Chương 64
Ninh Uyển vừa tỉnh dậy, đầu óc vẫn hơi thiếu nhạy bén một chút, cô hoảng hốt cảm thấy tối qua mình đã nằm mơ.
Thế nhưng cô cầm điện thoại, mới có hơn 6 giờ sáng, điện thoại có tin nhắn của Phó Tranh.
“Đã dậy chưa?” Tin nhắn này gửi vào lúc 5 giờ rưỡi.
“Chắc chưa dậy à.” Tin nhắn này gửi vào năm phút sau.
“Hôm nay em rảnh không?”
“Nếu em rảnh có thể gặp nhau không?”
“Thôi, coi như anh chưa nói câu trước, nếu em không rảnh, nhưng anh vẫn rảnh, vẫn muốn gặp nhau.”
...
Bởi vì thời gian gửi tin nhắn Ninh Uyển vẫn đang ngủ nên không hề trả lời. Những tin nhắn này giống như Phó Tranh tự nói tự trả lời, thế nhưng vào lúc 5 giờ rưỡi, người đàn ông này tự nói tự trả lời rất hăng, cứ lộn xộn như vậy đã gửi cho Ninh Uyển chục tin nhắn.
“Không biết 8 giờ em đã dậy chưa?”
“Chắc 7 giờ dậy rồi nhỉ?”
“Dậy rồi gọi điện thoại cho anh.”
....
Ninh Uyển gần như bật cười, mãi đến khoảnh khắc này cô mới cảm thấy chân thực, cô thật sự đã nắm chắc Phó Tranh trong tay rồi, lúc này cô nhìn những tin nhắn đó thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Phó Tranh nghiêm túc cầm điện thoại chờ trả lời, thật sự có chút đáng yêu.
Gần như lập tức, Ninh Uyển cầm điện thoại gọi cho Phó Tranh, kết quả Phó Tranh gửi tin nhắn rất hăng nhưng nghe điện thoại có chút không tự nhiên, giống như hơi căng thẳng: “Em dậy rồi à?”
“Dậy rồi.”
“Có thời gian đi chơi công viên giải trí không?” Anh dừng lại một chút, “Đúng lúc có vài chuyện muốn nói với em.”
Phó Tranh hơi căng thẳng, nhưng tim Ninh Uyển lại đập như trống. Tuy về mặt lý thuyết hai người họ đã xác lập quan hê, nhưng khẽ nhớ lại lời tỏ tình liều chết của cô tối qua, Ninh Uyển hơi xấu hổ hận không thể tìm một hốc cây chôn đầu mình, tối qua cô đã nói những gì vậy? Thế mà còn nghiêm túc phân tích cho người ta điểm lợi và hại khi thích mình giống như phân tích vụ án, còn khuyên đối phương nên sớm thích cô với vẻ mặt như “Em cũng vì muốn tốt cho anh”.
Đúng là chẳng ai như cô...
Thế nhưng không ngờ Phó Tranh thật sự chấp nhận cô...
“Có… Có thể.” Ninh Uyển kìm nén khuôn mặt đang đỏ, “Vậy chúng ta hẹn gặp ở đâu?”
“Ở dưới lầu nhà em nhé.”
“Thế bao lâu nữa anh tới đây?”
Giọng của Phó Tranh giống như đã bình tĩnh: “Khoảng nửa tiếng nữa.”
Chỉ là Ninh Uyển vừa muốn nói gì đó, tiếng máy khoan điện từ tầng dưới truyền đến. Gần đây cửa hàng tầng dưới mới sửa sang lại, vừa đến 8 giờ đã bắt đầu xây dựng, vô cùng ồn ào. Ninh Uyển vốn không thèm quan tâm, thế nhưng gần như cùng lúc, tai nghe điện thoại truyền đến tiếng khoan giống hệt.
Ninh Uyển mím môi: “Phó Tranh, anh đang ở đâu?”
Phó Tranh ở đầu dây bên kia bắt đầu ho để cố che đi âm thanh xung quanh.
“Anh đang ở dưới lầu nhà em đúng chứ?”
Đã là lúc này rồi, Phó Tranh còn muốn chống chế đến cùng: “Không, là chỗ anh đúng lúc đang tu sửa...”
Thế nhưng tất cả đã quá muộn, thứ nên bại lộ đã bị bại lộ, Ninh Uyển lao ra ban công, cúi đầu nhìn xuống, nhìn một chút đã thấy người đàn ông tuấn tú đang đứng cách đó không xa dưới cái cây bên cạnh vườn hoa tiểu khu, anh mặc một chiếc áo thoải mái màu nhạt, quần dài màu xanh đen càng tôn thêm đôi chân dài của anh.
Cũng là lúc này Phó Tranh ngẩng đầu, sau đó ánh mắt đụng trúng Ninh Uyển đang ở ban công làm anh trở tay không kịp.
Ninh Uyển thực sự sắp bật cười: “Anh tính là đứng đợi bên ngoài nửa tiếng sao? Đến lúc đó mới giả vở anh thực sự mới đến?”
Trong tình huống xấu hổ khi nói dối bị bắt tại trận như này, cuối cùng Phó Tranh cũng từ bỏ kháng cự, anh trầm mặc một lúc mới cố gắng sửa lại giọng nói của mình một cách tự nhiên và bình tĩnh: “Ồ, để anh xem, hôm nay là thứ Bảy, buổi sáng không có giờ cao điểm đi làm, không tắc đường, cho nên không cần đến nửa tiếng.”
Ninh Uyển cũng không bới móc anh nữa, chỉ cầm điện thoại nhìn xuống bóng dáng Phó Tranh dưới lầu và cười: “Vậy anh cần bao lâu nữa?”
Dáng vẻ Phó Tranh giống như đang suy nghĩ, anh thậm chí còn giả vờ đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó Ninh Uyển mới nghe thấy anh nói.
“Bây giờ thì được.”
Người đàn ông này cũng thật là, đã bị cô nhìn thấy ở dưới lầu rồi, kết quả vẫn sống chết cứng miệng không thừa nhận, đổi phương thức vớt vát tôn nghiêm.
Nhưng dù sao nghĩ đến Phó Tranh đã hơn 30 tuổi, lớn tuổi hơn cô, một chút thể diện này cứ cho anh, Ninh Uyển chỉ có thể nhịn cười: “Vậy anh đến đi, đến rồi thì trực tiếp lên lầu, dù sao anh đã quen nhà em.”
“Ừm, anh cố gắng đến sớm.”
Chỉ là vừa cúp điện thoại, Phó Tranh đã nói một cách gượng gạo cố gắng đến sớm nhưng gần như chỉ trong một chốc lát đã đi lên lầu, Ninh Uyển vừa đúng lúc đánh răng rửa mặt xong ra mở cửa cho anh, sau đó người đàn ông này ra vẻ đứng đắn đi vào phòng khách: “Anh cứ ngồi xuống trước đi.”
Cô rót nước cho Phó Tranh, nhìn anh giống như nghĩ ra điều gì: “Anh vẫn chưa ăn sáng?”
5 giờ rưỡi đã bắt đầu gửi tin nhắn cho cô, lại không biết rốt cuộc từ lúc nào đã đến dưới lầu nhà cô, có lẽ người đàn ông này chưa ăn, cho dù ăn rồi có lẽ cũng đã đói...
Phó Tranh quả nhiên mặc nhận.
Ninh Uyển nghiêng đầu: “Vậy lát nữa em làm bữa sáng cho anh! Đợi một chút nhé!”
Tay nghề làm bữa sáng của bạn gái nhất định sẽ khiến Phó Tranh ghi nhớ sâu sắc, chỉ là Ninh Uyển không ngờ cô vừa nói xong, Phó Tranh đã mang ra một cái túi bên người.
“Anh mang rồi, có thể cùng ăn.”
Lúc này Ninh Uyển mới phát hiện, lúc nãy cô không để ý Phó Tranh đã tự mình mang “lương khô” đến cửa, Ninh Uyển mở ra, là một hộp đồ ăn được đóng gói vô cùng tinh tế. Từ logo thương hiệu bên ngoài, đó là bữa sáng riêng trong một nhà hàng đặc biệt đắt mà Ninh Uyển đã nghe đến. Mà ở bên cạnh hộp đồ ăn là một hộp quà dài chứa hoa hồng màu phấn còn tươi đọng những giọt sương, vừa căng tràn vừa mạnh mẽ.
Cảm nhận được ánh mắt của Ninh Uyển, Phó Tranh khẽ ho: “Lúc ra ngoài đúng lúc đi ngang qua tiệm hoa, anh tiện tay mua.”
“Vậy còn bữa sáng?”
“Cũng tiện tay mua.”
“Ồ...”
Chỉ là nếu nhớ không nhầm, bữa sáng riêng này cần phải đặt trước, hơn nữa còn khá đắt.
Ninh Uyển cũng không muốn từng bước đẩy Phó Tranh vào tình thế tuyệt vọng, cô cười: “Vậy em đi thay đồ, lần sau không cần mua những thứ đắt thế này đâu.”
“Không đắt...”
Ninh Uyển cầm bó hoa hồng phấn ngửi một chút, sau đó nghe thấy giọng nói của Phó Tranh truyền từ phía sau.
“Sau này đừng nhận hoa hồng phấn của người khác nữa.”
Ninh Uyển còn chưa phản ứng lại, đã nghe đối phương tiếp tục nói: “Chính là Trương Tử Thần đó, mặc dù tuổi còn nhỏ trạng thái tinh thần không ổn định, nhưng thế cũng không được.”
“Xét cho cùng cậu ta còn nhỏ, còn mắc bệnh đó, khả năng phân biệt hành vi với người khác không mạnh, em nhận hoa của cậu ta, cậu ta rất có thể sẽ hiểu lầm, tưởng giữa hai người có quan hệ gì. Nếu như trở nên hoang tưởng sẽ không tốt cho thằng nhóc, không có lợi cho việc kiểm soát bệnh tình và sự phát triển sau này.”
“Nếu như em thích hoa hồng phấn, sau này mỗi ngày anh đều có thể tặng em.”
“Cho nên không cần thiết nhận hoa của cậu ta, em thích gì cứ nói với anh là được, anh đều có thể mua.”
Mỗi một câu Phó Tranh nói anh sẽ dừng lại một chút, giọng nói cũng vì sự xấu hổ mà có hơi khô khan và trúc trắc, thế nhưng cô nghe từng câu anh nói, cuối cùng Ninh Uyển cũng nếm ra mùi vị trong lời anh nói. Cách đây một thời gian, bệnh tình của Trương Tử Thần đã được kiểm soát ổn định và quay trở lại trường học. Vì để cảm ơn cô cậu ta đã mua một bó hoa, chính là hoa hồng phấn, kết quả cả cô và Trương Tử Thần là hai đương sự còn không quá để ý, thế nhưng Phó Tranh lại để ý đến tận bây giờ.
Ninh Uyển có chút không nhịn được cười: “Cho nên bó hoa hồng phấn của anh còn là tiện tay mua không? Em xác nhận lại lần cuối, anh có muốn thay đổi khẩu cung không? Phải biết thú nhận sẽ khoan dung, chống cự sẽ nghiêm khắc, cơ hội tự thú cuối cùng đó.”
Phó Tranh dường như bị đẩy vào tình cảnh tuyệt vọng, lúc mới bắt đầu rõ ràng anh còn gân cổ không chịu thừa nhận, nhưng cuối cùng, trong ánh nhìn của Ninh Uyển. mặt anh đã đỏ lên giống như hơi ngại, giọng nói còn rất bình tĩnh.
“Ồ, lúc nãy anh nhớ nhầm, là anh cố ý mua, cũng không coi là tiện tay.”
Ninh Uyển nhịn cười, thấy được rồi nên bỏ qua, cũng không trêu chọc anh nữa: “Được rồi, em đi thay đồ.”
Nói xong cô chạy về phòng, để phòng khách lại cho Phó Tranh, để cho anh không gian các nhận giảm bớt sự xấu hổ khi nãy bị chọc ghẹo.
***
Cuối cùng, cả hai đã ăn một bữa sáng tuyệt vời, Ninh Uyển ngâm nga một bài hát cắt tỉa bó hoa hồng cắm vào bình, sau đó chuẩn bị đến công viên giải trí cùng Phó Tranh.
Phó Tranh không hy vọng lời thú nhận đột ngột của anh làm Ninh Uyển sợ hãi, vì vậy anh không lái chiếc xe Pagani của mình, quyết định tiếp tục duy trì nhân vật nghèo khổ trước khi trao đổi bí mật. Vì thế cuối cùng anh bị Ninh Uyển nắm tay dắt lên tàu điện ngầm, khi trước anh cảm thấy không thể chịu nổi sự chen chúc của tàu điện, nhưng lúc này ở cùng Ninh Uyển, vậy mà vẫn cảm thấy tâm trạng không tệ.
Thậm chí cả những va chạm cơ thể với người lạ ghê tởm nhất do chen chúc tạo nên trong quá khứ cũng khiến anh cảm thấy không quá khó chịu như vậy. Dù sao bởi vì những sự xô đẩy cơ thể thế này, cuối cùng Phó Tranh vô thức tạo thành tư thế ôm Ninh Uyển, Ninh Uyển cũng bị những người trong toa tàu chèn ép vào vòng ôm của Phó Tranh. Ban đầu cô xấu hổ vì chuyện mới xác định quan hệ, nhưng bởi vì hành động dựa dẫm bị động này mà lại cảm thấy không ngượng ngùng như vậy.
Ninh Uyển cố gắng giả vờ điềm tĩnh, thế nhưng má và đôi tai hơi ửng đỏ đã lộ rõ vẻ thẹn thùng của cô.
Thật sự có chút đáng yêu.
Phó Tranh bị những người xung quanh chèn ép, nhưng trái tim lại dịu dàng như gió mát mưa nhỏ. Một tay anh ôm eo Ninh Uyển, tay còn lại ngăn cách một khoảng không gian nhỏ cho cô. Cùng lúc đó anh giam cầm cô trong vòng tay của mình, hai người không ngừng va chạm vì tàu lắc lư và dòng người lên xuống tàu mỗi khi đến trạm, có thể là trán Ninh Uyển khẽ chạm vào môi Phó Tranh, cũng có thể là tóc của Ninh Uyển khẽ quét qua mặt Phó Tranh, thậm chí thỉnh thoảng hai người vô tình ngẩng đầu nhìn nhau, mỗi lần đụng chạm này chỉ trong khoảng thời gian ngắn, xung quanh tràn ngập âm thanh khác nhau, tuy nhiên mọi thứ dường như chậm lại. Phó Tranh chỉ cảm thấy tất cả không gian giữa Ninh Uyển trở nên ám muội, có chút cảm giác nguy hiểm, giống như bụi mịn chứa đầy vật dễ cháy, chỉ cần chậm chút lửa sẽ bốc cháy, mà không gian chật chội thậm chí còn phóng đại cảm quan này.
Trong lòng Phó Tranh “Tâm viên ý mã”*, Ninh Uyển cũng không nhường bước.
* Chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, tâm ý của chúng sinh cũng thường luôn hướng về ngoại cảnh, từ đó để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm.
Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn Phó Tranh, đối phương đều nhìn chằm chằm cô một cách chăm chú cả quá trình, ánh mắt đó vừa tập trung vừa mãnh liệt, mà đôi lông mi dài rậm của anh giống như chiếc bàn chải nhỏ đi lên đi xuống trong lòng Ninh Uyển, khiến Ninh Uyển chỉ cảm thấy không khí nóng đến mức khó thở. Ánh mắt của Phó Tranh như có một cái móc nhỏ, khiến cho Ninh Uyển cho dù quay đầu đi nhưng không thể không để ý, ánh mắt đó dường như có thể biến thành cảm giác thực, nhẹ nhàng vuốt ve cô.
Và lúc này, tàu điện ngầm đang đến trạm, một ông chú nhấc hành lý bên cạnh vội vàng xuống trạm không để ý, hành lý đã đập vào chân của Phó Tranh một chút, vì thế Phó Tranh né đi, lại khẽ chạm vào người Ninh Uyển. Khoảng cách giữa hai người trước đó vốn không xa, giờ đây lại càng gần hơn nữa, gần tới mức Ninh Uyển thậm chí cảm thấy Phó Tranh có thể nghe được rõ sự căng thẳng trong hơi thở của cô. Kết quả lòng bàn tay cô hơi đổ mồ hôi vì xấu hổ, nhưng Phó Tranh vô cùng xấu xa, anh ngược lại càng tiến gần hơn, sau đó nhân thời cơ lên xuống tàu hỗn loạn, nhanh chóng hôn cô một cái.
Ninh Uyển bị đánh lén, đợi khi phản ứng lại, chỉ có thể trừng mắt nhìn Phó Tranh một cách già trái non hạt.
Cuối cùng đã như vậy rồi, Phó Tranh còn cúi người khẽ chạm vào tai Ninh Uyển: “Còn trừng mắt với anh, anh lại hôn em đấy.”
Anh vừa nói xong, Ninh Uyển sợ tới mức nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Không trừng mắt nữa, cũng không dám trừng nữa, người đàn ông này thực sự là Phó Tranh ngốc bạch ngọt mà cô từng quen trước đây sao? Sao cảm thấy anh một chút cũng không phủ nhận chính mình, mặc dù động tác của anh quá nhanh đến mức khu thu hút sự chú ý, hoàn toàn không ai nhìn thấy, thế nhưng… Nhưng vẫn đang ở trên tàu điện ngầm mà!
May mắn thay sau đó Phó Tranh cũng dừng lại, anh nắm tay Ninh Uyển, cuối cùng cũng xuống trạm.
Công viên giải trí Phó Tranh đang tìm rất dễ tìm, hai người đi theo biển báo chỉ đường, rất nhanh đã đến cổng, sau khi mua vé đi vào, Ninh Uyển phát hiện ra lý do anh chọn công viên giải trí này: Bên trong thực sự có một động thiên.
Không có dự án nào quá trẻ con, nhưng có nhiều khung cảnh cổ tích đốn tim không ít cô gái, chủ đề của công viên giải trí giống như hướng đến các cặp tình nhân, đầy đủ các hoạt động cho các cặp đôi, trong công viên giải trí đâu đâu cũng là cặp tình nhân anh anh em em rối rít, không khí rải cẩu lương thể hiện ân ái đều rất rõ ràng.
Ninh Uyển kéo Phó Tranh đến vòng quay ngựa gỗ khởi động, sau đó đến đu quay, lại xếp hàng chơi một vài trò chơi nổi tiếng, chỉ là không biết có phải là ảo giác của mình không, tuy Phó Tranh cả quá trình đều cười ấm áp, nhưng giống như tư tưởng không tập trung.
Mãi cho đến khi hai người đi đến một dự án “Hốc cây trao đổi bí mật”, cuối cùng Phó Tranh cũng quét sạch sự lơ đễnh trước đó, anh liếc nhìn Ninh Uyển và nói một cách thiếu tự nhiên: “Anh muốn chơi cái này.”
Đây có lẽ là một dự án nổi tiếng trong công viên giải trí, lúc này ngoài dự án đã có một hàng dài xếp hàng, Ninh Uyển sững sờ: “Anh chắc chắn?”
Phó Tranh gật đầu: “Bởi vì có vài chuyện muốn nói với em.”
Ninh Uyển nhìn quy tắc trò chơi, có chút bật cười: “Cho nên phải trao đổi bí mật?”
Phó Tranh cũng thật là, sao lại giống học sinh tiểu học vậy? Còn trao đổi bí mật nữa!
Mặc dù nghe có vẻ hơi xấu hổ và ấu trĩ, Phó Tranh vẫn im lặng thừa nhận.
May mà tuy xếp hàng dài, nhưng vì cả dự án này hai người phải tách ra, vào phòng thú nhận trong hốc cây để viết ra bí mật, sau đó trao đổi số hốc cây, cuối cùng đến tủ trong hốc cây thu thập bí mật của nhau. Cả quá trình không hề phức tạp, người đi đi về về cũng nhiều, nhân viên cũng khá đông, vì thế xếp hàng không phải đợi lâu, rất nhanh đã đến lượt Ninh Uyển và Phó Tranh.
Dự án này do Phó Tranh chỉ định muốn chơi, thế nhưng càng vào trong, biểu cảm của Phó Tranh tuy vẫn rất lạnh lùng bình tĩnh, thế nhưng tay nắm chặt Ninh Uyển căng thẳng đã để lộ cảm xúc của anh ấy: Thế mà anh cũng có chút căng thẳng?
“Hai vị, xin mời chị đi bên trái, mời anh đi bên phải.”
Đợi đến khi chính thức tới lượt hai người, trước khi Ninh Uyển chuẩn bị tách khỏi Phó Tranh và đi bên trái, Phó Tranh lại kéo tay cô, anh mím môi, người đàn ông trưởng thành 30 tuổi lúc này trông anh giống như một đứa trẻ thấp thỏm lo lắng, thế nhưng cuối cùng, Phó Tranh không nói gì cả, chỉ thơm lên má Ninh Uyển, sau đó nhìn vào mắt cô, dáng vẻ rất trịnh trọng.
“Cho dù anh có bí mật gì, thích em là sự thật.”
Anh nói xong câu này, mới buông tay Ninh Uyển, đi theo sự chỉ dẫn của nhân viên về hướng bên phải.
Ninh Uyển sững sờ, mới quay người đi về hướng bên trái, chỉ là dáng vẻ ban nãy của Phó Tranh khiến trong lòng cô hơi hoảng loạn.
Phó Tranh rốt cuộc đã giấu cô chuyện gì chứ?
Suy nghĩ của Ninh Uyển có hơi rộng, cả con đường mới có vài phút đã dự đoán vô số bí mật của Phó Tranh.
Anh có bí mật?
Từng chơi gái bị bắt? Vay trực tuyến? Hay từng nương thân cho phú bà? Hay là... phóng đại hơn một chút?
Không cương?
Ninh Uyển cảm thấy cô không thể nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ càng vô lý.
Cô cắn môi, sau đó viết bí mật của mình trên tờ giấy màu hồng, sau đó giao cho nhân viên.
Mặc dù dự án này đã bố trí rất nhiều nhân viên hợp tác vì mức độ nổi tiếng, nhưng lượng người đến thực sự quá lớn, công viên giải trí này mới bắt đầu hoạt động gần đây, có lẽ vẫn còn thiếu kinh nghiệm và hoàn thiện quy trình. Ninh Uyển nhìn nhân viên đã lấy đi tờ giấy hồng ghi bí mật của mình lại bận rộn sứt đầu mẻ trán chỉ dẫn một nhân viên giống như mới vào, cuối cùng lại giúp cô ấy thu lại tờ giấy xanh hồng viết bí mật của một cô gái mà người nhân viên mới vừa phục vụ.
Ninh Uyển không biết bí mật của người khác là gì, nhưng bí mật của cô thực sự khá đơn giản, chỉ là viết ra có hơi xấu hổ.
Phó Tranh là người bạn trai đầu tiên của cô.
Cô là người đã làm việc mấy năm, đôi khi không có kinh nghiệm tình cảm cũng không gọi là một ưu điểm, ngược lại nói ra lại có hơi lạc loài.
Nhịp sống xã hội hiện đại quá nhanh, mọi người thậm chí không có kiên nhẫn để từ từ gần gũi, từ từ tiến tới, từ từ trưởng thành. Nhiều khi các chàng trai chỉ muốn tìm một cô gái có kinh nghiệm tình cảm càng trưởng thành hiểu chuyện để làm bạn gái.
Chỉ là sau khi Ninh Uyển viết ra bí mật của mình, lòng lại thấp thỏm, vậy còn Phó Tranh? Bí mật của Phó Tranh là gì, đến mức khiến anh phải trịnh trọng như vậy?
***
Sau khi Phó Tranh được dẫn vào phòng thú nhận hốc cây bên phải, anh mím môi và viết cẩn thận những gì anh giấu giếm với Ninh Uyển. Bởi vì đã quen sử dụng máy tính, bình thường làm việc cũng đều đánh máy, thực ra rất nhiều năm anh chưa từng viết chữ, nhưng Phó Tranh vẫn kiên nhẫn và nghiêm túc giải thích từng chữ lý do “Cải trang vi hành” của mình.
Chữ viết của Phó Tranh vốn rất đẹp, hiện giờ vì Ninh Uyển, anh viết càng cẩn thận hơn, chỉ hy vọng Ninh Uyển nhìn thấy chữ đẹp mắt như vậy, sự tức giận khi bị lừa gạt có thể tự tiêu tan đi một nửa.
Thư bí mật phòng thú nhận cung cấp đã viết đầy cả một trang, Phó Tranh vẫn cảm thấy chưa đủ để diễn tả cảm xúc của mình, anh lại lật mặt sau, tiếp tục viết.
Mặc dù đã ngụy tạo nhân vật, thân phận là giả, nhưng tình cảm với Ninh Uyển là thật.
Giống như khi gặp những câu hỏi tiểu luận không chắc chắn trong bài thi cuối kỳ, ngay cả khi không biết câu trả lời có đúng ý của giáo viên hay không, nhưng vẫn vô thức liều mạng viết. Càng viết càng hay, càng lưu loát, viết đầy toàn bộ phần trả lời, cũng không biết sự an ủi tâm lý có ích hay không, luôn suy nghĩ về ngộ nhỡ bất ngờ viết trúng đáp án chính xác trong cả bài luận dài như vậy thì sao? Cho dù ngay cả khi đánh trúng một quả bóng phụ, cũng có thể được nhiều điểm hơn không? Hoặc có lẽ, cho dù hoàn toàn trái ngược với câu trả lời đúng, nhưng ít nhất hy vọng thái độ viết đáp án đầy giấy có thể khiến giáo viên biết mình đã nghiêm túc trả lời câu hỏi.
Trong một khoảnh khắc hoảng hốt, Phó Tranh cảm thấy mình chính là một người học sinh như vậy, bởi vì lỗi của anh không chăm chỉ học hành, không biết câu trả lời chính xác cho đáp án Ninh Uyển đã sắp xếp, nhưng vẫn liều mạng muốn điểm số cao nhất trong khả năng của mình.
Với xu hướng tâm lý như vậy, cuối cùng Phó Tranh đã viết mảnh giấy trao đổi bí mật thành lời thú tội thừa nhận sai lầm, tương lai sẽ sửa chữa thiếu sót của mình.
Người nhân viên đã giục anh vài lần, cuối cùng anh mới mím môi gấp tờ giấy vào một chiếc túi bí mật đặc biệt và người nhân viên mang đi.
Tiếp theo sẽ là sự chờ đợi và thấp thỏm dài đằng đẵng.
***
Nhưng tiếc là Phó Tranh có chết cũng không nghĩ rằng, người nhân viên thu giấy của anh trong lúc anh ta cầm giấy bí mật ra ngoài, bởi vì thời gian chờ đợi Phó Tranh lâu mà cần phải nhanh chóng bỏ giấy bí mật và hốc cây tương ứng, lúc đi quá vội vàng, vì thế anh ta đã đột nhiên đụng phải đồng nghiệp của mình ở chỗ ngoặt.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
Vị đồng nghiệp bị đụng trúng cũng ôm vài túi bí mật, đụng trúng như vậy, tất cả đã lẫn lộn với nhau.
Nhân viên phụ trách Phó Tranh càng lo lắng gấp gáp, lại là thực tập sinh mới đến, lo lắng mình sẽ làm quá thời gian, chỉ nhớ túi bí mật của mình rất dày, còn là màu xanh, thấy trên mặt đất hoàn toàn có túi màu sắc độ dày tương ứng của mình, nghĩ cũng không nghĩ, nhanh chóng cúi người nhặt lên, sau khi xin lỗi đồng nghiệp kia một lần nữa, mới nhanh chóng chạy đến tủ hốc cây.
***
Ninh Uyển đợi mãi đợi mãi, cuối cùng cũng đợi đến khi nhân viên phụ trách Phó Tranh gửi cho cô mật khẩu tủ hốc cây đựng bí mật của Phó Tranh.
Để bảo vệ sự riêng tư và không gian cho nhau, mỗi người sẽ lấy bí mật trong hốc cây ở những không gian độc lập, Ninh Uyển có mật khẩu, Ninh Uyển lấy ra bức thư Phó Tranh gửi cho cô trong tâm trạng căng thẳng bất an.
Đây là một bức thư rất dày, vừa nhìn thấy độ dày, trực giác đã nói Phó Tranh có lẽ có bí mật rất lớn, trong lòng Ninh Uyển có chút nặng nề, cô cẩn thận mở chiếc túi và thứ đập vào mắt cô chính là...
Chữ viết cực xấu!!!
Ninh Uyển gần như bị những chữ viết xấu xí chi chít đập vào mặt làm kinh ngạc tới nỗi suýt nữa cô đã vứt thư đi.
Xã khu bây giờ cũng phổ biến văn phòng làm việc không cần giấy tờ, vì vậy trước đây hầu hết ghi chép tư vấn xã khu đều nhập trực tiếp vào máy tính, do đó bình thường Ninh Uyển chưa từng thấy Phó Tranh viết chữ, có lần duy nhất đã thấy cũng là chữ ký của anh...
Chỉ là bút lực trong chữ kỹ của chàng trai này vô cùng mạnh mẽ, gần như có thể nói là cứng cáp có lực, thế nhưng sao chữ khác lại viết xấu như vậy?
Khi trước Thiệu Lệ Lệ chê chữ viết bình thường của cô ấy quá trẻ con, không có phong thái của một luật sư, vì thế cô ấy đã mua thiết kế chữ ký trên mạng. Sau một thời gian khổ luyện theo thiết kế, mỗi lần ký tên đều rồng bay phượng múa, vô cùng khí thế, thế nhưng vừa viết chữ khác lại quay trở về nguyên hình.
Thế nhưng chữ viết của Thiệu Lệ Lệ có trẻ con đi nữa, cũng không tới mức... Không tới mức như Phó Tranh thế này....
Cũng quá xấu đi...
Cho dù Ninh Uyển đã mang lăng kính màu hồng lên bạn trai, cũng không thể không cảm khái, thật sự quá xấu...
Đều nói thấy chữ như thấy người, nhìn theo chữ của Phó Tranh, nhưng vẫn có thể mang tướng mạo như vậy, thật đúng là tướng mạo như đã phẫu thuật thẩm mỹ, có thể gọi là thiên phú bất thường.
Nhưng chữ xấu vẫn là chữ xấu, nội dung dày đặc dài dặc như vậy, không thể gọi là ghi chú, gần như có thể coi là một bức thư, có thể thấy sự quan trọng trong lòng anh đối với lần trao đổi bí mật này.
Ninh Uyển mở ra bí mật của Phó Tranh với tâm trạng thấp thỏm, kết quả câu đầu tiên đã khiến Ninh Uyển dừng lại.
“Từ trước tới giờ anh vẫn lừa em.”
????
Ninh Uyển có chút lo lắng... Phó Tranh rốt cuộc đã lừa cô chuyện gì? Nếu là sự lừa gạt mang tính nguyên tắc, vậy cho dù cô thích anh, vẫn không thể tha thứ!
Cũng may câu thứ hai đã khiến Ninh Uyển... Có lẽ đã thở phào?
“Thực ra anh vốn không trưởng thành ổn trọng lắm, dáng vẻ bình thường đều giả vờ, thực ra anh vô cùng sợ tối, sợ ma, còn là một người thích khóc. Là đàn ông, có những nhược điểm này, nói ra thực sự rất mất mặt, nhưng cảm thấy vẫn nên thú nhận với em, hy vọng em có thể thích con người thật sự của anh.”
“Mặc dù vẫn nói đàn ông nên bảo vệ phụ nữ, nhưng anh cảm thấy đây là một suy nghĩ rập khuôn, anh... Anh cũng có lúc khao khát được tựa vào vai em, được em bảo vệ.”
Một bức thư dài nghìn chữ lộn xộn, Ninh Uyển xem xong, trong lòng hơi phức tạp.
Đây quả thực là một bí mật nhỏ bùng nổ.
Ninh Uyển chưa từng nghĩ rằng Phó Tranh có vẻ ngoài trưởng thành vững vàng như vậy, thế mà lại giấu một trái tim thiếu nữ nhạy cảm mong manh? Còn là một cái túi khóc?
Mặc dù chỉ tưởng tượng dáng vẻ “hoa lê thấm mưa” Phó Tranh tựa vào vai cô khóc lóc vừa nhìn đã thấy đáng thương có chút bất thường, nhưng Ninh Uyển đã làm việc ở xã khu đã lâu, là một người rất bao dung, “Chim lớn dựa người” Phó Tranh hơn một mét tám dựa và người cô một mét sáu lăm, cô an ủi đối phương giống tổng tài bá đạo, “Đàn ông, đừng khóc!”, nghĩ đến tình cảnh này hình như cũng không phải không thể chấp nhận được!
Hơn nữa Phó Tranh sẵn sàng chủ động ôm cô, thú nhận với cô, đây là một hành vi rất dũng cảm.
Ninh Uyển cảm thấy, dù sao đi nữa cũng phải ủng hộ anh.
Chỉ cần không phải những chuyện có vấn đề nhân phẩm như lừa gạt ngoại tình, khỏa thân, cho vay, lừa đảo... Ninh Uyển thực ra có thể thấu hiểu.
Hơn nữa trên bức thư này còn có những vết nước lốm đốm đã khô, có thể thấy lúc viết bức thư này, e rằng Phó Tranh đã khóc rất thảm.
Chỉ nghĩ đến điều đó, Ninh Uyển đã có chút không chịu nổi, muốn một người đàn ông nội tâm yếu đuối mỗi ngày đều tỏ vẻ kiên cường, trái với tính cách thật của mình, hoàn toàn không thể giải phóng bản thân, nghĩ đến đã rất thảm...
Vì vậy, khi Ninh Uyển gặp lại Phó Tranh ở điểm hẹn, trong lòng đầy tình thương yêu đối với người đàn ông này.
Phó Tranh ngược lại khá thận trọng với chuyện này, có thể là anh vừa thú nhận bí mật trong lòng lớn nhất của mình, trông dáng vẻ có hơi căng thẳng, anh nhìn Ninh Uyển, có chút không tự nhiên: “Em đã đọc chưa?”
Ninh Uyển gật đầu: “Em đọc rồi.”
Dáng vẻ Phó Tranh thậm chí dè dặt cẩn trọng: “Vậy em còn đồng ý...”
Ninh Uyển cắt lời anh, cô nhìn Phó Tranh, nói nghiêm túc: “Em đồng ý.”
Cho dù là Phó Tranh, lúc này có hơi kinh ngạc: “Em không để bụng sao? Lúc trước anh đã gạt em.”
“Không để bụng.” Ninh Uyển bật cười an ủi, cô hắng giọng, “Mặc dù anh thực sự đã lừa gạt, nhưng xuất phát điểm của anh không phải ác ý chủ quan, cũng là do phối hợp sai về âm dương mới thành như vậy. Hơn nữa em có thể hiểu mà, mặc dù trong quá trình anh có vô số cơ hội thú nhận, nhưng do nguyên nhân áp lực tâm lý nên không thú nhận, dù sao loại chuyện này nếu hấp tấp nói ra một cách chính thức như vậy, có thể em thực sự không chấp nhận nổi.”
Suy cho cùng là một người đàn ông, chuyện là một túi khóc có thể khiến đương sự trực tiếp thú nhận đúng là ép buộc làm khó người khác.
Ninh Uyển nói xong, vẻ mặt ban đầu căng thẳng sau đó ngạc nhiên của Phó Tranh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, anh giống như đang chờ đợi một trận mưa rền gió dữ tấn công, thế nhưng cuối cùng thứ anh nhận được là thứ ẩm ướt nhẹ nhàng của mưa thuận gió hòa, có những cảm xúc giao thoa và sự cảm kích lộ trên khuôn mặt anh.
“Xin lỗi em, nhưng cho dù thế nào, lừa em là anh sai, nhưng thích em là thật, cho dù anh là người thế nào, anh đều muốn ở bên em.”
Phó Tranh vừa nói, anh nhẹ nhàng nâng tay Ninh Uyển, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ.
Hành động này của anh khiến Ninh Uyển không ngờ tới, vì thế tim đập càng nhanh. Phó Tranh cũng thật là, không phải đã thú nhận nội tâm mình là một thiếu nữ tâm hồn yếu đuối thích khóc sao? Tại sao hiện giờ đối mặt với cô còn tạo ra một nhân vật người đàn ông trưởng thành hấp dẫn thế này? Hơn nữa giả vờ cũng rất giống nhé, giống hệt như sự trêu ghẹo vô hình.
“Nếu đã thú nhận rồi, sau này ở trước mặt em không cần giả vờ nữa, nên làm thế nào cứ làm thế ấy.”
Kết quả Ninh Uyển nói xong, Phó Tranh sững sờ: “Em chắc chắn?”
“Chắc mà, không cần phải che che đậy đậy nữa, anh chân thật một chút, thẳng thắn chút! Can đảm làm chính anh đi!”
Thế nhưng cô cầm điện thoại, mới có hơn 6 giờ sáng, điện thoại có tin nhắn của Phó Tranh.
“Đã dậy chưa?” Tin nhắn này gửi vào lúc 5 giờ rưỡi.
“Chắc chưa dậy à.” Tin nhắn này gửi vào năm phút sau.
“Hôm nay em rảnh không?”
“Nếu em rảnh có thể gặp nhau không?”
“Thôi, coi như anh chưa nói câu trước, nếu em không rảnh, nhưng anh vẫn rảnh, vẫn muốn gặp nhau.”
...
Bởi vì thời gian gửi tin nhắn Ninh Uyển vẫn đang ngủ nên không hề trả lời. Những tin nhắn này giống như Phó Tranh tự nói tự trả lời, thế nhưng vào lúc 5 giờ rưỡi, người đàn ông này tự nói tự trả lời rất hăng, cứ lộn xộn như vậy đã gửi cho Ninh Uyển chục tin nhắn.
“Không biết 8 giờ em đã dậy chưa?”
“Chắc 7 giờ dậy rồi nhỉ?”
“Dậy rồi gọi điện thoại cho anh.”
....
Ninh Uyển gần như bật cười, mãi đến khoảnh khắc này cô mới cảm thấy chân thực, cô thật sự đã nắm chắc Phó Tranh trong tay rồi, lúc này cô nhìn những tin nhắn đó thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Phó Tranh nghiêm túc cầm điện thoại chờ trả lời, thật sự có chút đáng yêu.
Gần như lập tức, Ninh Uyển cầm điện thoại gọi cho Phó Tranh, kết quả Phó Tranh gửi tin nhắn rất hăng nhưng nghe điện thoại có chút không tự nhiên, giống như hơi căng thẳng: “Em dậy rồi à?”
“Dậy rồi.”
“Có thời gian đi chơi công viên giải trí không?” Anh dừng lại một chút, “Đúng lúc có vài chuyện muốn nói với em.”
Phó Tranh hơi căng thẳng, nhưng tim Ninh Uyển lại đập như trống. Tuy về mặt lý thuyết hai người họ đã xác lập quan hê, nhưng khẽ nhớ lại lời tỏ tình liều chết của cô tối qua, Ninh Uyển hơi xấu hổ hận không thể tìm một hốc cây chôn đầu mình, tối qua cô đã nói những gì vậy? Thế mà còn nghiêm túc phân tích cho người ta điểm lợi và hại khi thích mình giống như phân tích vụ án, còn khuyên đối phương nên sớm thích cô với vẻ mặt như “Em cũng vì muốn tốt cho anh”.
Đúng là chẳng ai như cô...
Thế nhưng không ngờ Phó Tranh thật sự chấp nhận cô...
“Có… Có thể.” Ninh Uyển kìm nén khuôn mặt đang đỏ, “Vậy chúng ta hẹn gặp ở đâu?”
“Ở dưới lầu nhà em nhé.”
“Thế bao lâu nữa anh tới đây?”
Giọng của Phó Tranh giống như đã bình tĩnh: “Khoảng nửa tiếng nữa.”
Chỉ là Ninh Uyển vừa muốn nói gì đó, tiếng máy khoan điện từ tầng dưới truyền đến. Gần đây cửa hàng tầng dưới mới sửa sang lại, vừa đến 8 giờ đã bắt đầu xây dựng, vô cùng ồn ào. Ninh Uyển vốn không thèm quan tâm, thế nhưng gần như cùng lúc, tai nghe điện thoại truyền đến tiếng khoan giống hệt.
Ninh Uyển mím môi: “Phó Tranh, anh đang ở đâu?”
Phó Tranh ở đầu dây bên kia bắt đầu ho để cố che đi âm thanh xung quanh.
“Anh đang ở dưới lầu nhà em đúng chứ?”
Đã là lúc này rồi, Phó Tranh còn muốn chống chế đến cùng: “Không, là chỗ anh đúng lúc đang tu sửa...”
Thế nhưng tất cả đã quá muộn, thứ nên bại lộ đã bị bại lộ, Ninh Uyển lao ra ban công, cúi đầu nhìn xuống, nhìn một chút đã thấy người đàn ông tuấn tú đang đứng cách đó không xa dưới cái cây bên cạnh vườn hoa tiểu khu, anh mặc một chiếc áo thoải mái màu nhạt, quần dài màu xanh đen càng tôn thêm đôi chân dài của anh.
Cũng là lúc này Phó Tranh ngẩng đầu, sau đó ánh mắt đụng trúng Ninh Uyển đang ở ban công làm anh trở tay không kịp.
Ninh Uyển thực sự sắp bật cười: “Anh tính là đứng đợi bên ngoài nửa tiếng sao? Đến lúc đó mới giả vở anh thực sự mới đến?”
Trong tình huống xấu hổ khi nói dối bị bắt tại trận như này, cuối cùng Phó Tranh cũng từ bỏ kháng cự, anh trầm mặc một lúc mới cố gắng sửa lại giọng nói của mình một cách tự nhiên và bình tĩnh: “Ồ, để anh xem, hôm nay là thứ Bảy, buổi sáng không có giờ cao điểm đi làm, không tắc đường, cho nên không cần đến nửa tiếng.”
Ninh Uyển cũng không bới móc anh nữa, chỉ cầm điện thoại nhìn xuống bóng dáng Phó Tranh dưới lầu và cười: “Vậy anh cần bao lâu nữa?”
Dáng vẻ Phó Tranh giống như đang suy nghĩ, anh thậm chí còn giả vờ đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó Ninh Uyển mới nghe thấy anh nói.
“Bây giờ thì được.”
Người đàn ông này cũng thật là, đã bị cô nhìn thấy ở dưới lầu rồi, kết quả vẫn sống chết cứng miệng không thừa nhận, đổi phương thức vớt vát tôn nghiêm.
Nhưng dù sao nghĩ đến Phó Tranh đã hơn 30 tuổi, lớn tuổi hơn cô, một chút thể diện này cứ cho anh, Ninh Uyển chỉ có thể nhịn cười: “Vậy anh đến đi, đến rồi thì trực tiếp lên lầu, dù sao anh đã quen nhà em.”
“Ừm, anh cố gắng đến sớm.”
Chỉ là vừa cúp điện thoại, Phó Tranh đã nói một cách gượng gạo cố gắng đến sớm nhưng gần như chỉ trong một chốc lát đã đi lên lầu, Ninh Uyển vừa đúng lúc đánh răng rửa mặt xong ra mở cửa cho anh, sau đó người đàn ông này ra vẻ đứng đắn đi vào phòng khách: “Anh cứ ngồi xuống trước đi.”
Cô rót nước cho Phó Tranh, nhìn anh giống như nghĩ ra điều gì: “Anh vẫn chưa ăn sáng?”
5 giờ rưỡi đã bắt đầu gửi tin nhắn cho cô, lại không biết rốt cuộc từ lúc nào đã đến dưới lầu nhà cô, có lẽ người đàn ông này chưa ăn, cho dù ăn rồi có lẽ cũng đã đói...
Phó Tranh quả nhiên mặc nhận.
Ninh Uyển nghiêng đầu: “Vậy lát nữa em làm bữa sáng cho anh! Đợi một chút nhé!”
Tay nghề làm bữa sáng của bạn gái nhất định sẽ khiến Phó Tranh ghi nhớ sâu sắc, chỉ là Ninh Uyển không ngờ cô vừa nói xong, Phó Tranh đã mang ra một cái túi bên người.
“Anh mang rồi, có thể cùng ăn.”
Lúc này Ninh Uyển mới phát hiện, lúc nãy cô không để ý Phó Tranh đã tự mình mang “lương khô” đến cửa, Ninh Uyển mở ra, là một hộp đồ ăn được đóng gói vô cùng tinh tế. Từ logo thương hiệu bên ngoài, đó là bữa sáng riêng trong một nhà hàng đặc biệt đắt mà Ninh Uyển đã nghe đến. Mà ở bên cạnh hộp đồ ăn là một hộp quà dài chứa hoa hồng màu phấn còn tươi đọng những giọt sương, vừa căng tràn vừa mạnh mẽ.
Cảm nhận được ánh mắt của Ninh Uyển, Phó Tranh khẽ ho: “Lúc ra ngoài đúng lúc đi ngang qua tiệm hoa, anh tiện tay mua.”
“Vậy còn bữa sáng?”
“Cũng tiện tay mua.”
“Ồ...”
Chỉ là nếu nhớ không nhầm, bữa sáng riêng này cần phải đặt trước, hơn nữa còn khá đắt.
Ninh Uyển cũng không muốn từng bước đẩy Phó Tranh vào tình thế tuyệt vọng, cô cười: “Vậy em đi thay đồ, lần sau không cần mua những thứ đắt thế này đâu.”
“Không đắt...”
Ninh Uyển cầm bó hoa hồng phấn ngửi một chút, sau đó nghe thấy giọng nói của Phó Tranh truyền từ phía sau.
“Sau này đừng nhận hoa hồng phấn của người khác nữa.”
Ninh Uyển còn chưa phản ứng lại, đã nghe đối phương tiếp tục nói: “Chính là Trương Tử Thần đó, mặc dù tuổi còn nhỏ trạng thái tinh thần không ổn định, nhưng thế cũng không được.”
“Xét cho cùng cậu ta còn nhỏ, còn mắc bệnh đó, khả năng phân biệt hành vi với người khác không mạnh, em nhận hoa của cậu ta, cậu ta rất có thể sẽ hiểu lầm, tưởng giữa hai người có quan hệ gì. Nếu như trở nên hoang tưởng sẽ không tốt cho thằng nhóc, không có lợi cho việc kiểm soát bệnh tình và sự phát triển sau này.”
“Nếu như em thích hoa hồng phấn, sau này mỗi ngày anh đều có thể tặng em.”
“Cho nên không cần thiết nhận hoa của cậu ta, em thích gì cứ nói với anh là được, anh đều có thể mua.”
Mỗi một câu Phó Tranh nói anh sẽ dừng lại một chút, giọng nói cũng vì sự xấu hổ mà có hơi khô khan và trúc trắc, thế nhưng cô nghe từng câu anh nói, cuối cùng Ninh Uyển cũng nếm ra mùi vị trong lời anh nói. Cách đây một thời gian, bệnh tình của Trương Tử Thần đã được kiểm soát ổn định và quay trở lại trường học. Vì để cảm ơn cô cậu ta đã mua một bó hoa, chính là hoa hồng phấn, kết quả cả cô và Trương Tử Thần là hai đương sự còn không quá để ý, thế nhưng Phó Tranh lại để ý đến tận bây giờ.
Ninh Uyển có chút không nhịn được cười: “Cho nên bó hoa hồng phấn của anh còn là tiện tay mua không? Em xác nhận lại lần cuối, anh có muốn thay đổi khẩu cung không? Phải biết thú nhận sẽ khoan dung, chống cự sẽ nghiêm khắc, cơ hội tự thú cuối cùng đó.”
Phó Tranh dường như bị đẩy vào tình cảnh tuyệt vọng, lúc mới bắt đầu rõ ràng anh còn gân cổ không chịu thừa nhận, nhưng cuối cùng, trong ánh nhìn của Ninh Uyển. mặt anh đã đỏ lên giống như hơi ngại, giọng nói còn rất bình tĩnh.
“Ồ, lúc nãy anh nhớ nhầm, là anh cố ý mua, cũng không coi là tiện tay.”
Ninh Uyển nhịn cười, thấy được rồi nên bỏ qua, cũng không trêu chọc anh nữa: “Được rồi, em đi thay đồ.”
Nói xong cô chạy về phòng, để phòng khách lại cho Phó Tranh, để cho anh không gian các nhận giảm bớt sự xấu hổ khi nãy bị chọc ghẹo.
***
Cuối cùng, cả hai đã ăn một bữa sáng tuyệt vời, Ninh Uyển ngâm nga một bài hát cắt tỉa bó hoa hồng cắm vào bình, sau đó chuẩn bị đến công viên giải trí cùng Phó Tranh.
Phó Tranh không hy vọng lời thú nhận đột ngột của anh làm Ninh Uyển sợ hãi, vì vậy anh không lái chiếc xe Pagani của mình, quyết định tiếp tục duy trì nhân vật nghèo khổ trước khi trao đổi bí mật. Vì thế cuối cùng anh bị Ninh Uyển nắm tay dắt lên tàu điện ngầm, khi trước anh cảm thấy không thể chịu nổi sự chen chúc của tàu điện, nhưng lúc này ở cùng Ninh Uyển, vậy mà vẫn cảm thấy tâm trạng không tệ.
Thậm chí cả những va chạm cơ thể với người lạ ghê tởm nhất do chen chúc tạo nên trong quá khứ cũng khiến anh cảm thấy không quá khó chịu như vậy. Dù sao bởi vì những sự xô đẩy cơ thể thế này, cuối cùng Phó Tranh vô thức tạo thành tư thế ôm Ninh Uyển, Ninh Uyển cũng bị những người trong toa tàu chèn ép vào vòng ôm của Phó Tranh. Ban đầu cô xấu hổ vì chuyện mới xác định quan hệ, nhưng bởi vì hành động dựa dẫm bị động này mà lại cảm thấy không ngượng ngùng như vậy.
Ninh Uyển cố gắng giả vờ điềm tĩnh, thế nhưng má và đôi tai hơi ửng đỏ đã lộ rõ vẻ thẹn thùng của cô.
Thật sự có chút đáng yêu.
Phó Tranh bị những người xung quanh chèn ép, nhưng trái tim lại dịu dàng như gió mát mưa nhỏ. Một tay anh ôm eo Ninh Uyển, tay còn lại ngăn cách một khoảng không gian nhỏ cho cô. Cùng lúc đó anh giam cầm cô trong vòng tay của mình, hai người không ngừng va chạm vì tàu lắc lư và dòng người lên xuống tàu mỗi khi đến trạm, có thể là trán Ninh Uyển khẽ chạm vào môi Phó Tranh, cũng có thể là tóc của Ninh Uyển khẽ quét qua mặt Phó Tranh, thậm chí thỉnh thoảng hai người vô tình ngẩng đầu nhìn nhau, mỗi lần đụng chạm này chỉ trong khoảng thời gian ngắn, xung quanh tràn ngập âm thanh khác nhau, tuy nhiên mọi thứ dường như chậm lại. Phó Tranh chỉ cảm thấy tất cả không gian giữa Ninh Uyển trở nên ám muội, có chút cảm giác nguy hiểm, giống như bụi mịn chứa đầy vật dễ cháy, chỉ cần chậm chút lửa sẽ bốc cháy, mà không gian chật chội thậm chí còn phóng đại cảm quan này.
Trong lòng Phó Tranh “Tâm viên ý mã”*, Ninh Uyển cũng không nhường bước.
* Chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, tâm ý của chúng sinh cũng thường luôn hướng về ngoại cảnh, từ đó để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm.
Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn Phó Tranh, đối phương đều nhìn chằm chằm cô một cách chăm chú cả quá trình, ánh mắt đó vừa tập trung vừa mãnh liệt, mà đôi lông mi dài rậm của anh giống như chiếc bàn chải nhỏ đi lên đi xuống trong lòng Ninh Uyển, khiến Ninh Uyển chỉ cảm thấy không khí nóng đến mức khó thở. Ánh mắt của Phó Tranh như có một cái móc nhỏ, khiến cho Ninh Uyển cho dù quay đầu đi nhưng không thể không để ý, ánh mắt đó dường như có thể biến thành cảm giác thực, nhẹ nhàng vuốt ve cô.
Và lúc này, tàu điện ngầm đang đến trạm, một ông chú nhấc hành lý bên cạnh vội vàng xuống trạm không để ý, hành lý đã đập vào chân của Phó Tranh một chút, vì thế Phó Tranh né đi, lại khẽ chạm vào người Ninh Uyển. Khoảng cách giữa hai người trước đó vốn không xa, giờ đây lại càng gần hơn nữa, gần tới mức Ninh Uyển thậm chí cảm thấy Phó Tranh có thể nghe được rõ sự căng thẳng trong hơi thở của cô. Kết quả lòng bàn tay cô hơi đổ mồ hôi vì xấu hổ, nhưng Phó Tranh vô cùng xấu xa, anh ngược lại càng tiến gần hơn, sau đó nhân thời cơ lên xuống tàu hỗn loạn, nhanh chóng hôn cô một cái.
Ninh Uyển bị đánh lén, đợi khi phản ứng lại, chỉ có thể trừng mắt nhìn Phó Tranh một cách già trái non hạt.
Cuối cùng đã như vậy rồi, Phó Tranh còn cúi người khẽ chạm vào tai Ninh Uyển: “Còn trừng mắt với anh, anh lại hôn em đấy.”
Anh vừa nói xong, Ninh Uyển sợ tới mức nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Không trừng mắt nữa, cũng không dám trừng nữa, người đàn ông này thực sự là Phó Tranh ngốc bạch ngọt mà cô từng quen trước đây sao? Sao cảm thấy anh một chút cũng không phủ nhận chính mình, mặc dù động tác của anh quá nhanh đến mức khu thu hút sự chú ý, hoàn toàn không ai nhìn thấy, thế nhưng… Nhưng vẫn đang ở trên tàu điện ngầm mà!
May mắn thay sau đó Phó Tranh cũng dừng lại, anh nắm tay Ninh Uyển, cuối cùng cũng xuống trạm.
Công viên giải trí Phó Tranh đang tìm rất dễ tìm, hai người đi theo biển báo chỉ đường, rất nhanh đã đến cổng, sau khi mua vé đi vào, Ninh Uyển phát hiện ra lý do anh chọn công viên giải trí này: Bên trong thực sự có một động thiên.
Không có dự án nào quá trẻ con, nhưng có nhiều khung cảnh cổ tích đốn tim không ít cô gái, chủ đề của công viên giải trí giống như hướng đến các cặp tình nhân, đầy đủ các hoạt động cho các cặp đôi, trong công viên giải trí đâu đâu cũng là cặp tình nhân anh anh em em rối rít, không khí rải cẩu lương thể hiện ân ái đều rất rõ ràng.
Ninh Uyển kéo Phó Tranh đến vòng quay ngựa gỗ khởi động, sau đó đến đu quay, lại xếp hàng chơi một vài trò chơi nổi tiếng, chỉ là không biết có phải là ảo giác của mình không, tuy Phó Tranh cả quá trình đều cười ấm áp, nhưng giống như tư tưởng không tập trung.
Mãi cho đến khi hai người đi đến một dự án “Hốc cây trao đổi bí mật”, cuối cùng Phó Tranh cũng quét sạch sự lơ đễnh trước đó, anh liếc nhìn Ninh Uyển và nói một cách thiếu tự nhiên: “Anh muốn chơi cái này.”
Đây có lẽ là một dự án nổi tiếng trong công viên giải trí, lúc này ngoài dự án đã có một hàng dài xếp hàng, Ninh Uyển sững sờ: “Anh chắc chắn?”
Phó Tranh gật đầu: “Bởi vì có vài chuyện muốn nói với em.”
Ninh Uyển nhìn quy tắc trò chơi, có chút bật cười: “Cho nên phải trao đổi bí mật?”
Phó Tranh cũng thật là, sao lại giống học sinh tiểu học vậy? Còn trao đổi bí mật nữa!
Mặc dù nghe có vẻ hơi xấu hổ và ấu trĩ, Phó Tranh vẫn im lặng thừa nhận.
May mà tuy xếp hàng dài, nhưng vì cả dự án này hai người phải tách ra, vào phòng thú nhận trong hốc cây để viết ra bí mật, sau đó trao đổi số hốc cây, cuối cùng đến tủ trong hốc cây thu thập bí mật của nhau. Cả quá trình không hề phức tạp, người đi đi về về cũng nhiều, nhân viên cũng khá đông, vì thế xếp hàng không phải đợi lâu, rất nhanh đã đến lượt Ninh Uyển và Phó Tranh.
Dự án này do Phó Tranh chỉ định muốn chơi, thế nhưng càng vào trong, biểu cảm của Phó Tranh tuy vẫn rất lạnh lùng bình tĩnh, thế nhưng tay nắm chặt Ninh Uyển căng thẳng đã để lộ cảm xúc của anh ấy: Thế mà anh cũng có chút căng thẳng?
“Hai vị, xin mời chị đi bên trái, mời anh đi bên phải.”
Đợi đến khi chính thức tới lượt hai người, trước khi Ninh Uyển chuẩn bị tách khỏi Phó Tranh và đi bên trái, Phó Tranh lại kéo tay cô, anh mím môi, người đàn ông trưởng thành 30 tuổi lúc này trông anh giống như một đứa trẻ thấp thỏm lo lắng, thế nhưng cuối cùng, Phó Tranh không nói gì cả, chỉ thơm lên má Ninh Uyển, sau đó nhìn vào mắt cô, dáng vẻ rất trịnh trọng.
“Cho dù anh có bí mật gì, thích em là sự thật.”
Anh nói xong câu này, mới buông tay Ninh Uyển, đi theo sự chỉ dẫn của nhân viên về hướng bên phải.
Ninh Uyển sững sờ, mới quay người đi về hướng bên trái, chỉ là dáng vẻ ban nãy của Phó Tranh khiến trong lòng cô hơi hoảng loạn.
Phó Tranh rốt cuộc đã giấu cô chuyện gì chứ?
Suy nghĩ của Ninh Uyển có hơi rộng, cả con đường mới có vài phút đã dự đoán vô số bí mật của Phó Tranh.
Anh có bí mật?
Từng chơi gái bị bắt? Vay trực tuyến? Hay từng nương thân cho phú bà? Hay là... phóng đại hơn một chút?
Không cương?
Ninh Uyển cảm thấy cô không thể nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ càng vô lý.
Cô cắn môi, sau đó viết bí mật của mình trên tờ giấy màu hồng, sau đó giao cho nhân viên.
Mặc dù dự án này đã bố trí rất nhiều nhân viên hợp tác vì mức độ nổi tiếng, nhưng lượng người đến thực sự quá lớn, công viên giải trí này mới bắt đầu hoạt động gần đây, có lẽ vẫn còn thiếu kinh nghiệm và hoàn thiện quy trình. Ninh Uyển nhìn nhân viên đã lấy đi tờ giấy hồng ghi bí mật của mình lại bận rộn sứt đầu mẻ trán chỉ dẫn một nhân viên giống như mới vào, cuối cùng lại giúp cô ấy thu lại tờ giấy xanh hồng viết bí mật của một cô gái mà người nhân viên mới vừa phục vụ.
Ninh Uyển không biết bí mật của người khác là gì, nhưng bí mật của cô thực sự khá đơn giản, chỉ là viết ra có hơi xấu hổ.
Phó Tranh là người bạn trai đầu tiên của cô.
Cô là người đã làm việc mấy năm, đôi khi không có kinh nghiệm tình cảm cũng không gọi là một ưu điểm, ngược lại nói ra lại có hơi lạc loài.
Nhịp sống xã hội hiện đại quá nhanh, mọi người thậm chí không có kiên nhẫn để từ từ gần gũi, từ từ tiến tới, từ từ trưởng thành. Nhiều khi các chàng trai chỉ muốn tìm một cô gái có kinh nghiệm tình cảm càng trưởng thành hiểu chuyện để làm bạn gái.
Chỉ là sau khi Ninh Uyển viết ra bí mật của mình, lòng lại thấp thỏm, vậy còn Phó Tranh? Bí mật của Phó Tranh là gì, đến mức khiến anh phải trịnh trọng như vậy?
***
Sau khi Phó Tranh được dẫn vào phòng thú nhận hốc cây bên phải, anh mím môi và viết cẩn thận những gì anh giấu giếm với Ninh Uyển. Bởi vì đã quen sử dụng máy tính, bình thường làm việc cũng đều đánh máy, thực ra rất nhiều năm anh chưa từng viết chữ, nhưng Phó Tranh vẫn kiên nhẫn và nghiêm túc giải thích từng chữ lý do “Cải trang vi hành” của mình.
Chữ viết của Phó Tranh vốn rất đẹp, hiện giờ vì Ninh Uyển, anh viết càng cẩn thận hơn, chỉ hy vọng Ninh Uyển nhìn thấy chữ đẹp mắt như vậy, sự tức giận khi bị lừa gạt có thể tự tiêu tan đi một nửa.
Thư bí mật phòng thú nhận cung cấp đã viết đầy cả một trang, Phó Tranh vẫn cảm thấy chưa đủ để diễn tả cảm xúc của mình, anh lại lật mặt sau, tiếp tục viết.
Mặc dù đã ngụy tạo nhân vật, thân phận là giả, nhưng tình cảm với Ninh Uyển là thật.
Giống như khi gặp những câu hỏi tiểu luận không chắc chắn trong bài thi cuối kỳ, ngay cả khi không biết câu trả lời có đúng ý của giáo viên hay không, nhưng vẫn vô thức liều mạng viết. Càng viết càng hay, càng lưu loát, viết đầy toàn bộ phần trả lời, cũng không biết sự an ủi tâm lý có ích hay không, luôn suy nghĩ về ngộ nhỡ bất ngờ viết trúng đáp án chính xác trong cả bài luận dài như vậy thì sao? Cho dù ngay cả khi đánh trúng một quả bóng phụ, cũng có thể được nhiều điểm hơn không? Hoặc có lẽ, cho dù hoàn toàn trái ngược với câu trả lời đúng, nhưng ít nhất hy vọng thái độ viết đáp án đầy giấy có thể khiến giáo viên biết mình đã nghiêm túc trả lời câu hỏi.
Trong một khoảnh khắc hoảng hốt, Phó Tranh cảm thấy mình chính là một người học sinh như vậy, bởi vì lỗi của anh không chăm chỉ học hành, không biết câu trả lời chính xác cho đáp án Ninh Uyển đã sắp xếp, nhưng vẫn liều mạng muốn điểm số cao nhất trong khả năng của mình.
Với xu hướng tâm lý như vậy, cuối cùng Phó Tranh đã viết mảnh giấy trao đổi bí mật thành lời thú tội thừa nhận sai lầm, tương lai sẽ sửa chữa thiếu sót của mình.
Người nhân viên đã giục anh vài lần, cuối cùng anh mới mím môi gấp tờ giấy vào một chiếc túi bí mật đặc biệt và người nhân viên mang đi.
Tiếp theo sẽ là sự chờ đợi và thấp thỏm dài đằng đẵng.
***
Nhưng tiếc là Phó Tranh có chết cũng không nghĩ rằng, người nhân viên thu giấy của anh trong lúc anh ta cầm giấy bí mật ra ngoài, bởi vì thời gian chờ đợi Phó Tranh lâu mà cần phải nhanh chóng bỏ giấy bí mật và hốc cây tương ứng, lúc đi quá vội vàng, vì thế anh ta đã đột nhiên đụng phải đồng nghiệp của mình ở chỗ ngoặt.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
Vị đồng nghiệp bị đụng trúng cũng ôm vài túi bí mật, đụng trúng như vậy, tất cả đã lẫn lộn với nhau.
Nhân viên phụ trách Phó Tranh càng lo lắng gấp gáp, lại là thực tập sinh mới đến, lo lắng mình sẽ làm quá thời gian, chỉ nhớ túi bí mật của mình rất dày, còn là màu xanh, thấy trên mặt đất hoàn toàn có túi màu sắc độ dày tương ứng của mình, nghĩ cũng không nghĩ, nhanh chóng cúi người nhặt lên, sau khi xin lỗi đồng nghiệp kia một lần nữa, mới nhanh chóng chạy đến tủ hốc cây.
***
Ninh Uyển đợi mãi đợi mãi, cuối cùng cũng đợi đến khi nhân viên phụ trách Phó Tranh gửi cho cô mật khẩu tủ hốc cây đựng bí mật của Phó Tranh.
Để bảo vệ sự riêng tư và không gian cho nhau, mỗi người sẽ lấy bí mật trong hốc cây ở những không gian độc lập, Ninh Uyển có mật khẩu, Ninh Uyển lấy ra bức thư Phó Tranh gửi cho cô trong tâm trạng căng thẳng bất an.
Đây là một bức thư rất dày, vừa nhìn thấy độ dày, trực giác đã nói Phó Tranh có lẽ có bí mật rất lớn, trong lòng Ninh Uyển có chút nặng nề, cô cẩn thận mở chiếc túi và thứ đập vào mắt cô chính là...
Chữ viết cực xấu!!!
Ninh Uyển gần như bị những chữ viết xấu xí chi chít đập vào mặt làm kinh ngạc tới nỗi suýt nữa cô đã vứt thư đi.
Xã khu bây giờ cũng phổ biến văn phòng làm việc không cần giấy tờ, vì vậy trước đây hầu hết ghi chép tư vấn xã khu đều nhập trực tiếp vào máy tính, do đó bình thường Ninh Uyển chưa từng thấy Phó Tranh viết chữ, có lần duy nhất đã thấy cũng là chữ ký của anh...
Chỉ là bút lực trong chữ kỹ của chàng trai này vô cùng mạnh mẽ, gần như có thể nói là cứng cáp có lực, thế nhưng sao chữ khác lại viết xấu như vậy?
Khi trước Thiệu Lệ Lệ chê chữ viết bình thường của cô ấy quá trẻ con, không có phong thái của một luật sư, vì thế cô ấy đã mua thiết kế chữ ký trên mạng. Sau một thời gian khổ luyện theo thiết kế, mỗi lần ký tên đều rồng bay phượng múa, vô cùng khí thế, thế nhưng vừa viết chữ khác lại quay trở về nguyên hình.
Thế nhưng chữ viết của Thiệu Lệ Lệ có trẻ con đi nữa, cũng không tới mức... Không tới mức như Phó Tranh thế này....
Cũng quá xấu đi...
Cho dù Ninh Uyển đã mang lăng kính màu hồng lên bạn trai, cũng không thể không cảm khái, thật sự quá xấu...
Đều nói thấy chữ như thấy người, nhìn theo chữ của Phó Tranh, nhưng vẫn có thể mang tướng mạo như vậy, thật đúng là tướng mạo như đã phẫu thuật thẩm mỹ, có thể gọi là thiên phú bất thường.
Nhưng chữ xấu vẫn là chữ xấu, nội dung dày đặc dài dặc như vậy, không thể gọi là ghi chú, gần như có thể coi là một bức thư, có thể thấy sự quan trọng trong lòng anh đối với lần trao đổi bí mật này.
Ninh Uyển mở ra bí mật của Phó Tranh với tâm trạng thấp thỏm, kết quả câu đầu tiên đã khiến Ninh Uyển dừng lại.
“Từ trước tới giờ anh vẫn lừa em.”
????
Ninh Uyển có chút lo lắng... Phó Tranh rốt cuộc đã lừa cô chuyện gì? Nếu là sự lừa gạt mang tính nguyên tắc, vậy cho dù cô thích anh, vẫn không thể tha thứ!
Cũng may câu thứ hai đã khiến Ninh Uyển... Có lẽ đã thở phào?
“Thực ra anh vốn không trưởng thành ổn trọng lắm, dáng vẻ bình thường đều giả vờ, thực ra anh vô cùng sợ tối, sợ ma, còn là một người thích khóc. Là đàn ông, có những nhược điểm này, nói ra thực sự rất mất mặt, nhưng cảm thấy vẫn nên thú nhận với em, hy vọng em có thể thích con người thật sự của anh.”
“Mặc dù vẫn nói đàn ông nên bảo vệ phụ nữ, nhưng anh cảm thấy đây là một suy nghĩ rập khuôn, anh... Anh cũng có lúc khao khát được tựa vào vai em, được em bảo vệ.”
Một bức thư dài nghìn chữ lộn xộn, Ninh Uyển xem xong, trong lòng hơi phức tạp.
Đây quả thực là một bí mật nhỏ bùng nổ.
Ninh Uyển chưa từng nghĩ rằng Phó Tranh có vẻ ngoài trưởng thành vững vàng như vậy, thế mà lại giấu một trái tim thiếu nữ nhạy cảm mong manh? Còn là một cái túi khóc?
Mặc dù chỉ tưởng tượng dáng vẻ “hoa lê thấm mưa” Phó Tranh tựa vào vai cô khóc lóc vừa nhìn đã thấy đáng thương có chút bất thường, nhưng Ninh Uyển đã làm việc ở xã khu đã lâu, là một người rất bao dung, “Chim lớn dựa người” Phó Tranh hơn một mét tám dựa và người cô một mét sáu lăm, cô an ủi đối phương giống tổng tài bá đạo, “Đàn ông, đừng khóc!”, nghĩ đến tình cảnh này hình như cũng không phải không thể chấp nhận được!
Hơn nữa Phó Tranh sẵn sàng chủ động ôm cô, thú nhận với cô, đây là một hành vi rất dũng cảm.
Ninh Uyển cảm thấy, dù sao đi nữa cũng phải ủng hộ anh.
Chỉ cần không phải những chuyện có vấn đề nhân phẩm như lừa gạt ngoại tình, khỏa thân, cho vay, lừa đảo... Ninh Uyển thực ra có thể thấu hiểu.
Hơn nữa trên bức thư này còn có những vết nước lốm đốm đã khô, có thể thấy lúc viết bức thư này, e rằng Phó Tranh đã khóc rất thảm.
Chỉ nghĩ đến điều đó, Ninh Uyển đã có chút không chịu nổi, muốn một người đàn ông nội tâm yếu đuối mỗi ngày đều tỏ vẻ kiên cường, trái với tính cách thật của mình, hoàn toàn không thể giải phóng bản thân, nghĩ đến đã rất thảm...
Vì vậy, khi Ninh Uyển gặp lại Phó Tranh ở điểm hẹn, trong lòng đầy tình thương yêu đối với người đàn ông này.
Phó Tranh ngược lại khá thận trọng với chuyện này, có thể là anh vừa thú nhận bí mật trong lòng lớn nhất của mình, trông dáng vẻ có hơi căng thẳng, anh nhìn Ninh Uyển, có chút không tự nhiên: “Em đã đọc chưa?”
Ninh Uyển gật đầu: “Em đọc rồi.”
Dáng vẻ Phó Tranh thậm chí dè dặt cẩn trọng: “Vậy em còn đồng ý...”
Ninh Uyển cắt lời anh, cô nhìn Phó Tranh, nói nghiêm túc: “Em đồng ý.”
Cho dù là Phó Tranh, lúc này có hơi kinh ngạc: “Em không để bụng sao? Lúc trước anh đã gạt em.”
“Không để bụng.” Ninh Uyển bật cười an ủi, cô hắng giọng, “Mặc dù anh thực sự đã lừa gạt, nhưng xuất phát điểm của anh không phải ác ý chủ quan, cũng là do phối hợp sai về âm dương mới thành như vậy. Hơn nữa em có thể hiểu mà, mặc dù trong quá trình anh có vô số cơ hội thú nhận, nhưng do nguyên nhân áp lực tâm lý nên không thú nhận, dù sao loại chuyện này nếu hấp tấp nói ra một cách chính thức như vậy, có thể em thực sự không chấp nhận nổi.”
Suy cho cùng là một người đàn ông, chuyện là một túi khóc có thể khiến đương sự trực tiếp thú nhận đúng là ép buộc làm khó người khác.
Ninh Uyển nói xong, vẻ mặt ban đầu căng thẳng sau đó ngạc nhiên của Phó Tranh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, anh giống như đang chờ đợi một trận mưa rền gió dữ tấn công, thế nhưng cuối cùng thứ anh nhận được là thứ ẩm ướt nhẹ nhàng của mưa thuận gió hòa, có những cảm xúc giao thoa và sự cảm kích lộ trên khuôn mặt anh.
“Xin lỗi em, nhưng cho dù thế nào, lừa em là anh sai, nhưng thích em là thật, cho dù anh là người thế nào, anh đều muốn ở bên em.”
Phó Tranh vừa nói, anh nhẹ nhàng nâng tay Ninh Uyển, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ.
Hành động này của anh khiến Ninh Uyển không ngờ tới, vì thế tim đập càng nhanh. Phó Tranh cũng thật là, không phải đã thú nhận nội tâm mình là một thiếu nữ tâm hồn yếu đuối thích khóc sao? Tại sao hiện giờ đối mặt với cô còn tạo ra một nhân vật người đàn ông trưởng thành hấp dẫn thế này? Hơn nữa giả vờ cũng rất giống nhé, giống hệt như sự trêu ghẹo vô hình.
“Nếu đã thú nhận rồi, sau này ở trước mặt em không cần giả vờ nữa, nên làm thế nào cứ làm thế ấy.”
Kết quả Ninh Uyển nói xong, Phó Tranh sững sờ: “Em chắc chắn?”
“Chắc mà, không cần phải che che đậy đậy nữa, anh chân thật một chút, thẳng thắn chút! Can đảm làm chính anh đi!”