Chương 22: Từ giờ trở đi, hủy bỏ giao kèo
Nhiêu Niệm không nghĩ Hoắc Duật Thâm lại thiếu một phiên dịch viên.
Rõ ràng là anh vốn đã có ý định xấu xa.
Nhưng Nhiêu Niệm không thể từ chối, bởi vì anh vừa tặng cho giáo sư Sở một món quà quý giá như vậy, giờ anh còn đang hỏi ý kiến giáo sư Sở, cô cũng không thể công khai từ chối Hoắc Duật Thâm trước mặt mọi người được.
Vậy nên, Nhiêu Niệm buộc phải tạm thời trở thành phiên dịch viên của Hoắc Duật Thâm, đi theo anh ra khỏi khách sạn.
Xe đã chờ sẵn ở cửa, trợ lý phụ trách chi nhánh bên Châu Âu của Tập đoàn Hoắc thị cầm điện thoại tiến tới, cung kính hỏi: “Chủ tịch Hoắc, Công tước Jones nghe nói anh đã đến Rome nên muốn mời anh đến một buổi tiệc riêng vào tối nay, giờ anh có tiện tới đó không?”
“Ừm.”
Thịnh tình không thể từ chối, Hoắc Duật Thâm chỉ có thể ra mặt, còn Nhiêu Niệm với tư cách là phiên dịch viên trong hai ngày của anh cũng đành phải đi theo.
Vừa lên xe, Nhiêu Niệm đã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mím chặt môi, như thể bên ngoài cửa sổ xe có cảnh đẹp tuyệt thế nào đó.
Gần như thể hiện rõ mình không muốn nói chuyện với anh.
Bầu không khí ở hàng ghế sau lạnh như băng, từ đầu tới giờ Hoắc Duật Thâm cũng không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, có quan tâm đến chuyện của Minh Yểu hay không.
Khóe môi người đàn ông lẳng lặng nhếch lên.
Bữa tiệc riêng của Công tước Jones được tổ chức trong một trang viên sang trọng hệt như một tòa lâu đài.
Khi xe của Hoắc Duật Thâm đến nơi, mọi người đã nhảy múa ở trên bãi cỏ ngoài trang viên. So với một bữa tiệc thông thường, có thể nói những thứ trước mắt này như một bữa tiệc hóa trang, mọi người đều mặc trang phục La Mã cổ đại, tiếng nhạc du dương vang vọng trong không gian yên tĩnh của buổi đêm.
Khi hai người bước vào, trang phục quá đỗi bình thường trên người họ dường như không hề hợp với bầu không khí ở nơi này.
Đây là lần đầu tiên Nhiêu Niệm được thấy một cảnh tượng như vậy, cô nhìn ngó xung quanh bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Trong đám người, Công tước Jones tóc vàng mắt xanh trông như một thanh niên hào hoa phong nhã vừa thấy Hoắc Duật Thâm bước vào thì lập tức giang rộng vòng tay, kích động ôm lấy anh.
“Hou, đã lâu không gặp.”
Hoắc Duật Thâm ôm lấy anh ta: “Jones.”
“Tháng sau có lễ hội đua ngựa, muốn qua đây cá cược chút gì đó không? Tôi phải lấy lại những gì lần trước cậu đã thắng tôi mới được.”
“Chờ đến lúc đó xem, có thời gian thì tôi tới.”
Nhìn thấy Nhiêu Niệm đứng bên cạnh Hoắc Duật Thâm, đôi mắt của Jones lập tức sáng lên.
“Cô gái xinh đẹp này là…”
Hoắc Duật Thâm chưa kịp mở miệng, Nhiêu Niệm đã tự giới thiệu trước: “Tôi là phiên dịch viên của chủ tịch Hoắc.”
Người đàn ông bên cạnh nhướng mày, nhưng anh không phủ nhận lời cô mới nói.
Jones khen ngợi cô bằng vốn tiếng Trung bập bẹ: “Cô, rất, xinh, đẹp.”
Nhiêu Niệm giật giật khóe môi, lễ phép đáp: “Cám ơn anh.”
Đôi mắt của Jones bất giác dừng lại trên người cô, sự nhiệt tình của anh ta hơi quá mức, tầm mắt liên tục đánh giá những đường cong mảnh dẻ của cô.
“Nữ phiên dịch viên quả thực rất quyến rũ, vẻ đẹp của người phương Đông đúng là luôn có một sức hấp dẫn khác. Không biết là tôi có thể cùng phiên dịch viên phương Đông này dùng bữa vào tối mai không nhỉ…”
Người đàn ông đứng bên cạnh cô di chuyển, lặng lẽ đứng chắn trước mặt cô.
Độ cong dịu dàng trên khóe miệng đã hoàn toàn hạ xuống, giọng điệu cũng nhạt đi.
“Chỉ e là cô ấy không có thời gian.”
Ngay lập tức, một cảm giác áp bách tản ra, bầu không khí xung quanh đóng băng trong giây lát.
Nhiêu Niệm cũng thoáng sửng sốt, vô thức nhìn sang Hoắc Duật Thâm bên cạnh, có chút không hiểu được.
Anh đang tức giận ư?
Công tước Jones nhận ra điều gì đó, lại nhìn hai người họ bằng một ánh mắt cợt nhả.
Sắc mặt Hoắc Duật Thâm lạnh nhạt, anh phớt lờ ánh mắt của anh ta, đưa áo vest cho Nhiêu Niệm: “Quay lại xe đợi tôi.”
Nhiêu Niệm khẽ cụp mi, nhận lấy chiếc áo vest: “Vâng.”
Sau khi ra khỏi cổng, cô không khỏi ngoái đầu nhìn lại.
Thực ra vừa rồi rõ ràng anh có nhiều cách chuyển hướng sự chú ý của Jones, ít nhất là không đắc tội với bất kỳ người nào.
Nhưng anh vẫn thẳng thừng từ chối vì cô.
Cô vô thức siết chặt chiếc áo trong tay, suy nghĩ trở nên hỗn loạn.
Nhiêu Niệm hoài nghi viên thuốc giảm đau cô uống trước khi ra ngoài đã hết tác dụng, hoặc có thể là hai ngày nay cô đi lại nhiều không nghỉ ngơi tốt, cộng thêm chưa kịp thích nghi với môi trường nên cơ thể mới mệt mỏi như vậy.
Lúc này đã trở lại xe, cảm giác co rút ở bụng dưới càng dữ dội, thậm chí cô phải nín thở dựa đầu vào cửa sổ xe, cố gắng hết sức chịu đựng cơn đau.
Khi Hoắc Duật Thâm trở lại xe, anh nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Người phụ nữ cuộn tròn trên ghế sau, lấy tay che bụng dưới, đôi môi hồng nhạt giờ không còn chút huyết sắc, trông đáng thương như một con mèo con bị bỏ rơi.
Ánh mắt anh tối sầm lại, thấp giọng gọi cô: “Nhiêu Niệm.”
Cô nhướng mi, tức giận đáp: “Gì vậy…”
“…”
Có thể vì đang trong kỳ kinh nguyệt nên tính tình cô ngang bướng hơn, hận không thể dùng lời nói đâm anh vài nhát.
Hoắc Duật Thâm nhíu mày, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Em không thấy khỏe sao vừa rồi không quay về trước?”
Trong mắt đột nhiên dâng lên cảm giác nóng hổi, cô cố chấp quay mặt đi, lần đầu tiên dám ngang nhiên cãi lại anh.
“Anh Hoắc bảo tôi đợi ở đây, sao tôi dám rời đi chứ.”
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của người phụ nữ, Hoắc Duật Thâm mím chặt môi, lạnh giọng ra lệnh cho trợ lý ngồi ở hàng ghế đầu.
“Gọi bác sĩ đến khách sạn.”
Nhiêu Niệm ban đầu muốn từ chối, chỉ vì đau bụng trong kỳ kinh mà phải gọi bác sĩ, nhìn thế nào cũng thấy có chút khoang trương.
Nhưng cô cũng không còn sức để nói nữa, chỉ có thể để mặc Hoắc Duật Thâm bế mình vào phòng tổng thống ở tầng cao nhất.
Bác sĩ nhanh chóng đến, biết Nhiêu Niệm bị đau bụng do đến kỳ kinh nguyệt chứ không phải bệnh nặng gì, nên chỉ tiêm cho cô một mũi thuốc giảm đau tượng trưng. Thấy cô bị hạ đường huyết, họ lại truyền thêm một lọ gluco.
Trong lúc nước truyền nhỏ giọt, Nhiêu Niệm lơ mơ chìm vào giấc ngủ, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, miệng không biết đang lẩm nhẩm gì đó.
Cho đến khi cảm thấy có người đỡ mình dậy, cô mới vô thức vùi người vào nơi ấm áp, vòng tay qua eo anh.
Động tác của cô hơi lớn, váy bị kéo lên một chút, để lộ ra đôi chân trắng nõn dưới ánh đèn sáng đến chói mắt.
Thấy vậy, người đàn ông bình tĩnh kéo chăn lên, chỉnh lại tư thế cho cô.
Lúc này, Nhiêu Niệm vô thức ưm một tiếng: “Hoắc Duật Thâm......”
Thấy cô khi mê ngủ vẫn đang gọi tên anh, mặt mày của người đàn ông bất giác dịu lại.
Anh cúi xuống gạt đi sợi tóc ướt trên trán cô, động tác dịu dàng đến khó tin.
“Em muốn tôi ở lại đây sao?”
Nhưng một giây sau, Nhiêu Niệm nhắm chặt hai mắt, thay đổi tư thế, tiếp tục nói mớ: “Tên khốn… Hoắc Duật Thâm…”
“……”
Hai trợ lý hiểu được tiếng Trung chỉ có thể cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, thậm chí còn muốn bịt tai mình lại.
Sắc mặt Hoắc Duật Thâm vẫn không thay đổi: “Hai người ra ngoài trước đi.”
“Vâng, chủ tịch Hoắc.”
Hai trợ lý một nam một nữ nhanh chóng tiễn bác sĩ về rồi đứng ngoài hành lang chờ đợi, Fiona đi tới gần cửa hai bước, không khỏi muốn nghe lén động tĩnh trong phòng.
“Không phải gần đây chủ tịch Hoắc không có chuyến đi châu Âu nào à? Sao đột nhiên anh ấy lại tới đây? Tôi còn tưởng chúng ta có sai sót gì đó trong công việc…”
James ở bên cạnh thấp giọng nói với cô ấy: “Tôi nghe người bên trụ sở chính bảo là chủ tịch Hoắc ngay trong đêm ngồi máy bay hơn mười tiếng để bay qua đây, hơn nữa còn vừa kết thúc hai cuộc họp, chắc là sang dỗ dành người ta rồi…”
Nghe đến đây, Fiona hít sâu một hơi: “Ôi trời. Vậy ra người bên trong thưc sự là… bạn gái của chủ tịch Hoắc?”
“Chắc chắn rồi. Cô đã bao giờ thấy chủ tịch Hoắc gần gũi với một người phụ nữ như vậy chưa?”
Fiona vỗ ngực cho bớt nỗi sợ hãi: “Thảo nào vừa rồi tôi nghe thấy cô gái trẻ đó mắng chủ tịch Hoắc … suýt nữa hù chết tôi rồi.”
James ra vẻ hiểu biết: “Là mắng yêu đấy, cô không thấy chủ tịch Hoắc rất hưởng thụ đó sao?”
“Không ngờ chủ tịch Hoắc lại là một người như vậy… hèn gì người ta hay bảo đàn ông bên ngoài càng lạnh lùng thì bên trong càng ấm áp.”
“Được rồi được rồi, nhỏ giọng lại đi.”
–
Lúc Nhiêu Niệm mơ màng tỉnh dậy, cô phát hiện xúc cảm dưới tay không giống như tấm nệm, lông mi khẽ run rẩy.
Cô không nằm ở trên giường sao?
“Vẫn chưa sờ đủ?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, Nhiêu Niệm tỉnh ngủ ngay lập tức, nhanh chóng mở mắt ra.
Sau giấc ngủ dài, cơn đau bụng cũng đã biến mất.
Trước mắt là hình dáng rõ ràng của người đàn ông gần trong gang tấc, hơi thở nam tính mạnh mẽ bao trùm lấy cô.
Nhiêu Niệm ngẩn người một lúc mới nhận ra mình đang bám trên người anh như một con bạch tuộc, nhiệt độ nóng bỏng được truyền từ từ qua lớp vải mỏng.
Đợi Nhiêu Niệm hoàn toàn tỉnh tảo lại, cô lập tức rụt tay về như phải bỏng, vô thức co tay chân lại để nằm cách xa anh.
Hoắc Duật Thâm nhìn cô cố gắng lùi ra khỏi người mình, vòng eo mềm mại hơi hõm xuống, cánh mông xinh đẹp được lớp váy mềm mại bao phủ.
Hình ảnh có chút chói mắt, ánh mắt anh cũng tối sầm đi.
Nhiêu Niệm của lúc này không ý thức được nguy hiểm, vừa bò xuống giường chưa đầy hai bước, cánh tay của người đàn ông đã ôm lấy cả người cô từ phía sau, dễ dàng tóm gọn cô lại.
Sau đó, lòng bàn tay hạ xuống.
Đồng tử của Nhiêu Niệm co lại, gần như đóng băng ngay tại đó.
Giọng nói của người đàn ông rất bình tĩnh, mang theo cảm giác áp bức lạnh lùng: “Lại chạy à?”
Nói đúng ra thì anh không đánh vào nơi đó, mà là giữa phần eo và mông cô.
Qua lớp vải quần áo cô vẫn cảm nhận được hơi nóng rõ ràng, cảm giác ngứa ngáy tê dại lan dọc sống lưng, lúc kịp phản ứng lại thì máu đã dồn thẳng lên đỉnh đầu, mặt cô như muốn bốc hỏa, đầu óc quay cuồng trống rỗng gần như không thể suy nghĩ thêm điều gì.
Nhiêu Niệm không tin nổi, quay lại nhìn anh, tuy trong phòng không có ai khác nhưng đèn đuốc lại sáng rực, trên người anh còn mặc áo sơ mi và quần tây trông cực kỳ nghiêm túc.
Càng nhìn càng cảm thấy không ổn.
Nhiêu Niệm tức giận nhìn anh chằm chằm, dùng ánh mắt lên án hành vi vừa rồi của anh, nhưng cô không hề biết dáng vẻ vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn anh như mèo cào của mình hiện tại lại không có tác dụng uy hiếp gì.
Hoắc Duật Thâm tùy ý ngả người ra sau, như cười như không nhìn cô: “Đau à?”
Thật ra không hề đau, anh cũng không dùng lực mạnh với cô mà chỉ muốn dạy cô một bài học, để cô biết dám làm loạn với anh thì sẽ không an toàn như cô tưởng tượng.
Nhưng có lẽ vì bàn tay của anh khá rộng, đầu ngón tay không tránh khỏi chạm vào nơi mềm mại kia.
Xúc cảm mê người vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay, yết hầu bất giác chuyển động lên xuống.
Thấy người đàn ông vẫn đang cười, Nhiêu Niệm càng xấu hổ tợn.
Cô cố ý cắn chặt môi, nói dối: “Đau, đau muốn chết!”
Anh lại nhếch môi cười, vờ như muốn vén váy cô lên, cũng không vạch trần cô.
“Để tôi xem có bị đỏ không nào.”
“…”
Nhiêu Niệm xấu hổ cắn chặt môi, trong lòng không khỏi mắng anh một câu.
Khốn nạn, lưu manh.
Dừng một chút, Hoắc Duật Thâm không trêu cô nữa mà nghiêm mặt lại, trầm giọng nói: “Sao em không hỏi tôi là giữa tôi và Minh Yểu là thế nào?”
Anh đột nhiên chủ động đề cập đến chuyện này khiến Nhiêu Niệm sửng sốt giây lát, sau đó cảm xúc tích tụ cả ngày lẫn đêm nháy mắt bộc phát.
Có bất bình nhưng cũng có xấu hổ và tức giận, nước mắt lập tức làm ướt hàng mi, khiến mọi thứ trong tầm mắt trở nên mơ hồ.
Cô tủi thân tới mức muốn khóc, chóp mũi ửng đỏ, chỉ có thể chịu đựng cảm giác cay xè, cắn chặt môi nói: “Sao tôi phải hỏi, anh thích ai, yêu ai hay liên quan tới minh tinh nào thì có liên quan gì đến tôi, tôi không tư cách hỏi. Dù sao tôi cũng chỉ muốn lấy tiền của anh thôi…”
Nghe thấy lời nói trong lúc tức giận của cô, Hoắc Duật Thâm lại im lặng.
Cô không có cảm giác an toàn, suy cho cùng cũng bởi cô luôn cảm thấy quan hệ giữa bọn họ không bình đẳng, cho nên mới lo lắng chuyện được mất.
Chứ không phải vì không quan tâm.
Lông mày cau chặt của anh hơi giãn ra, vẻ mặt nặng nề lúc đầu dần dần dịu xuống.
Anh dùng ngón tay thon dài lành lạnh nắm lấy cằm cô ép cô ngẩng mặt lên, lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhánh của cô.
“Trước mặt Tưởng Gia Trạch em cũng sẽ như vậy sao?”
Nghe anh đột nhiên nhắc đến cái tên này, Nhiêu Niệm sửng sốt, hàng mi hãy còn đọng nước mắt khẽ chớp nháy.
“Cái gì?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không chút do dự vạch trần sự thật, không cho cô trốn tránh.
“Ghen.”
Tâm sự bỗng nhiên bị đâm thủng, Nhiêu Niệm rất đỗi hoảng hốt, vội vàng tránh đi tầm mắt anh, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh một cách khó hiểu.
“Tôi không thèm…”
Hoắc Duật Thâm lại dịu giọng thuyết phục: “Vậy bây giờ em nói cho tôi biết vì sao em không vui đi.”
Bởi vì….
Tiềm thức nhắc nhở Nhiêu Niệm không được nói ra, không được thừa nhận.
Cô mím chặt môi nhất quyết không nói, Hoắc Duật Thâm cũng không ép cô nói ra câu trả lời đó.
Anh buông bàn tay đang nhéo cằm cô ra, cuối cùng giải thích: “Minh Yểu là em gái tôi.”
Vừa dứt lời, Nhiêu Niệm mở to hai mắt với vẻ không tin nổi, hiển nhiên không ngờ sẽ có khả năng như vậy.
Hơn nữa cũng chưa từng nghe anh nói mình có một cô em gái nữa.
Đôi môi đỏ mọng của Nhiêu Niệm khẽ nhếch, khó tin được nói: “Em… Em gái? Thật sao?”
Hoắc Duật Thâm có chút buồn cười nhìn cô: “Vừa rồi em mắng tôi mạnh miệng lắm mà, mắng cả trong giấc mơ nữa, sao giờ lại nói không thành câu thế?”
Lỗ tai Nhiêu Niệm lập tức đỏ bừng, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Cô đang làm gì vậy chứ? Ghen cả với em gái của anh?
Cô cắn môi, buột miệng hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Ngoại trừ Minh Yểu, anh còn có…”
Ví dụ như Triều Nghiên.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn thẳng vào cô, đáy mắt phản chiếu bóng dáng cô.
Ngay sau đó, anh khẽ mở đôi môi mỏng, thong thả nói: “Tôi chỉ đưa ra lời mời hẹn hò với một người, vậy mà còn bị từ chối nữa.”
Nhận ra anh đang nhắc đến ai, Nhiêu Niệm mấp máy môi, cảm giác như trái tim chợt lỡ nhịp.
Anh nhìn cô chằm chằm, dưới đáy mắt đen láy thoáng qua thứ cảm xúc bị kìm nén, nhưng giọng nói vẫn kiềm chế và bình tĩnh.
“Nếu em cảm thấy giao kèo lúc trước chỉ là một điều khoản bán thân, vậy thì từ giờ trở đi sẽ hủy bỏ giao kèo.”
Nghe thấy bốn chữ hủy bỏ giao kèo, Nhiêu Niệm sửng sốt, dưới ánh đèn phòng ngủ dịu nhẹ, qua một hồi lâu sau cô cũng không có phản ứng gì, chỉ có đôi môi đỏ mọng hơi hé mở.
Giọng cô run run: “Ý anh là gì?”
“Ý là ‘phim giả tình thật’.”
Vừa dứt lời, cánh môi cô bị người đàn ông chiếm giữ, sự kiềm chế của anh lúc này đã mất hết tác dụng, hơi thở nóng bỏng bao trùm lấy cô, dệt thành một tấm lưới lớn vậy chặt cô ở trước người anh.
Khác với nụ hôn bên bờ cảng Victoria đêm trước, lần này anh có nhiều kiên nhẫn hơn, lòng bàn tay giữ chặt eo cô, cũng lịch thiệp hơn, mỗi một hành động đều rất thành thạo, thậm chí là nhẹ nhàng.
Nhưng cho dù vậy, Nhiêu Niệm ngồi trên đùi anh cũng không có cơ hội trốn thoát.
Cô chỉ có thể bị động ngửa cổ lên, các giác quan đều bị mùi hương trên cơ thể anh xâm lấn, cảm nhận được môi lưỡi anh không chút trở ngại xâm chiếm lãnh thổ của cô, khiến cô hít thở không thông.
Trong tầm mắt không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có hơi thở nóng rực nặng nề phả vào cổ cô, lòng bàn tay anh như có như không dạo chơi trên cơ thể cô, đi đến đâu cũng dễ dàng khiến cô run rẩy.
Âm thanh mập mờ phát ra giữa môi lưỡi vang vọng trong đêm đen tĩnh mịch, oxy lưu chuyển xung quanh như biến thành một dải lụa, triền miên quấn quýt.
Dưới ánh đèn rực rỡ, cô lặng lẽ nắm chặt lấy cổ áo sơ mi của anh, cảm giác chiếc nơ trước ngực hơi bung ra.
Cuối cùng anh cũng buông tha cho cánh môi tê dại của cô, giọng nói trầm ấm của người đàn ông đã nhuốm chút khàn khàn, đó là dấu hiệu của sự động tình.
“Xin lỗi.”
Anh làm loạn xong, cô cũng trở nên xốc xếch, mái tóc dài rối bời xõa trên vai, khuôn mặt trắng nõn đỏ tới mức như nhỏ máu, áo sơ mi vốn dĩ chỉn chu đã bị anh làm cho hơi nhăn nhúm, chiếc nơ cánh bướm cũng bị bung ra, cánh môi đỏ bừng, ánh mắt ướt át nhìn anh.
Hoắc Duật Thâm thật sự không chịu nổi ánh mắt này của cô, nhưng anh không thể tiến thêm được nữa.
Cảm giác này chắc chắc đang thử thách sức chịu đựng và lý trí của anh.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp êm tai, vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, nhẹ nhàng tiến vào màng nhĩ cô, giọng điệu không thể chối từ:
“Từ hôm nay trở đi vui cũng phải nói với anh, buồn cũng phải nói với anh.”
Đúng là bá đạo.
Hàng mi của Nhiêu Niệm khẽ run, nhìn anh dùng đôi tay kia chậm rãi thắt lại chiếc nơ bướm giúp cô. Dưới ánh đèn, động tác của anh nhã nhặn lễ độ, lại có chút dịu dàng.
Vừa thắt lại, Hoắc Duật Thâm vừa khàn giọng nói: “Nếu muốn biết bất cứ điều gì về anh, em cứ trực tiếp đến hỏi anh, bởi vì đây là đặc quyền của em.”
Hơi thở của Nhiêu Niệm bị đình trệ, như thể theo mỗi chữ anh nhả ra, nhịp tim của cô lại tăng tốc một cách chóng mặt.
“Học cách sử dụng các đặc quyền của em, hiểu chưa?”
Vừa dứt lời, trái tim Nhiêu Niệm như bị thứ gì đó va vào, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, nhiệt độ và hơi thở nóng bỏng vừa mới lưu lại không hề biến mất mà giống như biến thành một đám mây bồng bềnh, liên tục muốn nhấn chìm cô.
Người đàn ông trước mặt lại cúi đầu nhìn cô, trầm giọng nói: “Còn muốn biết gì nữa không, bây giờ hỏi anh luôn đi.”
Nghe được câu này, Nhiêu Niệm hoàn hồn, ánh mắt rõ ràng sáng lên: “Chuyện gì cũng có thể hỏi ư?”
“Ừm.”
Vừa rồi anh bất cẩn mất kiểm soát đánh cô, còn chọc cô rơi vài giọt nước mắt, tóm lại là anh cũng bắt nạt cô.
Không ngờ anh lại chủ động nói ra lời này, Nhiêu Niệm đằng hắng giọng, thử thăm dò.
“Em có thể hỏi mấy câu? Năm câu?”
Anh nhướng đuôi mắt, chầm chậm nói: “Anh nhớ là chỉ đánh em một cái.”
Nhiêu Niệm: “…”
Khóe môi Hoắc Duật Thâm khẽ nhếch lên, trong giọng điệu mang theo sự chiều chuộng mà chính anh cũng không phát hiện ra.
“Hỏi đi.”
Nhiêu Niệm hít một hơi thật sâu, hỏi: “Tại sao không ai biết anh có một cô em gái vậy? Có thật là em gái ruột của anh không?”
“Đúng vậy, con bé nhỏ hơn anh mười tuổi, cùng cha cùng mẹ. Trước năm mười tuổi con bé sống với bố ở nước ngoài, sau khi mẹ qua đời anh mới đón con bé về bên cạnh mình. Từ nhỏ con bé đã ngỗ nghịch ngang bướng, bố anh cũng không muốn quản nữa nên đồng ý cho con bé về nước.”
Anh hơi dừng lại, trả lời câu hỏi đầu tiên với giọng điềm tĩnh.
“Về phần tại sao không có quá nhiều người biết, là bởi vì để bảo vệ con bé.”
Lời này vừa dứt, Nhiêu Niệm hơi sửng sốt, lập tức hiểu ý của anh.
Nếu quá nhiều người biết đến sự tồn tại của Minh Yểu, chắc chắn họ sẽ phát hiện ra điểm yếu của Hoắc Duật Thâm, cũng có thể sẽ có người lấy sự an toàn của người thân nhất của anh ra uy hiếp anh.
Không phải anh không yêu thương em gái mình, ngược lại tình yêu thương của anh được chôn giấu rất sâu, không dễ bị phát hiện.
Trong lòng Nhiêu Niệm có chút cảm giác kỳ lạ, nhẹ giọng hỏi: “Vậy quan hệ giữa anh và bố anh không được tốt sao?”
Hoắc Duật Thâm nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, khi anh còn nhỏ, ông ấy từng ép anh làm những việc anh không thích. Sau đó anh nhận ra không phải mọi thứ đều có thể theo ý mình, lâu dần cũng quen.”
Anh hầu như không mở lòng với bất cứ ai, kể cả với những người thân thiết nhất.
Chuyện mà anh từng cho rằng không thể làm bây giờ lại làm trước mặt cô.
Hơn nữa, hình như cũng không quá bài xích như anh vẫn tưởng.
Chắc do ánh mắt của cô quá sạch sẽ.
Trong phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua khe hở trên cửa sổ chiếu vào phòng, kéo dài cái bóng hai người đang chồng chéo lên nhau.
Nhiêu Niệm suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi: “Vậy tại sao anh lại thích sao Diêm Vương?”
Anh trầm giọng nói: “Bởi vì anh cảm thấy nó giống anh.”
Nỗi cô đơn và khoảng cách mà ngay cả mặt trời cũng không thể chạm tới, giống như trái tim của anh vậy.
Nhưng cô đã vô tình bước vào một góc trong trái tim ấy.
Cảm giác tràn đầy trong tim gần như dễ dàng lấn át sự tủi thân và đau lòng trước đó.
Lông mi của Nhiêu Niệm run rẩy, cố tình chuyển sang một câu hỏi khác.
“Vậy anh thường làm gì mỗi khi thấy buồn chán?”
“Ngắm sao, đọc sách, xem phim và thỉnh thoảng cưỡi ngựa, tùy theo tâm trạng của anh lúc đó.”
Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, tò mò hỏi: “Em nghe công tước Jones nói trước kia anh thắng anh ta à? Là đánh cược gì vậy? Anh ta thua anh cái gì?”
Anh thản nhiên trả lời: “Chỉ là một trang viên thôi.”
Chỉ là…một trang viên…thôi?
Nhiêu Niệm nghẹn họng, đột nhiên cảm thấy không thể giao tiếp với anh nữa.
Đúng là tư bản độc ác.
Nhiêu Niệm thầm mắng trong lòng, chớp mắt hỏi lại: “Vậy sinh nhật của anh là ngày nào?”
“Ngày 10 tháng 11.”
Bây giờ đã gần cuối tháng Mười, sắp đến sinh nhật của anh rồi.
Nhiêu Niệm âm thầm ghi lại ngày này trong lòng, sau đó nhớ tới một chuyện quan trọng.
Cô thận trọng nói: “Vậy con số trên biển số xe của anh có ý nghĩa gì?”
Vừa dứt lời, trong phòng rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở dồn dập đan xen.
Nhiêu Niệm cảm giác hình như mình đã hỏi sai câu hỏi, cánh môi khẽ mấp máy, vừa định nói chuyện thì bị người đàn ông cắt ngang.
Giọng điệu của anh không nghe ra điều gì khác thường: “Đó là ngày mẹ anh qua đời.”
Anh chỉ giải thích một câu như vậy, Nhiêu Niệm sửng sốt giây lát, suy nghĩ lập tức xoay chuyển, phát hiện hình như mình đã động tới một chuyện không nên nhắc tới.
Nhưng vẻ mặt Hoắc Duật Thâm vẫn không thay đổi, anh tùy ý giúp cô vén lại mấy sợi tóc lòa xòa bên tai.
“Hỏi xong chưa?”
Nhiêu Niệm hoàn hồn: “Ừm…”
Thấy cô hỏi xong, Hoắc Duật Thâm đứng dậy xuống giường rót cho cô một ly nước, đưa tới bên môi cô.
“Há miệng nào.”
Không biết vì điều gì, Nhiêu Niệm vô thức nghe theo lời của anh, mở miệng nhấp một ngụm.
Ngọt quá.
Chắc là nước đường nâu.
Từng giọt nước đường ngọt ngào lan tỏa nơi đầu lưỡi, quấn lấy tâm can.
Nhiêu Niệm muốn uống thêm vài ngụm nhưng bị anh ngăn lại.
Chiếc cốc trong tay bị người đàn ông mạnh mẽ lấy đi: “Được rồi, uống nhiều quá sẽ bị đầy bụng.”
Sao anh quản cô như quản con gái mình thế nhỉ…
Nhiêu Niệm vô cớ thấy hơi xấu hổ, lặng lẽ dùng đầu ngón tay siết chặt tấm chăn dưới người, cảm thấy mình không thể nán lại thêm được nữa.
Không lâu sau, tiếng quần áo sột soạt truyền đến, cô vừa ngẩng đầu đã thấy người đàn ông đang chậm rãi cởi khuy măng sét.
Đợi đã, sao đột nhiên anh lại bắt đầu cởi cà vạt?
Anh tùy tiện ném chiếc cà vạt sọc đỏ thẫm xuống giường, tạo nên sự tương phản rõ rệt với ga trải giường màu trắng.
Nhiêu Niệm sửng sốt: “Anh muốn…”
Hoắc Duật Thâm vừa cởi cà vạt vừa tự nhiên nói: “Tắm rửa, đi ngủ.”
Ngủ chung một chiếc giường…
Nhiêu Niệm bất giác nhớ tới cái vỗ vào hông khi nãy, cả cơ thể vô thức căng chặt.
Không được, quá nguy hiểm.
Anh liếc nhìn cô, biết rõ còn hỏi: “Em lại suy nghĩ bậy bạ gì vậy?”
Nhiêu Niệm vô thức thốt lên: “Nghĩ liệu anh có tới mức không bằng cầm…”
Bốn chữ không bằng cầm thú chưa nói xong, cô yên lặng nuốt xuống, xấu hổ túm chặt chăn.
Tại sao cô lại chủ động nhắc tới chuyện xấu hổ vừa rồi chứ?
Lúc này, người đàn ông ngừng động tác cởi cúc áo, đột nhiên cúi người đến gần cô, dùng đầu gối chen vào giữa hai chân cô, lún sâu vào trong chăn bông mềm mại, phát ra tiếng sột soạt trong căn phòng yên tĩnh.
Nhiêu Niệm còn chưa kịp phản ứng, ngón tay thon dài cân đối của anh đã bắt lấy cổ tay cô, dẫn dắt cô đi nhặt chiếc cà vạt mà ban nãy anh vừa tháo ra.
Chiếc đồng hồ trên tay anh vẫn chưa được tháo ra, sự lạnh lẽo chạm vào mạch đập trên tay cô, tuy vô tình nhưng lại mang theo một cảm giác áp bách không thể cưỡng lại.
Tối nay anh đã cho phép cô xâm chiếm lãnh thổ và bí mật của mình, bây giờ cũng đã đến lúc anh đòi hỏi lại.
Không khí xung quanh như đột ngột bị rút đi, Nhiêu Niệm vô thức cảm thấy sự nguy hiểm đang rình rập, nhịp tim bất giác đập nhanh vì hồi hộp, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì.
Mãi cho đến khi cô siết chặt chiếc cà vạt trong tay, Hoắc Duật Thâm mới chịu lên tiếng.
Giống như một thợ săn rất kiên nhẫn, anh đang từ từ hướng dẫn cho cô.
“Vậy em dùng nó trói tay anh lại đi.”
“Như vậy tối nay có thể yên tâm hơn một chút?” <!-- AI CONTENT END 1 -->
Rõ ràng là anh vốn đã có ý định xấu xa.
Nhưng Nhiêu Niệm không thể từ chối, bởi vì anh vừa tặng cho giáo sư Sở một món quà quý giá như vậy, giờ anh còn đang hỏi ý kiến giáo sư Sở, cô cũng không thể công khai từ chối Hoắc Duật Thâm trước mặt mọi người được.
Vậy nên, Nhiêu Niệm buộc phải tạm thời trở thành phiên dịch viên của Hoắc Duật Thâm, đi theo anh ra khỏi khách sạn.
Xe đã chờ sẵn ở cửa, trợ lý phụ trách chi nhánh bên Châu Âu của Tập đoàn Hoắc thị cầm điện thoại tiến tới, cung kính hỏi: “Chủ tịch Hoắc, Công tước Jones nghe nói anh đã đến Rome nên muốn mời anh đến một buổi tiệc riêng vào tối nay, giờ anh có tiện tới đó không?”
“Ừm.”
Thịnh tình không thể từ chối, Hoắc Duật Thâm chỉ có thể ra mặt, còn Nhiêu Niệm với tư cách là phiên dịch viên trong hai ngày của anh cũng đành phải đi theo.
Vừa lên xe, Nhiêu Niệm đã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mím chặt môi, như thể bên ngoài cửa sổ xe có cảnh đẹp tuyệt thế nào đó.
Gần như thể hiện rõ mình không muốn nói chuyện với anh.
Bầu không khí ở hàng ghế sau lạnh như băng, từ đầu tới giờ Hoắc Duật Thâm cũng không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, có quan tâm đến chuyện của Minh Yểu hay không.
Khóe môi người đàn ông lẳng lặng nhếch lên.
Bữa tiệc riêng của Công tước Jones được tổ chức trong một trang viên sang trọng hệt như một tòa lâu đài.
Khi xe của Hoắc Duật Thâm đến nơi, mọi người đã nhảy múa ở trên bãi cỏ ngoài trang viên. So với một bữa tiệc thông thường, có thể nói những thứ trước mắt này như một bữa tiệc hóa trang, mọi người đều mặc trang phục La Mã cổ đại, tiếng nhạc du dương vang vọng trong không gian yên tĩnh của buổi đêm.
Khi hai người bước vào, trang phục quá đỗi bình thường trên người họ dường như không hề hợp với bầu không khí ở nơi này.
Đây là lần đầu tiên Nhiêu Niệm được thấy một cảnh tượng như vậy, cô nhìn ngó xung quanh bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Trong đám người, Công tước Jones tóc vàng mắt xanh trông như một thanh niên hào hoa phong nhã vừa thấy Hoắc Duật Thâm bước vào thì lập tức giang rộng vòng tay, kích động ôm lấy anh.
“Hou, đã lâu không gặp.”
Hoắc Duật Thâm ôm lấy anh ta: “Jones.”
“Tháng sau có lễ hội đua ngựa, muốn qua đây cá cược chút gì đó không? Tôi phải lấy lại những gì lần trước cậu đã thắng tôi mới được.”
“Chờ đến lúc đó xem, có thời gian thì tôi tới.”
Nhìn thấy Nhiêu Niệm đứng bên cạnh Hoắc Duật Thâm, đôi mắt của Jones lập tức sáng lên.
“Cô gái xinh đẹp này là…”
Hoắc Duật Thâm chưa kịp mở miệng, Nhiêu Niệm đã tự giới thiệu trước: “Tôi là phiên dịch viên của chủ tịch Hoắc.”
Người đàn ông bên cạnh nhướng mày, nhưng anh không phủ nhận lời cô mới nói.
Jones khen ngợi cô bằng vốn tiếng Trung bập bẹ: “Cô, rất, xinh, đẹp.”
Nhiêu Niệm giật giật khóe môi, lễ phép đáp: “Cám ơn anh.”
Đôi mắt của Jones bất giác dừng lại trên người cô, sự nhiệt tình của anh ta hơi quá mức, tầm mắt liên tục đánh giá những đường cong mảnh dẻ của cô.
“Nữ phiên dịch viên quả thực rất quyến rũ, vẻ đẹp của người phương Đông đúng là luôn có một sức hấp dẫn khác. Không biết là tôi có thể cùng phiên dịch viên phương Đông này dùng bữa vào tối mai không nhỉ…”
Người đàn ông đứng bên cạnh cô di chuyển, lặng lẽ đứng chắn trước mặt cô.
Độ cong dịu dàng trên khóe miệng đã hoàn toàn hạ xuống, giọng điệu cũng nhạt đi.
“Chỉ e là cô ấy không có thời gian.”
Ngay lập tức, một cảm giác áp bách tản ra, bầu không khí xung quanh đóng băng trong giây lát.
Nhiêu Niệm cũng thoáng sửng sốt, vô thức nhìn sang Hoắc Duật Thâm bên cạnh, có chút không hiểu được.
Anh đang tức giận ư?
Công tước Jones nhận ra điều gì đó, lại nhìn hai người họ bằng một ánh mắt cợt nhả.
Sắc mặt Hoắc Duật Thâm lạnh nhạt, anh phớt lờ ánh mắt của anh ta, đưa áo vest cho Nhiêu Niệm: “Quay lại xe đợi tôi.”
Nhiêu Niệm khẽ cụp mi, nhận lấy chiếc áo vest: “Vâng.”
Sau khi ra khỏi cổng, cô không khỏi ngoái đầu nhìn lại.
Thực ra vừa rồi rõ ràng anh có nhiều cách chuyển hướng sự chú ý của Jones, ít nhất là không đắc tội với bất kỳ người nào.
Nhưng anh vẫn thẳng thừng từ chối vì cô.
Cô vô thức siết chặt chiếc áo trong tay, suy nghĩ trở nên hỗn loạn.
Nhiêu Niệm hoài nghi viên thuốc giảm đau cô uống trước khi ra ngoài đã hết tác dụng, hoặc có thể là hai ngày nay cô đi lại nhiều không nghỉ ngơi tốt, cộng thêm chưa kịp thích nghi với môi trường nên cơ thể mới mệt mỏi như vậy.
Lúc này đã trở lại xe, cảm giác co rút ở bụng dưới càng dữ dội, thậm chí cô phải nín thở dựa đầu vào cửa sổ xe, cố gắng hết sức chịu đựng cơn đau.
Khi Hoắc Duật Thâm trở lại xe, anh nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Người phụ nữ cuộn tròn trên ghế sau, lấy tay che bụng dưới, đôi môi hồng nhạt giờ không còn chút huyết sắc, trông đáng thương như một con mèo con bị bỏ rơi.
Ánh mắt anh tối sầm lại, thấp giọng gọi cô: “Nhiêu Niệm.”
Cô nhướng mi, tức giận đáp: “Gì vậy…”
“…”
Có thể vì đang trong kỳ kinh nguyệt nên tính tình cô ngang bướng hơn, hận không thể dùng lời nói đâm anh vài nhát.
Hoắc Duật Thâm nhíu mày, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Em không thấy khỏe sao vừa rồi không quay về trước?”
Trong mắt đột nhiên dâng lên cảm giác nóng hổi, cô cố chấp quay mặt đi, lần đầu tiên dám ngang nhiên cãi lại anh.
“Anh Hoắc bảo tôi đợi ở đây, sao tôi dám rời đi chứ.”
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của người phụ nữ, Hoắc Duật Thâm mím chặt môi, lạnh giọng ra lệnh cho trợ lý ngồi ở hàng ghế đầu.
“Gọi bác sĩ đến khách sạn.”
Nhiêu Niệm ban đầu muốn từ chối, chỉ vì đau bụng trong kỳ kinh mà phải gọi bác sĩ, nhìn thế nào cũng thấy có chút khoang trương.
Nhưng cô cũng không còn sức để nói nữa, chỉ có thể để mặc Hoắc Duật Thâm bế mình vào phòng tổng thống ở tầng cao nhất.
Bác sĩ nhanh chóng đến, biết Nhiêu Niệm bị đau bụng do đến kỳ kinh nguyệt chứ không phải bệnh nặng gì, nên chỉ tiêm cho cô một mũi thuốc giảm đau tượng trưng. Thấy cô bị hạ đường huyết, họ lại truyền thêm một lọ gluco.
Trong lúc nước truyền nhỏ giọt, Nhiêu Niệm lơ mơ chìm vào giấc ngủ, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, miệng không biết đang lẩm nhẩm gì đó.
Cho đến khi cảm thấy có người đỡ mình dậy, cô mới vô thức vùi người vào nơi ấm áp, vòng tay qua eo anh.
Động tác của cô hơi lớn, váy bị kéo lên một chút, để lộ ra đôi chân trắng nõn dưới ánh đèn sáng đến chói mắt.
Thấy vậy, người đàn ông bình tĩnh kéo chăn lên, chỉnh lại tư thế cho cô.
Lúc này, Nhiêu Niệm vô thức ưm một tiếng: “Hoắc Duật Thâm......”
Thấy cô khi mê ngủ vẫn đang gọi tên anh, mặt mày của người đàn ông bất giác dịu lại.
Anh cúi xuống gạt đi sợi tóc ướt trên trán cô, động tác dịu dàng đến khó tin.
“Em muốn tôi ở lại đây sao?”
Nhưng một giây sau, Nhiêu Niệm nhắm chặt hai mắt, thay đổi tư thế, tiếp tục nói mớ: “Tên khốn… Hoắc Duật Thâm…”
“……”
Hai trợ lý hiểu được tiếng Trung chỉ có thể cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, thậm chí còn muốn bịt tai mình lại.
Sắc mặt Hoắc Duật Thâm vẫn không thay đổi: “Hai người ra ngoài trước đi.”
“Vâng, chủ tịch Hoắc.”
Hai trợ lý một nam một nữ nhanh chóng tiễn bác sĩ về rồi đứng ngoài hành lang chờ đợi, Fiona đi tới gần cửa hai bước, không khỏi muốn nghe lén động tĩnh trong phòng.
“Không phải gần đây chủ tịch Hoắc không có chuyến đi châu Âu nào à? Sao đột nhiên anh ấy lại tới đây? Tôi còn tưởng chúng ta có sai sót gì đó trong công việc…”
James ở bên cạnh thấp giọng nói với cô ấy: “Tôi nghe người bên trụ sở chính bảo là chủ tịch Hoắc ngay trong đêm ngồi máy bay hơn mười tiếng để bay qua đây, hơn nữa còn vừa kết thúc hai cuộc họp, chắc là sang dỗ dành người ta rồi…”
Nghe đến đây, Fiona hít sâu một hơi: “Ôi trời. Vậy ra người bên trong thưc sự là… bạn gái của chủ tịch Hoắc?”
“Chắc chắn rồi. Cô đã bao giờ thấy chủ tịch Hoắc gần gũi với một người phụ nữ như vậy chưa?”
Fiona vỗ ngực cho bớt nỗi sợ hãi: “Thảo nào vừa rồi tôi nghe thấy cô gái trẻ đó mắng chủ tịch Hoắc … suýt nữa hù chết tôi rồi.”
James ra vẻ hiểu biết: “Là mắng yêu đấy, cô không thấy chủ tịch Hoắc rất hưởng thụ đó sao?”
“Không ngờ chủ tịch Hoắc lại là một người như vậy… hèn gì người ta hay bảo đàn ông bên ngoài càng lạnh lùng thì bên trong càng ấm áp.”
“Được rồi được rồi, nhỏ giọng lại đi.”
–
Lúc Nhiêu Niệm mơ màng tỉnh dậy, cô phát hiện xúc cảm dưới tay không giống như tấm nệm, lông mi khẽ run rẩy.
Cô không nằm ở trên giường sao?
“Vẫn chưa sờ đủ?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, Nhiêu Niệm tỉnh ngủ ngay lập tức, nhanh chóng mở mắt ra.
Sau giấc ngủ dài, cơn đau bụng cũng đã biến mất.
Trước mắt là hình dáng rõ ràng của người đàn ông gần trong gang tấc, hơi thở nam tính mạnh mẽ bao trùm lấy cô.
Nhiêu Niệm ngẩn người một lúc mới nhận ra mình đang bám trên người anh như một con bạch tuộc, nhiệt độ nóng bỏng được truyền từ từ qua lớp vải mỏng.
Đợi Nhiêu Niệm hoàn toàn tỉnh tảo lại, cô lập tức rụt tay về như phải bỏng, vô thức co tay chân lại để nằm cách xa anh.
Hoắc Duật Thâm nhìn cô cố gắng lùi ra khỏi người mình, vòng eo mềm mại hơi hõm xuống, cánh mông xinh đẹp được lớp váy mềm mại bao phủ.
Hình ảnh có chút chói mắt, ánh mắt anh cũng tối sầm đi.
Nhiêu Niệm của lúc này không ý thức được nguy hiểm, vừa bò xuống giường chưa đầy hai bước, cánh tay của người đàn ông đã ôm lấy cả người cô từ phía sau, dễ dàng tóm gọn cô lại.
Sau đó, lòng bàn tay hạ xuống.
Đồng tử của Nhiêu Niệm co lại, gần như đóng băng ngay tại đó.
Giọng nói của người đàn ông rất bình tĩnh, mang theo cảm giác áp bức lạnh lùng: “Lại chạy à?”
Nói đúng ra thì anh không đánh vào nơi đó, mà là giữa phần eo và mông cô.
Qua lớp vải quần áo cô vẫn cảm nhận được hơi nóng rõ ràng, cảm giác ngứa ngáy tê dại lan dọc sống lưng, lúc kịp phản ứng lại thì máu đã dồn thẳng lên đỉnh đầu, mặt cô như muốn bốc hỏa, đầu óc quay cuồng trống rỗng gần như không thể suy nghĩ thêm điều gì.
Nhiêu Niệm không tin nổi, quay lại nhìn anh, tuy trong phòng không có ai khác nhưng đèn đuốc lại sáng rực, trên người anh còn mặc áo sơ mi và quần tây trông cực kỳ nghiêm túc.
Càng nhìn càng cảm thấy không ổn.
Nhiêu Niệm tức giận nhìn anh chằm chằm, dùng ánh mắt lên án hành vi vừa rồi của anh, nhưng cô không hề biết dáng vẻ vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn anh như mèo cào của mình hiện tại lại không có tác dụng uy hiếp gì.
Hoắc Duật Thâm tùy ý ngả người ra sau, như cười như không nhìn cô: “Đau à?”
Thật ra không hề đau, anh cũng không dùng lực mạnh với cô mà chỉ muốn dạy cô một bài học, để cô biết dám làm loạn với anh thì sẽ không an toàn như cô tưởng tượng.
Nhưng có lẽ vì bàn tay của anh khá rộng, đầu ngón tay không tránh khỏi chạm vào nơi mềm mại kia.
Xúc cảm mê người vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay, yết hầu bất giác chuyển động lên xuống.
Thấy người đàn ông vẫn đang cười, Nhiêu Niệm càng xấu hổ tợn.
Cô cố ý cắn chặt môi, nói dối: “Đau, đau muốn chết!”
Anh lại nhếch môi cười, vờ như muốn vén váy cô lên, cũng không vạch trần cô.
“Để tôi xem có bị đỏ không nào.”
“…”
Nhiêu Niệm xấu hổ cắn chặt môi, trong lòng không khỏi mắng anh một câu.
Khốn nạn, lưu manh.
Dừng một chút, Hoắc Duật Thâm không trêu cô nữa mà nghiêm mặt lại, trầm giọng nói: “Sao em không hỏi tôi là giữa tôi và Minh Yểu là thế nào?”
Anh đột nhiên chủ động đề cập đến chuyện này khiến Nhiêu Niệm sửng sốt giây lát, sau đó cảm xúc tích tụ cả ngày lẫn đêm nháy mắt bộc phát.
Có bất bình nhưng cũng có xấu hổ và tức giận, nước mắt lập tức làm ướt hàng mi, khiến mọi thứ trong tầm mắt trở nên mơ hồ.
Cô tủi thân tới mức muốn khóc, chóp mũi ửng đỏ, chỉ có thể chịu đựng cảm giác cay xè, cắn chặt môi nói: “Sao tôi phải hỏi, anh thích ai, yêu ai hay liên quan tới minh tinh nào thì có liên quan gì đến tôi, tôi không tư cách hỏi. Dù sao tôi cũng chỉ muốn lấy tiền của anh thôi…”
Nghe thấy lời nói trong lúc tức giận của cô, Hoắc Duật Thâm lại im lặng.
Cô không có cảm giác an toàn, suy cho cùng cũng bởi cô luôn cảm thấy quan hệ giữa bọn họ không bình đẳng, cho nên mới lo lắng chuyện được mất.
Chứ không phải vì không quan tâm.
Lông mày cau chặt của anh hơi giãn ra, vẻ mặt nặng nề lúc đầu dần dần dịu xuống.
Anh dùng ngón tay thon dài lành lạnh nắm lấy cằm cô ép cô ngẩng mặt lên, lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhánh của cô.
“Trước mặt Tưởng Gia Trạch em cũng sẽ như vậy sao?”
Nghe anh đột nhiên nhắc đến cái tên này, Nhiêu Niệm sửng sốt, hàng mi hãy còn đọng nước mắt khẽ chớp nháy.
“Cái gì?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không chút do dự vạch trần sự thật, không cho cô trốn tránh.
“Ghen.”
Tâm sự bỗng nhiên bị đâm thủng, Nhiêu Niệm rất đỗi hoảng hốt, vội vàng tránh đi tầm mắt anh, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh một cách khó hiểu.
“Tôi không thèm…”
Hoắc Duật Thâm lại dịu giọng thuyết phục: “Vậy bây giờ em nói cho tôi biết vì sao em không vui đi.”
Bởi vì….
Tiềm thức nhắc nhở Nhiêu Niệm không được nói ra, không được thừa nhận.
Cô mím chặt môi nhất quyết không nói, Hoắc Duật Thâm cũng không ép cô nói ra câu trả lời đó.
Anh buông bàn tay đang nhéo cằm cô ra, cuối cùng giải thích: “Minh Yểu là em gái tôi.”
Vừa dứt lời, Nhiêu Niệm mở to hai mắt với vẻ không tin nổi, hiển nhiên không ngờ sẽ có khả năng như vậy.
Hơn nữa cũng chưa từng nghe anh nói mình có một cô em gái nữa.
Đôi môi đỏ mọng của Nhiêu Niệm khẽ nhếch, khó tin được nói: “Em… Em gái? Thật sao?”
Hoắc Duật Thâm có chút buồn cười nhìn cô: “Vừa rồi em mắng tôi mạnh miệng lắm mà, mắng cả trong giấc mơ nữa, sao giờ lại nói không thành câu thế?”
Lỗ tai Nhiêu Niệm lập tức đỏ bừng, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Cô đang làm gì vậy chứ? Ghen cả với em gái của anh?
Cô cắn môi, buột miệng hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Ngoại trừ Minh Yểu, anh còn có…”
Ví dụ như Triều Nghiên.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn thẳng vào cô, đáy mắt phản chiếu bóng dáng cô.
Ngay sau đó, anh khẽ mở đôi môi mỏng, thong thả nói: “Tôi chỉ đưa ra lời mời hẹn hò với một người, vậy mà còn bị từ chối nữa.”
Nhận ra anh đang nhắc đến ai, Nhiêu Niệm mấp máy môi, cảm giác như trái tim chợt lỡ nhịp.
Anh nhìn cô chằm chằm, dưới đáy mắt đen láy thoáng qua thứ cảm xúc bị kìm nén, nhưng giọng nói vẫn kiềm chế và bình tĩnh.
“Nếu em cảm thấy giao kèo lúc trước chỉ là một điều khoản bán thân, vậy thì từ giờ trở đi sẽ hủy bỏ giao kèo.”
Nghe thấy bốn chữ hủy bỏ giao kèo, Nhiêu Niệm sửng sốt, dưới ánh đèn phòng ngủ dịu nhẹ, qua một hồi lâu sau cô cũng không có phản ứng gì, chỉ có đôi môi đỏ mọng hơi hé mở.
Giọng cô run run: “Ý anh là gì?”
“Ý là ‘phim giả tình thật’.”
Vừa dứt lời, cánh môi cô bị người đàn ông chiếm giữ, sự kiềm chế của anh lúc này đã mất hết tác dụng, hơi thở nóng bỏng bao trùm lấy cô, dệt thành một tấm lưới lớn vậy chặt cô ở trước người anh.
Khác với nụ hôn bên bờ cảng Victoria đêm trước, lần này anh có nhiều kiên nhẫn hơn, lòng bàn tay giữ chặt eo cô, cũng lịch thiệp hơn, mỗi một hành động đều rất thành thạo, thậm chí là nhẹ nhàng.
Nhưng cho dù vậy, Nhiêu Niệm ngồi trên đùi anh cũng không có cơ hội trốn thoát.
Cô chỉ có thể bị động ngửa cổ lên, các giác quan đều bị mùi hương trên cơ thể anh xâm lấn, cảm nhận được môi lưỡi anh không chút trở ngại xâm chiếm lãnh thổ của cô, khiến cô hít thở không thông.
Trong tầm mắt không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có hơi thở nóng rực nặng nề phả vào cổ cô, lòng bàn tay anh như có như không dạo chơi trên cơ thể cô, đi đến đâu cũng dễ dàng khiến cô run rẩy.
Âm thanh mập mờ phát ra giữa môi lưỡi vang vọng trong đêm đen tĩnh mịch, oxy lưu chuyển xung quanh như biến thành một dải lụa, triền miên quấn quýt.
Dưới ánh đèn rực rỡ, cô lặng lẽ nắm chặt lấy cổ áo sơ mi của anh, cảm giác chiếc nơ trước ngực hơi bung ra.
Cuối cùng anh cũng buông tha cho cánh môi tê dại của cô, giọng nói trầm ấm của người đàn ông đã nhuốm chút khàn khàn, đó là dấu hiệu của sự động tình.
“Xin lỗi.”
Anh làm loạn xong, cô cũng trở nên xốc xếch, mái tóc dài rối bời xõa trên vai, khuôn mặt trắng nõn đỏ tới mức như nhỏ máu, áo sơ mi vốn dĩ chỉn chu đã bị anh làm cho hơi nhăn nhúm, chiếc nơ cánh bướm cũng bị bung ra, cánh môi đỏ bừng, ánh mắt ướt át nhìn anh.
Hoắc Duật Thâm thật sự không chịu nổi ánh mắt này của cô, nhưng anh không thể tiến thêm được nữa.
Cảm giác này chắc chắc đang thử thách sức chịu đựng và lý trí của anh.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp êm tai, vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, nhẹ nhàng tiến vào màng nhĩ cô, giọng điệu không thể chối từ:
“Từ hôm nay trở đi vui cũng phải nói với anh, buồn cũng phải nói với anh.”
Đúng là bá đạo.
Hàng mi của Nhiêu Niệm khẽ run, nhìn anh dùng đôi tay kia chậm rãi thắt lại chiếc nơ bướm giúp cô. Dưới ánh đèn, động tác của anh nhã nhặn lễ độ, lại có chút dịu dàng.
Vừa thắt lại, Hoắc Duật Thâm vừa khàn giọng nói: “Nếu muốn biết bất cứ điều gì về anh, em cứ trực tiếp đến hỏi anh, bởi vì đây là đặc quyền của em.”
Hơi thở của Nhiêu Niệm bị đình trệ, như thể theo mỗi chữ anh nhả ra, nhịp tim của cô lại tăng tốc một cách chóng mặt.
“Học cách sử dụng các đặc quyền của em, hiểu chưa?”
Vừa dứt lời, trái tim Nhiêu Niệm như bị thứ gì đó va vào, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, nhiệt độ và hơi thở nóng bỏng vừa mới lưu lại không hề biến mất mà giống như biến thành một đám mây bồng bềnh, liên tục muốn nhấn chìm cô.
Người đàn ông trước mặt lại cúi đầu nhìn cô, trầm giọng nói: “Còn muốn biết gì nữa không, bây giờ hỏi anh luôn đi.”
Nghe được câu này, Nhiêu Niệm hoàn hồn, ánh mắt rõ ràng sáng lên: “Chuyện gì cũng có thể hỏi ư?”
“Ừm.”
Vừa rồi anh bất cẩn mất kiểm soát đánh cô, còn chọc cô rơi vài giọt nước mắt, tóm lại là anh cũng bắt nạt cô.
Không ngờ anh lại chủ động nói ra lời này, Nhiêu Niệm đằng hắng giọng, thử thăm dò.
“Em có thể hỏi mấy câu? Năm câu?”
Anh nhướng đuôi mắt, chầm chậm nói: “Anh nhớ là chỉ đánh em một cái.”
Nhiêu Niệm: “…”
Khóe môi Hoắc Duật Thâm khẽ nhếch lên, trong giọng điệu mang theo sự chiều chuộng mà chính anh cũng không phát hiện ra.
“Hỏi đi.”
Nhiêu Niệm hít một hơi thật sâu, hỏi: “Tại sao không ai biết anh có một cô em gái vậy? Có thật là em gái ruột của anh không?”
“Đúng vậy, con bé nhỏ hơn anh mười tuổi, cùng cha cùng mẹ. Trước năm mười tuổi con bé sống với bố ở nước ngoài, sau khi mẹ qua đời anh mới đón con bé về bên cạnh mình. Từ nhỏ con bé đã ngỗ nghịch ngang bướng, bố anh cũng không muốn quản nữa nên đồng ý cho con bé về nước.”
Anh hơi dừng lại, trả lời câu hỏi đầu tiên với giọng điềm tĩnh.
“Về phần tại sao không có quá nhiều người biết, là bởi vì để bảo vệ con bé.”
Lời này vừa dứt, Nhiêu Niệm hơi sửng sốt, lập tức hiểu ý của anh.
Nếu quá nhiều người biết đến sự tồn tại của Minh Yểu, chắc chắn họ sẽ phát hiện ra điểm yếu của Hoắc Duật Thâm, cũng có thể sẽ có người lấy sự an toàn của người thân nhất của anh ra uy hiếp anh.
Không phải anh không yêu thương em gái mình, ngược lại tình yêu thương của anh được chôn giấu rất sâu, không dễ bị phát hiện.
Trong lòng Nhiêu Niệm có chút cảm giác kỳ lạ, nhẹ giọng hỏi: “Vậy quan hệ giữa anh và bố anh không được tốt sao?”
Hoắc Duật Thâm nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, khi anh còn nhỏ, ông ấy từng ép anh làm những việc anh không thích. Sau đó anh nhận ra không phải mọi thứ đều có thể theo ý mình, lâu dần cũng quen.”
Anh hầu như không mở lòng với bất cứ ai, kể cả với những người thân thiết nhất.
Chuyện mà anh từng cho rằng không thể làm bây giờ lại làm trước mặt cô.
Hơn nữa, hình như cũng không quá bài xích như anh vẫn tưởng.
Chắc do ánh mắt của cô quá sạch sẽ.
Trong phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua khe hở trên cửa sổ chiếu vào phòng, kéo dài cái bóng hai người đang chồng chéo lên nhau.
Nhiêu Niệm suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi: “Vậy tại sao anh lại thích sao Diêm Vương?”
Anh trầm giọng nói: “Bởi vì anh cảm thấy nó giống anh.”
Nỗi cô đơn và khoảng cách mà ngay cả mặt trời cũng không thể chạm tới, giống như trái tim của anh vậy.
Nhưng cô đã vô tình bước vào một góc trong trái tim ấy.
Cảm giác tràn đầy trong tim gần như dễ dàng lấn át sự tủi thân và đau lòng trước đó.
Lông mi của Nhiêu Niệm run rẩy, cố tình chuyển sang một câu hỏi khác.
“Vậy anh thường làm gì mỗi khi thấy buồn chán?”
“Ngắm sao, đọc sách, xem phim và thỉnh thoảng cưỡi ngựa, tùy theo tâm trạng của anh lúc đó.”
Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, tò mò hỏi: “Em nghe công tước Jones nói trước kia anh thắng anh ta à? Là đánh cược gì vậy? Anh ta thua anh cái gì?”
Anh thản nhiên trả lời: “Chỉ là một trang viên thôi.”
Chỉ là…một trang viên…thôi?
Nhiêu Niệm nghẹn họng, đột nhiên cảm thấy không thể giao tiếp với anh nữa.
Đúng là tư bản độc ác.
Nhiêu Niệm thầm mắng trong lòng, chớp mắt hỏi lại: “Vậy sinh nhật của anh là ngày nào?”
“Ngày 10 tháng 11.”
Bây giờ đã gần cuối tháng Mười, sắp đến sinh nhật của anh rồi.
Nhiêu Niệm âm thầm ghi lại ngày này trong lòng, sau đó nhớ tới một chuyện quan trọng.
Cô thận trọng nói: “Vậy con số trên biển số xe của anh có ý nghĩa gì?”
Vừa dứt lời, trong phòng rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở dồn dập đan xen.
Nhiêu Niệm cảm giác hình như mình đã hỏi sai câu hỏi, cánh môi khẽ mấp máy, vừa định nói chuyện thì bị người đàn ông cắt ngang.
Giọng điệu của anh không nghe ra điều gì khác thường: “Đó là ngày mẹ anh qua đời.”
Anh chỉ giải thích một câu như vậy, Nhiêu Niệm sửng sốt giây lát, suy nghĩ lập tức xoay chuyển, phát hiện hình như mình đã động tới một chuyện không nên nhắc tới.
Nhưng vẻ mặt Hoắc Duật Thâm vẫn không thay đổi, anh tùy ý giúp cô vén lại mấy sợi tóc lòa xòa bên tai.
“Hỏi xong chưa?”
Nhiêu Niệm hoàn hồn: “Ừm…”
Thấy cô hỏi xong, Hoắc Duật Thâm đứng dậy xuống giường rót cho cô một ly nước, đưa tới bên môi cô.
“Há miệng nào.”
Không biết vì điều gì, Nhiêu Niệm vô thức nghe theo lời của anh, mở miệng nhấp một ngụm.
Ngọt quá.
Chắc là nước đường nâu.
Từng giọt nước đường ngọt ngào lan tỏa nơi đầu lưỡi, quấn lấy tâm can.
Nhiêu Niệm muốn uống thêm vài ngụm nhưng bị anh ngăn lại.
Chiếc cốc trong tay bị người đàn ông mạnh mẽ lấy đi: “Được rồi, uống nhiều quá sẽ bị đầy bụng.”
Sao anh quản cô như quản con gái mình thế nhỉ…
Nhiêu Niệm vô cớ thấy hơi xấu hổ, lặng lẽ dùng đầu ngón tay siết chặt tấm chăn dưới người, cảm thấy mình không thể nán lại thêm được nữa.
Không lâu sau, tiếng quần áo sột soạt truyền đến, cô vừa ngẩng đầu đã thấy người đàn ông đang chậm rãi cởi khuy măng sét.
Đợi đã, sao đột nhiên anh lại bắt đầu cởi cà vạt?
Anh tùy tiện ném chiếc cà vạt sọc đỏ thẫm xuống giường, tạo nên sự tương phản rõ rệt với ga trải giường màu trắng.
Nhiêu Niệm sửng sốt: “Anh muốn…”
Hoắc Duật Thâm vừa cởi cà vạt vừa tự nhiên nói: “Tắm rửa, đi ngủ.”
Ngủ chung một chiếc giường…
Nhiêu Niệm bất giác nhớ tới cái vỗ vào hông khi nãy, cả cơ thể vô thức căng chặt.
Không được, quá nguy hiểm.
Anh liếc nhìn cô, biết rõ còn hỏi: “Em lại suy nghĩ bậy bạ gì vậy?”
Nhiêu Niệm vô thức thốt lên: “Nghĩ liệu anh có tới mức không bằng cầm…”
Bốn chữ không bằng cầm thú chưa nói xong, cô yên lặng nuốt xuống, xấu hổ túm chặt chăn.
Tại sao cô lại chủ động nhắc tới chuyện xấu hổ vừa rồi chứ?
Lúc này, người đàn ông ngừng động tác cởi cúc áo, đột nhiên cúi người đến gần cô, dùng đầu gối chen vào giữa hai chân cô, lún sâu vào trong chăn bông mềm mại, phát ra tiếng sột soạt trong căn phòng yên tĩnh.
Nhiêu Niệm còn chưa kịp phản ứng, ngón tay thon dài cân đối của anh đã bắt lấy cổ tay cô, dẫn dắt cô đi nhặt chiếc cà vạt mà ban nãy anh vừa tháo ra.
Chiếc đồng hồ trên tay anh vẫn chưa được tháo ra, sự lạnh lẽo chạm vào mạch đập trên tay cô, tuy vô tình nhưng lại mang theo một cảm giác áp bách không thể cưỡng lại.
Tối nay anh đã cho phép cô xâm chiếm lãnh thổ và bí mật của mình, bây giờ cũng đã đến lúc anh đòi hỏi lại.
Không khí xung quanh như đột ngột bị rút đi, Nhiêu Niệm vô thức cảm thấy sự nguy hiểm đang rình rập, nhịp tim bất giác đập nhanh vì hồi hộp, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì.
Mãi cho đến khi cô siết chặt chiếc cà vạt trong tay, Hoắc Duật Thâm mới chịu lên tiếng.
Giống như một thợ săn rất kiên nhẫn, anh đang từ từ hướng dẫn cho cô.
“Vậy em dùng nó trói tay anh lại đi.”
“Như vậy tối nay có thể yên tâm hơn một chút?” <!-- AI CONTENT END 1 -->