Chương 7: Đánh Đệ Đệ Không Cần Làm Sớm (4)
Tả Tiểu Niệm đã xông tới, khẽ vươn tay nắm chặt quai hàm của Tả Tiểu Đa, hung thần ác sát hỏi: "Nói, ngươi muốn tiền làm cái gì?"
"Đau đau đau..." Tả Tiểu Đa hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào dưới tay Tả Tiểu Niệm, hít một hơi khí lạnh, giận dữ nói: "Buông tay! Ta muốn tiền... đương nhiên là có chuyện cần dùng tới!”
Tả Tiểu Niệm kề sát mặt hắn, quan sát hắn cả buổi, khoảng cách quá gần, thậm chí Tả Tiểu Đa còn cảm nhận được hơi thở nóng hổi và vị ngọt trong miệng Tả Tiểu Niệm.
Không khỏi choáng váng một cái, cả giận nói: "Đã kêu ta đừng có suy nghĩ nhiều, ngươi đừng có tới chọc ta."
"Hừ... ai mà thèm." Một lúc sau, Tả Tiểu Niệm mới buông hắn ra, lật tay một cái, trong tay xuất hiện một viên đan dược màu đỏ, hừ một tiếng, nói: "Ngươi ăn cái này thì tỷ sẽ cho tiền ngươi."
"Ai... đã nói với ngươi rồi, vô dụng..." Tả Tiểu Đa cầm lấy, nhìn cũng không nhìn, ném vào trong miệng.
Đây là một viên Tẩy Tủy Đan cấp thấp.
Từ khi Tả Tiểu Niệm bộc lộ tài năng đến nay, người đẹp, tư chất lại tốt; người theo đuổi nàng có thể xếp hàng ba vòng quanh Phượng Hoàng Thành. Mà các loại đan dược cấp thấp mà nàng lấy được cũng nhiều vô số.
Nhưng mà mọi người đều biết, Tả Tiểu Niệm chỉ có hứng thú với loại đan dược có thể đề cao tinh hồn, đối với mấy loại khác thì nàng hoàn toàn không thèm nhìn tới.
Mặc dù mọi người không biết rõ cho lắm nhưng mà mấy người theo đuổi nàng cũng vừa lòng, quan trọng là loại đan dược này nó rẻ.
Bọn họ không biết, tất cả đan dược mà Tả Tiểu Niệm lấy được đều đi vào bụng của Tả Tiểu Đa hết.
Loại Tẩy Tủy Đan này, Tả Tiểu Đa đã ăn không dưới hai mươi viên...
"Lần này ngươi lại nhặt được?" Tả Tiểu Đa vừa nuốt đan dược vừa hỏi.
"Đương nhiên." Tả Tiểu Niệm nháy mắt mấy cái, hoạt bát nói: "Có người đi trước mặt ta, làm rơi một bình đan dược, ta kêu kiểu gì cũng không thèm quay lại... nên ta đành phải cầm về."
"..." Tả Tiểu Đa im lặng.
"Tỷ, vận may của ngài thật tốt." Tả Tiểu Đa trợn trừng mắt một cái, âm dương quái khí nói: "Đáng thương cho ta từ nhỏ đến lớn ngay cả một đồng tiền xu cũng chưa từng nhặt được, còn ngươi thì cái gì cũng có thể nhặt được, bội phục bội phục."
Bắt đầu từ khi mười ba mười bốn mười lăm tuổi, Tả Tiểu Niệm bắt đầu nhặt được loại đan dược này vô số lần; Tinh Hồn Đan, Tinh Biến Đan, Tỉnh Thần Đan, Tẩy Tủy Đan...
Tất cả đều là đan dược có công dụng đặt nền móng, thức tỉnh tinh hồn, lớn mạnh tinh hồn, phụ trợ tinh hồn...
"Chắc chắn là đám người theo đuổi ngươi cố ý ném xuống... ngươi nhặt thì khác nào thiếu người ta một cái nhân tình?" Tả Tiểu Đa thở dài.
"Thiếu nhân tình gì?"
Tả Tiểu Niệm mở to đôi mắt tròn, nói: "Đây là ta may mắn nhặt được."
Tả Tiểu Đa im lặng: "Nếu người ta không muốn đuổi theo ngươi thì người ta sẽ cố ý làm rớt ngay trước mặt ngươi để ngươi nhặt được? Có ai không biết là ngươi chỉ cần cái này?"
Nàng cau mũi một cái, hừ một tiếng, nói: "Bọn hắn dám ném thì ta dám nhặt; chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện theo đuổi ta? Chẳng lẽ còn có chuyện ta nhặt được đan dược của người nào thì phải đồng ý cho người đó theo đuổi ta? Đây là đạo lý hoang đường gì vậy!"
Tả Tiểu Đa nhìn nữ tử mỹ lệ có da mặt dày như tường thành trước mặt mình, trong lòng không nhịn được mà thở dài một tiếng: Nếu để cho những người theo đuổi nàng biết, nữ thần hoàn mỹ ôn nhu hiền lành trong mắt bọn họ (đã lược bỏ một trăm ba mươi sáu lời ca ngợi)... lại mặt dày vô lại như vậy thì liệu tam quan của bọn họ có bị hủy sạch hay không?
"Vậy tại sao ngươi không nhặt những đan dược khác? Mấy thứ đó quý giá hơn nhiều."
"Những cái đó hoàn toàn không có tác dụng với ngươi thì ta nhặt làm cái gì?" Tả Tiểu Niệm hùng hồn nói.
Tả Tiểu Đa: "..."
Ngươi dáng dấp đẹp, ngươi nói cái gì thì là cái đó đi!
Ta không phản bác được!
Một lúc sau, cảm nhận được dược lực của Tẩy Tủy Đan đã tan ra trong cơ thể mình, vẫn giống y như cũ, chỉ ấm áp một chút rồi biến mất, Tả Tiểu Đa thở dài: "Sau này đừng nhặt nữa, mấy năm nay, những đan dược mà ngươi nhặt cho ta ăn có chừng một xe rồi, một chút tác dụng cũng không có. Ngươi đừng có..."
Không đợi hắn nói xong thì Tả Tiểu Niệm đã cười lạnh, nói: "À à, hôm nay ngươi bản lãnh lắm, còn dám quản tỷ tỷ này nữa đúng không?"
Tả Tiểu Đa trong nháy mắt bại lui.
Hết cách rồi, địa vị của mình trong nhà quá thấp, hơn nữa võ lực cũng quá thấp, bất kỳ người nào trong nhà cũng có thể đè mình xuống đánh cho tơi bời. Nhất là Tả Tiểu Niệm, bây giờ một mình Tả Tiểu Niệm đánh một sư đoàn mình cũng đơn giản giống như chơi...
Lần trước chọc giận nàng, bị nàng ném lên không trung, rơi từ độ cao một trăm mét xuống, sau đó nàng bắt được rồi lại ném lên, liên tục bảy tám lần như vậy, suýt chút nữa hắn bị dọa đến hồn phi phách tán... Bạo lực nữ!
"Ngươi muốn bao nhiêu tiền?"
Nghe Tả Tiểu Niệm hỏi như vậy, Tả Tiểu Đa mừng rỡ nói: "Không nhiều..."
"Một vạn có đủ hay không?" Tả Tiểu Niệm sờ chiếc nhẫn ngọc trắng noãn của mình, một chồng tiền mặt dày cộm xuất hiện trước mặt.
"Đủ! Đủ!" Tả Tiểu Đa mừng rỡ, hai mắt bắt ra tia sáng long lanh.
Tiền!
Có số tiền này thì mình có thể thuận lợi...
"Hừ... đây là tiền lương với tiền thưởng suốt cả năm của ta..." Tả Tiểu Niệm đảo mắt, đột nhiên để tiền mặt ra sau lưng, sau đó ưỡn ngực lên.
Tả Tiểu Đa đang đưa tay qua muốn cầm lấy tiền, móng vuốt gần như đặt lên trên ngực của Tả Tiểu Niệm, hắn vội vàng rụt tay lại, mặt đỏ tới mang tai gầm nhẹ: "Tả Tiểu Niệm! Ngươi làm gì đó!!"
Tả Tiểu Niệm cười hắc hắc, nghiêng đầu hỏi: "Ta có đẹp không?"
Tả Tiểu Đa cả giận nói: "Xinh đẹp! Đẹp! Được chưa!"
Tả Tiểu Niệm không thèm nhìn sự phẫn nộ của hắn, đưa cổ lại gần, thấp giọng nói: "Vậy ngươi có muốn hay không..."
"Không muốn!" Tả Tiểu Đa chật vật nhảy ra sau một bước, xoay người chạy: "Ta không cần tiền nữa không được sao... chỉ có một vạn đồng mà lại muốn ta làm chuyện như thế... hừ..."
Chạy một mạch ra tới ngoài cửa, trái tim nhỏ vẫn còn đang đập bình bịch.
Tiếng cười hì hì của Tả Tiểu Niệm từ trong phòng vọng ra, sau đó là một sấp tiền dày cộp bị ném ra ngoài: "Cầm lấy đi! Hừ... Cẩu Cẩu, ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của tỷ tỷ đâu!”
"Còn nữa, tiền này đừng để cho cha mẹ biết."
"Đau đau đau..." Tả Tiểu Đa hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào dưới tay Tả Tiểu Niệm, hít một hơi khí lạnh, giận dữ nói: "Buông tay! Ta muốn tiền... đương nhiên là có chuyện cần dùng tới!”
Tả Tiểu Niệm kề sát mặt hắn, quan sát hắn cả buổi, khoảng cách quá gần, thậm chí Tả Tiểu Đa còn cảm nhận được hơi thở nóng hổi và vị ngọt trong miệng Tả Tiểu Niệm.
Không khỏi choáng váng một cái, cả giận nói: "Đã kêu ta đừng có suy nghĩ nhiều, ngươi đừng có tới chọc ta."
"Hừ... ai mà thèm." Một lúc sau, Tả Tiểu Niệm mới buông hắn ra, lật tay một cái, trong tay xuất hiện một viên đan dược màu đỏ, hừ một tiếng, nói: "Ngươi ăn cái này thì tỷ sẽ cho tiền ngươi."
"Ai... đã nói với ngươi rồi, vô dụng..." Tả Tiểu Đa cầm lấy, nhìn cũng không nhìn, ném vào trong miệng.
Đây là một viên Tẩy Tủy Đan cấp thấp.
Từ khi Tả Tiểu Niệm bộc lộ tài năng đến nay, người đẹp, tư chất lại tốt; người theo đuổi nàng có thể xếp hàng ba vòng quanh Phượng Hoàng Thành. Mà các loại đan dược cấp thấp mà nàng lấy được cũng nhiều vô số.
Nhưng mà mọi người đều biết, Tả Tiểu Niệm chỉ có hứng thú với loại đan dược có thể đề cao tinh hồn, đối với mấy loại khác thì nàng hoàn toàn không thèm nhìn tới.
Mặc dù mọi người không biết rõ cho lắm nhưng mà mấy người theo đuổi nàng cũng vừa lòng, quan trọng là loại đan dược này nó rẻ.
Bọn họ không biết, tất cả đan dược mà Tả Tiểu Niệm lấy được đều đi vào bụng của Tả Tiểu Đa hết.
Loại Tẩy Tủy Đan này, Tả Tiểu Đa đã ăn không dưới hai mươi viên...
"Lần này ngươi lại nhặt được?" Tả Tiểu Đa vừa nuốt đan dược vừa hỏi.
"Đương nhiên." Tả Tiểu Niệm nháy mắt mấy cái, hoạt bát nói: "Có người đi trước mặt ta, làm rơi một bình đan dược, ta kêu kiểu gì cũng không thèm quay lại... nên ta đành phải cầm về."
"..." Tả Tiểu Đa im lặng.
"Tỷ, vận may của ngài thật tốt." Tả Tiểu Đa trợn trừng mắt một cái, âm dương quái khí nói: "Đáng thương cho ta từ nhỏ đến lớn ngay cả một đồng tiền xu cũng chưa từng nhặt được, còn ngươi thì cái gì cũng có thể nhặt được, bội phục bội phục."
Bắt đầu từ khi mười ba mười bốn mười lăm tuổi, Tả Tiểu Niệm bắt đầu nhặt được loại đan dược này vô số lần; Tinh Hồn Đan, Tinh Biến Đan, Tỉnh Thần Đan, Tẩy Tủy Đan...
Tất cả đều là đan dược có công dụng đặt nền móng, thức tỉnh tinh hồn, lớn mạnh tinh hồn, phụ trợ tinh hồn...
"Chắc chắn là đám người theo đuổi ngươi cố ý ném xuống... ngươi nhặt thì khác nào thiếu người ta một cái nhân tình?" Tả Tiểu Đa thở dài.
"Thiếu nhân tình gì?"
Tả Tiểu Niệm mở to đôi mắt tròn, nói: "Đây là ta may mắn nhặt được."
Tả Tiểu Đa im lặng: "Nếu người ta không muốn đuổi theo ngươi thì người ta sẽ cố ý làm rớt ngay trước mặt ngươi để ngươi nhặt được? Có ai không biết là ngươi chỉ cần cái này?"
Nàng cau mũi một cái, hừ một tiếng, nói: "Bọn hắn dám ném thì ta dám nhặt; chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện theo đuổi ta? Chẳng lẽ còn có chuyện ta nhặt được đan dược của người nào thì phải đồng ý cho người đó theo đuổi ta? Đây là đạo lý hoang đường gì vậy!"
Tả Tiểu Đa nhìn nữ tử mỹ lệ có da mặt dày như tường thành trước mặt mình, trong lòng không nhịn được mà thở dài một tiếng: Nếu để cho những người theo đuổi nàng biết, nữ thần hoàn mỹ ôn nhu hiền lành trong mắt bọn họ (đã lược bỏ một trăm ba mươi sáu lời ca ngợi)... lại mặt dày vô lại như vậy thì liệu tam quan của bọn họ có bị hủy sạch hay không?
"Vậy tại sao ngươi không nhặt những đan dược khác? Mấy thứ đó quý giá hơn nhiều."
"Những cái đó hoàn toàn không có tác dụng với ngươi thì ta nhặt làm cái gì?" Tả Tiểu Niệm hùng hồn nói.
Tả Tiểu Đa: "..."
Ngươi dáng dấp đẹp, ngươi nói cái gì thì là cái đó đi!
Ta không phản bác được!
Một lúc sau, cảm nhận được dược lực của Tẩy Tủy Đan đã tan ra trong cơ thể mình, vẫn giống y như cũ, chỉ ấm áp một chút rồi biến mất, Tả Tiểu Đa thở dài: "Sau này đừng nhặt nữa, mấy năm nay, những đan dược mà ngươi nhặt cho ta ăn có chừng một xe rồi, một chút tác dụng cũng không có. Ngươi đừng có..."
Không đợi hắn nói xong thì Tả Tiểu Niệm đã cười lạnh, nói: "À à, hôm nay ngươi bản lãnh lắm, còn dám quản tỷ tỷ này nữa đúng không?"
Tả Tiểu Đa trong nháy mắt bại lui.
Hết cách rồi, địa vị của mình trong nhà quá thấp, hơn nữa võ lực cũng quá thấp, bất kỳ người nào trong nhà cũng có thể đè mình xuống đánh cho tơi bời. Nhất là Tả Tiểu Niệm, bây giờ một mình Tả Tiểu Niệm đánh một sư đoàn mình cũng đơn giản giống như chơi...
Lần trước chọc giận nàng, bị nàng ném lên không trung, rơi từ độ cao một trăm mét xuống, sau đó nàng bắt được rồi lại ném lên, liên tục bảy tám lần như vậy, suýt chút nữa hắn bị dọa đến hồn phi phách tán... Bạo lực nữ!
"Ngươi muốn bao nhiêu tiền?"
Nghe Tả Tiểu Niệm hỏi như vậy, Tả Tiểu Đa mừng rỡ nói: "Không nhiều..."
"Một vạn có đủ hay không?" Tả Tiểu Niệm sờ chiếc nhẫn ngọc trắng noãn của mình, một chồng tiền mặt dày cộm xuất hiện trước mặt.
"Đủ! Đủ!" Tả Tiểu Đa mừng rỡ, hai mắt bắt ra tia sáng long lanh.
Tiền!
Có số tiền này thì mình có thể thuận lợi...
"Hừ... đây là tiền lương với tiền thưởng suốt cả năm của ta..." Tả Tiểu Niệm đảo mắt, đột nhiên để tiền mặt ra sau lưng, sau đó ưỡn ngực lên.
Tả Tiểu Đa đang đưa tay qua muốn cầm lấy tiền, móng vuốt gần như đặt lên trên ngực của Tả Tiểu Niệm, hắn vội vàng rụt tay lại, mặt đỏ tới mang tai gầm nhẹ: "Tả Tiểu Niệm! Ngươi làm gì đó!!"
Tả Tiểu Niệm cười hắc hắc, nghiêng đầu hỏi: "Ta có đẹp không?"
Tả Tiểu Đa cả giận nói: "Xinh đẹp! Đẹp! Được chưa!"
Tả Tiểu Niệm không thèm nhìn sự phẫn nộ của hắn, đưa cổ lại gần, thấp giọng nói: "Vậy ngươi có muốn hay không..."
"Không muốn!" Tả Tiểu Đa chật vật nhảy ra sau một bước, xoay người chạy: "Ta không cần tiền nữa không được sao... chỉ có một vạn đồng mà lại muốn ta làm chuyện như thế... hừ..."
Chạy một mạch ra tới ngoài cửa, trái tim nhỏ vẫn còn đang đập bình bịch.
Tiếng cười hì hì của Tả Tiểu Niệm từ trong phòng vọng ra, sau đó là một sấp tiền dày cộp bị ném ra ngoài: "Cầm lấy đi! Hừ... Cẩu Cẩu, ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của tỷ tỷ đâu!”
"Còn nữa, tiền này đừng để cho cha mẹ biết."