Chương 66
Gần đây Phó Tranh có thể coi là mặt tươi như hoa, vừa giành được tình yêu, vừa thuận nước đẩy thuyền thú nhận bí mật thân phận giả của mình. Mọi thứ đều suôn sẻ hơn anh mong đợi, Ninh Uyển chấp nhận điều này một cách vô cùng dịu dàng và bao dung.
Vốn dĩ Phó Tranh đã lo lắng một khi thú nhận thân phận ông chủ của mình, ngay cả khi Ninh Uyển tha thứ cho anh, cô sẽ có cảm giác thù ghét và xa cách vì sự chênh lệch thân phận. Thế nhưng không ngờ tất cả không xảy ra, khi trước Ninh Uyển đối xử với anh thế nào, hiện giờ cô vẫn đối xử với anh như vậy.
Sau khi trải qua một cuối tuần ngọt ngào, Phó Tranh và Ninh Uyển trở lại với công việc căng thẳng ở xã khu. Mặc dù Phó Tranh có thể trở lại tổng bộ bất cứ lúc nào vì anh đã thú nhận thân phận, nhưng anh không muốn để lại ấn tượng mình vô trách nhiệm cho Ninh Uyển. Dù muốn rời khỏi xã khu thì cũng nên làm xong những chuyện nên làm ở xã khu, sau đó chờ bố trí nhân viên luân chuyển mới, sau khi bàn giao ổn thỏa mới dẹp bỏ hoàn toàn công việc này.
Nhiệm vụ quan trọng cuối cùng ở xã khu chính là đại hội thể dục thể thao phổ cập pháp luật xã khu sẽ được tổ chức sau hai ngày nữa, các hạng mục hoạt động không gay gắt, đã chú đến các độ tuổi của xã khu, có các hạng mục khác nhau tương ứng cho các độ tuổi khác nhau, chi phí do Hiệp hội luật sư và công ty Chính Nguyên gánh vác. Để khuyến khích sự nhiệt tình tham gia của mọi người, hầu hết người tham gia đều có thưởng. Chỉ cần tham gia là có thể nhận được đồ gia dụng như máy giặt, tivi; Món quà nhỏ như bột giặt, chậu rửa mặt, bộ ba khăn tắm; giải nhất, nhì, ba còn lại là ngoài những vật dụng hàng ngày, sẽ được tiền thưởng hậu hĩnh.
“Quả nhiên phần thưởng và tiền bạc là động lực khiến mọi người tích cực tham gia.” Ninh Uyển nhìn danh sách đăng ký và số người ở máy tính hậu trường, không nhịn được cảm thán, “Thực ra hoạt động phổ cập pháp luật xã khu tổ chức hàng năm, nhưng những năm trước đều là hoạt động mở bàn tư vấn, phát đơn tuyên truyền, dán áp phích phổ cập pháp luật, kéo băng rôn, lập tài khoản công chúng, mặc dù hình thức khá tốt, cũng có thể khiến mọi người nhận thấy việc phổ cập pháp luật, nhưng nói thật lòng, tính tương tác đặc biệt kém.”
“Nhưng lần này dùng hình thức một đại hội thể thao vui nhộn, cộng với nhiều phần thưởng và tiền thưởng hấp dẫn, quả nhiên có nhiều người đăng ký danh sách.”
Về hoạt động phổ cập pháp luật xã khu lần này, trước đó Ninh Uyển đã trao đổi với chủ nhiệm Quý, trong đại hội thể thao ngoài các hạng mục cá nhân theo độ tuổi khác nhau, còn có nhiều hạng mục gia đình. Để phù hợp với chủ đề phổ cập pháp luật, các môn thể thao trước khi tham gia thi đấu cần phải trả lời một số kiến thức nhỏ về pháp luật xã khu, trả lời chính xác thì mới giành được tư cách tham gia cuộc thi. Về điểm này, mọi người lần này rõ ràng rất hăng hái, dù sao chỉ cần có thể tham gia thi đấu, thì người xem cũng có giải thưởng, các cô bác không chê giải thưởng lớn nhỏ, cho dù nhỏ như cục xà bông, họ đều rất nhiệt tình.
Gần đây Ninh Uyển đã dành hết sức lực cho hoạt động lần này, bận đến sứt đầu mẻ trán. Phó Tranh đành tiếp tục chia sẻ phần công việc tư vấn xã khu ban đầu, và nhân tiện giúp thu xếp công việc đại hội thể thao thú vị phổ cập pháp luật. Đồng thời, thời gian Phó Tranh gia nhập tổng bộ đã đến gần, một số công việc trong tổng bộ cần bàn giao, vì thế chiều hôm đó Phó Tranh tranh thủ giờ nghỉ trưa vội vàng chạy đến tổng bộ Chính Nguyên.
***
Hiện giờ anh đã khôi phục thân phận trước mặt Ninh Uyển, Phó Tranh vào công ty Chính Nguyên càng thêm tự tin và thoải mái, mặc dù không công khai thân phận trong công ty, nhưng đến văn phòng của Cao Viễn cũng không cần lảng tránh ánh mắt người khác nữa. Sau khi anh và Cao Viễn hoàn thành một số bàn giao công việc, anh cảm thấy có vài chuyện nên giải thích với Cao Viễn.
“Tôi đã thú nhận với Ninh Uyển, cô ấy chấp nhận sự giấu giếm của tôi mà không có bất cứ sự thù ghét nào.” Phó Tranh mím môi, “Bởi vì dự án hốc cây trao đổi bí mật, chuyện này cuối cùng cũng thuận lợi suôn sẻ trôi qua, cho nên tôi vẫn muốn cảm ơn cậu.”
Cao Viễn nghe xong không nhịn được trở nên đắc ý: “Cậu xem cậu xem, Cao Viễn tôi một khi ra tay, chắc chắn giải quyết êm đẹp! Thế nhưng chúng ta đã là bạn, loại cảm ơn như mời ăn cơm các thứ thì không cần đâu, quan hệ chúng ta tốt như vậy, chúng ta không câu nệ những thứ giả dối này.” Anh ấy dừng một chút, nói với vẻ đứng đắn, “Phải cảm ơn thì cần tiền thật bạc thật, như này đi, đại ân không nói cảm ơn, vậy miễn phí đưa tôi một vụ án thương mại đi, yêu cầu tôi không cao, định mức hơn 30 triệu là được.”
“Được, cho cậu định mức 60 triệu.”
Lúc Cao Viễn đưa ra “yêu cầu không an phận”, không hy vọng Phó Tranh sẽ đồng ý. Với sự lạnh lùng sắc sảo của anh chàng Phó Tranh này, anh ấy tự đưa ra 30 triệu, cuối cùng chắc chắn sẽ giảm nửa, có một vụ 15 triệu là quá tốt rồi, kết quả không ngờ Phó Tranh không trả giá, còn tăng gấp đôi trên cơ sở cái giá anh ấy báo?
Cao Viễn lúc này hơi sợ: “Phó Tranh, cậu sốt sao? Hiện giờ tư duy minh mẫn sao? Lẽ nào bởi vì cậu yêu đương với Ninh Uyển nên kích động đến mất trí rồi?”
Phó Tranh mím môi: “30 triệu coi như quà tạ lễ của cậu.”
“Thế 30 triệu còn lại?”
Phó Tranh suy tư một lúc, sau đó hắng giọng: “Là bồi thường cho cậu.”
“Bồi thường?” Lúc này Cao Viễn càng không thể đoán được, “Cậu đã làm tổn thương tôi khi nào? Tại sao tôi không biết? Bồi thường phương diện nào?”
“Phương diện tinh thần.”
“?”
Phó Tranh bình tĩnh nói: “Cậu cũng biết, lúc tạo nhân vật để tránh khỏi sự thật, tôi sẽ tạo ra một số lẫn lộn và xử lý nghệ thuật hóa về thông tin bối cảnh và quan hệ nhân vật. Lúc đó tôi tự đặt mình là một luật sư thực tập gia đình sa sút, đương nhiên không thể có một người bạn đại Par như cậu, nhưng cần phải hợp lý hóa vấn đề điều Trần Thước đi, đầy một lính nhảy dù là tôi đến xã khu, cho nên đã đảo ngược lý do hành vi của cậu.”
Cao Viễn lập tức tỏ vẻ thấu hiểu: “Tôi hiểu tôi hiểu, thế nhưng điều này đáng giá 30 triệu?” Anh ấy đảo mắt, nói với vẻ hiếu kỳ, “Còn nữa, cậu đã tạo lý do gì về tôi?”
“Tóm lại cậu đừng để ý quá, vụ án định mức 30 triệu, tôi sẽ cho cậu thêm một chút.”
Vợ của Cao Viễn thích mua sắm, Cao Viễn lại làm việc chăm chỉ nuôi gia đình để bà xã phụ trách xinh đẹp như hoa. Phó Tranh bỗng nhiên mất trí muốn tặng anh ấy định mức lớn như vậy, đương nhiên anh ấy không từ chối. Chỉ là rốt cuộc vẫn có chút để ý hình tượng mà anh ấy bị Phó Tranh nhào nặn, vào một giây trước khi Phó Tranh rời đi, anh ấy vẫn tò mò truy hỏi.
Phó Tranh bị Cao Viễn truy hỏi đến cùng cũng hết cách: “Tại sao Ninh Uyển bị điều đến xã khu, cậu biết lý do chứ?”
Vứt lại câu này, Phó Tranh lại liếc Cao Viễn một cái: “Nói thật lòng, thực ra cậu không cần biết, tôi vốn muốn đến hốc cây trao đổi bí mật, nhưng nghĩ đi nghĩ lại quá phiền phức, vậy thì cứ thế này đi. Tóm lại, thân phận của tôi giờ đã rõ ràng, nỗi oan của cậu trong lòng Ninh Uyển đương nhiên được rửa sạch, cậu chỉ cần biết, sau này tôi và cậu lại có thể làm việc chung một cách quang minh chính đại là được.”
Trên đầu Cao Viễn toàn dấu hỏi, anh ấy tự lẩm bẩm: “Nguyên nhân Ninh Uyển bị điều tới xã khu? Không phải bởi vì cô ấy không phục quy tắc ngầm bị Kim Kiến Hoa đối phó sao? Nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi và cậu, Phó Tranh đến xã khu không phải là...”
“Mẹ nó!” Nói đến đây, Cao Viễn đã hiểu rồi.
Tiện nhân Phó Tranh, vậy mà lại tạo cho anh ấy một nhân vật quỷ điên dùng quy tắc ngầm? Hơn nữa cho dù dùng quy tắc ngầm với đàn ông, anh ấy đến mức ra tay với Phó Tranh sao? Cậu ta ngoài việc đẹp trai một chút, kiếm tiền nhiều một chút, có biết làm việc nhà không? Biết nấu cơm không? Biết hỏi han ân cần không? Anh ấy dùng quy tắc ngầm với ai không dùng đi dùng với cậu ta? Là anh ấy chê những ngày tháng mình sống quá tốt, cho nên mới mất tự trọng đi mời một vị phật lớn về nhà à? Hơn nữa trong nhà có vợ - một bà nội như này đã đủ rồi! Còn dùng quy tắc ngầm với Phó Tranh, chẳng lẽ anh ấy không sợ chết còn rước một đôi sống mái song sát đến ngay trước mắt mình sao?
Nghĩ như vậy, niềm vui sướng trong lòng khi vừa được nhận không vụ án trị giá 60 triệu bỗng chốc bay sạch, thậm chí anh ấy còn cảm thấy ôm nỗi oan lớn như vậy, đáng ra phải trị giá 600 triệu!
Phó Tranh rác rưởi, hủy hoại danh tiết của anh ấy!
***
Phó Tranh nghĩ rằng anh đã thú nhận thân phận, vì thế không cần giải thích cụ thể cho Ninh Uyển tại sao anh lại đến công ty Chính Nguyên vào giờ nghỉ trưa. Nhưng anh hoàn toàn không nhận ra, trong lòng Ninh Uyển chuyện này hoàn toàn là một cách hiểu khác.
Về việc Phó Tranh tranh thủ giờ nghỉ trưa đến công ty Chính Nguyên, thực ra Ninh Uyển hơi đau lòng. Anh không được đại Par tuyển chọn, nhưng dẫu sao anh cũng có lòng tự trọng của đàn ông, cũng muốn có chỗ đứng trong nghề luật sư này. Vì thế những việc hiện giờ có thể làm là chạy đến tổng bộ càng nhiều càng tốt vào thời gian rảnh ngoài công việc xã khu, tích cực chủ động giúp việc cho những vị đối tác khác. Một là tạo cảm giác tồn tại cho mình, hai là nếu như có đối tác nào công nhận thái độ và sự cố gắng của anh, có lẽ cho dù không thể vào đội đối tác cấp cao, cũng có thể vào đội đối tác bậc trung.
Vì thế Ninh Uyển hiểu chuyện không hỏi nhiều về việc Phó Tranh gần đây thường xuyên ra vào tổng bộ Chính Nguyên. Loại chuyện này biết rõ trong bụng là được, hỏi nhiều quá sẽ khiến Phó Tranh xấu hổ và tổn thương.
Trên thực tế, cuộc sống của Ninh Uyển gần đây đã trải qua rất nhiều thay đổi lớn. Mặc dù chưa phỏng vấn, nhưng chuyện như phỏng vấn chẳng qua chỉ là mang tính quy trình, một khi đã qua kỳ thi viết, về cơ bản đã có thể gia nhập đội đại Par, mà đồng thời cô cũng kết thúc sự nghiệp độc thân.
Bởi vì cô sắp gia nhập đội đại Par, công việc xã khu đương nhiên cần phải bàn giao, tổng bộ đã đưa ra danh sách luân chuyển, xác định hai luật sư sẽ được bàn giao trong thời gian tới. Cũng như danh sách luân chuyển sau này, các quy tắc công việc chi tiết đã được ban hành cho mảng công việc ở xã khu, trong tương lai sẽ không xuất hiện tình trạng khai trừ, lưu đày, lãng quên hay giữ nguyên chức vụ nữa. Biểu hiện của các luật sư luân chuyển ở xã khu cũng sẽ được tính vào đánh giá cuối năm, biểu hiện tệ trực tiếp trừ vào thưởng cuối năm.
Lúc đầu Ninh Uyển bị “lưu đày” đến xã khu, cô đặc biệt không cam lòng. Hai năm nay khi cảm thấy buồn chán vì áp lực nặng nề công việc xã khu, cô cũng từng cầu nguyện có thể sớm rời khỏi nơi này. Nhưng giờ việc này sắp đến gần, cô lại có chút không nỡ. Cô vừa viết nhật ký bàn giao, ghi chép lại rất nhiều những việc cần chú ý ở xã khu, chi tiết xử lý công việc, những lỗ hổng cô đã vấp phải, mặt khác cô cũng nhớ lại và tổng kết từng vụ án mà cô đã giải quyết trong hai năm qua. Mặc dù nói thẳng ra đều là những vụ án nhỏ lông gà vỏ tỏi, nhưng trên thực tế chúng đã làm thay đổi cuộc sống của một số người.
Đặc biệt là phiên sơ thẩm về vụ ly hôn và tranh chấp quyền nuôi con của Thư Ninh vừa kết thúc cách đây vài ngày, càng khiến Ninh Uyển cảm khái và vui mừng.
Từ sau khi Thư Ninh dẫn con gái ra chuyển ra ở riêng, Ngu Phi Viễn đương nhiên chứng nào tật nấy, lại là quỳ xuống nhận lỗi, lại vừa khóc vừa tự tát mình. Cũng may lần này Thư Ninh thật sự đã hạ quyết tâm, sống chết không tha thứ cho Ngu Phi Viễn, hơn nữa anh ta phát hiện thái độ Thư Ninh kiên quyết, Ngu Phi Viễn cũng lật mặt, mềm không được bắt đầu cứng rắn. Anh ta bắt đầu dùng lời lẽ dọa nạt Thư Ninh, gọi điện nửa đêm quấy rối, thậm chí sau khi tìm được địa chỉ mới của Thư Ninh, tìm người đến quét sơn lên cửa. Dưới kiến nghị của Ninh Uyển và Phó Tranh, Thư Ninh đã lắp camera ở cửa, các cuộc gọi và tin nhắn cũng đã ghi âm và chụp màn hình. Đã tiến hành lưu giữ bằng chứng và công chứng cho những hành vi này, cuối cùng Ngu Phi Viễn uy hiếp đe dọa đều không có tác dụng, ngược lại lại có lợi cho Thư Ninh, càng chứng minh anh ta đã áp bức Thư Ninh như thế nào trong cuộc hôn nhân này.
Vì thế cuối cùng trận đầu đã thắng, sơ thẩm phán quyết ly hôn, vì Thư Ninh đã tìm được một công việc ổn định đàng hoàng, khi trước Ngu Thi Âm cũng do cô ấy chăm sóc trong một thời gian dài, vì mục đích tốt cho trẻ con, quyền nuôi dưỡng Ngu Thi Âm cũng được phán cho Thư Ninh, Ngu Phi Viễn cần phải chu cấp phí nuôi dưỡng cho đứa trẻ hàng tháng cho đến khi cô bé 18 tuổi.
“Anh ta chu cấp hay không cũng không sao, tự tôi kiếm đã đủ rồi. Dù có kiệm ăn kiệm mặc cũng sẽ không đối xử tệ bạc với con gái tôi. Lúc trước cảm thấy bản thân rất vô dụng, không thể rời khỏi anh ta sống một cuộc sống độc lập, cũng cảm thấy phụ nữ ly hôn nuôi con sẽ bị xã hội đối xử phân biệt, sống không dễ dàng. Nhưng giờ tôi phát hiện hoàn toàn không như vậy. Mặc dù thực sự khó hơn người khác một chút, nhưng vẫn có thể tiếp tục kiên trì, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn.”
Lần này Thư Ninh đến thăm, khí sắc cô ấy cũng tốt hơn nhiều, ánh mắt sáng, không còn là người khóa trái cửa phòng vì sợ nói chuyện như trước: “Sau khi ly thân mới phát hiện, thực ra có hay không có Ngu Phi Viễn cũng giống nhau, tôi có thể tự kiếm tiền, vốn không khó như anh ta từng mô tả. Lúc đó tôi mới nhận ra, thực ra anh ta tồn tại hay không cũng vậy, thậm chí không tồn tại càng tốt, con gái cũng không còn u ám và mặt mày ủ rũ, thành tích học tập ngày một tiến bộ!”
Mặc dù Ngu Phi Viễn không phục với phán quyết của phiên sơ thẩm và bảy tỏ ý định kháng cáo, nhưng cho dù Ninh Uyển hay Thư Ninh đều rất tin tưởng rằng Ngu Phi Viễn sẽ không thể trở mình trong phiên phúc thẩm, thậm chí với tính cách kiểm soát điên cuồng của Ngu Phi Viễn, e rằng trước phiên phúc thẩm, anh ta lại có thể cống hiến một loạt bằng chứng mới chứng minh cuộc hôn nhân của anh ta và Thư Ninh hoàn toàn không cần thiết phải tiếp tục.
Về việc Ninh Uyển sắp rời khỏi xã khu, Thư Ninh lộ vẻ vô cùng không nỡ, đồng thời có chút lo lắng: “Vậy phúc thẩm...”
“Cô đừng lo, tôi sẽ đi theo vụ án của cô từ đầu đến cuối, đối phó kháng cáo ở phúc thẩm cứ giao cho tôi là được, cô không cần lo lắng.”
Thư Ninh có được câu trả lời khẳng định, mới cảm ơn rối rít rồi rời đi.
Đến khi vụ án của Thư Ninh kết thúc, công việc còn lại trong tay cũng chỉ còn đại hội thể thao thú vị phổ cập pháp luật mà thôi.
***
Vào lúc Ninh Uyển và Phó Tranh đang bận rộn hoàn thành từng bước với công việc riêng, cuộc sống cũng tiến lên phía gọn gàng ngăn nắp, trong lòng Trần Thước đập tan sự thay đổi đời sống tình cảm một cách dời sông lấp biển.
Bởi vì thời vận của anh ta xui xẻo, bị chó đập trúng dẫn đến gián đoạn màn tỏ tình bằng ánh điện của mình. Nhưng giờ đây là lúc anh ta suy nghĩ lại làm thế nào tỏ tình.
Theo kế hoạch ngày mai Trần Thước mới xuất viện, Ninh Uyển cũng đã nói sáng sớm mai sẽ đến đón anh ta xuất viện, còn đi ăn mừng xua đuổi xui xẻo cho anh ta, nhưng ai biết tình trạng hồi phục của Trần Thước khá tốt, bác sĩ nói với anh ta không cần đợi đến mai, hôm nay đã có thể xuất viện.
Từ sau khi bị đập trúng, vì gãy tay nên không thể tiếp tục công việc, sếp của Trần Thước cũng cho anh ta nghỉ phép, còn tặng anh ta lì xì an ủi, vì thế mỗi ngày Trần Thước nằm trên giường bệnh gần như chẳng có việc gì làm, nhưng nhờ “món quà” này mà anh ta có nhiều thời gian hơn, hầu như toàn dùng để suy nghĩ chuyện của Ninh Uyển.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, nếu như đúng ngày mai xuất viện, không chỉ Ninh Uyển đến, Phó Tranh chắc chắn cũng đến theo, thậm chí vài đồng nghiệp tốt trong công ty có thể cũng thu xếp thời gian đến. Một đám người lộn xộn như vậy, với cơ hội xuất viện tốt như vậy, e rằng thậm chí không thể nói một câu riêng tư với Ninh Uyển...
Sau khi phân tích như vậy, Trần Thước đã đưa ra quyết định gần như lập tức, không nói với ai, hôm nay xuất viện! Cho Ninh Uyển một bất ngờ!
Thế nhưng mặc dù đã xuất viện, nhưng cơ xương bị thương cần một trăm ngày, xương sườn của anh ta vẫn chưa liền hẳn, cánh tay bị gãy vẫn bó thạch cao, đi lại khá bất tiện. Trước đây anh ta muốn dùng ánh điện để tỏ tình, nhưng tiếc là vì tai bay vạ gió quá bất ngờ, Trần Thước thậm chí còn chưa kịp trao đổi rõ ràng với những căn hộ tương ứng, hiện giờ anh đã thành thế này, lại leo từng lầu “du thuyết” thực sự hơi quá khó khăn, hơn nữa anh ta cũng có ám ảnh với hai tòa nhà đó, không muốn đến nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Thước cảm thấy lần tỏ tình này nên thay đổi phương thức.
Anh ta đã thức gần như cả đêm qua, cuối cùng đã tìm ra cách tỏ tình mới: Ninh Uyển là một người đặc biệt lương thiện, hiện giờ đúng lúc anh ta bị thương, sao lại không lợi dụng điểm này?
Nếu như anh “vô ý” tiết lộ với Ninh Uyển gần đây bố mẹ anh ta không có thời gian đến chăm sóc anh ta, đồng thời bịa ra một câu chuyện bi thảm, ví dụ như căn nhà đi thuê khi trước đúng lúc đến hạn, anh ta bị chủ nhà đuổi đi; Bởi vì gãy tay, gãy xương sườn nên cuộc sống có nhiều bất tiện cần người chăm sóc, nhưng xung quanh lại không tìm được người đáng tin. Hơn nữa cũng hy vọng không bị tụt lại phía sau trên công việc, hy vọng có thể có người mỗi ngày đều cập nhật tin tức công ty cho anh ta.
Trần Thước gần như chắc chắn tin rằng, chỉ cần anh ta mở lời bán thảm như vậy cho Ninh Uyển, Ninh Uyển sẽ gần như không do dự mà “cứu anh khỏi nước và lửa”. Trước đó Ninh Uyển đã mua một căn hộ nhỏ, phòng khách vẫn có thể cho người ngủ, có khoảng thời gian Ninh Uyển kẹt tiền thậm chí còn từng muốn cải tạo phòng khách tìm người đến thuê chung chia sẻ áp lực cuộc sống. Giờ đây chỉ cần anh ta thể hiện đủ thê thảm, lại sẵn sàng trả tiền thuê nhà, dựa vào giao tình nhiều năm quen biết Ninh Uyển, cô chắc chắn đồng ý để anh ta ở tạm một thời gian.
Ở nhờ có ý nghĩa thế nào? Nghĩa là mỗi ngày ngẩng đầu cúi đầu đều gặp, nghĩa là lâu ngày sinh tình, nghĩa là “nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng trước”, nghĩa là có thể thể hiện ưu điểm của mình một cách toàn diện và nắm bắt được Ninh Uyển trong sự thay đổi một cách vô tri vô giác.
Lùi lại vạn bước, cho dù không thể ở nhờ, Trần Thước mang máng nhớ ra căn nhà bên cạnh Ninh Uyển đang bỏ trống, cũng không phải không thể liên lạc thuê ở. Tóm lại, không thể làm bạn cùng nhà thì làm hàng xóm, cũng là rất tuyệt.
Vết thương của anh ta cần ít nhất ba tháng điều trị, đến khi vết thương bình phục, độ sâu đậm tình cảm với Ninh Uyển cũng đã đến giới hạn thay đổi về chất, lúc đó tỏ tình với cô, bày một trái tim bằng nến, tặng hoa hồng, người bạn gái này không phải đã nắm chắc trong tay rồi sao?
Trần Thước rất tự tin với sự quyến rũ của mình. Anh ta cho rằng mình vẫn chưa có được Ninh Uyển là do hai người dành quá ít thời gian riêng tư cho nhau do trở ngại công việc thường ngày. Vì thế ấn tượng của Ninh Uyển về anh ta vẫn dừng lại ở thời kỳ thanh xuân cấp ba, cô không thể đánh giá anh ta bằng con mắt đối với một một người đàn ông trưởng thành, luôn cảm thấy anh ta là một đàn em, cho nên cô sẽ không muốn nghĩ đến mức yêu đương.
Những ngày ở trong bệnh viện, Trần Thước đã đọc thuộc với những thứ như “Kinh thánh tình yêu”, “Làm thế nào để mở khóa tình yêu chị em thành công”, “Những kỹ năng cần thiết để trở thành một người đàn ông trưởng thành lịch lãm”, “Tuyển tập chuyện tình” và tất cả những cuốn sách quý về tình yêu được đánh giá và đề xuất cao, anh đã dùng thái độ đương đầu với kỳ thi tư pháp để học tập và tiêu hóa chúng, gặp phải điểm đặc biệt kinh điển, dùng bàn tay trái vẫn còn khỏe của mình cố gắng ghi chép vào sổ tay.
Hiện giờ, Trần Thước cảm thấy anh ta đã trang bị kiến thức lý thuyết đầy đủ và hệ thống, chỉ đợi có thể cùng Ninh Uyển gần gũi sớm tối thực hành lý thuyết.
Chỉ là mặc dù có thể xuất viện, nhưng chuyện gãy xương không thể phục hồi trong ngày một ngày hai. Trần Thước phải bó bột, động tác vẫn còn chậm chạp và lúng túng. Cũng may trước đó một y tá thực tập trẻ phụ trách khu bệnh của anh ta vẫn luôn đã chăm sóc anh ta rất tốt, hôm nay đúng lúc cô ấy trực ban, cô ấy giúp anh ta chạy trước chạy sau làm giấy xuất viện, bỗng chốc đã giúp anh ta bớt không ít rắc rối.
Sau khi xuất viện, Trần Thước không muốn lãng phí một phút nào, đã mua đồ ngọt là trà sữa Ninh Uyển thích, đi thẳng đến văn phòng xã khu. Trước khi xuất phát, Trần Thước còn cố ý đến tiệm cắt tóc để tỉa lại tóc của mình, tạo kiểu đẹp trai, đảm bảo vẻ ngoài chỉnh chu tinh tế, sau đó mới đến xã khu.
Trước khi xuất viện một ngày, trong lòng Trần Thước rõ ràng rất ung dung và chắc chắn. Một là có thể tạo cho Ninh Uyển bất ngờ vui mừng, hai là nếu ngày mai anh mới xuất viện, lúc Ninh Uyển và những người khác đến thì dáng vẻ lâu ngày ở bệnh viện của anh ta là: Đầu tóc trông không có tinh thần, lại mặc quần áo người bệnh, hình tượng đó thực sự không đẹp chút nào.
Đến khi hưng phấn bừng bừng chạy đến xã khu và mở cửa văn phòng, Phó Tranh khiến người khác chán ghét không có ở đó, chỉ có mình Ninh Uyển, sau niềm vui ngắn ngủi của Trần Thước, Ninh Uyển lại cho anh ta niềm vui lớn hơn: Cô nhìn thấy anh ta, quả nhiên tràn đầy sự kinh ngạc thực sự không thể che giấu.
“Trần Thước! Sao hôm nay cậu lại xuất viện trước? Cậu cũng không nói với tôi, nếu biết tôi đã sớm qua đón cậu rồi.”
“Không sao. Tôi chỉ nghĩ không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của chị, việc ở bên xã khu rất nhiều, chị vừa đi còn không biết bao nhiêu việc sẽ chất đống, ở đây lại không có ai tiếp quản, còn không phải sau khi chị tan làm còn phải tăng ca sao?” Dáng vẻ Trần Thước ngoan ngoãn hiểu chuyện, “Dù sao tôi vẫn còn trẻ, vẫn chưa đến 30, khả năng hồi phục rất tốt. Bác sĩ nói có thể xuất viện sớm, một là có thể nhường chỗ cho bệnh nhân khác càng sớm càng tốt, hai là có thể sớm quay về xã khu giúp chị.”
Trần Thước nói với vẻ nghiêm túc: “Hiện giờ tôi như này, mặc dù phải cố gắng tránh đi công tác hay di chuyển, nhưng ở văn phòng xã khu trả lời tư vấn tại chỗ của cư dân hoàn toàn không thành vấn đề.”
Ninh Uyển quả nhiên từ chối: “Không không, cậu vẫn nên mau chóng về nhà nằm nghỉ ngơi đi, lượng công việc chưa đến mức một mình tôi không gánh vác nổi, hơn nữa còn có Phó Tranh mà.”
Phó Tranh Phó Tranh! Đến đâu cũng là Phó Tranh, trong lòng Trần Thước hận chết Phó Tranh, nhưng nét mặt anh ta vẫn lạnh nhạt điềm tĩnh, hơn nữa thành công thuận theo lời của Ninh Uyển chuyển đến chủ đề mà anh ta muốn nói.
“Nhưng về nhà... Căn nhà tôi thuê xảy ra chút vấn đề, hiện giờ không có nơi để đi. Bố mẹ tôi đúng lúc ra nước ngoài du lịch, bởi vì tôi đã trưởng thành nhưng luôn không chịu đi xem mắt, Tết cũng không dẫn bạn gái về nhà nên bố mẹ và tôi đã cãi nhau, họ nói chỉ cần một ngày tôi còn độc thân thì chính là một ngày mặc kệ sống chết của tôi, hai người họ vẫn rất phóng khoáng, cũng không định về nước chăm sóc tôi.”
Trần Thước thấp giọng nói, đang chuẩn bị tiếp tục thể hiện sự bị thảm và cô đơn bất lực, cánh cửa văn phòng đã bị mở ra, Phó Tranh đã về.
Trong lòng Trần Thước gần như nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía cửa, người này không về lúc khác, nhất định cứ về vào lúc này?
Phó Tranh cũng sững sờ khi nhìn thấy Trần Thước, sau đó nhìn cánh tay còn bó bột của Trần Thước và nói: “Không về nhà nghỉ ngơi à?’
“Không cần, đàn chị Ninh Uyển chắc chắn cần tôi ở đây.”
Phó Tranh lại bật cười: “Không cần thiết “thân tàn chí kiên” như vậy, văn phòng này còn có tôi, cậu về nhà nghỉ ngơi đi.”
???
Thái độ giọng điệu này, sao lại giống như anh coi mình là chủ nhân của văn phòng?
Trần Thước quyết định đàng hoàng dạy Phó Tranh làm người, anh ta nhìn Ninh Uyển một cách đáng thương, không quan tâm ánh mắt của Phó Tranh, đi theo kế hoạch ban đầu của mình, một lần nữa giải thích tình trạng hiện giờ không có người chăm sóc không có nơi nào ở, sau đó đưa ra khẩn cầu cốt lõi.
“Tôi nghĩ đến trước đây phòng khách nhà chị không phải muốn chia ra tìm một người thuê chung sao? Đúng lúc tôi cần tìm một căn nhà ở tạm, trước khi vết thương lành, có thể để tôi ở tạm không? Cũng trả tiền thuê nhưng bình thường, không biết chị có để ý hay không...”
Hai từ “để ý” cuối cùng của Trần Thước còn chưa kịp nói xong, Phó Tranh đã cắt ngang anh ta: “Để ý.”
Trần Thước lúc này không nhịn nổi, anh ta trừng mắt với Phó Tranh: “Tôi đang hỏi Ninh Uyển, chuyện này liên quan gì đến anh? Lại không phải tôi ở nhà anh!”
Phó Tranh cười: “Vậy không được, bởi vì phòng khách nhà Ninh Uyển cho dù có cho người ở, cũng là tôi ở.”
Mặc dù Trần Thước không nói, nhưng anh ta nhìn Ninh Uyển như tố cáo, ánh mắt đó, không cần lời nói, đã đầy ý nghĩa “dựa vào đâu”.
Chỉ là cảnh tượng Ninh Uyển khiển trách Phó Tranh mà Trần Thước đợi không xảy ra, Ninh Uyển chỉ cười ngượng ngùng, sau đó thật sự đã từ chối anh ta: “Tôi hiện giờ không cho thuê, lúc trước cũng chỉ nói đùa mà thôi, tôi quên nói với cậu, bây giờ tôi và Phó Tranh đang yêu nhau.”
Đôi khi con người quá sốc, gặp phải đả kích mạnh mẽ bỗng chốc không kịp phản ứng sẽ tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Trần Thước lúc này cũng như vậy, thậm chí anh ta còn đáp lại trong vô thức một cách điềm tĩnh.
“Ồ, là vậy à...”
Phó Tranh đối diện cười: “Là vậy đấy, thời gian cậu nằm viện xảy ra khá nhiều chuyện, nhưng tóm lại, bây giờ tôi và Ninh Uyển đang ở bên nhau, cho nên cho dù Ninh Uyển không để ý, tôi cũng sẽ để ý.”
“...”
Phó Tranh nhìn thời gian: “Sắp tan làm rồi. Tối nay tôi và Ninh Uyển hẹn nhau đi xem phim, không nói chuyện với cậu nữa. Cậu vẫn nên giữ gìn sức khỏe, mặc dù là người trẻ, cơ thể có thể hồi phục khá nhanh, nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe tâm lý, trong thời gian dưỡng bệnh, một người có thể khá nhàm chán dễ suy nghĩ linh tinh, sau này tôi sẽ giới thiệu cho cậu vài cuốn sách phân tích vụ án luật thương mại hay. Đúng lúc hiện giờ cậu độc thân, cậu cho rằng mình chưa đến 30 và vẫn còn trẻ trung, vậy tốt hơn hết nên chú tâm hơn đến sự nghiệp, dốc sức chăm chỉ chút.”
Phó Tranh cười: “Cuối cùng thì chuyện duyên phận vẫn rất khó nói. Cậu nhìn tôi đi, đã đến 30 tuổi vẫn có thể tìm được Ninh Uyển, cậu phải cố gắng hơn, đến 30 cũng có thể tìm được bạn gái mình yêu.”
“...”
Phó Tranh nói xong, cũng không đếm xỉa đến phản ứng của Trần Thước, tự kéo tay Ninh Uyển, vẫy tay chào với Trần Thước, cứ thế nắm tay Ninh Uyển rời đi.
Trần Thước vốn dĩ rất thích chó, nhưng lúc này, nhìn bóng lưng của Ninh Uyển và Phó Tranh rời đi, hận không thể giết sạch chó trên đời. Anh ta chỉ bị chó đập trúng nằm viện mấy ngày mà thôi, kết quả đã thay đổi bất ngờ, đến khi anh ta quay về, mọi thứ đều thay đổi...
Loại động vật như chó, nên tuyệt chủng!
Vốn dĩ Phó Tranh đã lo lắng một khi thú nhận thân phận ông chủ của mình, ngay cả khi Ninh Uyển tha thứ cho anh, cô sẽ có cảm giác thù ghét và xa cách vì sự chênh lệch thân phận. Thế nhưng không ngờ tất cả không xảy ra, khi trước Ninh Uyển đối xử với anh thế nào, hiện giờ cô vẫn đối xử với anh như vậy.
Sau khi trải qua một cuối tuần ngọt ngào, Phó Tranh và Ninh Uyển trở lại với công việc căng thẳng ở xã khu. Mặc dù Phó Tranh có thể trở lại tổng bộ bất cứ lúc nào vì anh đã thú nhận thân phận, nhưng anh không muốn để lại ấn tượng mình vô trách nhiệm cho Ninh Uyển. Dù muốn rời khỏi xã khu thì cũng nên làm xong những chuyện nên làm ở xã khu, sau đó chờ bố trí nhân viên luân chuyển mới, sau khi bàn giao ổn thỏa mới dẹp bỏ hoàn toàn công việc này.
Nhiệm vụ quan trọng cuối cùng ở xã khu chính là đại hội thể dục thể thao phổ cập pháp luật xã khu sẽ được tổ chức sau hai ngày nữa, các hạng mục hoạt động không gay gắt, đã chú đến các độ tuổi của xã khu, có các hạng mục khác nhau tương ứng cho các độ tuổi khác nhau, chi phí do Hiệp hội luật sư và công ty Chính Nguyên gánh vác. Để khuyến khích sự nhiệt tình tham gia của mọi người, hầu hết người tham gia đều có thưởng. Chỉ cần tham gia là có thể nhận được đồ gia dụng như máy giặt, tivi; Món quà nhỏ như bột giặt, chậu rửa mặt, bộ ba khăn tắm; giải nhất, nhì, ba còn lại là ngoài những vật dụng hàng ngày, sẽ được tiền thưởng hậu hĩnh.
“Quả nhiên phần thưởng và tiền bạc là động lực khiến mọi người tích cực tham gia.” Ninh Uyển nhìn danh sách đăng ký và số người ở máy tính hậu trường, không nhịn được cảm thán, “Thực ra hoạt động phổ cập pháp luật xã khu tổ chức hàng năm, nhưng những năm trước đều là hoạt động mở bàn tư vấn, phát đơn tuyên truyền, dán áp phích phổ cập pháp luật, kéo băng rôn, lập tài khoản công chúng, mặc dù hình thức khá tốt, cũng có thể khiến mọi người nhận thấy việc phổ cập pháp luật, nhưng nói thật lòng, tính tương tác đặc biệt kém.”
“Nhưng lần này dùng hình thức một đại hội thể thao vui nhộn, cộng với nhiều phần thưởng và tiền thưởng hấp dẫn, quả nhiên có nhiều người đăng ký danh sách.”
Về hoạt động phổ cập pháp luật xã khu lần này, trước đó Ninh Uyển đã trao đổi với chủ nhiệm Quý, trong đại hội thể thao ngoài các hạng mục cá nhân theo độ tuổi khác nhau, còn có nhiều hạng mục gia đình. Để phù hợp với chủ đề phổ cập pháp luật, các môn thể thao trước khi tham gia thi đấu cần phải trả lời một số kiến thức nhỏ về pháp luật xã khu, trả lời chính xác thì mới giành được tư cách tham gia cuộc thi. Về điểm này, mọi người lần này rõ ràng rất hăng hái, dù sao chỉ cần có thể tham gia thi đấu, thì người xem cũng có giải thưởng, các cô bác không chê giải thưởng lớn nhỏ, cho dù nhỏ như cục xà bông, họ đều rất nhiệt tình.
Gần đây Ninh Uyển đã dành hết sức lực cho hoạt động lần này, bận đến sứt đầu mẻ trán. Phó Tranh đành tiếp tục chia sẻ phần công việc tư vấn xã khu ban đầu, và nhân tiện giúp thu xếp công việc đại hội thể thao thú vị phổ cập pháp luật. Đồng thời, thời gian Phó Tranh gia nhập tổng bộ đã đến gần, một số công việc trong tổng bộ cần bàn giao, vì thế chiều hôm đó Phó Tranh tranh thủ giờ nghỉ trưa vội vàng chạy đến tổng bộ Chính Nguyên.
***
Hiện giờ anh đã khôi phục thân phận trước mặt Ninh Uyển, Phó Tranh vào công ty Chính Nguyên càng thêm tự tin và thoải mái, mặc dù không công khai thân phận trong công ty, nhưng đến văn phòng của Cao Viễn cũng không cần lảng tránh ánh mắt người khác nữa. Sau khi anh và Cao Viễn hoàn thành một số bàn giao công việc, anh cảm thấy có vài chuyện nên giải thích với Cao Viễn.
“Tôi đã thú nhận với Ninh Uyển, cô ấy chấp nhận sự giấu giếm của tôi mà không có bất cứ sự thù ghét nào.” Phó Tranh mím môi, “Bởi vì dự án hốc cây trao đổi bí mật, chuyện này cuối cùng cũng thuận lợi suôn sẻ trôi qua, cho nên tôi vẫn muốn cảm ơn cậu.”
Cao Viễn nghe xong không nhịn được trở nên đắc ý: “Cậu xem cậu xem, Cao Viễn tôi một khi ra tay, chắc chắn giải quyết êm đẹp! Thế nhưng chúng ta đã là bạn, loại cảm ơn như mời ăn cơm các thứ thì không cần đâu, quan hệ chúng ta tốt như vậy, chúng ta không câu nệ những thứ giả dối này.” Anh ấy dừng một chút, nói với vẻ đứng đắn, “Phải cảm ơn thì cần tiền thật bạc thật, như này đi, đại ân không nói cảm ơn, vậy miễn phí đưa tôi một vụ án thương mại đi, yêu cầu tôi không cao, định mức hơn 30 triệu là được.”
“Được, cho cậu định mức 60 triệu.”
Lúc Cao Viễn đưa ra “yêu cầu không an phận”, không hy vọng Phó Tranh sẽ đồng ý. Với sự lạnh lùng sắc sảo của anh chàng Phó Tranh này, anh ấy tự đưa ra 30 triệu, cuối cùng chắc chắn sẽ giảm nửa, có một vụ 15 triệu là quá tốt rồi, kết quả không ngờ Phó Tranh không trả giá, còn tăng gấp đôi trên cơ sở cái giá anh ấy báo?
Cao Viễn lúc này hơi sợ: “Phó Tranh, cậu sốt sao? Hiện giờ tư duy minh mẫn sao? Lẽ nào bởi vì cậu yêu đương với Ninh Uyển nên kích động đến mất trí rồi?”
Phó Tranh mím môi: “30 triệu coi như quà tạ lễ của cậu.”
“Thế 30 triệu còn lại?”
Phó Tranh suy tư một lúc, sau đó hắng giọng: “Là bồi thường cho cậu.”
“Bồi thường?” Lúc này Cao Viễn càng không thể đoán được, “Cậu đã làm tổn thương tôi khi nào? Tại sao tôi không biết? Bồi thường phương diện nào?”
“Phương diện tinh thần.”
“?”
Phó Tranh bình tĩnh nói: “Cậu cũng biết, lúc tạo nhân vật để tránh khỏi sự thật, tôi sẽ tạo ra một số lẫn lộn và xử lý nghệ thuật hóa về thông tin bối cảnh và quan hệ nhân vật. Lúc đó tôi tự đặt mình là một luật sư thực tập gia đình sa sút, đương nhiên không thể có một người bạn đại Par như cậu, nhưng cần phải hợp lý hóa vấn đề điều Trần Thước đi, đầy một lính nhảy dù là tôi đến xã khu, cho nên đã đảo ngược lý do hành vi của cậu.”
Cao Viễn lập tức tỏ vẻ thấu hiểu: “Tôi hiểu tôi hiểu, thế nhưng điều này đáng giá 30 triệu?” Anh ấy đảo mắt, nói với vẻ hiếu kỳ, “Còn nữa, cậu đã tạo lý do gì về tôi?”
“Tóm lại cậu đừng để ý quá, vụ án định mức 30 triệu, tôi sẽ cho cậu thêm một chút.”
Vợ của Cao Viễn thích mua sắm, Cao Viễn lại làm việc chăm chỉ nuôi gia đình để bà xã phụ trách xinh đẹp như hoa. Phó Tranh bỗng nhiên mất trí muốn tặng anh ấy định mức lớn như vậy, đương nhiên anh ấy không từ chối. Chỉ là rốt cuộc vẫn có chút để ý hình tượng mà anh ấy bị Phó Tranh nhào nặn, vào một giây trước khi Phó Tranh rời đi, anh ấy vẫn tò mò truy hỏi.
Phó Tranh bị Cao Viễn truy hỏi đến cùng cũng hết cách: “Tại sao Ninh Uyển bị điều đến xã khu, cậu biết lý do chứ?”
Vứt lại câu này, Phó Tranh lại liếc Cao Viễn một cái: “Nói thật lòng, thực ra cậu không cần biết, tôi vốn muốn đến hốc cây trao đổi bí mật, nhưng nghĩ đi nghĩ lại quá phiền phức, vậy thì cứ thế này đi. Tóm lại, thân phận của tôi giờ đã rõ ràng, nỗi oan của cậu trong lòng Ninh Uyển đương nhiên được rửa sạch, cậu chỉ cần biết, sau này tôi và cậu lại có thể làm việc chung một cách quang minh chính đại là được.”
Trên đầu Cao Viễn toàn dấu hỏi, anh ấy tự lẩm bẩm: “Nguyên nhân Ninh Uyển bị điều tới xã khu? Không phải bởi vì cô ấy không phục quy tắc ngầm bị Kim Kiến Hoa đối phó sao? Nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi và cậu, Phó Tranh đến xã khu không phải là...”
“Mẹ nó!” Nói đến đây, Cao Viễn đã hiểu rồi.
Tiện nhân Phó Tranh, vậy mà lại tạo cho anh ấy một nhân vật quỷ điên dùng quy tắc ngầm? Hơn nữa cho dù dùng quy tắc ngầm với đàn ông, anh ấy đến mức ra tay với Phó Tranh sao? Cậu ta ngoài việc đẹp trai một chút, kiếm tiền nhiều một chút, có biết làm việc nhà không? Biết nấu cơm không? Biết hỏi han ân cần không? Anh ấy dùng quy tắc ngầm với ai không dùng đi dùng với cậu ta? Là anh ấy chê những ngày tháng mình sống quá tốt, cho nên mới mất tự trọng đi mời một vị phật lớn về nhà à? Hơn nữa trong nhà có vợ - một bà nội như này đã đủ rồi! Còn dùng quy tắc ngầm với Phó Tranh, chẳng lẽ anh ấy không sợ chết còn rước một đôi sống mái song sát đến ngay trước mắt mình sao?
Nghĩ như vậy, niềm vui sướng trong lòng khi vừa được nhận không vụ án trị giá 60 triệu bỗng chốc bay sạch, thậm chí anh ấy còn cảm thấy ôm nỗi oan lớn như vậy, đáng ra phải trị giá 600 triệu!
Phó Tranh rác rưởi, hủy hoại danh tiết của anh ấy!
***
Phó Tranh nghĩ rằng anh đã thú nhận thân phận, vì thế không cần giải thích cụ thể cho Ninh Uyển tại sao anh lại đến công ty Chính Nguyên vào giờ nghỉ trưa. Nhưng anh hoàn toàn không nhận ra, trong lòng Ninh Uyển chuyện này hoàn toàn là một cách hiểu khác.
Về việc Phó Tranh tranh thủ giờ nghỉ trưa đến công ty Chính Nguyên, thực ra Ninh Uyển hơi đau lòng. Anh không được đại Par tuyển chọn, nhưng dẫu sao anh cũng có lòng tự trọng của đàn ông, cũng muốn có chỗ đứng trong nghề luật sư này. Vì thế những việc hiện giờ có thể làm là chạy đến tổng bộ càng nhiều càng tốt vào thời gian rảnh ngoài công việc xã khu, tích cực chủ động giúp việc cho những vị đối tác khác. Một là tạo cảm giác tồn tại cho mình, hai là nếu như có đối tác nào công nhận thái độ và sự cố gắng của anh, có lẽ cho dù không thể vào đội đối tác cấp cao, cũng có thể vào đội đối tác bậc trung.
Vì thế Ninh Uyển hiểu chuyện không hỏi nhiều về việc Phó Tranh gần đây thường xuyên ra vào tổng bộ Chính Nguyên. Loại chuyện này biết rõ trong bụng là được, hỏi nhiều quá sẽ khiến Phó Tranh xấu hổ và tổn thương.
Trên thực tế, cuộc sống của Ninh Uyển gần đây đã trải qua rất nhiều thay đổi lớn. Mặc dù chưa phỏng vấn, nhưng chuyện như phỏng vấn chẳng qua chỉ là mang tính quy trình, một khi đã qua kỳ thi viết, về cơ bản đã có thể gia nhập đội đại Par, mà đồng thời cô cũng kết thúc sự nghiệp độc thân.
Bởi vì cô sắp gia nhập đội đại Par, công việc xã khu đương nhiên cần phải bàn giao, tổng bộ đã đưa ra danh sách luân chuyển, xác định hai luật sư sẽ được bàn giao trong thời gian tới. Cũng như danh sách luân chuyển sau này, các quy tắc công việc chi tiết đã được ban hành cho mảng công việc ở xã khu, trong tương lai sẽ không xuất hiện tình trạng khai trừ, lưu đày, lãng quên hay giữ nguyên chức vụ nữa. Biểu hiện của các luật sư luân chuyển ở xã khu cũng sẽ được tính vào đánh giá cuối năm, biểu hiện tệ trực tiếp trừ vào thưởng cuối năm.
Lúc đầu Ninh Uyển bị “lưu đày” đến xã khu, cô đặc biệt không cam lòng. Hai năm nay khi cảm thấy buồn chán vì áp lực nặng nề công việc xã khu, cô cũng từng cầu nguyện có thể sớm rời khỏi nơi này. Nhưng giờ việc này sắp đến gần, cô lại có chút không nỡ. Cô vừa viết nhật ký bàn giao, ghi chép lại rất nhiều những việc cần chú ý ở xã khu, chi tiết xử lý công việc, những lỗ hổng cô đã vấp phải, mặt khác cô cũng nhớ lại và tổng kết từng vụ án mà cô đã giải quyết trong hai năm qua. Mặc dù nói thẳng ra đều là những vụ án nhỏ lông gà vỏ tỏi, nhưng trên thực tế chúng đã làm thay đổi cuộc sống của một số người.
Đặc biệt là phiên sơ thẩm về vụ ly hôn và tranh chấp quyền nuôi con của Thư Ninh vừa kết thúc cách đây vài ngày, càng khiến Ninh Uyển cảm khái và vui mừng.
Từ sau khi Thư Ninh dẫn con gái ra chuyển ra ở riêng, Ngu Phi Viễn đương nhiên chứng nào tật nấy, lại là quỳ xuống nhận lỗi, lại vừa khóc vừa tự tát mình. Cũng may lần này Thư Ninh thật sự đã hạ quyết tâm, sống chết không tha thứ cho Ngu Phi Viễn, hơn nữa anh ta phát hiện thái độ Thư Ninh kiên quyết, Ngu Phi Viễn cũng lật mặt, mềm không được bắt đầu cứng rắn. Anh ta bắt đầu dùng lời lẽ dọa nạt Thư Ninh, gọi điện nửa đêm quấy rối, thậm chí sau khi tìm được địa chỉ mới của Thư Ninh, tìm người đến quét sơn lên cửa. Dưới kiến nghị của Ninh Uyển và Phó Tranh, Thư Ninh đã lắp camera ở cửa, các cuộc gọi và tin nhắn cũng đã ghi âm và chụp màn hình. Đã tiến hành lưu giữ bằng chứng và công chứng cho những hành vi này, cuối cùng Ngu Phi Viễn uy hiếp đe dọa đều không có tác dụng, ngược lại lại có lợi cho Thư Ninh, càng chứng minh anh ta đã áp bức Thư Ninh như thế nào trong cuộc hôn nhân này.
Vì thế cuối cùng trận đầu đã thắng, sơ thẩm phán quyết ly hôn, vì Thư Ninh đã tìm được một công việc ổn định đàng hoàng, khi trước Ngu Thi Âm cũng do cô ấy chăm sóc trong một thời gian dài, vì mục đích tốt cho trẻ con, quyền nuôi dưỡng Ngu Thi Âm cũng được phán cho Thư Ninh, Ngu Phi Viễn cần phải chu cấp phí nuôi dưỡng cho đứa trẻ hàng tháng cho đến khi cô bé 18 tuổi.
“Anh ta chu cấp hay không cũng không sao, tự tôi kiếm đã đủ rồi. Dù có kiệm ăn kiệm mặc cũng sẽ không đối xử tệ bạc với con gái tôi. Lúc trước cảm thấy bản thân rất vô dụng, không thể rời khỏi anh ta sống một cuộc sống độc lập, cũng cảm thấy phụ nữ ly hôn nuôi con sẽ bị xã hội đối xử phân biệt, sống không dễ dàng. Nhưng giờ tôi phát hiện hoàn toàn không như vậy. Mặc dù thực sự khó hơn người khác một chút, nhưng vẫn có thể tiếp tục kiên trì, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn.”
Lần này Thư Ninh đến thăm, khí sắc cô ấy cũng tốt hơn nhiều, ánh mắt sáng, không còn là người khóa trái cửa phòng vì sợ nói chuyện như trước: “Sau khi ly thân mới phát hiện, thực ra có hay không có Ngu Phi Viễn cũng giống nhau, tôi có thể tự kiếm tiền, vốn không khó như anh ta từng mô tả. Lúc đó tôi mới nhận ra, thực ra anh ta tồn tại hay không cũng vậy, thậm chí không tồn tại càng tốt, con gái cũng không còn u ám và mặt mày ủ rũ, thành tích học tập ngày một tiến bộ!”
Mặc dù Ngu Phi Viễn không phục với phán quyết của phiên sơ thẩm và bảy tỏ ý định kháng cáo, nhưng cho dù Ninh Uyển hay Thư Ninh đều rất tin tưởng rằng Ngu Phi Viễn sẽ không thể trở mình trong phiên phúc thẩm, thậm chí với tính cách kiểm soát điên cuồng của Ngu Phi Viễn, e rằng trước phiên phúc thẩm, anh ta lại có thể cống hiến một loạt bằng chứng mới chứng minh cuộc hôn nhân của anh ta và Thư Ninh hoàn toàn không cần thiết phải tiếp tục.
Về việc Ninh Uyển sắp rời khỏi xã khu, Thư Ninh lộ vẻ vô cùng không nỡ, đồng thời có chút lo lắng: “Vậy phúc thẩm...”
“Cô đừng lo, tôi sẽ đi theo vụ án của cô từ đầu đến cuối, đối phó kháng cáo ở phúc thẩm cứ giao cho tôi là được, cô không cần lo lắng.”
Thư Ninh có được câu trả lời khẳng định, mới cảm ơn rối rít rồi rời đi.
Đến khi vụ án của Thư Ninh kết thúc, công việc còn lại trong tay cũng chỉ còn đại hội thể thao thú vị phổ cập pháp luật mà thôi.
***
Vào lúc Ninh Uyển và Phó Tranh đang bận rộn hoàn thành từng bước với công việc riêng, cuộc sống cũng tiến lên phía gọn gàng ngăn nắp, trong lòng Trần Thước đập tan sự thay đổi đời sống tình cảm một cách dời sông lấp biển.
Bởi vì thời vận của anh ta xui xẻo, bị chó đập trúng dẫn đến gián đoạn màn tỏ tình bằng ánh điện của mình. Nhưng giờ đây là lúc anh ta suy nghĩ lại làm thế nào tỏ tình.
Theo kế hoạch ngày mai Trần Thước mới xuất viện, Ninh Uyển cũng đã nói sáng sớm mai sẽ đến đón anh ta xuất viện, còn đi ăn mừng xua đuổi xui xẻo cho anh ta, nhưng ai biết tình trạng hồi phục của Trần Thước khá tốt, bác sĩ nói với anh ta không cần đợi đến mai, hôm nay đã có thể xuất viện.
Từ sau khi bị đập trúng, vì gãy tay nên không thể tiếp tục công việc, sếp của Trần Thước cũng cho anh ta nghỉ phép, còn tặng anh ta lì xì an ủi, vì thế mỗi ngày Trần Thước nằm trên giường bệnh gần như chẳng có việc gì làm, nhưng nhờ “món quà” này mà anh ta có nhiều thời gian hơn, hầu như toàn dùng để suy nghĩ chuyện của Ninh Uyển.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, nếu như đúng ngày mai xuất viện, không chỉ Ninh Uyển đến, Phó Tranh chắc chắn cũng đến theo, thậm chí vài đồng nghiệp tốt trong công ty có thể cũng thu xếp thời gian đến. Một đám người lộn xộn như vậy, với cơ hội xuất viện tốt như vậy, e rằng thậm chí không thể nói một câu riêng tư với Ninh Uyển...
Sau khi phân tích như vậy, Trần Thước đã đưa ra quyết định gần như lập tức, không nói với ai, hôm nay xuất viện! Cho Ninh Uyển một bất ngờ!
Thế nhưng mặc dù đã xuất viện, nhưng cơ xương bị thương cần một trăm ngày, xương sườn của anh ta vẫn chưa liền hẳn, cánh tay bị gãy vẫn bó thạch cao, đi lại khá bất tiện. Trước đây anh ta muốn dùng ánh điện để tỏ tình, nhưng tiếc là vì tai bay vạ gió quá bất ngờ, Trần Thước thậm chí còn chưa kịp trao đổi rõ ràng với những căn hộ tương ứng, hiện giờ anh đã thành thế này, lại leo từng lầu “du thuyết” thực sự hơi quá khó khăn, hơn nữa anh ta cũng có ám ảnh với hai tòa nhà đó, không muốn đến nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Thước cảm thấy lần tỏ tình này nên thay đổi phương thức.
Anh ta đã thức gần như cả đêm qua, cuối cùng đã tìm ra cách tỏ tình mới: Ninh Uyển là một người đặc biệt lương thiện, hiện giờ đúng lúc anh ta bị thương, sao lại không lợi dụng điểm này?
Nếu như anh “vô ý” tiết lộ với Ninh Uyển gần đây bố mẹ anh ta không có thời gian đến chăm sóc anh ta, đồng thời bịa ra một câu chuyện bi thảm, ví dụ như căn nhà đi thuê khi trước đúng lúc đến hạn, anh ta bị chủ nhà đuổi đi; Bởi vì gãy tay, gãy xương sườn nên cuộc sống có nhiều bất tiện cần người chăm sóc, nhưng xung quanh lại không tìm được người đáng tin. Hơn nữa cũng hy vọng không bị tụt lại phía sau trên công việc, hy vọng có thể có người mỗi ngày đều cập nhật tin tức công ty cho anh ta.
Trần Thước gần như chắc chắn tin rằng, chỉ cần anh ta mở lời bán thảm như vậy cho Ninh Uyển, Ninh Uyển sẽ gần như không do dự mà “cứu anh khỏi nước và lửa”. Trước đó Ninh Uyển đã mua một căn hộ nhỏ, phòng khách vẫn có thể cho người ngủ, có khoảng thời gian Ninh Uyển kẹt tiền thậm chí còn từng muốn cải tạo phòng khách tìm người đến thuê chung chia sẻ áp lực cuộc sống. Giờ đây chỉ cần anh ta thể hiện đủ thê thảm, lại sẵn sàng trả tiền thuê nhà, dựa vào giao tình nhiều năm quen biết Ninh Uyển, cô chắc chắn đồng ý để anh ta ở tạm một thời gian.
Ở nhờ có ý nghĩa thế nào? Nghĩa là mỗi ngày ngẩng đầu cúi đầu đều gặp, nghĩa là lâu ngày sinh tình, nghĩa là “nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng trước”, nghĩa là có thể thể hiện ưu điểm của mình một cách toàn diện và nắm bắt được Ninh Uyển trong sự thay đổi một cách vô tri vô giác.
Lùi lại vạn bước, cho dù không thể ở nhờ, Trần Thước mang máng nhớ ra căn nhà bên cạnh Ninh Uyển đang bỏ trống, cũng không phải không thể liên lạc thuê ở. Tóm lại, không thể làm bạn cùng nhà thì làm hàng xóm, cũng là rất tuyệt.
Vết thương của anh ta cần ít nhất ba tháng điều trị, đến khi vết thương bình phục, độ sâu đậm tình cảm với Ninh Uyển cũng đã đến giới hạn thay đổi về chất, lúc đó tỏ tình với cô, bày một trái tim bằng nến, tặng hoa hồng, người bạn gái này không phải đã nắm chắc trong tay rồi sao?
Trần Thước rất tự tin với sự quyến rũ của mình. Anh ta cho rằng mình vẫn chưa có được Ninh Uyển là do hai người dành quá ít thời gian riêng tư cho nhau do trở ngại công việc thường ngày. Vì thế ấn tượng của Ninh Uyển về anh ta vẫn dừng lại ở thời kỳ thanh xuân cấp ba, cô không thể đánh giá anh ta bằng con mắt đối với một một người đàn ông trưởng thành, luôn cảm thấy anh ta là một đàn em, cho nên cô sẽ không muốn nghĩ đến mức yêu đương.
Những ngày ở trong bệnh viện, Trần Thước đã đọc thuộc với những thứ như “Kinh thánh tình yêu”, “Làm thế nào để mở khóa tình yêu chị em thành công”, “Những kỹ năng cần thiết để trở thành một người đàn ông trưởng thành lịch lãm”, “Tuyển tập chuyện tình” và tất cả những cuốn sách quý về tình yêu được đánh giá và đề xuất cao, anh đã dùng thái độ đương đầu với kỳ thi tư pháp để học tập và tiêu hóa chúng, gặp phải điểm đặc biệt kinh điển, dùng bàn tay trái vẫn còn khỏe của mình cố gắng ghi chép vào sổ tay.
Hiện giờ, Trần Thước cảm thấy anh ta đã trang bị kiến thức lý thuyết đầy đủ và hệ thống, chỉ đợi có thể cùng Ninh Uyển gần gũi sớm tối thực hành lý thuyết.
Chỉ là mặc dù có thể xuất viện, nhưng chuyện gãy xương không thể phục hồi trong ngày một ngày hai. Trần Thước phải bó bột, động tác vẫn còn chậm chạp và lúng túng. Cũng may trước đó một y tá thực tập trẻ phụ trách khu bệnh của anh ta vẫn luôn đã chăm sóc anh ta rất tốt, hôm nay đúng lúc cô ấy trực ban, cô ấy giúp anh ta chạy trước chạy sau làm giấy xuất viện, bỗng chốc đã giúp anh ta bớt không ít rắc rối.
Sau khi xuất viện, Trần Thước không muốn lãng phí một phút nào, đã mua đồ ngọt là trà sữa Ninh Uyển thích, đi thẳng đến văn phòng xã khu. Trước khi xuất phát, Trần Thước còn cố ý đến tiệm cắt tóc để tỉa lại tóc của mình, tạo kiểu đẹp trai, đảm bảo vẻ ngoài chỉnh chu tinh tế, sau đó mới đến xã khu.
Trước khi xuất viện một ngày, trong lòng Trần Thước rõ ràng rất ung dung và chắc chắn. Một là có thể tạo cho Ninh Uyển bất ngờ vui mừng, hai là nếu ngày mai anh mới xuất viện, lúc Ninh Uyển và những người khác đến thì dáng vẻ lâu ngày ở bệnh viện của anh ta là: Đầu tóc trông không có tinh thần, lại mặc quần áo người bệnh, hình tượng đó thực sự không đẹp chút nào.
Đến khi hưng phấn bừng bừng chạy đến xã khu và mở cửa văn phòng, Phó Tranh khiến người khác chán ghét không có ở đó, chỉ có mình Ninh Uyển, sau niềm vui ngắn ngủi của Trần Thước, Ninh Uyển lại cho anh ta niềm vui lớn hơn: Cô nhìn thấy anh ta, quả nhiên tràn đầy sự kinh ngạc thực sự không thể che giấu.
“Trần Thước! Sao hôm nay cậu lại xuất viện trước? Cậu cũng không nói với tôi, nếu biết tôi đã sớm qua đón cậu rồi.”
“Không sao. Tôi chỉ nghĩ không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của chị, việc ở bên xã khu rất nhiều, chị vừa đi còn không biết bao nhiêu việc sẽ chất đống, ở đây lại không có ai tiếp quản, còn không phải sau khi chị tan làm còn phải tăng ca sao?” Dáng vẻ Trần Thước ngoan ngoãn hiểu chuyện, “Dù sao tôi vẫn còn trẻ, vẫn chưa đến 30, khả năng hồi phục rất tốt. Bác sĩ nói có thể xuất viện sớm, một là có thể nhường chỗ cho bệnh nhân khác càng sớm càng tốt, hai là có thể sớm quay về xã khu giúp chị.”
Trần Thước nói với vẻ nghiêm túc: “Hiện giờ tôi như này, mặc dù phải cố gắng tránh đi công tác hay di chuyển, nhưng ở văn phòng xã khu trả lời tư vấn tại chỗ của cư dân hoàn toàn không thành vấn đề.”
Ninh Uyển quả nhiên từ chối: “Không không, cậu vẫn nên mau chóng về nhà nằm nghỉ ngơi đi, lượng công việc chưa đến mức một mình tôi không gánh vác nổi, hơn nữa còn có Phó Tranh mà.”
Phó Tranh Phó Tranh! Đến đâu cũng là Phó Tranh, trong lòng Trần Thước hận chết Phó Tranh, nhưng nét mặt anh ta vẫn lạnh nhạt điềm tĩnh, hơn nữa thành công thuận theo lời của Ninh Uyển chuyển đến chủ đề mà anh ta muốn nói.
“Nhưng về nhà... Căn nhà tôi thuê xảy ra chút vấn đề, hiện giờ không có nơi để đi. Bố mẹ tôi đúng lúc ra nước ngoài du lịch, bởi vì tôi đã trưởng thành nhưng luôn không chịu đi xem mắt, Tết cũng không dẫn bạn gái về nhà nên bố mẹ và tôi đã cãi nhau, họ nói chỉ cần một ngày tôi còn độc thân thì chính là một ngày mặc kệ sống chết của tôi, hai người họ vẫn rất phóng khoáng, cũng không định về nước chăm sóc tôi.”
Trần Thước thấp giọng nói, đang chuẩn bị tiếp tục thể hiện sự bị thảm và cô đơn bất lực, cánh cửa văn phòng đã bị mở ra, Phó Tranh đã về.
Trong lòng Trần Thước gần như nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía cửa, người này không về lúc khác, nhất định cứ về vào lúc này?
Phó Tranh cũng sững sờ khi nhìn thấy Trần Thước, sau đó nhìn cánh tay còn bó bột của Trần Thước và nói: “Không về nhà nghỉ ngơi à?’
“Không cần, đàn chị Ninh Uyển chắc chắn cần tôi ở đây.”
Phó Tranh lại bật cười: “Không cần thiết “thân tàn chí kiên” như vậy, văn phòng này còn có tôi, cậu về nhà nghỉ ngơi đi.”
???
Thái độ giọng điệu này, sao lại giống như anh coi mình là chủ nhân của văn phòng?
Trần Thước quyết định đàng hoàng dạy Phó Tranh làm người, anh ta nhìn Ninh Uyển một cách đáng thương, không quan tâm ánh mắt của Phó Tranh, đi theo kế hoạch ban đầu của mình, một lần nữa giải thích tình trạng hiện giờ không có người chăm sóc không có nơi nào ở, sau đó đưa ra khẩn cầu cốt lõi.
“Tôi nghĩ đến trước đây phòng khách nhà chị không phải muốn chia ra tìm một người thuê chung sao? Đúng lúc tôi cần tìm một căn nhà ở tạm, trước khi vết thương lành, có thể để tôi ở tạm không? Cũng trả tiền thuê nhưng bình thường, không biết chị có để ý hay không...”
Hai từ “để ý” cuối cùng của Trần Thước còn chưa kịp nói xong, Phó Tranh đã cắt ngang anh ta: “Để ý.”
Trần Thước lúc này không nhịn nổi, anh ta trừng mắt với Phó Tranh: “Tôi đang hỏi Ninh Uyển, chuyện này liên quan gì đến anh? Lại không phải tôi ở nhà anh!”
Phó Tranh cười: “Vậy không được, bởi vì phòng khách nhà Ninh Uyển cho dù có cho người ở, cũng là tôi ở.”
Mặc dù Trần Thước không nói, nhưng anh ta nhìn Ninh Uyển như tố cáo, ánh mắt đó, không cần lời nói, đã đầy ý nghĩa “dựa vào đâu”.
Chỉ là cảnh tượng Ninh Uyển khiển trách Phó Tranh mà Trần Thước đợi không xảy ra, Ninh Uyển chỉ cười ngượng ngùng, sau đó thật sự đã từ chối anh ta: “Tôi hiện giờ không cho thuê, lúc trước cũng chỉ nói đùa mà thôi, tôi quên nói với cậu, bây giờ tôi và Phó Tranh đang yêu nhau.”
Đôi khi con người quá sốc, gặp phải đả kích mạnh mẽ bỗng chốc không kịp phản ứng sẽ tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Trần Thước lúc này cũng như vậy, thậm chí anh ta còn đáp lại trong vô thức một cách điềm tĩnh.
“Ồ, là vậy à...”
Phó Tranh đối diện cười: “Là vậy đấy, thời gian cậu nằm viện xảy ra khá nhiều chuyện, nhưng tóm lại, bây giờ tôi và Ninh Uyển đang ở bên nhau, cho nên cho dù Ninh Uyển không để ý, tôi cũng sẽ để ý.”
“...”
Phó Tranh nhìn thời gian: “Sắp tan làm rồi. Tối nay tôi và Ninh Uyển hẹn nhau đi xem phim, không nói chuyện với cậu nữa. Cậu vẫn nên giữ gìn sức khỏe, mặc dù là người trẻ, cơ thể có thể hồi phục khá nhanh, nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe tâm lý, trong thời gian dưỡng bệnh, một người có thể khá nhàm chán dễ suy nghĩ linh tinh, sau này tôi sẽ giới thiệu cho cậu vài cuốn sách phân tích vụ án luật thương mại hay. Đúng lúc hiện giờ cậu độc thân, cậu cho rằng mình chưa đến 30 và vẫn còn trẻ trung, vậy tốt hơn hết nên chú tâm hơn đến sự nghiệp, dốc sức chăm chỉ chút.”
Phó Tranh cười: “Cuối cùng thì chuyện duyên phận vẫn rất khó nói. Cậu nhìn tôi đi, đã đến 30 tuổi vẫn có thể tìm được Ninh Uyển, cậu phải cố gắng hơn, đến 30 cũng có thể tìm được bạn gái mình yêu.”
“...”
Phó Tranh nói xong, cũng không đếm xỉa đến phản ứng của Trần Thước, tự kéo tay Ninh Uyển, vẫy tay chào với Trần Thước, cứ thế nắm tay Ninh Uyển rời đi.
Trần Thước vốn dĩ rất thích chó, nhưng lúc này, nhìn bóng lưng của Ninh Uyển và Phó Tranh rời đi, hận không thể giết sạch chó trên đời. Anh ta chỉ bị chó đập trúng nằm viện mấy ngày mà thôi, kết quả đã thay đổi bất ngờ, đến khi anh ta quay về, mọi thứ đều thay đổi...
Loại động vật như chó, nên tuyệt chủng!