Chương 55
Kết cục cuối cùng vẫn là Tống Minh cướp lại. Có điều vì giành lại, thân thể Tống Minh giằng co đau xót, thậm chí không cẩn thận ngã xuống giường...
Sắc mặt Kiều Ân nháy mắt trắng bệch, lập tức ôm Tống Minh lên giường, nhưng Tống Minh đau đớn rên rỉ vẫn không quên cướp thuốc tránh thai trong tay Kiều Ân về, uống vào. Còn vì vội vàng mà uống quá nhanh, cuối cùng hai viên thuốc bị Tống Minh ném vào miệng nuốt xuống, may không nghẹn chết...
Trong khoảnh khắc này sắc mặt Kiều Ân biến đổi không ngừng, mặc dù tức giận nhưng tự biết mình đuối lý, vội vàng đi lấy nước cho Tống Minh uống. Tống Minh ho vài cái sau khi uống nước xong đem thuốc nuốt xuống, liền trực tiếp đẩy Kiều Ân đang vỗ lưng thuận khí cho hắn ra, sau đó không thèm nói một câu với Kiều Ân, chiến tranh lạnh từ đấy bắt đầu,
Kiều Ân bị đẩy ra, Nhìn Tống Minh cuộn mình trong chăn, ánh mắt cậu thoáng ảm đạm, ngồi xổm bên cạnh giường xin lỗi Tống Minh.
" Minh... là em không đúng... Không nên làm quá đáng như vậy. Nhưng---- không phải anh đồng ý ở bên em rồi sao... còn đồng ý cùng nhau sinh bảo bảo... vậy tại sao còn uống thuốc tránh thai... em yêu anh a.. Minh..."
Tống Minh hiện tại một chút cũng không muốn quan tâm kiều Ân, hễ nghĩ tới Kiều Ân, hắn lại nhớ tới hình ảnh mấy hôm trước khiến hắn không thể chịu nổi, càng đừng nói toàn thân hắn trên dưới đều chua sót mềm nhũn đến lợi hại, cơ quan trong bụng bây giờ quặn lên từng cơn đau đớn.
Kiều Ân vẫn luôn ở bên cạnh thấp giọng nói, không ngừng yêu cầu Tống Minh ở bên cậu, cho đến khi Tống Minh không thể nhịn được gầm lên một tiếng, " câm miệng!" tiếng nói của Kiều Ân lúc này mới dừng lại, ngay sau đó Tống Minh không lưu tình đuổi Kiều Ân ra ngoài, qua phòng bên cạnh, không cần đến làm phiền hắn, hắn muốn ngủ!
Kiều Ân trầm mặc ở phòng ngủ lưu lại một lúc, cuối cùng thấp giọng nói ngủ ngon rồi đi ra.
Có điều cho dù Tống Minh ở một mình chiến tranh lạnh với Kiều Ân, lời thỉnh cầu ở bên cậu của Kiều Ân vẫn không hề ngừng lại, giống như không ngừng nhắc nhở hắn, Tống Minh đã từng đồng ý lời của cậu.
Giống như hôm nay.
Ngày thứ ba sau khi trải qua kỳ phát tình, khi Kiều Ân đầu tắt mặt tối hầu hạ Tống Minh sắp bị cậu thao hỏng, Tống Minh hôm nay mới miễn cưỡng có thể xuống giường.
Kỳ phát tình lần này thân thể Tống Minh hồi phục so với lần trước chậm hơn nhiều, chính là vì Kiều Ân làm quá hung... ác tới mức Tống Minh hiện tại còn cảm thấy trong bụng rất đau, eo đau từng cơn.
Kiều Ân không cho Tống Minh cự tuyệt, cường ngạnh đỡ lấy eo Tống Minh, chậm rãi đi về phía phòng khách, cậu vốn dĩ muốn giống như mấy hôm trước mang cơm vào, nhưng Tống Minh muốn xuống giường đến bàn ăn, Kiều Ân ngăn cản, bị Tống Minh lạnh lùng liếc một cái, Kiều Ân liền không nói nữa.
Mấy hôm nay Tống Minh không nói chuyện cùng cậu, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, chỉ khi ngẫu nhiên cậu nói quá đáng một chút sẽ dùng ánh mắt bất mãn lườm cậu một cái.
Kiều Ân biết lí do Tống Minh không quan tâm mình là gì, nhưng cậu không bị Tống Minh ghét bỏ mà bỏ cuộc, lúc trước Tống Minh không quan tâm cậu cũng rất nhiều lần rồi, khi trước ở nước ngoài không thể ngày nào cũng quấn lấy Tống Minh, vẫn luôn là điều Kiều Ân hối tiếc bởi vì không cách nào dán lấy Tống Minh, cho đến Tống Minh nguôi giận mềm lòng tha thứ cho cậu. lần này Tống Minh không có đuổi cậu đi, cậu hiểu tính khí Tống Minh, luôn đáng thương quấn lấy Tống Minh, hắn sớm muộn cũng tha thứ cho cậu, quan tâm cậu.
Còn lần trước Tống Minh đuổi cậu đi, cậu điên rồi nên mới rời đi Tống Minh... Dẫn đến hiện tại chọc đến nhiều người cùng cậu cướp đoạt Tống Minh như vậy... hiện tại hối hận cũng không kịp rồi, cậu chỉ có thể, dùng mỗi giây mỗi phút, khiến Tống Minh tiếp nhận mình, tốt nhất là có thể cùng cậu sinh một đứa con... cậu cảm thấy, sau khi Tống Minh mang thai, sẽ ổn định mùi vị bị ký hiệu của cậu, tin tức tố cũng sẽ ổn định, sẽ không lần nữa câu dẫn Alpha khác, hơn nữa sau khi hai người họ có con, Tống Minh vì con chắc chắn sẽ ở bên cậu... cậu tin, chỉ cần cậu luôn quấn lấy Tống Minh, hắn sớm muộn sẽ bị cậu làm lung lay, thậm chí mang thai con cậu...
Kiều Ân đỡ Tống Minh, nhìn Tống Minh vì thân thể không thoải mái mà nhăn mày, đôi mi của Kiều Ân nhẹ nhàng chớp động, che đi ánh mắt bên trong. Chỉ nghe thấy tiếng nói trầm thấp từ tính trong miệng cậu, tiếng nói không lớn, còn có chút đáng thương.
" Minh... Còn đau không, em ôm anh qua..."
Lông mày Tống Minh vừa dãn ra lại nhăn lại, có điều hắn vẫn như cũ trên mặt không biểu tình, giống như không nghe thấy, chậm rãi đi tới bàn ăn.
Thanh niên cao lớn tóc vàng cũng không để tâm, như cũ thấp giọng nói bên tai Tống Minh.
" Minh, đừng giận, được không... Em sai rồi..."
" Minh, ở bên em, được không..."
vừa nghe thấy câu này, Tống Minh không có biểu tình gì ngẩng đầu liếc thanh niên trước mắt một cái, có điều trong ánh mắt hắn, rất không hài lòng, giống như khiến Kiều Ân câm miệng.
Nhìn thấy ánh mắt này, Kiều Ân thức thời ngậm miệng lại, yên yên tĩnh tĩnh, đỡ Tống Minh ngồi xuống ghế đã được cậu phủ lên vô số lớp đệm mềm mại trước bàn ăn.
Sau đó giúp Tống Minh đơm cơm, gắp canh.
Ngoài không nói chuyện ra tất cả vẫn giống như lúc trước.
Kiều Ân không ngừng gắp canh cho Tống Minh, vừa nhìn biểu tình của hắn.
Tống Minh trong mấy ngày nay đã bớt giận hơn nhiều rồi, biểu tình không lạnh không nhạt, chỉ là nhìn thấy bát canh thuốc quen thuộc trên bàn kia, lông mày hơi nhíu lại khó nhận ra, sao vẫn phải uống, rất đắng...
Hắn trốn tránh ăn cơm trắng trước mặt, ăn miếng được miếng không, trong đầu luôn nghĩ tới vấn đề mà mấy hôm nay luôn nghĩ đến, ngọn nguồn hắn chiến tranh lanh với Kiều Ân, thuốc tránh thai.
Khi đó Tống Minh tức giận như vậy, không nói khi kỳ phát Kiều Ân xém tí nữa thao chết hắn, còn có Kiều Ân cướp lấy thuốc tránh thai của hắn... nguyên nhân lớn nhất là, vì vội vàng nên hắn một lần nuốt xuống hai viên thuốc còn dư lại...
Đợi hắn bất tri bất giác phát hiện... đã muộn rồi... hắn luôn nghĩ đến vấn đề chính là thuốc bị hắn uống hết rồi sau này phát tình phải làm sao...
Kiều Ân phát hiện Tống Minh không yên lòng, lại gắp đồ ăn để vào bát Tống Minh, " Minh, anh đang nghĩ gì vậy, ăn nhiều rau chút, không cần ăn hết cơm."
Tống Minh ngước mắt nhìn Kiều Ân một cái, vẻ mặt thanh niên ngoại quốc tuấn mỹ trước mặt mang theo lo lắng nhìn hắn, nhìn thấy hắn liếc qua, lại gắp cho hắn một đũa rau, cùng lúc có chút chần chờ hỏi.
" Minh, sao không ăn thức ăn, em nấu không hợp khẩu vị của anh à..."
Tống Minh không trả lời.
" Minh... anh có thể quan tâm em chút không...cho dù một chút cũng được, anh nói chuyện cùng em... em rất khó chịu..."
Giọng nói của thanh niên đẹp trai ủy khuất đến không chịu được, giống như trước nay chưa từng uất ức như vậy, thậm chí khóe mắt cũng phiến hồng.
Tống Minh nhìn trong mắt màu lam của Kiều Ân lộ ra ánh mắt có chút uất ức cùng đáng thương, trong lòng thở dài một hơi, Kiều Ân thật sự nhìn chăm chăm bộ dáng hắn ăn cơm... không thể không " Ừ" một tiếng, rũ mắt gắp lấy thức ăn Kiều Ân gắp qua, bắt đầu ăn.
Tống Minh sớm đã nguôi giận, mấy hôm nay hắn lạm dụng tình cảm đối với Kiều Ân, hắn vốn cho rằng kiều Ân sẽ bỏ đi giống lần trước, nhưng không. Kiều Ân chịu mệt chăm sóc hắn, còn luôn vô cùng đáng thương nói chuyện với hắn, giống như hắn mới là người làm sai...
Không phải chỉ uống thuốc tránh thai thôi à, ở bên Kiều Ân có thể xem xét, có điều, mang thai, không thể nào, hắn mới không muốn mang thai sinh con...
Hơn nữa hắn cũng nghĩ thông rồi, thuốc tránh thai sớm muộn cũng hết, sau này phải mang bảo hộ, làm tốt biện pháp phòng tránh mới được.
Vậy nên mấy ngày hôm nay luôn không quan tâm Kiều Ân, Tống Minh chỉ là muốn cố ý lạnh nhạt Kiều Ân, Khiến Kiều Ân sâu sắc ý thức được sai lầm của bản thân, đừng tưởng cậu muốn làm gì thì làm, nếu Kiều Ân muốn ở bên hắn, vậy phải nghe lời hắn.
Nếu không Kỳ phát tình sau này... Kiều Ân không mang bao vậy thì toang rồi...
Ăn cơm xong, Kiều ân thúc giục Tống Minh uống canh thuốc đen ngòm còn nóng trên bàn.
Thuốc này là sau khi kỳ phát tình kết thúc Kiều Ân sắc, nói là bồi bổ thân thể, trước đó cho dù Tống Minh không chịu uống, nhưng lại nghĩ kỳ phát tình hắn bắn nhiều như vậy, thận đều muốn hư rồi, vì tốt cho cơ thể nên hắn mới uống.
Nhưng uống liên tiếp ba ngày, Tống Minh nhăn mày nhìn bát thuốc kia, nghiêng đầu tỏ vẻ cự tuyệt.
" Thuốc này phải uống liên tục một tuần cơ thể mới có thể hồi phục, Minh, vì tốt cho thân thể, uống đi." từ khi Tống Minh " Ừ" một tiếng, ngữ khí của Kiều Ân đã không còn âm điệu đáng thương, mà mang theo chút làm nũng, giọng nói nam nhân trầm thấp từ tính truyền vào tai Tống Minh.
Tống Minh nghe thấy giọng nói làm nũng quen thuộc, trong lòng mềm nhũn, lại nghĩ bản thân xác thực có bắn hơi nhiều, ngay cả đi cũng không có sức... quá trống rỗng... vậy kiên trì thêm chút, hảo hảo tẩm bổ...
Canh thuốc này mặc dù không dễ ngửi, uống vào vừa đắng vừa chát, có điều sau khi uống xong trong bụng sẽ ấm áp dễ chịu, khoang sinh sản luôn co rút đau đớn giống như không còn quá đau...
Kiều Ân nhìn Tống Minh uống hết canh thuốc, trong lòng âm thầm thở phào, cậu sắc thuốc này nguyên nhân lớn nhất là sau kỳ phát tình khi cậu tắm rửa cho Tống Minh, phát hiện bên trong dịch thể trắng dục còn có tia máu đỏ tươi...
*********
Chương ngắn nhất từ trước đến nay. Các bạn đi qua nhớ để lại sao nhỏ cuối màn hình và cmt nhé.
Sắc mặt Kiều Ân nháy mắt trắng bệch, lập tức ôm Tống Minh lên giường, nhưng Tống Minh đau đớn rên rỉ vẫn không quên cướp thuốc tránh thai trong tay Kiều Ân về, uống vào. Còn vì vội vàng mà uống quá nhanh, cuối cùng hai viên thuốc bị Tống Minh ném vào miệng nuốt xuống, may không nghẹn chết...
Trong khoảnh khắc này sắc mặt Kiều Ân biến đổi không ngừng, mặc dù tức giận nhưng tự biết mình đuối lý, vội vàng đi lấy nước cho Tống Minh uống. Tống Minh ho vài cái sau khi uống nước xong đem thuốc nuốt xuống, liền trực tiếp đẩy Kiều Ân đang vỗ lưng thuận khí cho hắn ra, sau đó không thèm nói một câu với Kiều Ân, chiến tranh lạnh từ đấy bắt đầu,
Kiều Ân bị đẩy ra, Nhìn Tống Minh cuộn mình trong chăn, ánh mắt cậu thoáng ảm đạm, ngồi xổm bên cạnh giường xin lỗi Tống Minh.
" Minh... là em không đúng... Không nên làm quá đáng như vậy. Nhưng---- không phải anh đồng ý ở bên em rồi sao... còn đồng ý cùng nhau sinh bảo bảo... vậy tại sao còn uống thuốc tránh thai... em yêu anh a.. Minh..."
Tống Minh hiện tại một chút cũng không muốn quan tâm kiều Ân, hễ nghĩ tới Kiều Ân, hắn lại nhớ tới hình ảnh mấy hôm trước khiến hắn không thể chịu nổi, càng đừng nói toàn thân hắn trên dưới đều chua sót mềm nhũn đến lợi hại, cơ quan trong bụng bây giờ quặn lên từng cơn đau đớn.
Kiều Ân vẫn luôn ở bên cạnh thấp giọng nói, không ngừng yêu cầu Tống Minh ở bên cậu, cho đến khi Tống Minh không thể nhịn được gầm lên một tiếng, " câm miệng!" tiếng nói của Kiều Ân lúc này mới dừng lại, ngay sau đó Tống Minh không lưu tình đuổi Kiều Ân ra ngoài, qua phòng bên cạnh, không cần đến làm phiền hắn, hắn muốn ngủ!
Kiều Ân trầm mặc ở phòng ngủ lưu lại một lúc, cuối cùng thấp giọng nói ngủ ngon rồi đi ra.
Có điều cho dù Tống Minh ở một mình chiến tranh lạnh với Kiều Ân, lời thỉnh cầu ở bên cậu của Kiều Ân vẫn không hề ngừng lại, giống như không ngừng nhắc nhở hắn, Tống Minh đã từng đồng ý lời của cậu.
Giống như hôm nay.
Ngày thứ ba sau khi trải qua kỳ phát tình, khi Kiều Ân đầu tắt mặt tối hầu hạ Tống Minh sắp bị cậu thao hỏng, Tống Minh hôm nay mới miễn cưỡng có thể xuống giường.
Kỳ phát tình lần này thân thể Tống Minh hồi phục so với lần trước chậm hơn nhiều, chính là vì Kiều Ân làm quá hung... ác tới mức Tống Minh hiện tại còn cảm thấy trong bụng rất đau, eo đau từng cơn.
Kiều Ân không cho Tống Minh cự tuyệt, cường ngạnh đỡ lấy eo Tống Minh, chậm rãi đi về phía phòng khách, cậu vốn dĩ muốn giống như mấy hôm trước mang cơm vào, nhưng Tống Minh muốn xuống giường đến bàn ăn, Kiều Ân ngăn cản, bị Tống Minh lạnh lùng liếc một cái, Kiều Ân liền không nói nữa.
Mấy hôm nay Tống Minh không nói chuyện cùng cậu, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, chỉ khi ngẫu nhiên cậu nói quá đáng một chút sẽ dùng ánh mắt bất mãn lườm cậu một cái.
Kiều Ân biết lí do Tống Minh không quan tâm mình là gì, nhưng cậu không bị Tống Minh ghét bỏ mà bỏ cuộc, lúc trước Tống Minh không quan tâm cậu cũng rất nhiều lần rồi, khi trước ở nước ngoài không thể ngày nào cũng quấn lấy Tống Minh, vẫn luôn là điều Kiều Ân hối tiếc bởi vì không cách nào dán lấy Tống Minh, cho đến Tống Minh nguôi giận mềm lòng tha thứ cho cậu. lần này Tống Minh không có đuổi cậu đi, cậu hiểu tính khí Tống Minh, luôn đáng thương quấn lấy Tống Minh, hắn sớm muộn cũng tha thứ cho cậu, quan tâm cậu.
Còn lần trước Tống Minh đuổi cậu đi, cậu điên rồi nên mới rời đi Tống Minh... Dẫn đến hiện tại chọc đến nhiều người cùng cậu cướp đoạt Tống Minh như vậy... hiện tại hối hận cũng không kịp rồi, cậu chỉ có thể, dùng mỗi giây mỗi phút, khiến Tống Minh tiếp nhận mình, tốt nhất là có thể cùng cậu sinh một đứa con... cậu cảm thấy, sau khi Tống Minh mang thai, sẽ ổn định mùi vị bị ký hiệu của cậu, tin tức tố cũng sẽ ổn định, sẽ không lần nữa câu dẫn Alpha khác, hơn nữa sau khi hai người họ có con, Tống Minh vì con chắc chắn sẽ ở bên cậu... cậu tin, chỉ cần cậu luôn quấn lấy Tống Minh, hắn sớm muộn sẽ bị cậu làm lung lay, thậm chí mang thai con cậu...
Kiều Ân đỡ Tống Minh, nhìn Tống Minh vì thân thể không thoải mái mà nhăn mày, đôi mi của Kiều Ân nhẹ nhàng chớp động, che đi ánh mắt bên trong. Chỉ nghe thấy tiếng nói trầm thấp từ tính trong miệng cậu, tiếng nói không lớn, còn có chút đáng thương.
" Minh... Còn đau không, em ôm anh qua..."
Lông mày Tống Minh vừa dãn ra lại nhăn lại, có điều hắn vẫn như cũ trên mặt không biểu tình, giống như không nghe thấy, chậm rãi đi tới bàn ăn.
Thanh niên cao lớn tóc vàng cũng không để tâm, như cũ thấp giọng nói bên tai Tống Minh.
" Minh, đừng giận, được không... Em sai rồi..."
" Minh, ở bên em, được không..."
vừa nghe thấy câu này, Tống Minh không có biểu tình gì ngẩng đầu liếc thanh niên trước mắt một cái, có điều trong ánh mắt hắn, rất không hài lòng, giống như khiến Kiều Ân câm miệng.
Nhìn thấy ánh mắt này, Kiều Ân thức thời ngậm miệng lại, yên yên tĩnh tĩnh, đỡ Tống Minh ngồi xuống ghế đã được cậu phủ lên vô số lớp đệm mềm mại trước bàn ăn.
Sau đó giúp Tống Minh đơm cơm, gắp canh.
Ngoài không nói chuyện ra tất cả vẫn giống như lúc trước.
Kiều Ân không ngừng gắp canh cho Tống Minh, vừa nhìn biểu tình của hắn.
Tống Minh trong mấy ngày nay đã bớt giận hơn nhiều rồi, biểu tình không lạnh không nhạt, chỉ là nhìn thấy bát canh thuốc quen thuộc trên bàn kia, lông mày hơi nhíu lại khó nhận ra, sao vẫn phải uống, rất đắng...
Hắn trốn tránh ăn cơm trắng trước mặt, ăn miếng được miếng không, trong đầu luôn nghĩ tới vấn đề mà mấy hôm nay luôn nghĩ đến, ngọn nguồn hắn chiến tranh lanh với Kiều Ân, thuốc tránh thai.
Khi đó Tống Minh tức giận như vậy, không nói khi kỳ phát Kiều Ân xém tí nữa thao chết hắn, còn có Kiều Ân cướp lấy thuốc tránh thai của hắn... nguyên nhân lớn nhất là, vì vội vàng nên hắn một lần nuốt xuống hai viên thuốc còn dư lại...
Đợi hắn bất tri bất giác phát hiện... đã muộn rồi... hắn luôn nghĩ đến vấn đề chính là thuốc bị hắn uống hết rồi sau này phát tình phải làm sao...
Kiều Ân phát hiện Tống Minh không yên lòng, lại gắp đồ ăn để vào bát Tống Minh, " Minh, anh đang nghĩ gì vậy, ăn nhiều rau chút, không cần ăn hết cơm."
Tống Minh ngước mắt nhìn Kiều Ân một cái, vẻ mặt thanh niên ngoại quốc tuấn mỹ trước mặt mang theo lo lắng nhìn hắn, nhìn thấy hắn liếc qua, lại gắp cho hắn một đũa rau, cùng lúc có chút chần chờ hỏi.
" Minh, sao không ăn thức ăn, em nấu không hợp khẩu vị của anh à..."
Tống Minh không trả lời.
" Minh... anh có thể quan tâm em chút không...cho dù một chút cũng được, anh nói chuyện cùng em... em rất khó chịu..."
Giọng nói của thanh niên đẹp trai ủy khuất đến không chịu được, giống như trước nay chưa từng uất ức như vậy, thậm chí khóe mắt cũng phiến hồng.
Tống Minh nhìn trong mắt màu lam của Kiều Ân lộ ra ánh mắt có chút uất ức cùng đáng thương, trong lòng thở dài một hơi, Kiều Ân thật sự nhìn chăm chăm bộ dáng hắn ăn cơm... không thể không " Ừ" một tiếng, rũ mắt gắp lấy thức ăn Kiều Ân gắp qua, bắt đầu ăn.
Tống Minh sớm đã nguôi giận, mấy hôm nay hắn lạm dụng tình cảm đối với Kiều Ân, hắn vốn cho rằng kiều Ân sẽ bỏ đi giống lần trước, nhưng không. Kiều Ân chịu mệt chăm sóc hắn, còn luôn vô cùng đáng thương nói chuyện với hắn, giống như hắn mới là người làm sai...
Không phải chỉ uống thuốc tránh thai thôi à, ở bên Kiều Ân có thể xem xét, có điều, mang thai, không thể nào, hắn mới không muốn mang thai sinh con...
Hơn nữa hắn cũng nghĩ thông rồi, thuốc tránh thai sớm muộn cũng hết, sau này phải mang bảo hộ, làm tốt biện pháp phòng tránh mới được.
Vậy nên mấy ngày hôm nay luôn không quan tâm Kiều Ân, Tống Minh chỉ là muốn cố ý lạnh nhạt Kiều Ân, Khiến Kiều Ân sâu sắc ý thức được sai lầm của bản thân, đừng tưởng cậu muốn làm gì thì làm, nếu Kiều Ân muốn ở bên hắn, vậy phải nghe lời hắn.
Nếu không Kỳ phát tình sau này... Kiều Ân không mang bao vậy thì toang rồi...
Ăn cơm xong, Kiều ân thúc giục Tống Minh uống canh thuốc đen ngòm còn nóng trên bàn.
Thuốc này là sau khi kỳ phát tình kết thúc Kiều Ân sắc, nói là bồi bổ thân thể, trước đó cho dù Tống Minh không chịu uống, nhưng lại nghĩ kỳ phát tình hắn bắn nhiều như vậy, thận đều muốn hư rồi, vì tốt cho cơ thể nên hắn mới uống.
Nhưng uống liên tiếp ba ngày, Tống Minh nhăn mày nhìn bát thuốc kia, nghiêng đầu tỏ vẻ cự tuyệt.
" Thuốc này phải uống liên tục một tuần cơ thể mới có thể hồi phục, Minh, vì tốt cho thân thể, uống đi." từ khi Tống Minh " Ừ" một tiếng, ngữ khí của Kiều Ân đã không còn âm điệu đáng thương, mà mang theo chút làm nũng, giọng nói nam nhân trầm thấp từ tính truyền vào tai Tống Minh.
Tống Minh nghe thấy giọng nói làm nũng quen thuộc, trong lòng mềm nhũn, lại nghĩ bản thân xác thực có bắn hơi nhiều, ngay cả đi cũng không có sức... quá trống rỗng... vậy kiên trì thêm chút, hảo hảo tẩm bổ...
Canh thuốc này mặc dù không dễ ngửi, uống vào vừa đắng vừa chát, có điều sau khi uống xong trong bụng sẽ ấm áp dễ chịu, khoang sinh sản luôn co rút đau đớn giống như không còn quá đau...
Kiều Ân nhìn Tống Minh uống hết canh thuốc, trong lòng âm thầm thở phào, cậu sắc thuốc này nguyên nhân lớn nhất là sau kỳ phát tình khi cậu tắm rửa cho Tống Minh, phát hiện bên trong dịch thể trắng dục còn có tia máu đỏ tươi...
*********
Chương ngắn nhất từ trước đến nay. Các bạn đi qua nhớ để lại sao nhỏ cuối màn hình và cmt nhé.