Chương 32
Ai bảo cháu coi nó như cháu ruột mà chiếu cố!
Lệ lão gia một bên khác điên cuồng thăm dò: "Vậy thì cái kia, trừ bỏ tình cảm gia đình, chúng ta, khụ khụ... Chúng ta không thể phát triển tình cảm trên một phương diện khác được sao?"
Phó Chi mím môi dưới: "Tình thầy trò? Ông tuổi cũng đã lớn rồi, tốc độ tiếp thu tri thức cũng rất chậm, cháu không có thời gian dạy cho ông đâu."
Lệ lão gia nhất thời ngẩn ra, ông xem như đã hiểu, vì cái gì mà đám lão quái vật trong phòng thí nghiệm dám thả Phó Chi ra ngoài.
Bởi vì bọn họ rất chắc chắn, bất kể chủng lợn nào cũng sẽ không động tới bông cải thìa không chút phản ứng này.
Ông tận lực giải thích: "Cũng không phải loại quan hệ này, cháu có muốn nghe ta nói nữa không?"
Phó Chi: "Ông còn có chuyện nào khác chuyện này sao?"
"....Không có." Lệ lão gia sửng người tận mười giây mới phản ứng lại, đây không phải ông bị ghét bỏ nhiều chuyện sao.
"Vậy được rồi, cúp máy, đồng đội kêu cháu đánh đội rồi."
Lệ lão gia: "...."
Lệ lão gia nhìn chằm chằm màn hình đã chuyển đen nửa ngày, chớp chớp mắt, có chút ủy khuất, bất quá nghĩ đến Hà Minh bị bôi đen, lại tự an ủi chính mình.
Chi Chi vẫn là nguyện ý bao dung sự tùy hứng và ương ngạnh của ông!
Phó Chi đem máy tính khép lại, ngồi ở trên ghế, cắn cục kẹo trong miệng kêu "răng rắc".
Dưới ánh đèn chói lọi, cửa sổ thủy tinh đem bóng của Phó Chi cắt thành từng mảnh, đôi chân thon dài vắt vẻo dưới bàn, lười biếng lại tùy ý.
"Cộc cộc cộc "
Đánh xong trò chơi, Phó Chi tắt điện thoại chuẩn bị đi ngủ, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô nói vào đi, thuận tay ném điện thoại lên trên giường.
Không ai tiến vào.
Lại là một trận "cộc cộc cộc ", chẳng qua lần này tiếng đập cửa có vẻ có chút nhẹ nhàng chậm chạp.
Phó Chi đi lên trước, bàn tay mảnh mai đặt lên tay nắm cửa.
Cô đẩy cửa rất nhẹ, Lục Dư Thâm đứng ở trước cửa, nghe thấy tiếng động, hơi lùi lại phía sau một bước, cánh cửa mở ra khoảng chừng nửa thước.
"Anh hai."
Lục Dư Thâm mặc một thân áo sơ mi màu trắng, cúi đầu, ánh sáng lờ mờ chiếu vào mặt cậu, hàng mi mảnh mai đổ bóng dưới mí mắt.
Nghe thấy giọng nói của Phó Chi, cậu mở lòng bàn tay ra.
Đập vào mắt Phó Chi là một viên kim cương to bằng nửa nắm tay, trong suốt như pha lê, lấp lánh dưới ánh sáng chiếu vào.
"Cho em?" Phó Chi nhìn cậu, hơi giật mình.
Lục Dư Thâm có một loại khí chất của công tử, thuần lương vô hại.
Đồng tử của cậu là màu đen thuần túy, khẽ gật đầu, lại đưa tay về phía Phó Chi.
Phó Chi không nhúc nhích.
Hành lang lầu 3 im ắng, gió đêm xuyên qua khe cửa thổi vào song sắt, phát ra tiếng sột soạt.
Người hầu trong nhà mở cửa, thấy hai đứa nhỏ.
"Nhị thiếu gia, tiểu thư, phu nhân bảo tôi dặn dò hai người trước khi đi ngủ nhớ uống sữa bò, sẽ cao lên."
Lục Dư Thâm giơ viên kim cương giữa không trung, vẻ mặt điềm đạm đứng trước mặt Phó Chi, mí mắt rũ xuống.
Bộ dáng ỉu xìu, giống như một chú chó lớn bị bỏ rơi, cụp đuôi xuống, ngẩng đầu vây quanh Phó Chi, đáng thương cực kỳ.
Người hầu có chút nhìn không được: "Tiểu thư, đây là lễ vật nhị thiếu gia đưa cho người. Tuy rằng một gói bảo thạch chỉ trị giá mười đồng, nhưng đều là tâm ý của cậu ấy...."
Lục Dư Thâm bị bệnh, cậu mắc chứng tự kỷ, sẽ không nói, cũng sẽ không đối mặt với người khác, sở thích duy nhất là sưu tầm các loại kim cương giả* lấp lánh này, lấp đầy hơn phân nửa cái phòng.
( 水钻:là một chất mô phỏng kim cương ban đầu được làm từ tinh thể đá nhưng từ thế kỷ 19 thì làm từ thủy tinh pha lê hoặc polyme như acrylic.)
Cậu rất ít khi đem chúng cho người khác, chúng đều là bảo bối của cậu.
Tuy rằng người hầu cũng không biết cái đồ vật rẻ tiền ấy có chỗ nào để xem như bảo bối.
Nhưng bệnh tự kỷ không phải là một thứ mà người bình thường có thể hiểu được.
Lục Dư Thâm thường xuyên bị cự tuyệt, đã thành thói quen.
Cậu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, dùng đầu ngón tay thon dài gõ lên, sau một lúc lâu, đem điện thoại đưa tới trước mặt Phó Chi.
"Đáp lễ."
"Cho Chi Chi."
Phó Chi dừng một chút, ánh mắt đảo qua viên kim cương, nháy mắt lại thu trở về: "Cảm ơn anh trai."
Lục Dư Thâm gật gật đầu, sau đó cầm điện thoại nhỏ trở về căn phòng bên cạnh.
Mà Lục Dư Thâm đi rồi, Phó Chi vừa mới vào phòng liền đem kim cương trên tay cùng với máy tính đặt vào ngăn kéo.
Trước khi đi ngủ, không quên gọi một cuộc điện thoại.
Bên kia rất mau đã bắt máy: "Ngài phân phó."
"Tôi có một cái thẻ số đuôi 1010, đóng băng nó lại trong nửa tháng đi."
Cô trước đây chỉ muốn đưa toàn bộ số tiền đến tay Lục Dư Mặc, nhưng Lục Dư Mặc quá ngông cuồng, với sự sa đọa này của hắn, có thể không bao giờ trở về lại Lục gia.
Phó Chi lúc trước không để ý đến chuyện này, nhưng Lục Cảnh Thanh đã nhắc nhở cô, cô không thể giúp đỡ Lục Dư Mặc rời nhà đi.
Mẹ rất nhớ anh cả, cô nhất định phải làm cho anh cả cam tâm tình nguyện trở về.
Đối phương rất nhanh đã xử lí xong: "Ngài còn có khác yêu cầu không?"
"Ừm. Nửa tháng sau, lại chuyển tiền vào cái thẻ này một lần nữa."
Lệ lão gia một bên khác điên cuồng thăm dò: "Vậy thì cái kia, trừ bỏ tình cảm gia đình, chúng ta, khụ khụ... Chúng ta không thể phát triển tình cảm trên một phương diện khác được sao?"
Phó Chi mím môi dưới: "Tình thầy trò? Ông tuổi cũng đã lớn rồi, tốc độ tiếp thu tri thức cũng rất chậm, cháu không có thời gian dạy cho ông đâu."
Lệ lão gia nhất thời ngẩn ra, ông xem như đã hiểu, vì cái gì mà đám lão quái vật trong phòng thí nghiệm dám thả Phó Chi ra ngoài.
Bởi vì bọn họ rất chắc chắn, bất kể chủng lợn nào cũng sẽ không động tới bông cải thìa không chút phản ứng này.
Ông tận lực giải thích: "Cũng không phải loại quan hệ này, cháu có muốn nghe ta nói nữa không?"
Phó Chi: "Ông còn có chuyện nào khác chuyện này sao?"
"....Không có." Lệ lão gia sửng người tận mười giây mới phản ứng lại, đây không phải ông bị ghét bỏ nhiều chuyện sao.
"Vậy được rồi, cúp máy, đồng đội kêu cháu đánh đội rồi."
Lệ lão gia: "...."
Lệ lão gia nhìn chằm chằm màn hình đã chuyển đen nửa ngày, chớp chớp mắt, có chút ủy khuất, bất quá nghĩ đến Hà Minh bị bôi đen, lại tự an ủi chính mình.
Chi Chi vẫn là nguyện ý bao dung sự tùy hứng và ương ngạnh của ông!
Phó Chi đem máy tính khép lại, ngồi ở trên ghế, cắn cục kẹo trong miệng kêu "răng rắc".
Dưới ánh đèn chói lọi, cửa sổ thủy tinh đem bóng của Phó Chi cắt thành từng mảnh, đôi chân thon dài vắt vẻo dưới bàn, lười biếng lại tùy ý.
"Cộc cộc cộc "
Đánh xong trò chơi, Phó Chi tắt điện thoại chuẩn bị đi ngủ, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô nói vào đi, thuận tay ném điện thoại lên trên giường.
Không ai tiến vào.
Lại là một trận "cộc cộc cộc ", chẳng qua lần này tiếng đập cửa có vẻ có chút nhẹ nhàng chậm chạp.
Phó Chi đi lên trước, bàn tay mảnh mai đặt lên tay nắm cửa.
Cô đẩy cửa rất nhẹ, Lục Dư Thâm đứng ở trước cửa, nghe thấy tiếng động, hơi lùi lại phía sau một bước, cánh cửa mở ra khoảng chừng nửa thước.
"Anh hai."
Lục Dư Thâm mặc một thân áo sơ mi màu trắng, cúi đầu, ánh sáng lờ mờ chiếu vào mặt cậu, hàng mi mảnh mai đổ bóng dưới mí mắt.
Nghe thấy giọng nói của Phó Chi, cậu mở lòng bàn tay ra.
Đập vào mắt Phó Chi là một viên kim cương to bằng nửa nắm tay, trong suốt như pha lê, lấp lánh dưới ánh sáng chiếu vào.
"Cho em?" Phó Chi nhìn cậu, hơi giật mình.
Lục Dư Thâm có một loại khí chất của công tử, thuần lương vô hại.
Đồng tử của cậu là màu đen thuần túy, khẽ gật đầu, lại đưa tay về phía Phó Chi.
Phó Chi không nhúc nhích.
Hành lang lầu 3 im ắng, gió đêm xuyên qua khe cửa thổi vào song sắt, phát ra tiếng sột soạt.
Người hầu trong nhà mở cửa, thấy hai đứa nhỏ.
"Nhị thiếu gia, tiểu thư, phu nhân bảo tôi dặn dò hai người trước khi đi ngủ nhớ uống sữa bò, sẽ cao lên."
Lục Dư Thâm giơ viên kim cương giữa không trung, vẻ mặt điềm đạm đứng trước mặt Phó Chi, mí mắt rũ xuống.
Bộ dáng ỉu xìu, giống như một chú chó lớn bị bỏ rơi, cụp đuôi xuống, ngẩng đầu vây quanh Phó Chi, đáng thương cực kỳ.
Người hầu có chút nhìn không được: "Tiểu thư, đây là lễ vật nhị thiếu gia đưa cho người. Tuy rằng một gói bảo thạch chỉ trị giá mười đồng, nhưng đều là tâm ý của cậu ấy...."
Lục Dư Thâm bị bệnh, cậu mắc chứng tự kỷ, sẽ không nói, cũng sẽ không đối mặt với người khác, sở thích duy nhất là sưu tầm các loại kim cương giả* lấp lánh này, lấp đầy hơn phân nửa cái phòng.
( 水钻:là một chất mô phỏng kim cương ban đầu được làm từ tinh thể đá nhưng từ thế kỷ 19 thì làm từ thủy tinh pha lê hoặc polyme như acrylic.)
Cậu rất ít khi đem chúng cho người khác, chúng đều là bảo bối của cậu.
Tuy rằng người hầu cũng không biết cái đồ vật rẻ tiền ấy có chỗ nào để xem như bảo bối.
Nhưng bệnh tự kỷ không phải là một thứ mà người bình thường có thể hiểu được.
Lục Dư Thâm thường xuyên bị cự tuyệt, đã thành thói quen.
Cậu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, dùng đầu ngón tay thon dài gõ lên, sau một lúc lâu, đem điện thoại đưa tới trước mặt Phó Chi.
"Đáp lễ."
"Cho Chi Chi."
Phó Chi dừng một chút, ánh mắt đảo qua viên kim cương, nháy mắt lại thu trở về: "Cảm ơn anh trai."
Lục Dư Thâm gật gật đầu, sau đó cầm điện thoại nhỏ trở về căn phòng bên cạnh.
Mà Lục Dư Thâm đi rồi, Phó Chi vừa mới vào phòng liền đem kim cương trên tay cùng với máy tính đặt vào ngăn kéo.
Trước khi đi ngủ, không quên gọi một cuộc điện thoại.
Bên kia rất mau đã bắt máy: "Ngài phân phó."
"Tôi có một cái thẻ số đuôi 1010, đóng băng nó lại trong nửa tháng đi."
Cô trước đây chỉ muốn đưa toàn bộ số tiền đến tay Lục Dư Mặc, nhưng Lục Dư Mặc quá ngông cuồng, với sự sa đọa này của hắn, có thể không bao giờ trở về lại Lục gia.
Phó Chi lúc trước không để ý đến chuyện này, nhưng Lục Cảnh Thanh đã nhắc nhở cô, cô không thể giúp đỡ Lục Dư Mặc rời nhà đi.
Mẹ rất nhớ anh cả, cô nhất định phải làm cho anh cả cam tâm tình nguyện trở về.
Đối phương rất nhanh đã xử lí xong: "Ngài còn có khác yêu cầu không?"
"Ừm. Nửa tháng sau, lại chuyển tiền vào cái thẻ này một lần nữa."