việc!"
"Ngươi còn mắng ta là cặn bã của xã hội? Bại hoại nhân gian? Rốt cuộc thì là ai mới đúng!"
"Ai mới là cặn bã! Ai mới là?"
"Tại sao? Trả lời ta đi!"
“Tại sao? Tại sao? Tại sao trên thế giới này, muốn làm người tốt lại khó như vậy chứ!?"
Tiếng rống giận dữ bi phẫn của Tả Tiểu Đa vang lên rõ ràng, động tác của hắn cũng cực kỳ nhanh, phanh phanh phanh vài quyền đánh cho đối phương ngã xuống đất, quyền đấm cước đá một hồi, lại xông tới chỗ những người khác, vừa tiếp tục bi phẫn gầm thét, vừa quyền đấm cước đá, đánh bọn họ!
Lão thái thái hậu hạ lão đầu trên giường bệnh vừa mới chửi rủa xông lại thì đã bị Tả Tiểu Đa đùng một cái, vả cho bay ra ngoài ba mét, té xỉu ở dưới giường.
Phốc phốc phốc...
Nghe tiếng gào thét bi phẫn đau đớn tới cùng cực đó, vành mắt đã đỏ lên một vài bác sĩ y tá đa sầu đa cảm.
Bọn họ ép người ta tới mức nào mới khiến cho tâm tính của một thanh niên tốt có lòng tốt cứu người sụp đổ tới mức thần trí rối loạn như bây giờ chứ?
Đúng vậy, sao trên đời này làm người tốt lại khó như vậy chứ?!
Cho dù tận mắt nhìn thấy người nhà đó bị hành hung nhưng bọn họ vẫn không có chút đồng tình nào, trong lòng chỉ có hai chữ…
Đáng đời!
Thậm chí mấy bác sĩ y tá đều cố gắng trì hoãn động tác, đợi đến khi Tả Tiểu Đa đánh cũng gần đủ rồi mới vọt lên trước khuyên can: "Không nên đánh người! Không nên đánh... ách..."
Nhìn dưới đất, toàn bộ người nhà đó đã hoàn toàn biến thành đầu heo, ai cũng mặt mũi bầm dập, toàn thân tụ máu, trên dưới bốn phía thân thể đều sưng to lên, các bác sĩ y tá lông mày giật giật.
Nhanh như vậy?
Sao mới đó mà đã đánh xong rồi?
Mặc dù mọi người đều cảm thấy, đánh như vậy đúng là... đại khoái nhân tâm, nhưng mà... hắn ra tay quá nặng, quá nhanh...
Nghe có tiếng vang răng rắc răng rắc, hẳn là có xương cốt gãy mất, hơn nữa còn không chỉ một cái...
"Ta... ta lại đánh người..."
Tả Tiểu Đa thất thần nhìn tay của mình tự lẩm bẩm, vẻ mặt không biết phải làm sao: "Ta chỉ muốn làm người tốt..."
Hắn mặt mũi mờ mịt, mờ mịt hỏi: "Tại sao... một tên đe dọa ân nhân cứu mạng lại dám trắng trợn hùng hồn nói ân nhân của mình là cặn bã của xã hội? Bại hoại nhân gian? Thế giới này, rốt cuộc là thế nào..."
Các bác sĩ y tá khẽ an ủi, nhưng trong lòng lại có chút sầu muộn.
Lần này xuất hiện tàn tật thì sợ là không dễ làm. Tiểu tử này quá vọng động rồi.
Một vài y tá tỷ tỷ đa sầu đa cảm thì hốc mắt đỏ hết lên.
Quá đáng thương, đứa nhỏ này quá đáng thương.
Một bầu nhiệt huyết mà lại gặp chuyện bẩn thỉu buồn nôn như vậy!
Tả Tiểu Đa sụp đổ kêu lên: "Thế giới này, rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ không có thiên lý nữa sao? Những truyền thông đó, những báo chí đó, những TV đó, những ký giả đó, những cái... những pháp chế đó, những lãnh đạo đó, sao lại không chịu mở to mắt mà nhìn chứ!"
"Ta là người tốt! Ta là người tốt!"
Tiếng gầm thét sụp đổ liên tục, giống như là liên tục nhắc nhở.
Một y tá ánh mắt đột nhiên sáng lên, lấy điện thoại cầm tay ra, ấn một dãy số.
Đúng vậy, có lẽ bây giờ chỉ có truyền thông mới có thể giúp tên tiểu tử đáng thương này…
…
Lúc này toàn bộ người nhà đó đều nằm trong phòng bệnh; bác sĩ y tá đều có mặt, ánh mắt tràn đầy quái dị nhìn người một nhà này.
Nhất là khi nghe bọn họ liên tục nói Tả Tiểu Đa ương ngạnh như thế nào, không phân rõ phải trái như thế nào, đánh người như thế nào, ánh mắt nhìn bọn họ cũng trở nên chán ghét.
Chỉ là loại cặn bã như nhà các ngươi mà còn dám nói người ta đánh các ngươi? Nói người ta một mình tới nhà các ngươi, đánh cả nhà các ngươi? Ai mà tin!
Chúng ta chỉ hận tiểu tử đó không có hung hăng đánh đập các ngươi, vậy lúc đó chuyện này không thành thật sao?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Cả nhà lang tâm cẩu phế ngươi, đe doạ ân nhân cứu mạng, còn nói người ta đánh các ngươi, không phải chứ? Nếu là đánh người mà không phạm pháp thì ta cũng muốn đánh các ngươi đó biết không?
Vậy mà còn có mặt mũi chạy tới bệnh viên nằm viện, ăn nói bừa bãi, nói hươu nói vượn, hoàn toàn làm ô nhiễm không khí bên này.
Tiếng bước chân vang lên, trong ánh mắt đồng tình của các bác sĩ y tá, Tả Tiểu Đa người toàn mùi rượu, chán chường đi vào, mỏi mệt nói: "Đi nhà các ngươi mà không có ai nên đành phải đem tiền đến bệnh viện, may mà các ngươi vẫn còn ở đây."
Con trai của lão giả hừ một tiếng, nói: "Để tiền xuống, ngươi có thể đi."
Nghe nói như vậy, sắc mặt của mọi người càng thêm quái dị.
Bây giờ đe doạ người khác đều hùng hồn như vậy hả?
Tả Tiểu Đa hình như cũng rất tức giận với thái độ của người đó, mặt chợt đỏ lên nhưng lập tức nhịn xuống, đi tới trước mặt người đó, móc tiền ra đưa tới, nói: "Ngươi đếm đi."
Con trai của lão giả kìm lòng không được lui ra phía sau một bước, nói: "Ngươi để trên bàn là được."
Tả Tiểu Đa tới gần một bước, nói: "Ngươi nhất định phải đếm coi ta lấy ra bao nhiêu tiền, ta cần có bằng chứng về số lượng, ta không tin nhà các ngươi!"
Bác sĩ y tá âm thầm gật đầu, nên như vậy, với trình độ vô sỉ của gia đình đó, nói không chừng còn có thể làm ra mấy chuyện điên rồ khác, nhận tiền rồi mà nói là chưa nhận, hoặc là nói số tiền không đúng, chuyện như vậy bọn họ hoàn toàn có thể làm ra được.
Người đó do dự một chút, đưa tay ra lấy, nói: "Được."
Cầm tiền nhưng không có rút về được, ngẩng đầu thì nhìn thấy Tả Tiểu Đa nhìn chằm chằm mình, thở hổn hển, thở ra mùi rượu, con mắt đỏ bừng, cắn răng hỏi: "Các ngươi đe doạ ta như vậy, không cảm thấy áy náy sao?"
Người đó giật mình, nói: "Cái gì? Ngươi nói cái gì?"
Tả Tiểu Đa thở ra toàn mùi rượu, bi phẫn rống: "Các ngươi không cảm thấy áy náy sao? Một chút xíu cũng không có sao?"
Con trai của lão giả đó ngây ra một lúc, giận dữ nói: "Ngươi cái đồ cặn bã của xã hội, bại hoại nhân gian này..."
Còn chưa mắng xong thì Tả Tiểu Đa đột nhiên bạo phát, lập tức cầm một chồng tiền đập vô mặt người đó, sau đó Tả Tiểu Đa mặt mũi tràn đầy điên cuồng vọt tới, bắt đầu đè đấu hắn đánh, vừa khóc vừa đánh: "Ngươi không hổ thẹn sao? Ngươi không hổ thẹn sao?"
"Ta cứu cha ngươi! Cứu mạng của cha ngươi!"
"Các ngươi đe doạ ta! Môi hồng răng trắng nói ta là người gây ra họa, một mực đe doạ ta đến bây giờ, ta muốn làm người tốt, ta đang làm chuyện tốt đó... tại sao các ngươi lại đối xử với ta như vậy!?"
"Tại sao các ngươi lại đe doạ ta, rõ ràng các ngươi biết chân tướng mọi việc!"
"Ngươi còn mắng ta là cặn bã của xã hội? Bại hoại nhân gian? Rốt cuộc thì là ai mới đúng!"
"Ai mới là cặn bã! Ai mới là?"
"Tại sao? Trả lời ta đi!"
“Tại sao? Tại sao? Tại sao trên thế giới này, muốn làm người tốt lại khó như vậy chứ!?"
Tiếng rống giận dữ bi phẫn của Tả Tiểu Đa vang lên rõ ràng, động tác của hắn cũng cực kỳ nhanh, phanh phanh phanh vài quyền đánh cho đối phương ngã xuống đất, quyền đấm cước đá một hồi, lại xông tới chỗ những người khác, vừa tiếp tục bi phẫn gầm thét, vừa quyền đấm cước đá, đánh bọn họ!
Lão thái thái hậu hạ lão đầu trên giường bệnh vừa mới chửi rủa xông lại thì đã bị Tả Tiểu Đa đùng một cái, vả cho bay ra ngoài ba mét, té xỉu ở dưới giường.
Phốc phốc phốc...
Nghe tiếng gào thét bi phẫn đau đớn tới cùng cực đó, vành mắt đã đỏ lên một vài bác sĩ y tá đa sầu đa cảm.
Bọn họ ép người ta tới mức nào mới khiến cho tâm tính của một thanh niên tốt có lòng tốt cứu người sụp đổ tới mức thần trí rối loạn như bây giờ chứ?
Đúng vậy, sao trên đời này làm người tốt lại khó như vậy chứ?!
Cho dù tận mắt nhìn thấy người nhà đó bị hành hung nhưng bọn họ vẫn không có chút đồng tình nào, trong lòng chỉ có hai chữ…
Đáng đời!
Thậm chí mấy bác sĩ y tá đều cố gắng trì hoãn động tác, đợi đến khi Tả Tiểu Đa đánh cũng gần đủ rồi mới vọt lên trước khuyên can: "Không nên đánh người! Không nên đánh... ách..."
Nhìn dưới đất, toàn bộ người nhà đó đã hoàn toàn biến thành đầu heo, ai cũng mặt mũi bầm dập, toàn thân tụ máu, trên dưới bốn phía thân thể đều sưng to lên, các bác sĩ y tá lông mày giật giật.
Nhanh như vậy?
Sao mới đó mà đã đánh xong rồi?
Mặc dù mọi người đều cảm thấy, đánh như vậy đúng là... đại khoái nhân tâm, nhưng mà... hắn ra tay quá nặng, quá nhanh...
Nghe có tiếng vang răng rắc răng rắc, hẳn là có xương cốt gãy mất, hơn nữa còn không chỉ một cái...
"Ta... ta lại đánh người..."
Tả Tiểu Đa thất thần nhìn tay của mình tự lẩm bẩm, vẻ mặt không biết phải làm sao: "Ta chỉ muốn làm người tốt..."
Hắn mặt mũi mờ mịt, mờ mịt hỏi: "Tại sao... một tên đe dọa ân nhân cứu mạng lại dám trắng trợn hùng hồn nói ân nhân của mình là cặn bã của xã hội? Bại hoại nhân gian? Thế giới này, rốt cuộc là thế nào..."
Các bác sĩ y tá khẽ an ủi, nhưng trong lòng lại có chút sầu muộn.
Lần này xuất hiện tàn tật thì sợ là không dễ làm. Tiểu tử này quá vọng động rồi.
Một vài y tá tỷ tỷ đa sầu đa cảm thì hốc mắt đỏ hết lên.
Quá đáng thương, đứa nhỏ này quá đáng thương.
Một bầu nhiệt huyết mà lại gặp chuyện bẩn thỉu buồn nôn như vậy!
Tả Tiểu Đa sụp đổ kêu lên: "Thế giới này, rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ không có thiên lý nữa sao? Những truyền thông đó, những báo chí đó, những TV đó, những ký giả đó, những cái... những pháp chế đó, những lãnh đạo đó, sao lại không chịu mở to mắt mà nhìn chứ!"
"Ta là người tốt! Ta là người tốt!"
Tiếng gầm thét sụp đổ liên tục, giống như là liên tục nhắc nhở.
Một y tá ánh mắt đột nhiên sáng lên, lấy điện thoại cầm tay ra, ấn một dãy số.
Đúng vậy, có lẽ bây giờ chỉ có truyền thông mới có thể giúp tên tiểu tử đáng thương này…
…