Chương 32
Có lẽ người chủ nhà này thật sự cần tiền gấp, lão Quý vừa nói xong chưa lâu, chủ nhà đã lập tức hẹn chiều xem nhà.
Đợi Phó Tranh phản ứng lại, anh đã đến cửa nhà cùng Ninh Uyển và chủ nhiệm Quý xã khu.
Không bao lâu, chủ nhà cũng chạy đến. Chủ nhà trông có vẻ như một người đàn ông 35 36 tuổi, dưỡng nhan khá ổn, ăn mặc chải chuốt khá tỉ mỉ, đầu tóc vuốt keo, có lẽ để phù hợp với hình tượng đi di dân của mình, vừa gặp Phó Tranh liền cười bắt tay chào hỏi.
“Nice to meet to you anh Phó, tôi vừa nhìn thấy chàng trai như anh liền rất thích, diện mạo như một đấng anh tài, very handsome, đều nói mua bán nhà nhiều lúc phải kể đến duyên phận, nếu anh đã là friend của chủ nhiệm Quý, vậy cũng là friend của Bạch Thắng tôi!”
“...”
Phát âm Pidgin English thì thôi đi, vị chủ nhà phong thái kỳ dị này còn thích nói lẫn lộn tiếng Trung và tiếng Anh, Phó Tranh nghe anh ta giới thiệu vài câu, thực sự không nhịn nổi nữa: “Anh Bạch, anh có tiện sử dụng tiếng Trung không?”
Lúc đầu Bạch Thắng đang nói location của căn house này, transportation và neighborhood, vừa nghe Phó Tranh nói, dừng một chút, lập tức lộ vẻ thấu hiểu rõ ràng ý người: “No problem! A! Không không! Không thành vấn đề!” Anh ta cười híp mắt, “Thật ngại quá, tôi ở Mỹ lâu rồi, nói chuyện không nhịn được chêm tiếng Anh vào, chế độ ngôn ngữ Anh đã ăn sâu bén rễ vào não tôi rồi, nhất thời không ý thức được mọi người nghe không quen, lỗi của tôi, lỗi của tôi, tôi lập tức chuyển sang tiếng Trung ngay.”
Tuy trên miệng nói ngại, nhưng một chút xin lỗi cũng không có ở trên mặt vị Bạch Thắng này, chỉ có cảm giác ưu tú nồng đượm, cũng may dưới yêu cầu mãnh liệt của Phó Tranh, cuối cùng anh ta cũng thay đổi hình thức Anh Trung lẫn lộn đáng sợ, chính thức mở cửa.
“Tuy tòa này trông hơi cũ, là thời kỳ đầu của Duyệt Lan, thậm chí cũng không có thang máy. Nhưng tổng cộng cũng chỉ 6 tầng, hộ dân ít, càng yên tĩnh, người cũng không tạp nham, hơn nữa không có thang máy, khu vực chung cũng ít, tính năng cao hơn giá!”
Tuy xã khu Duyệt Lan đối với tầng lớp lương phổ thông quả thực đã là tiểu khu tính năng rất cao so với giá, nhưng cho dù là cần tiền gấp, có thể giảm giá nhiều như vậy bán ra, lúc bắt đầu kỳ vọng của Phó Tranh với căn nhà này rất thấp, cảm thấy có lẽ là căn nhà cũ với trang hoàng tệ hoặc việc giữ gìn kém, chủ nhà cũng không đồng ý tu sửa từ đầu mới bán, do đó dứt khoát hạ giá bán đi, vốn Phó Tranh cũng chuẩn bị sử dụng điểm này, cuối cùng tìm cớ không mua căn này.
Chỉ tiếc đến khi chủ nhà mở cửa, đừng nói là Ninh Uyển và chủ nhiệm Quý, đến cả Phó Tranh cũng ngẩn người.
Ngoài dự tính, căn nhà này được giữ gìn vô cùng tốt, tuy đã lâu không có người ở, nhưng rõ ràng trước kia chủ nhà đã quét dọn qua, sáng sủa sạch sẽ. Đừng nhìn chủ nhà nói chuyện Trung Tây lẫn lộn, nhưng căn nhà này hoàn toàn bày bố phong cách trang hoàng Trung Quốc khá đồng nhất, rất cổ điển mềm mại, nội thất trong nhà 90% là mới, sắp xếp cũng rất khéo léo, không ngờ bên ngoài tòa nhà này bình thường, mở cửa ra cũng đẹp bất ngờ.
Hiển nhiên chủ nhà cũng rất hài lòng với căn nhà của mình: “Căn nhà này của tôi vốn chuẩn bị làm nhà kết hôn tương lai cho con cái, sàn nhà này cũng là tấm gỗ thật bảo vệ môi trường, chỉ tính riêng bộ nội thất gỗ lim cũng rất nhiều tiền, còn những bình hoa này, trang trí này đều là tôi đích thân đến chợ đồ cổ sưu tầm đó.”
Anh ta nói đến đây, nhìn Phó Tranh: “Thế nào? Không tệ chứ?”
Phó Tranh vẫn có ý định tìm cớ không mua, lập tức bắt đầu điên cuồng soi mói, anh nhìn bộ nội thất gỗ lim trong nhà: “Gỗ trắc, tử đàn và hoàng hoa lê quả thực đắt, nhưng gỗ trắc cũng có nhiều loại, cho dù cũng là gỗ trắc, chủng loại không giống, giá cả cũng cách biệt rất lớn. Gỗ trắc quý có thể 200-300 nghìn một tấn, nhưng gỗ trắc châu Phi, Nam Mĩ chỉ có 3 nghìn 4 nghìn một tấn, gỗ này của anh, nhìn từ chất liệu, không phải loại quý lắm.”
Chủ nhà tức giận: “Tôi thực sự đã mua nó ở cửa hàng nội thất gỗ lim với giá 800 nghìn! Hóa đơn vẫn còn nữa.”
“Mua đắt không đồng nghĩa hàng hóa là thật.” Phó Tranh chọc tức chết người ta cũng không đền mạng nói, “Dù sao hầu hết mọi người đều không tinh mắt.”
“...”
Anh không quan tâm tâm trạng của chủ nhà, chỉ tiếp tục nói: “Đừng nói đến chất gỗ, nói đến thiết kế của nội thất căn nhà cũng hoàn toàn không ổn. Tuy muốn mô phỏng phong cách nhà Minh, nhưng có nhiều chi tiết không thích hợp, điêu khắc và mài bóng đều không đẹp, kỹ thuật thủ công cẩu thả, không cao cấp.”
“Còn nữa, nếu anh đã trang trí phong cách Trung Quốc, cũng phải chú trọng phong thủy, phương hướng nội thất trong nhà rõ ràng không đúng.”
“Những món đồ cổ anh sưu tầm này tôi có thể nói có trách nhiệm với anh là đồ giả chất lượng kém, thực sự khá bất ngờ khi anh bày biện nó trong tủ kính.”
“Tuy phong cách tổng thể cả nhà là Trung Quốc, nhưng sự kết hợp màu sắc góc này hơi quá sặc sỡ, không giống phong cách Trung Quốc cổ xưa, quá nghiêng về Trung Quốc hiện đại. Nhưng nội thất không phù hợp với phong cách Trung Quốc hiện đại, trang trí của anh cũng không hài hòa.”
“...”
Bạch Thắng nghe một tràng của Phó Tranh, quả nhiên bị chọc tức đến sắp thăng thiên. Theo cái giá này, đồ đạc trong nhà thực không tồi, quả thật bán ra là món hàng nóng. Thế nhưng chủ nhà tuy nhìn có vẻ hơi kiêu ngạo nhưng tính tình lại tốt hơn mong đợi, dù vậy cũng không vì thế mà tức giận đến mức trực tiếp đuổi Phó Tranh và đồng bọn ra ngoài, chỉ haha hai tiếng với vẻ mặt không vui: “Chàng trai này, ánh mắt của cậu cũng quá cao rồi? Thế này cậu đã nhặt được món hời lớn rồi, nếu không phải tôi cần tiền gấp, lâu không ở trong nước, muốn tranh thủ trong lúc ở Trung Quốc vài ngày bán căn nhà đi thì sẽ không hạ giá nhiều như vậy đâu! Căn nhà tốt hay không tốt, trong lòng lão giang hồ như lão Quý hiểu rõ!
Bạch Thắng không biết mối quan hệ giữa Ninh Uyển và Phó Tranh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị và không dễ nói chuyện của Phó Tranh, anh ta dứt khoát quay sang Ninh Uyển: “Cô gái à, tôi thấy cô đã rất ưng căn nhà này rồi, nếu như cảm thấy giá cả phù hợp là có thể nắm chắc lấy ngay. Những nội thất trong nhà đều tặng hai người, đôi vợ chồng hai người có thể trực tiếp xách đồ vào ở. Ngày tháng không còn nhiều nữa! Nội thất nhà cũ đã lắp đặt được mấy năm, sớm đã bay mùi rồi, không lo hít phải fomanđehit.”
Kết quả ngoài dự liệu của Phó Tranh, Ninh Uyển không những không phản bác, ngược lại còn thuận nước đẩy thuyền mặc nhận thân phận này, chỉ thấy cô khẽ chau mày, lộ ra vẻ không hài lòng: “Trang trí mọi mặt đều tốt, chỉ tiếc là...”
Quả nhiên Bạch Thắng lộ vẻ nghi hoặc: “Chỉ tiếc gì cơ?”
“Chỉ tiếc là tôi không thích phong cách Trung Quốc.” Ninh Uyển thở dài, “Giá nhà quả thực không tệ, nhưng phong cách Trung Quốc quá cũ kỹ quá áp lực. Chúng tôi là đôi vợ chồng trẻ sống, sau này sinh con, nội thất kiểu Trung đều góc cạnh, sau này con biết bò biết đi, rất dễ bị thương...”
Chủ nhà có chút gấp gáp: “Cô có thể mua dải chống va chạm mà! Toàn bộ nội thất gỗ lim này rất đáng tiền! Tôi đảm bảo thật sự là 800 nghìn.”
“Đáng tiền là dành cho những người thích gỗ lim, tôi lại không thích gỗ lim, hơn nữa cho dù dán dải chống va, sau này nội thất trong nhà sẽ rất xấu xí....”
Ninh Uyển thở dài, buồn phiền nói: “Nếu như mua căn nhà này sẽ phải thanh lý hết đồ đạc, cũng phải thay đổi hoàn toàn phong cách trang trí tổng thể, cũng tốn một khoản tiền. Trang trí xong còn phải thông gió, có thể rất lâu mới chuyển đến ở được...”
Cô nói xong, nhìn Phó Tranh, nhìn anh chớp chớp mắt: “Chồng à, hay là bỏ đi? Tuy rằng giá rẻ, nhưng trang trí lại và mua sắm nội thất cũng tốn rất nhiều tiền, vẫn nên mua một căn cũ trống thì hơn...”
Phong thái mặc cả này cũng quá khéo léo, bình tĩnh mà đúng trọng tâm...
Thế nhưng ngay khi Phó Tranh thở dài trong lòng, Bạch Thắng cũng mở miệng, vẻ mặt buồn khổ, giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cũng hiếm lắm mới về nước một chuyến, cũng không cóc nhiều thời gian đưa khách đi xem nhà. Tôi thấy hai người cũng có thể coi là người đàng hoàng đáng tin cậy, thế này đi, tôi chịu thiệt một chút, nếu nội thất gỗ lim trong nhà hai người đã không cần, vậy tôi mang chúng đi, tổng giá giảm cho hai người 500 nghìn! Thật sự là cái giá “Nhảy lầu” rồi!”
Kết quả đối diện với offer khiến người khác động lòng như vậy, Ninh Uyển vẫn khá bình tĩnh, chỉ thấy cô giả vờ nói: “Vậy tôi và chồng tôi sẽ quay về suy nghĩ một chút, đưa ra câu trả lời cho anh càng sớm càng tốt.”
***
Lại nói thêm vài điều về căn nhà và tham quan bố trí căn nhà, chủ nhà nghe điện thoại và nói anh ta sắp phải đi trước. Vì thế anh ta giao chìa khóa nhà cho chủ nhiệm Quý, bảo chủ nhiệm Quý đợi sau khi Ninh Uyển và Phó Tranh xem nhà xong sẽ khóa cửa và giao lại cho anh ta.
Ninh Uyển chào tạm biệt chủ nhà, đến khi kéo Phó Tranh tiễn chủ nhà, Ninh Uyển chạy vào nhà và nhìn ra ban công. Ngôi nhà có ánh sáng tốt, từ ban công nhìn xuống là một con đường có rặng cây. Thật là trùng hợp, chủ nhà vừa đi vừa ra khỏi cửa cũng đang đi trên con đường này, lúc này đang đứng giữa đường liền bị một đứa trẻ bẩn thỉu chặn lại. Anh ta sốt ruột và tìm cách thoát đi, đứa trẻ đó không biết có phải là đứa trẻ nhặt rác trong xã khu hay ăn xin quanh đó không nhưng đang quấn lấy Bạch Thắng đến chết, không biết nó có hỏi anh ta xin tiền không, nhưng Bạch Thắng có lẽ không muốn đưa, anh ta đang cố gắng tránh sự vướng víu của đứa trẻ, những người khác đi qua, nhưng đứa trẻ nhìn chằm chằm vào anh ta như thể anh ta đã nhắm trúng Bạch Thắng.
Mặc dù gặp phải ăn xin quả thực rất khó chịu, nhưng Ninh Uyển nhìn đứa trẻ có chút đáng thương, muốn chạy xuống lầu đưa chút tiền lẻ cho đứa trẻ, tuy nhiên hôm nay cô không mang theo tiền mặt, sau khi xin Phó Tranh chút tiền, cô nhìn ra ban công, cả đứa trẻ và Bạch Thắng đều đã biến mất.
Không thể giúp đứa trẻ này, Ninh Uyển hơi nuối tiếc, nhưng chỉ cần đứa trẻ này bình thường hay tới xã khu Duyệt Lan, cô sẽ có cơ hội gặp nó. Lần sau gặp lại phải hỏi rõ tình hình của đứa trẻ.
Viêc chính trước mắt, Ninh Uyển cũng không phân tâm quá lâu vì sự chen vào của đứa trẻ này. Cô lại đi một vòng căn nhà, càng nhìn càng hài lòng, hoàn toàn rũ bỏ sự giả vờ không hứng thú khi nãy Bạch Thắng còn ở.
Trên mặt cô hiện lên vẻ hưng phấn không kiềm chế được: “Kiếm được rồi! Phó Tranh, căn nhà này mà không mua không phải người Trung Quốc.”
Ninh Uyển nói đến đây, không nhịn được khen ngợi Phó Tranh: “Anh nói con người anh, bình thường không thấy chút thực tế, kết quả vào lúc then chốt không ngờ lại nhanh trí như vậy!”
?
Ninh Uyển trợn mắt nhìn Phó Tranh: “Giả vờ ngốc gì chứ? Lúc nãy anh liều mạng chê bai đồ đạc không tốt, nói nhảm cái gì mà một đống chủng loại gỗ lim, còn xoi mói phong cách trang trí, không phải vì gây áp lực đối phương hạ giá sao?”
Cô cảm thán nói: “Tôi vốn muốn nháy mắt với anh bảo anh cho dù hài lòng cũng đừng tung ra con át chủ bải quá sớm, không ngờ anh còn tàn nhẫn hơn tôi, khiến chủ nhà sắp xanh mặt rồi! Lần sau cũng phải biết dừng đúng chỗ, nếu không phải chủ nhà là người tính tình tốt thì sẽ không muốn bán cho anh đâu. Vậy anh mới là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.”
“...”
“....”
Phó Tranh rất muốn nói, những lời đó của anh là thật lòng, thật sự không muốn mua căn nhà này...
Chỉ là không ngờ chủ nhà không những không đuổi anh ra, còn giảm giá thêm một lần....
“Được rồi, được rồi, bây giờ đừng giả vờ nữa, lúc nãy diễn xuất không tệ, diễn đến mức giống như không thật sự muốn mua, cũng làm khó anh rồi. Cõ lẽ trong lòng hận không thể moi tim moi phổi ký hợp đồng ngay lập tức đúng chứ?” Ninh Uyển cười hihi nhìn Phó Tranh, “Anh xem nếu như không nhanh chóng làm xong chuyện này, chủ nhà lại dẫn người khác đi xem nhà, chắc chắn sẽ bị người khác đặt trước rất nhanh.”
Lão Quý cũng phụ họa một bên: “Đúng đó Tiểu Phó, căn nhà này thực sự không dễ bỏ qua.”
Ninh Uyển cũng thuyết phục thêm: “Mấy thứ gỗ lim kia bảo anh ta chuyển đi là được, cho dù là 800 nghìn, cũng không cần thiết dùng nội thất đắt tiền. Tôi quen một cửa hàng nội thất cũ, lúc đó tìm tòi nội thất cho anh, rất nhiều thứ gần như còn mới, giá lại ổn, cũng sớm không còn fomanđehit rồi, bỗng chốc tiết kiệm được 500 nghìn! Tốt lắm!”
....
Hai người này anh một câu cô một câu, thật sự không giữ lại một chút lời khuyên bảo tận tình nào, đến mức Phó Tranh đối diện ánh mắt chân thành của hai người họ, hoàn toàn không cách nào nói ra một chữ...
Vào lúc này, một vài câu nói hay hiếm có trong kho kiến thức nghèo nàn của anh chợt lóe lên trong đầu.
Có những lúc người nói một lời nói dối thì phải nói thêm cả trăm câu nói dối.
Mà đạo lý của cuộc sống là, con đường mình chọn, dù quỳ cũng phải tiếp tục đi...
Dưới thế đánh gọng kìm của Ninh Uyển và lão Quý, Phó Tranh tối hôm đó đã cúi cái đầu cao quý của mình, gật đầu trong nước mắt tủi nhục quyết định mua “dinh thự” 50 nghìn một mét này.
Tiền không phải vấn đề, vấn đề là căn nhà này tổn hại đến phong độ của anh, cũng may ngoài Ninh Uyển và chủ nhiệm Quý, cũng không ai biết...
Mà bởi vì sự giúp đỡ của chủ nhiệm Quý, một khi đã xác nhận điều khoản thỏa thuận mua bán với chủ nhà, khoản vay thật sự được chấp thuận rất nhanh. Không lâu sau, căn nhà đổi chủ, thanh toán cũng thuận lợi hoàn thành xong hết.
Đến khi Phó Tranh phản ứng lại, bản thân anh đã cầm tờ chứng nhận tài sản ký tên mình.
Anh bỗng nhiên cảm thấy có một câu nói không hề lừa dối mình. Con người ấy, chỉ cần sống đủ lâu, chuyện gì đều có thể xảy ra. Bản thân anh là một đối tác cấp cao hô mưa gọi gió, không ngờ ở tuổi lớn 30 còn mua một căn nhà cũ nát.
Nhưng đối với chuyện mua nhà của anh, Ninh Uyển lại còn vui hơn đương sự trong câu chuyện là anh: “Đúng rồi, tối nay tôi mời anh ăn cơm, chúc mừng anh chính thức thay đổi từ tầng lớp vô sản lên tầng lớp tư sản!”
Điều này khiến Phó Tranh hơi bất ngờ, bởi vì anh đã kêu mua nhà tiền trả trước không đủ, cuối cũng Ninh Uyển vẫn cho anh mượn 30 nghìn. Anh cũng biết tiền tiết kiệm mấy trăm nghìn của cô nói trước kia đều là tiền dự phòng của cô, bình thường cô vốn không dễ dàng động tới, chỉ để ứng phó với tai nạn thân thể cho cô hay người nhà hoặc nhu cầu mua sắm lớn đột ngột. Thế nhưng cô lại trực tiếp cho anh vay 30 nghìn, đây thực sự là khoản lớn. Về lý thuyết, anh nên mời cô ăn cơm, kết quả ngược lại cô đề xuất trước.
“Đừng từ chối! Cũng đừng khách sáo! Địa điểm tôi đã đặt rồi, dù sao đi nữa tôi cũng là cấp trên của anh, kiếm cũng nhiều hơn anh. Gần đây, vụ án tôi trước đây tham gia ở tổng bộ đã kết án chia hoa hồng rồi, lại có chút số dư thu nhập nhỏ, trong ví gần đây cũng khá dư dả.” Ninh Uyển rất hào sảng, “Ngược lại là anh, sau này là người vay tiền mua nhà, càng phải làm cho tốt!”
Phó Tranh liên tục từ chối, cuối cùng chỉ có thể tôn kính chi bằng tuân lệnh. Chỉ là đến khi anh cùng Ninh Uyển đi tàu điện mới phát hiện, hôm nay Ninh Uyển dẫn anh đến nhà hàng Tây nhỏ trước kia…
***
Ninh Uyển phát hiện hôm nay Phó Tranh hơi kỳ lạ. Sau khi cầm được giấy chứng nhận tài sản, hình như anh hơi quá vui đến mức thần kinh hoảng hốt, hoảng hốt đến mức nếu không phải Ninh Uyển biết nội tình, sẽ cho rằng anh chịu sự kích thích quá lớn. Nhưng hôm nay, hậu di chứng quá kích động dường như càng rõ ràng hơn, ở trước cửa nhà hàng Tây nhỏ cô đặt, anh lại sống chết không muốn vào, rõ ràng lần trước anh sống chết không muốn rời khỏi mà...
Nhà hàng Tây này lần trước Ninh Uyển đã cố ý tra trên mạng, danh tiếng thực sự rất tốt. Đều nói hương vị món ăn vô cùng tuyệt vời, nhưng hơi đắt một chút, cô ăn cơm chưa từng đến nhà hàng xa hoa như vậy, vừa hay nhận được hoa hồng ngoài mong đợi, trong tay dư dả một chút, mới cắn răng quyết định.
Kể từ lần trước Phó Tranh bị kéo ra khỏi cửa hàng với sự thúc giục và giáo huấn, Ninh Uyển vẫn luôn tự trách mình, cảm thấy đối xử quá tàn nhẫn với Phó Tranh. Rõ ràng lần trước Phó Tranh không muốn rời khỏi cửa hàng này và rõ ràng là không muốn chỉ gọi một món salad rồi rời đi...
Mặc dù cô đã giữ cho Phó Tranh không trượt chân rơi vào vực thẳm của chủ nghĩa tiêu dùng, nhưng người ta đều nói rằng nếu con người sống không có ước mơ, thì có khác gì cá mắm, dù xa xỉ là xa xỉ, con người ai mà chẳng có suy nghĩ này? Hơn nữa ăn một bữa ngon, ít nhất vị giác của bản thân có thể được hưởng thụ, cũng không giống như ham thú chơi bời lãng phí thời gian vào game, cuộc sống vất vả như vậy, thỉnh thoảng tự thưởng cho mình cũng không phải là hoàn toàn không thể cảm thông...
Ninh Uyển đã rất để ý chuyện này từ lần trước, giờ có tiền, cô muốn bù đắp cho Phó Tranh và thực hiện mong muốn của anh là có thể ăn một bữa ngon trong nhà hàng này. Giờ cũng vừa hay ăn mừng anh mua được nhà, cũng coi như nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng không ngờ Phó Tranh lại thể hiện 120 nghìn lần từ chối: “Bỏ đi...” Đối với sự bất ngờ mà Ninh Uyển tiêu nhiều tiền để chuẩn bị cho anh, trên mặt Phó Tranh không có một tia vui vẻ, chỉ có sự không tự nhiên cứng ngắc, “Tôi nghĩ kỹ thấy cô nói đúng, mức chi tiêu của tôi vẫn chưa tới giai đoạn này, cũng sẽ không nâng cao được phong độ của mình chỉ vì dùng bữa ở nhà hàng cao cấp, không cần thiết lãng phí tiền bạc...”
Những lời này của Phó Tranh không nói thì hơn, đã nói thì càng khiến Ninh Uyển tự trách. Tuy hơi có tính nhỏ nhen của thiếu gia, nhưng Phó Tranh thực sự khá chân thành, cũng biết sửa sai. Vốn dĩ anh có một mơ ước không thực tế nhưng ít nhất cũng là mơ ước, kết quả giờ đây bị cô đả kích, đến mơ cũng không dám mơ!
“Phấn đấu mới thắng, dám nghĩ mới thành công!” Dù sao đi nữa, Ninh Uyển đã hạ quyết tâm, hôm nay phải giúp Phó Tranh lấy lại tự tin, “Tôi dẫn anh đi ăn!”
...
Phó Tranh dĩ nhiên từ chối bước vào cửa hàng này lần nữa. Trải nghiệm lần trước của anh đã khiến anh có một bóng đen tâm lý. Anh vĩnh viễn không quên ánh mắt nghi ngờ của người phục vụ sau khi chỉ gọi món salad trong suốt quá trình, càng không quên sự ngượng ngùng khi cầm tờ hóa đơn hai trăm lúc thanh toán, anh chỉ hi vọng rằng sẽ không bao giờ bước vào cửa hàng này nữa trong đời...
Chỉ là sự thực không giống mong đợi, bởi vì là khách quen, có mấy người phục vụ trong nhà hàng này biết anh, thời khắc Ninh Uyển kéo anh mở cửa nhà hàng, một số người phục vụ quen thuộc đã nhìn sang đây...
Khoảnh khắc đó, Phó Tranh chỉ cầu khấn trong lòng, mong mình chết là xong.
Nhưng chết dĩ nhiên sẽ không chết, Ninh Uyển kéo anh ngồi xuống, hoàn thành tròn vai nghĩa vụ của một người mời khách, đưa menu cho Phó Tranh: “Anh gọi món đi, muốn ăn gì thì gọi đó, tôi mời!”
Nói xong cô cũng mở menu ra, sau đó Phó Tranh nhìn vẻ mặt của cô chuyển từ bình tĩnh sang khó xử đến hơi thấp thỏm bồn chồn. Cũng phải thôi, lần trước cô nhìn thực đơn, cũng chỉ vội vàng liếc qua, có lẽ ngoài ấn tượng đắt đỏ, không nhớ rõ giá cả cụ thể. Giờ đây buông lời bảo anh tự nhiên gọi món, nhìn lại giá từng món, có lẽ trong lòng hối hận rồi.
Phó Tranh biết rất rõ cơ cấu thu nhập của Ninh Uyển. Mặc dù cô sống tự lập tự kiếm nhưng không dư dả chút nào. Để chi trả một bữa Tây đầy đủ trang trọng cho hai người ở một nhà hàng như thế này quả thực là một khoản chi phí quá lớn. Khi nãy còn hào phóng hăng hái nói anh cứ tự nhiên gọi món, xem giá chắc cũng kinh hãi rồi, nhưng khi Phó Tranh nghĩ Ninh Uyển sắp sửa đổi lời, cô lại nghiến răng nghiến lợi...
“Không sao, tôi trả nổi, tuy anh là người mới giới luật chính, nhưng tôi đã là một luật sư có thâm niên rồi, mời nổi mà, anh muốn ăn gì thì gọi cái đó.”
“Trước kia thực sự tôi không ăn nổi ở một nhà hàng đắt đỏ như vậy, thời gian làm luật sư thực tập thật sự không có nhiều tiền, còn vất vả. Nhưng nghề này xét về thâm niên, chỉ cần cố gắng sẽ tích lũy đủ kinh nghiệm, sau này sẽ ngày một tốt lên. Cho nên anh làm việc chăm chỉ là được, bữa ăn ở nhà hàng như này trong tương lai đều phải dựa vào thu nhập của anh mới đến được đấy!”
Rõ ràng tài chính cô eo hẹp, còn cho anh vay mấy chục nghìn, thực ra cũng rất xót tiền, cô sống cũng rất tiết kiệm nhưng còn giả vờ nói anh gọi món tự nhiên, cũng không được coi là sự phấn đấu của một luật sư, nhưng vẫn nghiêm túc cố gắng động viên anh...
Thực ra phân tích nghiêm túc, Ninh Uyển thế này chỉ được coi như là tầng lớp thấp của giới luật chính. Bởi vì không tốt nghiệp ở trường hàng top cũng không có bối cảnh xuất thân, cho dù may mắn được vào công ty top 1, cũng không được vào đoàn đội top 1, hoàn toàn là một nhân viên bị định biên nhân sự.
Mấy năm nay cô có thể tự an ủi mình, bây giờ còn trẻ, sau hai năm rèn giũa, tương lai còn vô số khả năng. Nhưng Phó Tranh hiểu rõ hơn ai hết rằng ngành luật sư rất thực tế, cô đã khởi đầu không thành công, khả năng đảo ngược hoàn cảnh là quá thấp. Mặc dù các vụ án xã khu rèn luyện con người, nhưng nếu tiếp tục phí hoài thời gian, không bao giờ có cơ hội tiếp cận được với các vụ án cao cấp thì qua vài năm nữa con đường sự nghiệp trong tương lai cũng sẽ chịu hạn chế rất lớn.
Phó Tranh có kinh nghiệm cũng nhìn xa hơn Ninh Uyển, trước đây anh không hề có sự thương tiếc gì với những nhân viên thế này, dù sao sự cạnh tranh trong bất cứ ngành gì đều khốc liệt như vậy, chỉ có 20% người trong ngành có thể thành công, 80% còn lại mãi là bia đỡ đạn và mẫu số. Thế nhưng vào thời khắc này, anh nhìn Ninh Uyển rõ ràng không có tiền còn nghiến răng nghiến lợi đối xử tốt với anh, trong lòng anh có chút cảm xúc phức tạp...
Có chút đáng thương...
Có chút đau lòng...
Ninh Uyển giống như một diễn viên phụ trong một câu chuyện, Phó Tranh giống như một nhân vật chính trong một cuốn sách, ngồi dưới góc nhìn của thượng đế. Thực tế, anh ấy đã sớm biết số phận cuối cùng làm bia đỡ đạn của diễn viên phụ như Ninh Uyển, nhưng cái người diễn viên phụ không biết chuyện lại vẫn cố gắng sống tiếp và tràn đầy hăng hái trong tương lai...
Ban đầu, Phó Tranh không quan tâm, nhưng theo thời gian, anh nhận ra rằng không biết mình đã bị cảm xúc của vai phụ lây nhiễm từ lúc nào.
Anh bắt đầu lại hối hận khi chạy đến xã khu, bởi vì một khi anh đã có mối quan hệ thân thiết với ai đó, một khi anh hiểu cuộc sống của cô, hiểu sở thích của cô và hiểu tất cả các chi tiết về cô, cảm xúc và quyết tâm của anh sẽ bị ảnh hưởng, anh đã quá gần gũi Ninh Uyển, vượt qua khoảng cách an toàn.
Vì vậy anh không hy vọng Ninh Uyển có kết cục bia đỡ đạn như vậy.
Bởi vì anh không nỡ.
Phó Tranh mím môi, sau đó ngẩng đầu lên, trực tiếp đụng phải ánh mắt của Ninh Uyển, cô có một đôi mắt trong veo sạch sẽ, nhìn thấy Phó Tranh đang nhìn mình, cô cười không chút nghĩ ngợi: “Nghĩ ra muốn gọi món gì chưa?”
Phó Tranh gật đầu: “Ừ.” Anh gọi người phục vụ đến, “Một salad là được.”
Tuy rằng cuối cùng gọi món giống hệt lần trước, người phục vụ lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng lần này, Phó Tranh không cảm thấy xấu hổ hay cảm xúc khác trong lòng, cũng không còn cảm thấy ánh mắt của người phục vụ khiến mình không chịu nổi.
“Chỉ gọi một salad thôi ạ?”
“Ừm, một salad là đủ rồi.”
Tuy người phục vụ đã tiếp nhận đơn rồi rời đi, Ninh Uyển lại không chấp nhận nổi, cô trừng mắt với Phó Tranh: “Không sao đâu, anh gọi thêm đi, gọi thêm một món chính tôi cũng trả nổi, đừng tiết kiệm tiền cho tôi.”
Phó Tranh hạ ánh mắt xuống và bình tĩnh nói dối: “Tôi thực sự không quá đói, một phần salad là đủ rồi. Gần đây tôi chỉ ăn đơn giản để kiểm soát cân nặng của mình. Khám sức khỏe cho thấy lượng mỡ trong cơ thể tôi tương đối cao, calo trong món chính đồ Tây quá cao.”
“Thân hình này của anh có lượng mỡ cao sao?”
Đối mặt với sự ngờ vực của Ninh Uyển, Phó Tranh bình tĩnh gật đầu: “Ừm.”
...
Cả đời này Phó Tranh chưa từng nghĩ mình lại tiết kiệm đến mức ăn cơm Tây chỉ gọi một salad, chỉ là anh khá thoải mái nhưng Ninh Uyển lại lo lắng: “Thật sự một phần salad là đủ rồi sao? Có cần phải gọi thêm chút đồ không?”
“Không cần, bánh mì ăn nhẹ cũng ngon lắm, thế là đủ.”
Phó Tranh trước giờ vẫn luôn chăm chút ăn mặc, cũng chưa từng muốn bản thân chịu thiệt. Nhưng giờ đây đến nhà hàng Tây chỉ gọi một phần salad và bánh mì ăn nhẹ miễn phí, anh lại cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng anh đã nói như vậy, Ninh Uyển ngược lại càng chủ động, dường như cô không nỡ nhìn Phó Tranh hiểu chuyện lại chịu khổ như vậy, gọi người phục vụ đến. Tuy có chút đấu tranh khi đối mặt với giá cả, nhưng cuối cùng cô vẫn gọi món chính và soup: “Anh có thể mua nhà với giá này, tôi thật sự mừng thay cho anh. Những việc ở xã khu gần đây anh thật sự đã giúp tôi rất nhiều, tôi muốn mời anh ăn bữa cơm, anh đừng cảm thấy đắt nên không gọi, hiếm khi đến đây, tôi gọi cho anh.”
...
“Là người thành thật nhiệt tình, chủ động tích cực trong công việc, khả năng chịu áp lực tốt, có tinh thần hợp tác, có thể học tập các đồng nghiệp có kinh nghiệm, đồng thời có thể yêu mến người mới, đoàn kết yêu bạn, tôn sư trọng đạo, hành xử lương thiện, tính cách cởi mở, tư duy rộng mở, năng lực giao tiếp ngôn ngữ tốt, sở trường đàm phán, là người có nguyên tắc...”
Lúc trước Phó Tranh chỉ khịt mũi khinh thường phần giới thiệu bản thân trong thư đề cử của Ninh Uyển viết. Thế nhưng lúc này anh lại cảm thấy, cô quả thực nói không sai. Tuy học viện tốt nghiệp và lý lịch hơi kém, nhưng con người rất tốt ngoài mong đợi.
Sau một lúc, món súp và món chính Ninh Uyển gọi lần lượt được dọn lên, Phó Tranh vừa cắt bít tết một cách thanh lịch, vừa không nhịn được ngẩng đầu nhìn Ninh Uyển. Cô đang khẽ nhăn chiếc mũi xinh xắn, vừa cố gắng vừa cắt bít tết một cách vụng về, giống như không thường xuyên ăn đồ Tây, dáng vẻ không thành thục, thấy ánh mắt của Phó Tranh, khẽ vén tóc, xấu hổ quay mặt đi...
“Bình thường không hay ăn đồ Tây...”
Những phụ nữ Phó Tranh tiếp xúc trước kia luôn trông giống kiểu trưởng thành hoàn hảo, họ có lễ nghi ăn uống trang nhã của phương Tây, có thể thưởng thức vang đỏ, có thể nói chuyện thu mua, có thể “hạ bút thành văn” với bất kỳ chủ đề lớn nào, giống như một bông hoa đã nở rộ. Mà Ninh Uyển càng giống một bông hoa đang nở nụ, còn mang chút sắc xanh ở mức độ nào đó.
Trước kia Phó Tranh thích giao tiếp với người trưởng thành ổn trọng, cảm thấy khá tiết kiệm thời gian và bớt việc, chỉ là hôm nay nhìn Ninh Uyển, lại cảm thấy cô như vậy có chút đáng yêu, hoàn toàn không khiến Phó Tranh cảm thấy phiền phức và chán ghét.
Anh cẩn thận cắt xong phần bít tết của mình, sau đó đẩy cho Ninh Uyển: “Giúp cô cắt xong rồi. Phần của cô đưa tôi là được.” Nói xong, đổi phần bít tết trước mặt Ninh Uyển.
Quả nhiên Ninh Uyển bật cười, lại xiên một miếng thịt bò Phó Tranh đã chu đáo cắt xong, vừa ăn vừa phồng má chân thành nói: “Cảm ơn anh nhé Phó Tranh!”
Cô cười vô tư hồn nhiên, thế nhưng Phó Tranh lại cảm thấy có chút loạn nhịp theo nụ cười của cô.
Khoảnh khắc nói, Phó Tranh đột nhiên nhận thức được, Ninh Uyển nói thực sự đúng.
Lúc đầu nếu cô dán bức ảnh của mình trên CV, có lẽ anh sẽ thực sự giữ cô lại trong đội vì cô xinh đẹp, chỉ riêng nụ cười của cô đã khiến anh rất dễ chịu.
Mặc dù cuối cùng đây cũng không phải một bữa Tây đầy đủ chính thức, cho dù gọi món chính cũng khá kiềm chế, không gọi thêm món khác. Thậm chí Phó Tranh ăn không hề no, lại vẫn chắc chắn nói mình ăn đã chướng bụng, nhưng ngoài dự liệu, tâm trạng anh vẫn rất tốt.
Ninh Uyển ăn bữa cơm này với tâm trạng khá tốt, giờ đây cô càng nhìn Phó Tranh càng cảm thấy thuận mắt, cảm thấy cấp dưới mới của mình chỗ nào cũng tốt, cho anh vay tiền mua nhà cũng đáng lắm. Mà sự công nhận này sau khi Phó Tranh giả vờ đi vệ sinh nhân cơ hội thanh toán càng mãnh liệt hơn.
Phó Tranh lại rất thản nhiên: “Mua nhà là nhờ cô nhiều, bữa này nên để tôi mời.”
Lời nói như vậy, đối với việc vui mua nhà của Phó Tranh, hình như Ninh Uyển chưa tặng gì cả, có điều...
Vừa nghĩ tới quà tặng, Ninh Uyển lại đột nhiên nhớ ra, cô lục lọi trong túi xách, móc ra một hộp trang sức đưa cho Phó Tranh: “Trước kia đã sớm mua rồi, chỉ là quên mất, bây giờ vừa đúng lúc nghĩ ra liền tặng anh.”
Quả nhiên Phó Tranh chết sững, nếu như nhớ không nhầm, đây là hộp trang sức của Cartier, anh mở ra nhìn, càng ngây người hơn, nằm trong hộp là một chiếc nhẫn nam của Cartier.
Cái này....
Tuy bây giờ rất thịnh hành trào lưu nữ theo đuổi nam, nhưng nhảy qua tỏ tình trực tiếp đưa nhẫn cầu hồn có phải hot quá rồi không, cho dù bản thân Phó Tranh khá có sự quyến rũ nhân cách, cũng bị chấn động bởi hành động này của Ninh Uyển.
“Ý của cô là...”
Ninh Uyển làm ra chuyện gây sốc thế này, bây giờ vẫn rất bình tĩnh: “Tôi đo độ rộng ngón tay anh bằng mắt thường, đeo lên thử xem, có lẽ cũng khá vừa.”
Tim Phó Tranh hơi đập nhanh, anh giả vờ điềm tĩnh nói: “Vậy cô muốn tôi đeo ngón tay nào?”
Ninh Uyển dùng ánh mắt “Anh hiểu mà” nhìn anh: “Cái này còn phải nói sao, đương nhiên là đeo ở ngón áp út tay trái.”
Đeo nhẫn ngón áp út tay trái có nghĩa đã kết hôn mà!!!!
Phó Tranh nhìn NInh Uyển với biểu cảm phức tạp: “Cô.... cái này không phải quá nhanh rồi sao?”
“Hả?” Ninh Uyển vốn không hiểu lời của Phó Tranh nói, tự mình đeo nhẫn cho Phó Tranh, “Những bà cô trong xã khu quá nhiều, người muốn giới thiệu đối tượng cho con cháu họ hàng, người muốn tìm mùa xuân thứ hai cho mình. Sau khi dì Tiêu đi, không phải anh còn trêu hoa ghẹo nguyệt thu hút thêm hai bà cô nữa sao? Tuy trước kia tôi đã nói anh là người của tôi, nhưng có rất nhiều bà cô đạt cấp bậc kẻ dũng cảm, rất thích thú khiêu chiến đào góc tường cho thân thích trong nhà hay con gái của mình. Tôi suy nghĩ cứ như vậy thì không được, cho nên lần trước tiện tay mua cho anh chiếc nhẫn, sau này anh đeo lên, đeo ở vị trí ngón đã kết hôn, có thể giảm bớt nửa phiền phức!”
À....
Có điều...
Phó Tranh nhìn chiếc nhẫn nam Cartier, khẽ ho, giả vờ hỏi không tự nhiên: “Thì ra cô cố ý mua cho tôi, cảm ơn cô đã có lòng, cô tốn kém rồi.”
Tuy nói không phải tỏ tình, nhưng vừa ra tay là một chiếc nhẫn nam Cartier, có thể thấy Ninh Uyển nỡ bỏ ra vốn liếng của mình vì anh, nhìn chiếc nhẫn trước mắt, lại nhớ đến lúc trước Ninh Uyển cho mình mượn tiền mua nhà, trong lòng Phó Tranh sáng tỏ.
Tuy che giấu thân phận của mình, nhưng đến cùng anh vẫn khá ưu tú, thứ trong cốt tủy không thể che lấp được. Không chỉ thu hút người phụ nữ trung niên góa bụa, cũng thu hút được Ninh Uyển ở trước mắt.
Mà dường như để kiểm chứng cho suy nghĩ của anh, đối với cái nhẫn đắt đỏ này, Ninh Uyển chỉ lạnh nhạt thản nhiên lắc đầu: “Chuyện nhỏ mà! Không bao tiền đâu!”
Tuy Ninh Uyển mua cho anh kiểu nhẫn đơn giản cơ bản nhất của Cartier, nhưng cho dù là kiểu nhẫn này, quầy chuyên doanh cũng phải bảy tám nghìn, với thu nhập của Ninh Uyển...
Phó Tranh thật lòng có chút cảm động: “Không ngờ tôi trong mắt cô lại đáng tiền như vậy.”
?
Đáng tiếc cảnh tượng này lại không phải chuyện to tát trong mắt Ninh Uyển, cô không nhịn được chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi trong lòng, ánh mắt nhìn Phó Tranh càng đáng thương, rốt cuộc gia cảnh người đàn ông này trước kia đã sa sút gặp bao nhiêu khó khăn chứ?
Vậy mà cảm thấy mình có giá tương đương với chiếc nhẫn này, đã sống quá thảm rồi!
_____
Đợi Phó Tranh phản ứng lại, anh đã đến cửa nhà cùng Ninh Uyển và chủ nhiệm Quý xã khu.
Không bao lâu, chủ nhà cũng chạy đến. Chủ nhà trông có vẻ như một người đàn ông 35 36 tuổi, dưỡng nhan khá ổn, ăn mặc chải chuốt khá tỉ mỉ, đầu tóc vuốt keo, có lẽ để phù hợp với hình tượng đi di dân của mình, vừa gặp Phó Tranh liền cười bắt tay chào hỏi.
“Nice to meet to you anh Phó, tôi vừa nhìn thấy chàng trai như anh liền rất thích, diện mạo như một đấng anh tài, very handsome, đều nói mua bán nhà nhiều lúc phải kể đến duyên phận, nếu anh đã là friend của chủ nhiệm Quý, vậy cũng là friend của Bạch Thắng tôi!”
“...”
Phát âm Pidgin English thì thôi đi, vị chủ nhà phong thái kỳ dị này còn thích nói lẫn lộn tiếng Trung và tiếng Anh, Phó Tranh nghe anh ta giới thiệu vài câu, thực sự không nhịn nổi nữa: “Anh Bạch, anh có tiện sử dụng tiếng Trung không?”
Lúc đầu Bạch Thắng đang nói location của căn house này, transportation và neighborhood, vừa nghe Phó Tranh nói, dừng một chút, lập tức lộ vẻ thấu hiểu rõ ràng ý người: “No problem! A! Không không! Không thành vấn đề!” Anh ta cười híp mắt, “Thật ngại quá, tôi ở Mỹ lâu rồi, nói chuyện không nhịn được chêm tiếng Anh vào, chế độ ngôn ngữ Anh đã ăn sâu bén rễ vào não tôi rồi, nhất thời không ý thức được mọi người nghe không quen, lỗi của tôi, lỗi của tôi, tôi lập tức chuyển sang tiếng Trung ngay.”
Tuy trên miệng nói ngại, nhưng một chút xin lỗi cũng không có ở trên mặt vị Bạch Thắng này, chỉ có cảm giác ưu tú nồng đượm, cũng may dưới yêu cầu mãnh liệt của Phó Tranh, cuối cùng anh ta cũng thay đổi hình thức Anh Trung lẫn lộn đáng sợ, chính thức mở cửa.
“Tuy tòa này trông hơi cũ, là thời kỳ đầu của Duyệt Lan, thậm chí cũng không có thang máy. Nhưng tổng cộng cũng chỉ 6 tầng, hộ dân ít, càng yên tĩnh, người cũng không tạp nham, hơn nữa không có thang máy, khu vực chung cũng ít, tính năng cao hơn giá!”
Tuy xã khu Duyệt Lan đối với tầng lớp lương phổ thông quả thực đã là tiểu khu tính năng rất cao so với giá, nhưng cho dù là cần tiền gấp, có thể giảm giá nhiều như vậy bán ra, lúc bắt đầu kỳ vọng của Phó Tranh với căn nhà này rất thấp, cảm thấy có lẽ là căn nhà cũ với trang hoàng tệ hoặc việc giữ gìn kém, chủ nhà cũng không đồng ý tu sửa từ đầu mới bán, do đó dứt khoát hạ giá bán đi, vốn Phó Tranh cũng chuẩn bị sử dụng điểm này, cuối cùng tìm cớ không mua căn này.
Chỉ tiếc đến khi chủ nhà mở cửa, đừng nói là Ninh Uyển và chủ nhiệm Quý, đến cả Phó Tranh cũng ngẩn người.
Ngoài dự tính, căn nhà này được giữ gìn vô cùng tốt, tuy đã lâu không có người ở, nhưng rõ ràng trước kia chủ nhà đã quét dọn qua, sáng sủa sạch sẽ. Đừng nhìn chủ nhà nói chuyện Trung Tây lẫn lộn, nhưng căn nhà này hoàn toàn bày bố phong cách trang hoàng Trung Quốc khá đồng nhất, rất cổ điển mềm mại, nội thất trong nhà 90% là mới, sắp xếp cũng rất khéo léo, không ngờ bên ngoài tòa nhà này bình thường, mở cửa ra cũng đẹp bất ngờ.
Hiển nhiên chủ nhà cũng rất hài lòng với căn nhà của mình: “Căn nhà này của tôi vốn chuẩn bị làm nhà kết hôn tương lai cho con cái, sàn nhà này cũng là tấm gỗ thật bảo vệ môi trường, chỉ tính riêng bộ nội thất gỗ lim cũng rất nhiều tiền, còn những bình hoa này, trang trí này đều là tôi đích thân đến chợ đồ cổ sưu tầm đó.”
Anh ta nói đến đây, nhìn Phó Tranh: “Thế nào? Không tệ chứ?”
Phó Tranh vẫn có ý định tìm cớ không mua, lập tức bắt đầu điên cuồng soi mói, anh nhìn bộ nội thất gỗ lim trong nhà: “Gỗ trắc, tử đàn và hoàng hoa lê quả thực đắt, nhưng gỗ trắc cũng có nhiều loại, cho dù cũng là gỗ trắc, chủng loại không giống, giá cả cũng cách biệt rất lớn. Gỗ trắc quý có thể 200-300 nghìn một tấn, nhưng gỗ trắc châu Phi, Nam Mĩ chỉ có 3 nghìn 4 nghìn một tấn, gỗ này của anh, nhìn từ chất liệu, không phải loại quý lắm.”
Chủ nhà tức giận: “Tôi thực sự đã mua nó ở cửa hàng nội thất gỗ lim với giá 800 nghìn! Hóa đơn vẫn còn nữa.”
“Mua đắt không đồng nghĩa hàng hóa là thật.” Phó Tranh chọc tức chết người ta cũng không đền mạng nói, “Dù sao hầu hết mọi người đều không tinh mắt.”
“...”
Anh không quan tâm tâm trạng của chủ nhà, chỉ tiếp tục nói: “Đừng nói đến chất gỗ, nói đến thiết kế của nội thất căn nhà cũng hoàn toàn không ổn. Tuy muốn mô phỏng phong cách nhà Minh, nhưng có nhiều chi tiết không thích hợp, điêu khắc và mài bóng đều không đẹp, kỹ thuật thủ công cẩu thả, không cao cấp.”
“Còn nữa, nếu anh đã trang trí phong cách Trung Quốc, cũng phải chú trọng phong thủy, phương hướng nội thất trong nhà rõ ràng không đúng.”
“Những món đồ cổ anh sưu tầm này tôi có thể nói có trách nhiệm với anh là đồ giả chất lượng kém, thực sự khá bất ngờ khi anh bày biện nó trong tủ kính.”
“Tuy phong cách tổng thể cả nhà là Trung Quốc, nhưng sự kết hợp màu sắc góc này hơi quá sặc sỡ, không giống phong cách Trung Quốc cổ xưa, quá nghiêng về Trung Quốc hiện đại. Nhưng nội thất không phù hợp với phong cách Trung Quốc hiện đại, trang trí của anh cũng không hài hòa.”
“...”
Bạch Thắng nghe một tràng của Phó Tranh, quả nhiên bị chọc tức đến sắp thăng thiên. Theo cái giá này, đồ đạc trong nhà thực không tồi, quả thật bán ra là món hàng nóng. Thế nhưng chủ nhà tuy nhìn có vẻ hơi kiêu ngạo nhưng tính tình lại tốt hơn mong đợi, dù vậy cũng không vì thế mà tức giận đến mức trực tiếp đuổi Phó Tranh và đồng bọn ra ngoài, chỉ haha hai tiếng với vẻ mặt không vui: “Chàng trai này, ánh mắt của cậu cũng quá cao rồi? Thế này cậu đã nhặt được món hời lớn rồi, nếu không phải tôi cần tiền gấp, lâu không ở trong nước, muốn tranh thủ trong lúc ở Trung Quốc vài ngày bán căn nhà đi thì sẽ không hạ giá nhiều như vậy đâu! Căn nhà tốt hay không tốt, trong lòng lão giang hồ như lão Quý hiểu rõ!
Bạch Thắng không biết mối quan hệ giữa Ninh Uyển và Phó Tranh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị và không dễ nói chuyện của Phó Tranh, anh ta dứt khoát quay sang Ninh Uyển: “Cô gái à, tôi thấy cô đã rất ưng căn nhà này rồi, nếu như cảm thấy giá cả phù hợp là có thể nắm chắc lấy ngay. Những nội thất trong nhà đều tặng hai người, đôi vợ chồng hai người có thể trực tiếp xách đồ vào ở. Ngày tháng không còn nhiều nữa! Nội thất nhà cũ đã lắp đặt được mấy năm, sớm đã bay mùi rồi, không lo hít phải fomanđehit.”
Kết quả ngoài dự liệu của Phó Tranh, Ninh Uyển không những không phản bác, ngược lại còn thuận nước đẩy thuyền mặc nhận thân phận này, chỉ thấy cô khẽ chau mày, lộ ra vẻ không hài lòng: “Trang trí mọi mặt đều tốt, chỉ tiếc là...”
Quả nhiên Bạch Thắng lộ vẻ nghi hoặc: “Chỉ tiếc gì cơ?”
“Chỉ tiếc là tôi không thích phong cách Trung Quốc.” Ninh Uyển thở dài, “Giá nhà quả thực không tệ, nhưng phong cách Trung Quốc quá cũ kỹ quá áp lực. Chúng tôi là đôi vợ chồng trẻ sống, sau này sinh con, nội thất kiểu Trung đều góc cạnh, sau này con biết bò biết đi, rất dễ bị thương...”
Chủ nhà có chút gấp gáp: “Cô có thể mua dải chống va chạm mà! Toàn bộ nội thất gỗ lim này rất đáng tiền! Tôi đảm bảo thật sự là 800 nghìn.”
“Đáng tiền là dành cho những người thích gỗ lim, tôi lại không thích gỗ lim, hơn nữa cho dù dán dải chống va, sau này nội thất trong nhà sẽ rất xấu xí....”
Ninh Uyển thở dài, buồn phiền nói: “Nếu như mua căn nhà này sẽ phải thanh lý hết đồ đạc, cũng phải thay đổi hoàn toàn phong cách trang trí tổng thể, cũng tốn một khoản tiền. Trang trí xong còn phải thông gió, có thể rất lâu mới chuyển đến ở được...”
Cô nói xong, nhìn Phó Tranh, nhìn anh chớp chớp mắt: “Chồng à, hay là bỏ đi? Tuy rằng giá rẻ, nhưng trang trí lại và mua sắm nội thất cũng tốn rất nhiều tiền, vẫn nên mua một căn cũ trống thì hơn...”
Phong thái mặc cả này cũng quá khéo léo, bình tĩnh mà đúng trọng tâm...
Thế nhưng ngay khi Phó Tranh thở dài trong lòng, Bạch Thắng cũng mở miệng, vẻ mặt buồn khổ, giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cũng hiếm lắm mới về nước một chuyến, cũng không cóc nhiều thời gian đưa khách đi xem nhà. Tôi thấy hai người cũng có thể coi là người đàng hoàng đáng tin cậy, thế này đi, tôi chịu thiệt một chút, nếu nội thất gỗ lim trong nhà hai người đã không cần, vậy tôi mang chúng đi, tổng giá giảm cho hai người 500 nghìn! Thật sự là cái giá “Nhảy lầu” rồi!”
Kết quả đối diện với offer khiến người khác động lòng như vậy, Ninh Uyển vẫn khá bình tĩnh, chỉ thấy cô giả vờ nói: “Vậy tôi và chồng tôi sẽ quay về suy nghĩ một chút, đưa ra câu trả lời cho anh càng sớm càng tốt.”
***
Lại nói thêm vài điều về căn nhà và tham quan bố trí căn nhà, chủ nhà nghe điện thoại và nói anh ta sắp phải đi trước. Vì thế anh ta giao chìa khóa nhà cho chủ nhiệm Quý, bảo chủ nhiệm Quý đợi sau khi Ninh Uyển và Phó Tranh xem nhà xong sẽ khóa cửa và giao lại cho anh ta.
Ninh Uyển chào tạm biệt chủ nhà, đến khi kéo Phó Tranh tiễn chủ nhà, Ninh Uyển chạy vào nhà và nhìn ra ban công. Ngôi nhà có ánh sáng tốt, từ ban công nhìn xuống là một con đường có rặng cây. Thật là trùng hợp, chủ nhà vừa đi vừa ra khỏi cửa cũng đang đi trên con đường này, lúc này đang đứng giữa đường liền bị một đứa trẻ bẩn thỉu chặn lại. Anh ta sốt ruột và tìm cách thoát đi, đứa trẻ đó không biết có phải là đứa trẻ nhặt rác trong xã khu hay ăn xin quanh đó không nhưng đang quấn lấy Bạch Thắng đến chết, không biết nó có hỏi anh ta xin tiền không, nhưng Bạch Thắng có lẽ không muốn đưa, anh ta đang cố gắng tránh sự vướng víu của đứa trẻ, những người khác đi qua, nhưng đứa trẻ nhìn chằm chằm vào anh ta như thể anh ta đã nhắm trúng Bạch Thắng.
Mặc dù gặp phải ăn xin quả thực rất khó chịu, nhưng Ninh Uyển nhìn đứa trẻ có chút đáng thương, muốn chạy xuống lầu đưa chút tiền lẻ cho đứa trẻ, tuy nhiên hôm nay cô không mang theo tiền mặt, sau khi xin Phó Tranh chút tiền, cô nhìn ra ban công, cả đứa trẻ và Bạch Thắng đều đã biến mất.
Không thể giúp đứa trẻ này, Ninh Uyển hơi nuối tiếc, nhưng chỉ cần đứa trẻ này bình thường hay tới xã khu Duyệt Lan, cô sẽ có cơ hội gặp nó. Lần sau gặp lại phải hỏi rõ tình hình của đứa trẻ.
Viêc chính trước mắt, Ninh Uyển cũng không phân tâm quá lâu vì sự chen vào của đứa trẻ này. Cô lại đi một vòng căn nhà, càng nhìn càng hài lòng, hoàn toàn rũ bỏ sự giả vờ không hứng thú khi nãy Bạch Thắng còn ở.
Trên mặt cô hiện lên vẻ hưng phấn không kiềm chế được: “Kiếm được rồi! Phó Tranh, căn nhà này mà không mua không phải người Trung Quốc.”
Ninh Uyển nói đến đây, không nhịn được khen ngợi Phó Tranh: “Anh nói con người anh, bình thường không thấy chút thực tế, kết quả vào lúc then chốt không ngờ lại nhanh trí như vậy!”
?
Ninh Uyển trợn mắt nhìn Phó Tranh: “Giả vờ ngốc gì chứ? Lúc nãy anh liều mạng chê bai đồ đạc không tốt, nói nhảm cái gì mà một đống chủng loại gỗ lim, còn xoi mói phong cách trang trí, không phải vì gây áp lực đối phương hạ giá sao?”
Cô cảm thán nói: “Tôi vốn muốn nháy mắt với anh bảo anh cho dù hài lòng cũng đừng tung ra con át chủ bải quá sớm, không ngờ anh còn tàn nhẫn hơn tôi, khiến chủ nhà sắp xanh mặt rồi! Lần sau cũng phải biết dừng đúng chỗ, nếu không phải chủ nhà là người tính tình tốt thì sẽ không muốn bán cho anh đâu. Vậy anh mới là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.”
“...”
“....”
Phó Tranh rất muốn nói, những lời đó của anh là thật lòng, thật sự không muốn mua căn nhà này...
Chỉ là không ngờ chủ nhà không những không đuổi anh ra, còn giảm giá thêm một lần....
“Được rồi, được rồi, bây giờ đừng giả vờ nữa, lúc nãy diễn xuất không tệ, diễn đến mức giống như không thật sự muốn mua, cũng làm khó anh rồi. Cõ lẽ trong lòng hận không thể moi tim moi phổi ký hợp đồng ngay lập tức đúng chứ?” Ninh Uyển cười hihi nhìn Phó Tranh, “Anh xem nếu như không nhanh chóng làm xong chuyện này, chủ nhà lại dẫn người khác đi xem nhà, chắc chắn sẽ bị người khác đặt trước rất nhanh.”
Lão Quý cũng phụ họa một bên: “Đúng đó Tiểu Phó, căn nhà này thực sự không dễ bỏ qua.”
Ninh Uyển cũng thuyết phục thêm: “Mấy thứ gỗ lim kia bảo anh ta chuyển đi là được, cho dù là 800 nghìn, cũng không cần thiết dùng nội thất đắt tiền. Tôi quen một cửa hàng nội thất cũ, lúc đó tìm tòi nội thất cho anh, rất nhiều thứ gần như còn mới, giá lại ổn, cũng sớm không còn fomanđehit rồi, bỗng chốc tiết kiệm được 500 nghìn! Tốt lắm!”
....
Hai người này anh một câu cô một câu, thật sự không giữ lại một chút lời khuyên bảo tận tình nào, đến mức Phó Tranh đối diện ánh mắt chân thành của hai người họ, hoàn toàn không cách nào nói ra một chữ...
Vào lúc này, một vài câu nói hay hiếm có trong kho kiến thức nghèo nàn của anh chợt lóe lên trong đầu.
Có những lúc người nói một lời nói dối thì phải nói thêm cả trăm câu nói dối.
Mà đạo lý của cuộc sống là, con đường mình chọn, dù quỳ cũng phải tiếp tục đi...
Dưới thế đánh gọng kìm của Ninh Uyển và lão Quý, Phó Tranh tối hôm đó đã cúi cái đầu cao quý của mình, gật đầu trong nước mắt tủi nhục quyết định mua “dinh thự” 50 nghìn một mét này.
Tiền không phải vấn đề, vấn đề là căn nhà này tổn hại đến phong độ của anh, cũng may ngoài Ninh Uyển và chủ nhiệm Quý, cũng không ai biết...
Mà bởi vì sự giúp đỡ của chủ nhiệm Quý, một khi đã xác nhận điều khoản thỏa thuận mua bán với chủ nhà, khoản vay thật sự được chấp thuận rất nhanh. Không lâu sau, căn nhà đổi chủ, thanh toán cũng thuận lợi hoàn thành xong hết.
Đến khi Phó Tranh phản ứng lại, bản thân anh đã cầm tờ chứng nhận tài sản ký tên mình.
Anh bỗng nhiên cảm thấy có một câu nói không hề lừa dối mình. Con người ấy, chỉ cần sống đủ lâu, chuyện gì đều có thể xảy ra. Bản thân anh là một đối tác cấp cao hô mưa gọi gió, không ngờ ở tuổi lớn 30 còn mua một căn nhà cũ nát.
Nhưng đối với chuyện mua nhà của anh, Ninh Uyển lại còn vui hơn đương sự trong câu chuyện là anh: “Đúng rồi, tối nay tôi mời anh ăn cơm, chúc mừng anh chính thức thay đổi từ tầng lớp vô sản lên tầng lớp tư sản!”
Điều này khiến Phó Tranh hơi bất ngờ, bởi vì anh đã kêu mua nhà tiền trả trước không đủ, cuối cũng Ninh Uyển vẫn cho anh mượn 30 nghìn. Anh cũng biết tiền tiết kiệm mấy trăm nghìn của cô nói trước kia đều là tiền dự phòng của cô, bình thường cô vốn không dễ dàng động tới, chỉ để ứng phó với tai nạn thân thể cho cô hay người nhà hoặc nhu cầu mua sắm lớn đột ngột. Thế nhưng cô lại trực tiếp cho anh vay 30 nghìn, đây thực sự là khoản lớn. Về lý thuyết, anh nên mời cô ăn cơm, kết quả ngược lại cô đề xuất trước.
“Đừng từ chối! Cũng đừng khách sáo! Địa điểm tôi đã đặt rồi, dù sao đi nữa tôi cũng là cấp trên của anh, kiếm cũng nhiều hơn anh. Gần đây, vụ án tôi trước đây tham gia ở tổng bộ đã kết án chia hoa hồng rồi, lại có chút số dư thu nhập nhỏ, trong ví gần đây cũng khá dư dả.” Ninh Uyển rất hào sảng, “Ngược lại là anh, sau này là người vay tiền mua nhà, càng phải làm cho tốt!”
Phó Tranh liên tục từ chối, cuối cùng chỉ có thể tôn kính chi bằng tuân lệnh. Chỉ là đến khi anh cùng Ninh Uyển đi tàu điện mới phát hiện, hôm nay Ninh Uyển dẫn anh đến nhà hàng Tây nhỏ trước kia…
***
Ninh Uyển phát hiện hôm nay Phó Tranh hơi kỳ lạ. Sau khi cầm được giấy chứng nhận tài sản, hình như anh hơi quá vui đến mức thần kinh hoảng hốt, hoảng hốt đến mức nếu không phải Ninh Uyển biết nội tình, sẽ cho rằng anh chịu sự kích thích quá lớn. Nhưng hôm nay, hậu di chứng quá kích động dường như càng rõ ràng hơn, ở trước cửa nhà hàng Tây nhỏ cô đặt, anh lại sống chết không muốn vào, rõ ràng lần trước anh sống chết không muốn rời khỏi mà...
Nhà hàng Tây này lần trước Ninh Uyển đã cố ý tra trên mạng, danh tiếng thực sự rất tốt. Đều nói hương vị món ăn vô cùng tuyệt vời, nhưng hơi đắt một chút, cô ăn cơm chưa từng đến nhà hàng xa hoa như vậy, vừa hay nhận được hoa hồng ngoài mong đợi, trong tay dư dả một chút, mới cắn răng quyết định.
Kể từ lần trước Phó Tranh bị kéo ra khỏi cửa hàng với sự thúc giục và giáo huấn, Ninh Uyển vẫn luôn tự trách mình, cảm thấy đối xử quá tàn nhẫn với Phó Tranh. Rõ ràng lần trước Phó Tranh không muốn rời khỏi cửa hàng này và rõ ràng là không muốn chỉ gọi một món salad rồi rời đi...
Mặc dù cô đã giữ cho Phó Tranh không trượt chân rơi vào vực thẳm của chủ nghĩa tiêu dùng, nhưng người ta đều nói rằng nếu con người sống không có ước mơ, thì có khác gì cá mắm, dù xa xỉ là xa xỉ, con người ai mà chẳng có suy nghĩ này? Hơn nữa ăn một bữa ngon, ít nhất vị giác của bản thân có thể được hưởng thụ, cũng không giống như ham thú chơi bời lãng phí thời gian vào game, cuộc sống vất vả như vậy, thỉnh thoảng tự thưởng cho mình cũng không phải là hoàn toàn không thể cảm thông...
Ninh Uyển đã rất để ý chuyện này từ lần trước, giờ có tiền, cô muốn bù đắp cho Phó Tranh và thực hiện mong muốn của anh là có thể ăn một bữa ngon trong nhà hàng này. Giờ cũng vừa hay ăn mừng anh mua được nhà, cũng coi như nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng không ngờ Phó Tranh lại thể hiện 120 nghìn lần từ chối: “Bỏ đi...” Đối với sự bất ngờ mà Ninh Uyển tiêu nhiều tiền để chuẩn bị cho anh, trên mặt Phó Tranh không có một tia vui vẻ, chỉ có sự không tự nhiên cứng ngắc, “Tôi nghĩ kỹ thấy cô nói đúng, mức chi tiêu của tôi vẫn chưa tới giai đoạn này, cũng sẽ không nâng cao được phong độ của mình chỉ vì dùng bữa ở nhà hàng cao cấp, không cần thiết lãng phí tiền bạc...”
Những lời này của Phó Tranh không nói thì hơn, đã nói thì càng khiến Ninh Uyển tự trách. Tuy hơi có tính nhỏ nhen của thiếu gia, nhưng Phó Tranh thực sự khá chân thành, cũng biết sửa sai. Vốn dĩ anh có một mơ ước không thực tế nhưng ít nhất cũng là mơ ước, kết quả giờ đây bị cô đả kích, đến mơ cũng không dám mơ!
“Phấn đấu mới thắng, dám nghĩ mới thành công!” Dù sao đi nữa, Ninh Uyển đã hạ quyết tâm, hôm nay phải giúp Phó Tranh lấy lại tự tin, “Tôi dẫn anh đi ăn!”
...
Phó Tranh dĩ nhiên từ chối bước vào cửa hàng này lần nữa. Trải nghiệm lần trước của anh đã khiến anh có một bóng đen tâm lý. Anh vĩnh viễn không quên ánh mắt nghi ngờ của người phục vụ sau khi chỉ gọi món salad trong suốt quá trình, càng không quên sự ngượng ngùng khi cầm tờ hóa đơn hai trăm lúc thanh toán, anh chỉ hi vọng rằng sẽ không bao giờ bước vào cửa hàng này nữa trong đời...
Chỉ là sự thực không giống mong đợi, bởi vì là khách quen, có mấy người phục vụ trong nhà hàng này biết anh, thời khắc Ninh Uyển kéo anh mở cửa nhà hàng, một số người phục vụ quen thuộc đã nhìn sang đây...
Khoảnh khắc đó, Phó Tranh chỉ cầu khấn trong lòng, mong mình chết là xong.
Nhưng chết dĩ nhiên sẽ không chết, Ninh Uyển kéo anh ngồi xuống, hoàn thành tròn vai nghĩa vụ của một người mời khách, đưa menu cho Phó Tranh: “Anh gọi món đi, muốn ăn gì thì gọi đó, tôi mời!”
Nói xong cô cũng mở menu ra, sau đó Phó Tranh nhìn vẻ mặt của cô chuyển từ bình tĩnh sang khó xử đến hơi thấp thỏm bồn chồn. Cũng phải thôi, lần trước cô nhìn thực đơn, cũng chỉ vội vàng liếc qua, có lẽ ngoài ấn tượng đắt đỏ, không nhớ rõ giá cả cụ thể. Giờ đây buông lời bảo anh tự nhiên gọi món, nhìn lại giá từng món, có lẽ trong lòng hối hận rồi.
Phó Tranh biết rất rõ cơ cấu thu nhập của Ninh Uyển. Mặc dù cô sống tự lập tự kiếm nhưng không dư dả chút nào. Để chi trả một bữa Tây đầy đủ trang trọng cho hai người ở một nhà hàng như thế này quả thực là một khoản chi phí quá lớn. Khi nãy còn hào phóng hăng hái nói anh cứ tự nhiên gọi món, xem giá chắc cũng kinh hãi rồi, nhưng khi Phó Tranh nghĩ Ninh Uyển sắp sửa đổi lời, cô lại nghiến răng nghiến lợi...
“Không sao, tôi trả nổi, tuy anh là người mới giới luật chính, nhưng tôi đã là một luật sư có thâm niên rồi, mời nổi mà, anh muốn ăn gì thì gọi cái đó.”
“Trước kia thực sự tôi không ăn nổi ở một nhà hàng đắt đỏ như vậy, thời gian làm luật sư thực tập thật sự không có nhiều tiền, còn vất vả. Nhưng nghề này xét về thâm niên, chỉ cần cố gắng sẽ tích lũy đủ kinh nghiệm, sau này sẽ ngày một tốt lên. Cho nên anh làm việc chăm chỉ là được, bữa ăn ở nhà hàng như này trong tương lai đều phải dựa vào thu nhập của anh mới đến được đấy!”
Rõ ràng tài chính cô eo hẹp, còn cho anh vay mấy chục nghìn, thực ra cũng rất xót tiền, cô sống cũng rất tiết kiệm nhưng còn giả vờ nói anh gọi món tự nhiên, cũng không được coi là sự phấn đấu của một luật sư, nhưng vẫn nghiêm túc cố gắng động viên anh...
Thực ra phân tích nghiêm túc, Ninh Uyển thế này chỉ được coi như là tầng lớp thấp của giới luật chính. Bởi vì không tốt nghiệp ở trường hàng top cũng không có bối cảnh xuất thân, cho dù may mắn được vào công ty top 1, cũng không được vào đoàn đội top 1, hoàn toàn là một nhân viên bị định biên nhân sự.
Mấy năm nay cô có thể tự an ủi mình, bây giờ còn trẻ, sau hai năm rèn giũa, tương lai còn vô số khả năng. Nhưng Phó Tranh hiểu rõ hơn ai hết rằng ngành luật sư rất thực tế, cô đã khởi đầu không thành công, khả năng đảo ngược hoàn cảnh là quá thấp. Mặc dù các vụ án xã khu rèn luyện con người, nhưng nếu tiếp tục phí hoài thời gian, không bao giờ có cơ hội tiếp cận được với các vụ án cao cấp thì qua vài năm nữa con đường sự nghiệp trong tương lai cũng sẽ chịu hạn chế rất lớn.
Phó Tranh có kinh nghiệm cũng nhìn xa hơn Ninh Uyển, trước đây anh không hề có sự thương tiếc gì với những nhân viên thế này, dù sao sự cạnh tranh trong bất cứ ngành gì đều khốc liệt như vậy, chỉ có 20% người trong ngành có thể thành công, 80% còn lại mãi là bia đỡ đạn và mẫu số. Thế nhưng vào thời khắc này, anh nhìn Ninh Uyển rõ ràng không có tiền còn nghiến răng nghiến lợi đối xử tốt với anh, trong lòng anh có chút cảm xúc phức tạp...
Có chút đáng thương...
Có chút đau lòng...
Ninh Uyển giống như một diễn viên phụ trong một câu chuyện, Phó Tranh giống như một nhân vật chính trong một cuốn sách, ngồi dưới góc nhìn của thượng đế. Thực tế, anh ấy đã sớm biết số phận cuối cùng làm bia đỡ đạn của diễn viên phụ như Ninh Uyển, nhưng cái người diễn viên phụ không biết chuyện lại vẫn cố gắng sống tiếp và tràn đầy hăng hái trong tương lai...
Ban đầu, Phó Tranh không quan tâm, nhưng theo thời gian, anh nhận ra rằng không biết mình đã bị cảm xúc của vai phụ lây nhiễm từ lúc nào.
Anh bắt đầu lại hối hận khi chạy đến xã khu, bởi vì một khi anh đã có mối quan hệ thân thiết với ai đó, một khi anh hiểu cuộc sống của cô, hiểu sở thích của cô và hiểu tất cả các chi tiết về cô, cảm xúc và quyết tâm của anh sẽ bị ảnh hưởng, anh đã quá gần gũi Ninh Uyển, vượt qua khoảng cách an toàn.
Vì vậy anh không hy vọng Ninh Uyển có kết cục bia đỡ đạn như vậy.
Bởi vì anh không nỡ.
Phó Tranh mím môi, sau đó ngẩng đầu lên, trực tiếp đụng phải ánh mắt của Ninh Uyển, cô có một đôi mắt trong veo sạch sẽ, nhìn thấy Phó Tranh đang nhìn mình, cô cười không chút nghĩ ngợi: “Nghĩ ra muốn gọi món gì chưa?”
Phó Tranh gật đầu: “Ừ.” Anh gọi người phục vụ đến, “Một salad là được.”
Tuy rằng cuối cùng gọi món giống hệt lần trước, người phục vụ lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng lần này, Phó Tranh không cảm thấy xấu hổ hay cảm xúc khác trong lòng, cũng không còn cảm thấy ánh mắt của người phục vụ khiến mình không chịu nổi.
“Chỉ gọi một salad thôi ạ?”
“Ừm, một salad là đủ rồi.”
Tuy người phục vụ đã tiếp nhận đơn rồi rời đi, Ninh Uyển lại không chấp nhận nổi, cô trừng mắt với Phó Tranh: “Không sao đâu, anh gọi thêm đi, gọi thêm một món chính tôi cũng trả nổi, đừng tiết kiệm tiền cho tôi.”
Phó Tranh hạ ánh mắt xuống và bình tĩnh nói dối: “Tôi thực sự không quá đói, một phần salad là đủ rồi. Gần đây tôi chỉ ăn đơn giản để kiểm soát cân nặng của mình. Khám sức khỏe cho thấy lượng mỡ trong cơ thể tôi tương đối cao, calo trong món chính đồ Tây quá cao.”
“Thân hình này của anh có lượng mỡ cao sao?”
Đối mặt với sự ngờ vực của Ninh Uyển, Phó Tranh bình tĩnh gật đầu: “Ừm.”
...
Cả đời này Phó Tranh chưa từng nghĩ mình lại tiết kiệm đến mức ăn cơm Tây chỉ gọi một salad, chỉ là anh khá thoải mái nhưng Ninh Uyển lại lo lắng: “Thật sự một phần salad là đủ rồi sao? Có cần phải gọi thêm chút đồ không?”
“Không cần, bánh mì ăn nhẹ cũng ngon lắm, thế là đủ.”
Phó Tranh trước giờ vẫn luôn chăm chút ăn mặc, cũng chưa từng muốn bản thân chịu thiệt. Nhưng giờ đây đến nhà hàng Tây chỉ gọi một phần salad và bánh mì ăn nhẹ miễn phí, anh lại cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng anh đã nói như vậy, Ninh Uyển ngược lại càng chủ động, dường như cô không nỡ nhìn Phó Tranh hiểu chuyện lại chịu khổ như vậy, gọi người phục vụ đến. Tuy có chút đấu tranh khi đối mặt với giá cả, nhưng cuối cùng cô vẫn gọi món chính và soup: “Anh có thể mua nhà với giá này, tôi thật sự mừng thay cho anh. Những việc ở xã khu gần đây anh thật sự đã giúp tôi rất nhiều, tôi muốn mời anh ăn bữa cơm, anh đừng cảm thấy đắt nên không gọi, hiếm khi đến đây, tôi gọi cho anh.”
...
“Là người thành thật nhiệt tình, chủ động tích cực trong công việc, khả năng chịu áp lực tốt, có tinh thần hợp tác, có thể học tập các đồng nghiệp có kinh nghiệm, đồng thời có thể yêu mến người mới, đoàn kết yêu bạn, tôn sư trọng đạo, hành xử lương thiện, tính cách cởi mở, tư duy rộng mở, năng lực giao tiếp ngôn ngữ tốt, sở trường đàm phán, là người có nguyên tắc...”
Lúc trước Phó Tranh chỉ khịt mũi khinh thường phần giới thiệu bản thân trong thư đề cử của Ninh Uyển viết. Thế nhưng lúc này anh lại cảm thấy, cô quả thực nói không sai. Tuy học viện tốt nghiệp và lý lịch hơi kém, nhưng con người rất tốt ngoài mong đợi.
Sau một lúc, món súp và món chính Ninh Uyển gọi lần lượt được dọn lên, Phó Tranh vừa cắt bít tết một cách thanh lịch, vừa không nhịn được ngẩng đầu nhìn Ninh Uyển. Cô đang khẽ nhăn chiếc mũi xinh xắn, vừa cố gắng vừa cắt bít tết một cách vụng về, giống như không thường xuyên ăn đồ Tây, dáng vẻ không thành thục, thấy ánh mắt của Phó Tranh, khẽ vén tóc, xấu hổ quay mặt đi...
“Bình thường không hay ăn đồ Tây...”
Những phụ nữ Phó Tranh tiếp xúc trước kia luôn trông giống kiểu trưởng thành hoàn hảo, họ có lễ nghi ăn uống trang nhã của phương Tây, có thể thưởng thức vang đỏ, có thể nói chuyện thu mua, có thể “hạ bút thành văn” với bất kỳ chủ đề lớn nào, giống như một bông hoa đã nở rộ. Mà Ninh Uyển càng giống một bông hoa đang nở nụ, còn mang chút sắc xanh ở mức độ nào đó.
Trước kia Phó Tranh thích giao tiếp với người trưởng thành ổn trọng, cảm thấy khá tiết kiệm thời gian và bớt việc, chỉ là hôm nay nhìn Ninh Uyển, lại cảm thấy cô như vậy có chút đáng yêu, hoàn toàn không khiến Phó Tranh cảm thấy phiền phức và chán ghét.
Anh cẩn thận cắt xong phần bít tết của mình, sau đó đẩy cho Ninh Uyển: “Giúp cô cắt xong rồi. Phần của cô đưa tôi là được.” Nói xong, đổi phần bít tết trước mặt Ninh Uyển.
Quả nhiên Ninh Uyển bật cười, lại xiên một miếng thịt bò Phó Tranh đã chu đáo cắt xong, vừa ăn vừa phồng má chân thành nói: “Cảm ơn anh nhé Phó Tranh!”
Cô cười vô tư hồn nhiên, thế nhưng Phó Tranh lại cảm thấy có chút loạn nhịp theo nụ cười của cô.
Khoảnh khắc nói, Phó Tranh đột nhiên nhận thức được, Ninh Uyển nói thực sự đúng.
Lúc đầu nếu cô dán bức ảnh của mình trên CV, có lẽ anh sẽ thực sự giữ cô lại trong đội vì cô xinh đẹp, chỉ riêng nụ cười của cô đã khiến anh rất dễ chịu.
Mặc dù cuối cùng đây cũng không phải một bữa Tây đầy đủ chính thức, cho dù gọi món chính cũng khá kiềm chế, không gọi thêm món khác. Thậm chí Phó Tranh ăn không hề no, lại vẫn chắc chắn nói mình ăn đã chướng bụng, nhưng ngoài dự liệu, tâm trạng anh vẫn rất tốt.
Ninh Uyển ăn bữa cơm này với tâm trạng khá tốt, giờ đây cô càng nhìn Phó Tranh càng cảm thấy thuận mắt, cảm thấy cấp dưới mới của mình chỗ nào cũng tốt, cho anh vay tiền mua nhà cũng đáng lắm. Mà sự công nhận này sau khi Phó Tranh giả vờ đi vệ sinh nhân cơ hội thanh toán càng mãnh liệt hơn.
Phó Tranh lại rất thản nhiên: “Mua nhà là nhờ cô nhiều, bữa này nên để tôi mời.”
Lời nói như vậy, đối với việc vui mua nhà của Phó Tranh, hình như Ninh Uyển chưa tặng gì cả, có điều...
Vừa nghĩ tới quà tặng, Ninh Uyển lại đột nhiên nhớ ra, cô lục lọi trong túi xách, móc ra một hộp trang sức đưa cho Phó Tranh: “Trước kia đã sớm mua rồi, chỉ là quên mất, bây giờ vừa đúng lúc nghĩ ra liền tặng anh.”
Quả nhiên Phó Tranh chết sững, nếu như nhớ không nhầm, đây là hộp trang sức của Cartier, anh mở ra nhìn, càng ngây người hơn, nằm trong hộp là một chiếc nhẫn nam của Cartier.
Cái này....
Tuy bây giờ rất thịnh hành trào lưu nữ theo đuổi nam, nhưng nhảy qua tỏ tình trực tiếp đưa nhẫn cầu hồn có phải hot quá rồi không, cho dù bản thân Phó Tranh khá có sự quyến rũ nhân cách, cũng bị chấn động bởi hành động này của Ninh Uyển.
“Ý của cô là...”
Ninh Uyển làm ra chuyện gây sốc thế này, bây giờ vẫn rất bình tĩnh: “Tôi đo độ rộng ngón tay anh bằng mắt thường, đeo lên thử xem, có lẽ cũng khá vừa.”
Tim Phó Tranh hơi đập nhanh, anh giả vờ điềm tĩnh nói: “Vậy cô muốn tôi đeo ngón tay nào?”
Ninh Uyển dùng ánh mắt “Anh hiểu mà” nhìn anh: “Cái này còn phải nói sao, đương nhiên là đeo ở ngón áp út tay trái.”
Đeo nhẫn ngón áp út tay trái có nghĩa đã kết hôn mà!!!!
Phó Tranh nhìn NInh Uyển với biểu cảm phức tạp: “Cô.... cái này không phải quá nhanh rồi sao?”
“Hả?” Ninh Uyển vốn không hiểu lời của Phó Tranh nói, tự mình đeo nhẫn cho Phó Tranh, “Những bà cô trong xã khu quá nhiều, người muốn giới thiệu đối tượng cho con cháu họ hàng, người muốn tìm mùa xuân thứ hai cho mình. Sau khi dì Tiêu đi, không phải anh còn trêu hoa ghẹo nguyệt thu hút thêm hai bà cô nữa sao? Tuy trước kia tôi đã nói anh là người của tôi, nhưng có rất nhiều bà cô đạt cấp bậc kẻ dũng cảm, rất thích thú khiêu chiến đào góc tường cho thân thích trong nhà hay con gái của mình. Tôi suy nghĩ cứ như vậy thì không được, cho nên lần trước tiện tay mua cho anh chiếc nhẫn, sau này anh đeo lên, đeo ở vị trí ngón đã kết hôn, có thể giảm bớt nửa phiền phức!”
À....
Có điều...
Phó Tranh nhìn chiếc nhẫn nam Cartier, khẽ ho, giả vờ hỏi không tự nhiên: “Thì ra cô cố ý mua cho tôi, cảm ơn cô đã có lòng, cô tốn kém rồi.”
Tuy nói không phải tỏ tình, nhưng vừa ra tay là một chiếc nhẫn nam Cartier, có thể thấy Ninh Uyển nỡ bỏ ra vốn liếng của mình vì anh, nhìn chiếc nhẫn trước mắt, lại nhớ đến lúc trước Ninh Uyển cho mình mượn tiền mua nhà, trong lòng Phó Tranh sáng tỏ.
Tuy che giấu thân phận của mình, nhưng đến cùng anh vẫn khá ưu tú, thứ trong cốt tủy không thể che lấp được. Không chỉ thu hút người phụ nữ trung niên góa bụa, cũng thu hút được Ninh Uyển ở trước mắt.
Mà dường như để kiểm chứng cho suy nghĩ của anh, đối với cái nhẫn đắt đỏ này, Ninh Uyển chỉ lạnh nhạt thản nhiên lắc đầu: “Chuyện nhỏ mà! Không bao tiền đâu!”
Tuy Ninh Uyển mua cho anh kiểu nhẫn đơn giản cơ bản nhất của Cartier, nhưng cho dù là kiểu nhẫn này, quầy chuyên doanh cũng phải bảy tám nghìn, với thu nhập của Ninh Uyển...
Phó Tranh thật lòng có chút cảm động: “Không ngờ tôi trong mắt cô lại đáng tiền như vậy.”
?
Đáng tiếc cảnh tượng này lại không phải chuyện to tát trong mắt Ninh Uyển, cô không nhịn được chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi trong lòng, ánh mắt nhìn Phó Tranh càng đáng thương, rốt cuộc gia cảnh người đàn ông này trước kia đã sa sút gặp bao nhiêu khó khăn chứ?
Vậy mà cảm thấy mình có giá tương đương với chiếc nhẫn này, đã sống quá thảm rồi!
_____