Chương 46
Biệt thự Lệ gia.
Lệ Nam Lễ nhìn chằm chằm khung thoại, trầm tư một lúc, hắn đứng dậy rót một ly nước ấm uống xong, mới có thể áp xuống sự kích động trong lòng.
Ngọn tóc mái dài rũ xuống che đi một nửa cặp mắt hoa đào đen nhánh.
"Phó Chi."
Giọng nói lưu luyến phát ra một lần, hắn ngồi ở trên sô pha nhướng mày, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên mang theo màu sắc dịu dàng và một chút ý tứ dụ hoặc.
Đầu ngón tay gõ gõ trên màn hình điện thoại.
"Chi Chi, tôi nhớ em."
Đại khái khoảng nửa phút trôi qua.
Phó Chi bên kia mới trả lời: "Chăm lo công việc nhiều hơn, bớt nghĩ tới mấy thứ vô bổ."
Cô gõ chữ rất nhanh, Lệ Nam Lễ còn đang sững sờ, tin nhắn thứ hai đã được gửi qua, sau đó mới nói: "Cô nhỏ rất bận, cháu còn việc gì khác nữa không?"
"...."
Còn có chuyện gì khác nữa sao?
Hắn ở trong lòng tiêu hóa lời nói của Phó Chi, mím môi, giọng điệu cố tình gay gắt: "Không gì.."
Chỉ hai chữ, lại có thêm hai dấu chấm câu.
Phó Chi bên kia nói: "Ừ, không có việc gì thì tốt. Tiểu Lễ, thân thể cháu còn chưa khỏi, cần nghỉ ngơi cho tốt. Nếu cảm thấy khó chịu thì uống nhiều nước ấm, tự chăm sóc bản thân."
"Phó Chi, em không muốn nói chuyện với tôi à?" Lần này là một đoạn ghi âm, cảm xúc rất rõ ràng.
Khung thoại bên kia hiện lên "Đang nhập...", trước khi để tin nhắn được gửi qua, Lệ Nam Lễ tay nhanh mắt lẹ lại gửi thêm một lần chuyển khoản.
Phó Chi đem dòng tin nhắn vừa gõ xóa đi, gửi thêm một tin nhắn mới: "Tiểu Lễ, đừng lo lắng."
Sau đó lại thu tiền.
Lệ Nam Lễ: "..."
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."
Trái tim của Lệ Nam Lễ không hiểu sao bị bóp nghẹt, cổ họng khô khốc đau rát, cơn ho ngày một dày đặc phát ra khiến cho đôi mắt hoa đào xinh đẹp của hắn gợn lên một tầng nước mỏng, ngay cả điện thoại cũng cầm không chắc.
Các đốt xương ngón tay nắm lấy ly nước chuyển qua trắng bệch.
Cuối cùng, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời, rót ly nước ấm đi xuống, môi mỏng nhẹ nhấp, dính chút bọt nước liền trở nên đỏ thẫm.
Hắn nheo đôi mắt hoa đào, lại bắt đầu gõ chữ.
"Phó Chi."
"Ừ."
"Em đừng giận."
"?"
"Quên đi, em làm bài tập đi."
"...."
Lệ Nam Lễ liếm liếm cánh môi, ném điện thoại sang một bên, nhìn chằm chằm mấy cành cây cảnh đặt trên bàn cà phê, yết hầu nhẹ nhàng nhấp nhô.
Tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Lục Dư Mặc bị Hứa Vi răn dạy xong liền chạy đi gõ cửa phòng của Phó Chi.
Suốt năm phút, Phó Chi đều không có để ý đến hắn.
Lục Dư Mặc xắn tay áo, đang muốn đập thêm phát nữa thì cửa phòng đã bị đẩy ra, để lộ cái đầu nhỏ xù xù của Phó Chi: "Anh cả có việc tìm em?"
Đây là khởi đầu cho việc Phó Chi từ chối giao tiếp, Lục Dư Mặc nghe hiểu, nhưng hắn coi như không biết, nghiêm mặt đe dọa: "Mày đừng tưởng mẹ tao ngu ngốc cho nên tao cũng sẽ di truyền từ bà ấy, chỉ số IQ cao vút của ba ba cũng đã kéo tao đạt đến ngưỡng trung bình!"
"Tao đã thấy tất cả, chiếc volkswagen đó cũng không mang biển số của thành phố A, tao cũng lười nói với mày. Nhưng nếu một lần nữa để tao phát hiện mày cùng thằng chó má đó trốn học yêu đương, thì đừng trách tao sẽ đánh gãy chân mày!"
Phó Chi: "..."
Tầm mắt Phó Chi từ màn hình điện thoại nhìn lên: "Anh nói rất đúng... "
Ngừng một chút, cô bình tĩnh hỏi: "Vậy Chu Đình Đình kia là?"
Lục Dư Mặc: "!!!"
"Nói chuyện của mày đi, nói lung tung làm cái gì!" Lục Dư Mặc bất chấp làm bộ làm tịch, trực tiếp duỗi tay muốn chọc vào má của Phó Chi, lại bị người đối diện đánh vào mu bàn tay một cái.
"Bốp" một tiếng.
"CMN!" Lục Dư Mặc cả hốc mắt đều đỏ: "Phó Chi, mày không biết lớn nhỏ!"
Chà, lời thoại thật quen thuộc. Phó Chi hỏi hắn: "Vậy anh tức giận như vậy làm gì?"
"Ai tức giận chứ! Yêu đương thì có gì sao? Tao là con cháu Lục gia, nối dõi tông đường là trách nhiệm của tao!"
Phó Chi: "Ồ."
Lục Dư Mặc: "..."
Lục Dư Mặc nghiêm mặt nói: "Mày coi thường tao là cảm thấy tao nói không đúng sao? Hay là mày vì thằng chó má bên ngoài mà vạch trần tao?"
Phó Chi liếc mắt nhìn hắn.
"Chi Chi, ba ba con đã về rồi, con thay đồ xong thì nhanh chóng xuống lầu đi!"
Bất thình lình, Hứa Vi đứng ở dưới cầu thang tầng hai hét một tiếng.
Phó Chi chưa kịp định hình, Lục Dư Mặc đã duỗi tay nắm lấy cổ tay cô và kéo cô vào trong phòng.
Đột nhiên, cánh cửa đóng sầm lại.
"Lát nữa xuống lầu, không được nói chuyện tao yêu đương với mẹ!"
Phó Chi không trả lời, khóe miệng hơi cong lên, cổ tay trắng nõn bị nắm đỏ một vòng.
Lục Dư Mặc biết rằng em gái đã nắm được nhược điểm của hắn.
Hoặc là em gái chết, hoặc là hắn chết.
Chỉ cần dứt khoát tàn nhẫn, ra tay nhanh chóng trước, hắn dùng sức đặt tay lên vai của Phó Chi, gằn từng chữ một: "Mày mà dám nói, tao liều chết cho mày xem!"
"..."
Phó Chi đưa mắt nhìn weChat, đơn hàng thủ tiêu người của Thẩm Từ Châu vẫn còn đó.
Ánh mắt Lục Dư Mặc lướt qua khung thoại của Phó Chi, hắn có chút cận thị, nhìn không rõ, uy hiếp xong liền xoay người đi xuống lầu
Phó Chi đi theo phía sau hắn.
Hứa Vi nhất thích nhất nhìn thấy hình ảnh gia đình hạnh phúc hòa hợp như thế này, cô ấy tựa cằm vào trên vai Lục Cảnh Thanh, nhỏ giọng thủ thỉ vào tai hắn: "Anh xem, em đã nói là phải để cho bọn chúng có không gian riêng mà."
Lục Cảnh Thanh gật gật đầu.
Sau đó Hứa Vi liền đi về phía Phó Chi: "Vừa rồi con cùng anh cả nói chuyện gì mà xuống trễ như vậy?"
Lục Dư Mặc trong lòng run lên, rất khẩn trương, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Phó Chi.
Tầm mắt của Phó Chi cũng dừng ở trên người hắn.
Cô gái nhỏ ánh mắt bình thản, hơi gật đầu, Lục Dư Mặc đọc ra được một câu: anh cả yên tâm, em sẽ không khiến anh chết cho em xem.
Lục Dư Mặc vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy Phó Chi không nhanh không chậm, nhìn về phía Hứa Vi nói: "Anh cả nói sẽ đánh gãy chân con."
"!!!"
Phản ứng đầu tiền của Lục Dư Mặc giống như hổ con bị chấn động toàn thân, sau đó cụp mắt nhìn về phía Phó Chi.
Mẹ nóa! Mày là cái đồ chết tiệt gì vậy?
Cái này với việc hại chết hắn có gì khác nhau?!
Phó Chi là con gái duy nhất mà Hứa Vi yêu thương vô cùng, không gì sánh nổi.
Cuối cùng Lục Dư Mặc bị phạt đêm nay không được đi theo đến Nông Gia Nhạc ăn cơm.
Trước khi lên xe, Hứa Vi lại trừng mắt nhìn đứa con trai lớn, rồi đau lòng kéo con gái lên xe.
"Ba, tâm tình bây giờ của con rất không tốt." Lục Dư Mặc rất bực bội, cau mày oán trách Lục Cảnh Thanh còn chưa lên xe.
Lục Cảnh Thanh nhàn nhạt mà liếc hắn một cái: "Con chỉ là lưu lạc bên ngoài quá lâu, đột nhiên bị xích chó trói lại ở nhà, đương nhiên sẽ thấy không quen."
"Con cũng lớn rồi, tranh thủ thời gian ăn cơm này, điều chỉnh chính mình một phen đi."
Lục Dư Mặc: "..."
Lệ Nam Lễ nhìn chằm chằm khung thoại, trầm tư một lúc, hắn đứng dậy rót một ly nước ấm uống xong, mới có thể áp xuống sự kích động trong lòng.
Ngọn tóc mái dài rũ xuống che đi một nửa cặp mắt hoa đào đen nhánh.
"Phó Chi."
Giọng nói lưu luyến phát ra một lần, hắn ngồi ở trên sô pha nhướng mày, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên mang theo màu sắc dịu dàng và một chút ý tứ dụ hoặc.
Đầu ngón tay gõ gõ trên màn hình điện thoại.
"Chi Chi, tôi nhớ em."
Đại khái khoảng nửa phút trôi qua.
Phó Chi bên kia mới trả lời: "Chăm lo công việc nhiều hơn, bớt nghĩ tới mấy thứ vô bổ."
Cô gõ chữ rất nhanh, Lệ Nam Lễ còn đang sững sờ, tin nhắn thứ hai đã được gửi qua, sau đó mới nói: "Cô nhỏ rất bận, cháu còn việc gì khác nữa không?"
"...."
Còn có chuyện gì khác nữa sao?
Hắn ở trong lòng tiêu hóa lời nói của Phó Chi, mím môi, giọng điệu cố tình gay gắt: "Không gì.."
Chỉ hai chữ, lại có thêm hai dấu chấm câu.
Phó Chi bên kia nói: "Ừ, không có việc gì thì tốt. Tiểu Lễ, thân thể cháu còn chưa khỏi, cần nghỉ ngơi cho tốt. Nếu cảm thấy khó chịu thì uống nhiều nước ấm, tự chăm sóc bản thân."
"Phó Chi, em không muốn nói chuyện với tôi à?" Lần này là một đoạn ghi âm, cảm xúc rất rõ ràng.
Khung thoại bên kia hiện lên "Đang nhập...", trước khi để tin nhắn được gửi qua, Lệ Nam Lễ tay nhanh mắt lẹ lại gửi thêm một lần chuyển khoản.
Phó Chi đem dòng tin nhắn vừa gõ xóa đi, gửi thêm một tin nhắn mới: "Tiểu Lễ, đừng lo lắng."
Sau đó lại thu tiền.
Lệ Nam Lễ: "..."
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."
Trái tim của Lệ Nam Lễ không hiểu sao bị bóp nghẹt, cổ họng khô khốc đau rát, cơn ho ngày một dày đặc phát ra khiến cho đôi mắt hoa đào xinh đẹp của hắn gợn lên một tầng nước mỏng, ngay cả điện thoại cũng cầm không chắc.
Các đốt xương ngón tay nắm lấy ly nước chuyển qua trắng bệch.
Cuối cùng, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời, rót ly nước ấm đi xuống, môi mỏng nhẹ nhấp, dính chút bọt nước liền trở nên đỏ thẫm.
Hắn nheo đôi mắt hoa đào, lại bắt đầu gõ chữ.
"Phó Chi."
"Ừ."
"Em đừng giận."
"?"
"Quên đi, em làm bài tập đi."
"...."
Lệ Nam Lễ liếm liếm cánh môi, ném điện thoại sang một bên, nhìn chằm chằm mấy cành cây cảnh đặt trên bàn cà phê, yết hầu nhẹ nhàng nhấp nhô.
Tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Lục Dư Mặc bị Hứa Vi răn dạy xong liền chạy đi gõ cửa phòng của Phó Chi.
Suốt năm phút, Phó Chi đều không có để ý đến hắn.
Lục Dư Mặc xắn tay áo, đang muốn đập thêm phát nữa thì cửa phòng đã bị đẩy ra, để lộ cái đầu nhỏ xù xù của Phó Chi: "Anh cả có việc tìm em?"
Đây là khởi đầu cho việc Phó Chi từ chối giao tiếp, Lục Dư Mặc nghe hiểu, nhưng hắn coi như không biết, nghiêm mặt đe dọa: "Mày đừng tưởng mẹ tao ngu ngốc cho nên tao cũng sẽ di truyền từ bà ấy, chỉ số IQ cao vút của ba ba cũng đã kéo tao đạt đến ngưỡng trung bình!"
"Tao đã thấy tất cả, chiếc volkswagen đó cũng không mang biển số của thành phố A, tao cũng lười nói với mày. Nhưng nếu một lần nữa để tao phát hiện mày cùng thằng chó má đó trốn học yêu đương, thì đừng trách tao sẽ đánh gãy chân mày!"
Phó Chi: "..."
Tầm mắt Phó Chi từ màn hình điện thoại nhìn lên: "Anh nói rất đúng... "
Ngừng một chút, cô bình tĩnh hỏi: "Vậy Chu Đình Đình kia là?"
Lục Dư Mặc: "!!!"
"Nói chuyện của mày đi, nói lung tung làm cái gì!" Lục Dư Mặc bất chấp làm bộ làm tịch, trực tiếp duỗi tay muốn chọc vào má của Phó Chi, lại bị người đối diện đánh vào mu bàn tay một cái.
"Bốp" một tiếng.
"CMN!" Lục Dư Mặc cả hốc mắt đều đỏ: "Phó Chi, mày không biết lớn nhỏ!"
Chà, lời thoại thật quen thuộc. Phó Chi hỏi hắn: "Vậy anh tức giận như vậy làm gì?"
"Ai tức giận chứ! Yêu đương thì có gì sao? Tao là con cháu Lục gia, nối dõi tông đường là trách nhiệm của tao!"
Phó Chi: "Ồ."
Lục Dư Mặc: "..."
Lục Dư Mặc nghiêm mặt nói: "Mày coi thường tao là cảm thấy tao nói không đúng sao? Hay là mày vì thằng chó má bên ngoài mà vạch trần tao?"
Phó Chi liếc mắt nhìn hắn.
"Chi Chi, ba ba con đã về rồi, con thay đồ xong thì nhanh chóng xuống lầu đi!"
Bất thình lình, Hứa Vi đứng ở dưới cầu thang tầng hai hét một tiếng.
Phó Chi chưa kịp định hình, Lục Dư Mặc đã duỗi tay nắm lấy cổ tay cô và kéo cô vào trong phòng.
Đột nhiên, cánh cửa đóng sầm lại.
"Lát nữa xuống lầu, không được nói chuyện tao yêu đương với mẹ!"
Phó Chi không trả lời, khóe miệng hơi cong lên, cổ tay trắng nõn bị nắm đỏ một vòng.
Lục Dư Mặc biết rằng em gái đã nắm được nhược điểm của hắn.
Hoặc là em gái chết, hoặc là hắn chết.
Chỉ cần dứt khoát tàn nhẫn, ra tay nhanh chóng trước, hắn dùng sức đặt tay lên vai của Phó Chi, gằn từng chữ một: "Mày mà dám nói, tao liều chết cho mày xem!"
"..."
Phó Chi đưa mắt nhìn weChat, đơn hàng thủ tiêu người của Thẩm Từ Châu vẫn còn đó.
Ánh mắt Lục Dư Mặc lướt qua khung thoại của Phó Chi, hắn có chút cận thị, nhìn không rõ, uy hiếp xong liền xoay người đi xuống lầu
Phó Chi đi theo phía sau hắn.
Hứa Vi nhất thích nhất nhìn thấy hình ảnh gia đình hạnh phúc hòa hợp như thế này, cô ấy tựa cằm vào trên vai Lục Cảnh Thanh, nhỏ giọng thủ thỉ vào tai hắn: "Anh xem, em đã nói là phải để cho bọn chúng có không gian riêng mà."
Lục Cảnh Thanh gật gật đầu.
Sau đó Hứa Vi liền đi về phía Phó Chi: "Vừa rồi con cùng anh cả nói chuyện gì mà xuống trễ như vậy?"
Lục Dư Mặc trong lòng run lên, rất khẩn trương, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Phó Chi.
Tầm mắt của Phó Chi cũng dừng ở trên người hắn.
Cô gái nhỏ ánh mắt bình thản, hơi gật đầu, Lục Dư Mặc đọc ra được một câu: anh cả yên tâm, em sẽ không khiến anh chết cho em xem.
Lục Dư Mặc vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy Phó Chi không nhanh không chậm, nhìn về phía Hứa Vi nói: "Anh cả nói sẽ đánh gãy chân con."
"!!!"
Phản ứng đầu tiền của Lục Dư Mặc giống như hổ con bị chấn động toàn thân, sau đó cụp mắt nhìn về phía Phó Chi.
Mẹ nóa! Mày là cái đồ chết tiệt gì vậy?
Cái này với việc hại chết hắn có gì khác nhau?!
Phó Chi là con gái duy nhất mà Hứa Vi yêu thương vô cùng, không gì sánh nổi.
Cuối cùng Lục Dư Mặc bị phạt đêm nay không được đi theo đến Nông Gia Nhạc ăn cơm.
Trước khi lên xe, Hứa Vi lại trừng mắt nhìn đứa con trai lớn, rồi đau lòng kéo con gái lên xe.
"Ba, tâm tình bây giờ của con rất không tốt." Lục Dư Mặc rất bực bội, cau mày oán trách Lục Cảnh Thanh còn chưa lên xe.
Lục Cảnh Thanh nhàn nhạt mà liếc hắn một cái: "Con chỉ là lưu lạc bên ngoài quá lâu, đột nhiên bị xích chó trói lại ở nhà, đương nhiên sẽ thấy không quen."
"Con cũng lớn rồi, tranh thủ thời gian ăn cơm này, điều chỉnh chính mình một phen đi."
Lục Dư Mặc: "..."