Chương 34
Nàng "Vâng" một tiếng, nhìn Mã Minh Quyền một bên lau nước mắt, một bên không quên đưa cô một tờ giấy chấm nước mắt, cô ngơ ngác nhận lấy tờ giấy xin nghỉ phép, trước khi đi còn bả vai vỗ vỗ Mã Minh Quyền: "Đều là chuyện nhỏ, thầy đừng khóc, nghĩ thoáng chút, mọi người đều phải đi về phía trước."
Mã Minh Quyền: "???"
Người chết không phải ông của em à?
Công trường Nhất Trung.
Thư ký của Lệ Nam Lễ đang đứng đợi chỗ bảo vệ.
"Phó tiểu thư đúng không? Cô đến rồi!" Thư Ký Lưu kích động tiến lên đón người, ánh mắt nhìn về phía Phó Chi như thể đang nhìn ba mẹ của mình sống dậy vậy.
Phó Chi hơi gật đầu, giọng nói trong trẻo: "Dẫn đường đi."
"Được được được! Phó tiểu thư, mời đi lối này."
Thư Ký Lưu nhanh nhẹn mở cửa xe mời Phó Chi ngồi vào trong.
Lục Dư Mặc đứng ở phía xa, nhìn thấy Phó Chi lên xe cùng một người đàn ông rời trường.
Hai mắt tức khắc sáng lên, hít hà một hơi.
Kinh hỉ tới quá bất ngờ!
Hắn bịt miệng lại, thiếu điều hét lên, tìm một cái chỗ khuất, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Cuộc gọi vừa kết nối liền mở miệng nói ngay: "Phó Chi trốn học!"
Giọng điệu không khỏi đắc ý, hỏi Hứa Vi đầu bên kia: "Trốn học, yêu đương, nó còn có thể làm đứa con gái ngoan của mẹ không?"
Hứa Vi đang nhổ cỏ: "..."
Khá đột ngột a.
Cô đem hoa và cây do con gái mang về trồng trong mảnh đất trồng rau của mình, giơ tay nhìn đồng hồ, hỏi ngược lại: "Con rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Giờ này không phải con đang ở trên lớp sao?"
Lục Dư Mặc mồm mép khoan khoái, kiêu ngạo: "Con không có! Con trốn học! Đang chuẩn bị trèo tường!"
Điện thoại bên kia an tĩnh ba giây.
Ý cười trên khóe miệng Lục Dư Mặc bỗng nhiên cứng đờ một chút.
Chờ một chút, hắn vừa mới nói cái gì vậy?!
Không cần hắn nhớ lại, Hứa Vi liền như con mèo xù lông: "Lục Dư Mặc! Với cái thành tích như vậy, con còn dám trốn học!"
"Ta cũng không nên tin con sẽ học tập, cái gì mà học bù, đều là giả đúng hay không? Con nói cho mẹ biết, có phải con sẽ đến khu trò chơi để chơi bời lêu lổng đúng không?!"
"Là lêu lổng không giả.... Không phải, đều là nói cái gì! Con muốn nói cái khác, mẹ nghe con giải thích đã, con còn chưa trốn học, cái này không phải trọng điểm" Trọng điểm là con gái của mẹ đã trốn học!
Nửa câu sau còn chưa nói ra, đã bị Hứa Vi đánh gãy, người phụ nữ đầu dây bên kia nghẹn ngào: "Dư Mặc, con đã làm cho mẹ thất vọng quá nhiều rồi!"
Điện thoại ngay sau đó bị ngắt kết nối.
Lục Dư Mặc: "..."
WTF?
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Ai thất vọng đối với hắn vậy?!
Khu vực ngoại thành.
Phó Chi cùng Thư Ký Lưu từ trên xe đi xuống.
"Phó tiểu thư, các chuyên gia ngoài trừ giáo sư Hà và Lệ tổng của chúng tôi ra, đều đang ở trong biệt thự." Thư Ký Lưu làm động tác mời: "Hồ sơ bệnh án nằm trong tay bác sĩ Chu, lát nữa tôi sẽ lấy cho cô."
Bệnh tình của Lệ Nam Lễ tối hôm qua lại tăng thêm, mất ý thức rơi vào trạng thái hôn mê, trong lúc Phó Chi vắng mặt, chỉ có bác sĩ Chu và những người khác cùng nhau thảo luận phương án điều trị, Thư Ký Lưu cũng không tiện lấy hồ sơ bệnh án từ đám người bác sĩ Chu.
Đặc biệt là sau khi biết Phó Chi chỉ là một học sinh trung học, cũng đã làm rất nhiều công tác tư tưởng, lúc này mới tiếp thu hiện thực.
Phó Chi nhàn nhạt nói: "Không cần, thứ đó cũng vô đụng thôi."
Nếu kết quả kiểm tra dùng được, thì cũng đâu đến nỗi đem người đưa đến thành phố A.
Thư Ký Lưu: "..."
Thư Ký Lưu nhất thời nghẹn họng, còn có thể nói thế nào nữa, chỉ có thể khen ngợi một chút: "Vậy cô cũng thật lợi hại!"
Phó Chi không đáp lời.
Thư Ký Lưu đẩy cửa phòng ra, mang theo Phó Chi đi vào.
Ngoài cửa phòng của Lệ Nam Lễ có một vòng người vây quanh, đủ loại giọng nói trộn lẫn vào nhau, tạo thành một mớ hỗn độn.
Năm, sáu vị bác sĩ hàng đầu của bệnh viện Bắc Kinh đứng lại một chỗ, vẻ mặt nghiêm trọng.
Đột phát hôn mê, hộc máu, các chỉ số thân thể tụt xuống, bọn họ trước tiên đã tiến hành rửa dạ dày, lại làm kiểm tra toàn diện, nhưng người bệnh vẫn như cũ không có nửa phần khí sắc.
Mã Minh Quyền: "???"
Người chết không phải ông của em à?
Công trường Nhất Trung.
Thư ký của Lệ Nam Lễ đang đứng đợi chỗ bảo vệ.
"Phó tiểu thư đúng không? Cô đến rồi!" Thư Ký Lưu kích động tiến lên đón người, ánh mắt nhìn về phía Phó Chi như thể đang nhìn ba mẹ của mình sống dậy vậy.
Phó Chi hơi gật đầu, giọng nói trong trẻo: "Dẫn đường đi."
"Được được được! Phó tiểu thư, mời đi lối này."
Thư Ký Lưu nhanh nhẹn mở cửa xe mời Phó Chi ngồi vào trong.
Lục Dư Mặc đứng ở phía xa, nhìn thấy Phó Chi lên xe cùng một người đàn ông rời trường.
Hai mắt tức khắc sáng lên, hít hà một hơi.
Kinh hỉ tới quá bất ngờ!
Hắn bịt miệng lại, thiếu điều hét lên, tìm một cái chỗ khuất, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Cuộc gọi vừa kết nối liền mở miệng nói ngay: "Phó Chi trốn học!"
Giọng điệu không khỏi đắc ý, hỏi Hứa Vi đầu bên kia: "Trốn học, yêu đương, nó còn có thể làm đứa con gái ngoan của mẹ không?"
Hứa Vi đang nhổ cỏ: "..."
Khá đột ngột a.
Cô đem hoa và cây do con gái mang về trồng trong mảnh đất trồng rau của mình, giơ tay nhìn đồng hồ, hỏi ngược lại: "Con rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Giờ này không phải con đang ở trên lớp sao?"
Lục Dư Mặc mồm mép khoan khoái, kiêu ngạo: "Con không có! Con trốn học! Đang chuẩn bị trèo tường!"
Điện thoại bên kia an tĩnh ba giây.
Ý cười trên khóe miệng Lục Dư Mặc bỗng nhiên cứng đờ một chút.
Chờ một chút, hắn vừa mới nói cái gì vậy?!
Không cần hắn nhớ lại, Hứa Vi liền như con mèo xù lông: "Lục Dư Mặc! Với cái thành tích như vậy, con còn dám trốn học!"
"Ta cũng không nên tin con sẽ học tập, cái gì mà học bù, đều là giả đúng hay không? Con nói cho mẹ biết, có phải con sẽ đến khu trò chơi để chơi bời lêu lổng đúng không?!"
"Là lêu lổng không giả.... Không phải, đều là nói cái gì! Con muốn nói cái khác, mẹ nghe con giải thích đã, con còn chưa trốn học, cái này không phải trọng điểm" Trọng điểm là con gái của mẹ đã trốn học!
Nửa câu sau còn chưa nói ra, đã bị Hứa Vi đánh gãy, người phụ nữ đầu dây bên kia nghẹn ngào: "Dư Mặc, con đã làm cho mẹ thất vọng quá nhiều rồi!"
Điện thoại ngay sau đó bị ngắt kết nối.
Lục Dư Mặc: "..."
WTF?
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Ai thất vọng đối với hắn vậy?!
Khu vực ngoại thành.
Phó Chi cùng Thư Ký Lưu từ trên xe đi xuống.
"Phó tiểu thư, các chuyên gia ngoài trừ giáo sư Hà và Lệ tổng của chúng tôi ra, đều đang ở trong biệt thự." Thư Ký Lưu làm động tác mời: "Hồ sơ bệnh án nằm trong tay bác sĩ Chu, lát nữa tôi sẽ lấy cho cô."
Bệnh tình của Lệ Nam Lễ tối hôm qua lại tăng thêm, mất ý thức rơi vào trạng thái hôn mê, trong lúc Phó Chi vắng mặt, chỉ có bác sĩ Chu và những người khác cùng nhau thảo luận phương án điều trị, Thư Ký Lưu cũng không tiện lấy hồ sơ bệnh án từ đám người bác sĩ Chu.
Đặc biệt là sau khi biết Phó Chi chỉ là một học sinh trung học, cũng đã làm rất nhiều công tác tư tưởng, lúc này mới tiếp thu hiện thực.
Phó Chi nhàn nhạt nói: "Không cần, thứ đó cũng vô đụng thôi."
Nếu kết quả kiểm tra dùng được, thì cũng đâu đến nỗi đem người đưa đến thành phố A.
Thư Ký Lưu: "..."
Thư Ký Lưu nhất thời nghẹn họng, còn có thể nói thế nào nữa, chỉ có thể khen ngợi một chút: "Vậy cô cũng thật lợi hại!"
Phó Chi không đáp lời.
Thư Ký Lưu đẩy cửa phòng ra, mang theo Phó Chi đi vào.
Ngoài cửa phòng của Lệ Nam Lễ có một vòng người vây quanh, đủ loại giọng nói trộn lẫn vào nhau, tạo thành một mớ hỗn độn.
Năm, sáu vị bác sĩ hàng đầu của bệnh viện Bắc Kinh đứng lại một chỗ, vẻ mặt nghiêm trọng.
Đột phát hôn mê, hộc máu, các chỉ số thân thể tụt xuống, bọn họ trước tiên đã tiến hành rửa dạ dày, lại làm kiểm tra toàn diện, nhưng người bệnh vẫn như cũ không có nửa phần khí sắc.