Chương 42
Phó Chi sau khi lấy được thùng cát tông, cô đi bộ một mạch từ khách sạn về lại Lục gia.
Mỗi nước chân của cô, chiếc hộp thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng kêu "Chíp Chíp Chíp".
Âm thanh không lớn, vanh vảnh bên tai, phải lắng nghe thật kĩ mới phát hiện được.
Lúc cô đi tới đại sảnh Lục gia, ngoại trừ Lục Cảnh Thanh, ba người còn lại thì đang ngồi trên chiếc bàn dài.
Cách xa đến mấy cũng có thể cảm nhận được bầu không khí ở đây rất nghiêm trọng.
Phó Chi trầm mặc một chút.
Lục Dư Mặc liếc mắt thấy "em gái trốn học" của mình, đang ngồi trên ghế bỗng nhảy dựng lên: "Phó Chi!"
Phó Chi nhướng mi, bộ dáng vẫn bình tĩnh: "anh cả."
Giả vờ!
Nhất định là giả vờ bình tĩnh!
Cứ giả vờ, Lục Dư Mặc nghĩ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý, đập tay một phát lên bàn: "Mẹ! Mẹ nói xem bây giờ là mấy giờ rồi? Trường học 5 giờ rưỡi đã tan học, nó bây giờ 7 giờ mới về đến nhà, không phải trốn học yêu đương thì là cái gì?!"
Phó Chi nhìn thật sâu vào hắn.
Lục Dư Mặc lớn hơn cô một tuổi, nhưng đối mặt với cái nhìn của Phó Chi vẫn có chút sợ hãi: "Phó Chi, ánh mắt của mày là có ý gì?"
Giống như muốn ám sát hắn vậy.
Đây là cái tật xấu gì?!
Chắc chắn là bị nhiễm mấy cái bất lương từ bên ngoài rồi!
Phó Chi nắm chặt cái rương trên tay, không đáp lời.
Ngược lại là Hứa Vi bên cạnh Lục Dư Mặc, bỗng nhiên đỏ mắt nhìn cô; "Chi Chi, mẹ đi đến trường đón con mà không thấy con, rốt cuộc con đã đi đâu? Con cũng không nói với mẹ trước một tiếng, nếu có chuyện ngoài ý muốn thì..."
"Mẹ! Mẹ khóc cái gì!? Lúc trước chúng ta đâu có bàn như thế!" Không đợi Phó Chi mở miệng, Lục Dư Mặc đi tới chắn trước mặt Hứa Vi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mẹ, mẹ tỉnh táo một chút! Nhà chúng ta còn có quy củ hay không, lần này nó dám trốn học với người con trai khác, lần sau nhất định sẽ dám qua đêm bên ngoài!"
"Mẹ phải phạt nó quỳ ván giặt đồ, bằng không lần sau nó vẫn sẽ dám nữa!"
Mỗi nước chân của cô, chiếc hộp thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng kêu "Chíp Chíp Chíp".
Âm thanh không lớn, vanh vảnh bên tai, phải lắng nghe thật kĩ mới phát hiện được.
Lúc cô đi tới đại sảnh Lục gia, ngoại trừ Lục Cảnh Thanh, ba người còn lại thì đang ngồi trên chiếc bàn dài.
Cách xa đến mấy cũng có thể cảm nhận được bầu không khí ở đây rất nghiêm trọng.
Phó Chi trầm mặc một chút.
Lục Dư Mặc liếc mắt thấy "em gái trốn học" của mình, đang ngồi trên ghế bỗng nhảy dựng lên: "Phó Chi!"
Phó Chi nhướng mi, bộ dáng vẫn bình tĩnh: "anh cả."
Giả vờ!
Nhất định là giả vờ bình tĩnh!
Cứ giả vờ, Lục Dư Mặc nghĩ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý, đập tay một phát lên bàn: "Mẹ! Mẹ nói xem bây giờ là mấy giờ rồi? Trường học 5 giờ rưỡi đã tan học, nó bây giờ 7 giờ mới về đến nhà, không phải trốn học yêu đương thì là cái gì?!"
Phó Chi nhìn thật sâu vào hắn.
Lục Dư Mặc lớn hơn cô một tuổi, nhưng đối mặt với cái nhìn của Phó Chi vẫn có chút sợ hãi: "Phó Chi, ánh mắt của mày là có ý gì?"
Giống như muốn ám sát hắn vậy.
Đây là cái tật xấu gì?!
Chắc chắn là bị nhiễm mấy cái bất lương từ bên ngoài rồi!
Phó Chi nắm chặt cái rương trên tay, không đáp lời.
Ngược lại là Hứa Vi bên cạnh Lục Dư Mặc, bỗng nhiên đỏ mắt nhìn cô; "Chi Chi, mẹ đi đến trường đón con mà không thấy con, rốt cuộc con đã đi đâu? Con cũng không nói với mẹ trước một tiếng, nếu có chuyện ngoài ý muốn thì..."
"Mẹ! Mẹ khóc cái gì!? Lúc trước chúng ta đâu có bàn như thế!" Không đợi Phó Chi mở miệng, Lục Dư Mặc đi tới chắn trước mặt Hứa Vi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mẹ, mẹ tỉnh táo một chút! Nhà chúng ta còn có quy củ hay không, lần này nó dám trốn học với người con trai khác, lần sau nhất định sẽ dám qua đêm bên ngoài!"
"Mẹ phải phạt nó quỳ ván giặt đồ, bằng không lần sau nó vẫn sẽ dám nữa!"