Chương 72: Say rượu hay say tình
Giọng nói này quen thuộc quá, làm trái tim của cô chợt thổn thức. Hơi men quấn lấy mùi hương nam tính lẳng lặng vẽ lên một bóng hình. Có phải cô đang mơ không? Sao anh có thể xuất hiện ở đây được.
Câu trả lời không quá lớn nhưng lại đầy nội lực kia không chỉ khiến Đàm Khương Doãn đứng hình mà toàn bộ quan khách ở đó phải dõi mắt về phía họ. Hạo Nam cười ma mãnh đứng một góc như đang xem kịch hay, chờ mãi cuối cùng giờ mới tới, tốn bao nhiêu công cậu bày trò gán ghép.
Nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh khiến cô an tâm, tựa như những gì đang xảy đến chỉ là một giấc mơ vậy. Nhưng chỉ vài giây sau, khi định thần được điều diễn ra trước mắt cô hoảng hốt vội đẩy anh ra.
- G…giám đốc!
- Em gọi anh là gì?
Anh còn hỏi cô gọi anh là gì, chẳng lẽ phải gọi anh là chồng à?
- Đúng rồi, em phải gọi là chồng!
S…sao anh có thể đọc được suy nghĩ của cô vậy? Trương Cẩm Ngọc bị đoán trúng tim đen nên giật mình lặng lẽ lùi một bước rồi ngồi lại vị trí cũ. Với những tình huống thế này, cô cứ giả ngốc là tốt nhất.
Nền nhạc du dương vẫn vang vang trong căn phòng, các cặp đôi vui vẻ khiêu vũ nhưng đôi mắt của họ vẫn luôn dán chặt lên người đàn ông mới tới phủ đầy nét phong trần này. Đàm Khương Doãn biết điều nên lập tức tránh xa cô ra, bởi anh ta sợ đắc tội với phu nhân giám đốc có ngày công việc đột nhiên mất thì cũng có thể tự hiểu lí do.
Bàn tay nhỏ khẽ run rẩy, cô rót rượu ra ly vờ tránh ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình kia.
- Bình tĩnh nào, anh đâu có ăn thịt em.
Nhìn người ta như muốn ăn tươi nuốt sống thế kia mà nói không ăn thịt, anh lừa trẻ con chắc! Cô phải làm sao đây, nhìn thái độ của Hứa Nguyên Khải làm cô có cảm giác anh như đang muốn công bố với cả thế giới cô là vợ của anh ta vậy. Không thể, cô không muốn điều đó xảy ra!
- Hôm nay, em đẹp lắm!
Anh ta đang nói ai thế nhỉ? Trương Cẩm Ngọc nâng ly rượu lên dốc cạn như đang đang uống một cốc nước lọc. Chỉ có vậy, cô mới không bị đôi mắt câu hồn phách kia làm phân tâm.
Chợt Hạo Nam tiến lại gần, ngồi đối diện phía cô và Hứa Nguyên Khải. Trong mống mắt ẩn hiện lên tia giảo hoạt. Nhìn thoáng qua cũng biết trò con bò này là do Hạo Nam bày ra.
Cô nhìn cậu đầy hằn học, rốt cuộc ai mới là bạn của cậu ta vậy.
Nhưng việc Hạo Nam đang ngồi đối diện này vừa hay thuận nước đẩy thuyền, cô nhìn sang cậu ta bằng ánh mắt cầu cứu rồi đứng dậy vờ như bất ngờ:
- Nam à, mình tìm cậu mãi, cậu đã đi đâu vậy?
Cậu bạn đối diện hơi nhướn mày, bật cười thành tiếng. Trương Cẩm Ngọc đứng dậy tiến về phía Hạo Nam, cô nghĩ ở đây có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, người như Hứa Nguyên Khải chắc là không để tâm tới cô đâu.
Chỉ là… cô đã lầm! Chưa kịp xoay người bàn tay đã bị anh nắm chặt lấy, đôi mắt thâm trầm kia nhìn cô đầy tình ý.
Trái tim nhỏ bé bằng nắm tay trái kia như bị ai bóp nghẹt sau đó đập mạnh muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô thoát được anh, liệu có thoát của lưới tình do chính mình giăng ra không?
Nhạc vẫn vang lên lúc trầm lúc bổng nhưng mọi người đã không còn khiêu vũ nữa, những cặp mắt tò mò, hồi hộp và xen lẫn cả ghen tị đang hướng về phía của cô. Bây giờ phải làm sao đây?
Chợt Hạo Nam đứng dậy hướng về phía đám đông cười cười giải thích:
- Vợ chồng cô ấy giải quyết việc riêng thôi, mọi người đừng bận tâm!
Ách, cậu bạn cô bị gì vậy? Nói thế có khác nào công khai. Trương Cẩm Ngọc khẩn trương muốn giải thích nhưng lại bị kẻ nào đó chặn miệng trước.
- Chắc em mệt rồi, chúng ta về nhà thôi!
- K…không!
Cả cơ thể của cô bị anh nhấc bổng lên, ánh mắt của bao nhiêu con người ở đó vẫn luôn nhìn chằm chằm, thậm chí còn có nhiều người lấy cả máy ảnh chụp lại khiến cô buộc phải úp mặt vào lồng ngực của anh. Sự xuất hiện đột ngột này cô thật sự không ngờ tới.
Âm thanh xì xào bàn tán nhỏ dần rồi tắt ngúm, đến bây giờ xuất hiện trước mắt cô là xe của anh.
Hứa Nguyên Khải cẩn thận đặt cô ngồi vào ghế trước, anh cởi áo khoác ngoài rồi đắp cho cô sau đó đóng cửa vòng qua ghế lái. Hành động của anh rất nhanh và dứt khoát, đến khi tiếng động cơ vang lên cô mới dần sực tỉnh.
Ban nãy hình như cô có uống hơi nhiều nên bây giờ đầu óc có phần không tỉnh táo. Mặc dù biết bản thân có tửu lượng tốt nhưng uống rượu loại nặng thế này thì cô vẫn bị say.
Người ta nói con người khi say sẽ có rất nhiều hành động kì quặc nhưng bản thân họ lại không hề hay biết, giống như cô bây giờ đã bắt đầu lảm nhảm bên tai anh.
- Lái xe nhanh nhanh lên, anh có biết là…hức…tại anh mà tôi…thấy khó xử lắm không hả! Sao anh lại xuất hiện…sao anh lại xuất hiện!
- Anh…
- Anh không được cãi tôi…huhu…anh cãi tôi!
Cô gái này ban nãy còn bình thường vậy mà khi rượu ngấm lại xuất hiện một nhân cách khác thế này!
- Anh không cãi, anh không cãi em, anh cần em!
- Anh cần tôi à! Haha…cần con khỉ! Anh cần cô người yêu cũ của anh, cần mấy cô gái xinh đẹp ngoài kia…huhu…anh vốn dĩ không cần tôi, chỉ có một mình tôi ngu ngốc mà thôi huhu!
Mới giây trước còn cười mà giây sau đã khóc rồi, nhưng cái câu nói chỉ có mình cô ấy ngu ngốc là sao nhỉ? Nghĩa là cô ấy cần anh à?
Hứa Nguyên Khải chưa kịp thắc mắc, cô đã xổ ra một tràng dài.
- Anh là đồ khốn, Hứa Nguyên Khải anh là đồ xấu xa… anh đối xử tốt với tôi làm gì chứ! Anh đối tốt với tôi khiến tôi yêu thích anh…huhu, sau đó anh có thể một chân đạp hai thuyền đúng không? Hay anh coi tôi là một con ngốc…mặc anh điều khiển! Tôi sẽ không…huhu… không dành tình cảm cho anh nữa!
Trái tim anh đập đã nhanh nay là càng nhanh hơn. Cô ấy vừa nói thích anh sao? Người ta thường nói những câu nói trong lúc say đều là những lời thật lòng. Câu nói vô thức kia có lẽ là sự thật rồi, vậy là trong lòng cô ấy có vị trí dành cho anh phải không?
Hứa Nguyên Khải đưa tay chạm nhẹ qua gương mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng, khuôn miệng xinh xắn vẫn lẩm nhẩm mấy câu nói vô nghĩa.
- Tôi…sẽ không thích anh nữa, tôi thích ai không thích…huhu… lại đi thích một người không thích tôi huhu…thật ngu ngốc, đúng là ngu ngốc!
Nghe lời bộc bạch kia tim anh hẫng một nhịp, sao có thể chứ, nếu cô không muốn dành tình cảm cho anh nữa thì anh biết làm thế nào đây.
- Em không ngốc, người ngốc là anh!
Chiếc Porsche lướt qua căn trọ cũ cô từng ở, cây bằng lăng xơ xác ngày trước giờ đây đã nở hoa. Sắc tím khoe mình dưới ánh trăng hè sáng rực vẽ nên một khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp. Cánh hoa mỏng manh theo làn gió nhẹ đáp xuống mặt đất vừa lúc bóng dáng chiếc xe đã chạy vào màn đêm tĩnh mịch.
Hoa đã nở rồi, anh và cô có thể bước sang một trang mới không?
…
Cánh cửa vừa mở, Hứa Nguyệt Cầm thấy anh ẵm chị dâu trên tay mà cố nén cười. Anh trai cô vả mặt sớm quá, lần trước cô lỡ bỏ thuốc ông anh trai vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì, ngày hôm nay tình tứ thế này mà vẫn không thấy nữa thì chỉ có một cái kết luận thôi, đó là do anh cô kém.
Hứa Nguyên Khải trừng mắt nhìn em gái rồi đi lên trên lầu. Đôi mắt cô nhắm vẫn nhắm nghiền dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh. Nhẹ nhàng đặt cô vào giường lớn sau đó đắp cho cô một lớp chăn mỏng, xong xuôi anh mới xuống nhà pha một cốc nước chanh.
Câu trả lời không quá lớn nhưng lại đầy nội lực kia không chỉ khiến Đàm Khương Doãn đứng hình mà toàn bộ quan khách ở đó phải dõi mắt về phía họ. Hạo Nam cười ma mãnh đứng một góc như đang xem kịch hay, chờ mãi cuối cùng giờ mới tới, tốn bao nhiêu công cậu bày trò gán ghép.
Nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh khiến cô an tâm, tựa như những gì đang xảy đến chỉ là một giấc mơ vậy. Nhưng chỉ vài giây sau, khi định thần được điều diễn ra trước mắt cô hoảng hốt vội đẩy anh ra.
- G…giám đốc!
- Em gọi anh là gì?
Anh còn hỏi cô gọi anh là gì, chẳng lẽ phải gọi anh là chồng à?
- Đúng rồi, em phải gọi là chồng!
S…sao anh có thể đọc được suy nghĩ của cô vậy? Trương Cẩm Ngọc bị đoán trúng tim đen nên giật mình lặng lẽ lùi một bước rồi ngồi lại vị trí cũ. Với những tình huống thế này, cô cứ giả ngốc là tốt nhất.
Nền nhạc du dương vẫn vang vang trong căn phòng, các cặp đôi vui vẻ khiêu vũ nhưng đôi mắt của họ vẫn luôn dán chặt lên người đàn ông mới tới phủ đầy nét phong trần này. Đàm Khương Doãn biết điều nên lập tức tránh xa cô ra, bởi anh ta sợ đắc tội với phu nhân giám đốc có ngày công việc đột nhiên mất thì cũng có thể tự hiểu lí do.
Bàn tay nhỏ khẽ run rẩy, cô rót rượu ra ly vờ tránh ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình kia.
- Bình tĩnh nào, anh đâu có ăn thịt em.
Nhìn người ta như muốn ăn tươi nuốt sống thế kia mà nói không ăn thịt, anh lừa trẻ con chắc! Cô phải làm sao đây, nhìn thái độ của Hứa Nguyên Khải làm cô có cảm giác anh như đang muốn công bố với cả thế giới cô là vợ của anh ta vậy. Không thể, cô không muốn điều đó xảy ra!
- Hôm nay, em đẹp lắm!
Anh ta đang nói ai thế nhỉ? Trương Cẩm Ngọc nâng ly rượu lên dốc cạn như đang đang uống một cốc nước lọc. Chỉ có vậy, cô mới không bị đôi mắt câu hồn phách kia làm phân tâm.
Chợt Hạo Nam tiến lại gần, ngồi đối diện phía cô và Hứa Nguyên Khải. Trong mống mắt ẩn hiện lên tia giảo hoạt. Nhìn thoáng qua cũng biết trò con bò này là do Hạo Nam bày ra.
Cô nhìn cậu đầy hằn học, rốt cuộc ai mới là bạn của cậu ta vậy.
Nhưng việc Hạo Nam đang ngồi đối diện này vừa hay thuận nước đẩy thuyền, cô nhìn sang cậu ta bằng ánh mắt cầu cứu rồi đứng dậy vờ như bất ngờ:
- Nam à, mình tìm cậu mãi, cậu đã đi đâu vậy?
Cậu bạn đối diện hơi nhướn mày, bật cười thành tiếng. Trương Cẩm Ngọc đứng dậy tiến về phía Hạo Nam, cô nghĩ ở đây có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, người như Hứa Nguyên Khải chắc là không để tâm tới cô đâu.
Chỉ là… cô đã lầm! Chưa kịp xoay người bàn tay đã bị anh nắm chặt lấy, đôi mắt thâm trầm kia nhìn cô đầy tình ý.
Trái tim nhỏ bé bằng nắm tay trái kia như bị ai bóp nghẹt sau đó đập mạnh muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô thoát được anh, liệu có thoát của lưới tình do chính mình giăng ra không?
Nhạc vẫn vang lên lúc trầm lúc bổng nhưng mọi người đã không còn khiêu vũ nữa, những cặp mắt tò mò, hồi hộp và xen lẫn cả ghen tị đang hướng về phía của cô. Bây giờ phải làm sao đây?
Chợt Hạo Nam đứng dậy hướng về phía đám đông cười cười giải thích:
- Vợ chồng cô ấy giải quyết việc riêng thôi, mọi người đừng bận tâm!
Ách, cậu bạn cô bị gì vậy? Nói thế có khác nào công khai. Trương Cẩm Ngọc khẩn trương muốn giải thích nhưng lại bị kẻ nào đó chặn miệng trước.
- Chắc em mệt rồi, chúng ta về nhà thôi!
- K…không!
Cả cơ thể của cô bị anh nhấc bổng lên, ánh mắt của bao nhiêu con người ở đó vẫn luôn nhìn chằm chằm, thậm chí còn có nhiều người lấy cả máy ảnh chụp lại khiến cô buộc phải úp mặt vào lồng ngực của anh. Sự xuất hiện đột ngột này cô thật sự không ngờ tới.
Âm thanh xì xào bàn tán nhỏ dần rồi tắt ngúm, đến bây giờ xuất hiện trước mắt cô là xe của anh.
Hứa Nguyên Khải cẩn thận đặt cô ngồi vào ghế trước, anh cởi áo khoác ngoài rồi đắp cho cô sau đó đóng cửa vòng qua ghế lái. Hành động của anh rất nhanh và dứt khoát, đến khi tiếng động cơ vang lên cô mới dần sực tỉnh.
Ban nãy hình như cô có uống hơi nhiều nên bây giờ đầu óc có phần không tỉnh táo. Mặc dù biết bản thân có tửu lượng tốt nhưng uống rượu loại nặng thế này thì cô vẫn bị say.
Người ta nói con người khi say sẽ có rất nhiều hành động kì quặc nhưng bản thân họ lại không hề hay biết, giống như cô bây giờ đã bắt đầu lảm nhảm bên tai anh.
- Lái xe nhanh nhanh lên, anh có biết là…hức…tại anh mà tôi…thấy khó xử lắm không hả! Sao anh lại xuất hiện…sao anh lại xuất hiện!
- Anh…
- Anh không được cãi tôi…huhu…anh cãi tôi!
Cô gái này ban nãy còn bình thường vậy mà khi rượu ngấm lại xuất hiện một nhân cách khác thế này!
- Anh không cãi, anh không cãi em, anh cần em!
- Anh cần tôi à! Haha…cần con khỉ! Anh cần cô người yêu cũ của anh, cần mấy cô gái xinh đẹp ngoài kia…huhu…anh vốn dĩ không cần tôi, chỉ có một mình tôi ngu ngốc mà thôi huhu!
Mới giây trước còn cười mà giây sau đã khóc rồi, nhưng cái câu nói chỉ có mình cô ấy ngu ngốc là sao nhỉ? Nghĩa là cô ấy cần anh à?
Hứa Nguyên Khải chưa kịp thắc mắc, cô đã xổ ra một tràng dài.
- Anh là đồ khốn, Hứa Nguyên Khải anh là đồ xấu xa… anh đối xử tốt với tôi làm gì chứ! Anh đối tốt với tôi khiến tôi yêu thích anh…huhu, sau đó anh có thể một chân đạp hai thuyền đúng không? Hay anh coi tôi là một con ngốc…mặc anh điều khiển! Tôi sẽ không…huhu… không dành tình cảm cho anh nữa!
Trái tim anh đập đã nhanh nay là càng nhanh hơn. Cô ấy vừa nói thích anh sao? Người ta thường nói những câu nói trong lúc say đều là những lời thật lòng. Câu nói vô thức kia có lẽ là sự thật rồi, vậy là trong lòng cô ấy có vị trí dành cho anh phải không?
Hứa Nguyên Khải đưa tay chạm nhẹ qua gương mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng, khuôn miệng xinh xắn vẫn lẩm nhẩm mấy câu nói vô nghĩa.
- Tôi…sẽ không thích anh nữa, tôi thích ai không thích…huhu… lại đi thích một người không thích tôi huhu…thật ngu ngốc, đúng là ngu ngốc!
Nghe lời bộc bạch kia tim anh hẫng một nhịp, sao có thể chứ, nếu cô không muốn dành tình cảm cho anh nữa thì anh biết làm thế nào đây.
- Em không ngốc, người ngốc là anh!
Chiếc Porsche lướt qua căn trọ cũ cô từng ở, cây bằng lăng xơ xác ngày trước giờ đây đã nở hoa. Sắc tím khoe mình dưới ánh trăng hè sáng rực vẽ nên một khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp. Cánh hoa mỏng manh theo làn gió nhẹ đáp xuống mặt đất vừa lúc bóng dáng chiếc xe đã chạy vào màn đêm tĩnh mịch.
Hoa đã nở rồi, anh và cô có thể bước sang một trang mới không?
…
Cánh cửa vừa mở, Hứa Nguyệt Cầm thấy anh ẵm chị dâu trên tay mà cố nén cười. Anh trai cô vả mặt sớm quá, lần trước cô lỡ bỏ thuốc ông anh trai vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì, ngày hôm nay tình tứ thế này mà vẫn không thấy nữa thì chỉ có một cái kết luận thôi, đó là do anh cô kém.
Hứa Nguyên Khải trừng mắt nhìn em gái rồi đi lên trên lầu. Đôi mắt cô nhắm vẫn nhắm nghiền dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh. Nhẹ nhàng đặt cô vào giường lớn sau đó đắp cho cô một lớp chăn mỏng, xong xuôi anh mới xuống nhà pha một cốc nước chanh.