Chương 5
17
Danh dự của Thái Tử bị hao tổn nặng nề.
Hoàng Đế phạt hắn đóng cửa sám hối.
Quý Phi giận không có chỗ xả, sai thị tì ‘thưởng’ cho Hà Vi ba mươi cái bạt tai.
Mặt của nàng ta nháy mắt đã vừa sưng vừa đỏ rực.
Hà Vi liên tục hộc máu, còn rớt mất hai cái răng.
Quý Phi xả giận xong thì rồng rắn dẫn theo đám người rời đi.
Trò cười thế là đủ rồi.
Ta chuẩn bị về phủ.
Hà Vi bỗng nhiên vùng ra khỏi tay đám thị nữ, hét lớn:
“Ta không muốn sống nữa!”
Miệng thì nói như thế nhưng nàng lại lao về phía ta.
Chưa kịp đề phòng, ta đã bị nàng ta kéo theo bay xuống ao Phỉ Nguyệt.
Hà Vi muốn dìm ta xuống đáy ao, ngặt nỗi thuốc mê trong người vẫn chưa tan hết nên không đủ lực.
Ta không để yên mà quay ra túm tóc, cào mặt nàng.
Đám thị nữ trên bờ không biết bơi.
Mấy gã thị vệ cũng không dám tùy tiện nhảy xuống cứu. Bọn họ sợ Thái Tử phát hiện mình đụng chạm vào cả hai giai nhân trong lòng ngài thì sẽ nổi trận lôi đình.
Sau khi lên lớp sương sương cho Hà Vi xong ta định tự bơi vào bờ, nhưng ả lại bắt lấy chân ta không buông.
Lúc ta bẳt đầu cạn hơi, một thân hình cao lớn nhảy xuống.
Tùy Cẩn Ngôn ôm eo kéo ta trồi lên khỏi mặt nước, ta hít lấy hít để không khí.
Hơi thở của chàng gần sát bên tai ta:
“Khanh Dung, khi còn bé không phải Mẫu Hậu đã dạy nàng bơi rồi sao. Nàng quên ư?”
Chưa đâu!
Ta tốt như vậy, sao có thể uổng mạng nơi này.
Hà Vi cũng được cứu lên.
Người cứu nàng là một gã thị vệ xấu xí da đầy mụn mủ.
Đáng lẽ hắn là quân cờ Hạ Vi tỉ mỉ bố trí cho ta.
Nàng nghĩ nếu ta bị nam nhân ôm ấp trước mặt quần chúng, mất hết danh tiết như thế thì nhất định chỉ có thể chọn một trong hai con đường, gả cho kẻ chẳng ra gì hoặc là dùng lụa trắng quyên sinh.
Người tính không bằng trời tính.
Ai bảo Tiên Hậu từng dạy ta bơi cơ chứ!
18
Chuyện Tam hoàng tử tự ý rời cung bị Quý Phi mách với Hoàng Đế.
Bà ta muốn giật dây đám đại thần dâng sớ vạch tội, hướng sự chú ý của Bệ Hạ vào việc này, từ đó hủy bỏ lệnh cấm túc của Thái Tử.
Muộn rồi!
Khi Hà Vi đang bối rối không biết giải thích với Thái Tử thế nào về gã thị vệ xấu xí kia thì một nghệ nhân cao tuổi tóc trắng xoá vào cung xin yết kiến Bệ Hạ.
Trong ngự thư phòng, ông lão run rẩy quỳ xuống thừa nhận văn tự cổ trên thiên thạch là do mình khắc.
Lúc đó, một cô nương che mặt lấy tính mạng của con và cháu trai ra uy hiếp ông lão.
Ả ta đe dọa nếu ông dám trái lời sẽ đưa cả nhà ông xuống đoàn tụ dưới địa phủ.
Bệ Hạ giận dữ hỏi nữ nhân kia là ai.
Ông lão nước mắt ngắn nước mắt dài khẳng định là Hà Vi.
Hoàng Đế nghi ngờ hỏi lại:
“Đã che mặt thì ngươi làm sao biết được?”
“Bệ hạ! Ả ta nổi tiếng dã tâm bừng bừng, thủ đoạn tàn nhẫn. Biết được kỹ năng điêu khắc của lão phu đứng đầu thiên hạ, ả bắt cóc ta nhốt vào hang đá. Sau đó ép buộc ta chế tạo đồ cổ giả mạo dựa theo phương pháp của ả rồi bán đi với giá cao.”
“Trong hang đá có lò nung, nóng lắm. Ả không thể không cởi mạng che mặt nên ta biết đó là Hà Vi.”
“May mắn được đại tiểu thư phủ Thừa Tướng phái người giải cứu, ta mới có thể chạy thoát ra ngoài. Nhưng chung quy vẫn là không kịp. Để đảm bảo bí mật của mình, Hà Vi đã sát hại cả nhà ta, từ lớn đến nhỏ không một ai còn sống.”
Hoàng Đế giận tím mặt, sai người nhốt Hà Vi vào lao ngục, đợi ngày xử trảm.
19
Oan khuất của Tam hoàng tử đã được rửa sạch.
Các quan lại trong triều xì xào bàn tán.
Kẻ tung lời đồn về thiên thạch là Hà Vi, mà chỗ dựa của Hà Vi chính là Thái Tử.
Mục đích của hành động này là gì đã quá rõ ràng rồi.
Đường đường là Thiên Tử tương lai, chỉ vì hãm hại huynh đệ ruột thịt mà không ngần ngại làm trái ý trời.
Danh tiếng của Thái Tử từ đó rơi xuống đáy vực.
Lại thêm chuyện hủy hôn với ta, hàng ngũ ủng hộ Thái Tử trong triều tan đàn xẻ nghé.
Thái Tử vẫn đang bị giam lỏng ở lãnh cung.
Quý Phi sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Bà ta ba lần bảy lượt gửi thiệp mời ta vào cung, trông mong ta hồi tâm chuyển ý.
Ta đâu có rảnh mà quan tâm, ngày ngày an nhàn lượn lờ khắp Bách Hoa Các.
Để gặp được ta, Quý Phi sai thị tỳ mua rất nhiều đồ của Bách Hoa Các, chỉ định đích thân ta phải đưa vào cung cho mình.
Thấy thời cơ đã chín muồi, ta vui vẻ nhận lời.
Lâu ngày không gặp, Quý Phi tiều tụy hơn trước rất nhiều, làn da non mềm tươi trẻ khi xưa nay đã vàng vọt xanh xao.
Xem ra chuyện thiên thạch khiến Bệ Hạ giận thật, trừng phạt triệt để hai mẹ con Thái Tử.
Bà ta không còn chút dáng vẻ kiêu căng ương ngạnh nào, buồn bã mở miệng:
“Trách Vũ Nhi có mắt không tròng, dính vào ả Hà Vi kia không rời.”
“Khanh Dung, chỉ cần con đồng ý để Thừa Tướng phò tá Vũ Nhi một lần nữa thì cái gì bản cung cũng đáp ứng con. Kể cả việc chỉ cưới một mình con!”
Quý Phi sai người rót một chén trà nhài đưa tới tay ta.
Ta xoay chiếc chén trong tay, cười sáng lạn:
“Quý Phi nghĩ hay thật!”
“Khi ta còn bé bà cho ta uống bát thuốc lãng quên, hại ta đổ bệnh cả tháng trời, còn quên mất Tiên Hậu đối xử với ta tốt thế nào. Bây giờ bà vẫn muốn xài lại chiêu cũ, ép ta yêu con trai bà lần nữa ư? Nào có chuyện dễ dàng thế!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Ta nhìn chằm chằm ánh mắt bối rối của bà ta không rời:
“Xin hỏi nương nương, thần nữ nói sai câu nào?”
20
Nhiều năm trước, Quý Phi đố kỵ Hoàng Hậu được Bệ Hạ yêu thương chiều chuộng nên nhiều lần dùng thủ đoạn bẩn thỉu để hãm hại người.
Nhưng chẳng hề hấn gì, bởi Tiên Hậu quá ưu tú.
Người là một nữ nhân kỳ diệu.
Người đọc nhiều sách, kiến thức vô cùng uyên bác, biết được rất nhiều chuyện trong thiên hạ.
Người viết một cuốn sổ ghi chép kỳ lạ, từ đó các nghệ nhân học được cách nung phôi gương soi và cách làm đồ gốm.
Người đề nghị Hoàng Đế khai thông con đường tơ lụa, đưa hàng hóa trong nước sang bán ở Tây Vực, rồi lại dùng bạc kiếm được xây đê đập, đục kênh đào.
Người không thèm đấu qua đá lại với đám phi tần trong cung.
Nếu Hoàng Đế có ghé qua thì người sẽ bàn chuyện quốc gia, nghĩ cách cải thiện cuộc sống cho dân chúng.
Nếu Bệ Hạ không đến thì người sẽ nghiên cứu công thức dưỡng nhan để thị tỳ làm ra các loại phấn son hảo hạng, rồi đưa ra bán ở Bách Hoa Các, cửa hàng người tự mở trong kinh thành.
Số bạc kiếm được người dùng để mở Nữ Nhân Phường, chuyên thu nhận các cô nương có xuất thân nghèo khổ.
Ở nơi đó, bọn họ có thể ăn no mặc ấm, còn có thể đọc sách viết chữ, hay học thành thạo một nghề làm vốn nuôi thân.
Tóm lại đừng lưu lạc vào thanh lâu rồi tan nát một đời hoa là được.
Ta khi ấy bé xíu, ngồi trong lòng Hoàng Hậu, người ôm ta nói:
“Mỗi thời đại đều có ấn ký riêng. Ta không thể cải biến được toàn bộ xã hội phong kiến, nhưng ta nguyện tận hết sức mọn. Có thể giúp đỡ thêm người nào hay người ấy.”
Một người vĩ đại, nhìn xa trông rộng, vô tư thiện lương như thế, cuối cùng lại chế.t dưới tay Quý Phi.
Nhân khi Bệ Hạ đi phương Nam tuần tra, Quý Phi chuốc rượu độc cho người.
Lúc đó, bà ta muốn khử luôn cả đứa bé đang ở nhờ điện chính của Hoàng Hậu là ta.
Nhưng Tùy Cẩn Vũ ngăn lại.
Hắn đố kỵ việc ta thích Tùy Cẩn Ngôn hơn nên khăng khăng một mực đòi giữ ta lại để cho đệ đệ thấy hắn đoạt được ta như thế nào.
Cân nhắc đến nếu cả Hoàng Hậu lẫn con gái cưng của Thừa Tướng cùng chết bất đắc kỳ tử thì sẽ khiến mọi người hoài nghi, bà ta đồng ý với con trai.
Quý Phi nhìn ta đang say giấc nồng, ra lệnh cho thị tỳ đổ thuốc lãng quên vào họng ta.
Danh dự của Thái Tử bị hao tổn nặng nề.
Hoàng Đế phạt hắn đóng cửa sám hối.
Quý Phi giận không có chỗ xả, sai thị tì ‘thưởng’ cho Hà Vi ba mươi cái bạt tai.
Mặt của nàng ta nháy mắt đã vừa sưng vừa đỏ rực.
Hà Vi liên tục hộc máu, còn rớt mất hai cái răng.
Quý Phi xả giận xong thì rồng rắn dẫn theo đám người rời đi.
Trò cười thế là đủ rồi.
Ta chuẩn bị về phủ.
Hà Vi bỗng nhiên vùng ra khỏi tay đám thị nữ, hét lớn:
“Ta không muốn sống nữa!”
Miệng thì nói như thế nhưng nàng lại lao về phía ta.
Chưa kịp đề phòng, ta đã bị nàng ta kéo theo bay xuống ao Phỉ Nguyệt.
Hà Vi muốn dìm ta xuống đáy ao, ngặt nỗi thuốc mê trong người vẫn chưa tan hết nên không đủ lực.
Ta không để yên mà quay ra túm tóc, cào mặt nàng.
Đám thị nữ trên bờ không biết bơi.
Mấy gã thị vệ cũng không dám tùy tiện nhảy xuống cứu. Bọn họ sợ Thái Tử phát hiện mình đụng chạm vào cả hai giai nhân trong lòng ngài thì sẽ nổi trận lôi đình.
Sau khi lên lớp sương sương cho Hà Vi xong ta định tự bơi vào bờ, nhưng ả lại bắt lấy chân ta không buông.
Lúc ta bẳt đầu cạn hơi, một thân hình cao lớn nhảy xuống.
Tùy Cẩn Ngôn ôm eo kéo ta trồi lên khỏi mặt nước, ta hít lấy hít để không khí.
Hơi thở của chàng gần sát bên tai ta:
“Khanh Dung, khi còn bé không phải Mẫu Hậu đã dạy nàng bơi rồi sao. Nàng quên ư?”
Chưa đâu!
Ta tốt như vậy, sao có thể uổng mạng nơi này.
Hà Vi cũng được cứu lên.
Người cứu nàng là một gã thị vệ xấu xí da đầy mụn mủ.
Đáng lẽ hắn là quân cờ Hạ Vi tỉ mỉ bố trí cho ta.
Nàng nghĩ nếu ta bị nam nhân ôm ấp trước mặt quần chúng, mất hết danh tiết như thế thì nhất định chỉ có thể chọn một trong hai con đường, gả cho kẻ chẳng ra gì hoặc là dùng lụa trắng quyên sinh.
Người tính không bằng trời tính.
Ai bảo Tiên Hậu từng dạy ta bơi cơ chứ!
18
Chuyện Tam hoàng tử tự ý rời cung bị Quý Phi mách với Hoàng Đế.
Bà ta muốn giật dây đám đại thần dâng sớ vạch tội, hướng sự chú ý của Bệ Hạ vào việc này, từ đó hủy bỏ lệnh cấm túc của Thái Tử.
Muộn rồi!
Khi Hà Vi đang bối rối không biết giải thích với Thái Tử thế nào về gã thị vệ xấu xí kia thì một nghệ nhân cao tuổi tóc trắng xoá vào cung xin yết kiến Bệ Hạ.
Trong ngự thư phòng, ông lão run rẩy quỳ xuống thừa nhận văn tự cổ trên thiên thạch là do mình khắc.
Lúc đó, một cô nương che mặt lấy tính mạng của con và cháu trai ra uy hiếp ông lão.
Ả ta đe dọa nếu ông dám trái lời sẽ đưa cả nhà ông xuống đoàn tụ dưới địa phủ.
Bệ Hạ giận dữ hỏi nữ nhân kia là ai.
Ông lão nước mắt ngắn nước mắt dài khẳng định là Hà Vi.
Hoàng Đế nghi ngờ hỏi lại:
“Đã che mặt thì ngươi làm sao biết được?”
“Bệ hạ! Ả ta nổi tiếng dã tâm bừng bừng, thủ đoạn tàn nhẫn. Biết được kỹ năng điêu khắc của lão phu đứng đầu thiên hạ, ả bắt cóc ta nhốt vào hang đá. Sau đó ép buộc ta chế tạo đồ cổ giả mạo dựa theo phương pháp của ả rồi bán đi với giá cao.”
“Trong hang đá có lò nung, nóng lắm. Ả không thể không cởi mạng che mặt nên ta biết đó là Hà Vi.”
“May mắn được đại tiểu thư phủ Thừa Tướng phái người giải cứu, ta mới có thể chạy thoát ra ngoài. Nhưng chung quy vẫn là không kịp. Để đảm bảo bí mật của mình, Hà Vi đã sát hại cả nhà ta, từ lớn đến nhỏ không một ai còn sống.”
Hoàng Đế giận tím mặt, sai người nhốt Hà Vi vào lao ngục, đợi ngày xử trảm.
19
Oan khuất của Tam hoàng tử đã được rửa sạch.
Các quan lại trong triều xì xào bàn tán.
Kẻ tung lời đồn về thiên thạch là Hà Vi, mà chỗ dựa của Hà Vi chính là Thái Tử.
Mục đích của hành động này là gì đã quá rõ ràng rồi.
Đường đường là Thiên Tử tương lai, chỉ vì hãm hại huynh đệ ruột thịt mà không ngần ngại làm trái ý trời.
Danh tiếng của Thái Tử từ đó rơi xuống đáy vực.
Lại thêm chuyện hủy hôn với ta, hàng ngũ ủng hộ Thái Tử trong triều tan đàn xẻ nghé.
Thái Tử vẫn đang bị giam lỏng ở lãnh cung.
Quý Phi sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Bà ta ba lần bảy lượt gửi thiệp mời ta vào cung, trông mong ta hồi tâm chuyển ý.
Ta đâu có rảnh mà quan tâm, ngày ngày an nhàn lượn lờ khắp Bách Hoa Các.
Để gặp được ta, Quý Phi sai thị tỳ mua rất nhiều đồ của Bách Hoa Các, chỉ định đích thân ta phải đưa vào cung cho mình.
Thấy thời cơ đã chín muồi, ta vui vẻ nhận lời.
Lâu ngày không gặp, Quý Phi tiều tụy hơn trước rất nhiều, làn da non mềm tươi trẻ khi xưa nay đã vàng vọt xanh xao.
Xem ra chuyện thiên thạch khiến Bệ Hạ giận thật, trừng phạt triệt để hai mẹ con Thái Tử.
Bà ta không còn chút dáng vẻ kiêu căng ương ngạnh nào, buồn bã mở miệng:
“Trách Vũ Nhi có mắt không tròng, dính vào ả Hà Vi kia không rời.”
“Khanh Dung, chỉ cần con đồng ý để Thừa Tướng phò tá Vũ Nhi một lần nữa thì cái gì bản cung cũng đáp ứng con. Kể cả việc chỉ cưới một mình con!”
Quý Phi sai người rót một chén trà nhài đưa tới tay ta.
Ta xoay chiếc chén trong tay, cười sáng lạn:
“Quý Phi nghĩ hay thật!”
“Khi ta còn bé bà cho ta uống bát thuốc lãng quên, hại ta đổ bệnh cả tháng trời, còn quên mất Tiên Hậu đối xử với ta tốt thế nào. Bây giờ bà vẫn muốn xài lại chiêu cũ, ép ta yêu con trai bà lần nữa ư? Nào có chuyện dễ dàng thế!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Ta nhìn chằm chằm ánh mắt bối rối của bà ta không rời:
“Xin hỏi nương nương, thần nữ nói sai câu nào?”
20
Nhiều năm trước, Quý Phi đố kỵ Hoàng Hậu được Bệ Hạ yêu thương chiều chuộng nên nhiều lần dùng thủ đoạn bẩn thỉu để hãm hại người.
Nhưng chẳng hề hấn gì, bởi Tiên Hậu quá ưu tú.
Người là một nữ nhân kỳ diệu.
Người đọc nhiều sách, kiến thức vô cùng uyên bác, biết được rất nhiều chuyện trong thiên hạ.
Người viết một cuốn sổ ghi chép kỳ lạ, từ đó các nghệ nhân học được cách nung phôi gương soi và cách làm đồ gốm.
Người đề nghị Hoàng Đế khai thông con đường tơ lụa, đưa hàng hóa trong nước sang bán ở Tây Vực, rồi lại dùng bạc kiếm được xây đê đập, đục kênh đào.
Người không thèm đấu qua đá lại với đám phi tần trong cung.
Nếu Hoàng Đế có ghé qua thì người sẽ bàn chuyện quốc gia, nghĩ cách cải thiện cuộc sống cho dân chúng.
Nếu Bệ Hạ không đến thì người sẽ nghiên cứu công thức dưỡng nhan để thị tỳ làm ra các loại phấn son hảo hạng, rồi đưa ra bán ở Bách Hoa Các, cửa hàng người tự mở trong kinh thành.
Số bạc kiếm được người dùng để mở Nữ Nhân Phường, chuyên thu nhận các cô nương có xuất thân nghèo khổ.
Ở nơi đó, bọn họ có thể ăn no mặc ấm, còn có thể đọc sách viết chữ, hay học thành thạo một nghề làm vốn nuôi thân.
Tóm lại đừng lưu lạc vào thanh lâu rồi tan nát một đời hoa là được.
Ta khi ấy bé xíu, ngồi trong lòng Hoàng Hậu, người ôm ta nói:
“Mỗi thời đại đều có ấn ký riêng. Ta không thể cải biến được toàn bộ xã hội phong kiến, nhưng ta nguyện tận hết sức mọn. Có thể giúp đỡ thêm người nào hay người ấy.”
Một người vĩ đại, nhìn xa trông rộng, vô tư thiện lương như thế, cuối cùng lại chế.t dưới tay Quý Phi.
Nhân khi Bệ Hạ đi phương Nam tuần tra, Quý Phi chuốc rượu độc cho người.
Lúc đó, bà ta muốn khử luôn cả đứa bé đang ở nhờ điện chính của Hoàng Hậu là ta.
Nhưng Tùy Cẩn Vũ ngăn lại.
Hắn đố kỵ việc ta thích Tùy Cẩn Ngôn hơn nên khăng khăng một mực đòi giữ ta lại để cho đệ đệ thấy hắn đoạt được ta như thế nào.
Cân nhắc đến nếu cả Hoàng Hậu lẫn con gái cưng của Thừa Tướng cùng chết bất đắc kỳ tử thì sẽ khiến mọi người hoài nghi, bà ta đồng ý với con trai.
Quý Phi nhìn ta đang say giấc nồng, ra lệnh cho thị tỳ đổ thuốc lãng quên vào họng ta.