Chương : 59
Edit: Spring13 / Beta: Sam
Tiêu Tân Thâm ngẩn người, anh cong khóe miệng cười tự giễu: “Nhớ ra thì tốt rồi.”
Sầm Niệm gật đầu: “Ừm.”
Sầm Niệm thế này quen thuộc lại xa lạ. Từng có thời gian dài trước đây Tiêu Tân Thâm và Sầm Niệm đã sống như vậy. Có lẽ khoảng thời gian cô mất trí nhớ sống quá hạnh phúc nên khiến Tiêu Tân Thâm hiện tại có chút lúng túng chẳng biết làm sao.
“Đầu em còn đau không?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu, đáp lại: “Không còn đau nữa rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Anh nói.
Bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo.
Sầm Niệm: “Anh đi ngủ một lúc đi, em cũng muốn ngủ thêm.”
Tiêu Tân Thâm rất hy vọng Sầm Niệm có thể nói nhiều với anh hơn, như vậy anh còn có thể an ủi chính mình. Có lẽ anh mới là người nằm mơ, chỉ là tỉnh mộng quá đột ngột.
Sầm Niệm nằm viện ba ngày, Tiêu Tân Thâm luôn trông chừng trước giường bệnh chăm sóc cô. Cô còn nhận được rất nhiều cú điện thoại, bởi vì ngày đó bị thương ở khách sạn, Thẩm Tứ Hành và Quý Dao đều rất lo lắng cho cô. Ngay cả Thư Nam và Lăng Vân cũng biết chuyện.
Sầm Niệm lần lượt báo bình an cho từng người.
Ngày đó cô xuất viện, Tiêu Tân Thâm lại không tới. Sầm Niệm nhìn thấy Tiêu Tân Viễn tới đón mình, cô kinh ngạc hỏi: “Sao chú lại tới đây?”
Tiêu Tân Viễn quơ chiếc chìa khóa xe trong tay, nói: “Bắt cóc.”
Khuôn mặt không biểu cảm của cậu ta trông thực sự không phải nói đùa.
Sầm Niệm: ……
“Vậy chú muốn bắt chị đi đâu?”
Tiêu Tân Viễn nói: “Chị đi rồi sẽ biết.”
Sầm Niệm đi theo Tiêu Tân Viễn lên xe, cậu ta đưa Sầm Niệm cùng Ninh Ngưng uống một bữa trà chiều trước, buổi tối ba người còn cùng nhau dùng cơm. Tiêu Tân Viễn nói rất ít, ngoại trừ thỉnh thoảng nói hai câu với Ninh Ngưng thì cứ luôn xem máy tính giải quyết tài liệu.
Vào bảy rưỡi tối, Tiêu Tân Viễn nâng cổ tay nhìn thời gian.
“Đi thôi.”
Những lời này cậu ta nói với Sầm Niệm.
“Đi đâu?” Sầm Niệm hỏi.
Tiêu Tân Viễn: “Nên giết con tin rồi.”
Sầm Niệm: ……
Anh chàng này còn diễn tới cùng.
Sau khi nói tạm biệt Ninh Ngưng, Sầm Niệm lên xe của Tiêu Tân Viễn. Sau khi lên xe, cậu ta đưa miếng bịt mắt cho Sầm Niệm.
“Chị đeo đi.” Tiêu Tân Viễn nói.
Sầm Niệm cầm miếng bịt mắt quơ quơ, hỏi: “Chú thật sự muốn bắt cóc chị à?”
Tiêu Tân Viễn gật đầu.
Sầm Niệm rất phối hợp đeo miếng bịt mắt.
Hôm nay ba người cứ đi lại trong khách sạn Thiên Thịnh, sau khi chạy ra khách sạn thì Tiêu Tân Viễn lái xe hồi lâu. Sầm Niệm ngồi trên xe sắp ngủ thiếp đi.
“Được rồi, chị xuống xe đi.” Rốt cuộc Tiêu Tân Viễn đạp thắng.
Sầm Niệm mò mẫm mở ra cửa xe, Tiêu Tân Viễn vươn cánh tay ra để cô vịn đi. Sau đó vào thang máy, bốn phía rất im lặng. Sầm Niệm không đoán được đây là đâu.
“Đinh.” Cửa thang máy mở ra, Tiêu Tân Viễn thu tay về.
“Được rồi, chị hai, có thể mở miếng bịt mắt.”
Sầm Niệm nghe thấy lời Tiêu Tân Viễn bèn tháo miếng bịt mắt xuống.
Cầu thang quen thuộc này không phải ở khách sạn Thiên Thịnh sao? Không ngờ quanh quẩn một vòng lại đưa cô về đây. Thực sự chẳng chê lãng phí tiền xăng dầu.
“Đi đi chị hai, anh hai đang đợi chị.” Tiêu Tân Viễn nói xong câu đó thì vẫy tay rồi đi vào thang máy xuống lầu.
Còn có một đoạn cầu thang mới đi tới tầng thượng, Sầm Niệm vịn tay vịn đi từng bước lên trên. Đây là nơi mà cô và Tiêu Tân Thâm gặp nhau lần đầu tiên. Nếu không phải Tiêu Tân Thâm đặt ba tấm ảnh trong ngăn tủ phòng chứa đồ, cùng việc anh nói đến lần đầu tiên hai người gặp mặt ở đây. Thế thì cô thực sự không biết vào năm lớp 12, người mình gặp được chính là anh.
Thực ra ba tấm ảnh này cô đã từng nhìn thấy trước khi gặp tai nạn xe. Lúc đó cô cũng chỉ suy đoán, người gặp được buổi tối hôm ấy lẽ nào là Tiêu Tân Thâm.
Đêm đó tầng thượng quá tối, cô chỉ có ấn tượng với quần áo của Tiêu Tân Thâm, không hề thấy rõ khuôn mặt.
Sầm Niệm biết ai đang ở tầng thượng chờ mình, bước chân bất giác nhanh hơn.
Cánh cửa sắt mở ra, sau khi bước qua Sầm Niệm liền nhìn thấy Tiêu Tân Thâm đứng giữa tầng thượng trống trải. Màn đêm dần sâu, anh mặc chiếc áo khoác ngoài màu đen, bóng dáng cao lớn đặc biệt cô đơn trong bóng đêm.
Một trận gió thổi qua vén lên góc áo của anh. Dường như có thần giao cách cảm, Tiêu Tân Thâm quay đầu qua. Anh ngoắc tay với Sầm Niệm, cô đi tới bên cạnh anh. Tiêu Tân Thâm nắm tay Sầm Niệm, nhìn thoáng qua thời gian.
Tiêu Tân Thâm: “Sầm Niệm, em còn nhớ không? Ngày đó em từng hỏi anh, chúng ta còn có gì tiếc nuối không?”
Sầm Niệm: “Ừm.”
“Anh luôn muốn cho em một lời cầu hôn.” Anh vừa dứt lời thì vang lên mấy tiếng nổ bùm bụp, trong nháy mắt phía chân trời được thắp sáng.
Sầm Niệm nhìn pháo hoa đầy trời, ngạc nhiên không nói nên lời.
Người đi đường dưới lầu đều dừng chân, nhìn ngắm pháo hoa rực rỡ.
“Hôm nay là ngày gì thế? Không phải giao thừa mới bắn sao?”
“Không biết, đẹp thật đó, còn đẹp hơn hồi giao thừa.”
Trận pháo hoa này kéo dài mười phút, cuối cùng kết thúc bằng pháo hoa nở rộ dòng “X&C”. Đợi khi chấm dứt, bên tai lại khôi phục sự im lặng.
Sầm Niệm kinh ngạc hỏi: “Tiêu Tân Thâm…đây là?”
Anh nhìn cô, bàn tay chưa từng buông ra: “Thực ra anh đã có kế hoạch từ sớm, muốn ở nơi này cầu hôn em.”
Sớm bao nhiêu? Khoảnh khắc Tiêu Tân Thâm ở sân bay tiễn Sầm Niệm thì anh đã bắt đầu lên kế hoạch.
Khi đó anh tự tin biết bao, cho rằng Sầm Niệm nhất định sẽ chấp nhận anh. Anh không chỉ nghĩ tới việc cầu hôn, còn có nhẫn, hôn lễ, tuần trăng mật…
Còn có rất nhiều năm sau này của hai người. Những gì có liên quan tới tương lai của hai người, nghỉ đông ở đâu, anh đều lên kế hoạch hết rồi.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ngoại trừ hôn lễ và nhẫn thì những kế hoạch khác đều chưa thể thực hiện được.
Hôm nay anh rốt cuộc bổ sung lời cầu hôn.
“Muộn mấy hôm, anh vốn định sau hôn lễ của Thẩm Tứ Hành sẽ bổ sung lời cầu hôn cho em.” Tiêu Tân Thâm nghiêng đầu nhìn Sầm Niệm, nghiêm túc nói.
Tầm mắt Sầm Niệm hơi mơ hồ, cô hít mũi nói: “Bây giờ cũng không muộn mà.”
Hầu kết Tiêu Tân Thâm giật giật.
Sầm Niệm: “Về nhà trước đi, Tiêu Tân Thâm.”
“Ừm.”
–
Sau khi về đến nhà, Sầm Niệm nhìn chiếc sô pha lười trong phòng khách, cô còn trào phúng một câu: “Sao em thấy màu sắc của chiếc sô pha này cũng tươi quá đi?”
Tiêu Tân Thâm nói với cô: “Em chờ anh một lát.”
Nói xong anh đi vào phòng sách, trong tay cầm hai phần giấy tờ. Anh đặt chúng lên bàn, Sầm Niệm nhìn thoáng qua, là hai bản thỏa thuận ly hôn trong két sắt.
“Sầm Niệm, trước kia là anh ép em kết hôn, hiện tại quyền lựa chọn thuộc về em, nếu em còn muốn ly hôn với anh, anh tôn trọng sự lựa chọn của em, có điều anh hy vọng em có thể ký bản thỏa thuận ly hôn của anh.”
“Anh cũng đã biết chuyện của em và Văn Ích Dương, cú điện thoại của Tiêu Chí không phải do gia đình anh gợi ý, mẹ của chị Xuân Hòa cho ông ta lợi ích, là ông ta lén lút gạt ba anh gọi điện thoại cho em. Chuyện trước kia…anh xin lỗi.”
Nếu anh biết sớm hơn thì đã không nói những lời tổn thương đối với Sầm Niệm.
Hai người có lẽ sẽ sống hạnh phúc bên nhau chăng? Giống như vợ chồng bình thường.
Tiêu Tân Thâm giống như người đang chờ tuyên án, anh im lặng ngồi trên sô pha, hai tay chồng lên nhau đặt trên đầu gối.
Sầm Niệm ngồi đối diện, thỏa thuận ly hôn nằm trên chiếc bàn màu đen. Cô tùy ý lật xem, Tiêu Tân Thâm rất hào phóng chia cho cô rất nhiều tài sản.
Sầm Niệm không vội vàng đáp lại anh mà hỏi: “Tiêu Tân Thâm, vì sao anh muốn ly hôn với em?”
Tiêu Tân Thâm trả lời thẳng thắn: “Khi ba em gọi điện cho anh, anh đang nghĩ về việc này, sau đó anh biết được em nhờ Văn Ích Dương tìm luật sư ly hôn.”
Chuyện Văn Ích Dương luôn là khúc mắc trong lòng Tiêu Tân Thâm, sau khi anh biết Sầm Niệm muốn ly hôn bèn tìm người âm thầm báo cáo lịch trình mỗi ngày của Sầm Niệm. Cho đến khi anh nhận được tin, Sầm Niệm gặp riêng Văn Ích Dương.
“Vào ngày hôn lễ của Văn Ích Dương, anh nhất định muốn đưa em đi thành phố Giang là vì cái gì?” Sầm Niệm hỏi.
Chuyện này cũng luôn khiến Tiêu Tân Thâm canh cánh trong lòng, nhưng hiện tại anh không còn gánh nặng có thể nói ra miệng: “Hôm đó khách sạn Phong tu sửa xong, anh chọn ngày tốt chuẩn bị đưa em đi xem. Sau khi kết hôn chúng ta cứ luôn cãi cọ, ngày đó anh muốn cầu hòa với em.”
Khách sạn bắt đầu khởi công sau hôn lễ của hai người, Sầm Niệm thích ngâm suối nước nóng, Tiêu Tân Thâm còn tìm Quan Lan thiết kế sân sau cho mỗi phòng đều kèm theo một hồ suối nước nóng. Có điều thời gian thi công rất dài, sau đó hiểu lầm nối tiếp nhau, cho đến khi Sầm Niệm mất trí nhớ anh mới đưa cô đến khách sạn này lần đầu tiên.
Tiêu Tân Thâm thực hiện đồ án tốt nghiệp cho cô, hiện ra ở trước mắt cô.
Điều đó giống như kết quả Sầm Niệm suy đoán, nhưng khi thực sự đợi được Tiêu Tân Thâm nói ra miệng, cô vẫn không nhịn được mà khóc thành tiếng.
Tiêu Tân Thâm luôn đặt cô ở trong lòng.
“Sầm Niệm, đừng khóc.” Tiêu Tân Thâm đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt.
“Tiêu Tân Thâm, anh và Tiêu Tân Viễn là sao hả?” Sầm Niệm lại hỏi.
Tiêu Tân Thâm nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của cô, trái tim anh bị bóp chặt, hô hấp cũng rất khó chịu: “Anh đang đợi em cho anh một câu trả lời, anh và Tiểu Viễn đã thương lượng rồi, cho dù em tiếp tục ý tưởng trước đó muốn xuất ngoại hay là ở lại thành phố Giang, anh đều ở bên em. Chờ em cho anh đáp án, Tiểu Viễn sẽ sắp đặt mọi thứ.”
Sầm Niệm: “Anh có biết vì sao em nộp đơn xin học ở Anh quốc không?”
Tiêu Tân Thâm lắc đầu.
Sầm Niệm: “Bởi vì em muốn đi tìm anh, muốn ở bên anh. Em cũng đã suy nghĩ kỹ càng về thỏa thuận ly hôn, nếu anh không cần em thì em dứt khoát ở lại Anh quốc đi học, sau đó tìm một anh trai đẹp Anh quốc để yêu đương.”
Thời điểm đó cô đang đánh cược, tiếc là bây giờ mới biết kết quả, cơ mà cô vẫn cược thắng rồi.
Tiêu Tân Thâm lạnh giọng bá đạo nói: “Em không được phép tìm người khác.”
Sầm Niệm nhoài người nằm trên vai anh, từng giọt nước mắt nhỏ trên vạt áo anh: “Vậy anh còn muốn ly hôn với em.”
Tiêu Tân Thâm ôm chặt Sầm Niệm: “Ly hôn rồi cũng không ảnh hưởng việc anh tiếp tục theo đuổi em, cùng lắm thì bắt đầu lại lần nữa.”
Sầm Niệm nhớ ra những sự cố đáng xấu hổ khi Tiêu Tân Thâm theo đuổi cô hồi đại học, cô oán giận: “Anh đừng làm những chuyện đó nữa.”
Sầm Niệm buông Tiêu Tân Thâm ra, nghiêm túc đối diện ánh mắt sâu sắc của anh: “Em còn một vấn đề cuối cùng.”
Tiêu Tân Thâm gật đầu: “Em hỏi đi.”
“Tiểu Viễn thực sự hòa thuận với anh sao? Cậu ấy có khả năng lừa anh không, sau đó cướp lấy công ty.”
Tiêu Tân Thâm: “Không đâu, em có thể yên tâm…”
Sầm Niệm ngắt lời anh: “Vậy là tốt rồi, em còn lo lắng sau này anh không có tiền nuôi con đấy, nếu anh thực sự muốn làm ba toàn thời gian thế thì áp lực của em lớn lắm, hiện tại tiền lương em còn thấp khẳng định không nuôi nổi gia đình…”
“Sầm Niệm…” Giọng Tiêu Tân Thâm hơi phát run.
Sầm Niệm nghiêm túc nhìn anh, nói: “Ngày đó xảy ra tai nạn xe cộ thực ra em đã mua vé máy bay đi thị trấn Lạc, lúc ấy em muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng điện thoại còn chưa nối máy thì xảy ra tai nạn.”
Tiêu Tân Thâm vén phần tóc rũ hai bên má cô ra sau tai, anh hỏi: “Ngày đó em gọi cho anh là muốn nói cái gì?”
“Em muốn nói, Tiêu Tân Thâm em vẫn luôn thích anh, luôn luôn như vậy.” Sầm Niệm nói, “Còn nữa, sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa, hãy sống hạnh phúc được không? Anh muốn về Châu Âu thì em ở cùng anh, anh muốn ở lại Bắc Kinh thì em cũng ở bên anh, em sẽ luôn ở bên anh.”
“Em xin lỗi trước đây đã từng nói dối anh, thực ra em luôn thích anh.”
“Hoặc là nói em yêu anh.”
Tiêu Tân Thâm cười cười, vuốt ve gò má trắng mịn của Sầm Niệm: “Bây giờ thì sao?”
Sầm Niệm nghiêm túc trả lời: “Bây giờ cũng vậy.”
Tiêu Tân Thâm: “Vậy sau khi em khôi phục trí nhớ còn đối xử lạnh nhạt với anh như vậy.”
Sầm Niệm: “Hồi em mới mất trí nhớ anh không phải cũng lạnh nhạt với em ư, vả lại em không có lạnh nhạt với anh được chưa? Em chỉ là cảm thấy hồi mình mất trí nhớ thật là quá ngốc đi…em tự xấu hổ mấy ngày mà thôi.”
Nhớ lại dáng vẻ làm nũng của mình đối với Tiêu Tân Thâm, Sầm Niệm nổi cả da gà.
Khóe mắt Tiêu Tân Thâm cong lên, Sầm Niệm thấy được bóng dáng của mình ở đáy mắt anh, chỉ có cô mà thôi.
“Em rất đáng yêu, anh rất thích, em hiện tại anh cũng rất thích, em như thế nào anh đều thích cả.”
“Nói đúng hơn là anh yêu em.”
“Sầm Niệm, anh yêu em.” Anh chỉ nói dối Sầm Niệm một lần, chính là lần đầu tiên của hai người ở khách sạn.
Anh gạt Sầm Niệm nói rằng mình không yêu cô, không thích cô, không có cảm giác với cô.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, người khiến anh nhớ mãi không quên, người mà anh luôn luôn khuất phục chính là cô.
Lúc Sầm Niệm cười, lúc Sầm Niệm mắng anh là con rùa thối, mỗi một biểu cảm động tác của Sầm Niệm đều khiến anh lún sâu trong đó.
Từ bắt đầu cho đến bây giờ không bao giờ thay đổi. Hiện tại hay tương lai, anh sẽ không nói dối Sầm Niệm nữa.
Nói xong, Tiêu Tân Thâm hôn lên cánh môi Sầm Niệm. Cô ôm cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Hai người đều cảm thấy rất tiếc nuối về trước đây, bỏ lỡ nhiều năm như vậy, suýt nữa sai lầm đến cùng. May mà lòng kiên định yêu thương lẫn nhau của bọn họ đã xoay chuyển bánh răng của số phận.
Thời gian đảo ngược, giống như Sầm Niệm trước khi mất trí nhớ luôn nghĩ rằng ——
Nếu có thể bắt đầu lại thì tốt rồi.
Khi mất trí nhớ, cô không hề thu mình đối với Tiêu Tân Thâm, dồn hết tâm trí yêu thương anh.
Tiêu Tân Thâm đã vì cô mà thay đổi.
Giờ đây bánh răng số phận đã về đúng chỗ.
Mà bọn họ sẽ luôn yêu nhau.
Tương lai còn rất dài, Sầm Niệm và Tiêu Tân Thâm sẽ không bỏ lỡ nữa. -Hoàn chính văn-
Chúng ta còn lâu mới chia tay Niệm Niệm và Thâm Thâm, còn hai mươi mấy chương ngoại truyện nữa (chưa tính Ngoại truyện song song: ngoại truyện song song là phần đặc biệt về một thế giới song song khác mà Tiêu Tân Thâm quyết định theo đuổi Sầm Niệm ngay mà không phải chờ đến lúc tình cờ gặp lại ở đại học S).
Hôm nay xả hết hàng rồi, hẹn gặp mọi người vào tuần sau nhé! Cảm ơn bạn editor dễ thương chăm chỉ <3
Tiêu Tân Thâm ngẩn người, anh cong khóe miệng cười tự giễu: “Nhớ ra thì tốt rồi.”
Sầm Niệm gật đầu: “Ừm.”
Sầm Niệm thế này quen thuộc lại xa lạ. Từng có thời gian dài trước đây Tiêu Tân Thâm và Sầm Niệm đã sống như vậy. Có lẽ khoảng thời gian cô mất trí nhớ sống quá hạnh phúc nên khiến Tiêu Tân Thâm hiện tại có chút lúng túng chẳng biết làm sao.
“Đầu em còn đau không?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu, đáp lại: “Không còn đau nữa rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Anh nói.
Bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo.
Sầm Niệm: “Anh đi ngủ một lúc đi, em cũng muốn ngủ thêm.”
Tiêu Tân Thâm rất hy vọng Sầm Niệm có thể nói nhiều với anh hơn, như vậy anh còn có thể an ủi chính mình. Có lẽ anh mới là người nằm mơ, chỉ là tỉnh mộng quá đột ngột.
Sầm Niệm nằm viện ba ngày, Tiêu Tân Thâm luôn trông chừng trước giường bệnh chăm sóc cô. Cô còn nhận được rất nhiều cú điện thoại, bởi vì ngày đó bị thương ở khách sạn, Thẩm Tứ Hành và Quý Dao đều rất lo lắng cho cô. Ngay cả Thư Nam và Lăng Vân cũng biết chuyện.
Sầm Niệm lần lượt báo bình an cho từng người.
Ngày đó cô xuất viện, Tiêu Tân Thâm lại không tới. Sầm Niệm nhìn thấy Tiêu Tân Viễn tới đón mình, cô kinh ngạc hỏi: “Sao chú lại tới đây?”
Tiêu Tân Viễn quơ chiếc chìa khóa xe trong tay, nói: “Bắt cóc.”
Khuôn mặt không biểu cảm của cậu ta trông thực sự không phải nói đùa.
Sầm Niệm: ……
“Vậy chú muốn bắt chị đi đâu?”
Tiêu Tân Viễn nói: “Chị đi rồi sẽ biết.”
Sầm Niệm đi theo Tiêu Tân Viễn lên xe, cậu ta đưa Sầm Niệm cùng Ninh Ngưng uống một bữa trà chiều trước, buổi tối ba người còn cùng nhau dùng cơm. Tiêu Tân Viễn nói rất ít, ngoại trừ thỉnh thoảng nói hai câu với Ninh Ngưng thì cứ luôn xem máy tính giải quyết tài liệu.
Vào bảy rưỡi tối, Tiêu Tân Viễn nâng cổ tay nhìn thời gian.
“Đi thôi.”
Những lời này cậu ta nói với Sầm Niệm.
“Đi đâu?” Sầm Niệm hỏi.
Tiêu Tân Viễn: “Nên giết con tin rồi.”
Sầm Niệm: ……
Anh chàng này còn diễn tới cùng.
Sau khi nói tạm biệt Ninh Ngưng, Sầm Niệm lên xe của Tiêu Tân Viễn. Sau khi lên xe, cậu ta đưa miếng bịt mắt cho Sầm Niệm.
“Chị đeo đi.” Tiêu Tân Viễn nói.
Sầm Niệm cầm miếng bịt mắt quơ quơ, hỏi: “Chú thật sự muốn bắt cóc chị à?”
Tiêu Tân Viễn gật đầu.
Sầm Niệm rất phối hợp đeo miếng bịt mắt.
Hôm nay ba người cứ đi lại trong khách sạn Thiên Thịnh, sau khi chạy ra khách sạn thì Tiêu Tân Viễn lái xe hồi lâu. Sầm Niệm ngồi trên xe sắp ngủ thiếp đi.
“Được rồi, chị xuống xe đi.” Rốt cuộc Tiêu Tân Viễn đạp thắng.
Sầm Niệm mò mẫm mở ra cửa xe, Tiêu Tân Viễn vươn cánh tay ra để cô vịn đi. Sau đó vào thang máy, bốn phía rất im lặng. Sầm Niệm không đoán được đây là đâu.
“Đinh.” Cửa thang máy mở ra, Tiêu Tân Viễn thu tay về.
“Được rồi, chị hai, có thể mở miếng bịt mắt.”
Sầm Niệm nghe thấy lời Tiêu Tân Viễn bèn tháo miếng bịt mắt xuống.
Cầu thang quen thuộc này không phải ở khách sạn Thiên Thịnh sao? Không ngờ quanh quẩn một vòng lại đưa cô về đây. Thực sự chẳng chê lãng phí tiền xăng dầu.
“Đi đi chị hai, anh hai đang đợi chị.” Tiêu Tân Viễn nói xong câu đó thì vẫy tay rồi đi vào thang máy xuống lầu.
Còn có một đoạn cầu thang mới đi tới tầng thượng, Sầm Niệm vịn tay vịn đi từng bước lên trên. Đây là nơi mà cô và Tiêu Tân Thâm gặp nhau lần đầu tiên. Nếu không phải Tiêu Tân Thâm đặt ba tấm ảnh trong ngăn tủ phòng chứa đồ, cùng việc anh nói đến lần đầu tiên hai người gặp mặt ở đây. Thế thì cô thực sự không biết vào năm lớp 12, người mình gặp được chính là anh.
Thực ra ba tấm ảnh này cô đã từng nhìn thấy trước khi gặp tai nạn xe. Lúc đó cô cũng chỉ suy đoán, người gặp được buổi tối hôm ấy lẽ nào là Tiêu Tân Thâm.
Đêm đó tầng thượng quá tối, cô chỉ có ấn tượng với quần áo của Tiêu Tân Thâm, không hề thấy rõ khuôn mặt.
Sầm Niệm biết ai đang ở tầng thượng chờ mình, bước chân bất giác nhanh hơn.
Cánh cửa sắt mở ra, sau khi bước qua Sầm Niệm liền nhìn thấy Tiêu Tân Thâm đứng giữa tầng thượng trống trải. Màn đêm dần sâu, anh mặc chiếc áo khoác ngoài màu đen, bóng dáng cao lớn đặc biệt cô đơn trong bóng đêm.
Một trận gió thổi qua vén lên góc áo của anh. Dường như có thần giao cách cảm, Tiêu Tân Thâm quay đầu qua. Anh ngoắc tay với Sầm Niệm, cô đi tới bên cạnh anh. Tiêu Tân Thâm nắm tay Sầm Niệm, nhìn thoáng qua thời gian.
Tiêu Tân Thâm: “Sầm Niệm, em còn nhớ không? Ngày đó em từng hỏi anh, chúng ta còn có gì tiếc nuối không?”
Sầm Niệm: “Ừm.”
“Anh luôn muốn cho em một lời cầu hôn.” Anh vừa dứt lời thì vang lên mấy tiếng nổ bùm bụp, trong nháy mắt phía chân trời được thắp sáng.
Sầm Niệm nhìn pháo hoa đầy trời, ngạc nhiên không nói nên lời.
Người đi đường dưới lầu đều dừng chân, nhìn ngắm pháo hoa rực rỡ.
“Hôm nay là ngày gì thế? Không phải giao thừa mới bắn sao?”
“Không biết, đẹp thật đó, còn đẹp hơn hồi giao thừa.”
Trận pháo hoa này kéo dài mười phút, cuối cùng kết thúc bằng pháo hoa nở rộ dòng “X&C”. Đợi khi chấm dứt, bên tai lại khôi phục sự im lặng.
Sầm Niệm kinh ngạc hỏi: “Tiêu Tân Thâm…đây là?”
Anh nhìn cô, bàn tay chưa từng buông ra: “Thực ra anh đã có kế hoạch từ sớm, muốn ở nơi này cầu hôn em.”
Sớm bao nhiêu? Khoảnh khắc Tiêu Tân Thâm ở sân bay tiễn Sầm Niệm thì anh đã bắt đầu lên kế hoạch.
Khi đó anh tự tin biết bao, cho rằng Sầm Niệm nhất định sẽ chấp nhận anh. Anh không chỉ nghĩ tới việc cầu hôn, còn có nhẫn, hôn lễ, tuần trăng mật…
Còn có rất nhiều năm sau này của hai người. Những gì có liên quan tới tương lai của hai người, nghỉ đông ở đâu, anh đều lên kế hoạch hết rồi.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ngoại trừ hôn lễ và nhẫn thì những kế hoạch khác đều chưa thể thực hiện được.
Hôm nay anh rốt cuộc bổ sung lời cầu hôn.
“Muộn mấy hôm, anh vốn định sau hôn lễ của Thẩm Tứ Hành sẽ bổ sung lời cầu hôn cho em.” Tiêu Tân Thâm nghiêng đầu nhìn Sầm Niệm, nghiêm túc nói.
Tầm mắt Sầm Niệm hơi mơ hồ, cô hít mũi nói: “Bây giờ cũng không muộn mà.”
Hầu kết Tiêu Tân Thâm giật giật.
Sầm Niệm: “Về nhà trước đi, Tiêu Tân Thâm.”
“Ừm.”
–
Sau khi về đến nhà, Sầm Niệm nhìn chiếc sô pha lười trong phòng khách, cô còn trào phúng một câu: “Sao em thấy màu sắc của chiếc sô pha này cũng tươi quá đi?”
Tiêu Tân Thâm nói với cô: “Em chờ anh một lát.”
Nói xong anh đi vào phòng sách, trong tay cầm hai phần giấy tờ. Anh đặt chúng lên bàn, Sầm Niệm nhìn thoáng qua, là hai bản thỏa thuận ly hôn trong két sắt.
“Sầm Niệm, trước kia là anh ép em kết hôn, hiện tại quyền lựa chọn thuộc về em, nếu em còn muốn ly hôn với anh, anh tôn trọng sự lựa chọn của em, có điều anh hy vọng em có thể ký bản thỏa thuận ly hôn của anh.”
“Anh cũng đã biết chuyện của em và Văn Ích Dương, cú điện thoại của Tiêu Chí không phải do gia đình anh gợi ý, mẹ của chị Xuân Hòa cho ông ta lợi ích, là ông ta lén lút gạt ba anh gọi điện thoại cho em. Chuyện trước kia…anh xin lỗi.”
Nếu anh biết sớm hơn thì đã không nói những lời tổn thương đối với Sầm Niệm.
Hai người có lẽ sẽ sống hạnh phúc bên nhau chăng? Giống như vợ chồng bình thường.
Tiêu Tân Thâm giống như người đang chờ tuyên án, anh im lặng ngồi trên sô pha, hai tay chồng lên nhau đặt trên đầu gối.
Sầm Niệm ngồi đối diện, thỏa thuận ly hôn nằm trên chiếc bàn màu đen. Cô tùy ý lật xem, Tiêu Tân Thâm rất hào phóng chia cho cô rất nhiều tài sản.
Sầm Niệm không vội vàng đáp lại anh mà hỏi: “Tiêu Tân Thâm, vì sao anh muốn ly hôn với em?”
Tiêu Tân Thâm trả lời thẳng thắn: “Khi ba em gọi điện cho anh, anh đang nghĩ về việc này, sau đó anh biết được em nhờ Văn Ích Dương tìm luật sư ly hôn.”
Chuyện Văn Ích Dương luôn là khúc mắc trong lòng Tiêu Tân Thâm, sau khi anh biết Sầm Niệm muốn ly hôn bèn tìm người âm thầm báo cáo lịch trình mỗi ngày của Sầm Niệm. Cho đến khi anh nhận được tin, Sầm Niệm gặp riêng Văn Ích Dương.
“Vào ngày hôn lễ của Văn Ích Dương, anh nhất định muốn đưa em đi thành phố Giang là vì cái gì?” Sầm Niệm hỏi.
Chuyện này cũng luôn khiến Tiêu Tân Thâm canh cánh trong lòng, nhưng hiện tại anh không còn gánh nặng có thể nói ra miệng: “Hôm đó khách sạn Phong tu sửa xong, anh chọn ngày tốt chuẩn bị đưa em đi xem. Sau khi kết hôn chúng ta cứ luôn cãi cọ, ngày đó anh muốn cầu hòa với em.”
Khách sạn bắt đầu khởi công sau hôn lễ của hai người, Sầm Niệm thích ngâm suối nước nóng, Tiêu Tân Thâm còn tìm Quan Lan thiết kế sân sau cho mỗi phòng đều kèm theo một hồ suối nước nóng. Có điều thời gian thi công rất dài, sau đó hiểu lầm nối tiếp nhau, cho đến khi Sầm Niệm mất trí nhớ anh mới đưa cô đến khách sạn này lần đầu tiên.
Tiêu Tân Thâm thực hiện đồ án tốt nghiệp cho cô, hiện ra ở trước mắt cô.
Điều đó giống như kết quả Sầm Niệm suy đoán, nhưng khi thực sự đợi được Tiêu Tân Thâm nói ra miệng, cô vẫn không nhịn được mà khóc thành tiếng.
Tiêu Tân Thâm luôn đặt cô ở trong lòng.
“Sầm Niệm, đừng khóc.” Tiêu Tân Thâm đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt.
“Tiêu Tân Thâm, anh và Tiêu Tân Viễn là sao hả?” Sầm Niệm lại hỏi.
Tiêu Tân Thâm nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của cô, trái tim anh bị bóp chặt, hô hấp cũng rất khó chịu: “Anh đang đợi em cho anh một câu trả lời, anh và Tiểu Viễn đã thương lượng rồi, cho dù em tiếp tục ý tưởng trước đó muốn xuất ngoại hay là ở lại thành phố Giang, anh đều ở bên em. Chờ em cho anh đáp án, Tiểu Viễn sẽ sắp đặt mọi thứ.”
Sầm Niệm: “Anh có biết vì sao em nộp đơn xin học ở Anh quốc không?”
Tiêu Tân Thâm lắc đầu.
Sầm Niệm: “Bởi vì em muốn đi tìm anh, muốn ở bên anh. Em cũng đã suy nghĩ kỹ càng về thỏa thuận ly hôn, nếu anh không cần em thì em dứt khoát ở lại Anh quốc đi học, sau đó tìm một anh trai đẹp Anh quốc để yêu đương.”
Thời điểm đó cô đang đánh cược, tiếc là bây giờ mới biết kết quả, cơ mà cô vẫn cược thắng rồi.
Tiêu Tân Thâm lạnh giọng bá đạo nói: “Em không được phép tìm người khác.”
Sầm Niệm nhoài người nằm trên vai anh, từng giọt nước mắt nhỏ trên vạt áo anh: “Vậy anh còn muốn ly hôn với em.”
Tiêu Tân Thâm ôm chặt Sầm Niệm: “Ly hôn rồi cũng không ảnh hưởng việc anh tiếp tục theo đuổi em, cùng lắm thì bắt đầu lại lần nữa.”
Sầm Niệm nhớ ra những sự cố đáng xấu hổ khi Tiêu Tân Thâm theo đuổi cô hồi đại học, cô oán giận: “Anh đừng làm những chuyện đó nữa.”
Sầm Niệm buông Tiêu Tân Thâm ra, nghiêm túc đối diện ánh mắt sâu sắc của anh: “Em còn một vấn đề cuối cùng.”
Tiêu Tân Thâm gật đầu: “Em hỏi đi.”
“Tiểu Viễn thực sự hòa thuận với anh sao? Cậu ấy có khả năng lừa anh không, sau đó cướp lấy công ty.”
Tiêu Tân Thâm: “Không đâu, em có thể yên tâm…”
Sầm Niệm ngắt lời anh: “Vậy là tốt rồi, em còn lo lắng sau này anh không có tiền nuôi con đấy, nếu anh thực sự muốn làm ba toàn thời gian thế thì áp lực của em lớn lắm, hiện tại tiền lương em còn thấp khẳng định không nuôi nổi gia đình…”
“Sầm Niệm…” Giọng Tiêu Tân Thâm hơi phát run.
Sầm Niệm nghiêm túc nhìn anh, nói: “Ngày đó xảy ra tai nạn xe cộ thực ra em đã mua vé máy bay đi thị trấn Lạc, lúc ấy em muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng điện thoại còn chưa nối máy thì xảy ra tai nạn.”
Tiêu Tân Thâm vén phần tóc rũ hai bên má cô ra sau tai, anh hỏi: “Ngày đó em gọi cho anh là muốn nói cái gì?”
“Em muốn nói, Tiêu Tân Thâm em vẫn luôn thích anh, luôn luôn như vậy.” Sầm Niệm nói, “Còn nữa, sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa, hãy sống hạnh phúc được không? Anh muốn về Châu Âu thì em ở cùng anh, anh muốn ở lại Bắc Kinh thì em cũng ở bên anh, em sẽ luôn ở bên anh.”
“Em xin lỗi trước đây đã từng nói dối anh, thực ra em luôn thích anh.”
“Hoặc là nói em yêu anh.”
Tiêu Tân Thâm cười cười, vuốt ve gò má trắng mịn của Sầm Niệm: “Bây giờ thì sao?”
Sầm Niệm nghiêm túc trả lời: “Bây giờ cũng vậy.”
Tiêu Tân Thâm: “Vậy sau khi em khôi phục trí nhớ còn đối xử lạnh nhạt với anh như vậy.”
Sầm Niệm: “Hồi em mới mất trí nhớ anh không phải cũng lạnh nhạt với em ư, vả lại em không có lạnh nhạt với anh được chưa? Em chỉ là cảm thấy hồi mình mất trí nhớ thật là quá ngốc đi…em tự xấu hổ mấy ngày mà thôi.”
Nhớ lại dáng vẻ làm nũng của mình đối với Tiêu Tân Thâm, Sầm Niệm nổi cả da gà.
Khóe mắt Tiêu Tân Thâm cong lên, Sầm Niệm thấy được bóng dáng của mình ở đáy mắt anh, chỉ có cô mà thôi.
“Em rất đáng yêu, anh rất thích, em hiện tại anh cũng rất thích, em như thế nào anh đều thích cả.”
“Nói đúng hơn là anh yêu em.”
“Sầm Niệm, anh yêu em.” Anh chỉ nói dối Sầm Niệm một lần, chính là lần đầu tiên của hai người ở khách sạn.
Anh gạt Sầm Niệm nói rằng mình không yêu cô, không thích cô, không có cảm giác với cô.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, người khiến anh nhớ mãi không quên, người mà anh luôn luôn khuất phục chính là cô.
Lúc Sầm Niệm cười, lúc Sầm Niệm mắng anh là con rùa thối, mỗi một biểu cảm động tác của Sầm Niệm đều khiến anh lún sâu trong đó.
Từ bắt đầu cho đến bây giờ không bao giờ thay đổi. Hiện tại hay tương lai, anh sẽ không nói dối Sầm Niệm nữa.
Nói xong, Tiêu Tân Thâm hôn lên cánh môi Sầm Niệm. Cô ôm cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Hai người đều cảm thấy rất tiếc nuối về trước đây, bỏ lỡ nhiều năm như vậy, suýt nữa sai lầm đến cùng. May mà lòng kiên định yêu thương lẫn nhau của bọn họ đã xoay chuyển bánh răng của số phận.
Thời gian đảo ngược, giống như Sầm Niệm trước khi mất trí nhớ luôn nghĩ rằng ——
Nếu có thể bắt đầu lại thì tốt rồi.
Khi mất trí nhớ, cô không hề thu mình đối với Tiêu Tân Thâm, dồn hết tâm trí yêu thương anh.
Tiêu Tân Thâm đã vì cô mà thay đổi.
Giờ đây bánh răng số phận đã về đúng chỗ.
Mà bọn họ sẽ luôn yêu nhau.
Tương lai còn rất dài, Sầm Niệm và Tiêu Tân Thâm sẽ không bỏ lỡ nữa. -Hoàn chính văn-
Chúng ta còn lâu mới chia tay Niệm Niệm và Thâm Thâm, còn hai mươi mấy chương ngoại truyện nữa (chưa tính Ngoại truyện song song: ngoại truyện song song là phần đặc biệt về một thế giới song song khác mà Tiêu Tân Thâm quyết định theo đuổi Sầm Niệm ngay mà không phải chờ đến lúc tình cờ gặp lại ở đại học S).
Hôm nay xả hết hàng rồi, hẹn gặp mọi người vào tuần sau nhé! Cảm ơn bạn editor dễ thương chăm chỉ <3