Chương 43: Kết thúc chính văn
Chóp mũi vẫn còn vương mùi khét, đáy mắt như bùng lên một ngọn lửa, chung quanh nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Trong cơn bàng hoàng, cô nhìn thấy một cảnh sát đang đi về phía anh, còng tay anh lại.
Không, anh không phải là kẻ giết người…
Cô khóc khản cả giọng nhưng vẫn phải bất lực nhìn anh bị cảnh sát bắt đi.
Khi Nhiêu Niệm đột nhiên tỉnh lại, cô nhận ra đó chỉ là một giấc mơ.
Khóe mắt cô vẫn còn ướt, nhẹ nhàng mở mắt ra thở hổn hển, thứ cô nhìn thấy là trần nhà trắng xóa, lúc này cô đang nằm trên giường bệnh, bên tai chỉ vọng lại âm thanh của thiết bị kiểm tra, dồn dập khiến người ta trở nên hoảng hốt.
Cô vội vàng quay đầu lại, cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, nhưng lại chỉ nhìn thấy mấy y tá vây quanh giường và Trác Thuấn mặc đồng phục cảnh sát đứng đó.
“Cô cũng bị thương, trước tiên cứ nghỉ ngơi cho tốt đã.”
Nhiêu Niệm cố gắng ngồi dậy, cổ họng đau như dao cứa, giọng nói trở nên khàn khàn.
“Còn anh ấy thì sao?”
Trác Thuấn trầm giọng trả lời: “Hoắc Duật Thâm vẫn đang hôn mê, cậu ấy chỉ bắn vào bụng Kỳ Đàn, không gây nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là tự vệ, không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm hình sự nào. “
Nghe được những lời này, Nhiêu Niệm cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, cô nhấc chăn lên loạng choạng muốn xuống giường: “Tôi muốn đi tìm anh ấy…”
Trác Thuấn thậm chí không có cơ hội bước tới cản cô, cô cũng không kịp xỏ giày, dùng chân trần lao ra khỏi phòng bệnh.
Đi đến hành lang, Nhiêu Niệm nhìn thấy Bồ Xuyên đang đợi bên ngoài phòng bệnh, bên cạnh có một vị bác sĩ người nước ngoài.
Cô chạy nhanh tới gần, xuyên qua tấm kính, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong phòng bệnh đang đeo mặt nạ oxi, nằm yên lặng trên giường bệnh, không một tiếng động.
Nhiêu Niệm vội vàng quay sang hỏi bác sĩ: “Anh ấy thế nào rồi?”
Vẻ mặt bác sĩ nặng nề nói: “Vết thương do đạn bắn không nghiêm trọng, nhưng bệnh tình của anh Hoắc đã kéo dài hơn mười năm rồi. Trong mười năm này, anh Hoắc liên tục bị mất ngủ, rồi lại bị gián đoạn quá trình dùng thuốc bởi vì người khác đã đánh tráo thuốc. Mặc dù tần suất anh Hoắc sử dụng thuốc đó không nhiều nhưng cũng có tác động nhất định đến thần kinh não.”
“Nhức đầu, vấn đề về trí nhớ, thậm chí còn có thể xuất hiện triệu chứng nghiện dùng thuốc. Trước đây anh Hoắc đã biểu hiện triệu chứng đau đầu dữ dội, chỉ có thể dùng thuốc để giảm bớt. Về phần di chứng khi tỉnh dậy, chúng tôi không thể đảm bảo được. Rất xin lỗi.”
“Anh ấy cố ý đóng chặt ký ức của mình lại, đắm chìm trong nỗi đau ký ức, không muốn tỉnh lại. Loại tình huống này, chúng tôi cũng không thể làm được gì hơn.”
Khi giọng nói đó vừa dứt, đầu Nhiêu Niệm nhất thời trở nên trống rỗng.
Cô bám chặt vào cửa để chống đỡ cơ thể mình, thậm chí còn không nhận ra mình đang khóc, chỉ cảm thấy gò má có cảm giác ươn ướt.
Trong lúc suy nghĩ đang hỗn loạn, cô chợt nhớ đến lần ngồi trên xe, anh rất khó chịu nhưng vẫn nói dối cô là mình chỉ bị đau bụng.
Hóa ra là như vậy.
Anh bị cuốn vào những ký ức đau buồn trong quá khứ, không thể giải thoát bản thân nên đã chọn cách này để hành hạ mình.
Chẳng biết từ khi nào, năm mới đã đến, tiếng chuông vang lên đúng lúc, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên Cảng Victoria.
Vậy mà bọn họ lại dùng cách này để chào đón năm mới.
Nhiêu Niệm không biết dáng vẻ của anh hiện giờ là đã thực hiện lời hứa trước đó với cô hay đã thất hứa rồi.
Bồ Xuyên gõ cửa phòng bệnh, cầm một tập tài liệu bước vào.
Anh ấy nhìn người đang thất thần bên giường, ngập ngừng phá vỡ sự im lặng chết chóc trong phòng bệnh.
“Cô Nhiêu, con trai của Kỳ Văn Hạo đã hoàn thành ca phẫu thuật cấy ghép thành công.”
Lông mi Nhiêu Niệm khẽ run rẩy, cô bàng hoàng nói: “Cái gì?”
“Mấy năm trước anh Hoắc đã cố gắng tìm một người hiến tạng phù hợp cho con trai của Kỳ Văn Hạo. Dù không tìm được ngay nhưng anh ấy chưa bao giờ bỏ cuộc. May mắn là thời gian trước đã tìm được một người phù hợp để hiến tặng.”
Bồ Xuyên dừng lại, thấp giọng tiếp tục nói: “Còn nữa, chủ tịch Hoắc cũng đã nói với tôi, cho dù không tìm được người hiến tạng phù hợp, anh ấy cũng sẽ đưa cô tới một nơi an toàn trước ngày cô và Kỳ Văn Hạo tiến hành thỏa thuận. “
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ dùng cô trao đổi để lấy bằng chứng về cho mình.
Để bảo vệ cô, anh đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ để cô gặp nguy hiểm.
Bồ Xuyên đưa cho cô tập tài liệu anh mang theo, cung kính nói: “Chủ tịch Hoắc từng nói với tôi, nếu anh ấy có chuyện không may xảy ra thì tôi sẽ phụ trách chuyển tập tài liệu này cho cô.”
Đầu ngón tay Nhiêu Niệm khẽ run lên, cô cầm lấy tập văn kiện trong tay.
Đó là văn bản chuyển giao tài sản, là một chồng giấy dày, khi lật đến trang cuối cùng, anh đã ký tên lên từ trước.
Chỉ cần thêm chữ ký của cô thì thỏa thuận này sẽ chính thức có hiệu lực.
Tất cả tài sản mà anh sở hữu trong nửa đời này sẽ được chuyển nhượng vô điều kiện sang tên cô, đủ để cô sống thoải mái trong mấy kiếp.
Có lẽ anh đã dự liệu được ngày này sẽ đến từ lâu, anh đã định để lại tất cả những gì mình có cho cô.
Hay nói cách khác, đây là cái kết anh đã chọn cho mình, nhưng lại chuẩn bị cho cô một lối thoát.
Đầu ngón tay cô đột nhiên siết chặt, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
…..
Lại một tháng nữa trôi qua, Hoắc Duật Thâm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Suốt thời gian qua anh vẫn im lặng ngủ, khép mình trong sự hận thù quá khứ, không muốn buông tha cho chính mình.
Nhiêu Niệm gần như đã bình phục hoàn toàn những vết thương ngoài da, hàng ngày vẫn túc trực bên giường bệnh của anh.
“Bác sĩ đề nghị chuyển anh ấy đến viện tư nhân ở nước ngoài. Môi trường có thể sẽ thuận lợi hơn cho việc hồi phục của chủ tịch Hoắc. Cô Nhiêu, cô…”
Nhiêu Niệm nhìn bóng dáng trên giường bệnh, không chút do dự nói: “Tôi sẽ ở bên anh ấy.”
Dù thế nào đi nữa, cô vẫn ở bên anh.
Đợi đến ngày anh sẵn sàng thức dậy.
–
Tháng hai năm sau, Kỳ Đàn bị kết án tử hình vì vô số tội danh, bao gồm buôn lậu, cố ý phóng hỏa, cố ý giết người và bắt cóc.
Hoắc Duật Thâm đang hôn mê nên Nhiêu Niệm thay thế anh tỏ lòng thành kính với mẹ anh và tất cả những người đã chết trong trận hỏa hoạn, để linh hồn họ trên thiên đường được yên nghỉ.
Cũng vì Hoắc Duật Thâm hôn mê, không có người nắm giữ đại cục nên Minh Yểu lựa chọn rời khỏi giới giải trí, tạm thời đảm nhận vị trí của Hoắc Duật Thâm, nắm quyền kiểm soát điều hành của Tập đoàn Hoắc thị.
Sau đó, Nhiêu Niệm chủ động từ chức ở phòng đấu giá Thanh Vũ, nhận lời mời của một phòng đấu giá ở San Francisco.
Cô không còn đặt trọng tâm công việc vào việc tổ chức cuộc đấu giá nữa, mà tập trung vào việc thẩm định các vật phẩm đấu giá để có nhiều thời gian ở bên anh hơn.
Buổi tối, cô sẽ chọn những cuốn sách liên quan đến thiên văn học trên kệ sách của anh để đọc cho anh nghe.
Sau khi đọc hết cuốn này đến cuốn khác, cô cũng đã ghi nhớ rất nhiều kiến thức liên quan đến thiên văn và thiên hà, nhưng anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô bắt đầu học tiếng Quảng Đông, đọc tin tức báo chí cho anh nghe một cách nghiêm túc bằng vốn từ tiếng Quảng Đông nghèo nàn của mình mỗi ngày.
Cô cũng trồng hoa hồng trong vườn, tự mình làm giống như anh ngày xưa mà không nhờ ai giúp đỡ.
Mùa hoa hồng đã đến mà người nằm trên giường vẫn còn chìm vào giấc ngủ say.
Đôi khi vào lúc nửa đêm, khi không có ai ở bên cạnh, cô không khỏi khóc thầm, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay hằn rõ những đường gân của anh.
Đây là lần đầu tiên Nhiêu Niệm cảm thấy mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây trong cuộc đời mình trở nên dài và khó khăn như vậy.
Bởi vì không có anh.
Trong thời gian đó Minh Yểu cũng tới không ít lần, mỗi lần đều mang theo hi vọng, cô ấy tưởng rằng có thể nhìn thấy Hoắc Duật Thâm tỉnh lại, nhưng lại thất vọng hết lần này đến lần khác.
Cô ấy đỏ mắt nhìn Nhiêu Niệm: “Chị Nhiêu Niệm, anh trai em…”
Nhiêu Niệm biết cô ấy muốn nói gì, không chút do dự trả lời: “Anh ấy sẽ tỉnh lại thôi.”
Cô nắm chặt bàn tay lạnh giá đó, chống lại cơn đau nhức trong mắt, chậm rãi khắc họa vào đầu từng hình dáng đường nét trên khuôn mặt ấy.
Cô phải làm gì nếu anh thực sự không tỉnh lại đây?
Nhưng dù cô có nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần thì dường như chỉ có một câu trả lời duy nhất.
Nếu anh lựa chọn rơi xuống vực thẳm, cô sẽ chọn đồng hành cùng anh.
–
Mùa xuân dần trôi qua, mùa hè cũng đang chuẩn bị kết thúc.
Một buổi chiều nọ, Nhiêu Niệm đang giúp Hoắc Duật Thâm sắp xếp đồ đạc cá nhân.
Bồ Xuyên cũng mang két sắt từ phòng làm việc của nhà cũ sang, nhưng không ai biết mật khẩu nên Nhiêu Niệm chỉ có thể tự mình thử.
Cô đã thử nhiều mật khẩu liên tiếp, cuối cùng cũng mở được bằng ngày sinh nhật mình.
Nhiêu Niệm vốn tưởng két sắt của anh sẽ chứa đầy vàng thỏi, con dấu hay những vật phẩm có giá trị khác, nhưng khi mở ra, bên trong lại trống rỗng hơn so với những gì cô tưởng tượng.
Có chiếc nhẫn kim cương mà cô đã trả lại hồi trước, cả chiếc vòng tay cô tặng anh làm quà sinh nhật và một bức ảnh.
Với anh, những thứ không có giá trị bằng tiền đều được cất giữ một cách trịnh trọng trong két sắt.
Nhiêu Niệm nhìn thấy người trong ảnh thì lập tức cứng đờ.
Đó là ảnh cô thời còn ở trường đại học.
Là một bức ảnh được một người bạn cùng lớp trong khoa nhiếp ảnh chụp lại sau buổi đấu giá từ thiện, cô thậm chí còn không biết tới sự tồn tại của bức ảnh này.
Đột nhiên, cô nhớ tới lúc mình đưa Hoắc Duật Thâm vào giảng đường, rõ ràng anh không nhìn thấy ảnh của cô, làm sao anh biết cô đã từng để tóc ngắn?
Nhiêu Niệm im lặng bóp chặt bức ảnh, chợt nghĩ tới một khả năng mà trước đây cô chưa bao giờ tưởng tượng được, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, đọng lên trên bức ảnh.
Hóa ra anh đã gặp cô, từ khi cô còn chưa biết tới.
–
Mùa thu năm đó, Hoắc Duật Thâm được mời tham gia một cuộc đấu giá từ thiện của trường đại học.
Ban đầu anh không có hứng thú tham gia, chỉ tình cờ đi ngang qua trường sau khi hoàn thành công việc khác, nên đã nhận lời hẹn. Khi cuộc đấu giá sắp kết thúc, anh ngồi xuống một chiếc ghế không mấy nổi bật ở hàng cuối cùng. Lát sau khi chán nản ngẩng đầu lên, anh mới chú ý đến bóng dáng mảnh khảnh đang đứng trên sân khấu.
Cô rất giỏi trong việc khơi gợi cảm xúc của khán giả, mỉm cười rạng rỡ và dịu dàng đối diện với tất cả mọi người.
Hầu hết các cô gái ở độ tuổi này đều như vậy, mỗi cái cau mày hay nụ cười đều khiến người ta cảm thấy tràn đầy sức sống.
Ánh sáng và bóng tối hài hòa, trong khán phòng rộng lớn, ánh mắt anh chỉ tập trung vào cô, mái tóc mềm mại được ánh đèn êm dịu chiếu rọi, trong mắt cô ẩn chứa một nguồn sáng vô biên.
Điều kỳ lạ là, rõ ràng anh không phải là người đàn ông dễ dàng bị mê hoặc bởi bề ngoài, lại bị thu hút bởi một cô gái lạ.
Anh chỉ cảm thấy dường như có điều gì đó khác lạ ở cô đang lặng lẽ thu hút anh.
Nó giống như con bướm vỗ cánh trên mặt biển tĩnh lặng không gợn sóng, nhẹ nhàng vô cùng nhưng lại khiến cho cả một vùng biển trở nên giông bão.
Ánh mắt Hoắc Duật Thâm hiếm khi nào dừng lại trên người một người lạ, trong lòng hiện lên một cảm giác kỳ lạ chưa từng có, khiến anh nảy sinh ý muốn tìm hiểu thêm.
Một lúc sau, anh thần bí hỏi: “Cô ấy tên gì?”
Người lãnh đạo trường nhìn anh rồi trả lời: “Cô ấy hả, cô ấy tên là Nhiêu Niệm. Là sinh viên năm hai trong khoa chúng tôi. Cô ấy rất thông minh lanh lợi, nên được yên tâm giao cho trách nhiệm chủ trì cuộc đấu giá lần này.”
Nhiêu Niệm.
Anh thầm nhắc lại cái tên đó trong lòng.
Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, lúc Hoắc Duật Thâm chuẩn bị rời đi, một nữ sinh vô tình làm đổ nước vào bộ vest của anh. Ở phòng dành cho khách thay đồ xong, lúc quay lại xe anh mới phát hiện chiếc vòng tay đã biến mất.
Đó là vật quan trọng nhất đối với anh lúc đó, đồng thời cũng là di vật duy nhất mà mẹ anh để lại.
Anh không nhớ mình đã để mất ở đâu, đành phải nhờ Bồ Xuyên đi tìm từng ngóc ngách.
Lãnh đạo nhà trường biết được chuyện này, vội vàng chạy tới xin lỗi: “Anh Hoắc, thật xin lỗi, chúng tôi sẽ lập tức trích xuất camera.”
Mãi đến nửa giờ sau, người được cử đi tìm mới quay lại với chiếc vòng tay Phật châu quý giá đó.
“Tôi tìm được rồi, anh Hoắc. Là cô gái tên Nhiêu Niệm nhặt được ở hành lang.”
Hoắc Duật Thâm thoáng khựng lại, vừa nghe thấy cái tên này thì có chút bất ngờ.
Vật trân quý thất lạc lại được tìm thấy, anh cụp mắt xuống, bình tĩnh hỏi: “Giờ cô ấy ở đâu?”
“À, cô ấy có việc phải đi trước rồi. Nếu anh Hoắc muốn tìm cô ấy, tôi sẽ cho người gọi lại ngay lập tức.”
Có lẽ trong cuộc đời sẽ luôn có những điều tiếc nuối, nếu như không có lần thứ hai gặp nhau thì cũng sẽ coi như không có duyên phận, không cần phải cưỡng cầu.
Người mang đầy tội ác cũng không xứng để theo đuổi sự tốt đẹp.
Khi đó, anh chưa biết đến cuộc sống của cô, cũng không biết sau này sẽ xuất hiện những loại ràng buộc nào.
Hoắc Duật Thâm nhét chiếc vòng tay vào túi áo vest, cuối cùng cũng kiềm chế được cơn đau nhói nhẹ phát ra, giọng nói bình tĩnh đến mức không có chút gợn sóng.
“Không cần, cảm ơn cô ấy thay tôi.”
Cô không biết rằng đó chính là khởi đầu cho tình yêu sét đánh của anh.
Sau đó, anh điều tra lai lịch của cô, cũng biết được lợi ích của cô là gì.
Rõ ràng anh có hàng nghìn cách lợi dụng cô để đạt được mục đích chứ không chỉ tiếp cận cô.
Nhưng anh vẫn chọn cách hèn hạ nhất.
Có lẽ chính vì sự ích kỷ của mình mà anh không muốn thừa nhận.
Dù đã bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn không thể phủ nhận một điều.
Gặp được cô, là mối tình đầu duy nhất trong đời anh.
–
Chớp mắt đã hơn nửa năm trôi qua, trời lại đến mùa thu.
Sáng nay do có việc không thể từ chối nên Nhiêu Niệm phải đến phòng đấu giá gần đó.
Hàng ngày cô đeo chiếc nhẫn đó đi làm, một số đồng nghiệp trong công ty tò mò sẽ bàn tán, hỏi chuyện cô đã lập gia đình chưa.
Mỗi lần được hỏi vấn đề này, Nhiêu Niệm đều cười lắc đầu, chỉ nói rằng mình chỉ mới đính hôn.
Lúc này, mọi người lại bắt đầu hỏi về sự tồn tại của người mà cô đính hôn, cô đều nở nụ cười không nói, điều này càng khơi dậy sự tò mò của mọi người nhiều hơn.
Trên đường về, nhìn thấy một người bán hoa trên đường, Nhiêu Niệm bất chợt dừng lại chọn một bó rồi trả tiền.
Đang lúc hoàng hôn, một nửa mặt trời màu vàng cam treo phía chân trời, cơn gió nhẹ nhàng cuối thu thổi những chiếc lá vàng rơi trên mặt đất.
Sau khi vào trong sân, Nhiêu Niệm ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng cao gầy đứng cách đó không xa.
Cô sững sờ giây lát, bó hoa trên tay nháy mắt rớt xuống đất.
Bông hoa rơi xuống đất khiến những cánh hoa rải rác tứ phía, ánh sáng và bóng tối trong khoảnh khắc đó như đông cứng lại, tất cả màu sắc xung quanh đều trở nên hư ảo, như thể chỉ có người đó mới là thật.
Bóng dáng mà cô ngày đêm mong nhớ đang đứng trước mặt cô rất rõ ràng.
Sau khi hôn mê hơn nửa năm, dung mạo và vóc dáng của anh đã thay đổi rất nhiều. Ánh hoàng hôn lờ mờ che khuất hình bóng anh, lúc này anh đang đứng quay lưng về phía cô, nhìn vườn hoa hồng do chính tay cô trồng cách đó không xa.
Cô ngơ ngác nhìn anh, mấy giây sau, không kịp suy nghĩ thêm gì nữa mà lao về phía anh, ôm lấy eo anh từ phía sau, vùi mặt vào lưng anh, ngửi mùi thơm trong trẻo quen thuộc.
Mọi cảm xúc tích tụ suốt nửa năm qua vỡ òa trong khoảnh khắc khi nhìn thấy anh tỉnh dậy, nước mắt cô rơi xuống như hạt châu đứt vỡ.
Người đàn ông không lên tiếng, để mặc cô ôm mình.
Lúc này, Nhiêu Niệm đột nhiên nhận ra một khả năng, trong đầu vang lên một tiếng nổ lớn, cô lập tức cảm thấy choáng váng.
Một ý nghĩ mà cô không muốn tin dần dần hiện lên, khiến cô từ từ buông lỏng cánh tay vừa ôm chặt anh.
Người đàn ông chậm rãi quay người lại, cụp mắt nhìn cô, đôi mắt sâu như nước, khiến người ta không thể hiểu được cảm xúc của anh lúc này.
Dưới ánh sáng rực rỡ, con ngươi sẫm màu của anh phản chiếu thành màu nâu nhạt dịu dàng, nhìn thật sâu vào dung mạo của cô, đôi mắt dõi theo từ lông mày đến mắt rồi rơi xuống môi cô.
Giọng nói của Nhiêu Niệm có chút run rẩy, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy đau nhói.
Anh vẫn im lặng suốt, nhắc nhở Nhiêu Niệm về khả năng có thể xảy ra đó.
“Anh… không nhớ em à?”
Nửa năm hôn mê, trong những đêm Nhiêu Niệm không ngủ được, cô cũng đã từng nghĩ tới khả năng này.
Sẽ ra sao nếu một ngày anh tỉnh dậy nhưng bị mất trí nhớ vì bệnh tật, cô sẽ phải làm gì đây?
Cô cố nén cơn đau nhức trong mắt, tự an ủi mình, không sao đâu, cô đã chuẩn bị tinh thần thật tốt cho ngày này rồi.
Nhiêu Niệm thu lại tâm tư, nhướng mi, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh: “Em tên là Nhiêu Niệm, là đấu giá viên, cũng là vị hôn thê của anh.”
Cô đưa tay ra cho anh xem chiếc nhẫn trên ngón áp úp, hàng mi thanh mảnh khẽ run lên, dưới cái nhìn của anh, cô chậm rãi nghẹn ngào nói tiếp: “Lần đầu tiên em chủ trì một cuộc đấu giá, anh đã mua chiếc nhẫn này cho em. Cái đêm em nhận được chiếc nhẫn này là một ngày trời mưa, ở lối vào khách sạn.”
“Trên bụng anh có một vết sẹo do bị đạn bắn. Khi em ở Rome, gặp phải một cuộc tấn công khủng bố, anh đã lao vào cứu em, còn đỡ súng cho em nữa.”
“Hai chiếc vòng tay này cũng là em mua ở Rome vào gần ngày sinh nhật anh. Vào ngày sinh nhật của anh, em đã bay đến Anh trong trận tuyết rơi dày đặc, đợi anh ở bên ngoài khách sạn, chúc mừng sinh nhật anh trong vài phút cuối cùng của ngày đó.”
“Còn núi Tạp Nhung nữa, anh đã tự mình leo lên núi Tạp Nhung và trồng rất nhiều hoa hồng lên tuyết để xin lỗi em, chỉ để em tha thứ cho việc anh cố ý tiếp cận em. Rõ ràng là anh đã yêu em trước…”
Cô điểm lại từng chút về quá khứ, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào lạ thường.
Làm sao anh có thể quên… làm sao anh có thể quên…
Rõ ràng là anh thích cô trước nhưng lại bắt cô phải đợi một mình lâu như vậy.
Người đàn ông giơ ngón tay mảnh khảnh lên nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên má cô.
Trong khoảnh khắc làn da khô ấm chạm vào, Nhiêu Niệm cứng đờ toàn thân, mũi đột nhiên cảm thấy đau nhức.
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông, lại chạm vào đôi mắt sâu như mực của anh, giống như mặt biển dâng trào vô tận.
Cô cắn môi, nức nở hỏi: “Anh… anh còn nhớ em không…”
Ngay sau đó, anh vòng tay qua eo cô, một tay giữ lấy má cô, cúi đầu hôn cô.
Khi môi lưỡi đan cài vào nhau, hơi thở quen thuộc quanh quẩn, bầu không khí xung quanh như ngừng lưu thông, ánh hoàng hôn kéo dài hai bóng người đan vào nhau trên mặt đất.
Mùi hương quen thuộc, hành động quen thuộc, anh vẫn là anh, không bao giờ thay đổi.
Nhẹ nhàng mà kiên định, mọi tình cảm tích lũy suốt một năm qua dường như đều được trút xuống trong nụ hôn này.
Không cần hỏi lại, cô cũng biết anh chưa bao giờ quên cô.
Nhiêu Niệm cảm thấy tim đập không ngừng trong lồng ngực, như thể đã tìm lại được cảm giác nhói đau đã lâu.
Yết hầu của người đàn ông khẽ chuyển động, giọng nói khàn khàn như đang ẩn giấu cảm xúc vô tận, ôm chặt lấy cô vào lòng.
“Sao anh dám quên.”
“Anh xin lỗi.”
Đã khiến em phải chờ đợi lâu như vậy.
Tạp Nhung của anh.
Trong sinh mệnh khô cằn của anh, ngôi sao này vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Sống động và cố chấp, đủ để sưởi ấm trái tim băng giá của anh.
Dẫn anh bước ra khỏi đêm mưa dài nhiều năm trước, khiến bầu trời đêm tĩnh lặng đầy sao.
Cái chết không còn là câu trả lời duy nhất, những ký ức đau thương bị phong ấn xuống đáy, ánh sáng mặt trời chiếu tới nơi vực sâu của vũ trụ.
Và cô, cuối cùng sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.
“Đưa em đến tương lai xa xôi
Xóa đi nỗi cô đơn quay cuồng một mình của anh
Hãy mang em đi, ngay cả khi tình yêu của em và sự tự do của anh sẽ trở thành bong bóng
Em không thấy sợ hãi khi được dẫn đi”
Đưa em đi.”
——–Kết thúc chính văn——-
Trong cơn bàng hoàng, cô nhìn thấy một cảnh sát đang đi về phía anh, còng tay anh lại.
Không, anh không phải là kẻ giết người…
Cô khóc khản cả giọng nhưng vẫn phải bất lực nhìn anh bị cảnh sát bắt đi.
Khi Nhiêu Niệm đột nhiên tỉnh lại, cô nhận ra đó chỉ là một giấc mơ.
Khóe mắt cô vẫn còn ướt, nhẹ nhàng mở mắt ra thở hổn hển, thứ cô nhìn thấy là trần nhà trắng xóa, lúc này cô đang nằm trên giường bệnh, bên tai chỉ vọng lại âm thanh của thiết bị kiểm tra, dồn dập khiến người ta trở nên hoảng hốt.
Cô vội vàng quay đầu lại, cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, nhưng lại chỉ nhìn thấy mấy y tá vây quanh giường và Trác Thuấn mặc đồng phục cảnh sát đứng đó.
“Cô cũng bị thương, trước tiên cứ nghỉ ngơi cho tốt đã.”
Nhiêu Niệm cố gắng ngồi dậy, cổ họng đau như dao cứa, giọng nói trở nên khàn khàn.
“Còn anh ấy thì sao?”
Trác Thuấn trầm giọng trả lời: “Hoắc Duật Thâm vẫn đang hôn mê, cậu ấy chỉ bắn vào bụng Kỳ Đàn, không gây nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là tự vệ, không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm hình sự nào. “
Nghe được những lời này, Nhiêu Niệm cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, cô nhấc chăn lên loạng choạng muốn xuống giường: “Tôi muốn đi tìm anh ấy…”
Trác Thuấn thậm chí không có cơ hội bước tới cản cô, cô cũng không kịp xỏ giày, dùng chân trần lao ra khỏi phòng bệnh.
Đi đến hành lang, Nhiêu Niệm nhìn thấy Bồ Xuyên đang đợi bên ngoài phòng bệnh, bên cạnh có một vị bác sĩ người nước ngoài.
Cô chạy nhanh tới gần, xuyên qua tấm kính, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong phòng bệnh đang đeo mặt nạ oxi, nằm yên lặng trên giường bệnh, không một tiếng động.
Nhiêu Niệm vội vàng quay sang hỏi bác sĩ: “Anh ấy thế nào rồi?”
Vẻ mặt bác sĩ nặng nề nói: “Vết thương do đạn bắn không nghiêm trọng, nhưng bệnh tình của anh Hoắc đã kéo dài hơn mười năm rồi. Trong mười năm này, anh Hoắc liên tục bị mất ngủ, rồi lại bị gián đoạn quá trình dùng thuốc bởi vì người khác đã đánh tráo thuốc. Mặc dù tần suất anh Hoắc sử dụng thuốc đó không nhiều nhưng cũng có tác động nhất định đến thần kinh não.”
“Nhức đầu, vấn đề về trí nhớ, thậm chí còn có thể xuất hiện triệu chứng nghiện dùng thuốc. Trước đây anh Hoắc đã biểu hiện triệu chứng đau đầu dữ dội, chỉ có thể dùng thuốc để giảm bớt. Về phần di chứng khi tỉnh dậy, chúng tôi không thể đảm bảo được. Rất xin lỗi.”
“Anh ấy cố ý đóng chặt ký ức của mình lại, đắm chìm trong nỗi đau ký ức, không muốn tỉnh lại. Loại tình huống này, chúng tôi cũng không thể làm được gì hơn.”
Khi giọng nói đó vừa dứt, đầu Nhiêu Niệm nhất thời trở nên trống rỗng.
Cô bám chặt vào cửa để chống đỡ cơ thể mình, thậm chí còn không nhận ra mình đang khóc, chỉ cảm thấy gò má có cảm giác ươn ướt.
Trong lúc suy nghĩ đang hỗn loạn, cô chợt nhớ đến lần ngồi trên xe, anh rất khó chịu nhưng vẫn nói dối cô là mình chỉ bị đau bụng.
Hóa ra là như vậy.
Anh bị cuốn vào những ký ức đau buồn trong quá khứ, không thể giải thoát bản thân nên đã chọn cách này để hành hạ mình.
Chẳng biết từ khi nào, năm mới đã đến, tiếng chuông vang lên đúng lúc, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên Cảng Victoria.
Vậy mà bọn họ lại dùng cách này để chào đón năm mới.
Nhiêu Niệm không biết dáng vẻ của anh hiện giờ là đã thực hiện lời hứa trước đó với cô hay đã thất hứa rồi.
Bồ Xuyên gõ cửa phòng bệnh, cầm một tập tài liệu bước vào.
Anh ấy nhìn người đang thất thần bên giường, ngập ngừng phá vỡ sự im lặng chết chóc trong phòng bệnh.
“Cô Nhiêu, con trai của Kỳ Văn Hạo đã hoàn thành ca phẫu thuật cấy ghép thành công.”
Lông mi Nhiêu Niệm khẽ run rẩy, cô bàng hoàng nói: “Cái gì?”
“Mấy năm trước anh Hoắc đã cố gắng tìm một người hiến tạng phù hợp cho con trai của Kỳ Văn Hạo. Dù không tìm được ngay nhưng anh ấy chưa bao giờ bỏ cuộc. May mắn là thời gian trước đã tìm được một người phù hợp để hiến tặng.”
Bồ Xuyên dừng lại, thấp giọng tiếp tục nói: “Còn nữa, chủ tịch Hoắc cũng đã nói với tôi, cho dù không tìm được người hiến tạng phù hợp, anh ấy cũng sẽ đưa cô tới một nơi an toàn trước ngày cô và Kỳ Văn Hạo tiến hành thỏa thuận. “
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ dùng cô trao đổi để lấy bằng chứng về cho mình.
Để bảo vệ cô, anh đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ để cô gặp nguy hiểm.
Bồ Xuyên đưa cho cô tập tài liệu anh mang theo, cung kính nói: “Chủ tịch Hoắc từng nói với tôi, nếu anh ấy có chuyện không may xảy ra thì tôi sẽ phụ trách chuyển tập tài liệu này cho cô.”
Đầu ngón tay Nhiêu Niệm khẽ run lên, cô cầm lấy tập văn kiện trong tay.
Đó là văn bản chuyển giao tài sản, là một chồng giấy dày, khi lật đến trang cuối cùng, anh đã ký tên lên từ trước.
Chỉ cần thêm chữ ký của cô thì thỏa thuận này sẽ chính thức có hiệu lực.
Tất cả tài sản mà anh sở hữu trong nửa đời này sẽ được chuyển nhượng vô điều kiện sang tên cô, đủ để cô sống thoải mái trong mấy kiếp.
Có lẽ anh đã dự liệu được ngày này sẽ đến từ lâu, anh đã định để lại tất cả những gì mình có cho cô.
Hay nói cách khác, đây là cái kết anh đã chọn cho mình, nhưng lại chuẩn bị cho cô một lối thoát.
Đầu ngón tay cô đột nhiên siết chặt, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
…..
Lại một tháng nữa trôi qua, Hoắc Duật Thâm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Suốt thời gian qua anh vẫn im lặng ngủ, khép mình trong sự hận thù quá khứ, không muốn buông tha cho chính mình.
Nhiêu Niệm gần như đã bình phục hoàn toàn những vết thương ngoài da, hàng ngày vẫn túc trực bên giường bệnh của anh.
“Bác sĩ đề nghị chuyển anh ấy đến viện tư nhân ở nước ngoài. Môi trường có thể sẽ thuận lợi hơn cho việc hồi phục của chủ tịch Hoắc. Cô Nhiêu, cô…”
Nhiêu Niệm nhìn bóng dáng trên giường bệnh, không chút do dự nói: “Tôi sẽ ở bên anh ấy.”
Dù thế nào đi nữa, cô vẫn ở bên anh.
Đợi đến ngày anh sẵn sàng thức dậy.
–
Tháng hai năm sau, Kỳ Đàn bị kết án tử hình vì vô số tội danh, bao gồm buôn lậu, cố ý phóng hỏa, cố ý giết người và bắt cóc.
Hoắc Duật Thâm đang hôn mê nên Nhiêu Niệm thay thế anh tỏ lòng thành kính với mẹ anh và tất cả những người đã chết trong trận hỏa hoạn, để linh hồn họ trên thiên đường được yên nghỉ.
Cũng vì Hoắc Duật Thâm hôn mê, không có người nắm giữ đại cục nên Minh Yểu lựa chọn rời khỏi giới giải trí, tạm thời đảm nhận vị trí của Hoắc Duật Thâm, nắm quyền kiểm soát điều hành của Tập đoàn Hoắc thị.
Sau đó, Nhiêu Niệm chủ động từ chức ở phòng đấu giá Thanh Vũ, nhận lời mời của một phòng đấu giá ở San Francisco.
Cô không còn đặt trọng tâm công việc vào việc tổ chức cuộc đấu giá nữa, mà tập trung vào việc thẩm định các vật phẩm đấu giá để có nhiều thời gian ở bên anh hơn.
Buổi tối, cô sẽ chọn những cuốn sách liên quan đến thiên văn học trên kệ sách của anh để đọc cho anh nghe.
Sau khi đọc hết cuốn này đến cuốn khác, cô cũng đã ghi nhớ rất nhiều kiến thức liên quan đến thiên văn và thiên hà, nhưng anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô bắt đầu học tiếng Quảng Đông, đọc tin tức báo chí cho anh nghe một cách nghiêm túc bằng vốn từ tiếng Quảng Đông nghèo nàn của mình mỗi ngày.
Cô cũng trồng hoa hồng trong vườn, tự mình làm giống như anh ngày xưa mà không nhờ ai giúp đỡ.
Mùa hoa hồng đã đến mà người nằm trên giường vẫn còn chìm vào giấc ngủ say.
Đôi khi vào lúc nửa đêm, khi không có ai ở bên cạnh, cô không khỏi khóc thầm, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay hằn rõ những đường gân của anh.
Đây là lần đầu tiên Nhiêu Niệm cảm thấy mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây trong cuộc đời mình trở nên dài và khó khăn như vậy.
Bởi vì không có anh.
Trong thời gian đó Minh Yểu cũng tới không ít lần, mỗi lần đều mang theo hi vọng, cô ấy tưởng rằng có thể nhìn thấy Hoắc Duật Thâm tỉnh lại, nhưng lại thất vọng hết lần này đến lần khác.
Cô ấy đỏ mắt nhìn Nhiêu Niệm: “Chị Nhiêu Niệm, anh trai em…”
Nhiêu Niệm biết cô ấy muốn nói gì, không chút do dự trả lời: “Anh ấy sẽ tỉnh lại thôi.”
Cô nắm chặt bàn tay lạnh giá đó, chống lại cơn đau nhức trong mắt, chậm rãi khắc họa vào đầu từng hình dáng đường nét trên khuôn mặt ấy.
Cô phải làm gì nếu anh thực sự không tỉnh lại đây?
Nhưng dù cô có nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần thì dường như chỉ có một câu trả lời duy nhất.
Nếu anh lựa chọn rơi xuống vực thẳm, cô sẽ chọn đồng hành cùng anh.
–
Mùa xuân dần trôi qua, mùa hè cũng đang chuẩn bị kết thúc.
Một buổi chiều nọ, Nhiêu Niệm đang giúp Hoắc Duật Thâm sắp xếp đồ đạc cá nhân.
Bồ Xuyên cũng mang két sắt từ phòng làm việc của nhà cũ sang, nhưng không ai biết mật khẩu nên Nhiêu Niệm chỉ có thể tự mình thử.
Cô đã thử nhiều mật khẩu liên tiếp, cuối cùng cũng mở được bằng ngày sinh nhật mình.
Nhiêu Niệm vốn tưởng két sắt của anh sẽ chứa đầy vàng thỏi, con dấu hay những vật phẩm có giá trị khác, nhưng khi mở ra, bên trong lại trống rỗng hơn so với những gì cô tưởng tượng.
Có chiếc nhẫn kim cương mà cô đã trả lại hồi trước, cả chiếc vòng tay cô tặng anh làm quà sinh nhật và một bức ảnh.
Với anh, những thứ không có giá trị bằng tiền đều được cất giữ một cách trịnh trọng trong két sắt.
Nhiêu Niệm nhìn thấy người trong ảnh thì lập tức cứng đờ.
Đó là ảnh cô thời còn ở trường đại học.
Là một bức ảnh được một người bạn cùng lớp trong khoa nhiếp ảnh chụp lại sau buổi đấu giá từ thiện, cô thậm chí còn không biết tới sự tồn tại của bức ảnh này.
Đột nhiên, cô nhớ tới lúc mình đưa Hoắc Duật Thâm vào giảng đường, rõ ràng anh không nhìn thấy ảnh của cô, làm sao anh biết cô đã từng để tóc ngắn?
Nhiêu Niệm im lặng bóp chặt bức ảnh, chợt nghĩ tới một khả năng mà trước đây cô chưa bao giờ tưởng tượng được, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, đọng lên trên bức ảnh.
Hóa ra anh đã gặp cô, từ khi cô còn chưa biết tới.
–
Mùa thu năm đó, Hoắc Duật Thâm được mời tham gia một cuộc đấu giá từ thiện của trường đại học.
Ban đầu anh không có hứng thú tham gia, chỉ tình cờ đi ngang qua trường sau khi hoàn thành công việc khác, nên đã nhận lời hẹn. Khi cuộc đấu giá sắp kết thúc, anh ngồi xuống một chiếc ghế không mấy nổi bật ở hàng cuối cùng. Lát sau khi chán nản ngẩng đầu lên, anh mới chú ý đến bóng dáng mảnh khảnh đang đứng trên sân khấu.
Cô rất giỏi trong việc khơi gợi cảm xúc của khán giả, mỉm cười rạng rỡ và dịu dàng đối diện với tất cả mọi người.
Hầu hết các cô gái ở độ tuổi này đều như vậy, mỗi cái cau mày hay nụ cười đều khiến người ta cảm thấy tràn đầy sức sống.
Ánh sáng và bóng tối hài hòa, trong khán phòng rộng lớn, ánh mắt anh chỉ tập trung vào cô, mái tóc mềm mại được ánh đèn êm dịu chiếu rọi, trong mắt cô ẩn chứa một nguồn sáng vô biên.
Điều kỳ lạ là, rõ ràng anh không phải là người đàn ông dễ dàng bị mê hoặc bởi bề ngoài, lại bị thu hút bởi một cô gái lạ.
Anh chỉ cảm thấy dường như có điều gì đó khác lạ ở cô đang lặng lẽ thu hút anh.
Nó giống như con bướm vỗ cánh trên mặt biển tĩnh lặng không gợn sóng, nhẹ nhàng vô cùng nhưng lại khiến cho cả một vùng biển trở nên giông bão.
Ánh mắt Hoắc Duật Thâm hiếm khi nào dừng lại trên người một người lạ, trong lòng hiện lên một cảm giác kỳ lạ chưa từng có, khiến anh nảy sinh ý muốn tìm hiểu thêm.
Một lúc sau, anh thần bí hỏi: “Cô ấy tên gì?”
Người lãnh đạo trường nhìn anh rồi trả lời: “Cô ấy hả, cô ấy tên là Nhiêu Niệm. Là sinh viên năm hai trong khoa chúng tôi. Cô ấy rất thông minh lanh lợi, nên được yên tâm giao cho trách nhiệm chủ trì cuộc đấu giá lần này.”
Nhiêu Niệm.
Anh thầm nhắc lại cái tên đó trong lòng.
Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, lúc Hoắc Duật Thâm chuẩn bị rời đi, một nữ sinh vô tình làm đổ nước vào bộ vest của anh. Ở phòng dành cho khách thay đồ xong, lúc quay lại xe anh mới phát hiện chiếc vòng tay đã biến mất.
Đó là vật quan trọng nhất đối với anh lúc đó, đồng thời cũng là di vật duy nhất mà mẹ anh để lại.
Anh không nhớ mình đã để mất ở đâu, đành phải nhờ Bồ Xuyên đi tìm từng ngóc ngách.
Lãnh đạo nhà trường biết được chuyện này, vội vàng chạy tới xin lỗi: “Anh Hoắc, thật xin lỗi, chúng tôi sẽ lập tức trích xuất camera.”
Mãi đến nửa giờ sau, người được cử đi tìm mới quay lại với chiếc vòng tay Phật châu quý giá đó.
“Tôi tìm được rồi, anh Hoắc. Là cô gái tên Nhiêu Niệm nhặt được ở hành lang.”
Hoắc Duật Thâm thoáng khựng lại, vừa nghe thấy cái tên này thì có chút bất ngờ.
Vật trân quý thất lạc lại được tìm thấy, anh cụp mắt xuống, bình tĩnh hỏi: “Giờ cô ấy ở đâu?”
“À, cô ấy có việc phải đi trước rồi. Nếu anh Hoắc muốn tìm cô ấy, tôi sẽ cho người gọi lại ngay lập tức.”
Có lẽ trong cuộc đời sẽ luôn có những điều tiếc nuối, nếu như không có lần thứ hai gặp nhau thì cũng sẽ coi như không có duyên phận, không cần phải cưỡng cầu.
Người mang đầy tội ác cũng không xứng để theo đuổi sự tốt đẹp.
Khi đó, anh chưa biết đến cuộc sống của cô, cũng không biết sau này sẽ xuất hiện những loại ràng buộc nào.
Hoắc Duật Thâm nhét chiếc vòng tay vào túi áo vest, cuối cùng cũng kiềm chế được cơn đau nhói nhẹ phát ra, giọng nói bình tĩnh đến mức không có chút gợn sóng.
“Không cần, cảm ơn cô ấy thay tôi.”
Cô không biết rằng đó chính là khởi đầu cho tình yêu sét đánh của anh.
Sau đó, anh điều tra lai lịch của cô, cũng biết được lợi ích của cô là gì.
Rõ ràng anh có hàng nghìn cách lợi dụng cô để đạt được mục đích chứ không chỉ tiếp cận cô.
Nhưng anh vẫn chọn cách hèn hạ nhất.
Có lẽ chính vì sự ích kỷ của mình mà anh không muốn thừa nhận.
Dù đã bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn không thể phủ nhận một điều.
Gặp được cô, là mối tình đầu duy nhất trong đời anh.
–
Chớp mắt đã hơn nửa năm trôi qua, trời lại đến mùa thu.
Sáng nay do có việc không thể từ chối nên Nhiêu Niệm phải đến phòng đấu giá gần đó.
Hàng ngày cô đeo chiếc nhẫn đó đi làm, một số đồng nghiệp trong công ty tò mò sẽ bàn tán, hỏi chuyện cô đã lập gia đình chưa.
Mỗi lần được hỏi vấn đề này, Nhiêu Niệm đều cười lắc đầu, chỉ nói rằng mình chỉ mới đính hôn.
Lúc này, mọi người lại bắt đầu hỏi về sự tồn tại của người mà cô đính hôn, cô đều nở nụ cười không nói, điều này càng khơi dậy sự tò mò của mọi người nhiều hơn.
Trên đường về, nhìn thấy một người bán hoa trên đường, Nhiêu Niệm bất chợt dừng lại chọn một bó rồi trả tiền.
Đang lúc hoàng hôn, một nửa mặt trời màu vàng cam treo phía chân trời, cơn gió nhẹ nhàng cuối thu thổi những chiếc lá vàng rơi trên mặt đất.
Sau khi vào trong sân, Nhiêu Niệm ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng cao gầy đứng cách đó không xa.
Cô sững sờ giây lát, bó hoa trên tay nháy mắt rớt xuống đất.
Bông hoa rơi xuống đất khiến những cánh hoa rải rác tứ phía, ánh sáng và bóng tối trong khoảnh khắc đó như đông cứng lại, tất cả màu sắc xung quanh đều trở nên hư ảo, như thể chỉ có người đó mới là thật.
Bóng dáng mà cô ngày đêm mong nhớ đang đứng trước mặt cô rất rõ ràng.
Sau khi hôn mê hơn nửa năm, dung mạo và vóc dáng của anh đã thay đổi rất nhiều. Ánh hoàng hôn lờ mờ che khuất hình bóng anh, lúc này anh đang đứng quay lưng về phía cô, nhìn vườn hoa hồng do chính tay cô trồng cách đó không xa.
Cô ngơ ngác nhìn anh, mấy giây sau, không kịp suy nghĩ thêm gì nữa mà lao về phía anh, ôm lấy eo anh từ phía sau, vùi mặt vào lưng anh, ngửi mùi thơm trong trẻo quen thuộc.
Mọi cảm xúc tích tụ suốt nửa năm qua vỡ òa trong khoảnh khắc khi nhìn thấy anh tỉnh dậy, nước mắt cô rơi xuống như hạt châu đứt vỡ.
Người đàn ông không lên tiếng, để mặc cô ôm mình.
Lúc này, Nhiêu Niệm đột nhiên nhận ra một khả năng, trong đầu vang lên một tiếng nổ lớn, cô lập tức cảm thấy choáng váng.
Một ý nghĩ mà cô không muốn tin dần dần hiện lên, khiến cô từ từ buông lỏng cánh tay vừa ôm chặt anh.
Người đàn ông chậm rãi quay người lại, cụp mắt nhìn cô, đôi mắt sâu như nước, khiến người ta không thể hiểu được cảm xúc của anh lúc này.
Dưới ánh sáng rực rỡ, con ngươi sẫm màu của anh phản chiếu thành màu nâu nhạt dịu dàng, nhìn thật sâu vào dung mạo của cô, đôi mắt dõi theo từ lông mày đến mắt rồi rơi xuống môi cô.
Giọng nói của Nhiêu Niệm có chút run rẩy, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy đau nhói.
Anh vẫn im lặng suốt, nhắc nhở Nhiêu Niệm về khả năng có thể xảy ra đó.
“Anh… không nhớ em à?”
Nửa năm hôn mê, trong những đêm Nhiêu Niệm không ngủ được, cô cũng đã từng nghĩ tới khả năng này.
Sẽ ra sao nếu một ngày anh tỉnh dậy nhưng bị mất trí nhớ vì bệnh tật, cô sẽ phải làm gì đây?
Cô cố nén cơn đau nhức trong mắt, tự an ủi mình, không sao đâu, cô đã chuẩn bị tinh thần thật tốt cho ngày này rồi.
Nhiêu Niệm thu lại tâm tư, nhướng mi, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh: “Em tên là Nhiêu Niệm, là đấu giá viên, cũng là vị hôn thê của anh.”
Cô đưa tay ra cho anh xem chiếc nhẫn trên ngón áp úp, hàng mi thanh mảnh khẽ run lên, dưới cái nhìn của anh, cô chậm rãi nghẹn ngào nói tiếp: “Lần đầu tiên em chủ trì một cuộc đấu giá, anh đã mua chiếc nhẫn này cho em. Cái đêm em nhận được chiếc nhẫn này là một ngày trời mưa, ở lối vào khách sạn.”
“Trên bụng anh có một vết sẹo do bị đạn bắn. Khi em ở Rome, gặp phải một cuộc tấn công khủng bố, anh đã lao vào cứu em, còn đỡ súng cho em nữa.”
“Hai chiếc vòng tay này cũng là em mua ở Rome vào gần ngày sinh nhật anh. Vào ngày sinh nhật của anh, em đã bay đến Anh trong trận tuyết rơi dày đặc, đợi anh ở bên ngoài khách sạn, chúc mừng sinh nhật anh trong vài phút cuối cùng của ngày đó.”
“Còn núi Tạp Nhung nữa, anh đã tự mình leo lên núi Tạp Nhung và trồng rất nhiều hoa hồng lên tuyết để xin lỗi em, chỉ để em tha thứ cho việc anh cố ý tiếp cận em. Rõ ràng là anh đã yêu em trước…”
Cô điểm lại từng chút về quá khứ, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào lạ thường.
Làm sao anh có thể quên… làm sao anh có thể quên…
Rõ ràng là anh thích cô trước nhưng lại bắt cô phải đợi một mình lâu như vậy.
Người đàn ông giơ ngón tay mảnh khảnh lên nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên má cô.
Trong khoảnh khắc làn da khô ấm chạm vào, Nhiêu Niệm cứng đờ toàn thân, mũi đột nhiên cảm thấy đau nhức.
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông, lại chạm vào đôi mắt sâu như mực của anh, giống như mặt biển dâng trào vô tận.
Cô cắn môi, nức nở hỏi: “Anh… anh còn nhớ em không…”
Ngay sau đó, anh vòng tay qua eo cô, một tay giữ lấy má cô, cúi đầu hôn cô.
Khi môi lưỡi đan cài vào nhau, hơi thở quen thuộc quanh quẩn, bầu không khí xung quanh như ngừng lưu thông, ánh hoàng hôn kéo dài hai bóng người đan vào nhau trên mặt đất.
Mùi hương quen thuộc, hành động quen thuộc, anh vẫn là anh, không bao giờ thay đổi.
Nhẹ nhàng mà kiên định, mọi tình cảm tích lũy suốt một năm qua dường như đều được trút xuống trong nụ hôn này.
Không cần hỏi lại, cô cũng biết anh chưa bao giờ quên cô.
Nhiêu Niệm cảm thấy tim đập không ngừng trong lồng ngực, như thể đã tìm lại được cảm giác nhói đau đã lâu.
Yết hầu của người đàn ông khẽ chuyển động, giọng nói khàn khàn như đang ẩn giấu cảm xúc vô tận, ôm chặt lấy cô vào lòng.
“Sao anh dám quên.”
“Anh xin lỗi.”
Đã khiến em phải chờ đợi lâu như vậy.
Tạp Nhung của anh.
Trong sinh mệnh khô cằn của anh, ngôi sao này vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Sống động và cố chấp, đủ để sưởi ấm trái tim băng giá của anh.
Dẫn anh bước ra khỏi đêm mưa dài nhiều năm trước, khiến bầu trời đêm tĩnh lặng đầy sao.
Cái chết không còn là câu trả lời duy nhất, những ký ức đau thương bị phong ấn xuống đáy, ánh sáng mặt trời chiếu tới nơi vực sâu của vũ trụ.
Và cô, cuối cùng sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.
“Đưa em đến tương lai xa xôi
Xóa đi nỗi cô đơn quay cuồng một mình của anh
Hãy mang em đi, ngay cả khi tình yêu của em và sự tự do của anh sẽ trở thành bong bóng
Em không thấy sợ hãi khi được dẫn đi”
Đưa em đi.”
——–Kết thúc chính văn——-