Chương 10
Edit: Phi Như
Ổ Kiều rời văn phòng, đèn mới lên, chung quanh sớm đã thâm nhập cầu vồng hải dương ở trung tâm. Đèn đường hai bên, tản ra mờ nhạt ánh đèn nhu hòa, bao phủ mặt đường chữ trường long bài mở dòng xe cộ.
Cách đó không xa cửa thương trường đang tổ chức hoạt động, thanh âm nghi thức điềm đạm đẹp đẽ truyền đến.
Nghênh diện một trận gió đêm, hơi hơi mát mẻ.
Như cũ thổi bất diệt lửa giận trong lòng Ổ Kiều.
Nàng biết mỗi cái ngành sản xuất đều có quy tắc ngầm, nàng cũng không có đua đòi có thể bằng năng lực bản thân thay đổi.
Nhưng chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được.
Vẫn không khỏi tức giận, thất vọng.
Ổ Kiều đi đến ven đường ghé vào cửa hàng tiện lợi, mua một chai nước lạnh, một hơi uống non nửa bình.
—— cô cùng vị Trình tổng kia, chênh lệch quá lớn, sẽ không có kết quả.
Không biết vì sao, bên tai Ổ Kiều lại vang lên những lời này.
Người khác thuận miệng nói ra một câu.
Lại nói ra vấn đề căn bản.
Mặc kệ là lúc trước, hắn là tiểu thiếu gia trên trấn Thanh Đường sống trong nhung lụa ở sâu thẳm đại trạch, nàng là cô bé mồ côi không nhà về chỉ có thể ăn nhờ ở đậu.
Hay hiện tại, hắn là kiến trúc sư thiên tài thanh danh vang dội được người khác vây quanh ngưỡng mộ.
Mà nàng bất quá là muôn vàn biển người tồn tại trong không trung thôi.
Ổ Kiều biết mình cũng có ưu điểm, lớn lên đẹp, thành tích cũng không tệ lắm.
Chính là vì ưu điểm này, ở nơi thật lớn mà có thu hút sự chú ý như vậy, có vẻ như bé nhỏ không đáng kể.
Cũng may, Ổ Kiều sớm đã từ bỏ việc thích hắn.
Không phải đã sớm đã quyết định, muốn quên người này sao.
Chỉ là hắn lại một lần nữa xuất hiện, có thể dễ dàng câu động tiếng lòng Ổ Kiều.
Đây cũng là nguyên nhân Ổ Kiều kiên quyết cự tuyệt đi Thời Hằng như vậy.
Nếu nàng đi sở kiến trúc Thời Hằng, cùng hắn sớm chiều ở chung, lại một lần cách hắn gần như vậy, khẳng định sẽ lại lần nữa thích hắn.
Cứ như vậy cũng rất tốt.
Ở cái nơi không xa không gần, chặt chẽ bảo vệ cho tâm mình.
*
Ổ Kiều xách theo máy tính, trực tiếp trở về ký túc xá.
Hách Tư Gia thấy nàng, vui vẻ nhảy lên, nghe nói nàng không ăn cái gì, lập tức gọi một phần cơm hộp tôm hùm đất.
Có lẽ là sự việc hôm nay làm loạn hết tâm lên.
Ổ Kiều rất ít ăn khuya, cư nhiên làm Hách Tư Gia gọi nhiều thêm một chai bia.
"Kiều của tớ, cậu có tâm sự à?" Hách Tư Gia dừng lại cơm hộp tay.
Ổ Kiều: "Chuyện công việc thôi."
Nhắc tới công việc, Hách Tư Gia thế nhưng oán giận.
Nàng ăn xong cơm hộp, mặt dán ở trên bàn, nói: "Tớ lúc trước vì cái gì muốn học kiến trúc chứ, lúc trước tuyển chuyên nghiệp khi trong đầu tiến bộ, chính là tớ hiện tại mỗi ngày đi làm đều làm trong nước mắt."
Gần đây Hách Tư Gia cũng bắt đầu thực tập.
Đây là ba nàng an bài, vốn dĩ nàng muốn lười biếng, kết quả ba nàng biết nàng không thực tập liền cắt sinh hoạt phí vì thế nàng đành khuất phục.
"Công tác mệt còn chưa tính," Ổ Kiều cằm cũng ghé vào trên bàn, thấp giọng nói: "Ngốc bức(*) còn nhiều như vậy."
(*)ngốc bức = có 2 nghĩa: tiêu cực tức là ý chỉ một kẻ ngu ngốc nhưng thích ra vẻ ta đây giỏi, không biết mình đang làm trò hề. Thùng rỗng kêu to ấy; tích cực thì ám chỉ người (rất) lợi hại, bá đạo, oách v.v...
"Đúng vậy, sau khi làm việc tớ mới biết được, trên thế giới này thật là cái gì cũng đều có."
Hách Tư Gia liền bắt đầu miệng lưỡi lưu loát, Ổ Kiều nghe được máy tính mình vang lên.
Nàng ngẩng đầu vừa thấy, là một phong bưu kiện mới.
Người gửi: T.
Ổ Kiều thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nàng lập tức click mở bưu kiện.
Vừa mở ra, nghênh diện là một mô hình, thần bí mà yên lặng như mặt biển, cuối là một đống màu bạc, giống như kiến trúc đuôi cá.
Ổ Kiều vừa thấy liền hiểu, đây là một mô hình đẫm hiệu quả đồ kiến trúc.
Chỉ là mô hình này, mặc kệ là sắc điệu hay là khuynh hướng cảm xúc, đều có thể nói vô cùng xuất sắc.
"Em gần đây thấy thế nào, tặng kèm một mô hình gần đây tôi cảm thấy hiệu quả không tồi."
Đây là nội dung ở bưu kiện mà T gửi cho cô.
Rõ ràng là con số ít ỏi, lại làm Ổ Kiều sinh ra vô hạn muốn nói hết dục vọng.
"Vốn đang tính có thể, nhưng hôm nay tâm tình không tốt. Mô hình này đẹp quá, có loại cảm giác sâu thẳm yên tĩnh mà thần bí, thực thích!!"
Nàng gửi xong, lúc sau đối diện là Hách Tư Gia vẻ mặt ai oán nhìn nàng.
Hách Tư Gia: "Tớ ở cùng cậu xã oán giận đang sôi trào trong lòng, cậu lại chỉ lo cùng T ca ca nói chuyện phiếm."
Ổ Kiều an ủi nàng: "Đợi lát nữa tôm hùm đất tới, tớ đi xuống lấy."
"Vẫn là thôi đi, tớ tự đi, miễn cho chậm trễ cậu cùng T ca ca."
"......" Ổ Kiều nhìn nàng nói: "Tớ lặp lại lần nữa."
"Cậu cùng T ca ca, chỉ là đơn giản, cùng chung chí hướng, quan hệ bạn bè thuần khiết" Hách Tư Gia cướp câu trả lời, sau đó làm động tác khóa kéo ở miệng mình, "ok, tớ đều hiểu cả."
Vừa lúc hộp thư lại lần nữa có tin mới.
T: "Làm sao vậy? Là công tác gặp vấn đề sao?"
Chuyện này Ổ Kiều còn chưa nói với Hách Tư Gia, giờ phút này nàng lại không chút do dự đánh chữ.
Ổ Kiều: "Thật sự có chuyện không xong, gần nhất quen biết một người đã lâu chưa gặp lại, ai ngờ chúng em làm ở 2 công ty trùng hợp làm cùng 1 dự án. Cấp trên biết em quen người đó, thế mà lại bảo em đi tìm hiểu hắn giá thầu của thương vụ công ty đó. Đột nhiên cảm thấy, chính mình học 5 năm kiến trúc, chẳng lẽ chính là vì thấy việc làm dơ bẩn bỉ ổi này sao?"
Tính cách nàng bình thản nội liễm, trong đời sống hiện thực rất ít có cảm xúc phập phồng lớn như vậy.
Ngược lại ở trước mặt T, có lẽ không cần ngụy trang, có thể tùy tính biểu đạt vui buồn.
Đợi nàng gửi tin nhắn xong, ngồi ở trên ghế chờ.
Bên cạnh Hách Tư Gia lại lần nữa nhịn không được mở miệng: "Kiều, tớ có thể đề cái ý kiến không?"
"Nói."
Hách Tư Gia: "Nếu không các cậu thêm cái WeChat bạn tốt đi, thật sự, hiện tại ai còn dùng bưu kiện liên hệ a."
Ổ Kiều trầm mặc vài giây, đạm nhiên nói: "Tớ cảm thấy như vậy khá tốt."
Về cùng T từng quen biết dù đã qua 5 năm, Ổ Kiều như cũ còn nhớ rõ rõ ràng.
Khi đó nàng mới vừa vào đại học, tiếp xúc kiến trúc, giống như mở ra một thế giới mới.
Bình thường không phải ngâm mình ở thư viện xem tài liệu kiến trúc cũ, chính là lên mạng tra về tư liệu kiến trúc.
Cũng chính là khi đó, nàng đánh bậy đánh bạ gia nhập một cái diễn đàn kiến trúc nước ngoài.
Vốn dĩ nàng chỉ muốn nâng cao trình độ Tiếng Anh, ngày thường đều lấy xem thiệp là chính.
Thẳng đến có một lần giảng viên bố trí tác nghiệp, Ổ Kiều thật sự không có manh mối, liền ở trên diễn đàn đã phát thiệp xin giúp đỡ.
Ai ngờ vẫn luôn không chờ được hồi âm, vốn tưởng rằng thiệp như đá chìm đáy biển.
Chính là ngày hôm sau, nàng lên diễn đàn, phát hiện thiệp của mình, thế mà thành lại hot rồi.
Sau lại nàng mới phát hiện, là bởi vì diễn đàn có một đại thần gọi là 'T' hồi âm nàng.
Đưa tới rất nhiều bạn bè cùng thiếp.
Chỉ là xem xong hồi âm, Ổ Kiều có chút lâm vào mê hoặc.
Cái diễn đàn này chính là kiến trúc diễn đàn, bên trong có kiến trúc sư đến từ khắp nơi trên thế giới cùng với người đối với kiến trúc có hứng thú.
Tự nhiên cũng liền ngọa hổ tàng long.
Vị T này chính là người đầu tiên lập diễn đàn sớm nhất.
Sở dĩ sẽ bị bạn bè diễn đàn xưng là T thần bởi vì hắn không chỉ thường xuyên giải đáp vấn đề, còn đã từng giúp một người bạn không ràng buộc giải quyết vấn đề gặp được khi tham gia thi đua.
Cứ thế đối phương thuận lợi đạt được giải nhất, hơn nữa nhận được offer của đại sở kiến trúc.
Chỉ là sau này không biết hắn bận công việc hay vì nguyên nhân khác, từ từ xuất hiện ít dần.
Cho đến khi hắn hồi âm Ổ Kiều, đã là nửa năm không diễn đàn ở xuất hiện.
Cho nên mọi người đều rất tò mò, rốt cuộc là vấn đề gì, tạc ra đại danh T thần.
Sau đó mọi người phát hiện vấn đề này, lại là một cái về dự án nhỏ của đại học năm nhất.
Vốn tưởng rằng này chỉ là việc hỗ trợ nho nhỏ.
Nhưng sau này Ổ Kiều lại một lần phát thiếp, lại lần nữa được T hồi âm.
Mà lúc này đây, hắn chủ động nhắn mình, thậm chí đem hộp thư để lại cho Ổ Kiều.
Làm nàng dù không hiểu chổ nào, cũng có thể tùy thời hỏi hắn.
Ngay từ đầu Ổ Kiều vẫn chưa phát hộp thư, thẳng đến một lần nàng tham gia tác nghiệp, nàng minh tư khổ tưởng mấy ngày, rốt cuộc nhịn không được gửi tin qua cho T.
Không nghĩ tới, trong nửa giờ, liền thu được hồi âm.
Hai người cứ như vậy dần dần quen biết.
Ổ Kiều lúc sau cũng từng hỏi qua hắn, lúc trước vì sao hồi âm thiệp của mình, vì sao lại cho nàng lưu hộp thư.
T liền trả lời nàng: "Khi tôi vẫn là sinh viên kiến trúc, cũng từng gặp được vấn đề mê mang bất lực. Cho nên trong lúc vô ý thấy thiệp của em tôi nhớ đến tôi khi đó, nhất định cũng thực hy vọng có một người từ trên trời giáng xuống trợ giúp mình như vậy."
Rõ ràng hẳn là ôn nhu nói, lại nói đúng trọng điểm đả động đến Ổ Kiều.
Đúng vậy, ai mà không hy vọng có một người như vậy xuất hiện đâu.
Cũng vì như vậy, nàng cùng T dần dần liên hệ nhiều lên.
Ngẫu nhiên thảo luận vấn đề mình gặp được, ngẫu nhiên chia sẻ hằng ngày.
Hách Tư Gia nhịn không được bội phục nói: "Tớ thật phục hai người, thế mà có thể dùng một cái diễn đàn làm bạn 5 năm, hơn nữa chỉ dùng bưu kiện liên hệ."
Ổ Kiều nhàn nhạt hỏi: "Cậu sẽ cùng mỗi người bạn có liên hệ trong WeChat nói chuyện phiếm sao?"
"Sẽ không đâu." WeChat Hách Tư Gia vài trăm người lận, nàng nào có cái công phu kia.
"Cho nên, bằng hữu chân chính dù chỉ có hộp thư của nhau cũng chẳng sợ sẽ mất đi liên hệ."
Hách Tư Gia: "......"
Có bị nội hàm đến.
Nàng có chút không phục nói: "Cậu cùng T thật sự chỉ là bạn qua mạng bình thường sao? Chẳng lẽ cậu đối với hắn không có một điểm tò mò nào?"
Tò mò đương nhiên cũng có.
Nhưng Ổ Kiều lại chưa từng nghĩ tới cùng T gặp mặt.
Tuy rằng T chưa bao giờ cùng nàng nói hắn ở nơi nào, nhưng ngẫu nhiên chia sẻ cuộc sống hằng ngày nàng có thể cảm nhận được hắn cùng mình sai giờ, hắn hẳn là ở nước ngoài.
Thấy Ổ Kiều không nói lời nào, Hách Tư Gia còn tưởng rằng cô bị mình nói trúng.
"Tớ vẫn luôn cảm thấy T chính là ông chú chân dài của cậu, đại học cậu vẫn luôn không yêu đương, chẳng lẽ cùng T thật sự một chút quan hệ đều không có."
Ổ Kiều không nhịn được mà bật cười.
Nàng không nghĩ tới Hách Tư Gia cư nhiên đem chuyện mình đại học không yêu đương quy kết ở trên người T.
Nàng khẳng định nói: "Tớ không yêu đương không phải bởi vì T, tớ chưa bao giờ thích hắn."
Đối nàng mà nói, T xác thật là sự tồn tại đặc biệt.
Hắn giống như là trưởng bối, lại như là thầy giáo trên tinh thần của nàng.
Ổ Kiều có thể nói với hắn hết thảy cả những chuyện nàng không có cách nài nói với người khác.
Mà từ chổ T, nàng cũng thật sự học được rất nhiều kiến thức, hắn đối cô chưa bao giờ giữ riêng những thứ này.
Thậm chí khi Ổ Kiều không dám thử thi cuộc thi kiến trúc quốc tế, cũng là T cổ vũ nàng, duy trì nàng, cho nàng trợ giúp.
Mới làm nàng nhận được giải thưởng lớn.
Nhưng nàng hiểu rõ cảm giác thích một người.
Thích một người, là thời điểm không thấy được hắn, liều mạng muốn thấy.
Nhưng lúc thấy được lại không dám ngẩng đầu xem hắn.
Cái loại này muốn gặp lại không dám tâm tình thấp thỏm, chỉ có nàng mới có thể hiểu.
Loại cảm giác này, Ổ Kiều chỉ từng có đối với một người.
Người kia chính là Trình Lệnh Thời.
"Tớ vốn đang muốn làm nhân chứng cho chuyện xưa của cậu và T, chuyện này quả thực so với tiểu thuyết không khác mấy." Hách Tư Gia thở dài một tiếng sau, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Cậu thật sự không cân nhắc thử?"
Ổ Kiều kiên định nói: "Chưa từng nghĩ tới."
Nàng chưa bao giờ động quá một tia ý niệm muốn thấy T.
Đối nàng mà nói, giống như cách chỉ tồn tại trên mạng của T, mới để cho nàng tự do tự tại.
Nàng không cần áp lực cảm xúc của mình giấu mọi bí mật mà bản thân muốn nói ra.
Hách Tư Gia một kế không thành, lại sinh thêm một kế: "Cậu không nghĩ tới vạn nhất T là cái một ông chú tuổi trung niên đã xấu lại còn bụng bự đầu trọc?"
"Cho nên tớ càng không thể thấy." Ổ Kiều bình tĩnh nói.
Hách Tư Gia: "......"
Thực mau tôm hùm đất, cơm hộp tới rồi, Hách Tư Gia đi lấy.
T cũng hồi âm lại vào lúc này.
Ổ Kiều click mở, chỉ nhìn đến một câu.
T: "Cho nên cấp trên em là muốn em dùng mỹ nhân kế đối với người nọ?"
Ổ Kiều: "............"
Mỹ nhân kế?
Đối Trình Lệnh Thời?
Trừ khi nàng điên rồi.
Ổ Kiều rời văn phòng, đèn mới lên, chung quanh sớm đã thâm nhập cầu vồng hải dương ở trung tâm. Đèn đường hai bên, tản ra mờ nhạt ánh đèn nhu hòa, bao phủ mặt đường chữ trường long bài mở dòng xe cộ.
Cách đó không xa cửa thương trường đang tổ chức hoạt động, thanh âm nghi thức điềm đạm đẹp đẽ truyền đến.
Nghênh diện một trận gió đêm, hơi hơi mát mẻ.
Như cũ thổi bất diệt lửa giận trong lòng Ổ Kiều.
Nàng biết mỗi cái ngành sản xuất đều có quy tắc ngầm, nàng cũng không có đua đòi có thể bằng năng lực bản thân thay đổi.
Nhưng chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được.
Vẫn không khỏi tức giận, thất vọng.
Ổ Kiều đi đến ven đường ghé vào cửa hàng tiện lợi, mua một chai nước lạnh, một hơi uống non nửa bình.
—— cô cùng vị Trình tổng kia, chênh lệch quá lớn, sẽ không có kết quả.
Không biết vì sao, bên tai Ổ Kiều lại vang lên những lời này.
Người khác thuận miệng nói ra một câu.
Lại nói ra vấn đề căn bản.
Mặc kệ là lúc trước, hắn là tiểu thiếu gia trên trấn Thanh Đường sống trong nhung lụa ở sâu thẳm đại trạch, nàng là cô bé mồ côi không nhà về chỉ có thể ăn nhờ ở đậu.
Hay hiện tại, hắn là kiến trúc sư thiên tài thanh danh vang dội được người khác vây quanh ngưỡng mộ.
Mà nàng bất quá là muôn vàn biển người tồn tại trong không trung thôi.
Ổ Kiều biết mình cũng có ưu điểm, lớn lên đẹp, thành tích cũng không tệ lắm.
Chính là vì ưu điểm này, ở nơi thật lớn mà có thu hút sự chú ý như vậy, có vẻ như bé nhỏ không đáng kể.
Cũng may, Ổ Kiều sớm đã từ bỏ việc thích hắn.
Không phải đã sớm đã quyết định, muốn quên người này sao.
Chỉ là hắn lại một lần nữa xuất hiện, có thể dễ dàng câu động tiếng lòng Ổ Kiều.
Đây cũng là nguyên nhân Ổ Kiều kiên quyết cự tuyệt đi Thời Hằng như vậy.
Nếu nàng đi sở kiến trúc Thời Hằng, cùng hắn sớm chiều ở chung, lại một lần cách hắn gần như vậy, khẳng định sẽ lại lần nữa thích hắn.
Cứ như vậy cũng rất tốt.
Ở cái nơi không xa không gần, chặt chẽ bảo vệ cho tâm mình.
*
Ổ Kiều xách theo máy tính, trực tiếp trở về ký túc xá.
Hách Tư Gia thấy nàng, vui vẻ nhảy lên, nghe nói nàng không ăn cái gì, lập tức gọi một phần cơm hộp tôm hùm đất.
Có lẽ là sự việc hôm nay làm loạn hết tâm lên.
Ổ Kiều rất ít ăn khuya, cư nhiên làm Hách Tư Gia gọi nhiều thêm một chai bia.
"Kiều của tớ, cậu có tâm sự à?" Hách Tư Gia dừng lại cơm hộp tay.
Ổ Kiều: "Chuyện công việc thôi."
Nhắc tới công việc, Hách Tư Gia thế nhưng oán giận.
Nàng ăn xong cơm hộp, mặt dán ở trên bàn, nói: "Tớ lúc trước vì cái gì muốn học kiến trúc chứ, lúc trước tuyển chuyên nghiệp khi trong đầu tiến bộ, chính là tớ hiện tại mỗi ngày đi làm đều làm trong nước mắt."
Gần đây Hách Tư Gia cũng bắt đầu thực tập.
Đây là ba nàng an bài, vốn dĩ nàng muốn lười biếng, kết quả ba nàng biết nàng không thực tập liền cắt sinh hoạt phí vì thế nàng đành khuất phục.
"Công tác mệt còn chưa tính," Ổ Kiều cằm cũng ghé vào trên bàn, thấp giọng nói: "Ngốc bức(*) còn nhiều như vậy."
(*)ngốc bức = có 2 nghĩa: tiêu cực tức là ý chỉ một kẻ ngu ngốc nhưng thích ra vẻ ta đây giỏi, không biết mình đang làm trò hề. Thùng rỗng kêu to ấy; tích cực thì ám chỉ người (rất) lợi hại, bá đạo, oách v.v...
"Đúng vậy, sau khi làm việc tớ mới biết được, trên thế giới này thật là cái gì cũng đều có."
Hách Tư Gia liền bắt đầu miệng lưỡi lưu loát, Ổ Kiều nghe được máy tính mình vang lên.
Nàng ngẩng đầu vừa thấy, là một phong bưu kiện mới.
Người gửi: T.
Ổ Kiều thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nàng lập tức click mở bưu kiện.
Vừa mở ra, nghênh diện là một mô hình, thần bí mà yên lặng như mặt biển, cuối là một đống màu bạc, giống như kiến trúc đuôi cá.
Ổ Kiều vừa thấy liền hiểu, đây là một mô hình đẫm hiệu quả đồ kiến trúc.
Chỉ là mô hình này, mặc kệ là sắc điệu hay là khuynh hướng cảm xúc, đều có thể nói vô cùng xuất sắc.
"Em gần đây thấy thế nào, tặng kèm một mô hình gần đây tôi cảm thấy hiệu quả không tồi."
Đây là nội dung ở bưu kiện mà T gửi cho cô.
Rõ ràng là con số ít ỏi, lại làm Ổ Kiều sinh ra vô hạn muốn nói hết dục vọng.
"Vốn đang tính có thể, nhưng hôm nay tâm tình không tốt. Mô hình này đẹp quá, có loại cảm giác sâu thẳm yên tĩnh mà thần bí, thực thích!!"
Nàng gửi xong, lúc sau đối diện là Hách Tư Gia vẻ mặt ai oán nhìn nàng.
Hách Tư Gia: "Tớ ở cùng cậu xã oán giận đang sôi trào trong lòng, cậu lại chỉ lo cùng T ca ca nói chuyện phiếm."
Ổ Kiều an ủi nàng: "Đợi lát nữa tôm hùm đất tới, tớ đi xuống lấy."
"Vẫn là thôi đi, tớ tự đi, miễn cho chậm trễ cậu cùng T ca ca."
"......" Ổ Kiều nhìn nàng nói: "Tớ lặp lại lần nữa."
"Cậu cùng T ca ca, chỉ là đơn giản, cùng chung chí hướng, quan hệ bạn bè thuần khiết" Hách Tư Gia cướp câu trả lời, sau đó làm động tác khóa kéo ở miệng mình, "ok, tớ đều hiểu cả."
Vừa lúc hộp thư lại lần nữa có tin mới.
T: "Làm sao vậy? Là công tác gặp vấn đề sao?"
Chuyện này Ổ Kiều còn chưa nói với Hách Tư Gia, giờ phút này nàng lại không chút do dự đánh chữ.
Ổ Kiều: "Thật sự có chuyện không xong, gần nhất quen biết một người đã lâu chưa gặp lại, ai ngờ chúng em làm ở 2 công ty trùng hợp làm cùng 1 dự án. Cấp trên biết em quen người đó, thế mà lại bảo em đi tìm hiểu hắn giá thầu của thương vụ công ty đó. Đột nhiên cảm thấy, chính mình học 5 năm kiến trúc, chẳng lẽ chính là vì thấy việc làm dơ bẩn bỉ ổi này sao?"
Tính cách nàng bình thản nội liễm, trong đời sống hiện thực rất ít có cảm xúc phập phồng lớn như vậy.
Ngược lại ở trước mặt T, có lẽ không cần ngụy trang, có thể tùy tính biểu đạt vui buồn.
Đợi nàng gửi tin nhắn xong, ngồi ở trên ghế chờ.
Bên cạnh Hách Tư Gia lại lần nữa nhịn không được mở miệng: "Kiều, tớ có thể đề cái ý kiến không?"
"Nói."
Hách Tư Gia: "Nếu không các cậu thêm cái WeChat bạn tốt đi, thật sự, hiện tại ai còn dùng bưu kiện liên hệ a."
Ổ Kiều trầm mặc vài giây, đạm nhiên nói: "Tớ cảm thấy như vậy khá tốt."
Về cùng T từng quen biết dù đã qua 5 năm, Ổ Kiều như cũ còn nhớ rõ rõ ràng.
Khi đó nàng mới vừa vào đại học, tiếp xúc kiến trúc, giống như mở ra một thế giới mới.
Bình thường không phải ngâm mình ở thư viện xem tài liệu kiến trúc cũ, chính là lên mạng tra về tư liệu kiến trúc.
Cũng chính là khi đó, nàng đánh bậy đánh bạ gia nhập một cái diễn đàn kiến trúc nước ngoài.
Vốn dĩ nàng chỉ muốn nâng cao trình độ Tiếng Anh, ngày thường đều lấy xem thiệp là chính.
Thẳng đến có một lần giảng viên bố trí tác nghiệp, Ổ Kiều thật sự không có manh mối, liền ở trên diễn đàn đã phát thiệp xin giúp đỡ.
Ai ngờ vẫn luôn không chờ được hồi âm, vốn tưởng rằng thiệp như đá chìm đáy biển.
Chính là ngày hôm sau, nàng lên diễn đàn, phát hiện thiệp của mình, thế mà thành lại hot rồi.
Sau lại nàng mới phát hiện, là bởi vì diễn đàn có một đại thần gọi là 'T' hồi âm nàng.
Đưa tới rất nhiều bạn bè cùng thiếp.
Chỉ là xem xong hồi âm, Ổ Kiều có chút lâm vào mê hoặc.
Cái diễn đàn này chính là kiến trúc diễn đàn, bên trong có kiến trúc sư đến từ khắp nơi trên thế giới cùng với người đối với kiến trúc có hứng thú.
Tự nhiên cũng liền ngọa hổ tàng long.
Vị T này chính là người đầu tiên lập diễn đàn sớm nhất.
Sở dĩ sẽ bị bạn bè diễn đàn xưng là T thần bởi vì hắn không chỉ thường xuyên giải đáp vấn đề, còn đã từng giúp một người bạn không ràng buộc giải quyết vấn đề gặp được khi tham gia thi đua.
Cứ thế đối phương thuận lợi đạt được giải nhất, hơn nữa nhận được offer của đại sở kiến trúc.
Chỉ là sau này không biết hắn bận công việc hay vì nguyên nhân khác, từ từ xuất hiện ít dần.
Cho đến khi hắn hồi âm Ổ Kiều, đã là nửa năm không diễn đàn ở xuất hiện.
Cho nên mọi người đều rất tò mò, rốt cuộc là vấn đề gì, tạc ra đại danh T thần.
Sau đó mọi người phát hiện vấn đề này, lại là một cái về dự án nhỏ của đại học năm nhất.
Vốn tưởng rằng này chỉ là việc hỗ trợ nho nhỏ.
Nhưng sau này Ổ Kiều lại một lần phát thiếp, lại lần nữa được T hồi âm.
Mà lúc này đây, hắn chủ động nhắn mình, thậm chí đem hộp thư để lại cho Ổ Kiều.
Làm nàng dù không hiểu chổ nào, cũng có thể tùy thời hỏi hắn.
Ngay từ đầu Ổ Kiều vẫn chưa phát hộp thư, thẳng đến một lần nàng tham gia tác nghiệp, nàng minh tư khổ tưởng mấy ngày, rốt cuộc nhịn không được gửi tin qua cho T.
Không nghĩ tới, trong nửa giờ, liền thu được hồi âm.
Hai người cứ như vậy dần dần quen biết.
Ổ Kiều lúc sau cũng từng hỏi qua hắn, lúc trước vì sao hồi âm thiệp của mình, vì sao lại cho nàng lưu hộp thư.
T liền trả lời nàng: "Khi tôi vẫn là sinh viên kiến trúc, cũng từng gặp được vấn đề mê mang bất lực. Cho nên trong lúc vô ý thấy thiệp của em tôi nhớ đến tôi khi đó, nhất định cũng thực hy vọng có một người từ trên trời giáng xuống trợ giúp mình như vậy."
Rõ ràng hẳn là ôn nhu nói, lại nói đúng trọng điểm đả động đến Ổ Kiều.
Đúng vậy, ai mà không hy vọng có một người như vậy xuất hiện đâu.
Cũng vì như vậy, nàng cùng T dần dần liên hệ nhiều lên.
Ngẫu nhiên thảo luận vấn đề mình gặp được, ngẫu nhiên chia sẻ hằng ngày.
Hách Tư Gia nhịn không được bội phục nói: "Tớ thật phục hai người, thế mà có thể dùng một cái diễn đàn làm bạn 5 năm, hơn nữa chỉ dùng bưu kiện liên hệ."
Ổ Kiều nhàn nhạt hỏi: "Cậu sẽ cùng mỗi người bạn có liên hệ trong WeChat nói chuyện phiếm sao?"
"Sẽ không đâu." WeChat Hách Tư Gia vài trăm người lận, nàng nào có cái công phu kia.
"Cho nên, bằng hữu chân chính dù chỉ có hộp thư của nhau cũng chẳng sợ sẽ mất đi liên hệ."
Hách Tư Gia: "......"
Có bị nội hàm đến.
Nàng có chút không phục nói: "Cậu cùng T thật sự chỉ là bạn qua mạng bình thường sao? Chẳng lẽ cậu đối với hắn không có một điểm tò mò nào?"
Tò mò đương nhiên cũng có.
Nhưng Ổ Kiều lại chưa từng nghĩ tới cùng T gặp mặt.
Tuy rằng T chưa bao giờ cùng nàng nói hắn ở nơi nào, nhưng ngẫu nhiên chia sẻ cuộc sống hằng ngày nàng có thể cảm nhận được hắn cùng mình sai giờ, hắn hẳn là ở nước ngoài.
Thấy Ổ Kiều không nói lời nào, Hách Tư Gia còn tưởng rằng cô bị mình nói trúng.
"Tớ vẫn luôn cảm thấy T chính là ông chú chân dài của cậu, đại học cậu vẫn luôn không yêu đương, chẳng lẽ cùng T thật sự một chút quan hệ đều không có."
Ổ Kiều không nhịn được mà bật cười.
Nàng không nghĩ tới Hách Tư Gia cư nhiên đem chuyện mình đại học không yêu đương quy kết ở trên người T.
Nàng khẳng định nói: "Tớ không yêu đương không phải bởi vì T, tớ chưa bao giờ thích hắn."
Đối nàng mà nói, T xác thật là sự tồn tại đặc biệt.
Hắn giống như là trưởng bối, lại như là thầy giáo trên tinh thần của nàng.
Ổ Kiều có thể nói với hắn hết thảy cả những chuyện nàng không có cách nài nói với người khác.
Mà từ chổ T, nàng cũng thật sự học được rất nhiều kiến thức, hắn đối cô chưa bao giờ giữ riêng những thứ này.
Thậm chí khi Ổ Kiều không dám thử thi cuộc thi kiến trúc quốc tế, cũng là T cổ vũ nàng, duy trì nàng, cho nàng trợ giúp.
Mới làm nàng nhận được giải thưởng lớn.
Nhưng nàng hiểu rõ cảm giác thích một người.
Thích một người, là thời điểm không thấy được hắn, liều mạng muốn thấy.
Nhưng lúc thấy được lại không dám ngẩng đầu xem hắn.
Cái loại này muốn gặp lại không dám tâm tình thấp thỏm, chỉ có nàng mới có thể hiểu.
Loại cảm giác này, Ổ Kiều chỉ từng có đối với một người.
Người kia chính là Trình Lệnh Thời.
"Tớ vốn đang muốn làm nhân chứng cho chuyện xưa của cậu và T, chuyện này quả thực so với tiểu thuyết không khác mấy." Hách Tư Gia thở dài một tiếng sau, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Cậu thật sự không cân nhắc thử?"
Ổ Kiều kiên định nói: "Chưa từng nghĩ tới."
Nàng chưa bao giờ động quá một tia ý niệm muốn thấy T.
Đối nàng mà nói, giống như cách chỉ tồn tại trên mạng của T, mới để cho nàng tự do tự tại.
Nàng không cần áp lực cảm xúc của mình giấu mọi bí mật mà bản thân muốn nói ra.
Hách Tư Gia một kế không thành, lại sinh thêm một kế: "Cậu không nghĩ tới vạn nhất T là cái một ông chú tuổi trung niên đã xấu lại còn bụng bự đầu trọc?"
"Cho nên tớ càng không thể thấy." Ổ Kiều bình tĩnh nói.
Hách Tư Gia: "......"
Thực mau tôm hùm đất, cơm hộp tới rồi, Hách Tư Gia đi lấy.
T cũng hồi âm lại vào lúc này.
Ổ Kiều click mở, chỉ nhìn đến một câu.
T: "Cho nên cấp trên em là muốn em dùng mỹ nhân kế đối với người nọ?"
Ổ Kiều: "............"
Mỹ nhân kế?
Đối Trình Lệnh Thời?
Trừ khi nàng điên rồi.