Chương 45
Gần đây Trần Thước chỉ cảm thấy thật sự nên đi đền thờ cúng bái, quả thật là năm hạn xui xẻo, vì để tránh Phó Tranh, anh ta cố ý hẹn riêng Ninh Uyển, kết quả người đàn ông này như âm hồn bất tán không ngờ lại xuất hiện! Còn mặc áo đấu đến cùng một sân bóng, trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Mà điều càng khiến Trần Thước bất ngờ, trùng hợp hơn nữa còn ở phía sau. Sắp đến giờ vào sân, Lâm Thịnh là đội trưởng đội đối thủ bỗng nhận được điện thoại của boss Cao Viễn, nói có công việc cấp bách, vô cùng khẩn cấp cần lập tức hoàn thành, Lâm Thịnh không thể không trực tiếp cáo từ chạy về nhà làm việc, vì thế đội của cậu ấy thiếu một thành viên...
“Phó Tranh! Anh đúng là liệu sự như thần!” Dưới ánh mắt của Trần Thước, Ninh Uyển vỗ vai Phó Tranh với thái độ vui mừng, “Lâm Thịnh tình cờ có việc phải đi, cũng may có anh, nếu không thì trận đấu này phải đi tìm người thay thế.”
Cô nói xong, nhìn Trần Thước cười xán lạn: “Quá tốt rồi, hai người có thể cùng đánh bóng!”
Tốt gì mà tốt? Anh ta vốn không muốn đánh bóng với Phó Tranh!
Trần Thước nghiến răng trong lòng nhưng chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng trên mặt: “Ừm.”
Anh ta cảm thấy nếu mình thuộc chính phái võ lâm, Phó Tranh chính là người của ma giáo, đồ đệ ma giáo này vẫn cố ý giả vờ là người chính trực, lừa gạt hoàn hảo quần chúng ngây thơ nhờ khuôn mặt đẹp và kỹ năng diễn xuất tốt, mà Trần Thước lại giống như đại hiệp cô độc, bị tên Phó Tranh tâm địa tà ác đánh tới nỗi nội thương, còn phải nghiến răng nuốt máu, cho dù muốn cáo trạng với thiên hạ đây không phải loại tốt đẹp gì, cũng biết đó là điều vô ích, không ai sẽ tin anh ta...
Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Tranh đang đi về phía này với một nụ cười khẽ trong ánh mắt mong đợi của Ninh Uyển.
***
Ninh Uyển vô cùng hài lòng vì Phó Tranh không phải ngồi băng ghế dự bị lạnh lẽo, dù sao như vậy Trần Thước cũng có thể đánh bóng cùng bạn tốt của mình như ý nguyện, Ninh Uyển càng có thể tận dụng sức lức, cô có thể cùng cổ vũ cho cả hai.
Chỉ là rất nhanh, Ninh Uyển cũng rơi vào mâu thuẫn, bởi vì cô phát hiện Trần Thước và Phó Tranh không cùng một đội, mỗi lần Phó Tranh ghi bàn, đó đều là vì đội của Trần Thước phòng thủ thất bại. Nhưng về mặt lý thuyết, cô là đội cổ vũ được Trần Thược mời mà...
Cũng may là Phó Tranh lớn tuổi hơn cô, nhất định trưởng thành hơn Trần Thước, tuyệt đối không để bụng chuyện này, Ninh Uyển nghĩ như vậy, rất nhanh thả lỏng chuyên chú xem trận đấu.
Không như trận trước, trận đấu chính vừa bắt đầu đã rất quyết liệt, Trần Thước, người vốn dĩ rất xuất sắc trong trận đấu khởi động ban nãy lúc này gặp Phó Tranh lại không hề thuận lợi.
Phó Tranh vốn dĩ cao hơn Trần Thước, bình thường trong công việc hai người hiếm khi đứng cạnh nhau, sự tương phản này vẫn chưa thấy rõ, bây giờ khi đối đầu giằng co trên sân có thể thấy rõ sự chênh lệch về chiều cao. Trần Thước khi đứng một mình vốn có thể thấy thân hình tốt, nhưng khi đứng trước mặt Phó Tranh hơi chút thua kém. Dáng người Trần Thước là người châu Á rõ rệt, tuy có cơ bắp, nhưng ấn tượng chúng vẫn là gầy và cao. Thế nhưng Phó Tranh không giống vậy, anh rất cao, da rất trắng, nhưng lại không cho cảm giác thư sinh. Rõ ràng khuôn mặt khá thanh tú đẹp đẽ, nhưng dáng người của Phó Tranh không thuộc phong cách đó. Dáng người anh giống người Âu Mỹ hơn, tỷ lệ cơ bắp vừa phải, cho cảm giác có sức mạnh hơn Trần Thước. Mặc dù không già hơn Trần Thước nhiều, thế nhưng lợi thế tuổi tác của anh được thể hiện rõ qua khí chất quanh người anh: Anh giống như sự tiến hóa cuối cùng của Trần Thước, với khả năng và ngoại hình mạnh mẽ hơn, hoàn hảo hơn...
“Nam sinh này đẹp trai quá! Đẹp trai hơn người ban nãy!”
“Anh ấy còn đánh bóng giỏi hơn, lúc lên rổ còn dễ dàng ngon ơ hơn người trước, cảm giác tùy tiện ném bóng cũng có thể trúng rổ, anh ấy còn cho thấy sự điêu luyện trong suốt trận đấu nữa!”
Hai cô gái bên cạnh khi nãy còn say đắm Trần Thước lập tức phản chiến, hai người líu ríu nói chuyện rất lâu, sau đó đỏ mặt nhìn Ninh Uyển: “Chị ơi, em thấy chị cũng quen biết anh kia, khi nãy còn ở bên cạnh nói chuyện với chị, có thể nói bọn em biết tên anh ấy không? Có phải vẫn độc thân không ạ?”
“...”
Tốc độ thay lòng hơi nhanh quá thì phải... Ban nãy còn nói mới biết yêu, nhất kiến chung tình với Trần Thước... Chưa bao lâu đã chuyển tình cảm sang Phó Tranh rồi?
Khi hai cô gái này hỏi thông tin của Trần Thước, Ninh Uyển nói với đối phương mà gần như không suy nghĩ, nhưng giờ tới lượt Phó Tranh, Ninh Uyển thể hiện sự kháng cự từ trong ra ngoài, đến khi bản thân ý thức được, cô đã trả lời đối phương: “Anh ấy không độc thân.”
Hai nữ sinh đó thực sự lộ ra vẻ thất vọng và tiếc nuối: “Aiii, quả nhiên đã có bạn gái...”
...
Gần như là phản ứng bản năng, Ninh Uyển đã nói dối.
Rõ ràng Phó Tranh còn độc thân, rõ ràng biết mình làm thế này là không đúng, nhưng có vẻ như trước khi lý trí chiếm giữ, tâm trạng của cô đã quyết định một cách bốc đồng thay cô.
Sau đó hai cô gái đó còn nói gì nữa Ninh Uyển cũng không chú ý, trong lòng cô có chút cáu kỉnh. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô tự mình an ủi, không phải cô đang chặn vận đào hoa của Phó Tranh sao? Coi như hợp lý chính đáng! Dù sao hai cô gái này nhìn ai là yêu người đó, hoàn toàn chỉ nhìn gương mặt, căn bản đều không đáng tin, không chừng còn không chắc chắn bằng tình yêu của dì Tiêu nữa! Ít ra dì Tiêu vừa bắt đầu đã chê Phó Tranh tuổi đã nhiều, sau khi tiếp xúc mới cảm nhận được sức hút nhân cách của Phó Tranh. Dù sao cũng coi như thật lòng yêu thích con người Phó Tranh, chứ không phải chỉ nhìn mặt.
Phó Tranh tốt như vậy, nếu như tìm một cô bạn gái chỉ nhìn mặt, cũng quá lãng phí rồi, còn rẻ mạt hơn những cô gái bên ngoài, chi bằng phù sa sông không chảy ruộng ngoài, cố gắng chấp nhận anh?
Ninh Uyển gần như bị dọa trước suy nghĩ đột ngột của mình, nhanh chóng cảnh báo bản thân, cô không thể làm ra loại chuyện cầm thú như vậy, ỷ vào mình là luật sư hướng dẫn, nếu như lợi dụng ưu thế địa vị đối xử với Phó Tranh như vậy, chẳng phải bản thân là kẻ tám lạng người nửa cân với Cao Viễn hay sao?
Nhưng không sao, cô chỉ nghĩ lung tung thôi, suy nghĩ không phải phạm tội.
Sau khi suy nghĩ như vậy trong lòng Ninh Uyển lại thoải mái trở lại, tâm trạng tốt hơn, cô cũng tập trung và sân bóng một lần nữa.
Chỉ là rõ ràng mình là quân tiếp viện của Trần Thước, rõ ràng nên nhìn Trần Thước, thế nhưng ánh mắt Ninh Uyển bị phó Tranh lôi kéo một cách vô thức.
Dưới ánh mặt trời, Phó Tranh đang chạy trên sân với trái bóng, đôi môi hơi mím lại, mái tóc tung bay theo nhịp chạy, hai mắt sáng ngời, khuôn mặt trắng ngần ửng đỏ sau khi vận động, đôi chân săn chắc mịn màng. Anh giống như một con báo Gêpa sẵn sàng lao đi, mọi chi tiết trong cử chỉ động tác dường như đều mang mùi hoocmon. Cho dù là đầu gối hơi cong và mắt cá chân đung đưa khi chạy cũng khiến người khác cảm thấy vô cùng gợi cảm.
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Ninh Uyển quyết liệt cắt đứt mạch suy nghĩ của mình, cô dời tầm mắt khỏi Phó Tranh sang Trần Thước, lúc này Trần Thước bắt được bóng chuyền từ phía đồng đội, phá vỡ vòng vây của đối phương, động tác chuẩn mực ánh mắt chăm chú, đang chuẩn bị ném bóng...
Chỉ trong một giây sau, Phó Tranh đã di chuyển như “hoành đao đoạt ái”, cắt gãy gọn cú ném bóng của Trần Thước, Trần Thước chau mày phá vây, tự mình thoát khỏi Phó Tranh chạy về phía rổ bóng, nhún người lấy đà chuẩn bị từ bỏ cú ném rổ lựa chọn úp rổ, khí thế to lớn, cắn môi, thế như chẻ tre. Thế nhưng gần như cùng lúc, Phó Tranh cũng nhảy lên rổ bóng, khi Trần Thước đập bóng tay Phó Tranh chặn bóng nhanh như chớp, cú úp bóng của Trần Thước vốn nằm trong tầm tay đã kết thúc tại đây, bóng bật ra dưới sức bật của Phó Tranh và đi chệch rổ, mà sau khi đồng đội của Phó Tranh tóm được bóng đã chuyền lại cho Phó Tranh lần nữa, Phó Tranh dẫn bóng, xuyên thủng hàng phòng ngự của Trần Thước, quay người ném một cú ba điểm siêu xa đẹp mắt...
“Tuyệt quá!”
“Đẹp trai chết mất!”
“Cố lên! Cố lên!”
Một vài người hâm mộ gương mặt mới Phó Tranh ở bên cạnh đã đứng lên gần như lập tức, có lẽ Ninh Uyển cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này, đến khi cô kịp phản ứng, cô đã đứng dậy và cô vũ cho Phó Tranh.
Thế nhưng niềm vui của Phó Tranh dựa trên nỗi đau của Trần Thước, lúc này Trần Thước liếc mắt nhìn Ninh Uyển, tuy cô không có gì đáng trách, như sự mất mát khó có thể che giấu.
Thế nhưng ánh mắt của Phó Tranh lại sáng hơn rất nhiều khi nhìn Ninh Uyển. Khuôn mặt anh vốn không có biểu cảm gì đặc biệt, vậy mà một nụ cười chợt nở trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, đôi mắt đen sáng ngời xuyên qua đám đông, chỉ nhìn chằm chằm Ninh Uyển, rõ ràng người cổ vũ trợ uy cho anh nhiều như vậy, nhưng dường như họ đều là tấm nền, mà Ninh Uyển mới là nhân vật chính duy nhất.
Ý cười của Phó Tranh rất nhẹ, gần như là chỉ thoáng qua. Anh lại nhìn Ninh Uyển và ngay sau đó quay đầu lại lao vào trong trận đấu khốc liệt một lần nữa. Tuy nhiên Phó Tranh vẫn có thể tiếp tục mà không bị phân tâm, Ninh Uyển lại cảm thân bản thân như mắc kẹt trong khoảnh khắc Phó Tranh cười.
Rõ ràng sân bóng rất ồn ào, nhưng Ninh Uyển lại cảm thấy mọi thứ đều tĩnh lặng. Cô chỉ nghe thấy tiếng tim đập dữ dội trong lồng ngực mình.
Giờ phút này, dường như lý trí đã bị bỏ lại, cô không còn tâm trạng quan tâm đến Trần Thước, Ninh Uyển cảm thấy mình trở thành động vật đơn bào, trong một lần chỉ có thể nghĩ đến chuyện của Phó Tranh...
Trong nửa sau của trận đấu, tâm trạng cô hơi thất thường, cho dù cô thầm cảnh cáo bản thân phải chú ý Trần Thước nhiều hơn, nhưng cô vẫn vô thức chú ý Phó Tranh.
Cuối cùng, hầu như không có chút hồi hộp nào, đội của Phó Tranh đã thắng trận đấu. Trong trận đấu này, mấy đồng nghiệp nam trẻ tuổi rõ ràng cũng cảm thấy vui sướng tràn trề, họ vốn chưa từng gặp Phó Tranh trước đây nhưng đều đập tay với Phó Tranh.
Một trận vận động dễ khiến mọi người gần gũi, bởi vì con người luôn thể hiện tính cách chân thực nhất trong thể thao, kỹ thuật đánh bóng của Phó Tranh tốt, nhưng không quá khoe khoang, dưới tình hình kiểm soát thế trận và xoay chuyển tình thế, anh không biến trận đấu thành sàn diễn cá nhân. Sau khi chiếm lợi thế tuyệt đối ở nửa đầu trận, anh gần như nhường cơ hội ném rổ cho các thành viên còn lại trong đội ở nửa sau trận đấu, là một người rất biết quan tâm cảm xúc của đồng đội, để cho hầu hết mọi đồng đội đều có cơ hội tham gia và thể hiện. Cuối cùng không những giành được chiến thắng áp đảo, mọi người trong đội của Phó Tranh chơi cũng rất vui vẻ.
“Phó Tranh phải không? Lần sau tiếp tục cùng đánh bóng nhé.”
“Anh chơi bóng tuyệt quá!”
“Nào, thêm phương thức liên lạc, hẹn chơi lần sau.”
Hầu hết mọi người đều vỗ vai Phó Tranh để bày tỏ sự công nhận và sự hữu nghị giữa họ. Trần Thước nhìn cảnh này mà tâm trạng thực sự đan xen phức tạp. Trận đấu này vốn hoạch sẵn để thể hiện phong thái của mình trước mặt Ninh Uyển, nhưng không ngờ Phó Tranh lại gây rối giữa chừng, anh không những không được thể hiện, thậm chí hoàn toàn bị che lấp dưới hào quang của người khác.
Nhưng Trần Thước là một người bình tĩnh, Ninh Uyển đang tiến tới từ khán đài, anh điều chỉnh biểu cảm, nhẹ nhàng vỗ vai Phó Tranh khi Ninh Uyển bước đến trước mặt: “Anh đánh bóng giỏi thật.”
Trần Thước nhìn Phó Tranh với vẻ như thật lòng ngưỡng mộ, sau đó cúi đầu, cảm thấy có chút thất vọng và tội lỗi: “So với anh tôi chơi quá tệ, hại cả đội tôi bị liên lụy.”
Ninh Uyển mềm lòng, đặc biệt không thể nhìn thấy người khác sa sút, quả nhiên như vậy, lời của Trần Thước vừa xong, ánh mắt vốn dĩ nhìn Phó Tranh đã hoàn toàn thu lại, quay đầu nhìn Trần Thước: “Cậu đang nói gì thế? Trận đấu thôi mà, có thắng có thua, không phải tuyển thủ chuyên nghiệp, đương nhiên cũng sẽ có lúc phong độ không ổn định, biết đâu lần sau cậu sẽ thắng Phó Tranh?”
Ninh Uyển cười chuyên chú, nhìn Phó Tranh: “Đúng không Phó Tranh?” Nói xong cô nhét cho mỗi người một chai nước khoáng trong tay.
Phó Tranh nhìn Trần Thước hơi châm biếm, lập tức nheo mắt lại, khi gương mặt giãn ra, vẻ mặt của anh đã vô cùng dịu dàng trở lại, giống như một người nhân hậu hoàn toàn không tức giận, gật đầu với Ninh Uyển: “Ừm, Trần Thước đánh rất tốt, hiện tại cậu ấy đánh không bằng tôi, có thể chỉ vì trẻ hơn tôi, kinh nghiệm trận đấu chưa phong phú, qua vài năm nữa sẽ có thể bắt kịp tôi.”
Trần Thước giận nghiến răng nghiến lợi, kiềm chế cảm xúc, nói một ngấm ngầm cách chịu đựng: “Anh nói không sai, nhưng có một điểm tôi lo lắng. Bởi vì chơi bóng rổ thực chất xét về sự đột biến và thể lực, anh xem tuyển thủ ngày một già đi, trạng thái đỉnh cao của họ không thể bảo đảm, ở độ tuổi lớn hơn, còn tiếp tục đánh bóng cho dù có kinh nghiệm đến đâu cũng chưa đủ, chức năng cơ thể không ổn sẽ bắt đầu xuống dốc.”
Chỉ là Trần Thước không ngờ hình như Phó Tranh chỉ đợi câu nói này của mình, anh thuận tiện đẩy thuyền theo lời nói của Trần Thước:
“Trần Thước nói không sai, cho nên tôi cũng rất lo lắng, tương lai tôi cũng không đánh bóng được mấy năm...” Phó Tranh thở dài, nhìn Ninh Uyển với bộ dạng u sầu, “Hơn nữa, thực ra tôi bị bong gân mắt cá chân khi chơi thể thao ngoài trời lúc trước, về lý thuyết không thể vận động quá kịch liệt...”
“Mắt cá chân của anh từng bị thương?” Ninh Uyển cao giọng, quả nhiên đã hơi nôn nóng. “Sao anh không nói sớm? Thật ra nếu bị thương tốt nhất nên bớt đánh bóng lại, là chân nào? Có sao không?”
...
Quả nhiên như vậy, sự chú ý của Ninh Uyển một lần nữa bị thu hút bởi Phó Tranh. Trần Thước nhìn cảnh tượng trước mặt và huyết áp của anh gần như tăng cao. Khó khăn lắm mới thu hút sự chú ý của Ninh Uyển bằng cách thể hiện khổ sở, còn thuận lợi công kích tuổi tác của Phó Tranh, không ngờ con người này lại thuận nước đẩy thuyền tỏ vẻ thảm thương...
Trần Thước âm thầm cười lạnh, nếu mọi người đều “khổ sở”, vậy xem xem ai thảm hơn...
“A!”
Trần Thước khẽ kêu một tiếng ngắn ngủi và kìm nén.
Quả nhiên Ninh Uyển đã quay đầu lại: “Sao thế Trần Thước?”
Trần Thước lộ rõ vẻ đau đớn: “Khi nãy tôi bật nhảy quá mạnh, lúc tiếp đất hình như trên sân có nước nên hơi trơn, tuy cuối cùng chân cũng đứng vững nhưng trẹo một cái, vừa rồi vẫn luôn vận động còn tưởng rằng không sao, kết quả hiện giờ bắt đầu đau...”
Mặc dù Phó Tranh khẳng định có vết thương cũ, nhưng không phát tác, mà giờ đây bản thân lại kêu có vết thương mới, vẻ mặt khó nhịn đau đớn, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của Ninh Uyển hơn.
Ninh Uyển quả nhiên lo lắng, Trần Thước lợi dụng tình hình nói rõ: “Rõ ràng cũng không sưng nhưng không biết tại sao tôi đau sắp không chịu đựng được.” Anh ta nhíu chặt mày, vẻ mặt khó nhịn đau đớn, “Hay là tôi đến bệnh viện một chuyến.” Trần Thước nhìn Ninh Uyển có chút ngại ngùng, “Đàn chị có thể đi cùng tôi không? Tôi sợ tôi một mình chân đi lại không tiện...”
Ninh Uyển dĩ nhiên đồng ý: “Không thành vấn đề, tôi đi với cậu.”
Chỉ là lời cô vừa dứt, giọng nói Phó Tranh cũng vang lên:
“Tôi cũng đi.” Anh nhìn Trần Thước khẽ cười, giọng nói dịu dàng, “Tuy hiện tại vết thương không phát tác, nhưng mắt cá chân cũng có vết thương cũ, bình thường không muốn đi bệnh viện một mình, lần này vừa hay đi cùng với hai người.”
Phó Tranh nói xong, nhìn Ninh Uyển: “Hơn nữa tình trạng bong gân của Trần Thước không chừng có thể nghiêm trọng hơn, đến lúc đó nếu cô đi cùng, tình trạng cậu ấy xấu đi đến mức đi đường không thuận tiện, cô cũng không dìu nổi cậu ấy, vẫn là để tôi đi cùng thì tốt hơn...”
Phó Tranh nói với vẻ đạo mạo trang nghiêm, có lý có tình, quả nhiên Ninh Uyển bị thuyết phục rất nhanh: “Có lý! Vậy đi thôi, chúng ta đến bệnh viện.”
Đi bệnh viện thôi mà cuối cùng kết quả là ba người hùng dũng cứ như đi du xuân.
Trên đường đi, Trần Thước căng thẳng gần như không dám thả lỏng cảnh giác, sợ Phó Tranh lại giở chiêu trò gì mới. Hai người duy trì tình đồng nghiệp nhựa nói câu được câu chăng, cuối cùng cũng tới bệnh viện.
Sau khi đến khoa chỉnh hình, xếp hàng lấy số đều suôn sẻ. Chỉ là đến lúc được gọi tới lượt, Trần Thước và Phó Tranh lại bắt đầu đối phó với nhau.
Được gọi trước là số của Phó Tranh, Ninh Uyển đứng lên lập tức muốn đi cùng Phó Tranh vào phòng khám bệnh, nhưng Trần Thước sao có thể để Phó Tranh đạt được ý đồ? Anh ta vốn không muốn để Phó Tranh và Ninh Uyển có cơ hội tiếp xúc riêng, vì thế lập tức đứng lên.
“Ninh Uyển, tôi đi cùng luật sư Phó vào trong.” Trần Thước cười nói, “Thực ra mắt cá chân tôi hình như cũng có vết thương cũ, vừa hay có thể nghe tham khảo từ tình hình của anh ấy, chị nghỉ ngơi ở bên ngoài đi.”
Phó Tranh nhìn Trần Thước đầy ẩn ý, nhưng không phản bác lại, chỉ cười nói: “Vậy thì vết thương mới lần này của Trần Thước cũng do tôi đi cùng là được, cả hai chúng tôi đều chăm sóc lẫn nhau, sẽ tiện hơn chút.”
Ninh Uyển đương nhiên không phản đối, chỉ gật đầu ngồi xuống khu vực chờ ngoài cửa.
Trần Thước vốn muốn Ninh Uyển đi cùng anh ta khám chân, nhưng để ngăn Phó Tranh làm loạn, anh ta chỉ có thể “Làm tổn thương kẻ thù 1000, làm tổn thương chính mình 800”, anh ta nhìn chằm chằm Phó Tranh một cách dữ dằn, sau đó cùng anh người trước người sau vào phòng khám.
Ở trong phòng khám anh ta không bỏ qua cho Phó Tranh, Ninh Uyển không ở đây, Trần Thước càng không cần giả tạo, dứt khoát lạnh nhạt, bắt đầu châm biếm bóng gió Phó Tranh, gì mà vết thương cũ? Bác sĩ kiểm tra mấy lần đều không chẩn đoán ra mắt cá chân anh có vấn đề gì.
Và đương nhiên, Phó Tranh cũng không dễ dàng bỏ qua cho Trần Thước, dĩ nhiên “vết thương mới” giả tạo của Trần Thước cũng bị anh châm biếm một trận, hai luật sư nam “tàn sát khốc liệt” qua lại, mà đi ra từ phòng khám, Trần Thước vẫn chưa hài lòng, muốn bắt lấy cơ hội cuối cùng trước khi Ninh Uyển đến, châm biếm Phó Tranh vài câu...
“Luật sư Phó thật sự nên...”
Kết quả lần này, Phó Tranh không đếm xỉa đến Trần Thước, ánh mắt anh trực tiếp liếc tới chỗ ngồi khu vực chờ không xa...
Trần Thước phát giác có bất thường, dõi theo ánh mắt của Phó Tranh nhìn qua đó...
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã thấy không ổn...
Trên ghế trong khu vực chờ, lúc này có một vị bác sĩ khoác áo blouse trắng đã ngồi cạch Ninh Uyển, một bác sĩ nam trạc tuổi cô, đeo kính gọng vàng, khuôn mặt thanh thoát, văn nhã lịch sự. Lúc này anh ta đang nhìn Ninh Uyển, khẽ che môi cười.
Hai người hình như đang nói chuyện cười gì đó, Ninh Uyển cũng cười theo, giữa hai lông mày của cô thể hiện vẻ thân quen và gần gũi, dáng vẻ rất hiểu ý nhau...
Kẻ địch Phó Tranh chết tiệt còn chưa bị hạ, tại sao lại còn có một hồ ly tinh nam không biết từ đâu ra?
Trong lòng Trần Thước sắp nổ tung, có biết thứ tự trước sau không?
Anh ta liếc nhìn Phó Tranh bên cạnh, Phó Tranh cũng nhìn anh ta một cái, tuy không nói gì, nhưng Trần Thước thấy sự hiểu ngầm trong mắt đối phương.
Trần Thước quyết định tạm đình chiến với Phó Tranh, hiện giờ kẻ địch lớn trước mặt, chi bằng kết giao đồng minh với Phó Tranh, đồng lòng chống địch!
Vì vậy Trần Thước mím môi, điều chỉnh biểu cảm, sau đó đi về phía Ninh Uyển: “Ninh Uyển, chúng tôi khám bệnh xong rồi.”
Lúc này Ninh Uyển ngẩng đầu theo phản ứng: “Hả? Nhanh vậy sao?” Cô nhìn đồng hồ trên tay, mới phát hiện thực ra đã trôi qua hơn nửa tiếng, bỗng cảm thấy hơi ngượng, “Tôi vừa đợi ở đây, không ngờ gặp được hàng xóm lúc trước.”
Ninh Uyển cười với Trần Thước và Phó Tranh: “Vừa hay để tôi giới thiệu, vị này là Triệu Hiên, khi trước là hàng xóm, không ngờ bây giờ lại làm việc ở bệnh viện.”
Vậy mà không phải là lính nhảy dù, còn miễn cưỡng được coi là trúc mã?
Điều đáng sợ nhất là loại trúc mã đã lâu không gặp, vừa nhớ lại hồi ức thanh xuân đã qua, lại có rất nhiều câu chuyện khi trưởng thành đôi bên chưa biết về nhau để chia sẻ, vừa cảm thấy gần gũi, vừa cảm thấy mới lạ...
Điều này còn nguy hiểm hơn Phó Tranh!
Trần Thước nhìn Triệu Hiên, che giấu cảm giác khủng hoảng trong lòng, duỗi tay và nói: “Hân hạnh, hân hạnh, tôi là đồng nghiệp của Ninh Uyển, Trần Thước.”
Phó Tranh cũng tự giới thiệu một cách lịch sự: “Phó Tranh.”
Ninh Uyển nhìn Triệu Hiên, giải thích bổ sung: “Hôm nay đi xem họ đánh bóng rổ, hai người này đều bị thương ở chân, cho nên đi cùng họ tới bệnh viện khám.”
Dường như Triệu Hiên là người rất tao nhã, bắt tay với Trần Thước và Phó Tranh, sau đó anh quay đầu nhìn Ninh Uyển: “Lâu lắm chúng ta không gặp nhau, tối nay nếu rảnh thì cùng ăn bữa cơm?”
Trong lòng Trần Thước dấy lên một hồi chuông báo động lớn, vốn dĩ anh ta đã cho rằng Phó Tranh là người không ra gì, nhưng nhờ Triệu Hiên làm nền, Trần Thước đã cảm thấy Phó Tranh thuận mắt hơn nhiều, ít nhất con người Phó Tranh không vô liêm sỉ như vậy.
Tuyệt đối không thể để tên Triệu Hiên này tiếp xúc với Ninh Uyển!
Thế nhưng anh ta lo lắng không yên trong lòng, Phó Tranh bên đó lại rất ung dung hờ hững, vậy mà tên này còn cúi đầu nghịch điện thoại, rõ ràng mỗi lần anh ta hẹn Ninh Uyển đều nhảy ra gây chuyện rất đúng thời cơ, kết quả lần này ở trước mặt Triệu Hiên, con người này lại nghỉ ngơi!
Trần Thước hung hăng trừng mắt nhìn Phó Tranh, kết quả đối phương gần như không phát giác, còn cúi đầu đang nhìn cái gì đó trên điện thoại, dáng vẻ dường như hoàn toàn đặt mình ngoài tình huống này.
Không thể trông cậy vào Phó Tranh, chỉ có thể tự cứu mình, đang chuẩn bị kiếm cớ phá hoại, lúc anh đang đắn đo mở lời lại nhìn thấy đầu Phó Tranh ngẩng đầu từ điện thoại, cuối cùng cũng quan tâm, Phó Tranh nhìn Triệu Hiên, giọng nói bình tĩnh: “Chán ăn, mất hứng thú với mọi thứ, buồn bực bối rối, dễ suy nghĩ lung tung, phản ứng chậm chạp, mất tập trung, cảm thấy mọi thứ đều vô nghĩa, cảm thấy mình là người vô dụng, hơn nữa còn mất ngủ trầm cảm, đôi khi thậm chí đứng bên cửa sổ nghĩ muốn kết thúc tất cả cho xong, dừng như không còn chút lưu luyến với cuộc sống...”
Phó Tranh nói một tràng triệu chứng, mới ngẩng đầu nhìn Triệu Hiên, thể hiện sự chăm chú và nói: “Bác sĩ Triệu, có phải tốt nhất nên đi khám không?”
Triệu Hiên sững người, nhìn đánh giá Phó Tranh: “Lúc mất ngủ đã uống Melatonin rồi sao?”
Phó Tranh gật đầu: “Uống rồi, nhưng không tác dụng, mất ngủ vẫn rất nghiêm trọng, gần như cả đêm không ngủ.”
“Đi khám bác sĩ chưa?”
“Chưa, một người đàn ông trưởng thành, vì chút bệnh vặt mà đi khám thật sự là chuyện bé xé ra to, quá ương bướng...”
Trần Thước nghe Phó Tranh nói, chỉ cảm thấy hơi bối rối, chuyện này là thế nào? Tại sao vô duyên vô cớ nảy ra vấn để không liên quan thế này? Hơn nữa còn mất ngủ trầm trọng? Nhìn anh không giống lắm, tuy không muốn thừa nhận nhưng da của Phó Tranh vô cùng trắng, dưới mắt anh thậm chí không tìm thấy bóng dáng của quầng thâm mắt, trạng thái tinh thần sung mãn, đâu có giống như người không hứng thú với cuộc sống muốn chết? Ngoại trừ đột nhiên chuyển đề tài khó hiểu xác thực hơi giống có bệnh, nhưng còn lại thì hoàn toàn có thể dùng từ sáng sủa rạng rỡ để miêu ta toàn thân anh.
Thế nhưng sau khi nghe lời của Phó Tranh, vẻ mặt Triệu Hiên trở nên nghiêm túc: “Như vậy không được, với tình hình này anh phải lập tức nhập viện, đi khám khoa thần kinh, tình hình giống như bệnh trầm cảm khá nghiêm trọng, thực ra rất nhiều người coi thường bệnh trầm cảm, nhưng nhiều khi bệnh trầm cảm không đơn giản chỉ là vấn đề tâm lý, có thể là vấn đề chức năng cơ thể. Bệnh tình nghiêm trọng nhất định phải có sự can thiệp y học và điều trị bằng thuốc định kỳ...”
Phó Tranh lộ vẻ nghi hoặc, giọng nói từ tốn cất lên: “Là như vậy sao?”
“Là như vậy!” Trần Thước vẫn đang nghi hoặc, liền nghe Ninh Uyển mở lời, cô chỉ vào Triệu Hiên, “Chuyện này cũng khá trùng hợp, tôi vừa nói chuyện với Triệu Hiên, anh ấy là bác sĩ khoa thần kinh, chuyên môn chữa bệnh trầm cảm. Anh ấy chữa trị tâm lý vô cùng giỏi, rất nhiều trường hợp bệnh trầm cảm nhẹ sau thậm chí không cần uống thuốc sau khi được anh ấy chẩn đoán và tư vấn tâm lý.”
Trần Thước mím môi, trầm ngâm nhìn Phó Tranh, cảm thấy anh ta đã hiểu một chút.
Mà khi Ninh Uyển nói đến đây, quả nhiên nhìn Phó Tranh với một chút lo lắng: “Bệnh trầm cảm quả nhiên không thể nhìn thấy, cho dù ngày thường tỏ ra vô cùng bình thường, nhưng không chừng trong lòng đang trải qua đấu tranh giãy dụa. Phó Tranh, với tình hình này của anh thật sự không thể không can thiệp rồi.”
“Là vậy sao?” Phó Tranh ngừng một chút, nói một cách bình tĩnh và chậm rãi, “Nhưng tôi cảm thấy trực tiếp đến bệnh viện lấy số có hơi nghiêm túc, hơi áp lực. Nếu như bác sĩ Triệu đã là chuyên gia về mặt này, không biết có tiện nói chuyện riêng chút không?”
Trần Thước gần như lập tức phụ họa thêm: “Bác sĩ Triệu, chọn ngày chi bằng gặp ngày, nếu tiện thì anh xem tối nay được không? Sau bữa tối nay cũng có cơ hội, nhưng tôi sợ tình trạng bệnh...”
Phó Tranh và Trần Thước đã nói vậy, Ninh Uyển quay đầu nhìn Triệu Hiên, chủ động nói: “Triệu Hiên, hay bữa tối nay của chúng ta hoãn lại trước đã...”
Triệu Hiên hiển nhiên có chút lúng túng trước diễn biến này, nhưng nhanh chóng gật đầu: “Không thành vấn đề.” Anh ta nhìn Ninh Uyển cười, “Bạn của em cũng là bạn của tôi.”
Sự việc phát triển đến bước này, Trần Thước mới hoàn toàn hiểu rõ. Hóa ra Phó Tranh bày mưu lập kế đánh ván cờ này. Anh nói dối rằng mình bị trầm cảm nặng còn muốn dùng cái chết đe dọa, như vậy không phải lập tức thu hút sự đồng tình và chú ý của Ninh Uyển, khiến cô tạm hoãn buổi gặp gỡ sao? Vừa tình cờ Triệu Hiên này là bác sĩ khoa thần kinh, một mũi tên trúng hai con chim, vậy mà lại trót lọt.
Không ngờ Phó Tranh lại hy sinh thân mình cùng chết với kẻ thù Triệu Hiên, thậm chí không tiếc tự hủy hoại hình tượng, nói bản thân có bệnh trầm cảm. Bỗng chốc trong lòng Trần Thước có hơi khâm phục kính nể, cho dù thế nào, màn hy sinh này của Phó Tranh cũng có lợi cho anh ta, anh ta còn phải làm tốt “hậu sự” cho anh, chú đáo tiễn anh lên đường!
Để tránh Triệu Hiên bất ngờ phá vỡ thế cờ của Phó Tranh, Trần Thước quyết định thêm dầu vào lửa, nhớ lại những lời tự bạch của một bệnh nhân trầm cảm đã đọc được trên mạng, giọng nói nghiêm túc: “Bệnh trầm cảm quả thực rất đau đớn, không ngủ được không có tinh thần. Kéo theo không thèm ăn uống, thậm chí không còn khát vọng sống, chỉ cảm thấy bản thân là người vô dụng, người khác không cần đến, bị xã hội ruồng bỏ, cuộc đời vô vọng, không có tiền đồ, không có tương lai, không có ánh sáng. Thế giới là màn tối tăm, không có tình yêu, giống như người chết đuối, từ từ chìm xuống đáy và trải qua cảm giác chết chóc ngột ngạt, hơn nữa cảm thấy không có bất kỳ ai có thể cứu mình, cũng không có ai thấu hiểu bản thân... Ôi, nếu không đi khám bệnh trầm cảm, thật sự sẽ tự sát...”
“Ừm...” Phó Tranh thực sự hùa theo như Trần Thước mong đợi, chỉ là Trần Thước còn chưa kịp cười thầm trong lòng, đã nghe thấy Phó Tranh tiếp tục nói:
“Đúng vậy. Trần Thước cũng cảm thấy bệnh tình của bản thân rất nghiêm trọng, khi trước vẫn luôn ngại không nói, cho nên tôi thay cậu ấy dò hỏi, nhưng không ngờ lại trùng hợp gặp phải bác sĩ Triệu, như vậy quá tốt rồi, tôi cũng cảm thấy tối nay nếu như bác sĩ Triệu có thể nói chuyện với Trần Thước thì khá tốt, cậu ấy không muốn đi tìm bác sĩ lạ lắm, anh là bạn của Ninh Uyển, cậu ấy nhất định càng tin anh.”
???
Trần Thước nín thở, chau mày nhìn Phó Tranh. Kết quả Phó Tranh lại cười nhìn Trần Thước: “Trần Thước, tôi thấy cậu đã bằng lòng chủ động chia sẻ cảm giác bệnh trầm cảm của mình rồi, tôi nghĩ cậu đã có thể đối mặt với bệnh tình của mình, cho nên tối nay ăn cơm với bác sĩ Triệu, cậu trò chuyện vui vẻ nhé, cũng không cần cảm thấy áp lực như với bệnh viện, chỉ có hai người dùng bữa, cũng đã đủ đảm bảo sự riêng tư.”
“...”
Trần Thước vốn tưởng Phó Tranh đã hy sinh đã ngỏm rồi, trong lòng anh đã thổi kèn Xô na cho đối phương tới mức đội đưa tang đã đắp mộ xong, kết quả không ngờ người này lại là xác chết vùng dậy....
Ninh Uyển không biết nguyên nhân mọi chuyện, vẻ mặt thương cảm nhìn Trần Thước: “Trần Thước, không ngờ cậu luôn bị bệnh trầm cảm dằn vặt, chẳng trách gần đây quầng thâm dưới mắt cậu hơi nhiều.”
Ninh Uyển vỗ vỗ vai Trần Thước, nghiêm túc đáp: “Cậu phải cố gắng lên, đừng muốn chết, chiến thắng bệnh trầm cảm, phải nhớ kỹ, sống được là rất tốt! Chỉ cần sống chuyện gì cũng có thể gặp! Tương lai còn có vô hạn khả năng!”
Còn không đúng sao? Trần Thước nhìn Phó Tranh nghiến răng nghiến lợi, sống được là rất tốt, chỉ cần còn sống, thật sự chuyện gì người gì cũng có thể gặp.
Việc đến mức này, cuối cùng Trần Thước cũng đã hiểu, Phó Tranh ban nãy nhìn điện thoại, dám chắc là đang tìm khoa làm việc của Triệu Hiên trên web bệnh viện. Thế cục này hoàn toàn là tùy bệnh hốt thuốc, chỉ là hiện giờ anh ta là người câm uống Hoàng Liên, có đắng nhưng không nói được, nếu như anh ta phản bác nói mình không có bệnh trầm cảm, Ninh Uyển sẽ cùng ăn cơm với Triệu Hiên.... Hiện giờ trước sau anh ta đều có địch, có Phó Tranh nhìn anh ta chằm chằm như hổ đói, nếu như dẫn thêm một đối thủ mới, Trần Thước thực sự có hơi không tự tin nữa... Vậy thay vì thế giới hai người của Ninh Uyển với Triệu Hiên, thế giới hai người giữa anh ta và Triệu Hiên vẫn tốt hơn...
“Triệu Hiên, hai chúng ta lần sau gặp nhé? Tôi thay Trần Thước cảm ơn anh trước, lần sau tôi mời anh.”
Tuy nói hẹn lần sau, nhưng giờ giấc của bác sĩ trước giờ không thể cố định. Ninh Uyển là luật sư, đương nhiên cũng bận, cũng không biết lần sau này phải đợi ngày tháng năm nào. Mặc dù Ninh Uyển thật lòng thật dạ muốn lần sau mời Triệu Hiên đi ăn, nhưng Trần Thước cũng biết, lần sau mời anh ta ăn tối có thể rất xa xôi vô vọng...
Anh ta không nhịn được nhìn Phó Tranh đang ôn nhu bình tĩnh, chỉ cảm thấy người đàn ông già lớn tuổi này thật sự quá xảo trá.
Phó Tranh nhìn đồng hồ với vẻ dịu dàng đầy quan tâm: “Trần Thước, vậy không phiền cậu xin tư vấn với bác sĩ Triệu nữa.” Anh nói xong, lại nhìn Triệu Hiên một cách khiêm tốn và lịch sự, “Bác sĩ Triệu, đồng nghiệp của chúng tôi đành nhờ anh, chúc hai người có một buổi tối vui vẻ.”
Phó Tranh cười: “Vậy tôi và Ninh Uyển về trước. Tạm biệt hai vị!”
Phong thái của Phó Tranh vừa lịch lãm, khiêm tốn, nhã nhặn, hoàn toàn không tìm thấy bất cứ gai nhọn nào. Cứ như vậy, Trần Thước chỉ có thể nhìn anh và Ninh Uyển sóng vai rời đi. Công bằng mà nói, bước chân của Phó Tranh rất vững vàng, tư thế đi của anh cũng rất phong độ, thế nhưng không biết có phải là ảo giác của Trần Thước hay không, anh ta luôn cảm thấy trong mỗi bước đi đó đâu đâu cũng để lộ sự giễu cợt với bản thân anh ta. Mỗi bước đi của Phó Tranh dường như đều là đang nhảy disco trên mộ của anh ta, khúc kèn xô na khi nãy của bản thân không ngờ lại đưa tang chính mình...
_________
Mà điều càng khiến Trần Thước bất ngờ, trùng hợp hơn nữa còn ở phía sau. Sắp đến giờ vào sân, Lâm Thịnh là đội trưởng đội đối thủ bỗng nhận được điện thoại của boss Cao Viễn, nói có công việc cấp bách, vô cùng khẩn cấp cần lập tức hoàn thành, Lâm Thịnh không thể không trực tiếp cáo từ chạy về nhà làm việc, vì thế đội của cậu ấy thiếu một thành viên...
“Phó Tranh! Anh đúng là liệu sự như thần!” Dưới ánh mắt của Trần Thước, Ninh Uyển vỗ vai Phó Tranh với thái độ vui mừng, “Lâm Thịnh tình cờ có việc phải đi, cũng may có anh, nếu không thì trận đấu này phải đi tìm người thay thế.”
Cô nói xong, nhìn Trần Thước cười xán lạn: “Quá tốt rồi, hai người có thể cùng đánh bóng!”
Tốt gì mà tốt? Anh ta vốn không muốn đánh bóng với Phó Tranh!
Trần Thước nghiến răng trong lòng nhưng chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng trên mặt: “Ừm.”
Anh ta cảm thấy nếu mình thuộc chính phái võ lâm, Phó Tranh chính là người của ma giáo, đồ đệ ma giáo này vẫn cố ý giả vờ là người chính trực, lừa gạt hoàn hảo quần chúng ngây thơ nhờ khuôn mặt đẹp và kỹ năng diễn xuất tốt, mà Trần Thước lại giống như đại hiệp cô độc, bị tên Phó Tranh tâm địa tà ác đánh tới nỗi nội thương, còn phải nghiến răng nuốt máu, cho dù muốn cáo trạng với thiên hạ đây không phải loại tốt đẹp gì, cũng biết đó là điều vô ích, không ai sẽ tin anh ta...
Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Tranh đang đi về phía này với một nụ cười khẽ trong ánh mắt mong đợi của Ninh Uyển.
***
Ninh Uyển vô cùng hài lòng vì Phó Tranh không phải ngồi băng ghế dự bị lạnh lẽo, dù sao như vậy Trần Thước cũng có thể đánh bóng cùng bạn tốt của mình như ý nguyện, Ninh Uyển càng có thể tận dụng sức lức, cô có thể cùng cổ vũ cho cả hai.
Chỉ là rất nhanh, Ninh Uyển cũng rơi vào mâu thuẫn, bởi vì cô phát hiện Trần Thước và Phó Tranh không cùng một đội, mỗi lần Phó Tranh ghi bàn, đó đều là vì đội của Trần Thước phòng thủ thất bại. Nhưng về mặt lý thuyết, cô là đội cổ vũ được Trần Thược mời mà...
Cũng may là Phó Tranh lớn tuổi hơn cô, nhất định trưởng thành hơn Trần Thước, tuyệt đối không để bụng chuyện này, Ninh Uyển nghĩ như vậy, rất nhanh thả lỏng chuyên chú xem trận đấu.
Không như trận trước, trận đấu chính vừa bắt đầu đã rất quyết liệt, Trần Thước, người vốn dĩ rất xuất sắc trong trận đấu khởi động ban nãy lúc này gặp Phó Tranh lại không hề thuận lợi.
Phó Tranh vốn dĩ cao hơn Trần Thước, bình thường trong công việc hai người hiếm khi đứng cạnh nhau, sự tương phản này vẫn chưa thấy rõ, bây giờ khi đối đầu giằng co trên sân có thể thấy rõ sự chênh lệch về chiều cao. Trần Thước khi đứng một mình vốn có thể thấy thân hình tốt, nhưng khi đứng trước mặt Phó Tranh hơi chút thua kém. Dáng người Trần Thước là người châu Á rõ rệt, tuy có cơ bắp, nhưng ấn tượng chúng vẫn là gầy và cao. Thế nhưng Phó Tranh không giống vậy, anh rất cao, da rất trắng, nhưng lại không cho cảm giác thư sinh. Rõ ràng khuôn mặt khá thanh tú đẹp đẽ, nhưng dáng người của Phó Tranh không thuộc phong cách đó. Dáng người anh giống người Âu Mỹ hơn, tỷ lệ cơ bắp vừa phải, cho cảm giác có sức mạnh hơn Trần Thước. Mặc dù không già hơn Trần Thước nhiều, thế nhưng lợi thế tuổi tác của anh được thể hiện rõ qua khí chất quanh người anh: Anh giống như sự tiến hóa cuối cùng của Trần Thước, với khả năng và ngoại hình mạnh mẽ hơn, hoàn hảo hơn...
“Nam sinh này đẹp trai quá! Đẹp trai hơn người ban nãy!”
“Anh ấy còn đánh bóng giỏi hơn, lúc lên rổ còn dễ dàng ngon ơ hơn người trước, cảm giác tùy tiện ném bóng cũng có thể trúng rổ, anh ấy còn cho thấy sự điêu luyện trong suốt trận đấu nữa!”
Hai cô gái bên cạnh khi nãy còn say đắm Trần Thước lập tức phản chiến, hai người líu ríu nói chuyện rất lâu, sau đó đỏ mặt nhìn Ninh Uyển: “Chị ơi, em thấy chị cũng quen biết anh kia, khi nãy còn ở bên cạnh nói chuyện với chị, có thể nói bọn em biết tên anh ấy không? Có phải vẫn độc thân không ạ?”
“...”
Tốc độ thay lòng hơi nhanh quá thì phải... Ban nãy còn nói mới biết yêu, nhất kiến chung tình với Trần Thước... Chưa bao lâu đã chuyển tình cảm sang Phó Tranh rồi?
Khi hai cô gái này hỏi thông tin của Trần Thước, Ninh Uyển nói với đối phương mà gần như không suy nghĩ, nhưng giờ tới lượt Phó Tranh, Ninh Uyển thể hiện sự kháng cự từ trong ra ngoài, đến khi bản thân ý thức được, cô đã trả lời đối phương: “Anh ấy không độc thân.”
Hai nữ sinh đó thực sự lộ ra vẻ thất vọng và tiếc nuối: “Aiii, quả nhiên đã có bạn gái...”
...
Gần như là phản ứng bản năng, Ninh Uyển đã nói dối.
Rõ ràng Phó Tranh còn độc thân, rõ ràng biết mình làm thế này là không đúng, nhưng có vẻ như trước khi lý trí chiếm giữ, tâm trạng của cô đã quyết định một cách bốc đồng thay cô.
Sau đó hai cô gái đó còn nói gì nữa Ninh Uyển cũng không chú ý, trong lòng cô có chút cáu kỉnh. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô tự mình an ủi, không phải cô đang chặn vận đào hoa của Phó Tranh sao? Coi như hợp lý chính đáng! Dù sao hai cô gái này nhìn ai là yêu người đó, hoàn toàn chỉ nhìn gương mặt, căn bản đều không đáng tin, không chừng còn không chắc chắn bằng tình yêu của dì Tiêu nữa! Ít ra dì Tiêu vừa bắt đầu đã chê Phó Tranh tuổi đã nhiều, sau khi tiếp xúc mới cảm nhận được sức hút nhân cách của Phó Tranh. Dù sao cũng coi như thật lòng yêu thích con người Phó Tranh, chứ không phải chỉ nhìn mặt.
Phó Tranh tốt như vậy, nếu như tìm một cô bạn gái chỉ nhìn mặt, cũng quá lãng phí rồi, còn rẻ mạt hơn những cô gái bên ngoài, chi bằng phù sa sông không chảy ruộng ngoài, cố gắng chấp nhận anh?
Ninh Uyển gần như bị dọa trước suy nghĩ đột ngột của mình, nhanh chóng cảnh báo bản thân, cô không thể làm ra loại chuyện cầm thú như vậy, ỷ vào mình là luật sư hướng dẫn, nếu như lợi dụng ưu thế địa vị đối xử với Phó Tranh như vậy, chẳng phải bản thân là kẻ tám lạng người nửa cân với Cao Viễn hay sao?
Nhưng không sao, cô chỉ nghĩ lung tung thôi, suy nghĩ không phải phạm tội.
Sau khi suy nghĩ như vậy trong lòng Ninh Uyển lại thoải mái trở lại, tâm trạng tốt hơn, cô cũng tập trung và sân bóng một lần nữa.
Chỉ là rõ ràng mình là quân tiếp viện của Trần Thước, rõ ràng nên nhìn Trần Thước, thế nhưng ánh mắt Ninh Uyển bị phó Tranh lôi kéo một cách vô thức.
Dưới ánh mặt trời, Phó Tranh đang chạy trên sân với trái bóng, đôi môi hơi mím lại, mái tóc tung bay theo nhịp chạy, hai mắt sáng ngời, khuôn mặt trắng ngần ửng đỏ sau khi vận động, đôi chân săn chắc mịn màng. Anh giống như một con báo Gêpa sẵn sàng lao đi, mọi chi tiết trong cử chỉ động tác dường như đều mang mùi hoocmon. Cho dù là đầu gối hơi cong và mắt cá chân đung đưa khi chạy cũng khiến người khác cảm thấy vô cùng gợi cảm.
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Ninh Uyển quyết liệt cắt đứt mạch suy nghĩ của mình, cô dời tầm mắt khỏi Phó Tranh sang Trần Thước, lúc này Trần Thước bắt được bóng chuyền từ phía đồng đội, phá vỡ vòng vây của đối phương, động tác chuẩn mực ánh mắt chăm chú, đang chuẩn bị ném bóng...
Chỉ trong một giây sau, Phó Tranh đã di chuyển như “hoành đao đoạt ái”, cắt gãy gọn cú ném bóng của Trần Thước, Trần Thước chau mày phá vây, tự mình thoát khỏi Phó Tranh chạy về phía rổ bóng, nhún người lấy đà chuẩn bị từ bỏ cú ném rổ lựa chọn úp rổ, khí thế to lớn, cắn môi, thế như chẻ tre. Thế nhưng gần như cùng lúc, Phó Tranh cũng nhảy lên rổ bóng, khi Trần Thước đập bóng tay Phó Tranh chặn bóng nhanh như chớp, cú úp bóng của Trần Thước vốn nằm trong tầm tay đã kết thúc tại đây, bóng bật ra dưới sức bật của Phó Tranh và đi chệch rổ, mà sau khi đồng đội của Phó Tranh tóm được bóng đã chuyền lại cho Phó Tranh lần nữa, Phó Tranh dẫn bóng, xuyên thủng hàng phòng ngự của Trần Thước, quay người ném một cú ba điểm siêu xa đẹp mắt...
“Tuyệt quá!”
“Đẹp trai chết mất!”
“Cố lên! Cố lên!”
Một vài người hâm mộ gương mặt mới Phó Tranh ở bên cạnh đã đứng lên gần như lập tức, có lẽ Ninh Uyển cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này, đến khi cô kịp phản ứng, cô đã đứng dậy và cô vũ cho Phó Tranh.
Thế nhưng niềm vui của Phó Tranh dựa trên nỗi đau của Trần Thước, lúc này Trần Thước liếc mắt nhìn Ninh Uyển, tuy cô không có gì đáng trách, như sự mất mát khó có thể che giấu.
Thế nhưng ánh mắt của Phó Tranh lại sáng hơn rất nhiều khi nhìn Ninh Uyển. Khuôn mặt anh vốn không có biểu cảm gì đặc biệt, vậy mà một nụ cười chợt nở trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, đôi mắt đen sáng ngời xuyên qua đám đông, chỉ nhìn chằm chằm Ninh Uyển, rõ ràng người cổ vũ trợ uy cho anh nhiều như vậy, nhưng dường như họ đều là tấm nền, mà Ninh Uyển mới là nhân vật chính duy nhất.
Ý cười của Phó Tranh rất nhẹ, gần như là chỉ thoáng qua. Anh lại nhìn Ninh Uyển và ngay sau đó quay đầu lại lao vào trong trận đấu khốc liệt một lần nữa. Tuy nhiên Phó Tranh vẫn có thể tiếp tục mà không bị phân tâm, Ninh Uyển lại cảm thân bản thân như mắc kẹt trong khoảnh khắc Phó Tranh cười.
Rõ ràng sân bóng rất ồn ào, nhưng Ninh Uyển lại cảm thấy mọi thứ đều tĩnh lặng. Cô chỉ nghe thấy tiếng tim đập dữ dội trong lồng ngực mình.
Giờ phút này, dường như lý trí đã bị bỏ lại, cô không còn tâm trạng quan tâm đến Trần Thước, Ninh Uyển cảm thấy mình trở thành động vật đơn bào, trong một lần chỉ có thể nghĩ đến chuyện của Phó Tranh...
Trong nửa sau của trận đấu, tâm trạng cô hơi thất thường, cho dù cô thầm cảnh cáo bản thân phải chú ý Trần Thước nhiều hơn, nhưng cô vẫn vô thức chú ý Phó Tranh.
Cuối cùng, hầu như không có chút hồi hộp nào, đội của Phó Tranh đã thắng trận đấu. Trong trận đấu này, mấy đồng nghiệp nam trẻ tuổi rõ ràng cũng cảm thấy vui sướng tràn trề, họ vốn chưa từng gặp Phó Tranh trước đây nhưng đều đập tay với Phó Tranh.
Một trận vận động dễ khiến mọi người gần gũi, bởi vì con người luôn thể hiện tính cách chân thực nhất trong thể thao, kỹ thuật đánh bóng của Phó Tranh tốt, nhưng không quá khoe khoang, dưới tình hình kiểm soát thế trận và xoay chuyển tình thế, anh không biến trận đấu thành sàn diễn cá nhân. Sau khi chiếm lợi thế tuyệt đối ở nửa đầu trận, anh gần như nhường cơ hội ném rổ cho các thành viên còn lại trong đội ở nửa sau trận đấu, là một người rất biết quan tâm cảm xúc của đồng đội, để cho hầu hết mọi đồng đội đều có cơ hội tham gia và thể hiện. Cuối cùng không những giành được chiến thắng áp đảo, mọi người trong đội của Phó Tranh chơi cũng rất vui vẻ.
“Phó Tranh phải không? Lần sau tiếp tục cùng đánh bóng nhé.”
“Anh chơi bóng tuyệt quá!”
“Nào, thêm phương thức liên lạc, hẹn chơi lần sau.”
Hầu hết mọi người đều vỗ vai Phó Tranh để bày tỏ sự công nhận và sự hữu nghị giữa họ. Trần Thước nhìn cảnh này mà tâm trạng thực sự đan xen phức tạp. Trận đấu này vốn hoạch sẵn để thể hiện phong thái của mình trước mặt Ninh Uyển, nhưng không ngờ Phó Tranh lại gây rối giữa chừng, anh không những không được thể hiện, thậm chí hoàn toàn bị che lấp dưới hào quang của người khác.
Nhưng Trần Thước là một người bình tĩnh, Ninh Uyển đang tiến tới từ khán đài, anh điều chỉnh biểu cảm, nhẹ nhàng vỗ vai Phó Tranh khi Ninh Uyển bước đến trước mặt: “Anh đánh bóng giỏi thật.”
Trần Thước nhìn Phó Tranh với vẻ như thật lòng ngưỡng mộ, sau đó cúi đầu, cảm thấy có chút thất vọng và tội lỗi: “So với anh tôi chơi quá tệ, hại cả đội tôi bị liên lụy.”
Ninh Uyển mềm lòng, đặc biệt không thể nhìn thấy người khác sa sút, quả nhiên như vậy, lời của Trần Thước vừa xong, ánh mắt vốn dĩ nhìn Phó Tranh đã hoàn toàn thu lại, quay đầu nhìn Trần Thước: “Cậu đang nói gì thế? Trận đấu thôi mà, có thắng có thua, không phải tuyển thủ chuyên nghiệp, đương nhiên cũng sẽ có lúc phong độ không ổn định, biết đâu lần sau cậu sẽ thắng Phó Tranh?”
Ninh Uyển cười chuyên chú, nhìn Phó Tranh: “Đúng không Phó Tranh?” Nói xong cô nhét cho mỗi người một chai nước khoáng trong tay.
Phó Tranh nhìn Trần Thước hơi châm biếm, lập tức nheo mắt lại, khi gương mặt giãn ra, vẻ mặt của anh đã vô cùng dịu dàng trở lại, giống như một người nhân hậu hoàn toàn không tức giận, gật đầu với Ninh Uyển: “Ừm, Trần Thước đánh rất tốt, hiện tại cậu ấy đánh không bằng tôi, có thể chỉ vì trẻ hơn tôi, kinh nghiệm trận đấu chưa phong phú, qua vài năm nữa sẽ có thể bắt kịp tôi.”
Trần Thước giận nghiến răng nghiến lợi, kiềm chế cảm xúc, nói một ngấm ngầm cách chịu đựng: “Anh nói không sai, nhưng có một điểm tôi lo lắng. Bởi vì chơi bóng rổ thực chất xét về sự đột biến và thể lực, anh xem tuyển thủ ngày một già đi, trạng thái đỉnh cao của họ không thể bảo đảm, ở độ tuổi lớn hơn, còn tiếp tục đánh bóng cho dù có kinh nghiệm đến đâu cũng chưa đủ, chức năng cơ thể không ổn sẽ bắt đầu xuống dốc.”
Chỉ là Trần Thước không ngờ hình như Phó Tranh chỉ đợi câu nói này của mình, anh thuận tiện đẩy thuyền theo lời nói của Trần Thước:
“Trần Thước nói không sai, cho nên tôi cũng rất lo lắng, tương lai tôi cũng không đánh bóng được mấy năm...” Phó Tranh thở dài, nhìn Ninh Uyển với bộ dạng u sầu, “Hơn nữa, thực ra tôi bị bong gân mắt cá chân khi chơi thể thao ngoài trời lúc trước, về lý thuyết không thể vận động quá kịch liệt...”
“Mắt cá chân của anh từng bị thương?” Ninh Uyển cao giọng, quả nhiên đã hơi nôn nóng. “Sao anh không nói sớm? Thật ra nếu bị thương tốt nhất nên bớt đánh bóng lại, là chân nào? Có sao không?”
...
Quả nhiên như vậy, sự chú ý của Ninh Uyển một lần nữa bị thu hút bởi Phó Tranh. Trần Thước nhìn cảnh tượng trước mặt và huyết áp của anh gần như tăng cao. Khó khăn lắm mới thu hút sự chú ý của Ninh Uyển bằng cách thể hiện khổ sở, còn thuận lợi công kích tuổi tác của Phó Tranh, không ngờ con người này lại thuận nước đẩy thuyền tỏ vẻ thảm thương...
Trần Thước âm thầm cười lạnh, nếu mọi người đều “khổ sở”, vậy xem xem ai thảm hơn...
“A!”
Trần Thước khẽ kêu một tiếng ngắn ngủi và kìm nén.
Quả nhiên Ninh Uyển đã quay đầu lại: “Sao thế Trần Thước?”
Trần Thước lộ rõ vẻ đau đớn: “Khi nãy tôi bật nhảy quá mạnh, lúc tiếp đất hình như trên sân có nước nên hơi trơn, tuy cuối cùng chân cũng đứng vững nhưng trẹo một cái, vừa rồi vẫn luôn vận động còn tưởng rằng không sao, kết quả hiện giờ bắt đầu đau...”
Mặc dù Phó Tranh khẳng định có vết thương cũ, nhưng không phát tác, mà giờ đây bản thân lại kêu có vết thương mới, vẻ mặt khó nhịn đau đớn, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của Ninh Uyển hơn.
Ninh Uyển quả nhiên lo lắng, Trần Thước lợi dụng tình hình nói rõ: “Rõ ràng cũng không sưng nhưng không biết tại sao tôi đau sắp không chịu đựng được.” Anh ta nhíu chặt mày, vẻ mặt khó nhịn đau đớn, “Hay là tôi đến bệnh viện một chuyến.” Trần Thước nhìn Ninh Uyển có chút ngại ngùng, “Đàn chị có thể đi cùng tôi không? Tôi sợ tôi một mình chân đi lại không tiện...”
Ninh Uyển dĩ nhiên đồng ý: “Không thành vấn đề, tôi đi với cậu.”
Chỉ là lời cô vừa dứt, giọng nói Phó Tranh cũng vang lên:
“Tôi cũng đi.” Anh nhìn Trần Thước khẽ cười, giọng nói dịu dàng, “Tuy hiện tại vết thương không phát tác, nhưng mắt cá chân cũng có vết thương cũ, bình thường không muốn đi bệnh viện một mình, lần này vừa hay đi cùng với hai người.”
Phó Tranh nói xong, nhìn Ninh Uyển: “Hơn nữa tình trạng bong gân của Trần Thước không chừng có thể nghiêm trọng hơn, đến lúc đó nếu cô đi cùng, tình trạng cậu ấy xấu đi đến mức đi đường không thuận tiện, cô cũng không dìu nổi cậu ấy, vẫn là để tôi đi cùng thì tốt hơn...”
Phó Tranh nói với vẻ đạo mạo trang nghiêm, có lý có tình, quả nhiên Ninh Uyển bị thuyết phục rất nhanh: “Có lý! Vậy đi thôi, chúng ta đến bệnh viện.”
Đi bệnh viện thôi mà cuối cùng kết quả là ba người hùng dũng cứ như đi du xuân.
Trên đường đi, Trần Thước căng thẳng gần như không dám thả lỏng cảnh giác, sợ Phó Tranh lại giở chiêu trò gì mới. Hai người duy trì tình đồng nghiệp nhựa nói câu được câu chăng, cuối cùng cũng tới bệnh viện.
Sau khi đến khoa chỉnh hình, xếp hàng lấy số đều suôn sẻ. Chỉ là đến lúc được gọi tới lượt, Trần Thước và Phó Tranh lại bắt đầu đối phó với nhau.
Được gọi trước là số của Phó Tranh, Ninh Uyển đứng lên lập tức muốn đi cùng Phó Tranh vào phòng khám bệnh, nhưng Trần Thước sao có thể để Phó Tranh đạt được ý đồ? Anh ta vốn không muốn để Phó Tranh và Ninh Uyển có cơ hội tiếp xúc riêng, vì thế lập tức đứng lên.
“Ninh Uyển, tôi đi cùng luật sư Phó vào trong.” Trần Thước cười nói, “Thực ra mắt cá chân tôi hình như cũng có vết thương cũ, vừa hay có thể nghe tham khảo từ tình hình của anh ấy, chị nghỉ ngơi ở bên ngoài đi.”
Phó Tranh nhìn Trần Thước đầy ẩn ý, nhưng không phản bác lại, chỉ cười nói: “Vậy thì vết thương mới lần này của Trần Thước cũng do tôi đi cùng là được, cả hai chúng tôi đều chăm sóc lẫn nhau, sẽ tiện hơn chút.”
Ninh Uyển đương nhiên không phản đối, chỉ gật đầu ngồi xuống khu vực chờ ngoài cửa.
Trần Thước vốn muốn Ninh Uyển đi cùng anh ta khám chân, nhưng để ngăn Phó Tranh làm loạn, anh ta chỉ có thể “Làm tổn thương kẻ thù 1000, làm tổn thương chính mình 800”, anh ta nhìn chằm chằm Phó Tranh một cách dữ dằn, sau đó cùng anh người trước người sau vào phòng khám.
Ở trong phòng khám anh ta không bỏ qua cho Phó Tranh, Ninh Uyển không ở đây, Trần Thước càng không cần giả tạo, dứt khoát lạnh nhạt, bắt đầu châm biếm bóng gió Phó Tranh, gì mà vết thương cũ? Bác sĩ kiểm tra mấy lần đều không chẩn đoán ra mắt cá chân anh có vấn đề gì.
Và đương nhiên, Phó Tranh cũng không dễ dàng bỏ qua cho Trần Thước, dĩ nhiên “vết thương mới” giả tạo của Trần Thước cũng bị anh châm biếm một trận, hai luật sư nam “tàn sát khốc liệt” qua lại, mà đi ra từ phòng khám, Trần Thước vẫn chưa hài lòng, muốn bắt lấy cơ hội cuối cùng trước khi Ninh Uyển đến, châm biếm Phó Tranh vài câu...
“Luật sư Phó thật sự nên...”
Kết quả lần này, Phó Tranh không đếm xỉa đến Trần Thước, ánh mắt anh trực tiếp liếc tới chỗ ngồi khu vực chờ không xa...
Trần Thước phát giác có bất thường, dõi theo ánh mắt của Phó Tranh nhìn qua đó...
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã thấy không ổn...
Trên ghế trong khu vực chờ, lúc này có một vị bác sĩ khoác áo blouse trắng đã ngồi cạch Ninh Uyển, một bác sĩ nam trạc tuổi cô, đeo kính gọng vàng, khuôn mặt thanh thoát, văn nhã lịch sự. Lúc này anh ta đang nhìn Ninh Uyển, khẽ che môi cười.
Hai người hình như đang nói chuyện cười gì đó, Ninh Uyển cũng cười theo, giữa hai lông mày của cô thể hiện vẻ thân quen và gần gũi, dáng vẻ rất hiểu ý nhau...
Kẻ địch Phó Tranh chết tiệt còn chưa bị hạ, tại sao lại còn có một hồ ly tinh nam không biết từ đâu ra?
Trong lòng Trần Thước sắp nổ tung, có biết thứ tự trước sau không?
Anh ta liếc nhìn Phó Tranh bên cạnh, Phó Tranh cũng nhìn anh ta một cái, tuy không nói gì, nhưng Trần Thước thấy sự hiểu ngầm trong mắt đối phương.
Trần Thước quyết định tạm đình chiến với Phó Tranh, hiện giờ kẻ địch lớn trước mặt, chi bằng kết giao đồng minh với Phó Tranh, đồng lòng chống địch!
Vì vậy Trần Thước mím môi, điều chỉnh biểu cảm, sau đó đi về phía Ninh Uyển: “Ninh Uyển, chúng tôi khám bệnh xong rồi.”
Lúc này Ninh Uyển ngẩng đầu theo phản ứng: “Hả? Nhanh vậy sao?” Cô nhìn đồng hồ trên tay, mới phát hiện thực ra đã trôi qua hơn nửa tiếng, bỗng cảm thấy hơi ngượng, “Tôi vừa đợi ở đây, không ngờ gặp được hàng xóm lúc trước.”
Ninh Uyển cười với Trần Thước và Phó Tranh: “Vừa hay để tôi giới thiệu, vị này là Triệu Hiên, khi trước là hàng xóm, không ngờ bây giờ lại làm việc ở bệnh viện.”
Vậy mà không phải là lính nhảy dù, còn miễn cưỡng được coi là trúc mã?
Điều đáng sợ nhất là loại trúc mã đã lâu không gặp, vừa nhớ lại hồi ức thanh xuân đã qua, lại có rất nhiều câu chuyện khi trưởng thành đôi bên chưa biết về nhau để chia sẻ, vừa cảm thấy gần gũi, vừa cảm thấy mới lạ...
Điều này còn nguy hiểm hơn Phó Tranh!
Trần Thước nhìn Triệu Hiên, che giấu cảm giác khủng hoảng trong lòng, duỗi tay và nói: “Hân hạnh, hân hạnh, tôi là đồng nghiệp của Ninh Uyển, Trần Thước.”
Phó Tranh cũng tự giới thiệu một cách lịch sự: “Phó Tranh.”
Ninh Uyển nhìn Triệu Hiên, giải thích bổ sung: “Hôm nay đi xem họ đánh bóng rổ, hai người này đều bị thương ở chân, cho nên đi cùng họ tới bệnh viện khám.”
Dường như Triệu Hiên là người rất tao nhã, bắt tay với Trần Thước và Phó Tranh, sau đó anh quay đầu nhìn Ninh Uyển: “Lâu lắm chúng ta không gặp nhau, tối nay nếu rảnh thì cùng ăn bữa cơm?”
Trong lòng Trần Thước dấy lên một hồi chuông báo động lớn, vốn dĩ anh ta đã cho rằng Phó Tranh là người không ra gì, nhưng nhờ Triệu Hiên làm nền, Trần Thước đã cảm thấy Phó Tranh thuận mắt hơn nhiều, ít nhất con người Phó Tranh không vô liêm sỉ như vậy.
Tuyệt đối không thể để tên Triệu Hiên này tiếp xúc với Ninh Uyển!
Thế nhưng anh ta lo lắng không yên trong lòng, Phó Tranh bên đó lại rất ung dung hờ hững, vậy mà tên này còn cúi đầu nghịch điện thoại, rõ ràng mỗi lần anh ta hẹn Ninh Uyển đều nhảy ra gây chuyện rất đúng thời cơ, kết quả lần này ở trước mặt Triệu Hiên, con người này lại nghỉ ngơi!
Trần Thước hung hăng trừng mắt nhìn Phó Tranh, kết quả đối phương gần như không phát giác, còn cúi đầu đang nhìn cái gì đó trên điện thoại, dáng vẻ dường như hoàn toàn đặt mình ngoài tình huống này.
Không thể trông cậy vào Phó Tranh, chỉ có thể tự cứu mình, đang chuẩn bị kiếm cớ phá hoại, lúc anh đang đắn đo mở lời lại nhìn thấy đầu Phó Tranh ngẩng đầu từ điện thoại, cuối cùng cũng quan tâm, Phó Tranh nhìn Triệu Hiên, giọng nói bình tĩnh: “Chán ăn, mất hứng thú với mọi thứ, buồn bực bối rối, dễ suy nghĩ lung tung, phản ứng chậm chạp, mất tập trung, cảm thấy mọi thứ đều vô nghĩa, cảm thấy mình là người vô dụng, hơn nữa còn mất ngủ trầm cảm, đôi khi thậm chí đứng bên cửa sổ nghĩ muốn kết thúc tất cả cho xong, dừng như không còn chút lưu luyến với cuộc sống...”
Phó Tranh nói một tràng triệu chứng, mới ngẩng đầu nhìn Triệu Hiên, thể hiện sự chăm chú và nói: “Bác sĩ Triệu, có phải tốt nhất nên đi khám không?”
Triệu Hiên sững người, nhìn đánh giá Phó Tranh: “Lúc mất ngủ đã uống Melatonin rồi sao?”
Phó Tranh gật đầu: “Uống rồi, nhưng không tác dụng, mất ngủ vẫn rất nghiêm trọng, gần như cả đêm không ngủ.”
“Đi khám bác sĩ chưa?”
“Chưa, một người đàn ông trưởng thành, vì chút bệnh vặt mà đi khám thật sự là chuyện bé xé ra to, quá ương bướng...”
Trần Thước nghe Phó Tranh nói, chỉ cảm thấy hơi bối rối, chuyện này là thế nào? Tại sao vô duyên vô cớ nảy ra vấn để không liên quan thế này? Hơn nữa còn mất ngủ trầm trọng? Nhìn anh không giống lắm, tuy không muốn thừa nhận nhưng da của Phó Tranh vô cùng trắng, dưới mắt anh thậm chí không tìm thấy bóng dáng của quầng thâm mắt, trạng thái tinh thần sung mãn, đâu có giống như người không hứng thú với cuộc sống muốn chết? Ngoại trừ đột nhiên chuyển đề tài khó hiểu xác thực hơi giống có bệnh, nhưng còn lại thì hoàn toàn có thể dùng từ sáng sủa rạng rỡ để miêu ta toàn thân anh.
Thế nhưng sau khi nghe lời của Phó Tranh, vẻ mặt Triệu Hiên trở nên nghiêm túc: “Như vậy không được, với tình hình này anh phải lập tức nhập viện, đi khám khoa thần kinh, tình hình giống như bệnh trầm cảm khá nghiêm trọng, thực ra rất nhiều người coi thường bệnh trầm cảm, nhưng nhiều khi bệnh trầm cảm không đơn giản chỉ là vấn đề tâm lý, có thể là vấn đề chức năng cơ thể. Bệnh tình nghiêm trọng nhất định phải có sự can thiệp y học và điều trị bằng thuốc định kỳ...”
Phó Tranh lộ vẻ nghi hoặc, giọng nói từ tốn cất lên: “Là như vậy sao?”
“Là như vậy!” Trần Thước vẫn đang nghi hoặc, liền nghe Ninh Uyển mở lời, cô chỉ vào Triệu Hiên, “Chuyện này cũng khá trùng hợp, tôi vừa nói chuyện với Triệu Hiên, anh ấy là bác sĩ khoa thần kinh, chuyên môn chữa bệnh trầm cảm. Anh ấy chữa trị tâm lý vô cùng giỏi, rất nhiều trường hợp bệnh trầm cảm nhẹ sau thậm chí không cần uống thuốc sau khi được anh ấy chẩn đoán và tư vấn tâm lý.”
Trần Thước mím môi, trầm ngâm nhìn Phó Tranh, cảm thấy anh ta đã hiểu một chút.
Mà khi Ninh Uyển nói đến đây, quả nhiên nhìn Phó Tranh với một chút lo lắng: “Bệnh trầm cảm quả nhiên không thể nhìn thấy, cho dù ngày thường tỏ ra vô cùng bình thường, nhưng không chừng trong lòng đang trải qua đấu tranh giãy dụa. Phó Tranh, với tình hình này của anh thật sự không thể không can thiệp rồi.”
“Là vậy sao?” Phó Tranh ngừng một chút, nói một cách bình tĩnh và chậm rãi, “Nhưng tôi cảm thấy trực tiếp đến bệnh viện lấy số có hơi nghiêm túc, hơi áp lực. Nếu như bác sĩ Triệu đã là chuyên gia về mặt này, không biết có tiện nói chuyện riêng chút không?”
Trần Thước gần như lập tức phụ họa thêm: “Bác sĩ Triệu, chọn ngày chi bằng gặp ngày, nếu tiện thì anh xem tối nay được không? Sau bữa tối nay cũng có cơ hội, nhưng tôi sợ tình trạng bệnh...”
Phó Tranh và Trần Thước đã nói vậy, Ninh Uyển quay đầu nhìn Triệu Hiên, chủ động nói: “Triệu Hiên, hay bữa tối nay của chúng ta hoãn lại trước đã...”
Triệu Hiên hiển nhiên có chút lúng túng trước diễn biến này, nhưng nhanh chóng gật đầu: “Không thành vấn đề.” Anh ta nhìn Ninh Uyển cười, “Bạn của em cũng là bạn của tôi.”
Sự việc phát triển đến bước này, Trần Thước mới hoàn toàn hiểu rõ. Hóa ra Phó Tranh bày mưu lập kế đánh ván cờ này. Anh nói dối rằng mình bị trầm cảm nặng còn muốn dùng cái chết đe dọa, như vậy không phải lập tức thu hút sự đồng tình và chú ý của Ninh Uyển, khiến cô tạm hoãn buổi gặp gỡ sao? Vừa tình cờ Triệu Hiên này là bác sĩ khoa thần kinh, một mũi tên trúng hai con chim, vậy mà lại trót lọt.
Không ngờ Phó Tranh lại hy sinh thân mình cùng chết với kẻ thù Triệu Hiên, thậm chí không tiếc tự hủy hoại hình tượng, nói bản thân có bệnh trầm cảm. Bỗng chốc trong lòng Trần Thước có hơi khâm phục kính nể, cho dù thế nào, màn hy sinh này của Phó Tranh cũng có lợi cho anh ta, anh ta còn phải làm tốt “hậu sự” cho anh, chú đáo tiễn anh lên đường!
Để tránh Triệu Hiên bất ngờ phá vỡ thế cờ của Phó Tranh, Trần Thước quyết định thêm dầu vào lửa, nhớ lại những lời tự bạch của một bệnh nhân trầm cảm đã đọc được trên mạng, giọng nói nghiêm túc: “Bệnh trầm cảm quả thực rất đau đớn, không ngủ được không có tinh thần. Kéo theo không thèm ăn uống, thậm chí không còn khát vọng sống, chỉ cảm thấy bản thân là người vô dụng, người khác không cần đến, bị xã hội ruồng bỏ, cuộc đời vô vọng, không có tiền đồ, không có tương lai, không có ánh sáng. Thế giới là màn tối tăm, không có tình yêu, giống như người chết đuối, từ từ chìm xuống đáy và trải qua cảm giác chết chóc ngột ngạt, hơn nữa cảm thấy không có bất kỳ ai có thể cứu mình, cũng không có ai thấu hiểu bản thân... Ôi, nếu không đi khám bệnh trầm cảm, thật sự sẽ tự sát...”
“Ừm...” Phó Tranh thực sự hùa theo như Trần Thước mong đợi, chỉ là Trần Thước còn chưa kịp cười thầm trong lòng, đã nghe thấy Phó Tranh tiếp tục nói:
“Đúng vậy. Trần Thước cũng cảm thấy bệnh tình của bản thân rất nghiêm trọng, khi trước vẫn luôn ngại không nói, cho nên tôi thay cậu ấy dò hỏi, nhưng không ngờ lại trùng hợp gặp phải bác sĩ Triệu, như vậy quá tốt rồi, tôi cũng cảm thấy tối nay nếu như bác sĩ Triệu có thể nói chuyện với Trần Thước thì khá tốt, cậu ấy không muốn đi tìm bác sĩ lạ lắm, anh là bạn của Ninh Uyển, cậu ấy nhất định càng tin anh.”
???
Trần Thước nín thở, chau mày nhìn Phó Tranh. Kết quả Phó Tranh lại cười nhìn Trần Thước: “Trần Thước, tôi thấy cậu đã bằng lòng chủ động chia sẻ cảm giác bệnh trầm cảm của mình rồi, tôi nghĩ cậu đã có thể đối mặt với bệnh tình của mình, cho nên tối nay ăn cơm với bác sĩ Triệu, cậu trò chuyện vui vẻ nhé, cũng không cần cảm thấy áp lực như với bệnh viện, chỉ có hai người dùng bữa, cũng đã đủ đảm bảo sự riêng tư.”
“...”
Trần Thước vốn tưởng Phó Tranh đã hy sinh đã ngỏm rồi, trong lòng anh đã thổi kèn Xô na cho đối phương tới mức đội đưa tang đã đắp mộ xong, kết quả không ngờ người này lại là xác chết vùng dậy....
Ninh Uyển không biết nguyên nhân mọi chuyện, vẻ mặt thương cảm nhìn Trần Thước: “Trần Thước, không ngờ cậu luôn bị bệnh trầm cảm dằn vặt, chẳng trách gần đây quầng thâm dưới mắt cậu hơi nhiều.”
Ninh Uyển vỗ vỗ vai Trần Thước, nghiêm túc đáp: “Cậu phải cố gắng lên, đừng muốn chết, chiến thắng bệnh trầm cảm, phải nhớ kỹ, sống được là rất tốt! Chỉ cần sống chuyện gì cũng có thể gặp! Tương lai còn có vô hạn khả năng!”
Còn không đúng sao? Trần Thước nhìn Phó Tranh nghiến răng nghiến lợi, sống được là rất tốt, chỉ cần còn sống, thật sự chuyện gì người gì cũng có thể gặp.
Việc đến mức này, cuối cùng Trần Thước cũng đã hiểu, Phó Tranh ban nãy nhìn điện thoại, dám chắc là đang tìm khoa làm việc của Triệu Hiên trên web bệnh viện. Thế cục này hoàn toàn là tùy bệnh hốt thuốc, chỉ là hiện giờ anh ta là người câm uống Hoàng Liên, có đắng nhưng không nói được, nếu như anh ta phản bác nói mình không có bệnh trầm cảm, Ninh Uyển sẽ cùng ăn cơm với Triệu Hiên.... Hiện giờ trước sau anh ta đều có địch, có Phó Tranh nhìn anh ta chằm chằm như hổ đói, nếu như dẫn thêm một đối thủ mới, Trần Thước thực sự có hơi không tự tin nữa... Vậy thay vì thế giới hai người của Ninh Uyển với Triệu Hiên, thế giới hai người giữa anh ta và Triệu Hiên vẫn tốt hơn...
“Triệu Hiên, hai chúng ta lần sau gặp nhé? Tôi thay Trần Thước cảm ơn anh trước, lần sau tôi mời anh.”
Tuy nói hẹn lần sau, nhưng giờ giấc của bác sĩ trước giờ không thể cố định. Ninh Uyển là luật sư, đương nhiên cũng bận, cũng không biết lần sau này phải đợi ngày tháng năm nào. Mặc dù Ninh Uyển thật lòng thật dạ muốn lần sau mời Triệu Hiên đi ăn, nhưng Trần Thước cũng biết, lần sau mời anh ta ăn tối có thể rất xa xôi vô vọng...
Anh ta không nhịn được nhìn Phó Tranh đang ôn nhu bình tĩnh, chỉ cảm thấy người đàn ông già lớn tuổi này thật sự quá xảo trá.
Phó Tranh nhìn đồng hồ với vẻ dịu dàng đầy quan tâm: “Trần Thước, vậy không phiền cậu xin tư vấn với bác sĩ Triệu nữa.” Anh nói xong, lại nhìn Triệu Hiên một cách khiêm tốn và lịch sự, “Bác sĩ Triệu, đồng nghiệp của chúng tôi đành nhờ anh, chúc hai người có một buổi tối vui vẻ.”
Phó Tranh cười: “Vậy tôi và Ninh Uyển về trước. Tạm biệt hai vị!”
Phong thái của Phó Tranh vừa lịch lãm, khiêm tốn, nhã nhặn, hoàn toàn không tìm thấy bất cứ gai nhọn nào. Cứ như vậy, Trần Thước chỉ có thể nhìn anh và Ninh Uyển sóng vai rời đi. Công bằng mà nói, bước chân của Phó Tranh rất vững vàng, tư thế đi của anh cũng rất phong độ, thế nhưng không biết có phải là ảo giác của Trần Thước hay không, anh ta luôn cảm thấy trong mỗi bước đi đó đâu đâu cũng để lộ sự giễu cợt với bản thân anh ta. Mỗi bước đi của Phó Tranh dường như đều là đang nhảy disco trên mộ của anh ta, khúc kèn xô na khi nãy của bản thân không ngờ lại đưa tang chính mình...
_________