Chương 52
Hứa Vi từ nhỏ đã đi theo các trưởng bối trong thôn học thêu thùa may vá, mãi cho đến 10 giờ, Lục Cảnh Thanh đã về nhà, cô ấy vẫn còn ngồi ở trên chiếc ghế đẩu nhỏ trong phòng để cắt vãn.
"Phu nhân."
Lục Cảnh Thanh treo bộ vest lên móc, Hứa Vi cúi đầu nhìn điện thoại, không thèm để ý đến hắn.
Trên khung trò chuyện wechat là tin nhắn mà cô ấy gửi cho Lục Dư Thâm.
"Có đó không?"
"Con có ở đó không?"
"Trả lời mẹ gấp?!"
Hứa Vi dùng ba câu bày tỏ sự gấp gáp.
Ước chừng khoảng ba phút sau, phía bên kia mới trả lời một chữ: "Đây."
Hứa Vi ngồi thẳng người, đưa tay sờ chiếc váy lưới hai dây mới ra đời, đột nhiên cảm thấy tự hào: "Mẹ muốn một bịch đá quý của con."
Gần như là sau khi tin nhắn được gửi qua, Lục Dư Thâm liền giật giật ngón tay.
Trên khung trò chuyện màu hồng phấn nhẹ nhàng rất nhanh hiện lên một câu.
- ----"Lục Dư Thâm" đã thu hồi một tin nhắn.
Tin nhắn "Đây." Không còn nữa, khung trò chuyện chỉ còn lại một màn độc thoại của Hứa Vi.
Hứa Vi: "..."
Hứa Vi ấn mở tiểu sử của Lục Dư Thâm, đã từ "Hôm nay cũng có mục tiêu nhỏ, mua một núi quặng mới" đổi thành "Mời đi cho, chớ quấy rầy"
Hứa Vi: "???"
Khuôn mặt trắng nõn như sứ của Hứa Vi nhăn lại, có chút khổ sở: "Mẹ chỉ muốn làm cho em gái con một cái váy thật xinh đẹp, để em con có thể tự tin mà tham gia thi đấu..."
"Có thể. Đến lấy đi."
Thái độ Lục Dư Thâm thay đổi rất nhanh.
Hứa Vi nhìn tin nhắn wechat phát ngốc trong mấy giây, một lúc sau mới chớp chớp mắt, phản ứng lại.
Ồ.
Hóa ra cô đã trở thành một bông hoa tàn ít bướm, một người mẹ già.
Cô nghiêng đầu, nhìn về phía Lục Cảnh Thanh mới vừa tắm xong, đang mặc một cái áo choàng tắm lau khô tóc, hai mắt phiếm hồng, không nhịn được nghẹn ngào: "Tối nay anh qua thư phòng ngủ đi, em muốn ngủ một mình."
Lục Cảnh Thanh: "......"
Cùng lúc đó, Phó Chi sau khi tắm rửa xong, ôm lon sữa viên to đùng nhào lên trên giường, mới vừa mở máy tính lên, bỗng nhiên nhảy ra giao diện wechat, sau đó là một màn mưa phong bì màu đỏ.
"Chi Chi."
Phó Chi theo thứ tự nhấn mở, một cái bao lì xì có hai trăm.
Lệ lão gia gửi một cái nhãn dán Cậu Bé Bọt Biển, lại thêm một làn sóng dễ thương: "Chi Chi, từ hôm nay chúng ta là ba người một nhà!"
Phó Chi ngồi ở góc giường, máy tính đặt trên chăn, bên cạnh cô là lon kẹo sữa viên, cô ăn sữa viên xong liền thấy dễ chịu, uống xong trà sữa tâm tình càng tốt.
Cô nghĩ, nếu sau này có cơ hội, cô sẽ mua hết cửa hàng trà sữa trên toàn quốc, mỗi ngày vừa mở mắt sẽ bắt đầu uống trà sữa.
Cô lại nhét một cục sữa viên vào miệng, nhai nát, liếc nhìn tên nhóm trong wechat.
"Hoàng thân quốc thích"
Chà, cái tên của nhóm thấm đẫm sự kiêu ngạo độc đoán của đứa trẻ hai tuổi thích cầm dao chém nhau, trong khi nhóm đầy mùi giao dịch tiền bạc.
Tổng cộng 66 bao lì xì, tất cả đều là của "Hạnh phúc nhân sinh" phát ra, cũng chính là Lệ lão gia.
Lệ Nam Lễ không đoạt, cũng không nói chuyện, hẳn là không online.
Phó Chi theo thứ tự mở ra, cuối cùng trước khi đi ngủ, cô gửi lại một cái bao lì xì 200 cho Lệ lão gia: "Cho gia gia."
"Cảm ơn bảo bối Chi Chi!"
"???"
"Lệ Nam Lễ!! Bao lì xì của gia gia mà cháu còn dám đoạt!"
Lệ lão gia tức giận, Phó Chi nhíu mày, nhấn mở bao lì xì, ở trên hiện người nhận "Tiểu Lễ".
Cô nhét thêm một viên sữa khác vào miệng, thấy cháu trai nhỏ không có ý định trả lại tiền, cô nhấn vào ảnh đại diện của Lệ Nam Lễ, sau đó nhắn tin riêng.
"Tiểu Lễ, đó là bao lì xì cô nhỏ cho gia gia."
Lệ Nam Lễ gõ chữ rất nhanh, tin nhắn được gửi qua: "Nhưng tôi đã cướp được."
Phó Chi cắn viên sữa: "Vấn đề không phải là ai cướp trước, chữ hiếu nên được đặt lên đầu, giống như việc cháu chuyển khoản hiếu thuận cô nhỏ vậy, đây là cô nhỏ đang hiếu thuận gia gia, cháu không nên đoạt."
Dứt lời, wechat nhắc nhở chuyển khoản hai mươi vạn.
Phó Chi tiếp tục: "Đương nhiên, kính già yêu trẻ vẫn là đức tính rất tốt, cô nhỏ tôn trọng gia gia, nhưng cũng không phải là không yêu thương cháu."
"Tiểu Lễ còn nhỏ, thích làm gì thì cứ làm, cháu vui là được, cô nhỏ luôn ủng hộ."
"Phu nhân."
Lục Cảnh Thanh treo bộ vest lên móc, Hứa Vi cúi đầu nhìn điện thoại, không thèm để ý đến hắn.
Trên khung trò chuyện wechat là tin nhắn mà cô ấy gửi cho Lục Dư Thâm.
"Có đó không?"
"Con có ở đó không?"
"Trả lời mẹ gấp?!"
Hứa Vi dùng ba câu bày tỏ sự gấp gáp.
Ước chừng khoảng ba phút sau, phía bên kia mới trả lời một chữ: "Đây."
Hứa Vi ngồi thẳng người, đưa tay sờ chiếc váy lưới hai dây mới ra đời, đột nhiên cảm thấy tự hào: "Mẹ muốn một bịch đá quý của con."
Gần như là sau khi tin nhắn được gửi qua, Lục Dư Thâm liền giật giật ngón tay.
Trên khung trò chuyện màu hồng phấn nhẹ nhàng rất nhanh hiện lên một câu.
- ----"Lục Dư Thâm" đã thu hồi một tin nhắn.
Tin nhắn "Đây." Không còn nữa, khung trò chuyện chỉ còn lại một màn độc thoại của Hứa Vi.
Hứa Vi: "..."
Hứa Vi ấn mở tiểu sử của Lục Dư Thâm, đã từ "Hôm nay cũng có mục tiêu nhỏ, mua một núi quặng mới" đổi thành "Mời đi cho, chớ quấy rầy"
Hứa Vi: "???"
Khuôn mặt trắng nõn như sứ của Hứa Vi nhăn lại, có chút khổ sở: "Mẹ chỉ muốn làm cho em gái con một cái váy thật xinh đẹp, để em con có thể tự tin mà tham gia thi đấu..."
"Có thể. Đến lấy đi."
Thái độ Lục Dư Thâm thay đổi rất nhanh.
Hứa Vi nhìn tin nhắn wechat phát ngốc trong mấy giây, một lúc sau mới chớp chớp mắt, phản ứng lại.
Ồ.
Hóa ra cô đã trở thành một bông hoa tàn ít bướm, một người mẹ già.
Cô nghiêng đầu, nhìn về phía Lục Cảnh Thanh mới vừa tắm xong, đang mặc một cái áo choàng tắm lau khô tóc, hai mắt phiếm hồng, không nhịn được nghẹn ngào: "Tối nay anh qua thư phòng ngủ đi, em muốn ngủ một mình."
Lục Cảnh Thanh: "......"
Cùng lúc đó, Phó Chi sau khi tắm rửa xong, ôm lon sữa viên to đùng nhào lên trên giường, mới vừa mở máy tính lên, bỗng nhiên nhảy ra giao diện wechat, sau đó là một màn mưa phong bì màu đỏ.
"Chi Chi."
Phó Chi theo thứ tự nhấn mở, một cái bao lì xì có hai trăm.
Lệ lão gia gửi một cái nhãn dán Cậu Bé Bọt Biển, lại thêm một làn sóng dễ thương: "Chi Chi, từ hôm nay chúng ta là ba người một nhà!"
Phó Chi ngồi ở góc giường, máy tính đặt trên chăn, bên cạnh cô là lon kẹo sữa viên, cô ăn sữa viên xong liền thấy dễ chịu, uống xong trà sữa tâm tình càng tốt.
Cô nghĩ, nếu sau này có cơ hội, cô sẽ mua hết cửa hàng trà sữa trên toàn quốc, mỗi ngày vừa mở mắt sẽ bắt đầu uống trà sữa.
Cô lại nhét một cục sữa viên vào miệng, nhai nát, liếc nhìn tên nhóm trong wechat.
"Hoàng thân quốc thích"
Chà, cái tên của nhóm thấm đẫm sự kiêu ngạo độc đoán của đứa trẻ hai tuổi thích cầm dao chém nhau, trong khi nhóm đầy mùi giao dịch tiền bạc.
Tổng cộng 66 bao lì xì, tất cả đều là của "Hạnh phúc nhân sinh" phát ra, cũng chính là Lệ lão gia.
Lệ Nam Lễ không đoạt, cũng không nói chuyện, hẳn là không online.
Phó Chi theo thứ tự mở ra, cuối cùng trước khi đi ngủ, cô gửi lại một cái bao lì xì 200 cho Lệ lão gia: "Cho gia gia."
"Cảm ơn bảo bối Chi Chi!"
"???"
"Lệ Nam Lễ!! Bao lì xì của gia gia mà cháu còn dám đoạt!"
Lệ lão gia tức giận, Phó Chi nhíu mày, nhấn mở bao lì xì, ở trên hiện người nhận "Tiểu Lễ".
Cô nhét thêm một viên sữa khác vào miệng, thấy cháu trai nhỏ không có ý định trả lại tiền, cô nhấn vào ảnh đại diện của Lệ Nam Lễ, sau đó nhắn tin riêng.
"Tiểu Lễ, đó là bao lì xì cô nhỏ cho gia gia."
Lệ Nam Lễ gõ chữ rất nhanh, tin nhắn được gửi qua: "Nhưng tôi đã cướp được."
Phó Chi cắn viên sữa: "Vấn đề không phải là ai cướp trước, chữ hiếu nên được đặt lên đầu, giống như việc cháu chuyển khoản hiếu thuận cô nhỏ vậy, đây là cô nhỏ đang hiếu thuận gia gia, cháu không nên đoạt."
Dứt lời, wechat nhắc nhở chuyển khoản hai mươi vạn.
Phó Chi tiếp tục: "Đương nhiên, kính già yêu trẻ vẫn là đức tính rất tốt, cô nhỏ tôn trọng gia gia, nhưng cũng không phải là không yêu thương cháu."
"Tiểu Lễ còn nhỏ, thích làm gì thì cứ làm, cháu vui là được, cô nhỏ luôn ủng hộ."