Chương 12: Quyến rũ anh
Màn đêm buông xuống, cả căn biệt thự được tắm trong ánh hoàng hôn lung linh, ánh sáng dần dần rút đi.
Nhiêu Niệm ngủ cả một ngày, bây giờ trời đã tối lại không hề buồn ngủ nữa.
Bữa tối có người làm đưa riêng tới phòng, là món ăn Quảng Đông kinh điển, thanh đạm nhưng tinh tế, rất hợp làm món ăn cho người bệnh. Đây chắc hẳn là thức ăn chuẩn bị riêng cho cô.
Cô ăn bữa tối hơi cô đơn này một mình, sau đó buồn chán quá nên đi xem chung quanh.
Nhìn qua cửa sổ, Nhiêu Niệm có thể thấy cảnh tượng ngoài sân.
Nếu nói là nhà anh thì lại có hơi khoa trương.
Tòa biệt thự này đứng sừng sững trên sườn núi, chiếm một diện tích rất đáng kinh ngạc, có vẻ nhìn từ cửa sổ ra chỉ thấy được một góc của nó. Màn đêm buông xuống, cảnh tượng bên ngoài không rõ ràng lắm, chỉ nhìn thấy rõ đài phun nước đứng lẳng lặng giữa sân nhà, còn có bảo vệ canh cửa một cách cẩn thận và vệ sĩ được huấn luyện đến nơi đến chốn đang đi tuần trong trang viên.
Một sự áp lực lặng lẽ.
Chú Tuân thấy vậy thì giải thích với cô: “Trước đây từng có chuyện một tên côn đồ xâm nhập vào đây, nên chúng tôi phải tăng mạnh bảo vệ.”
Nghe vậy, trong lòng Nhiêu Niệm hơi hốt hoảng, không dám chắc chuyện “côn đồ xâm nhập” này là gì.
Là bắt cóc? Hay có ý gì khác?
Những cảnh phim truyền hình mô tả cuộc sống nhà giàu có như bỗng dưng xuất hiện trong đời thực.
Thấy ông cụ không định giải thích thêm, Nhiêu Niệm đành nhẹ nhàng gật đầu, không hỏi kỹ lại.
Tuy ông cụ mặt mày lạnh lùng, nhưng cũng tình nguyện đưa Nhiêu Niệm rảnh rỗi đi tham quan một vòng.
Đối diện tòa nhà chính còn có một nơi đặc biệt, là một đài thiên văn giản lược được bao phủ trong lớp thủy tinh trong suốt.
Tại sao lại gọi là đài thiên văn giản lược? Bởi vì nhìn qua, nó trông giống một nhà kính được cải tạo hơn. Bốn phía trong suốt, bên trong không có gì ngoài một chiếc kính thiên văn cô độc đứng lặng lẽ ở chính giữa.
Ánh hoàng hôn dần dần mạ lên một tầng ánh sáng mông lung, trông xa xôi và hư ảo kỳ lạ.
Cô nhìn chiếc kính thiên văn kia, vô thức lại nhìn thêm vài lần.
Thấy Nhiêu Niệm chú ý tới bên đó, chú Tuân hiếm khi chủ động cũng phải lên tiếng, trong mắt là một tia hoài niệm, biểu cảm cũng dịu dàng hơn phần nào:
“Đó là món quà sinh nhật mà bà chủ tặng cho cậu chủ, năm cậu ấy mười tuổi.”
Trái tim thoáng xao động, Nhiêu Niệm không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Mẹ của anh Hoắc sao?”
“Đúng vậy, khi đó ông chủ không cho cậu chủ tiếp xúc quá nhiều với những thứ trên phương diện này, bà chủ mới lén lút mua cho cậu chủ. Sau đó ông chủ không quay về nữa, bà chủ cũng dọn hết hoa cỏ trong này đi, đổi thành một đài thiên văn giản lược cho cậu chủ.”
“Nhưng từ sau khi bà chủ qua đời vì tai nạn, cậu chủ không hề bước vào nơi này nữa. Cậu chủ cũng không cho bất kỳ ai bước vào đài thiên văn này.”
Chỉ với mấy chữ ngắn ngủi của ông cụ, trong đầu Nhiêu Niệm đã bổ sung được đại khái toàn bộ câu chuyện xưa.
Có rất nhiều cuộc hôn nhân nhà giàu không được xây dựng trên nền móng tình yêu, có lẽ bố của Hoắc Duật Thâm cũng không có nhiều tình cảm với gia đình này, nên cũng không thường xuyên về nhà. So với thân phận người cha, có vẻ ông ấy giống người bồi dưỡng và giáo dục hơn.
Mà Hoắc Duật Thâm thân là người thừa kế, hẳn là trong mắt người bồi dưỡng thì anh nên là một người bình tĩnh và trưởng thành, đúng là không cần một sở thích lãng mạn và không thiết thực như vậy.
Bóc tách hết những phần cảm tính trong người, chỉ để lại một nhân cách nhà cầm quyền lạnh lùng và lí trí, đây là điều gia tộc dạy anh, không cho anh cái quyền lựa chọn. Mà người duy nhất tình nguyện cho anh sống theo sở thích của mình cũng đã rời khỏi nhân thế.
Tòa biệt thự rộng lớn như vậy, lại chỉ còn có một mình anh.
Không hiểu sao, lồng ngực Nhiêu Niệm bỗng nặng trĩu.
Có vẻ là vì hôm nay cô bất ngờ có cơ hội bước vào lãnh địa của anh, nhìn thấy một Hoắc Duật Thâm khác với vẻ lấp lánh ngăn nắp trong trí tưởng tượng của cô.
Như là mặt trái của sao trời với ánh trăng, mặt trái của ánh sáng luôn luôn là bóng tối.
Ngoài chiếc kính thiên văn đặc biệt kia, trong biệt thự còn có mấy món văn vật cổ có thể ngắm nhìn, ngay trong một góc không nổi bật trong phòng khách có một chiếc bình sứ thời Thanh lặng lẽ đứng đó, Nhiêu Niệm cảm giác như mình đang bước vào một viện bảo tàng nhỏ.
Bình thường cô thích xem những thứ này, dạo chơi hai ba tiếng đồng hồ cũng không thấy buồn chán.
Khi Nhiêu Niệm bước tới trước một chiếc bình sứ đặt trên kệ thủy tinh trong phòng khách, ánh mắt cô vô thức bị vách tường phía sau hấp dẫn.
Tầm mắt cô dừng lại, đó là một góc rất khuất, lớp sơn tường hơi tróc ra, để lộ dấu vết cổ xưa bên trong. Nơi đó bị đốt thành màu nâu, còn có một vệt đen nhánh.
Tạm thời không có bất cứ ai phát hiện ra, ngoài cô.
Là… tai nạn từng xảy ra trước kia ư?
Đốt vách tường thành màu đậm như vậy, chắc hẳn là một đám lửa lớn.
Không biết sao, cô lại nghĩ đến những lời chú Tuân mới nói, dường như hai bên có một mối quan hệ vô hình nào đó.
Sau khi quay lại phòng, Nhiêu Niệm vẫn cứ nghĩ mãi về dấu vết mình mới nhìn thấy, cơn tò mò trong lòng ngày càng in sâu.
Cô cầm điện thoại lên định lên mạng tìm kiếm, một tin nhắn thoại của WeChat bỗng nảy ra.
Là Toàn Phi mà lâu rồi cô không liên lạc.
Hai người quen nhau từ hồi học đại học, qua một buổi đấu giá trong trường. Khi đó Nhiêu Niệm học ngành giám định và thưởng thức, Toàn Phi học ngành báo chí, phụ trách chụp ảnh và phỏng vấn.
Sau khi tốt nghiệp, Toàn Phi vào làm phóng viên cho Nhật báo Hồng Kông, bình thường cứ vi vu khắp nơi, mấy hôm trước còn đưa tin gì đó ở một nước Đông Nam Á nhỏ, không liên lạc được trong suốt mấy ngày liền. Lần gọi điện gần nhất là hôm Nhiêu Niệm tổ chức buổi đấu giá thành công, cũng là ngày cô gặp Hoắc Duật Thâm trên du thuyền.
Nhiêu Niệm nhấn vào tin nhắc gửi tới, đầu bên kia là tiếng ồn ào náo nhiệt, còn có giọng nói kích động của Toàn Phi:
“Niệm Niệm, tớ mới nhận được tin tên khốn Tưởng Gia Trạch bị bắt vào cục cảnh sát.”
Máy bay vừa đáp đất bắt được tín hiệu, Toàn Phi đã nghe được tiếng gió nên vội vàng gọi điện cho cô.
Nghe cô ấy nói vậy, Nhiêu Niệm lập tức ngẩn ra: “Gì cơ?”
“Bây giờ chắc là những phóng viên của tòa soạn khác vẫn chưa nhận được tin đâu. Vừa nãy là một cậu cảnh sát quen biết gọi điện báo cho tớ. Tưởng Gia Trạch đang bị nghi ngờ có liên quan đến các tội danh kinh tế và rửa tiền, mà nghe nói là còn có đầy đủ chứng cứ, một phát chết ngay, tối hôm qua đã bị cảnh sát bắt rồi. Ước chừng sáng mai là có tin tức được phát sóng đó.”
Toàn Phi chậc một tiếng, cảm giác vô cùng sảng khoái: “Có người nói là Tưởng Gia Trạch đắc tội người khác, tên khốn này đáng đời lắm, ngu thì chết chứ bệnh tật gì đâu. Đây là đất Hồng Kông, anh ta làm bậy làm bạ ở Đại Lục thì thôi, còn dám ra đây giễu võ giương oai.”
“Niệm Niệm, cuối cùng cậu cũng được giải thoát rồi.”
Toàn Phi không nhận ra sự im lặng của đầu dây bên kia, cô ấy cứ mải nói ra suy nghĩ của mình, hồi lâu sau mới nhận ra đầu bên kia không một tiếng động.
Toàn Phi chậm chạp nhận ra giọng nói của cô không đúng lắm, mới quan tâm hỏi: “Niệm Niệm? Tớ thấy giọng cậu là lạ, sao lại khàn như thế?”
Cuối cùng Nhiêu Niệm cũng lấy lại tinh thần, sợ cô ấy lo lắng, cô nói qua loa: “Không sao, gần đây có một buổi đấu giá, tớ vẫn đang tập huấn.”
Cô sợ Toàn Phi nhận ra có gì đó không đúng nên ứng phó vài câu rồi cúp máy.
Nhiêu Niệm cúp điện thoại, trong lòng bỗng thấy phức tạp. Chiếc điện thoại trong tay hơi nóng lên, cô chậm rãi siết chặt đầu ngón tay, không hiểu sao lồng ngực cũng nóng hầm hập.
Vậy nên ban nãy Hoắc Duật Thâm nói đi có việc, thật ra là đi làm việc này?
Cô ngoan ngoãn ngồi trên giường, im lặng chờ đợi sự xốn xang trong lồng ngực bình ổn lại mới ấn chiếc máy bàn trên đầu giường, gọi một người làm vào.
Cô dịu dàng hỏi: “Anh Hoắc đã quay về chưa?”
Nhiêu Niệm vừa gọi điện thì bên ngoài có tiếng xe ô tô vang lên.
Người làm đáp lời, sau đó lại nghe thấy cô hỏi:
“Có thể đưa tôi đi gặp anh ấy không?”
Trăng sáng sao thưa, người làm nhanh chóng dẫn Nhiêu Niệm lên sân thượng trên đỉnh biệt thự.
Cô ngước mắt lên, lập tức nhìn thấy người đàn ông đứng trong bóng đêm sâu thẳm cách đó không xa, ánh sáng chung quanh chỉ dồn lại trong ánh lửa trên đầu ngón tay anh.
Anh đang hơi ngửa đầu, ánh mắt sâu lắng nhìn chằm chằm vào màn đêm trên đỉnh đầu, sườn mặt cũng chìm trong bóng đêm.
Nhiêu Niệm ngẩn ngơ, không hiểu sao mình lại cảm thấy như thế này.
Rõ ràng anh có mọi thứ, nhưng khi đứng đó lại cho người ta cảm giác như chỉ có sự cô đơn bầu bạn, không khí trầm lắng và phức tạp vây lấy xung quanh anh, như một làn sương không thể nhìn xuyên thấu, khiến người ta cũng không thể chạm tới.
Sự mâu thuẫn này lại khiến người ta không nhịn được muốn lại gần.
Một Hoắc Duật Thâm như vậy khiến Nhiêu Niệm nhớ tới một hành tinh.
Sao Diêm Vương.
Hành tinh nằm ở nơi xa xôi nhất, tối tăm nhất và cô đơn nhất trong hệ mặt trời, thậm chí muốn hưởng tia nắng ấm áp của mặt trời cũng phải chờ tới năm tiếng đồng hồ.
Cô đơn và lạnh lẽo.
Cô vô thức bước về phía anh.
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Hoắc Duật Thâm quay đầu lại nhìn cô.
Thấy sắc mặt cô đã hồng hào gần như hàng ngày, anh dập tắt điếu thuốc trong tay.
Giọng người đàn ông hơi khàn khàn: “Khỏe hơn chút nào chưa?”
Nhiêu Niệm gật đầu, cô đi đến bên cạnh anh, cũng nâng mắt lên nhìn theo hướng anh đang nhìn.
Tiếc là đêm nay trên trời không thấy một vì sao, cô cũng không biết rốt cuộc vừa rồi Hoắc Duật Thâm đang nhìn ngôi sao nào. Là sao Diêm Vương ư? Hay là mẹ anh?
Có lẽ đêm khuya tĩnh lặng làm người ta can đảm hơn, còn nhóm lên ngọn lửa dục vọng vô danh nào đó, cô muốn thăm dò nội tâm anh. Nhiêu Niệm hít sâu một hơi, chủ động lên tiếng bằng một giọng nói như thờ ơ không quan tâm: “Biển số xe của anh Hoắc có liên quan đến điều này ư? Sao Diêm Vương.”
Cô vừa dứt lời, tròng mắt anh hơi co lại, có vẻ anh rất bất ngờ vì cô lại nghĩ tới chuyện này.
Hoắc Duật Thâm liếc sang nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại: “Sao em lại biết?”
“Tôi đoán.”
Cô hơi nhướng mày, biểu cảm trông linh động và giảo hoạt, thậm chí còn hơi đắc ý.
Người đàn ông cụp mắt xuống, khóe môi khẽ cong lên như ẩn như hiện.
Anh khen một câu: “Thông minh đấy.”
Cô còn hiểu anh hơn anh nghĩ.
Cảm giác lạ lùng khi bị người khác nhìn thấu thật xa lạ với Hoắc Duật Thâm, vì từ nhỏ đến lớn anh đã quen thói ngụy trang, chứ không quen với việc bị nhìn thấu.
Nhiêu Niệm vốn định hỏi lại xem những con số đuôi xe là ngày gì, nhưng hiển nhiên người đàn ông không hề định nói thêm, cánh cửa mới hé mở lại lặng lẽ khép chặt lại.
Thôi.
Cuộc trò chuyện thăm dò lẫn nhau dừng lại ở đây, Nhiêu Niệm cảm giác mình đã tích đủ dũng khí rồi.
Cô khẽ hít sâu một hơi, lấy can đảm nới lỏng đầu ngón tay, chiếc áo choàng trên người cứ thế chảy xuống theo đường cong cơ thể, để lộ bờ vai tinh tế và mềm mại. Anh nheo mắt lại, nhìn về phía cô bằng ánh mắt thăm dò.
Sương khói lượn lờ và quyến rũ, bao quanh bóng dáng thâm sâu của người đàn ông.
Trên người cô là chiếc váy ngủ được người làm chuẩn bị, là bộ đồ ít vải nhất trong tủ quần áo. Chiếc váy lụa dài có đai ở eo, cắt may đơn giản, lộ hết cánh tay ra ngoài. Làn da cô trắng như sứ, vết bầm nổi bật làm ai nhìn cũng phải thấy sợ hãi.
Còn có vết bàn tay trên cổ, có vẻ là vết bị bóp đêm hôm qua, như một gốc bách hợp chịu mọi sự tàn phá.
Cô cứ lẳng lặng nhìn anh như vậy, đôi mắt trong trẻo, đuôi tóc xoăn nhẹ, như một đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm đen, đẹp đến không gì sánh bằng.
Rõ ràng ban ngày, khí chất và dung mạo của cô đều vô cùng đoan trang, lúc này lại như đổi hẳn thành một người khác. Hoặc phải nói, cô vốn dĩ không đoan trang như những gì anh tưởng, ngược lại còn to gan hơn thế nhiều.
Hoắc Duật Thâm tiện tay dập điếu thuốc, yết hầu khẽ chuyển động, nhìn cô đầy chăm chú: “Làm gì thế?”
Cô bỗng tới gần anh, nhón chân lên.
Đầu ngón tay Nhiêu Niệm hơi run rẩy, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện cởi cúc áo nam như này.
Rõ ràng Hoắc Duật Thâm hơi ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm bất ngờ trên mặt anh.
Cuối cùng cũng có một việc nằm trong sự khống chế của cô, chứ không phải của anh.
Trái tim Nhiêu Niệm vô thức đập nhanh lên, rõ ràng là căng thẳng nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.
Chất liệu cúc áo hơi trơn, khó khăn lắm cô mới cởi được chiếc cúc lạnh lẽo đầu tiên.
Đầu ngón tay cô thong thả lùi xuống dưới, ngay sau đó, lại bị người đàn ông bỗng nhiên nắm chặt.
Lòng bàn tay anh hơi thô ráp, xúc cảm ấm áp tràn ra theo đầu ngón tay, ngăn cản động tác tiếp theo của cô.
Đối mặt với động tác chủ động nhào vào lòng này, người đàn ông vẫn bình tĩnh như cũ, dáng vẻ cũng không thay đổi.
Hơi thở mập mờ liên tục bành trướng trong bóng đêm, dường như không khí cũng dao động chậm lại, bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng những lớp vải cọ xát vào nhau.
Và cả tiếng tim đập như sắp nhảy ra ngoài của cô.
Lông mày cô thanh mảnh, lúc cô cố ý ngụy trang cũng có thể khiến khuôn mặt thanh tú trở nên quyến rũ gợi cảm động lòng người.
Nhiêu Niệm cố gắng kiềm chế căng thẳng, lông mi vẫn không kìm được run rẩy.
“Không phải anh Hoắc muốn điều này sao?”
Dù sao thì trừ bản thân ra, cô không không nghĩ ra được anh còn muốn gì từ cô nữa.
Đôi mắt Hoắc Duật Thâm khẽ híp lại, ánh mắt vẫn sáng ngời, nhưng yết hầu lại lặng lẽ lăn lộn.
Anh không chút cảm xúc hỏi: “Em nghĩ như vậy sao?”
Cảm nhận được cảm giác xâm lược trên người anh, động tác của Nhiêu Niệm khựng lại, hô hấp vô thức nghẹn lại.
Cô chỉ đành căng da đầu nói: “Tôi tưởng anh Hoắc thích kích thích.”
Cô đang thử anh, dùng chính cô dụ dỗ, thử xem rốt cuộc anh muốn có được thứ gì từ cô.
Nhìn làn da lộ ra ngoài không khí của cô, chỉ mới một lúc thôi đã cóng tới mức hơi tái đi.
Ánh mắt Hoắc Duật Thâm hơi trầm xuống, giọng điệu vô thức lạnh đi, sắc mặt hơi căng thẳng.
“Cơ thể còn chưa khỏe, vẫn muốn bệnh tiếp à?”
Đây là lần đầu tiên Nhiêu Niệm nghe thấy anh nói năng lạnh nhạt như vậy, trái tim cô khẽ run lên, cũng đúng lúc này, một trận gió lạnh vô tình thổi lướt qua, đầu mũi cảm thấy ngứa ngáy.
Nhiêu Niệm không kìm được hắt hơi một cái, vành tai nhanh chóng đỏ ửng lên.
Tiếng hắt hơi nghe rất rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng, bỗng chốc phá vỡ bầu không khí mập mờ vừa rồi.
Rất thất bại, cô mặc như thế này, nhưng anh vẫn là dáng vẻ cứng nhắc lạnh lùng cấm dục, cứ như không có cảm giác gì vậy.
Quyến rũ không thành, còn mất mặt như vậy nữa.
Hơn nữa cô vốn đã không giỏi làm những việc này.
Nhiêu Niệm cảm thấy xấu hổ vô cùng, thế là bực bội buông cúc áo anh ra, nước mắt sinh lý trào ra khỏi hốc mắt, cứ thế chảy ra không kìm nén được.
Cho đến khi một chiếc khăn choàng ấm áp mềm mại được khoác lên, làn da lạnh cóng lại cảm thấy ấm áp.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ bên trên, như thể thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng lại lộ ra sự cưng chiều khó nhận ra: “Sao lại khóc?”
Nhiêu Niệm cụp mắt, nước mắt chảy càng nhanh hơn.
Cảm xúc dồn nén đêm qua như đột nhiên bùng nổ hết, còn cả sự sợ hãi sau khi sống sót khỏi kiếp nạn tối qua nữa. Cô khóc rất tủi thân, bờ vai run rẩy, ánh trăng chiếu ra những tầng mây, vết thương trên cô cũng như ẩn như hiện.
Lại nhìn thấy những vết thương trên người cô, ánh mắt Hoắc Duật Thâm trầm xuống, sự lạnh lẽo lóe lên.
Hôm đó ở khách sạn anh bảo Bồ Xuyên đi xử lý chuyện sau đó, vốn dĩ là cảnh cáo Tưởng Gia Trạch, không ngờ anh ta lại bạo ngược từ tận trong xương như vậy. Là anh tính toán sai lầm, mới khiến cô bị thương.
Đầu ngón tay người đàn ông hơi thô ráp, cọ lên làn da chỗ bị thương của cô, rõ ràng nhiệt độ cơ thể rất gần, nhưng lại khiến cô cảm thấy nơi bị anh chạm vào như bị bỏng vậy.
Ánh mắt anh càng tối hơn, khẽ nói: “Xin lỗi, là lỗi của tôi.”
Mang theo ý an ủi, giọng nói anh trầm thấp dịu dàng đến lạ, xen lẫn trong làn gió đêm, khiến trái tim Nhiêu Niệm nhảy vọt lên.
Một người trịch thượng như anh, có lẽ sẽ không giỏi xin lỗi người khác.
Hơn nữa, anh đã trả thù giúp cô rồi.
Cho dù không có Hoắc Duật Thâm, cô cũng sẽ đi đến bước đường cá chết lưới rách, thực ra đều là vì bản thân cô thôi.
Nhiêu Niệm mím chặt môi, lắc đầu: “Không liên quan tới anh Hoắc.”
Một lúc sau, cô lại nghe thấy anh trầm giọng hứa hẹn: “Sẽ không có lần sau.”
Người làm cô bị thương đã bị đích thân anh tống vào tù rồi.
Giọng điệu anh trịnh trọng, khiến trái tim cô hơi thắt lại, như thể có dây leo vô hình đang quấn lấy, chậm rãi siết lại.
Khiến đầu ngón tay Nhiêu Niệm không khỏi túm chặt khăn choàng, không kìm được nhớ lại hành động gan to tày trời khi nãy của mình, lại nảy sinh cảm giác hối hận.
Thực ra cô chỉ muốn xác nhận, thứ Hoắc Duật Thâm muốn rốt cuộc có phải thứ này hay không.
Bây giờ cô đã biết đáp án rồi.
Không khí tĩnh mịch không tiếng động, như thể có cảm xúc nào đó chìm xuống theo, nhưng vẫn đỡ được một cách vững vàng.
Nước mắt còn cuồn cuộn ban nãy chẳng biết đã dừng lại từ bao giờ, Nhiêu Niệm liếm đôi môi khô ráo, quay người vô thức muốn trốn chạy: “Tôi về trước đây…”
“Đợi đã.”
Một góc áo choàng đột nhiên bị người đàn ông kéo lại, anh khẽ dùng sức, Nhiêu Niệm không phòng bị cứ thế ngã vào lòng anh.
Khoảng cách càng gần hơn so với khi nãy, cô kinh ngạc ngẩng mặt lên, thế là chạm phải ánh mắt tĩnh lặng như biển sâu của anh.
Cô không nhìn rõ được cảm xúc ẩn sâu trong đáy mắt, nhưng tự dưng lại khiến người ta có cảm giác nguy hiểm.
Khăn choàng trên vai trượt xuống đúng lúc, làn da trên vai cổ lại lộ ra ngoài không khí, làn gió đêm lành lạnh thổi qua khiến cô khẽ rùng mình.
Trong hoàn cảnh hoàn toàn lộ thiên, không biết có bị người nhìn thấy ngay sau đó không.
Lưng cô nửa dựa vào lan can, cảm giác hơi lơ lửng khiến thần kinh cô càng thêm căng thẳng, xúc cảm lạnh lẽo của kim loại lan ra.
Hơi thở lưu chuyển xung quanh đột nhiên trở nên ái muội mà nguy hiểm.
Nhiêu Niệm chỉ đành cố gắng bình tĩnh, vành tai hơi đỏ đã bán đứng sự căng thẳng lúc này của cô.
“Anh Hoắc làm gì vậy?”
Giọng nói người đàn ông thờ ơ: “Điều em vừa hỏi, tôi còn chưa trả lời.”
Cô hỏi rằng, không phải anh thích kích thích sao?
Hoắc Duật Thâm trầm ngâm một lúc, trả lời rất nghiêm túc: “Phải, mà cũng không phải.”
Anh trả lời cô với giọng điệu đứng đắn như vậy, Nhiêu Niệm xấu hổ dời mắt đi, gò má nóng bừng.
Để ý thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô, Hoắc Duật Thâm lại bất thình lình nói: “Tôi muốn cô Nhiêu biết, trình độ vừa rồi chỉ là kích thích mà em tưởng thôi.”
Thứ mà cô tưởng, không phải thứ mà anh muốn. Hoặc là nói, không đủ.
Khó lấp đầy được khao khát.
Khoảng cách quá gần, khiến con người ta không thể chịu nổi.
Nhiêu Niệm muốn quay đầu né tránh tầm mắt của anh, nhưng lại bị hai ngón tay anh nắm lấy cằm, buộc phải quay lại. Làn da ấm nóng tiếp xúc với nhau, cảm giác tê dại nho nhỏ dâng lên, khiến nhịp tim cô trở nên vô cùng gấp gáp.
Giọng anh hơi khàn, hơi thở ấm áp phả lên vành tai cô, trầm thấp mà mê hoặc.
“Đừng thử tôi bằng cách nguy hiểm như vậy, cũng đừng lấy bản thân mình ra đánh cược.”
Nhiêu Niệm kinh ngạc trong lòng, lúc ngước mắt lên thì va phải ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, dưới đáy mắt ánh lên vẻ nguy hiểm.
Anh đã nhìn thấy ý đồ của cô từ lâu rồi, ban nãy lại không nói toạc ra thôi.
Nếu là người khác thì sẽ không có cơ hội để thử anh như vậy, thậm chí còn không thể tới gần anh.
Sự thực chứng minh, cô vẫn còn quá non nớt, rõ ràng tất cả suy nghĩ đều lồ lộ ra trước mặt anh, vẫn muốn thử đối phó với một người làm ăn đã ngụp lặn trong lợi ích nhiều năm như anh, đúng là người ngốc nói mê.
Dưới ánh trăng như nước, gò má trắng nõn của Nhiêu Niệm bị anh bóp tới đỏ ửng, lông mi mềm mại khẽ run rẩy, tạo thành một cái bóng nho nhỏ dưới mắt, đến cả đôi mắt cũng ẩm ướt.
Không còn sự to gan lúc nãy, như một con bướm bị anh nắm trong lòng bàn tay không trốn thoát được, chỉ đành bất lực vẫy cánh.
Thậm chí đến cả vệt nước mắt còn chưa lau khô, lúc sờ vào cảm thấy hơi ướt.
Cô không biết, càng là dáng vẻ thế này lại càng dễ gợi lên dục vọng tàn phá của con người.
Giọng nói người đàn ông trầm thấp kiềm chế, xen lẫn với sự nhẫn nhịn khó nhận ra.
“Bởi vì không phải lần nào tôi cũng nhẫn nhịn được như vậy đâu.”
<!-- AI CONTENT END 1 -->
Nhiêu Niệm ngủ cả một ngày, bây giờ trời đã tối lại không hề buồn ngủ nữa.
Bữa tối có người làm đưa riêng tới phòng, là món ăn Quảng Đông kinh điển, thanh đạm nhưng tinh tế, rất hợp làm món ăn cho người bệnh. Đây chắc hẳn là thức ăn chuẩn bị riêng cho cô.
Cô ăn bữa tối hơi cô đơn này một mình, sau đó buồn chán quá nên đi xem chung quanh.
Nhìn qua cửa sổ, Nhiêu Niệm có thể thấy cảnh tượng ngoài sân.
Nếu nói là nhà anh thì lại có hơi khoa trương.
Tòa biệt thự này đứng sừng sững trên sườn núi, chiếm một diện tích rất đáng kinh ngạc, có vẻ nhìn từ cửa sổ ra chỉ thấy được một góc của nó. Màn đêm buông xuống, cảnh tượng bên ngoài không rõ ràng lắm, chỉ nhìn thấy rõ đài phun nước đứng lẳng lặng giữa sân nhà, còn có bảo vệ canh cửa một cách cẩn thận và vệ sĩ được huấn luyện đến nơi đến chốn đang đi tuần trong trang viên.
Một sự áp lực lặng lẽ.
Chú Tuân thấy vậy thì giải thích với cô: “Trước đây từng có chuyện một tên côn đồ xâm nhập vào đây, nên chúng tôi phải tăng mạnh bảo vệ.”
Nghe vậy, trong lòng Nhiêu Niệm hơi hốt hoảng, không dám chắc chuyện “côn đồ xâm nhập” này là gì.
Là bắt cóc? Hay có ý gì khác?
Những cảnh phim truyền hình mô tả cuộc sống nhà giàu có như bỗng dưng xuất hiện trong đời thực.
Thấy ông cụ không định giải thích thêm, Nhiêu Niệm đành nhẹ nhàng gật đầu, không hỏi kỹ lại.
Tuy ông cụ mặt mày lạnh lùng, nhưng cũng tình nguyện đưa Nhiêu Niệm rảnh rỗi đi tham quan một vòng.
Đối diện tòa nhà chính còn có một nơi đặc biệt, là một đài thiên văn giản lược được bao phủ trong lớp thủy tinh trong suốt.
Tại sao lại gọi là đài thiên văn giản lược? Bởi vì nhìn qua, nó trông giống một nhà kính được cải tạo hơn. Bốn phía trong suốt, bên trong không có gì ngoài một chiếc kính thiên văn cô độc đứng lặng lẽ ở chính giữa.
Ánh hoàng hôn dần dần mạ lên một tầng ánh sáng mông lung, trông xa xôi và hư ảo kỳ lạ.
Cô nhìn chiếc kính thiên văn kia, vô thức lại nhìn thêm vài lần.
Thấy Nhiêu Niệm chú ý tới bên đó, chú Tuân hiếm khi chủ động cũng phải lên tiếng, trong mắt là một tia hoài niệm, biểu cảm cũng dịu dàng hơn phần nào:
“Đó là món quà sinh nhật mà bà chủ tặng cho cậu chủ, năm cậu ấy mười tuổi.”
Trái tim thoáng xao động, Nhiêu Niệm không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Mẹ của anh Hoắc sao?”
“Đúng vậy, khi đó ông chủ không cho cậu chủ tiếp xúc quá nhiều với những thứ trên phương diện này, bà chủ mới lén lút mua cho cậu chủ. Sau đó ông chủ không quay về nữa, bà chủ cũng dọn hết hoa cỏ trong này đi, đổi thành một đài thiên văn giản lược cho cậu chủ.”
“Nhưng từ sau khi bà chủ qua đời vì tai nạn, cậu chủ không hề bước vào nơi này nữa. Cậu chủ cũng không cho bất kỳ ai bước vào đài thiên văn này.”
Chỉ với mấy chữ ngắn ngủi của ông cụ, trong đầu Nhiêu Niệm đã bổ sung được đại khái toàn bộ câu chuyện xưa.
Có rất nhiều cuộc hôn nhân nhà giàu không được xây dựng trên nền móng tình yêu, có lẽ bố của Hoắc Duật Thâm cũng không có nhiều tình cảm với gia đình này, nên cũng không thường xuyên về nhà. So với thân phận người cha, có vẻ ông ấy giống người bồi dưỡng và giáo dục hơn.
Mà Hoắc Duật Thâm thân là người thừa kế, hẳn là trong mắt người bồi dưỡng thì anh nên là một người bình tĩnh và trưởng thành, đúng là không cần một sở thích lãng mạn và không thiết thực như vậy.
Bóc tách hết những phần cảm tính trong người, chỉ để lại một nhân cách nhà cầm quyền lạnh lùng và lí trí, đây là điều gia tộc dạy anh, không cho anh cái quyền lựa chọn. Mà người duy nhất tình nguyện cho anh sống theo sở thích của mình cũng đã rời khỏi nhân thế.
Tòa biệt thự rộng lớn như vậy, lại chỉ còn có một mình anh.
Không hiểu sao, lồng ngực Nhiêu Niệm bỗng nặng trĩu.
Có vẻ là vì hôm nay cô bất ngờ có cơ hội bước vào lãnh địa của anh, nhìn thấy một Hoắc Duật Thâm khác với vẻ lấp lánh ngăn nắp trong trí tưởng tượng của cô.
Như là mặt trái của sao trời với ánh trăng, mặt trái của ánh sáng luôn luôn là bóng tối.
Ngoài chiếc kính thiên văn đặc biệt kia, trong biệt thự còn có mấy món văn vật cổ có thể ngắm nhìn, ngay trong một góc không nổi bật trong phòng khách có một chiếc bình sứ thời Thanh lặng lẽ đứng đó, Nhiêu Niệm cảm giác như mình đang bước vào một viện bảo tàng nhỏ.
Bình thường cô thích xem những thứ này, dạo chơi hai ba tiếng đồng hồ cũng không thấy buồn chán.
Khi Nhiêu Niệm bước tới trước một chiếc bình sứ đặt trên kệ thủy tinh trong phòng khách, ánh mắt cô vô thức bị vách tường phía sau hấp dẫn.
Tầm mắt cô dừng lại, đó là một góc rất khuất, lớp sơn tường hơi tróc ra, để lộ dấu vết cổ xưa bên trong. Nơi đó bị đốt thành màu nâu, còn có một vệt đen nhánh.
Tạm thời không có bất cứ ai phát hiện ra, ngoài cô.
Là… tai nạn từng xảy ra trước kia ư?
Đốt vách tường thành màu đậm như vậy, chắc hẳn là một đám lửa lớn.
Không biết sao, cô lại nghĩ đến những lời chú Tuân mới nói, dường như hai bên có một mối quan hệ vô hình nào đó.
Sau khi quay lại phòng, Nhiêu Niệm vẫn cứ nghĩ mãi về dấu vết mình mới nhìn thấy, cơn tò mò trong lòng ngày càng in sâu.
Cô cầm điện thoại lên định lên mạng tìm kiếm, một tin nhắn thoại của WeChat bỗng nảy ra.
Là Toàn Phi mà lâu rồi cô không liên lạc.
Hai người quen nhau từ hồi học đại học, qua một buổi đấu giá trong trường. Khi đó Nhiêu Niệm học ngành giám định và thưởng thức, Toàn Phi học ngành báo chí, phụ trách chụp ảnh và phỏng vấn.
Sau khi tốt nghiệp, Toàn Phi vào làm phóng viên cho Nhật báo Hồng Kông, bình thường cứ vi vu khắp nơi, mấy hôm trước còn đưa tin gì đó ở một nước Đông Nam Á nhỏ, không liên lạc được trong suốt mấy ngày liền. Lần gọi điện gần nhất là hôm Nhiêu Niệm tổ chức buổi đấu giá thành công, cũng là ngày cô gặp Hoắc Duật Thâm trên du thuyền.
Nhiêu Niệm nhấn vào tin nhắc gửi tới, đầu bên kia là tiếng ồn ào náo nhiệt, còn có giọng nói kích động của Toàn Phi:
“Niệm Niệm, tớ mới nhận được tin tên khốn Tưởng Gia Trạch bị bắt vào cục cảnh sát.”
Máy bay vừa đáp đất bắt được tín hiệu, Toàn Phi đã nghe được tiếng gió nên vội vàng gọi điện cho cô.
Nghe cô ấy nói vậy, Nhiêu Niệm lập tức ngẩn ra: “Gì cơ?”
“Bây giờ chắc là những phóng viên của tòa soạn khác vẫn chưa nhận được tin đâu. Vừa nãy là một cậu cảnh sát quen biết gọi điện báo cho tớ. Tưởng Gia Trạch đang bị nghi ngờ có liên quan đến các tội danh kinh tế và rửa tiền, mà nghe nói là còn có đầy đủ chứng cứ, một phát chết ngay, tối hôm qua đã bị cảnh sát bắt rồi. Ước chừng sáng mai là có tin tức được phát sóng đó.”
Toàn Phi chậc một tiếng, cảm giác vô cùng sảng khoái: “Có người nói là Tưởng Gia Trạch đắc tội người khác, tên khốn này đáng đời lắm, ngu thì chết chứ bệnh tật gì đâu. Đây là đất Hồng Kông, anh ta làm bậy làm bạ ở Đại Lục thì thôi, còn dám ra đây giễu võ giương oai.”
“Niệm Niệm, cuối cùng cậu cũng được giải thoát rồi.”
Toàn Phi không nhận ra sự im lặng của đầu dây bên kia, cô ấy cứ mải nói ra suy nghĩ của mình, hồi lâu sau mới nhận ra đầu bên kia không một tiếng động.
Toàn Phi chậm chạp nhận ra giọng nói của cô không đúng lắm, mới quan tâm hỏi: “Niệm Niệm? Tớ thấy giọng cậu là lạ, sao lại khàn như thế?”
Cuối cùng Nhiêu Niệm cũng lấy lại tinh thần, sợ cô ấy lo lắng, cô nói qua loa: “Không sao, gần đây có một buổi đấu giá, tớ vẫn đang tập huấn.”
Cô sợ Toàn Phi nhận ra có gì đó không đúng nên ứng phó vài câu rồi cúp máy.
Nhiêu Niệm cúp điện thoại, trong lòng bỗng thấy phức tạp. Chiếc điện thoại trong tay hơi nóng lên, cô chậm rãi siết chặt đầu ngón tay, không hiểu sao lồng ngực cũng nóng hầm hập.
Vậy nên ban nãy Hoắc Duật Thâm nói đi có việc, thật ra là đi làm việc này?
Cô ngoan ngoãn ngồi trên giường, im lặng chờ đợi sự xốn xang trong lồng ngực bình ổn lại mới ấn chiếc máy bàn trên đầu giường, gọi một người làm vào.
Cô dịu dàng hỏi: “Anh Hoắc đã quay về chưa?”
Nhiêu Niệm vừa gọi điện thì bên ngoài có tiếng xe ô tô vang lên.
Người làm đáp lời, sau đó lại nghe thấy cô hỏi:
“Có thể đưa tôi đi gặp anh ấy không?”
Trăng sáng sao thưa, người làm nhanh chóng dẫn Nhiêu Niệm lên sân thượng trên đỉnh biệt thự.
Cô ngước mắt lên, lập tức nhìn thấy người đàn ông đứng trong bóng đêm sâu thẳm cách đó không xa, ánh sáng chung quanh chỉ dồn lại trong ánh lửa trên đầu ngón tay anh.
Anh đang hơi ngửa đầu, ánh mắt sâu lắng nhìn chằm chằm vào màn đêm trên đỉnh đầu, sườn mặt cũng chìm trong bóng đêm.
Nhiêu Niệm ngẩn ngơ, không hiểu sao mình lại cảm thấy như thế này.
Rõ ràng anh có mọi thứ, nhưng khi đứng đó lại cho người ta cảm giác như chỉ có sự cô đơn bầu bạn, không khí trầm lắng và phức tạp vây lấy xung quanh anh, như một làn sương không thể nhìn xuyên thấu, khiến người ta cũng không thể chạm tới.
Sự mâu thuẫn này lại khiến người ta không nhịn được muốn lại gần.
Một Hoắc Duật Thâm như vậy khiến Nhiêu Niệm nhớ tới một hành tinh.
Sao Diêm Vương.
Hành tinh nằm ở nơi xa xôi nhất, tối tăm nhất và cô đơn nhất trong hệ mặt trời, thậm chí muốn hưởng tia nắng ấm áp của mặt trời cũng phải chờ tới năm tiếng đồng hồ.
Cô đơn và lạnh lẽo.
Cô vô thức bước về phía anh.
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Hoắc Duật Thâm quay đầu lại nhìn cô.
Thấy sắc mặt cô đã hồng hào gần như hàng ngày, anh dập tắt điếu thuốc trong tay.
Giọng người đàn ông hơi khàn khàn: “Khỏe hơn chút nào chưa?”
Nhiêu Niệm gật đầu, cô đi đến bên cạnh anh, cũng nâng mắt lên nhìn theo hướng anh đang nhìn.
Tiếc là đêm nay trên trời không thấy một vì sao, cô cũng không biết rốt cuộc vừa rồi Hoắc Duật Thâm đang nhìn ngôi sao nào. Là sao Diêm Vương ư? Hay là mẹ anh?
Có lẽ đêm khuya tĩnh lặng làm người ta can đảm hơn, còn nhóm lên ngọn lửa dục vọng vô danh nào đó, cô muốn thăm dò nội tâm anh. Nhiêu Niệm hít sâu một hơi, chủ động lên tiếng bằng một giọng nói như thờ ơ không quan tâm: “Biển số xe của anh Hoắc có liên quan đến điều này ư? Sao Diêm Vương.”
Cô vừa dứt lời, tròng mắt anh hơi co lại, có vẻ anh rất bất ngờ vì cô lại nghĩ tới chuyện này.
Hoắc Duật Thâm liếc sang nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại: “Sao em lại biết?”
“Tôi đoán.”
Cô hơi nhướng mày, biểu cảm trông linh động và giảo hoạt, thậm chí còn hơi đắc ý.
Người đàn ông cụp mắt xuống, khóe môi khẽ cong lên như ẩn như hiện.
Anh khen một câu: “Thông minh đấy.”
Cô còn hiểu anh hơn anh nghĩ.
Cảm giác lạ lùng khi bị người khác nhìn thấu thật xa lạ với Hoắc Duật Thâm, vì từ nhỏ đến lớn anh đã quen thói ngụy trang, chứ không quen với việc bị nhìn thấu.
Nhiêu Niệm vốn định hỏi lại xem những con số đuôi xe là ngày gì, nhưng hiển nhiên người đàn ông không hề định nói thêm, cánh cửa mới hé mở lại lặng lẽ khép chặt lại.
Thôi.
Cuộc trò chuyện thăm dò lẫn nhau dừng lại ở đây, Nhiêu Niệm cảm giác mình đã tích đủ dũng khí rồi.
Cô khẽ hít sâu một hơi, lấy can đảm nới lỏng đầu ngón tay, chiếc áo choàng trên người cứ thế chảy xuống theo đường cong cơ thể, để lộ bờ vai tinh tế và mềm mại. Anh nheo mắt lại, nhìn về phía cô bằng ánh mắt thăm dò.
Sương khói lượn lờ và quyến rũ, bao quanh bóng dáng thâm sâu của người đàn ông.
Trên người cô là chiếc váy ngủ được người làm chuẩn bị, là bộ đồ ít vải nhất trong tủ quần áo. Chiếc váy lụa dài có đai ở eo, cắt may đơn giản, lộ hết cánh tay ra ngoài. Làn da cô trắng như sứ, vết bầm nổi bật làm ai nhìn cũng phải thấy sợ hãi.
Còn có vết bàn tay trên cổ, có vẻ là vết bị bóp đêm hôm qua, như một gốc bách hợp chịu mọi sự tàn phá.
Cô cứ lẳng lặng nhìn anh như vậy, đôi mắt trong trẻo, đuôi tóc xoăn nhẹ, như một đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm đen, đẹp đến không gì sánh bằng.
Rõ ràng ban ngày, khí chất và dung mạo của cô đều vô cùng đoan trang, lúc này lại như đổi hẳn thành một người khác. Hoặc phải nói, cô vốn dĩ không đoan trang như những gì anh tưởng, ngược lại còn to gan hơn thế nhiều.
Hoắc Duật Thâm tiện tay dập điếu thuốc, yết hầu khẽ chuyển động, nhìn cô đầy chăm chú: “Làm gì thế?”
Cô bỗng tới gần anh, nhón chân lên.
Đầu ngón tay Nhiêu Niệm hơi run rẩy, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện cởi cúc áo nam như này.
Rõ ràng Hoắc Duật Thâm hơi ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm bất ngờ trên mặt anh.
Cuối cùng cũng có một việc nằm trong sự khống chế của cô, chứ không phải của anh.
Trái tim Nhiêu Niệm vô thức đập nhanh lên, rõ ràng là căng thẳng nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.
Chất liệu cúc áo hơi trơn, khó khăn lắm cô mới cởi được chiếc cúc lạnh lẽo đầu tiên.
Đầu ngón tay cô thong thả lùi xuống dưới, ngay sau đó, lại bị người đàn ông bỗng nhiên nắm chặt.
Lòng bàn tay anh hơi thô ráp, xúc cảm ấm áp tràn ra theo đầu ngón tay, ngăn cản động tác tiếp theo của cô.
Đối mặt với động tác chủ động nhào vào lòng này, người đàn ông vẫn bình tĩnh như cũ, dáng vẻ cũng không thay đổi.
Hơi thở mập mờ liên tục bành trướng trong bóng đêm, dường như không khí cũng dao động chậm lại, bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng những lớp vải cọ xát vào nhau.
Và cả tiếng tim đập như sắp nhảy ra ngoài của cô.
Lông mày cô thanh mảnh, lúc cô cố ý ngụy trang cũng có thể khiến khuôn mặt thanh tú trở nên quyến rũ gợi cảm động lòng người.
Nhiêu Niệm cố gắng kiềm chế căng thẳng, lông mi vẫn không kìm được run rẩy.
“Không phải anh Hoắc muốn điều này sao?”
Dù sao thì trừ bản thân ra, cô không không nghĩ ra được anh còn muốn gì từ cô nữa.
Đôi mắt Hoắc Duật Thâm khẽ híp lại, ánh mắt vẫn sáng ngời, nhưng yết hầu lại lặng lẽ lăn lộn.
Anh không chút cảm xúc hỏi: “Em nghĩ như vậy sao?”
Cảm nhận được cảm giác xâm lược trên người anh, động tác của Nhiêu Niệm khựng lại, hô hấp vô thức nghẹn lại.
Cô chỉ đành căng da đầu nói: “Tôi tưởng anh Hoắc thích kích thích.”
Cô đang thử anh, dùng chính cô dụ dỗ, thử xem rốt cuộc anh muốn có được thứ gì từ cô.
Nhìn làn da lộ ra ngoài không khí của cô, chỉ mới một lúc thôi đã cóng tới mức hơi tái đi.
Ánh mắt Hoắc Duật Thâm hơi trầm xuống, giọng điệu vô thức lạnh đi, sắc mặt hơi căng thẳng.
“Cơ thể còn chưa khỏe, vẫn muốn bệnh tiếp à?”
Đây là lần đầu tiên Nhiêu Niệm nghe thấy anh nói năng lạnh nhạt như vậy, trái tim cô khẽ run lên, cũng đúng lúc này, một trận gió lạnh vô tình thổi lướt qua, đầu mũi cảm thấy ngứa ngáy.
Nhiêu Niệm không kìm được hắt hơi một cái, vành tai nhanh chóng đỏ ửng lên.
Tiếng hắt hơi nghe rất rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng, bỗng chốc phá vỡ bầu không khí mập mờ vừa rồi.
Rất thất bại, cô mặc như thế này, nhưng anh vẫn là dáng vẻ cứng nhắc lạnh lùng cấm dục, cứ như không có cảm giác gì vậy.
Quyến rũ không thành, còn mất mặt như vậy nữa.
Hơn nữa cô vốn đã không giỏi làm những việc này.
Nhiêu Niệm cảm thấy xấu hổ vô cùng, thế là bực bội buông cúc áo anh ra, nước mắt sinh lý trào ra khỏi hốc mắt, cứ thế chảy ra không kìm nén được.
Cho đến khi một chiếc khăn choàng ấm áp mềm mại được khoác lên, làn da lạnh cóng lại cảm thấy ấm áp.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ bên trên, như thể thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng lại lộ ra sự cưng chiều khó nhận ra: “Sao lại khóc?”
Nhiêu Niệm cụp mắt, nước mắt chảy càng nhanh hơn.
Cảm xúc dồn nén đêm qua như đột nhiên bùng nổ hết, còn cả sự sợ hãi sau khi sống sót khỏi kiếp nạn tối qua nữa. Cô khóc rất tủi thân, bờ vai run rẩy, ánh trăng chiếu ra những tầng mây, vết thương trên cô cũng như ẩn như hiện.
Lại nhìn thấy những vết thương trên người cô, ánh mắt Hoắc Duật Thâm trầm xuống, sự lạnh lẽo lóe lên.
Hôm đó ở khách sạn anh bảo Bồ Xuyên đi xử lý chuyện sau đó, vốn dĩ là cảnh cáo Tưởng Gia Trạch, không ngờ anh ta lại bạo ngược từ tận trong xương như vậy. Là anh tính toán sai lầm, mới khiến cô bị thương.
Đầu ngón tay người đàn ông hơi thô ráp, cọ lên làn da chỗ bị thương của cô, rõ ràng nhiệt độ cơ thể rất gần, nhưng lại khiến cô cảm thấy nơi bị anh chạm vào như bị bỏng vậy.
Ánh mắt anh càng tối hơn, khẽ nói: “Xin lỗi, là lỗi của tôi.”
Mang theo ý an ủi, giọng nói anh trầm thấp dịu dàng đến lạ, xen lẫn trong làn gió đêm, khiến trái tim Nhiêu Niệm nhảy vọt lên.
Một người trịch thượng như anh, có lẽ sẽ không giỏi xin lỗi người khác.
Hơn nữa, anh đã trả thù giúp cô rồi.
Cho dù không có Hoắc Duật Thâm, cô cũng sẽ đi đến bước đường cá chết lưới rách, thực ra đều là vì bản thân cô thôi.
Nhiêu Niệm mím chặt môi, lắc đầu: “Không liên quan tới anh Hoắc.”
Một lúc sau, cô lại nghe thấy anh trầm giọng hứa hẹn: “Sẽ không có lần sau.”
Người làm cô bị thương đã bị đích thân anh tống vào tù rồi.
Giọng điệu anh trịnh trọng, khiến trái tim cô hơi thắt lại, như thể có dây leo vô hình đang quấn lấy, chậm rãi siết lại.
Khiến đầu ngón tay Nhiêu Niệm không khỏi túm chặt khăn choàng, không kìm được nhớ lại hành động gan to tày trời khi nãy của mình, lại nảy sinh cảm giác hối hận.
Thực ra cô chỉ muốn xác nhận, thứ Hoắc Duật Thâm muốn rốt cuộc có phải thứ này hay không.
Bây giờ cô đã biết đáp án rồi.
Không khí tĩnh mịch không tiếng động, như thể có cảm xúc nào đó chìm xuống theo, nhưng vẫn đỡ được một cách vững vàng.
Nước mắt còn cuồn cuộn ban nãy chẳng biết đã dừng lại từ bao giờ, Nhiêu Niệm liếm đôi môi khô ráo, quay người vô thức muốn trốn chạy: “Tôi về trước đây…”
“Đợi đã.”
Một góc áo choàng đột nhiên bị người đàn ông kéo lại, anh khẽ dùng sức, Nhiêu Niệm không phòng bị cứ thế ngã vào lòng anh.
Khoảng cách càng gần hơn so với khi nãy, cô kinh ngạc ngẩng mặt lên, thế là chạm phải ánh mắt tĩnh lặng như biển sâu của anh.
Cô không nhìn rõ được cảm xúc ẩn sâu trong đáy mắt, nhưng tự dưng lại khiến người ta có cảm giác nguy hiểm.
Khăn choàng trên vai trượt xuống đúng lúc, làn da trên vai cổ lại lộ ra ngoài không khí, làn gió đêm lành lạnh thổi qua khiến cô khẽ rùng mình.
Trong hoàn cảnh hoàn toàn lộ thiên, không biết có bị người nhìn thấy ngay sau đó không.
Lưng cô nửa dựa vào lan can, cảm giác hơi lơ lửng khiến thần kinh cô càng thêm căng thẳng, xúc cảm lạnh lẽo của kim loại lan ra.
Hơi thở lưu chuyển xung quanh đột nhiên trở nên ái muội mà nguy hiểm.
Nhiêu Niệm chỉ đành cố gắng bình tĩnh, vành tai hơi đỏ đã bán đứng sự căng thẳng lúc này của cô.
“Anh Hoắc làm gì vậy?”
Giọng nói người đàn ông thờ ơ: “Điều em vừa hỏi, tôi còn chưa trả lời.”
Cô hỏi rằng, không phải anh thích kích thích sao?
Hoắc Duật Thâm trầm ngâm một lúc, trả lời rất nghiêm túc: “Phải, mà cũng không phải.”
Anh trả lời cô với giọng điệu đứng đắn như vậy, Nhiêu Niệm xấu hổ dời mắt đi, gò má nóng bừng.
Để ý thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô, Hoắc Duật Thâm lại bất thình lình nói: “Tôi muốn cô Nhiêu biết, trình độ vừa rồi chỉ là kích thích mà em tưởng thôi.”
Thứ mà cô tưởng, không phải thứ mà anh muốn. Hoặc là nói, không đủ.
Khó lấp đầy được khao khát.
Khoảng cách quá gần, khiến con người ta không thể chịu nổi.
Nhiêu Niệm muốn quay đầu né tránh tầm mắt của anh, nhưng lại bị hai ngón tay anh nắm lấy cằm, buộc phải quay lại. Làn da ấm nóng tiếp xúc với nhau, cảm giác tê dại nho nhỏ dâng lên, khiến nhịp tim cô trở nên vô cùng gấp gáp.
Giọng anh hơi khàn, hơi thở ấm áp phả lên vành tai cô, trầm thấp mà mê hoặc.
“Đừng thử tôi bằng cách nguy hiểm như vậy, cũng đừng lấy bản thân mình ra đánh cược.”
Nhiêu Niệm kinh ngạc trong lòng, lúc ngước mắt lên thì va phải ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, dưới đáy mắt ánh lên vẻ nguy hiểm.
Anh đã nhìn thấy ý đồ của cô từ lâu rồi, ban nãy lại không nói toạc ra thôi.
Nếu là người khác thì sẽ không có cơ hội để thử anh như vậy, thậm chí còn không thể tới gần anh.
Sự thực chứng minh, cô vẫn còn quá non nớt, rõ ràng tất cả suy nghĩ đều lồ lộ ra trước mặt anh, vẫn muốn thử đối phó với một người làm ăn đã ngụp lặn trong lợi ích nhiều năm như anh, đúng là người ngốc nói mê.
Dưới ánh trăng như nước, gò má trắng nõn của Nhiêu Niệm bị anh bóp tới đỏ ửng, lông mi mềm mại khẽ run rẩy, tạo thành một cái bóng nho nhỏ dưới mắt, đến cả đôi mắt cũng ẩm ướt.
Không còn sự to gan lúc nãy, như một con bướm bị anh nắm trong lòng bàn tay không trốn thoát được, chỉ đành bất lực vẫy cánh.
Thậm chí đến cả vệt nước mắt còn chưa lau khô, lúc sờ vào cảm thấy hơi ướt.
Cô không biết, càng là dáng vẻ thế này lại càng dễ gợi lên dục vọng tàn phá của con người.
Giọng nói người đàn ông trầm thấp kiềm chế, xen lẫn với sự nhẫn nhịn khó nhận ra.
“Bởi vì không phải lần nào tôi cũng nhẫn nhịn được như vậy đâu.”
<!-- AI CONTENT END 1 -->