Chương 5: Tôi không mua đĩa đen (1)
May mà lúc chép tài liệu cô cũng nhớ được đôi chút, Tiền Duy đành phải kiên trì bắt đầu làm bài thi.
Bình thường nếu thi lại thì sau một tiếng mọi người sẽ bắt đầu nộp bài thi, bởi vì những hôm thi lại như thế này, không làm được bài thì chính là không làm được, có ngồi mãi ở trong đây cũng vô dụng. Vậy mà hôm nay Tiền Duy lại phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, trong hai tiếng làm bài chỉ có thưa thớt vài người nộp bài. Cô nhìn bốn phía xung quanh, rốt cục cũng phát hiện ra điểm mấu chốt. Ngoại trừ mấy học sinh sinh viên nam vừa nộp bài đi ra thì trong phòng thi giờ chỉ còn toàn sinh viên nữ. Động lực khiến mọi người ngoan ngoãn ngồi lại phòng thi hiển nhiên không phải vì điểm số mà là vì Lục Tuân. Không ít sinh viên nữ giả vờ kiểm tra bài thi một lần nữa nhưng thực ra lại thỉnh thoảng vụng trộm ngước mắt lên nhìn Lục Tuân.
Tiền Duy lần theo không ít những cái nhìn liếc mắt đưa tình hướng về phía Lục Tuân đang đứng trên bục giảng. Lúc này anh cúi đầu, đang tiện tay lật gì đó, mấy sợi tóc khẽ rũ xuống vầng trán vừa rộng lại cao, sóng mũi thẳng, lông mi che khuất đôi mắt anh nên không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh, vết thương bên khóe miệng đã được xử lý qua, nhưng cũng không dán bất cứ băng ago nào che miệng vết thương nên ai cũng nhìn thấy vết bầm tím rõ nét. Lục Tuân thoải mái để lộ vết thương của mình, anh hoàn toàn không thèm để ý đến nó mà anh cũng chẳng cần để ý, bởi bất luận vết thương nào cũng chẳng thể giảm bớt phong độ của anh. Anh cứ lặng lẽ đứng đấy, tháng chín bên ngoài phòng học đã có những cây hoa quế nở sớm, ánh nắng chiếu tới, Lục Tuân đứng ngay giữa giao lộ của ánh nắng và bóng râm, khiến mọi thứ trở nên tĩnh lặng như bức tranh sơn dầu. Lục Tuân quả thực khá ưa nhìn, đến mức Tiền Duy cũng cảm thấy gương mặt ấy hẳn là một thứ đồ dễ vỡ. Vẻ đẹp như hoa như ngọc, công tử thế vô song, trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Tiền Duy bỗng hiện ra câu nói này, cũng khó trách sau khi Lục Tuân tốt nghiệp, đại học luật thậm chí toàn bộ đại học A vẫn mãi lưu truyền danh tiếng về anh.
Buổi thi lại cuối cùng cũng kết thúc, mọi người lần lượt lên nộp bài thi, rồi bắt đầu đi về, Lục Tuân nhận hết bài thi liền đứng trên bục giảng xếp lại, Tiền Duy nộp bài thi xong thì lề mà lề mề thu dọn đồ đạc của mình, cô đang chờ những người còn lại đi hết, vì trong túi cô có để một bình oxy già và mấy chiếc băng dán cá nhân, muốn tìm cơ hội đưa cho Lục Tuân. Chờ Lục Tuân sắp bài xong bắt đầu đi ra, Tiền Duy cũng tranh thủ nhanh chóng lôi túi thuốc trong cặp ra rồi chạy theo anh ra khỏi phòng thi.
"Lục Tuân." Tiền Duy vừa mở miệng thì một tiếng gọi "Lục Tuân" khác cũng vang lên cùng lúc với cô.
Tiền Duy ngẩng đầu, mới nhìn thấy người đến là ai. Cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt Lục Tuân không phải Mạc Tử Tâm thì là ai nữa? Lúc này những sinh viên thi lại cũng nối đuôi nhau rời khỏi phòng thi, chẳng có ai là không thấy cảnh này, tất cả sinh viên nam đi ngang qua Mạc Tử Tâm chắc chắn cũng có ý vô ý lướt qua vài lần. Mạc Tử Tâm là kiểu mỹ nữ cao gầy trắng trẻo xinh xắn, mái tóc dài, không nhuộm bất cứ màu nào, thoải mái buông thả dài tới tận eo, mạng đậm chất đằm thắm của con gái thời xưa, một cơn gió thổi qua khiến những lọn tóc dài khẽ tung bay, tỏa ra mùi hương thơm nhàn nhạt của dầu gội. Không giống như những cô gái xinh đẹp khác, Mạc Tử Tâm chưa từng trang điểm quá đậm cho mình, nhưng chỉ với gương mặt tự nhiên ấy thôi cũng đã vô cùng xinh đẹp rồi, những người con gái như cô, trên người có một loại thần thái thanh thuần mà bất cứ ai cũng chẳng thể bắt chước được. Mạc Tử Tâm không chỉ có dáng người ưa nhìn mà thành tích cũng luôn ở đứng đầu, nói năng nhẹ nhàng, mang vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết, đừng nói là đàn ông mà ngay cả Tiền Duy nhìn cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui, khó trách Lục Tuân và Tiền Xuyên đều chung tình với cô ấy.
Giờ phút này, Mạc Tử Tâm xinh đẹp đang đứng đó, khẽ mím môi chờ cho Tiền Duy nói trước.
Tiền Duy nhanh chóng xua xua tay: "Cô nói trước đi cô nói trước đi, tôi tìm Lục Tuân cũng chẳng có việc gì."
Mạc Tử Tâm vươn tay cuộn cuộn lọn tóc dài, cô hơi cúi đầu, dáng vẻ cực kỳ giống đóa hoa sen e thẹn trước làn gió mát trong thơ của Từ Chí Ma: "Tôi cũng đang chờ bạn cùng phòng thi lại thi xong thì cùng nhau đi ăn cơm." Sau đó cô mới ngẩng đầu, khẽ nở nụ cười, lôi trong túi ra một chiếc hộp rồi đưa cho Lục Tuân, "Thấy anh bị thương ở miệng, lại đúng lúc tôi có hộp băng dán cá nhân, cho anh này."
Rất tốt! Tiền Duy không nhịn được vỗ tay trong lòng, may mà cô chưa lôi hộp băng dán cá nhân của mình ra, nếu đã muốn tác hợp cho sếp tương lai và vợ sếp, vậy thì sao cô có thể cướp đi cơ hội để Mạc Tử Tâm quan tâm Lục Tuân được?
"Không cần." Nhưng không ngờ Lục Tuân lại từ chối: "Cám ơn."
Mạc Tử Tâm cũng ngẩn người vì không ngờ kết quả như này, cô ngượng ngùng xoắn mấy lọn tóc bên tai: "Cũng may chỉ là vết thương nhỏ, anh không sao là tốt rồi. À, bạn cùng phòng của tôi ra rồi, vậy tôi đi trước nhé."
Nhìn theo bóng lưng Mạc Tử Tâm rời đi, Tiền Duy trợn mắt há mồm, cái con hàng Lục Tuân này, IQ thì phá trần nhưng EQ lại âm à? Rõ ràng là kiếp trước còn vì Mạc Tử Tâm mà đắc tội với cả mấy tên lưu manh ngoài trường, lúc này người ta chủ động ném cho cành oliu thì lại làm như không thấy? Cũng khó trách sau này Mạc Tử Tâm lại bị Tiền Xuyên cướp đi.
"Vừa rồi cô gọi tôi có chuyện gì không?" Lục Tuân quay đầu lại, nhìn Tiền Duy một cái.
Tiền Duy huơ huơ chiếc túi trên tay: "Lúc đầu tôi định đưa cho anh thứ này, nhưng xem ra là không cần rồi."
Lục Tuân nhíu mày: "Cái gì?"
"Băng dán cá nhân và bình ô-xy già."
"Lấy ra."
Ngay khi Tiền Duy còn chưa kịp phản ứng thì Lục Tuân đã nhẹ nhàng vươn tay tới, cầm lấy túi thuốc trên tay cô.
Tiền Duy ngẩn người rồi mới phản ứng lại: "Lục Tuân, mặc dù đàn ông không dễ rơi lệ nhưng thỉnh thoảng cũng nên thể hiện sự yếu thế trước mặt phụ nữ, điều đó sẽ không khiến người ta coi thường anh đâu mà ngược lại cô gái ấy sẽ muốn bảo vệ anh, mà khi muốn bảo vệ anh mới có thể từ từ kích thích ra sự yêu thương."
Bình thường nếu thi lại thì sau một tiếng mọi người sẽ bắt đầu nộp bài thi, bởi vì những hôm thi lại như thế này, không làm được bài thì chính là không làm được, có ngồi mãi ở trong đây cũng vô dụng. Vậy mà hôm nay Tiền Duy lại phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, trong hai tiếng làm bài chỉ có thưa thớt vài người nộp bài. Cô nhìn bốn phía xung quanh, rốt cục cũng phát hiện ra điểm mấu chốt. Ngoại trừ mấy học sinh sinh viên nam vừa nộp bài đi ra thì trong phòng thi giờ chỉ còn toàn sinh viên nữ. Động lực khiến mọi người ngoan ngoãn ngồi lại phòng thi hiển nhiên không phải vì điểm số mà là vì Lục Tuân. Không ít sinh viên nữ giả vờ kiểm tra bài thi một lần nữa nhưng thực ra lại thỉnh thoảng vụng trộm ngước mắt lên nhìn Lục Tuân.
Tiền Duy lần theo không ít những cái nhìn liếc mắt đưa tình hướng về phía Lục Tuân đang đứng trên bục giảng. Lúc này anh cúi đầu, đang tiện tay lật gì đó, mấy sợi tóc khẽ rũ xuống vầng trán vừa rộng lại cao, sóng mũi thẳng, lông mi che khuất đôi mắt anh nên không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh, vết thương bên khóe miệng đã được xử lý qua, nhưng cũng không dán bất cứ băng ago nào che miệng vết thương nên ai cũng nhìn thấy vết bầm tím rõ nét. Lục Tuân thoải mái để lộ vết thương của mình, anh hoàn toàn không thèm để ý đến nó mà anh cũng chẳng cần để ý, bởi bất luận vết thương nào cũng chẳng thể giảm bớt phong độ của anh. Anh cứ lặng lẽ đứng đấy, tháng chín bên ngoài phòng học đã có những cây hoa quế nở sớm, ánh nắng chiếu tới, Lục Tuân đứng ngay giữa giao lộ của ánh nắng và bóng râm, khiến mọi thứ trở nên tĩnh lặng như bức tranh sơn dầu. Lục Tuân quả thực khá ưa nhìn, đến mức Tiền Duy cũng cảm thấy gương mặt ấy hẳn là một thứ đồ dễ vỡ. Vẻ đẹp như hoa như ngọc, công tử thế vô song, trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Tiền Duy bỗng hiện ra câu nói này, cũng khó trách sau khi Lục Tuân tốt nghiệp, đại học luật thậm chí toàn bộ đại học A vẫn mãi lưu truyền danh tiếng về anh.
Buổi thi lại cuối cùng cũng kết thúc, mọi người lần lượt lên nộp bài thi, rồi bắt đầu đi về, Lục Tuân nhận hết bài thi liền đứng trên bục giảng xếp lại, Tiền Duy nộp bài thi xong thì lề mà lề mề thu dọn đồ đạc của mình, cô đang chờ những người còn lại đi hết, vì trong túi cô có để một bình oxy già và mấy chiếc băng dán cá nhân, muốn tìm cơ hội đưa cho Lục Tuân. Chờ Lục Tuân sắp bài xong bắt đầu đi ra, Tiền Duy cũng tranh thủ nhanh chóng lôi túi thuốc trong cặp ra rồi chạy theo anh ra khỏi phòng thi.
"Lục Tuân." Tiền Duy vừa mở miệng thì một tiếng gọi "Lục Tuân" khác cũng vang lên cùng lúc với cô.
Tiền Duy ngẩng đầu, mới nhìn thấy người đến là ai. Cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt Lục Tuân không phải Mạc Tử Tâm thì là ai nữa? Lúc này những sinh viên thi lại cũng nối đuôi nhau rời khỏi phòng thi, chẳng có ai là không thấy cảnh này, tất cả sinh viên nam đi ngang qua Mạc Tử Tâm chắc chắn cũng có ý vô ý lướt qua vài lần. Mạc Tử Tâm là kiểu mỹ nữ cao gầy trắng trẻo xinh xắn, mái tóc dài, không nhuộm bất cứ màu nào, thoải mái buông thả dài tới tận eo, mạng đậm chất đằm thắm của con gái thời xưa, một cơn gió thổi qua khiến những lọn tóc dài khẽ tung bay, tỏa ra mùi hương thơm nhàn nhạt của dầu gội. Không giống như những cô gái xinh đẹp khác, Mạc Tử Tâm chưa từng trang điểm quá đậm cho mình, nhưng chỉ với gương mặt tự nhiên ấy thôi cũng đã vô cùng xinh đẹp rồi, những người con gái như cô, trên người có một loại thần thái thanh thuần mà bất cứ ai cũng chẳng thể bắt chước được. Mạc Tử Tâm không chỉ có dáng người ưa nhìn mà thành tích cũng luôn ở đứng đầu, nói năng nhẹ nhàng, mang vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết, đừng nói là đàn ông mà ngay cả Tiền Duy nhìn cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui, khó trách Lục Tuân và Tiền Xuyên đều chung tình với cô ấy.
Giờ phút này, Mạc Tử Tâm xinh đẹp đang đứng đó, khẽ mím môi chờ cho Tiền Duy nói trước.
Tiền Duy nhanh chóng xua xua tay: "Cô nói trước đi cô nói trước đi, tôi tìm Lục Tuân cũng chẳng có việc gì."
Mạc Tử Tâm vươn tay cuộn cuộn lọn tóc dài, cô hơi cúi đầu, dáng vẻ cực kỳ giống đóa hoa sen e thẹn trước làn gió mát trong thơ của Từ Chí Ma: "Tôi cũng đang chờ bạn cùng phòng thi lại thi xong thì cùng nhau đi ăn cơm." Sau đó cô mới ngẩng đầu, khẽ nở nụ cười, lôi trong túi ra một chiếc hộp rồi đưa cho Lục Tuân, "Thấy anh bị thương ở miệng, lại đúng lúc tôi có hộp băng dán cá nhân, cho anh này."
Rất tốt! Tiền Duy không nhịn được vỗ tay trong lòng, may mà cô chưa lôi hộp băng dán cá nhân của mình ra, nếu đã muốn tác hợp cho sếp tương lai và vợ sếp, vậy thì sao cô có thể cướp đi cơ hội để Mạc Tử Tâm quan tâm Lục Tuân được?
"Không cần." Nhưng không ngờ Lục Tuân lại từ chối: "Cám ơn."
Mạc Tử Tâm cũng ngẩn người vì không ngờ kết quả như này, cô ngượng ngùng xoắn mấy lọn tóc bên tai: "Cũng may chỉ là vết thương nhỏ, anh không sao là tốt rồi. À, bạn cùng phòng của tôi ra rồi, vậy tôi đi trước nhé."
Nhìn theo bóng lưng Mạc Tử Tâm rời đi, Tiền Duy trợn mắt há mồm, cái con hàng Lục Tuân này, IQ thì phá trần nhưng EQ lại âm à? Rõ ràng là kiếp trước còn vì Mạc Tử Tâm mà đắc tội với cả mấy tên lưu manh ngoài trường, lúc này người ta chủ động ném cho cành oliu thì lại làm như không thấy? Cũng khó trách sau này Mạc Tử Tâm lại bị Tiền Xuyên cướp đi.
"Vừa rồi cô gọi tôi có chuyện gì không?" Lục Tuân quay đầu lại, nhìn Tiền Duy một cái.
Tiền Duy huơ huơ chiếc túi trên tay: "Lúc đầu tôi định đưa cho anh thứ này, nhưng xem ra là không cần rồi."
Lục Tuân nhíu mày: "Cái gì?"
"Băng dán cá nhân và bình ô-xy già."
"Lấy ra."
Ngay khi Tiền Duy còn chưa kịp phản ứng thì Lục Tuân đã nhẹ nhàng vươn tay tới, cầm lấy túi thuốc trên tay cô.
Tiền Duy ngẩn người rồi mới phản ứng lại: "Lục Tuân, mặc dù đàn ông không dễ rơi lệ nhưng thỉnh thoảng cũng nên thể hiện sự yếu thế trước mặt phụ nữ, điều đó sẽ không khiến người ta coi thường anh đâu mà ngược lại cô gái ấy sẽ muốn bảo vệ anh, mà khi muốn bảo vệ anh mới có thể từ từ kích thích ra sự yêu thương."