Chương 74: Ngọt ngào
Tối đó cô đi tập Taekwondo về muộn, thông thường sẽ là anh tới đón nhưng cô nghĩ ngày mai anh đi công tác nên sẽ rất bận vậy nên cô chủ động bắt xe.
Bước ra ngoài sảnh, Trương Cẩm Ngọc bất ngờ khi thấy biển số xe quen thuộc. Đôi mắt nhất thời mở rộng rồi rưng rưng. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng dáng thiếu nữ in xuống mặt đất bất động còn chiếc Mercedes phía xa đã xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông mở cửa xe bước ra, trên tay còn cầm theo một chiếc túi xinh xinh.
Hứa Nguyên Khải bước về phía cô mỉm cười, nụ cười như ánh dương xua tan bóng tối, sáng hơn cả ánh đèn đường vàng cam mờ ảo.
Chiếc khăn mùi xoa không biết đã chuẩn bị từ lúc nào, bàn tay to lớn khẽ đưa lên lau những vệt mồ hôi chưa kịp bị gió hạ thổi bay đọng lại trên khuôn mặt cô.
- Có mệt không?
- Không mệt lắm.
Anh cười rồi đưa chiếc túi xinh xinh lên trước mắt cô.
- Cho em!
Trương Cẩm Ngọc nhận lấy, tò mò mở ra. Bên trong là một ly nước ép và một ít bánh ngọt được đóng gói rất dễ thương.
- Cảm ơn anh!
Hứa Nguyên Khải đưa ngón trỏ chỉ lên má mình rồi cười đểu cáng:
- Hôn một cái là được!
Nhìn bộ dạng không nên nết này của anh cô nguýt anh một cái rồi bỏ đi, bao nhiêu cảm động ban nãy đều chuyển sang cảm lạnh.
Cô lấy cốc nước ép ra cắm ống hút đưa lên miệng còn người đàn ông kia thản nhiên ôm eo cô bước đi. Dường như đã quen với việc này nên cô lười biếng không đẩy anh ra nữa.
Khi xe lăn bánh, cô vẫn vô tư uống nước mà không để ý tới đôi mắt đầy tình ý kia thi thoảng lại hướng về phía mình.
Cốc nước ép vơi đi phân nửa, cả hai vẫn im lặng nhưng không khí lúc này không phải là ngột ngạt khó chịu mà chính là ngại ngùng. Cô muốn mời anh uống nước chỉ là nghĩ tới mình đã chạm môi vào ống hút rồi nên lại thôi.
Trương Cẩm Ngọc ôm ly nước ép trong tay rồi nhìn mấy chiếc bánh ngọt xin xắn đắn đo một hồi lâu. Cuối cùng cô mím môi một cái rồi đóng túi bánh lại đặt lên kệ.
Ly nước ép trong tay đột nhiên biến mất, Trương Cẩm Ngọc giật mình nhìn sang bên cạnh. Người đàn ông kia thản nhiên uống như không có gì, cô lắp bắp:
- L…ly nước đó em uống qua rồi!
- Ừ!
Ừ là sao? Là anh biết ly nước đó cô đã chạm qua mà anh vẫn uống? Anh không chê sao?
- Em ăn bánh đi, là vị dâu!
Hình như… đây là vị mà cô thích nhất thì phải, sao anh lại biết nhỉ? Có điều bây giờ đêm rồi, ăn nữa cô sẽ béo.
- Em không đói!
- Em có thế nào anh cũng không chê em.
Hứa Nguyên Khải thật biết điều khiển trái tim người khác, mặt cô bất giác đỏ lên vội quay đầu nhìn đường phố.
…
Khi trở về nhà, anh và cô cùng nhau ăn khuya một chút. Anh đẩy túi bánh ngọt tới trước mặt cô ý muốn cô nếm thử. Cô đưa tay sờ vào cái má hốc hác đã chuyển thành bánh bao từ bao giờ rồi đưa mắt nhìn anh.
- Thử đi, anh ăn cùng em!
Nói rồi anh đưa cho cô một chiếc, bản thân cũng cầm lên cho vào miệng. Trương Cẩm Ngọc thuận theo anh cắn thử, vị ngọt dịu nhẹ hoà cùng hương dâu tây thơm thơm tạo một cảm giác đê mê chưa từng thấy. Ngon quá đi mất!
Định mở miệng cảm ơn thì lại nhớ tới câu bông đùa ban nãy nên đành cô nở nụ cười thay thế. Hứa Nguyên Khải cũng bất giác cười theo rồi nhét thêm một chiếc bánh nữa vào miệng cô vợ nhỏ.
Sau khi anh và cô dùng bữa xong thì lên lầu vệ sinh cá nhân. Cô nhìn đồng hồ bây giờ đã điểm số chín nên tranh thủ ngồi làm bài tập một chút. Hứa Nguyên Khải cũng ngồi trên giường giải quyết công việc riêng, không khí cũng vì đó mà rơi vào im lặng.
Sau khi xong xuôi, Trương Cẩm Ngọc thu dọn sách vở. Anh đã thay cho cô một một chiếc balo mới, cái cũ kia cô tìm mãi mà không tìm nổi, cô cũng không buồn từ chối nữa vì dù thế nào anh cũng ép cô phải nhận cho bằng được.
Đôi mắt sâu thẳm như đại dương kia vẫn luôn chăm chú vào màn hình vi tính. Đắn đo một lúc, cô bạo dạn tiến tới gần anh hỏi khẽ:
- Anh đã chuẩn bị gì chưa?
Tiếng gõ phím vẫn lách cách đều đặn hoà cùng với giọng nói trầm thấp.
- Em ngủ đi, lát nữa anh sắp xếp sau!
- Anh để vali ở đâu?
Động tác gõ phím dừng lại, anh hướng mắt lên nhìn cô rồi nở nụ cười rất bí hiểm. Cô sắp vali cho anh giống như hành động thực thụ của một người vợ giúp chồng mình khi đi công tác vậy, anh không cười mới lạ.
- Anh cười gì vậy?
- Không có gì, vali anh để ở tủ đồ góc bên phải, nếu có thể em sắp luôn đồ của em vào cùng cũng được.
Dạo này anh rất hay bông đùa cô kiểu này, cô chỉ nguýt anh một cái rồi tới tủ lấy vali. Tiếng khoá kéo vang lên roẹt một cái rồi được mở ra. Cô lấy quần áo trong tủ ra rồi gấp gọn lại cho vào vali, một bộ bàn chải đánh răng và khăn mặt mới đặt vào ngăn riêng. Xong xuôi tất cả Trương Cẩm Ngọc lại bần thần một lúc, cô có nên giúp anh luôn không? Nếu không giúp thì lại phiền tới anh còn nếu giúp thì…
Cuối cùng cô mắt nhắm mắt mở kéo ngăn tủ nhỏ ra.
Ặc! Đồ lót nam, lại còn cỡ 4XL!
Tình huống quái quỷ gì đây? Trương Cẩm Ngọc cố trấn tĩnh hít một hơi thật sâu rồi bốc một nắm cho vội vào vali kéo khoá lại. Doạ chết cô rồi!
Chỉ là cô không biết mọi hành động của cô tất cả đều thu vào tầm mắt của anh không sót một chi tiết nào!
Trương Cẩm Ngọc xoay người toan đóng cửa tủ thì cô thấy ngăn tủ bên phải anh từng cấm cô động vào, chắc trong này là vật quan trọng của cô ấy cho anh nhỉ? Nếu là vậy cô không nên tò mò thì hơn!
Khép vội cửa tủ lại, tâm trạng cô rối bời thầm căn dặn bản thân đừng ảo tưởng hão huyền, anh ấy đối xử dịu dàng với mày chỉ là do anh ấy là người tốt, khi người trong lòng anh ấy trở về thì mày hãy nên biết đường tự giác kí vào đơn ly hôn rồi rời khỏi đây đi.
Chỉ là trước khi cô ấy trở lại cô có thể thích anh không dù cho anh không thích mình, dù anh chỉ coi cô như một vị bằng hữu chung phòng?
Cô không vào giường mà tiến về phía bàn làm việc lấy ra một xập giấy, cô muốn vẽ vời một chút. Nhưng khi bút chì gỗ ma sát trên mặt giấy nhám lại chẳng hiện lên bất cứ hình thù gì, chỉ là những nét loằng ngoằng khó hiểu.
Bỏ vội tập giấy vào vị trí cũ rồi trèo lên giường. Anh vẫn tập trung làm việc, cô nhắm mắt lại trằn trọc
Tới khi chuẩn bị vào giấc, cô cảm nhận được trán mình có hơi ấm quen thuộc lướt qua, âm thanh trầm thấp vang lên đầy tình tứ.
- Anh yêu em!
Bước ra ngoài sảnh, Trương Cẩm Ngọc bất ngờ khi thấy biển số xe quen thuộc. Đôi mắt nhất thời mở rộng rồi rưng rưng. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng dáng thiếu nữ in xuống mặt đất bất động còn chiếc Mercedes phía xa đã xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông mở cửa xe bước ra, trên tay còn cầm theo một chiếc túi xinh xinh.
Hứa Nguyên Khải bước về phía cô mỉm cười, nụ cười như ánh dương xua tan bóng tối, sáng hơn cả ánh đèn đường vàng cam mờ ảo.
Chiếc khăn mùi xoa không biết đã chuẩn bị từ lúc nào, bàn tay to lớn khẽ đưa lên lau những vệt mồ hôi chưa kịp bị gió hạ thổi bay đọng lại trên khuôn mặt cô.
- Có mệt không?
- Không mệt lắm.
Anh cười rồi đưa chiếc túi xinh xinh lên trước mắt cô.
- Cho em!
Trương Cẩm Ngọc nhận lấy, tò mò mở ra. Bên trong là một ly nước ép và một ít bánh ngọt được đóng gói rất dễ thương.
- Cảm ơn anh!
Hứa Nguyên Khải đưa ngón trỏ chỉ lên má mình rồi cười đểu cáng:
- Hôn một cái là được!
Nhìn bộ dạng không nên nết này của anh cô nguýt anh một cái rồi bỏ đi, bao nhiêu cảm động ban nãy đều chuyển sang cảm lạnh.
Cô lấy cốc nước ép ra cắm ống hút đưa lên miệng còn người đàn ông kia thản nhiên ôm eo cô bước đi. Dường như đã quen với việc này nên cô lười biếng không đẩy anh ra nữa.
Khi xe lăn bánh, cô vẫn vô tư uống nước mà không để ý tới đôi mắt đầy tình ý kia thi thoảng lại hướng về phía mình.
Cốc nước ép vơi đi phân nửa, cả hai vẫn im lặng nhưng không khí lúc này không phải là ngột ngạt khó chịu mà chính là ngại ngùng. Cô muốn mời anh uống nước chỉ là nghĩ tới mình đã chạm môi vào ống hút rồi nên lại thôi.
Trương Cẩm Ngọc ôm ly nước ép trong tay rồi nhìn mấy chiếc bánh ngọt xin xắn đắn đo một hồi lâu. Cuối cùng cô mím môi một cái rồi đóng túi bánh lại đặt lên kệ.
Ly nước ép trong tay đột nhiên biến mất, Trương Cẩm Ngọc giật mình nhìn sang bên cạnh. Người đàn ông kia thản nhiên uống như không có gì, cô lắp bắp:
- L…ly nước đó em uống qua rồi!
- Ừ!
Ừ là sao? Là anh biết ly nước đó cô đã chạm qua mà anh vẫn uống? Anh không chê sao?
- Em ăn bánh đi, là vị dâu!
Hình như… đây là vị mà cô thích nhất thì phải, sao anh lại biết nhỉ? Có điều bây giờ đêm rồi, ăn nữa cô sẽ béo.
- Em không đói!
- Em có thế nào anh cũng không chê em.
Hứa Nguyên Khải thật biết điều khiển trái tim người khác, mặt cô bất giác đỏ lên vội quay đầu nhìn đường phố.
…
Khi trở về nhà, anh và cô cùng nhau ăn khuya một chút. Anh đẩy túi bánh ngọt tới trước mặt cô ý muốn cô nếm thử. Cô đưa tay sờ vào cái má hốc hác đã chuyển thành bánh bao từ bao giờ rồi đưa mắt nhìn anh.
- Thử đi, anh ăn cùng em!
Nói rồi anh đưa cho cô một chiếc, bản thân cũng cầm lên cho vào miệng. Trương Cẩm Ngọc thuận theo anh cắn thử, vị ngọt dịu nhẹ hoà cùng hương dâu tây thơm thơm tạo một cảm giác đê mê chưa từng thấy. Ngon quá đi mất!
Định mở miệng cảm ơn thì lại nhớ tới câu bông đùa ban nãy nên đành cô nở nụ cười thay thế. Hứa Nguyên Khải cũng bất giác cười theo rồi nhét thêm một chiếc bánh nữa vào miệng cô vợ nhỏ.
Sau khi anh và cô dùng bữa xong thì lên lầu vệ sinh cá nhân. Cô nhìn đồng hồ bây giờ đã điểm số chín nên tranh thủ ngồi làm bài tập một chút. Hứa Nguyên Khải cũng ngồi trên giường giải quyết công việc riêng, không khí cũng vì đó mà rơi vào im lặng.
Sau khi xong xuôi, Trương Cẩm Ngọc thu dọn sách vở. Anh đã thay cho cô một một chiếc balo mới, cái cũ kia cô tìm mãi mà không tìm nổi, cô cũng không buồn từ chối nữa vì dù thế nào anh cũng ép cô phải nhận cho bằng được.
Đôi mắt sâu thẳm như đại dương kia vẫn luôn chăm chú vào màn hình vi tính. Đắn đo một lúc, cô bạo dạn tiến tới gần anh hỏi khẽ:
- Anh đã chuẩn bị gì chưa?
Tiếng gõ phím vẫn lách cách đều đặn hoà cùng với giọng nói trầm thấp.
- Em ngủ đi, lát nữa anh sắp xếp sau!
- Anh để vali ở đâu?
Động tác gõ phím dừng lại, anh hướng mắt lên nhìn cô rồi nở nụ cười rất bí hiểm. Cô sắp vali cho anh giống như hành động thực thụ của một người vợ giúp chồng mình khi đi công tác vậy, anh không cười mới lạ.
- Anh cười gì vậy?
- Không có gì, vali anh để ở tủ đồ góc bên phải, nếu có thể em sắp luôn đồ của em vào cùng cũng được.
Dạo này anh rất hay bông đùa cô kiểu này, cô chỉ nguýt anh một cái rồi tới tủ lấy vali. Tiếng khoá kéo vang lên roẹt một cái rồi được mở ra. Cô lấy quần áo trong tủ ra rồi gấp gọn lại cho vào vali, một bộ bàn chải đánh răng và khăn mặt mới đặt vào ngăn riêng. Xong xuôi tất cả Trương Cẩm Ngọc lại bần thần một lúc, cô có nên giúp anh luôn không? Nếu không giúp thì lại phiền tới anh còn nếu giúp thì…
Cuối cùng cô mắt nhắm mắt mở kéo ngăn tủ nhỏ ra.
Ặc! Đồ lót nam, lại còn cỡ 4XL!
Tình huống quái quỷ gì đây? Trương Cẩm Ngọc cố trấn tĩnh hít một hơi thật sâu rồi bốc một nắm cho vội vào vali kéo khoá lại. Doạ chết cô rồi!
Chỉ là cô không biết mọi hành động của cô tất cả đều thu vào tầm mắt của anh không sót một chi tiết nào!
Trương Cẩm Ngọc xoay người toan đóng cửa tủ thì cô thấy ngăn tủ bên phải anh từng cấm cô động vào, chắc trong này là vật quan trọng của cô ấy cho anh nhỉ? Nếu là vậy cô không nên tò mò thì hơn!
Khép vội cửa tủ lại, tâm trạng cô rối bời thầm căn dặn bản thân đừng ảo tưởng hão huyền, anh ấy đối xử dịu dàng với mày chỉ là do anh ấy là người tốt, khi người trong lòng anh ấy trở về thì mày hãy nên biết đường tự giác kí vào đơn ly hôn rồi rời khỏi đây đi.
Chỉ là trước khi cô ấy trở lại cô có thể thích anh không dù cho anh không thích mình, dù anh chỉ coi cô như một vị bằng hữu chung phòng?
Cô không vào giường mà tiến về phía bàn làm việc lấy ra một xập giấy, cô muốn vẽ vời một chút. Nhưng khi bút chì gỗ ma sát trên mặt giấy nhám lại chẳng hiện lên bất cứ hình thù gì, chỉ là những nét loằng ngoằng khó hiểu.
Bỏ vội tập giấy vào vị trí cũ rồi trèo lên giường. Anh vẫn tập trung làm việc, cô nhắm mắt lại trằn trọc
Tới khi chuẩn bị vào giấc, cô cảm nhận được trán mình có hơi ấm quen thuộc lướt qua, âm thanh trầm thấp vang lên đầy tình tứ.
- Anh yêu em!