Chương 66: Ngủ Trưa
66 Ngủ trưaTrong bữa ăn, Tô Ngữ không vào bàn, cô đi qua đi lại các bàn bên nữ khách, để giúp đỡ cầm một số đồ, mời mọi người ăn cơm.Trong lúc, Tô Ngữ đặc biệt chú ý đến bà Lý và Tần Liên, cũng như người nhà họ Triệu.Nhưng điều khiến cô khó hiểu là hai nhà này không có gì bất thường, cứ ăn uống no say cho đến phút cuối cùng.Người đến trả lại bát cũng ra về rồi, còn lại là Vân Sơn, cùng một đám già làng cùng nhà họ Tô, họ Triệu, họ Dương và họ Ngô.Những người đàn ông cùng nhau nói chuyện, những người phụ nữ cũng ngồi vào một chỗ cùng trò chuyện với nhau.Tô Ngữ vừa mới ăn một chút đồ trong phòng bếp, rồi cũng ngồi trong phòng phía Tây nói chuyện với bọn họ.Đột nhiên bà Lý ngáp một cái, sau đó đối với Tô Ngữ nói: “Tiểu Ngữ à, mẹ nghĩ cha con cùng những người khác nói chuyện rất lâu. Để mẹ ngủ trong phòng của con một lát được không?”Nói xong, bà Lý lại quay sang bà Ngô nói “Ở cái tuổi này, tôi lại còn đang mang thai, tinh thần không tốt, cái này, vừa mệt vừa buồn ngủ.”Tô Ngữ không quan tâm, cô đứng dậy dẫn bà Lý đi ra ngoài, nhưng Tần Liên đột nhiên nói, “Chị ơi, để em đi với chị, em có thể chăm sóc cho mẹ một chút.”Ba người bọn họ về tới sân sau, Tô Ngữ dẫn hai người bà Lý đi vào phòng phía Tây, nơi cô và Khương Kỳ ở là trong căn phòng phía Đông.Cũng may, cô nghĩ đến việc ngủ riêng với Khương Kỳ, cô cũng đã chuẩn bị rất nhiều chăn ga gối đệm, lúc này cô mới lấy từ trong tủ giường ra, trải ra cho tốt, rồi mới nói: “ Ngủ ở đây đi.”“Chị à, cái này, đây là phòng chị và anh rể sao? ”Tần Liên nhìn quanh, khi cô ta nói lời này, trong mắt lóe lên một tia quỷ dị.“Không phải.” Tô Ngữ nói.Nói xong, Tô Ngữ bước ra khỏi phòng, không để ý tới phản ứng của Tần Liên.Lúc đầu Tần Liên có chút thất vọng khi nghe Tô Ngữ trả lời là không phải, nhưng lúc này nhìn thấy Tô Ngữ bước ra ngoài, liền vội vàng đuổi theo.Cô ta chạy vài bước, từ phía sau nắm lấy cánh tay Tô Ngữ, nhẹ giọng nói: “Chị, chị đưa em về phòng xem một chút được không?”Tô Ngữ nhìn Tần Liên cười nửa miệng, “Cô đi phòng tôi làm gì? ”“ Em cũng chỉ hiếu kỳ thôi mà, chị dẫn em đi xem với được không ~ ”Tần Liên làm nũng nói, liên tục lắc lắc cánh tay Tô Ngữ.Nhẹ nhàng kéo cánh tay của cô ra, Tô Ngữ nhẹ giọng nói: “À, cô muốn xem chứ gì.”“Đúng vậy, chị, chị có thể dẫn em đi xem được không?” Tần Liên bĩu môi.“Được thôi, đi theo tôi.” Tô Ngữ nói xong liền đi về phía phòng phía đông.Muốn vào phòng cô chắc phải có mục đích gì đó, bất kể là như thế nào thì cô cũng muốn xem xem. Tô Ngữ vừa đi vừa nghĩ, khóe miệng hơi nhếch lên.Tần Liên không ngờ là phòng của Tô Ngữ lại ở đối diện, trong lòng hiện lên một tia hối hận, nếu biết sớm hơn thì sẽ không cầu xin cô ta, cô trực tiếp qua xem không phải được rồi à.Nhưng khi bước đến cửa phòng phía đông, cô thấy trên cửa treo một ổ khóa bằng đồng.Cô thấy Tô Ngữ lấy ra một chùm chìa khóa từ trong ví, tìm thấy một chiếc, rồi trực tiếp mở ổ khóa đồng.Khi hai người nước vào phòng, Tần Liên nhìn thấy căn phòng này, với căn phòng vừa rồi và căn phòng bọn họ đang ngồi nói chuyện ở sân trước giống hệt nhau, trong lòng cô không khỏi khinh thường.Đúng là người chưa trải sự đời, xây tất cả các phòng đều giống hệt như nhau.Sau khi đi qua phòng sách, là trực tiếp đến phòng trong, cửa không khóa.Trong phòng ngủ, nội thất bên trong, mọi thứ đều rất đơn giản và phóng khoáng, trên cửa sổ treo dèm không có kéo ra nên bên trong có vẻ hơi tối.“Thế nào, cô nhìn xong chưa?”Giọng nói lãnh đạm của Tô Ngữ vang lên bên tai, Tần Liên nhìn Tô Ngữ, vì ánh đèn cô mới phát hiện cô không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô ta.Nhưng Tần Liên không quan tâm mà nói: “Vâng, nhìn xong rồi, em ngủ ở đây một lát được không?”Cái gì?Tô Ngữ cảm thấy mình nghe nhầm, phải không?Là Tần Liên não ngắn, hay não cô bị chập mạch?“Không được.” Tô Ngữ ở trong lòng không ngừng gào lên, nhưng lời nói ra vẫn là lãnh đạm như trước.Tần Liên không quan tâm nói: “Vậy được rồi, chúng ta trở về đi. Em đi cùng với mẹ, sẽ không làm chậm chễ thời gian chị tiếp khách đâu.”Nói xong, Tần Liên quay người đi. Quay trở lại phòng phía Tây, Tô Ngữ cảm thấy mình có chút không thể hiểu được, nhưng cũng không quan tâm, khóa cửa lại, đi thẳng ra sân trước.Khương Kỳ buổi trưa uống rất nhiều rượu, nhưng tửu lượng lại khá tốt, tuy rằng sắc mặt đỏ bừng, bước đi có chút loạng choạng, nhưng hắn biết mình không sao cả.Cùng đám người Vân Sơn nói chuyện, nói chuyện một hồi thì tỏ vẻ buồn ngủ, Tô An thấy thế nói: “Con quay về ngủ một giấc đi, mọi người đều ở đây nói chuyện cả, không cần con quan tâm, hơn nữa vợ con còn đang ở phòng phía tây kìa. ”Khương Kỳ đối với chuyện này cũng từ chối cho ý kiến, anh chỉ muốn đi về phía sau, không phải là không thích cùng những người này nói chuyện, chỉ là, lời qua tiếng lại như này, anh thậm chí còn không có mong muốn mở miệng nữa.Khi bước vào đại sảnh, tình cờ gặp Tô Ngữ vừa từ ngoài đi vào, Khương Kỳ nói: “Tôi về ngủ một lúc vậy.”Tô Ngữ gật đầu, “Được, nhưng ở phòng phía Tây, Tần Liên và mẹ cô ta đang ở đó, anh chú ý một chút.” Tô Ngữ nóiGiọng rất trầm, chỉ có Khương Kỳ đứng ở bên cạnh mới nghe được, Khương Kỳ gật đầu rồi đi ra ngoài.Khương Kỳ ở trên người cũng có một chùm chìa khóa, mở cửa phòng phía Đông rồi đi vào, sau đó đóng cửa lại.Sau khi Tô Ngữ rời đi, Tần Liên ngồi trên giường trong phòng phía Tây nhìn ra sân, khi thấy Khương Kỳ lảo đảo quay lại, hai mắt cô ta sáng lên.Khương Kỳ vừa đi vào phòng, cô vội vàng đứng dậy, ghé tai vào cửa, lắng nghe thanh âm từ phía đối diện.Khi nghe thấy Khương Kỳ chỉ đóng cửa không khóa, cô lại càng vui mừng, ông trời thật sự đang giúp đỡ cho cô mà.“Mẹ, tý nữa người cứ theo kế hoạch mà làm.” Tần Liên nói với bà Lý đang ngồi trên giường, không biết bà đang nghĩ cái gì.Nghe được lời nói của Tần Liên, bà Lý lập tức từ trong trạng thái xuất thần tỉnh lại, nhìn Tần Liên đang hưng phấn như vậy, bà Lý có chút lo lắng, không rõ, “Tiểu Liên, chúng ta thật sự làm chuyện này sao? Vạn nhất có chuyện ngoài ý muốn, vậy cái kia....”“ Không có ngoài ý muốn gì đâu. Mẹ, người phải tin con chứ.” Tần Liên nghiêm túc nhìn bà Lý.Cô tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.Nhìn thấy Tần Liên mở cửa bước nhanh ra ngoài, bà Lý thở dài thườn thượt, mong là không có chuyện gì.Bên cạnh đó, Tô Ngữ quay trở lại sân trước, đi đến chỗ nhà họ Vương, số người trong nhà lúc này đã giảm đi một nửa, Tô Ngữ hỏi bà Ngô, bà Ngô nói tất cả đều đã về hết, không chỉ có vậy, đám người từ phòng phía Đông về cơ bản đã về hết rồi, những người còn lại cũng đã rời đi, ngoài cô và người nhà họ Dương, và mấy người nhà họ Triệu cùng Tô An.“Mấy người này thật không biết xấu hổ. Dựa vào tiền của đàn ông xây nhà, vừa dọn nhà một cái, đã đem người nhà mẹ đẻ sắp xếp đến đây ở.” Triệu Trân nhìn Tô Ngữ, nói với giọng khắc nghiệt