Chương 80: Giải toả hiểu lầm
Quả thực thời gian này, tinh thần của Nguyệt Cầm cải thiện không ít nhưng ngược lại tinh thần của người nào đó lại tụt xuống âm vô cực. Cô vợ của anh đã không trở về phòng ngủ năm ngày rồi, tối nào cũng bám dính lấy Nguyệt Cầm. Còn nhớ rõ buổi tối hôm đó, anh ngồi đợi dài cổ trên phòng chờ cô xuất hiện, ngay sau đó là điện thoại đổ chuông. Anh chưa kịp cong môi thì đầu dây bên kia vang vang lên câu trả lời làm anh đứng hình.
“Hôm nay em ở lại phòng Nguyệt Cầm, anh ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon!”
Ngủ ngon thế quái nào được, cả một tháng anh vì thiếu hơi vợ mà mất ngủ, sắp xếp mãi mới có thể về được vậy mà ai dè đâu phải nằm một mình trong chiếc giường rộng lớn này. Cả con nhỏ Nguyệt Cầm kia nữa, dù biết là con bé có chuyện buồn nhưng vợ người ta qua đó một hai ngày còn chấp nhận đằng này gần cả tuần trời rồi, anh cũng biết khó chịu chứ.
Hứa thiếu gia ngày ngày buồn bực không yên, trừ khoảng thời gian anh đón cô từ CLB võ thuật về ra thì những khoảng trống còn lại hầu như còn chẳng được chạm mặt.
Về phía Dương Tùng Quân, anh đã cho người đi điều tra. Ba năm trước khi nhận được số tiền lớn từ bố mẹ anh thì đã rời khỏi đây, không bao lâu thì kết hôn, chỉ là hai người họ làm mọi cách cũng không thể có con, vậy nên từ lâu đã chẳng còn mặn mà với chuyện này nữa, không ngờ kì tích lại xảy ra vào hiện tại, đáng tiếc…
Dương Tùng Quân sau khi tiêu hết số tiền kia thì túng quẫn, hết cách nên quay lại tìm Nguyệt Cầm, nếu mọi chuyện đúng theo kế hoạch của hắn thì sau khi lấy được số tiền lớn từ em gái anh sẽ kéo theo vợ mình bỏ trốn vậy mà không ngờ ngày cuối cùng lại bị cô vợ phá đám.
Người như hắn ta sau khi trải qua cuộc sống không cần lo nghĩ thì chỉ muốn lánh nặng tìm nhẹ. Vậy nên đút lót vào được chi nhánh của một công ty bất động sản thế nhưng hắn lại lợi dụng điều đó để giả con dấu, tài liệu và giấy tờ quan trọng của công ty để làm ăn phi pháp. Tất cả đều được anh thu thập đầy đủ bằng chứng, bây giờ chỉ chờ ngày hắn lãnh hậu quả mà thôi.
Bây giờ đã là giữa tháng sáu, mặt trời như một quả cầu lửa tỏa nhiệt liên tục. Khi hoàng hôn buông xuống, nắng vàng được tô đậm hơn, áng mây bồng bềnh trên trời cao được phủ màu đỏ cam đẹp mắt. Hứa Nguyệt Cầm ngồi trên chiếc xích đu trắng, đưa tầm mắt nhìn mọi thứ tối dần. Cô đã nghe tin tức của người đàn ông kia từ anh trai, cũng không biết cảm xúc hiện tại của bản thân là gì, hỗn độn, rối rắm và còn có chút vô cảm.
Trước mắt cô chợt hiện lên giọt nước mắt của mẹ, vì sự hỗn hào của cô mà bà ấy lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Vậy mà cô còn từng cảm thấy họ nhận lại sự ghẻ lạnh của cô là do họ xứng đáng, cô đúng là một kẻ bất hiếu, thật sự không xứng được tha thứ.
Từ phía xa, có một đôi vợ chồng trung tuổi đang tiến lại gần, tại sao họ lại giống bố mẹ cô đến lạ. Ồ, không, họ thực sự là bố mẹ của cô, họ đang lại gần đây chỉ là… một đứa con gái đáng đánh như cô thực sự không có tư cách để đối diện.
Hứa Nguyệt Cầm dè dặt đứng dậy, nén nước mắt xoay người. Cô đi được hai bước thì giọng nói dịu dàng quen thuộc của mẹ lọt vào tai:
- Con gái, con muốn trốn tránh bố mẹ đến bao giờ, bố mẹ biết sai rồi, năm xưa là bố mẹ không tôn trọng con, kìm kẹp con, con tha thứ cho hai ông bà già này được không?
Từ khóe mắt cô lăn xuống một dòng lệ ấm, sau đó từng dòng, từng dòng thi nhau lã chã tuôn rơi. Người sai là cô, trăm sai ngàn sai là do cô, sao có thể để mẹ xin lỗi cô chứ. Họ vì cô mà trăn trở bao nhiêu năm trời, cô còn nhớ khi đó bố mẹ quyết định chuyển sang nước ngoài cũng đều là vì cô, còn cô thì sao? Bỏ tất cả công việc bên đó để tránh mặt bố mẹ, tránh mặt những người thực sự quan tâm cô từ tận đáy lòng. Nguyệt Cầm cắn môi ngăn tiếng khóc nhưng bờ vai run rẩy liên tục đã không ngừng tố cáo. Cuối cùng cô chẳng thể kìm được quay người quỳ xuống ôm lấy chân mẹ nức nở:
- Huhu, mẹ không có lỗi gì hết, đều là lỗi của con! Là con gái bất hiếu, lớn thế này rồi còn để bố mẹ phải phiền lòng, con thực sự không xứng là con của bố mẹ… huhu.
Trần Huệ Như vội đỡ con gái dậy, nâng niu như một vật trân quý, con gái của bà, nó đau một thì bà đau mười. Trên đời này làm gì có mẹ nào mà không thương con, mắng chửi con âu cũng chỉ là mong sao cho chúng có thể đi đúng hướng.
- Con gái lớn rồi, chỉ cần mẹ thôi!
- Huhu, bố… con sai rồi!
Hứa Nguyên Hoàng xoa đầu con gái, mắt ông đỏ lên, giọng nói trầm ấm hết mức cưng chiều.
- Không trách con, ai cũng từng mắc sai lầm, nhận ra và sửa chữa được là tốt rồi!
Gia đình ba người ôm nhau khóc một hồi lâu, sau tất cả đã thấu hiểu tất thảy những nỗi trăn trở. Vậy mới nói thứ có thể chữa lành vết thương cho con người là thời gian, thứ giải tỏa hiểu lầm cũng chính là thời gian…
…
Trời cũng sẩm tối, hôm nay do thầy có công việc đột xuất nên cô không phải tới CLB, biết tin anh lập tức tới đón cô về nhà. Cả hai vừa bước tới ngưỡng cửa thì nghe thấy âm thanh cười đùa bên trong, không khí vô cùng ấm áp. Cánh cửa mở rộng, anh ôm eo cô bước vào, hai người đang ngồi ở phong khách kia không phải là bố mẹ chồng của cô sao?
- Bố, mẹ, hai người về lúc nào sao không trước với con một tiếng, con vẫn chưa kịp chuẩn bị gì cả!
Trần Huệ Như nhìn thấy cô thì mỉm cười, liền chạy tới chỗ cô đang đứng:
- Con bé này dạo này có da có thịt rồi xinh gái quá, đợt trước cứ ốm trơ xương ra thôi, đã vậy con còn lười ăn nữa, cứ được vài miếng chống chế trước mặt hai ông bà già này rồi buông đũa, trông xót ơi là xót!
Trương Cẩm Ngọc ngại ngùng gãi gãi đầu, ngày nào anh cũng ép cô phải ăn, không béo mới lạ.
Rồi bà kéo cô ra ghế, không để tâm thấy khuôn mặt đứa con trai cưng đang tối sầm. Sao ai cũng muốn cướp vợ từ tay anh vậy?
Cả nhà đầy đủ thành viên tụ lại ở phòng khách, ngồi nói chuyện trên trời dưới đất tựa như chưa từng có những xích mích xung đột.
- Thằng Khải dạo này chắc tẩm bổ cho cái Ngọc nhiều?
- Con có lúc nào không tốt với cô ấy?
Mẹ nhìn anh, thẳng thắn vạch trần:
- Mày lừa ai, mẹ đẻ ra mày, chẳng qua con dâu mẹ hiền nên mới không nói lại.
Anh nghe xong câu này chỉ có thể cười gượng bởi nếu như không tận mắt chứng kiến cảnh cô tẩn cho Dương Tùng Quân một trận bán sống bán chết thì bây giờ đây chắc chắn anh sẽ tin lời mẹ.
- Hôm nay bố mẹ về đột ngột, chi bằng đi ăn nhà hàng cho tiện, mẹ đặt bàn rồi!
Sau lời đề nghị đó thì cả gia đình cùng nhau lái xe tới nhà hàng dùng bữa. Trong suốt quá trình ăn, anh rất tự nhiên gắp thức ăn cho cô, làm cô ngượng chín mặt.
Trở về nhà thì gần mười giờ đêm, Nguyệt Cầm đã ổn định tinh thần nên cảm ơn cô thời gian qua đã ở cạnh, còn nói cô nên về phòng cùng anh nếu không anh sẽ buồn, còn bố mẹ thì ngủ ở phòng riêng bên cạnh phòng của Nguyệt Cầm. Cô tuy có cảm giác ngại ngùng nhưng cô em chồng của cô giờ đây khá phần nào hơn cũng khiến cô cảm thấy an tâm.
Cạch.
Đập vào mắt cô là con gấu bông màu hồng được đặt ở vị trí ngủ của anh, cô không nghĩ nhiều, chỉ bật cười vì nhìn đi nhìn lại vẫn thấy con gấu này thật lạc quẻ với căn phòng. Trương Cẩm Ngọc lấy chiếc váy ngủ lụa dài tới khuỷu chân rồi đi vào phòng tắm. Thời tiết dạo này nóng nực, hơn nữa có con gấu chắn ngang chắc anh không ôm cô đâu nhỉ?
Khi rời khỏi phòng tắm đã là chuyện của hai mươi phút sau, mái tóc dài ngang eo được cô búi gọn lên để tránh nước nhưng vì vội nên những sợi tóc con cứ rũ xuống tăng thêm vài phần gợi cảm. Tại bàn làm việc, anh vẫn tập trung gõ phím, cô sợ anh mệt nên chủ động rót một cốc nước ra cho anh, lẳng lẳng để trên bàn làm việc. Trương Cẩm Ngọc xoay người, cô sợ hành động này của cô làm anh mất tập trung nên chủ động rời đi trước chỉ là chưa kịp định hình thì bàn tay bị anh kéo lại, giây tiếp theo cả người cô bị anh bế lên bàn làm việc.
“Hôm nay em ở lại phòng Nguyệt Cầm, anh ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon!”
Ngủ ngon thế quái nào được, cả một tháng anh vì thiếu hơi vợ mà mất ngủ, sắp xếp mãi mới có thể về được vậy mà ai dè đâu phải nằm một mình trong chiếc giường rộng lớn này. Cả con nhỏ Nguyệt Cầm kia nữa, dù biết là con bé có chuyện buồn nhưng vợ người ta qua đó một hai ngày còn chấp nhận đằng này gần cả tuần trời rồi, anh cũng biết khó chịu chứ.
Hứa thiếu gia ngày ngày buồn bực không yên, trừ khoảng thời gian anh đón cô từ CLB võ thuật về ra thì những khoảng trống còn lại hầu như còn chẳng được chạm mặt.
Về phía Dương Tùng Quân, anh đã cho người đi điều tra. Ba năm trước khi nhận được số tiền lớn từ bố mẹ anh thì đã rời khỏi đây, không bao lâu thì kết hôn, chỉ là hai người họ làm mọi cách cũng không thể có con, vậy nên từ lâu đã chẳng còn mặn mà với chuyện này nữa, không ngờ kì tích lại xảy ra vào hiện tại, đáng tiếc…
Dương Tùng Quân sau khi tiêu hết số tiền kia thì túng quẫn, hết cách nên quay lại tìm Nguyệt Cầm, nếu mọi chuyện đúng theo kế hoạch của hắn thì sau khi lấy được số tiền lớn từ em gái anh sẽ kéo theo vợ mình bỏ trốn vậy mà không ngờ ngày cuối cùng lại bị cô vợ phá đám.
Người như hắn ta sau khi trải qua cuộc sống không cần lo nghĩ thì chỉ muốn lánh nặng tìm nhẹ. Vậy nên đút lót vào được chi nhánh của một công ty bất động sản thế nhưng hắn lại lợi dụng điều đó để giả con dấu, tài liệu và giấy tờ quan trọng của công ty để làm ăn phi pháp. Tất cả đều được anh thu thập đầy đủ bằng chứng, bây giờ chỉ chờ ngày hắn lãnh hậu quả mà thôi.
Bây giờ đã là giữa tháng sáu, mặt trời như một quả cầu lửa tỏa nhiệt liên tục. Khi hoàng hôn buông xuống, nắng vàng được tô đậm hơn, áng mây bồng bềnh trên trời cao được phủ màu đỏ cam đẹp mắt. Hứa Nguyệt Cầm ngồi trên chiếc xích đu trắng, đưa tầm mắt nhìn mọi thứ tối dần. Cô đã nghe tin tức của người đàn ông kia từ anh trai, cũng không biết cảm xúc hiện tại của bản thân là gì, hỗn độn, rối rắm và còn có chút vô cảm.
Trước mắt cô chợt hiện lên giọt nước mắt của mẹ, vì sự hỗn hào của cô mà bà ấy lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Vậy mà cô còn từng cảm thấy họ nhận lại sự ghẻ lạnh của cô là do họ xứng đáng, cô đúng là một kẻ bất hiếu, thật sự không xứng được tha thứ.
Từ phía xa, có một đôi vợ chồng trung tuổi đang tiến lại gần, tại sao họ lại giống bố mẹ cô đến lạ. Ồ, không, họ thực sự là bố mẹ của cô, họ đang lại gần đây chỉ là… một đứa con gái đáng đánh như cô thực sự không có tư cách để đối diện.
Hứa Nguyệt Cầm dè dặt đứng dậy, nén nước mắt xoay người. Cô đi được hai bước thì giọng nói dịu dàng quen thuộc của mẹ lọt vào tai:
- Con gái, con muốn trốn tránh bố mẹ đến bao giờ, bố mẹ biết sai rồi, năm xưa là bố mẹ không tôn trọng con, kìm kẹp con, con tha thứ cho hai ông bà già này được không?
Từ khóe mắt cô lăn xuống một dòng lệ ấm, sau đó từng dòng, từng dòng thi nhau lã chã tuôn rơi. Người sai là cô, trăm sai ngàn sai là do cô, sao có thể để mẹ xin lỗi cô chứ. Họ vì cô mà trăn trở bao nhiêu năm trời, cô còn nhớ khi đó bố mẹ quyết định chuyển sang nước ngoài cũng đều là vì cô, còn cô thì sao? Bỏ tất cả công việc bên đó để tránh mặt bố mẹ, tránh mặt những người thực sự quan tâm cô từ tận đáy lòng. Nguyệt Cầm cắn môi ngăn tiếng khóc nhưng bờ vai run rẩy liên tục đã không ngừng tố cáo. Cuối cùng cô chẳng thể kìm được quay người quỳ xuống ôm lấy chân mẹ nức nở:
- Huhu, mẹ không có lỗi gì hết, đều là lỗi của con! Là con gái bất hiếu, lớn thế này rồi còn để bố mẹ phải phiền lòng, con thực sự không xứng là con của bố mẹ… huhu.
Trần Huệ Như vội đỡ con gái dậy, nâng niu như một vật trân quý, con gái của bà, nó đau một thì bà đau mười. Trên đời này làm gì có mẹ nào mà không thương con, mắng chửi con âu cũng chỉ là mong sao cho chúng có thể đi đúng hướng.
- Con gái lớn rồi, chỉ cần mẹ thôi!
- Huhu, bố… con sai rồi!
Hứa Nguyên Hoàng xoa đầu con gái, mắt ông đỏ lên, giọng nói trầm ấm hết mức cưng chiều.
- Không trách con, ai cũng từng mắc sai lầm, nhận ra và sửa chữa được là tốt rồi!
Gia đình ba người ôm nhau khóc một hồi lâu, sau tất cả đã thấu hiểu tất thảy những nỗi trăn trở. Vậy mới nói thứ có thể chữa lành vết thương cho con người là thời gian, thứ giải tỏa hiểu lầm cũng chính là thời gian…
…
Trời cũng sẩm tối, hôm nay do thầy có công việc đột xuất nên cô không phải tới CLB, biết tin anh lập tức tới đón cô về nhà. Cả hai vừa bước tới ngưỡng cửa thì nghe thấy âm thanh cười đùa bên trong, không khí vô cùng ấm áp. Cánh cửa mở rộng, anh ôm eo cô bước vào, hai người đang ngồi ở phong khách kia không phải là bố mẹ chồng của cô sao?
- Bố, mẹ, hai người về lúc nào sao không trước với con một tiếng, con vẫn chưa kịp chuẩn bị gì cả!
Trần Huệ Như nhìn thấy cô thì mỉm cười, liền chạy tới chỗ cô đang đứng:
- Con bé này dạo này có da có thịt rồi xinh gái quá, đợt trước cứ ốm trơ xương ra thôi, đã vậy con còn lười ăn nữa, cứ được vài miếng chống chế trước mặt hai ông bà già này rồi buông đũa, trông xót ơi là xót!
Trương Cẩm Ngọc ngại ngùng gãi gãi đầu, ngày nào anh cũng ép cô phải ăn, không béo mới lạ.
Rồi bà kéo cô ra ghế, không để tâm thấy khuôn mặt đứa con trai cưng đang tối sầm. Sao ai cũng muốn cướp vợ từ tay anh vậy?
Cả nhà đầy đủ thành viên tụ lại ở phòng khách, ngồi nói chuyện trên trời dưới đất tựa như chưa từng có những xích mích xung đột.
- Thằng Khải dạo này chắc tẩm bổ cho cái Ngọc nhiều?
- Con có lúc nào không tốt với cô ấy?
Mẹ nhìn anh, thẳng thắn vạch trần:
- Mày lừa ai, mẹ đẻ ra mày, chẳng qua con dâu mẹ hiền nên mới không nói lại.
Anh nghe xong câu này chỉ có thể cười gượng bởi nếu như không tận mắt chứng kiến cảnh cô tẩn cho Dương Tùng Quân một trận bán sống bán chết thì bây giờ đây chắc chắn anh sẽ tin lời mẹ.
- Hôm nay bố mẹ về đột ngột, chi bằng đi ăn nhà hàng cho tiện, mẹ đặt bàn rồi!
Sau lời đề nghị đó thì cả gia đình cùng nhau lái xe tới nhà hàng dùng bữa. Trong suốt quá trình ăn, anh rất tự nhiên gắp thức ăn cho cô, làm cô ngượng chín mặt.
Trở về nhà thì gần mười giờ đêm, Nguyệt Cầm đã ổn định tinh thần nên cảm ơn cô thời gian qua đã ở cạnh, còn nói cô nên về phòng cùng anh nếu không anh sẽ buồn, còn bố mẹ thì ngủ ở phòng riêng bên cạnh phòng của Nguyệt Cầm. Cô tuy có cảm giác ngại ngùng nhưng cô em chồng của cô giờ đây khá phần nào hơn cũng khiến cô cảm thấy an tâm.
Cạch.
Đập vào mắt cô là con gấu bông màu hồng được đặt ở vị trí ngủ của anh, cô không nghĩ nhiều, chỉ bật cười vì nhìn đi nhìn lại vẫn thấy con gấu này thật lạc quẻ với căn phòng. Trương Cẩm Ngọc lấy chiếc váy ngủ lụa dài tới khuỷu chân rồi đi vào phòng tắm. Thời tiết dạo này nóng nực, hơn nữa có con gấu chắn ngang chắc anh không ôm cô đâu nhỉ?
Khi rời khỏi phòng tắm đã là chuyện của hai mươi phút sau, mái tóc dài ngang eo được cô búi gọn lên để tránh nước nhưng vì vội nên những sợi tóc con cứ rũ xuống tăng thêm vài phần gợi cảm. Tại bàn làm việc, anh vẫn tập trung gõ phím, cô sợ anh mệt nên chủ động rót một cốc nước ra cho anh, lẳng lẳng để trên bàn làm việc. Trương Cẩm Ngọc xoay người, cô sợ hành động này của cô làm anh mất tập trung nên chủ động rời đi trước chỉ là chưa kịp định hình thì bàn tay bị anh kéo lại, giây tiếp theo cả người cô bị anh bế lên bàn làm việc.