Chương 52: Mày mà cũng đủ tư cách đụng vào vợ tao?
Mấy lời nói này của Hứa Nguyên Khải đúng là khiến cô buồn nôn hơn cả cảm giác say xe, nghe mà cảm giác sến súa không chịu được. Điều quan trọng bây giờ là làm sao để tránh được tai mắt của An Chí Khiên đây, nếu anh ta nhận ra cô e là mấy lời nói vừa rồi Hứa Nguyên Khải có khi sẽ chẳng còn nhẹ nhàng như thế nữa đâu nhỉ?
Do mệt mỏi nên cô đã thiếp đi trong lòng anh, trong con mê man dường như cô cảm nhận được có ai đó vén lọn tóc mai của cô qua vành tai rồi còn khẽ chạm nhẹ lên từng góc cạnh gương mặt nữa.
Từ nhỏ Trương Cẩm Ngọc đã nghe mẹ nói một đạo lí rằng con người ta chẳng ai đột nhiên lại tốt với mình cả trừ khi là mình có giá trị để người ta lợi dụng và điều này càng thêm thấm thía kể từ khi cô chập chững bước chân ra ngoài đời. Gần đây anh lại bất ngờ thay tính đổi nết như vậy có lẽ cô có gì đó để anh khai thác rồi sao? Nhưng như vậy cũng tốt, có lẽ khi anh thực hiện được tâm nguyện gì đó do lợi dụng được cô thì cô cũng cam tâm tình nguyện bởi điều đó xem như cũng trả được một chút nợ nần.
Khi xe dừng hẳn, Trương Cẩm Ngọc đồng thời giật mình tỉnh giấc, vội rời khỏi người anh nhìn ra ngoài cửa xe. Chẳng hiểu nổi rõ ràng bình thường cô ngủ rất nề nếp ấy vậy mà lần này ngủ kiểu gì lại nằm vào lòng anh, đúng là càng lúc càng không có tiền đồ.
Khung cảnh ngoài cửa kính là một quán phở nức tiếng. Chà, cũng thật trùng hợp quá! Đây chẳng phải là quán quen cô từng làm sao? Là nơi cho cô niềm tin, cũng là nơi dập tắt hi vọng cuối cùng của cô vào thời điểm khó khăn nhất. Giờ đây đứng trước nó nỗi đau ấy vẫn như mới hôm qua chỉ là cô không còn trách móc gì nữa, có điều trong lòng lại cảm thấy rằng có lẽ mọi chuyện xảy ra vào thời gian đó âu cũng đã là sắp đặt.
Hứa Nguyên Khải ngồi bên cạnh nãy giờ vẫn luôn quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô, dường như nó mang theo một chút đau lòng, một chút hoài niệm và cả sự nhẹ nhõm. Anh cất giọng xoá tan đi bầu không khí yên lặng.
- Quán này rất ngon đó, tôi vô tình tìm được nên muốn cho em đi thử.
- Tôi biết!
- Sao em biết?
Cô quay sang nhìn anh cười đắc ý, che giấu đi nỗi chua chát trong lòng:
- Tôi cái gì chẳng biết!
Anh "xì" một tiếng rồi mở cửa xe bước ra ngoài, cô cũng nhanh chóng ra ngay sau đó, chỉ là nhất thời chủ quan quên mất sự có mặt của An Chí Khiên.
Lần này Trương Cẩm Ngọc không giấu nữa, cô nhìn trực diện An Chí Khiên, đôi mắt anh mở rộng, chắc hẳn anh sốc lắm. Không quan tâm đến sếp đang ở gần đó anh tiến lại gần hỏi cô nhưng câu cửa miệng cất lên tiếng nào cũng lắp bắp không nói nên lời.
- Sao em lại... Em...
- Tôi đã từng nói với anh tôi có chồng rồi mà! Con người tôi không muốn gieo hi vọng cho người khác, nếu anh đã biết chồng tôi là ai thì chắc cũng biết bản thân nên có hành động cư xử đúng mực nhỉ?
Tất nhiên cô biết từng lời thốt ra sẽ làm tổn thương đến An Chí Khiên nhưng biết sao đây, còn hơn là cứ không rõ ràng với anh ta cuối cùng người thiệt lại là cô thôi.
Một lát sau Hứa Nguyên Khải nắm tay cô dắt đi, Trương Cẩm Ngọc không biết liệu cuộc trò chuyện kia có bị anh nghe thấy không nữa nhưng dù cho anh có nghe thấy thì cô cũng chẳng quan tâm, sếp và trợ lí hoà thuận như vậy đôi khi cãi nhau một chút cho đỡ nhàm chán cũng không phải ý tồi.
Quán phở này vẫn đông khách như ngày nào, có hai ba nhân viên cân cả quán, xem ra ông chủ cũ của cô chẳng thay tính đổi nết, vẫn kẹt xỉ như ngày nào. Nếu không có đồng lương cao kéo lại chắc là nhân viên đã nghỉ từ tám đời.
- Bê nhanh cái tay lên, trên tầng hai năm suất kìa, đúng là vô tích sự.
Trần Trọng Công khó chịu nói xéo nhân viên, đám nhân viên này chỉ biết ăn tiền là giỏi thôi, mấy nữa chắc phải trừ lương. Trần Trọng Công quay người thì nhìn thấy hai người đàn ông mặc vest đen lịch thiệp bước vào, trong đó có một người đàn ông còn nắm tay một cô gái trẻ bước vào trong. Phỏng đoán là khách sộp nên anh ta xoay người bước vào trong vội vã thúc giục nhân viên dọn bàn đón khách.
Khi cả ba đã yên vị, Trương Cẩm Ngọc chủ động đứng dậy gọi món, dù sao không nên để Trần Trọng Công chủ động tới đây nếu không lại mỉa mai gây rối cho cô trước mặt anh.
Vừa thấy Trương Cẩm Ngọc, ông chủ quán phở có chút ngỡ ngàng. Không ngờ mới mấy tháng thôi mà cô nhân viên này đã thay đổi nhiều quá, trông không những xinh đẹp hơn mà có vẻ như vấn đề tài chính cũng đã được giải quyết ổn thỏa rồi thì phải bởi anh tin chắc nếu vấn đề đó không được giải quyết ổn thoả thì cả đời Trương Cẩm Ngọc cũng chẳng đủ tiền ăn nổi một bát phở rẻ nhất của quán anh. Thế nhưng khi biết cô đi cùng hai vị khách nam kia thì Trần Trọng Công ngầm hiểu cô dùng điều gì để thay đổi.
- Chà, không ngờ lại gặp người quen, xem ra cuộc sống của cô cũng khấm khá hơn trước nhiều nhỉ?
- Nhờ ơn của anh, nếu không tốt hơn thì thật có lỗi với sự kì vọng của chủ cũ.
Trần Trọng Công nhếch mép cười, đúng là trong số nhân viên của anh không có người nào chịu khó như cô, làm đến tận khuya muộn như thế nhưng biết sao được, ai bảo cô ta cứ muốn bòn rút nhiều tiền của anh.
- Dạo này trông cô có vẻ xinh đẹp nhỉ? Đúng là bắt được rùa vàng nên phải bám chặt.
Nói rồi bàn tay không an phận của Trần Trọng Công vuốt lên má phải của cô rồi từ từ bám lên bả vai. Trương Cẩm Ngọc tối mặt, giáng cho anh ta một cái tát.
- Con điếm này mày dám đánh tao?
- Cẩn thận cái tay chó của anh!
Cục tức này làm sao Trần Trọng Công nuốt được, anh dơ nắm đấm lên định cho cô một bài học nhưng mới được phân nửa thì một bàn tay khác đã nhanh chóng giữ chặt lấy.
- Mày mà cũng đủ tư cách đụng vào vợ tao?
Đứng từ vị trí của cô tiếng kêu răng rắc của khớp xương vang lên rất rõ ràng, cảm giác có người bảo vệ cũng thật đặc biệt.
Đôi mắt hung hãn ban nãy của Trần Trọng Công đã cụp xuống như chó cụp đuôi, anh biết gia thế của người đàn ông này.
- Chắc anh có nhầm lẫn gì rồi, cô ta chỉ là một kẻ nghèo hèn, làm gì có phước phần mà được làm vợ của giám đốc GM chứ.
- Thế à? Quán phở này đúng là ngon nhưng chẳng hiểu sao tôi lại ngửi thấy mùi thối.
Sau câu nói kia Hứa Nguyên Khải chỉ khẽ cười, anh buông Trần Trọng Công ra tiến về phía cô cầm tay kéo đi.
Đứng trước bao nhiêu người, cái nắm tay công khai này của anh khiến cô khó xử. Nhân lúc anh không chú ý cô cô ý rút về nhưng lại bị anh nắm chặt hơn, thậm chí eo cũng bị anh ôm chặt mà ròi khỏi tiệm.
- Nè, bỏ ra, tôi còn chưa cãi nhau đủ với hắn mà.
- Cãi làm gì, có trò này hay hơn nhiều.
Thật khó hiểu, đàn ông đều khó hiểu thế này sao?
Mọi hành động thân mật của cô và Hứa Nguyên Khải đều lọt vào tầm mắt của An Chí Khiên, anh buồn bã nhìn theo cô, có lẽ cả đời này ông trời đã mặc định cho anh biết tình chính là con số không rồi.
Do mệt mỏi nên cô đã thiếp đi trong lòng anh, trong con mê man dường như cô cảm nhận được có ai đó vén lọn tóc mai của cô qua vành tai rồi còn khẽ chạm nhẹ lên từng góc cạnh gương mặt nữa.
Từ nhỏ Trương Cẩm Ngọc đã nghe mẹ nói một đạo lí rằng con người ta chẳng ai đột nhiên lại tốt với mình cả trừ khi là mình có giá trị để người ta lợi dụng và điều này càng thêm thấm thía kể từ khi cô chập chững bước chân ra ngoài đời. Gần đây anh lại bất ngờ thay tính đổi nết như vậy có lẽ cô có gì đó để anh khai thác rồi sao? Nhưng như vậy cũng tốt, có lẽ khi anh thực hiện được tâm nguyện gì đó do lợi dụng được cô thì cô cũng cam tâm tình nguyện bởi điều đó xem như cũng trả được một chút nợ nần.
Khi xe dừng hẳn, Trương Cẩm Ngọc đồng thời giật mình tỉnh giấc, vội rời khỏi người anh nhìn ra ngoài cửa xe. Chẳng hiểu nổi rõ ràng bình thường cô ngủ rất nề nếp ấy vậy mà lần này ngủ kiểu gì lại nằm vào lòng anh, đúng là càng lúc càng không có tiền đồ.
Khung cảnh ngoài cửa kính là một quán phở nức tiếng. Chà, cũng thật trùng hợp quá! Đây chẳng phải là quán quen cô từng làm sao? Là nơi cho cô niềm tin, cũng là nơi dập tắt hi vọng cuối cùng của cô vào thời điểm khó khăn nhất. Giờ đây đứng trước nó nỗi đau ấy vẫn như mới hôm qua chỉ là cô không còn trách móc gì nữa, có điều trong lòng lại cảm thấy rằng có lẽ mọi chuyện xảy ra vào thời gian đó âu cũng đã là sắp đặt.
Hứa Nguyên Khải ngồi bên cạnh nãy giờ vẫn luôn quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô, dường như nó mang theo một chút đau lòng, một chút hoài niệm và cả sự nhẹ nhõm. Anh cất giọng xoá tan đi bầu không khí yên lặng.
- Quán này rất ngon đó, tôi vô tình tìm được nên muốn cho em đi thử.
- Tôi biết!
- Sao em biết?
Cô quay sang nhìn anh cười đắc ý, che giấu đi nỗi chua chát trong lòng:
- Tôi cái gì chẳng biết!
Anh "xì" một tiếng rồi mở cửa xe bước ra ngoài, cô cũng nhanh chóng ra ngay sau đó, chỉ là nhất thời chủ quan quên mất sự có mặt của An Chí Khiên.
Lần này Trương Cẩm Ngọc không giấu nữa, cô nhìn trực diện An Chí Khiên, đôi mắt anh mở rộng, chắc hẳn anh sốc lắm. Không quan tâm đến sếp đang ở gần đó anh tiến lại gần hỏi cô nhưng câu cửa miệng cất lên tiếng nào cũng lắp bắp không nói nên lời.
- Sao em lại... Em...
- Tôi đã từng nói với anh tôi có chồng rồi mà! Con người tôi không muốn gieo hi vọng cho người khác, nếu anh đã biết chồng tôi là ai thì chắc cũng biết bản thân nên có hành động cư xử đúng mực nhỉ?
Tất nhiên cô biết từng lời thốt ra sẽ làm tổn thương đến An Chí Khiên nhưng biết sao đây, còn hơn là cứ không rõ ràng với anh ta cuối cùng người thiệt lại là cô thôi.
Một lát sau Hứa Nguyên Khải nắm tay cô dắt đi, Trương Cẩm Ngọc không biết liệu cuộc trò chuyện kia có bị anh nghe thấy không nữa nhưng dù cho anh có nghe thấy thì cô cũng chẳng quan tâm, sếp và trợ lí hoà thuận như vậy đôi khi cãi nhau một chút cho đỡ nhàm chán cũng không phải ý tồi.
Quán phở này vẫn đông khách như ngày nào, có hai ba nhân viên cân cả quán, xem ra ông chủ cũ của cô chẳng thay tính đổi nết, vẫn kẹt xỉ như ngày nào. Nếu không có đồng lương cao kéo lại chắc là nhân viên đã nghỉ từ tám đời.
- Bê nhanh cái tay lên, trên tầng hai năm suất kìa, đúng là vô tích sự.
Trần Trọng Công khó chịu nói xéo nhân viên, đám nhân viên này chỉ biết ăn tiền là giỏi thôi, mấy nữa chắc phải trừ lương. Trần Trọng Công quay người thì nhìn thấy hai người đàn ông mặc vest đen lịch thiệp bước vào, trong đó có một người đàn ông còn nắm tay một cô gái trẻ bước vào trong. Phỏng đoán là khách sộp nên anh ta xoay người bước vào trong vội vã thúc giục nhân viên dọn bàn đón khách.
Khi cả ba đã yên vị, Trương Cẩm Ngọc chủ động đứng dậy gọi món, dù sao không nên để Trần Trọng Công chủ động tới đây nếu không lại mỉa mai gây rối cho cô trước mặt anh.
Vừa thấy Trương Cẩm Ngọc, ông chủ quán phở có chút ngỡ ngàng. Không ngờ mới mấy tháng thôi mà cô nhân viên này đã thay đổi nhiều quá, trông không những xinh đẹp hơn mà có vẻ như vấn đề tài chính cũng đã được giải quyết ổn thỏa rồi thì phải bởi anh tin chắc nếu vấn đề đó không được giải quyết ổn thoả thì cả đời Trương Cẩm Ngọc cũng chẳng đủ tiền ăn nổi một bát phở rẻ nhất của quán anh. Thế nhưng khi biết cô đi cùng hai vị khách nam kia thì Trần Trọng Công ngầm hiểu cô dùng điều gì để thay đổi.
- Chà, không ngờ lại gặp người quen, xem ra cuộc sống của cô cũng khấm khá hơn trước nhiều nhỉ?
- Nhờ ơn của anh, nếu không tốt hơn thì thật có lỗi với sự kì vọng của chủ cũ.
Trần Trọng Công nhếch mép cười, đúng là trong số nhân viên của anh không có người nào chịu khó như cô, làm đến tận khuya muộn như thế nhưng biết sao được, ai bảo cô ta cứ muốn bòn rút nhiều tiền của anh.
- Dạo này trông cô có vẻ xinh đẹp nhỉ? Đúng là bắt được rùa vàng nên phải bám chặt.
Nói rồi bàn tay không an phận của Trần Trọng Công vuốt lên má phải của cô rồi từ từ bám lên bả vai. Trương Cẩm Ngọc tối mặt, giáng cho anh ta một cái tát.
- Con điếm này mày dám đánh tao?
- Cẩn thận cái tay chó của anh!
Cục tức này làm sao Trần Trọng Công nuốt được, anh dơ nắm đấm lên định cho cô một bài học nhưng mới được phân nửa thì một bàn tay khác đã nhanh chóng giữ chặt lấy.
- Mày mà cũng đủ tư cách đụng vào vợ tao?
Đứng từ vị trí của cô tiếng kêu răng rắc của khớp xương vang lên rất rõ ràng, cảm giác có người bảo vệ cũng thật đặc biệt.
Đôi mắt hung hãn ban nãy của Trần Trọng Công đã cụp xuống như chó cụp đuôi, anh biết gia thế của người đàn ông này.
- Chắc anh có nhầm lẫn gì rồi, cô ta chỉ là một kẻ nghèo hèn, làm gì có phước phần mà được làm vợ của giám đốc GM chứ.
- Thế à? Quán phở này đúng là ngon nhưng chẳng hiểu sao tôi lại ngửi thấy mùi thối.
Sau câu nói kia Hứa Nguyên Khải chỉ khẽ cười, anh buông Trần Trọng Công ra tiến về phía cô cầm tay kéo đi.
Đứng trước bao nhiêu người, cái nắm tay công khai này của anh khiến cô khó xử. Nhân lúc anh không chú ý cô cô ý rút về nhưng lại bị anh nắm chặt hơn, thậm chí eo cũng bị anh ôm chặt mà ròi khỏi tiệm.
- Nè, bỏ ra, tôi còn chưa cãi nhau đủ với hắn mà.
- Cãi làm gì, có trò này hay hơn nhiều.
Thật khó hiểu, đàn ông đều khó hiểu thế này sao?
Mọi hành động thân mật của cô và Hứa Nguyên Khải đều lọt vào tầm mắt của An Chí Khiên, anh buồn bã nhìn theo cô, có lẽ cả đời này ông trời đã mặc định cho anh biết tình chính là con số không rồi.