Chương 41: Quá Đen Quá Đen! (2)
Tần Phương Dương vỗ bàn một cái, rốt cuộc nhịn không được nổi giận phừng phừng: "Vớ vẩn! Ngươi dùng năng lượng tu luyện, dùng năng lượng khôi phục... Chẳng lẽ là trên trời rơi xuống à?”
“Đây không phải là tài nguyên dạy học của trường học sao? Còn phải trả tiền nữa sao?”
“Trường học không phải mua à? Cứ như vậy không duyên không cớ tặng không cho ngươi? Ngươi nghĩ ngươi là ai?!”
Tần Phương Dương nhiều năm bình thản tâm cảnh, bị Tả Tiểu Đa một khi đánh vỡ, lần đầu tiên lại có loại xúc động muốn đánh học sinh.
“Vầng...” Tả Tiểu Đa có vẻ không vui, nghĩ đến lại phải lấy ra một số tiền lớn, lập tức cảm giác toàn thân đều đau, trong lúc nhất thời hô hấp khó khăn, nuốt ngụm nước bọt, nói: "Thầy Tần... học phí là bao nhiêu ạ?”
Tần Phương Dương cúi thấp đầu nhìn mặt bàn, rầu rĩ nói: "Một trăm nghìn tệ một cái học kỳ. Ngoài ra còn phải đóng thêm năm mươi viên Tinh Hồn thạch hạ phẩm.”
Tả Tiểu Đa như là bị kim đâm nhảy dựng lên, giọng bén nhọn như con mèo bị dẫm vào đuôi: "Một trăm nghìn! Nhiều như vậy? Ăn cướp à?? Đây là học viện, hay là hắc điếm thế!!”
Tần Phương Dương xạm mặt lại: "...”
Tả Tiểu Đa lòng đầy căm phẫn: "Ta có cẩn thận tính qua, căn cứ chi phí mỗi Võ Sĩ tu luyện, coi như một năm...”
Ầm!
Không thể nhịn được nữa, Tần Phương Dương vung một cước đá Tả Tiểu Đa ra cửa.
“Ngày mai không đóng, không cho phép vào lớp!”
Rầm một tiếng đóng cửa lại!
Thật sự là không muốn nói thêm với tên nhóc này thêm một câu nào nữa!
Ta xem như đã nhìn ra, tiểu tử này chính là một tên liều mạng chiếm tiện nghi thà chết chứ không chịu thiệt, bảo hắn lấy tiền ra, quả thực không khác gì lấy mạng của hắn!
"Cha mẹ hắn không phải là người làm ăn đấy chứ!” Tần Phương Dương tức giận bất bình: "Làm sao lại nuôi được một đứa….. như thế...!"
...
“Đen!”
“Thật sự là quá đen!”
Trên đường đi về nhà, Tả Tiểu Đa vẫn tức giận bất bình, tự lẩm bẩm.
“Quả thực là quá đen!”
“Đó là cái thế đạo gì...”
“Quả thực là ăn người không nhả xương!”
Tả Tiểu Đa mắng không ngừng.
“Học phí lớp Võ Đồ một năm chỉ có năm nghìn, lớp Võ Sĩ một cái học kỳ thế mà tận một trăm nghìn! Còn muốn thu thêm năm mươi viên Tinh Hồn thạch hạ phẩm! Tại sao không đi ăn cướp luôn đi! Đây là trường học? Đây là trường học bồi dưỡng nhân tài... ăn cướp cũng chẳng ác như thế này...”
“Ơ mà không đúng, Tiểu Niệm từ nhỏ đến lớn đi học tu luyện, sao lại không tốn một xu nào nhỉ... còn thường xuyên nhận được đồ tốt. Làm sao đến lượt ta lại không có đãi ngộ như vậy...”
Tả Tiểu Đa tức giận bất bình.
“Trong nhà vừa phải bỏ ra một triệu rồi, làm gì còn có một trăm nghìn?”
Tả Tiểu Đa trăm mối lo.
“Vốn riêng của mình... tính toán đâu ra đấy tất cả cộng lại cũng chỉ có 7,020... lấy tiền đâu ra bây giờ?”
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng nghĩ dược cách gì, giậm chân một cái nghiến răng, Tả Tiểu Đa ngửa mặt lên trời thở than: "Thiên tài như ta thế mà còn phải nộp học phí... Chẳng lẽ không nên phát học bổng cho ta sao? Quá đen, thật sự là quá đen...”
Vượt qua một lối đi.
Phía trước đã là đường cái.
Mặc dù lúc này đang lúc hoàng hôn, nhưng trên đường cái vẫn có không ít người.
Một cô gái đeo chiếc túi màu hồng phấn đang loay hoay chiếc điện thoại trong tay, tựa vào cột đèn đường nhìn đến xuất thần, khóe miệng thỉnh thoảng còn nở nụ cười.
Giữa dòng người qua lại vội vàng, lại phá lệ có chút yên tĩnh.
Có vẻ như đang nói chuyện phiếm cùng người nào đó? Tả Tiểu Đa bản năng phẩm bình một chút: "Chiều cao không đủ... quá thấp, màu da quá tối, còn có... mụn?... Tóc quá ngắn, không thẳng, còn chẻ ngọn nữa, cổ không tính quá thon dài... bắp chân quá thô, mông thì, bên trong thấy không rõ lắm...”
“Nhưng mà bạn trai nàng dáng dấp còn tạm được, cao gầy, khuôn mặt có chút điểm trai, còn rất quan tâm, cứ rón rén nhẹ nhàng tới gần nàng, nhìn là biết là một người đàn ông tốt... hả? Bạn trai? Không đúng... đậu xanh, tên đó là móc túi!"
Tả Tiểu Đa kinh ngạc.
Thanh niên kia nhẹ chân nhẹ tay tới gần cô gái, thuần thục lấy ra lưỡi lam, vô thanh vô thức rạch một đường trên chiếc túi xách, nhẹ nhàng rút từ bên trong ra...
Ví tiền?!
Nhưng sau đó xoay người, điềm nhiên như không có việc gì cúi đầu hướng về phía Tả Tiểu Đa.
Hắn rõ ràng nhìn thấy Tả Tiểu Đa, cũng biết Tả Tiểu Đa đã nhìn thấy mọi hành động của hắn, lại vẫn cứ yên tâm không kiêng nể gì cả, cà lơ phất phơ đi thẳng tới.
Sau lưng, cô gái đang cầm điện thoại di động kia vẫn còn tiếp tục cười ngây ngô, không phát giác gì.
Mắt thấy hắn sắp đi ngang qua mình.
Tả Tiểu Đa theo bản năng muốn tiến lên ngăn lại.
Đồ ăn cắp, ta là người trời sinh tinh thần trọng nghĩa, làm sao có thể tha thứ cho một tên móc túi như ngươi được? Đây chính là cơ hội tốt để ta thay trời hành đạo, cướp phú tế bần!
Đang muốn tiến lên, trước mắt đột nhiên sáng lên.
Ồ? Xem tướng!
Đây là một khách hàng tiềm năng nha.
Cơ hội kiếm điểm khí vận tới rồi...
Thanh niên kia nhìn thấy Tả Tiểu Đa cũng không có có động tác gì, càng có dũng khí, hừ một tiếng, muốn đi qua.
Xoạt!
Tả Tiểu Đa vươn một tay ra, một thanh nắm chặt cổ áo người thanh niên, ánh mắt sầu lo tang thương nhìn mặt người thanh niên, không ngừng xem kỹ.
Quét tới quét lui.
Thanh niên: "Ngươi... Ngươi làm gì đó?”
Tên này sao mà khỏe thế? Chẳng lẽ là võ giả? Tả Tiểu Đa thở dài một hơi: "A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, Vô Lượng Thiên Tôn... Vị thí chủ này, ta nhìn mặt ngươi có vẻ không được tốt.”
Thanh niên lập tức sững sờ, cả giận nói: "Buông tay! Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Tả Tiểu Đa một mặt trách trời thương dân: "Thí chủ, tướng mạo này của ngươi không tốt, có hắc khí lượn lờ, càng có vận rủi xông đỉnh, ta thấy ngươi hôm nay... Hung thần trước mắt, chỉ sợ sẽ có họa sát thân.”
Thanh niên: "???”
Tả Tiểu Đa chân thành mà nói: "Nào nào nào, gặp mặt tức là cơ duyên, bần đạo sẽ xem thử ngươi, giúp ngươi hóa giải một chút, tận lực hóa đi hung thần này, tự nhiên sẽ đại cát. Cũng không cần nhiều, chỉ cần thí chủ bố thí một nghìn tệ tiền nhân quả là được rồi.”
“Đây không phải là tài nguyên dạy học của trường học sao? Còn phải trả tiền nữa sao?”
“Trường học không phải mua à? Cứ như vậy không duyên không cớ tặng không cho ngươi? Ngươi nghĩ ngươi là ai?!”
Tần Phương Dương nhiều năm bình thản tâm cảnh, bị Tả Tiểu Đa một khi đánh vỡ, lần đầu tiên lại có loại xúc động muốn đánh học sinh.
“Vầng...” Tả Tiểu Đa có vẻ không vui, nghĩ đến lại phải lấy ra một số tiền lớn, lập tức cảm giác toàn thân đều đau, trong lúc nhất thời hô hấp khó khăn, nuốt ngụm nước bọt, nói: "Thầy Tần... học phí là bao nhiêu ạ?”
Tần Phương Dương cúi thấp đầu nhìn mặt bàn, rầu rĩ nói: "Một trăm nghìn tệ một cái học kỳ. Ngoài ra còn phải đóng thêm năm mươi viên Tinh Hồn thạch hạ phẩm.”
Tả Tiểu Đa như là bị kim đâm nhảy dựng lên, giọng bén nhọn như con mèo bị dẫm vào đuôi: "Một trăm nghìn! Nhiều như vậy? Ăn cướp à?? Đây là học viện, hay là hắc điếm thế!!”
Tần Phương Dương xạm mặt lại: "...”
Tả Tiểu Đa lòng đầy căm phẫn: "Ta có cẩn thận tính qua, căn cứ chi phí mỗi Võ Sĩ tu luyện, coi như một năm...”
Ầm!
Không thể nhịn được nữa, Tần Phương Dương vung một cước đá Tả Tiểu Đa ra cửa.
“Ngày mai không đóng, không cho phép vào lớp!”
Rầm một tiếng đóng cửa lại!
Thật sự là không muốn nói thêm với tên nhóc này thêm một câu nào nữa!
Ta xem như đã nhìn ra, tiểu tử này chính là một tên liều mạng chiếm tiện nghi thà chết chứ không chịu thiệt, bảo hắn lấy tiền ra, quả thực không khác gì lấy mạng của hắn!
"Cha mẹ hắn không phải là người làm ăn đấy chứ!” Tần Phương Dương tức giận bất bình: "Làm sao lại nuôi được một đứa….. như thế...!"
...
“Đen!”
“Thật sự là quá đen!”
Trên đường đi về nhà, Tả Tiểu Đa vẫn tức giận bất bình, tự lẩm bẩm.
“Quả thực là quá đen!”
“Đó là cái thế đạo gì...”
“Quả thực là ăn người không nhả xương!”
Tả Tiểu Đa mắng không ngừng.
“Học phí lớp Võ Đồ một năm chỉ có năm nghìn, lớp Võ Sĩ một cái học kỳ thế mà tận một trăm nghìn! Còn muốn thu thêm năm mươi viên Tinh Hồn thạch hạ phẩm! Tại sao không đi ăn cướp luôn đi! Đây là trường học? Đây là trường học bồi dưỡng nhân tài... ăn cướp cũng chẳng ác như thế này...”
“Ơ mà không đúng, Tiểu Niệm từ nhỏ đến lớn đi học tu luyện, sao lại không tốn một xu nào nhỉ... còn thường xuyên nhận được đồ tốt. Làm sao đến lượt ta lại không có đãi ngộ như vậy...”
Tả Tiểu Đa tức giận bất bình.
“Trong nhà vừa phải bỏ ra một triệu rồi, làm gì còn có một trăm nghìn?”
Tả Tiểu Đa trăm mối lo.
“Vốn riêng của mình... tính toán đâu ra đấy tất cả cộng lại cũng chỉ có 7,020... lấy tiền đâu ra bây giờ?”
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng nghĩ dược cách gì, giậm chân một cái nghiến răng, Tả Tiểu Đa ngửa mặt lên trời thở than: "Thiên tài như ta thế mà còn phải nộp học phí... Chẳng lẽ không nên phát học bổng cho ta sao? Quá đen, thật sự là quá đen...”
Vượt qua một lối đi.
Phía trước đã là đường cái.
Mặc dù lúc này đang lúc hoàng hôn, nhưng trên đường cái vẫn có không ít người.
Một cô gái đeo chiếc túi màu hồng phấn đang loay hoay chiếc điện thoại trong tay, tựa vào cột đèn đường nhìn đến xuất thần, khóe miệng thỉnh thoảng còn nở nụ cười.
Giữa dòng người qua lại vội vàng, lại phá lệ có chút yên tĩnh.
Có vẻ như đang nói chuyện phiếm cùng người nào đó? Tả Tiểu Đa bản năng phẩm bình một chút: "Chiều cao không đủ... quá thấp, màu da quá tối, còn có... mụn?... Tóc quá ngắn, không thẳng, còn chẻ ngọn nữa, cổ không tính quá thon dài... bắp chân quá thô, mông thì, bên trong thấy không rõ lắm...”
“Nhưng mà bạn trai nàng dáng dấp còn tạm được, cao gầy, khuôn mặt có chút điểm trai, còn rất quan tâm, cứ rón rén nhẹ nhàng tới gần nàng, nhìn là biết là một người đàn ông tốt... hả? Bạn trai? Không đúng... đậu xanh, tên đó là móc túi!"
Tả Tiểu Đa kinh ngạc.
Thanh niên kia nhẹ chân nhẹ tay tới gần cô gái, thuần thục lấy ra lưỡi lam, vô thanh vô thức rạch một đường trên chiếc túi xách, nhẹ nhàng rút từ bên trong ra...
Ví tiền?!
Nhưng sau đó xoay người, điềm nhiên như không có việc gì cúi đầu hướng về phía Tả Tiểu Đa.
Hắn rõ ràng nhìn thấy Tả Tiểu Đa, cũng biết Tả Tiểu Đa đã nhìn thấy mọi hành động của hắn, lại vẫn cứ yên tâm không kiêng nể gì cả, cà lơ phất phơ đi thẳng tới.
Sau lưng, cô gái đang cầm điện thoại di động kia vẫn còn tiếp tục cười ngây ngô, không phát giác gì.
Mắt thấy hắn sắp đi ngang qua mình.
Tả Tiểu Đa theo bản năng muốn tiến lên ngăn lại.
Đồ ăn cắp, ta là người trời sinh tinh thần trọng nghĩa, làm sao có thể tha thứ cho một tên móc túi như ngươi được? Đây chính là cơ hội tốt để ta thay trời hành đạo, cướp phú tế bần!
Đang muốn tiến lên, trước mắt đột nhiên sáng lên.
Ồ? Xem tướng!
Đây là một khách hàng tiềm năng nha.
Cơ hội kiếm điểm khí vận tới rồi...
Thanh niên kia nhìn thấy Tả Tiểu Đa cũng không có có động tác gì, càng có dũng khí, hừ một tiếng, muốn đi qua.
Xoạt!
Tả Tiểu Đa vươn một tay ra, một thanh nắm chặt cổ áo người thanh niên, ánh mắt sầu lo tang thương nhìn mặt người thanh niên, không ngừng xem kỹ.
Quét tới quét lui.
Thanh niên: "Ngươi... Ngươi làm gì đó?”
Tên này sao mà khỏe thế? Chẳng lẽ là võ giả? Tả Tiểu Đa thở dài một hơi: "A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, Vô Lượng Thiên Tôn... Vị thí chủ này, ta nhìn mặt ngươi có vẻ không được tốt.”
Thanh niên lập tức sững sờ, cả giận nói: "Buông tay! Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Tả Tiểu Đa một mặt trách trời thương dân: "Thí chủ, tướng mạo này của ngươi không tốt, có hắc khí lượn lờ, càng có vận rủi xông đỉnh, ta thấy ngươi hôm nay... Hung thần trước mắt, chỉ sợ sẽ có họa sát thân.”
Thanh niên: "???”
Tả Tiểu Đa chân thành mà nói: "Nào nào nào, gặp mặt tức là cơ duyên, bần đạo sẽ xem thử ngươi, giúp ngươi hóa giải một chút, tận lực hóa đi hung thần này, tự nhiên sẽ đại cát. Cũng không cần nhiều, chỉ cần thí chủ bố thí một nghìn tệ tiền nhân quả là được rồi.”