Chương 67: Bức vẽ trong giáo án
Trương Cẩm Ngọc lặng lẽ múc chén cháo nấm rồi đặt vào tay Nguyệt Cầm.
- Chị không nói về họ nữa, em ráng ăn một chút, đều là chị đích thân vào bếp, em không ăn chị sẽ buồn lắm đấy.
Đôi mắt u uất kia khẽ dao động rồi nâng chén cháo nóng lên ráng nuốt vài miếng. Sau khi Nguyệt Cầm ăn xong, cô vội đắp chăn rồi khuyên nhủ cô ấy chợp mắt một chút. Khi tiếng thở đều đều Trương Cẩm Ngọc mới thu dọn rồi rời đi.
Cô ngồi trong gian bếp rộng lớn đợi anh, trong lòng giăng đầy tơ rối. Tình yêu có thể khiến một người vô lo vô nghĩ như Nguyệt Cầm tiều tụy tới vậy sao? Thế giới của cô ấy từ trước tới nay trong mắt cô rất đẹp, chính là kiểu công chúa trong lâu đài ở truyện cổ tích vậy nhưng đến giờ cô mới biết hoá ra công chúa đứng bên cửa sổ ở nơi hoa lệ đó nhìn từ ngoài thì trông vô cùng hào nhoáng còn từ trong ngước ra lại là một khát khao tự do mãnh liệt. Cảm giác mong muốn tự do, chẳng phải cô là người rõ hơn ai hết hay sao?
Tiếng động cơ vang lên từ phía xa, cô đoán anh đã về nên chủ động ra mở cửa. Hứa Nguyên Khải bước vào, chiếc áo vest vắt trên tay phải, phong thái đạo mạo đi tới ngưỡng cửa.
- Hôm nay em chủ động ra đón anh luôn cơ à?
- Nếu không thích thì...
Câu nói dang dở bị anh chặn lại bằng một nụ hôn gấp gáp. Trời ơi, cô ngượng chết mất!
- Anh còn muốn thế này nữa!
- Hai chữ liêm sỉ anh biết viết như thế nào không?
Câu nói này chợt làm anh đứng tim, hình như trước đây anh làm tổn thương cô bằng cách mạt sát như thế này. Bây giờ nghe câu nói đó phát ra tự miệng cô dù biết là đùa cợt cũng khiến anh thập phần xót xa.
Hứa Nguyên Khải ôm lấy eo cô bước vào trong, chuyện cũ rồi, sau này anh dùng cả đời để bù đắp lại là được.
Sau khi dùng bữa, anh lên lầu làm việc. Chiếc máy tính vừa đặt trên bàn thì đập vào mắt anh là một tờ giấy Canson mỏng kẹp vào cuốn giáo án. Không lẽ cô vẫn trốn anh đi dạy sao? Còn dùng giấy vẽ để đánh dấu trang nữa chứ!
Hứa Nguyên Khải vội lật cuốn giáo án ra, nhưng bài giảng kia hình như đã dạy từ lâu, trang tiếp theo cũng không viết nữa, vết tích bút bi rất khô ráo vậy tờ giấy kia kẹp cái gì chứ?
Anh rút tờ giấy đó ra, trong đó là hình ảnh chân dung của một người đàn ông... Rất giống anh. Góc cuối tờ giấy còn kí tên Nancy, Nancy hình như là biệt danh của cô mà Hạo Nam từng nhắc tới. Vậy...
Cô ấy vẽ anh sao? Trong lòng Hứa Nguyên Khải bỗng chốc có một niềm hân hoan khó tả dâng lên từ đáy lòng. Điều này có nghĩa là trong lòng cô cũng có anh phải không nhỉ? Cứ nghĩ tới đây, môi mỏng bất giác vẽ lên một đường cong.
Sợ cô vào nên anh để rờ giấy vào vị trí cũ rồi gấp giáo án lại. Quả nhiên vừa xong xuôi thì nàng vợ của anh mở cửa phòng. Cô không nhìn anh, chỉ chạy vội lấy cuốn giáo án đó cất vào cặp. Điện thoại trong túi áo rớt ra, cô mặc kệ rồi đi vào nhà vệ sinh.
Nãy giờ anh ra vẻ không để tâm, chú ý tập trung làm việc, ngụy tạo cho bản thân một lớp mặt nạ nghiêm túc để qua mắt cô nhưng khi cô vừa đóng cửa nhà vệ sinh anh lại cười cười vô thức, ngăn thế nào cũng không được.
Chợt chuông điện thoại reo lên, hoá ra là máy của cô. Anh định để cô ra rồi nghe máy nhưng cái dòng chữ "Phi Long" kia cứ đập mặt mắt làm anh khó chịu. Hết An Chí Khiên rồi giờ tới Phi Long nào nữa đây. Hứa Nguyên Khải vờ như vô ý ấn vào nút nghe rồi bật loa ngoài, đầu dây bên kia quả nhiên phát ra tiếng của con trai.
- Chị, sao chị lại không tới dạy em nữa, chị không dạy em không muốn học ai hết. Em chỉ thích chị dạy thôi!
- ...
Thấy đầu dây bên kia không đáp, Phi Long tưởng chị giáo của mình cảm động trước lời bộc bạch chân thành của mình nên rất hùng hổ:
- Chị Ngọc, em thích chị, em rất thích chị, mẹ em nói chị có chồng rồi nhưng em còn lâu mới tin, chị làm bạn gái em được không?
Không thể chịu đựng được nữa, Hứa Nguyên Khải cầm máy lên "dạy dỗ" lại cậu nhóc này.
- E hèm, anh nói này, em còn nhỏ tập trung học hành đi nhé, vợ anh không quay lại đó dạy nữa đâu, dăm ba tuổi ranh yêu với chả đương, học đi! Lần sau còn tán vợ tôi thì biết tay tôi.
Tút!!!
Bực cả mình, chiếc điện thoại này nên đổi rồi, không thể để nhiều ong bướm vây quanh cô được.
Bình thường cô hiếm khi trang điểm phấn son anh cứ nghĩ sẽ ít kẻ dòm ngó chú ý nhưng thật không ngờ sức hút lại lớn như vậy. À nhưng chẳng phải anh cũng bị sức hút đó cuốn vào sao? Chẳng trách...
Trương Cẩm Ngọc bước ra ngoài, cô nhìn anh. Khuôn mặt lãnh đạm ấy vẫn chăm chú vào chiếc máy tính. Cô nhặt chiếc điện thoại lên, cũng không thấy có gì bất thường. Thật may trưa nay cậu nhóc kia không gọi làm phiền cô, ngày nào cũng em thích chị làm cô đau hết cả đầu.
Vội đặt lại máy xuống bàn, cô vẫn chưa kịp định thần thì một "tai nạn" xảy đến. Chẳng hiểu kiểu gì xuất hiện cái bình nước đổ ngập cái điện thoại lỗi thời. Cô hốt hoảng nhặt nó lên ra sức vẩy sạch nước rồi lau chùi còn Hứa Nguyên Khải thì đứng đó làm ra vẻ mặt vô tội.
Thấy có gì đó không đúng cô liền chất vấn anh:
- Nè, anh cố ý đúng không?
- Ơ, không phải, tay anh không may quẹt qua mà thôi. A...anh xin lỗi, chiều nay sẽ đền bù cho em.
Cái quái gì vậy? Rõ ràng là anh ta đang cố ý. Cái điện thoại chí cốt của cô vậy mà lại bị nước làm hỏng. Bình thường cô còn không dám mang vào nhà tắm vậy mà tên khốn này dám...
Cô lườm anh, bực dọc thầm mắng vài câu. Rốt cuộc anh ta đang muốn làm cái gì đây?
...
Chiều hôm đó, anh nói cô cần phải thực hiện lời hứa của mình. Hứa cái gì vậy trời? Cô còn chẳng nhớ rõ, chỉ biết anh kéo cô lên xe rồi phóng đi.
Đầu tiên anh dẫn cô vào cửa hàng điện thoại, lấy chiếc mẫu mới nhất rồi đi thanh toán. Hành động rất nhanh và dứt khoát tới nỗi cô chưa kịp từ chối lẫn nghe thấy giá cả thì đã thấy chiếc điện thoại đó xuất hiện trên tay mình.
Môi mấp máy định nói gì đó nhưng anh đã vội kéo cô đi. Chiếc Mercedes Maybach dừng lại ở quán cafe cô hay làm. Một mình anh ra ngoài, khoá luôn chốt xe rồi bước vào bên trong, cô mở thế nào cũng không ra ngoài được. Lúc sau trở ra, anh hờ hững chốt câu:
- Vậy là được rồi, từ giờ tất cả buổi chiều của em đều không vướng bận gì nữa.
Cái gì đang xảy ra vậy? Ý cả anh chẳng lẽ là...
- Anh xin nghỉ cho em luôn rồi, chuyên tâm thực hiện lời đã hứa đi, cố gắng trả ơn cho tốt.
- Anh điên hả, sao anh dám tự ý quyết định cuộc đời của tôi.
Khuôn mặt lãng tử kia vẫn thản nhiên lái xe, trong ánh mắt hiện lên sự phấn khích không tên. Cô bất lực nhưng chẳng thể làm gì, mặc kệ cho anh ta giở trò. Ngồi xe lâu như thế không biết Hứa Nguyên Khải tính đưa cô đi đâu nữa.
Khi bánh xe dừng hẳn, đập vào mắt cô là dòng chữ "Câu lạc bộ võ thuật".
- Anh tính đưa tôi đi xem múa võ à?
- Không, là học võ, Taekwondo!
- Chị không nói về họ nữa, em ráng ăn một chút, đều là chị đích thân vào bếp, em không ăn chị sẽ buồn lắm đấy.
Đôi mắt u uất kia khẽ dao động rồi nâng chén cháo nóng lên ráng nuốt vài miếng. Sau khi Nguyệt Cầm ăn xong, cô vội đắp chăn rồi khuyên nhủ cô ấy chợp mắt một chút. Khi tiếng thở đều đều Trương Cẩm Ngọc mới thu dọn rồi rời đi.
Cô ngồi trong gian bếp rộng lớn đợi anh, trong lòng giăng đầy tơ rối. Tình yêu có thể khiến một người vô lo vô nghĩ như Nguyệt Cầm tiều tụy tới vậy sao? Thế giới của cô ấy từ trước tới nay trong mắt cô rất đẹp, chính là kiểu công chúa trong lâu đài ở truyện cổ tích vậy nhưng đến giờ cô mới biết hoá ra công chúa đứng bên cửa sổ ở nơi hoa lệ đó nhìn từ ngoài thì trông vô cùng hào nhoáng còn từ trong ngước ra lại là một khát khao tự do mãnh liệt. Cảm giác mong muốn tự do, chẳng phải cô là người rõ hơn ai hết hay sao?
Tiếng động cơ vang lên từ phía xa, cô đoán anh đã về nên chủ động ra mở cửa. Hứa Nguyên Khải bước vào, chiếc áo vest vắt trên tay phải, phong thái đạo mạo đi tới ngưỡng cửa.
- Hôm nay em chủ động ra đón anh luôn cơ à?
- Nếu không thích thì...
Câu nói dang dở bị anh chặn lại bằng một nụ hôn gấp gáp. Trời ơi, cô ngượng chết mất!
- Anh còn muốn thế này nữa!
- Hai chữ liêm sỉ anh biết viết như thế nào không?
Câu nói này chợt làm anh đứng tim, hình như trước đây anh làm tổn thương cô bằng cách mạt sát như thế này. Bây giờ nghe câu nói đó phát ra tự miệng cô dù biết là đùa cợt cũng khiến anh thập phần xót xa.
Hứa Nguyên Khải ôm lấy eo cô bước vào trong, chuyện cũ rồi, sau này anh dùng cả đời để bù đắp lại là được.
Sau khi dùng bữa, anh lên lầu làm việc. Chiếc máy tính vừa đặt trên bàn thì đập vào mắt anh là một tờ giấy Canson mỏng kẹp vào cuốn giáo án. Không lẽ cô vẫn trốn anh đi dạy sao? Còn dùng giấy vẽ để đánh dấu trang nữa chứ!
Hứa Nguyên Khải vội lật cuốn giáo án ra, nhưng bài giảng kia hình như đã dạy từ lâu, trang tiếp theo cũng không viết nữa, vết tích bút bi rất khô ráo vậy tờ giấy kia kẹp cái gì chứ?
Anh rút tờ giấy đó ra, trong đó là hình ảnh chân dung của một người đàn ông... Rất giống anh. Góc cuối tờ giấy còn kí tên Nancy, Nancy hình như là biệt danh của cô mà Hạo Nam từng nhắc tới. Vậy...
Cô ấy vẽ anh sao? Trong lòng Hứa Nguyên Khải bỗng chốc có một niềm hân hoan khó tả dâng lên từ đáy lòng. Điều này có nghĩa là trong lòng cô cũng có anh phải không nhỉ? Cứ nghĩ tới đây, môi mỏng bất giác vẽ lên một đường cong.
Sợ cô vào nên anh để rờ giấy vào vị trí cũ rồi gấp giáo án lại. Quả nhiên vừa xong xuôi thì nàng vợ của anh mở cửa phòng. Cô không nhìn anh, chỉ chạy vội lấy cuốn giáo án đó cất vào cặp. Điện thoại trong túi áo rớt ra, cô mặc kệ rồi đi vào nhà vệ sinh.
Nãy giờ anh ra vẻ không để tâm, chú ý tập trung làm việc, ngụy tạo cho bản thân một lớp mặt nạ nghiêm túc để qua mắt cô nhưng khi cô vừa đóng cửa nhà vệ sinh anh lại cười cười vô thức, ngăn thế nào cũng không được.
Chợt chuông điện thoại reo lên, hoá ra là máy của cô. Anh định để cô ra rồi nghe máy nhưng cái dòng chữ "Phi Long" kia cứ đập mặt mắt làm anh khó chịu. Hết An Chí Khiên rồi giờ tới Phi Long nào nữa đây. Hứa Nguyên Khải vờ như vô ý ấn vào nút nghe rồi bật loa ngoài, đầu dây bên kia quả nhiên phát ra tiếng của con trai.
- Chị, sao chị lại không tới dạy em nữa, chị không dạy em không muốn học ai hết. Em chỉ thích chị dạy thôi!
- ...
Thấy đầu dây bên kia không đáp, Phi Long tưởng chị giáo của mình cảm động trước lời bộc bạch chân thành của mình nên rất hùng hổ:
- Chị Ngọc, em thích chị, em rất thích chị, mẹ em nói chị có chồng rồi nhưng em còn lâu mới tin, chị làm bạn gái em được không?
Không thể chịu đựng được nữa, Hứa Nguyên Khải cầm máy lên "dạy dỗ" lại cậu nhóc này.
- E hèm, anh nói này, em còn nhỏ tập trung học hành đi nhé, vợ anh không quay lại đó dạy nữa đâu, dăm ba tuổi ranh yêu với chả đương, học đi! Lần sau còn tán vợ tôi thì biết tay tôi.
Tút!!!
Bực cả mình, chiếc điện thoại này nên đổi rồi, không thể để nhiều ong bướm vây quanh cô được.
Bình thường cô hiếm khi trang điểm phấn son anh cứ nghĩ sẽ ít kẻ dòm ngó chú ý nhưng thật không ngờ sức hút lại lớn như vậy. À nhưng chẳng phải anh cũng bị sức hút đó cuốn vào sao? Chẳng trách...
Trương Cẩm Ngọc bước ra ngoài, cô nhìn anh. Khuôn mặt lãnh đạm ấy vẫn chăm chú vào chiếc máy tính. Cô nhặt chiếc điện thoại lên, cũng không thấy có gì bất thường. Thật may trưa nay cậu nhóc kia không gọi làm phiền cô, ngày nào cũng em thích chị làm cô đau hết cả đầu.
Vội đặt lại máy xuống bàn, cô vẫn chưa kịp định thần thì một "tai nạn" xảy đến. Chẳng hiểu kiểu gì xuất hiện cái bình nước đổ ngập cái điện thoại lỗi thời. Cô hốt hoảng nhặt nó lên ra sức vẩy sạch nước rồi lau chùi còn Hứa Nguyên Khải thì đứng đó làm ra vẻ mặt vô tội.
Thấy có gì đó không đúng cô liền chất vấn anh:
- Nè, anh cố ý đúng không?
- Ơ, không phải, tay anh không may quẹt qua mà thôi. A...anh xin lỗi, chiều nay sẽ đền bù cho em.
Cái quái gì vậy? Rõ ràng là anh ta đang cố ý. Cái điện thoại chí cốt của cô vậy mà lại bị nước làm hỏng. Bình thường cô còn không dám mang vào nhà tắm vậy mà tên khốn này dám...
Cô lườm anh, bực dọc thầm mắng vài câu. Rốt cuộc anh ta đang muốn làm cái gì đây?
...
Chiều hôm đó, anh nói cô cần phải thực hiện lời hứa của mình. Hứa cái gì vậy trời? Cô còn chẳng nhớ rõ, chỉ biết anh kéo cô lên xe rồi phóng đi.
Đầu tiên anh dẫn cô vào cửa hàng điện thoại, lấy chiếc mẫu mới nhất rồi đi thanh toán. Hành động rất nhanh và dứt khoát tới nỗi cô chưa kịp từ chối lẫn nghe thấy giá cả thì đã thấy chiếc điện thoại đó xuất hiện trên tay mình.
Môi mấp máy định nói gì đó nhưng anh đã vội kéo cô đi. Chiếc Mercedes Maybach dừng lại ở quán cafe cô hay làm. Một mình anh ra ngoài, khoá luôn chốt xe rồi bước vào bên trong, cô mở thế nào cũng không ra ngoài được. Lúc sau trở ra, anh hờ hững chốt câu:
- Vậy là được rồi, từ giờ tất cả buổi chiều của em đều không vướng bận gì nữa.
Cái gì đang xảy ra vậy? Ý cả anh chẳng lẽ là...
- Anh xin nghỉ cho em luôn rồi, chuyên tâm thực hiện lời đã hứa đi, cố gắng trả ơn cho tốt.
- Anh điên hả, sao anh dám tự ý quyết định cuộc đời của tôi.
Khuôn mặt lãng tử kia vẫn thản nhiên lái xe, trong ánh mắt hiện lên sự phấn khích không tên. Cô bất lực nhưng chẳng thể làm gì, mặc kệ cho anh ta giở trò. Ngồi xe lâu như thế không biết Hứa Nguyên Khải tính đưa cô đi đâu nữa.
Khi bánh xe dừng hẳn, đập vào mắt cô là dòng chữ "Câu lạc bộ võ thuật".
- Anh tính đưa tôi đi xem múa võ à?
- Không, là học võ, Taekwondo!