Chương 27: Anh nghĩ thế nào thì là thế ấy
Sau khi ăn xong thì cô cũng dọn bát chén rồi lên lầu. Trương Cẩm Ngọc bật đèn, ôn lại những kiến thức mình đã bỏ bê một tháng qua, chắc có lẽ lại phải tốn đống tiền học bù rồi, cô và tiền đúng là lúc nào cũng khắc nhau.
Đang đau đầu với mớ bòng bong giải tích thì cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhìn thấy tên hiện trên màn hình là anh thì cô lại ngao ngán, không biết lại gây khó dễ gì nữa đây.
- Cô lên phòng tôi đem hết mấy thứ đồ không liên quan xuống đi.
- Đồ gì? Tôi đâu có để gì ở đó nữa đâu.
- Nhanh lên, phiền toái.
Đồ đạc của cô vốn dĩ không nhiều, tất cả gói gọn ở chiếc túi cũ kia, sao lại có thể còn cái gì nữa chứ. Trương Cẩm Ngọc rất tự tin với suy nghĩ đó của mình nhưng để chắc chắn hơn cô vẫn quyết lên trên phòng anh kiểm chứng.
Khi lên đến nơi, cánh cửa vừa mở ra là đập vào mắt cả một đống váy vóc cùng trang sức. Anh nhìn cô cười khẩy:
- Nhanh đấy, mới một buổi sáng thôi mà đã biết cách bòn rút nhiều thế rồi.
Cô không nói gì lẳng lặng cầm đồ về phòng, anh thấy người kia bơ mình thì tức tối, miệng thốt ra những lời khó nghe:
- Đúng là để đánh giá nhân cách của một người phụ nữ thì cứ cho cô ta vào cửa hàng.
Bản thân cô biết Hứa Nguyên Khải đang coi thường mình, cũng biết dù có nói gì đi chăng nữa người đàn ông này vẫn sẽ chẳng thay đổi cái nhìn khác về cô thế nên chi bằng cứ theo cái mác mà anh gắn cho cô đi.
- Anh nói đúng đó, hôm nay mẹ anh tính mua cho tôi một hai bộ thôi nhưng tôi đòi thêm, tôi còn bảo mẹ anh ghé tới tiệm trang sức nữa.
Nhân tiện lúc đó cô mở đại một cái hộp có chiếc lắc tay làm câu nói trên càng thêm thuyết phục:
- Đây nè, anh thấy đẹp không? Tất cả đều là tôi chọn hết, lâu lâu mới được đãi ngộ thì phải chọn những thứ tốt nhất chứ!
- Cút đi, đồ trơ trẽn!
Chỉ chực chờ có vậy, Trương Cẩm Ngọc lập tức chạy như bay về phòng, để lại khuôn mặt đang đỏ bừng vì tức của ai đó.
Cuối cùng anh đang bị cái gì vậy? Rõ ràng bản thân biết rõ Trương Cẩm Ngọc là người thế nào rồi vậy mà vẫn muốn đánh cược. Tại sao khi trên bàn ăn thấy bát mì trống không của cô ta anh lại có chút không đành lòng mà thêm rau thịt? Anh chợt nhớ lại trước đây, phải rồi, Trương Cẩm Ngọc cho anh thấy hình ảnh của Diệu Hy thủa còn cơ hàn, sau bao nhiêu chuyện anh vẫn luôn canh cánh một hình bóng không thể thoát được. Chỉ là Diệu Hy của anh không bao giờ như Trương Cẩm Ngọc, cô ấy không tham lam lợi dụng vật chất mà vươn lên bằng chính mình. Suy cho cùng, một người như Trương Cẩm Ngọc chẳng xứng đáng được anh tôn trọng.
Trở lại phòng, cô bình tĩnh sắp xếp đồ mẹ chồng mua vào tủ quần áo, trên miệng nở một nụ cười chua chát đắng lòng. Người không cùng một thế giới đúng là khó nói chuyện và đồng cảm thật...
...
Trở lại trường học, cô bị một lượng kiến thức khổng lồ làm cho ngộp thở. Cũng may có An Nhi bên cạnh giảng giải nên cô đỡ được phần nào, ngẫm kĩ thì cũng không đến nỗi quá xui xẻo.
Vì nghỉ khá lâu nên Trương Cẩm Ngọc phải học bù, cô xin phép tạm ngưng làm ở quán cafe hơn hai tuần để tập trung bù lại. Quãng thời gian này dẫu biết sẽ khó khăn nhưng có thể lấy được tinh thần học tập đã là may mắn rồi vậy nên chắc chắn cô sẽ nắm chắc cơ hội này bằng mọi giá.
Chiều hôm đó An Chí Khiên cố ý tới quán cafe để gặp cô nhân viên vô tình làm bẩn áo mình ấy thế mà người anh cần lại không đi làm. Anh có chút hụt hẫng bởi rõ ràng đã hỏi trước cô ấy rồi vậy mà kết quả lại bằng không. An Chí Khiên chán nản quay lưng bỏ về, anh chẳng có tâm trạng gì để ngồi nơi này ăn uống nữa.
Cả hai tuần trời cô tập trung vào học tập, có những hôm thức trắng cả đêm. Từ sau lần cãi nhau trên phòng của anh thì hai người cũng chẳng mấy khi gặp mặt nữa. Khi anh đi làm thì cô đã đi học, lúc anh về cô ngồi lì trên phòng làm bài tập. Trương Cẩm Ngọc cũng chẳng để tâm tới ăn uống, nếu rảnh rỗi thì cô nấu mì tôm, bận thì mua sẵn bánh mì không ăn chống đói. Ngần ấy thời gian tuy có gian nan nhưng không bị anh gây sự đúng là một cảm giác rất tuyệt vời.
Hôm nay cũng như mọi ngày, có điều dư giả được chút thời gian nên cô nấu mì gói, còn không quên mang cả sách vở xuống bàn ăn nghĩ tiếp phần còn dang dở. Sở dĩ dám mang vì chiều nay cô được nghỉ, với lại vẫn còn sớm, giờ này chắc chắn Hứa Nguyên Khải chưa về. Thời gian sớm nhất anh ta xuất hiện ở nhà là tám giờ tối mà đồng hồ mới chỉ điểm sáu giờ, thế nên cô muốn thử xem không gian khác có giúp ích phần nào trong việc tìm ra đáp án hay không.
Trong căn bếp rộng lớn nhưng chỉ có một mình cô bơ vơ, trước đây cứ nghĩ rằng ở một mình trong căn trọ tối tăm tồi tàn đã buồn lắm rồi hoá ra giờ đây sống tại nhà cao cửa rộng đầy đủ vật chất lại tủi thân gấp mười lần. Thở ra một hơi an ủi bản thân rồi nở một nụ cười tích cực, tâm trạng cô thoải mái hơn hẳn. Có khi thà một mình có cô đơn một chút vẫn tốt hơn hít thở chung bầu không khí với Hứa Nguyên Khải.
Thế nhưng chưa kịp tận hưởng được bao lâu cô đã chợt nghe thấy tiếng động phía cánh cửa, vội quay mặt ra xem thì thấy anh đang đứng đó nhìn cô từ lúc nào. Khoảng nửa tháng nay, tần suất anh và cô gặp nhau thậm chí không đủ để đếm trên đầu ngón tay. Tình huống bất ngờ này làm cô có chút lúng túng, lập tức buông đôi đũa đang gắp dở xuống rồi thu dọn sách vở.
Vì người đàn ông kia không biểu lộ cảm xúc gì nên cô cứ ngỡ anh ta sẽ lên lầu luôn không ngờ là lại tiến về phía cô đang ngồi. Trương Cẩm Ngọc khẽ cắn môi, hiện tại đang cảm thấy rất khó xử. Bài toán ban nãy đã giải được rồi còn bài toán lúc này đây lại một lần nữa làm cô đau đầu. Cách tốt nhất có lẽ là kiếm một lí do để chuồn lẹ:
- Ờ...anh ăn tối à? Vậy anh ăn đi nhé tôi lên phòng trước.
Trương Cẩm Ngọc tính xoay người thì bị tiếng nói của ai đó làm cho giật mình:
- Ngồi xuống đây, tôi có chuyện cần nói.
Toi rồi, biết ngay ở gần nhau sẽ có điềm mà, cô bất lực đành ngồi xuống sẵn sàng nghe anh ta "sỉ vả".
- Tối nay cô dọn hết đồ lên phòng của tôi.
Như có một luồng điện chạy ngang qua người, Trương Cẩm Ngọc không tin vào tai mình, chắc chắn có điều nhầm lẫn ở đây.
- Anh đang nói gì thế? Tại sao đột nhiên lại...
- Cô tưởng tôi muốn lắm chắc, bố mẹ tôi nói sẽ sang đây ở nửa tháng.
Đang đau đầu với mớ bòng bong giải tích thì cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhìn thấy tên hiện trên màn hình là anh thì cô lại ngao ngán, không biết lại gây khó dễ gì nữa đây.
- Cô lên phòng tôi đem hết mấy thứ đồ không liên quan xuống đi.
- Đồ gì? Tôi đâu có để gì ở đó nữa đâu.
- Nhanh lên, phiền toái.
Đồ đạc của cô vốn dĩ không nhiều, tất cả gói gọn ở chiếc túi cũ kia, sao lại có thể còn cái gì nữa chứ. Trương Cẩm Ngọc rất tự tin với suy nghĩ đó của mình nhưng để chắc chắn hơn cô vẫn quyết lên trên phòng anh kiểm chứng.
Khi lên đến nơi, cánh cửa vừa mở ra là đập vào mắt cả một đống váy vóc cùng trang sức. Anh nhìn cô cười khẩy:
- Nhanh đấy, mới một buổi sáng thôi mà đã biết cách bòn rút nhiều thế rồi.
Cô không nói gì lẳng lặng cầm đồ về phòng, anh thấy người kia bơ mình thì tức tối, miệng thốt ra những lời khó nghe:
- Đúng là để đánh giá nhân cách của một người phụ nữ thì cứ cho cô ta vào cửa hàng.
Bản thân cô biết Hứa Nguyên Khải đang coi thường mình, cũng biết dù có nói gì đi chăng nữa người đàn ông này vẫn sẽ chẳng thay đổi cái nhìn khác về cô thế nên chi bằng cứ theo cái mác mà anh gắn cho cô đi.
- Anh nói đúng đó, hôm nay mẹ anh tính mua cho tôi một hai bộ thôi nhưng tôi đòi thêm, tôi còn bảo mẹ anh ghé tới tiệm trang sức nữa.
Nhân tiện lúc đó cô mở đại một cái hộp có chiếc lắc tay làm câu nói trên càng thêm thuyết phục:
- Đây nè, anh thấy đẹp không? Tất cả đều là tôi chọn hết, lâu lâu mới được đãi ngộ thì phải chọn những thứ tốt nhất chứ!
- Cút đi, đồ trơ trẽn!
Chỉ chực chờ có vậy, Trương Cẩm Ngọc lập tức chạy như bay về phòng, để lại khuôn mặt đang đỏ bừng vì tức của ai đó.
Cuối cùng anh đang bị cái gì vậy? Rõ ràng bản thân biết rõ Trương Cẩm Ngọc là người thế nào rồi vậy mà vẫn muốn đánh cược. Tại sao khi trên bàn ăn thấy bát mì trống không của cô ta anh lại có chút không đành lòng mà thêm rau thịt? Anh chợt nhớ lại trước đây, phải rồi, Trương Cẩm Ngọc cho anh thấy hình ảnh của Diệu Hy thủa còn cơ hàn, sau bao nhiêu chuyện anh vẫn luôn canh cánh một hình bóng không thể thoát được. Chỉ là Diệu Hy của anh không bao giờ như Trương Cẩm Ngọc, cô ấy không tham lam lợi dụng vật chất mà vươn lên bằng chính mình. Suy cho cùng, một người như Trương Cẩm Ngọc chẳng xứng đáng được anh tôn trọng.
Trở lại phòng, cô bình tĩnh sắp xếp đồ mẹ chồng mua vào tủ quần áo, trên miệng nở một nụ cười chua chát đắng lòng. Người không cùng một thế giới đúng là khó nói chuyện và đồng cảm thật...
...
Trở lại trường học, cô bị một lượng kiến thức khổng lồ làm cho ngộp thở. Cũng may có An Nhi bên cạnh giảng giải nên cô đỡ được phần nào, ngẫm kĩ thì cũng không đến nỗi quá xui xẻo.
Vì nghỉ khá lâu nên Trương Cẩm Ngọc phải học bù, cô xin phép tạm ngưng làm ở quán cafe hơn hai tuần để tập trung bù lại. Quãng thời gian này dẫu biết sẽ khó khăn nhưng có thể lấy được tinh thần học tập đã là may mắn rồi vậy nên chắc chắn cô sẽ nắm chắc cơ hội này bằng mọi giá.
Chiều hôm đó An Chí Khiên cố ý tới quán cafe để gặp cô nhân viên vô tình làm bẩn áo mình ấy thế mà người anh cần lại không đi làm. Anh có chút hụt hẫng bởi rõ ràng đã hỏi trước cô ấy rồi vậy mà kết quả lại bằng không. An Chí Khiên chán nản quay lưng bỏ về, anh chẳng có tâm trạng gì để ngồi nơi này ăn uống nữa.
Cả hai tuần trời cô tập trung vào học tập, có những hôm thức trắng cả đêm. Từ sau lần cãi nhau trên phòng của anh thì hai người cũng chẳng mấy khi gặp mặt nữa. Khi anh đi làm thì cô đã đi học, lúc anh về cô ngồi lì trên phòng làm bài tập. Trương Cẩm Ngọc cũng chẳng để tâm tới ăn uống, nếu rảnh rỗi thì cô nấu mì tôm, bận thì mua sẵn bánh mì không ăn chống đói. Ngần ấy thời gian tuy có gian nan nhưng không bị anh gây sự đúng là một cảm giác rất tuyệt vời.
Hôm nay cũng như mọi ngày, có điều dư giả được chút thời gian nên cô nấu mì gói, còn không quên mang cả sách vở xuống bàn ăn nghĩ tiếp phần còn dang dở. Sở dĩ dám mang vì chiều nay cô được nghỉ, với lại vẫn còn sớm, giờ này chắc chắn Hứa Nguyên Khải chưa về. Thời gian sớm nhất anh ta xuất hiện ở nhà là tám giờ tối mà đồng hồ mới chỉ điểm sáu giờ, thế nên cô muốn thử xem không gian khác có giúp ích phần nào trong việc tìm ra đáp án hay không.
Trong căn bếp rộng lớn nhưng chỉ có một mình cô bơ vơ, trước đây cứ nghĩ rằng ở một mình trong căn trọ tối tăm tồi tàn đã buồn lắm rồi hoá ra giờ đây sống tại nhà cao cửa rộng đầy đủ vật chất lại tủi thân gấp mười lần. Thở ra một hơi an ủi bản thân rồi nở một nụ cười tích cực, tâm trạng cô thoải mái hơn hẳn. Có khi thà một mình có cô đơn một chút vẫn tốt hơn hít thở chung bầu không khí với Hứa Nguyên Khải.
Thế nhưng chưa kịp tận hưởng được bao lâu cô đã chợt nghe thấy tiếng động phía cánh cửa, vội quay mặt ra xem thì thấy anh đang đứng đó nhìn cô từ lúc nào. Khoảng nửa tháng nay, tần suất anh và cô gặp nhau thậm chí không đủ để đếm trên đầu ngón tay. Tình huống bất ngờ này làm cô có chút lúng túng, lập tức buông đôi đũa đang gắp dở xuống rồi thu dọn sách vở.
Vì người đàn ông kia không biểu lộ cảm xúc gì nên cô cứ ngỡ anh ta sẽ lên lầu luôn không ngờ là lại tiến về phía cô đang ngồi. Trương Cẩm Ngọc khẽ cắn môi, hiện tại đang cảm thấy rất khó xử. Bài toán ban nãy đã giải được rồi còn bài toán lúc này đây lại một lần nữa làm cô đau đầu. Cách tốt nhất có lẽ là kiếm một lí do để chuồn lẹ:
- Ờ...anh ăn tối à? Vậy anh ăn đi nhé tôi lên phòng trước.
Trương Cẩm Ngọc tính xoay người thì bị tiếng nói của ai đó làm cho giật mình:
- Ngồi xuống đây, tôi có chuyện cần nói.
Toi rồi, biết ngay ở gần nhau sẽ có điềm mà, cô bất lực đành ngồi xuống sẵn sàng nghe anh ta "sỉ vả".
- Tối nay cô dọn hết đồ lên phòng của tôi.
Như có một luồng điện chạy ngang qua người, Trương Cẩm Ngọc không tin vào tai mình, chắc chắn có điều nhầm lẫn ở đây.
- Anh đang nói gì thế? Tại sao đột nhiên lại...
- Cô tưởng tôi muốn lắm chắc, bố mẹ tôi nói sẽ sang đây ở nửa tháng.