Chương 39: Thương Chiến Vật Lý
Chọn búa tạ, nhìn tên đoán nghĩa, là thương chiến vật lý.Một tuần sau, nhà họ Cao có một đoàn buôn muốn về nội thành từ ngoài vùng hoang dã.Đa số người sống ở nội thành, thương nghiệp ở đây rất phồn thịnh, nhưng nguồn của cải thì lại đến từ hoang dã. Ngược lại các đoàn thám hiểm cũng cần nội thành cung cấp hàng hóa.Đoàn thám hiểm cần cù khám phá những khu vực không xác định, trong trò chơi gọi là khai hoang, mở rộng bản đồ cho mọi người, đoàn buôn thường lui tới hai khu vực theo lộ trình trên bản đồ.Chu Bắc Phong sử dụng năng lực tình báo xuất sắc để lần ra lộ trình của đoàn buôn nhà họ Cao. Nghe nói lô nguyên vật liệu này rất quan trọng với kế hoạch tiếp theo của họ Cao, chỉ cần chặn nó lại là có thể trì hoãn thời gian đưa thuốc mới ra thị trường.Nhà họ Cao tập trung vào ngành dược phẩm sinh học. Trong trò chơi thì công ty họ Cao cũng là một thương hiệu bán thuốc xanh đỏ cấp thấp nổi tiếng.Thật ra vốn dĩ nhà họ Chu chẳng có xung đột gì với họ, Chu Nam Trạch cứ thuê người đào tạo phương pháp làm thuốc, sau khi xin cấp bằng sáng chế và thành lập xí nghiệp thì chị gái tạm thời quản lý công ty dược phẩm tên Nam Tinh, Giang Thi Vân thì không ngừng đưa ra những sáng kiến mới, quy mô được mở rộng một cách nhanh chóng.Nếu vụ này thành công thì sẽ ảnh hưởng lớn đến nhà họ Cao, cũng là một cơ hội cho ngành dược phẩm của tân binh như Nam Tinh.Hơn nữa giao diện cũng đưa ra nhiệm vụ tương ứng【 Chọn búa tạ 】, Chu Nam Trạch rất thèm phần thưởng sau khi hoàn thành chuỗi nhiệm vụ.Cậu cảm thấy mình sõi đời, nhưng phải làm ăn cướp thì mặt lương tâm cứ...Cậu cảm nhận lương tâm của mình.Ôi, chả đau.Với tâm lý vui vẻ, cậu xuất phát đến hoang dã với mấy họ hàng râu ria do chị gửi theo.Nói thật thì ngoài việc cứu Trạm Mặc với cuộc thi hồi cấp 3 thì đây là lần đầu tiên cậu ra ngoài hoang dã, cảm giác rất khác với hai lần trước.Chung cùng thì lần đầu có anh công an nội thành đi cùng, lần thứ hai thì ở trong doanh trại, có cả người quyền lực như Kỳ Tùng theo bảo vệ, cậu không cảm nhận được cuộc sống kíc/h thích ngoài hoang dã trong truyền thuyết. Trộm cắp hoành hành, liếm dao dính máu, chả có cái nào thật.Nên lần này ra đây cậu như con Husky bị xích 7740 ngày được thả ra khỏi lồng sắt.“Cậu chủ, mấy chỗ như quán rượu dễ có đánh nhau lắm!”“Cậu chủ, đó là ổ xã hội đen! Hàng tá đoàn buôn đi ngang qua đã bị cướp rồi, cậu mà vào đó —— vãi đạn???”“Cậu chủ, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà......”“Biết rồi biết rồi.”Chu Nam Trạch chưa đã thèm phủi bụi trên tay, lấy một chai cola từ trong tủ lạnh của đám xã hội đen mà tu ừng ực.Đám người tay chân: “......”Xin cậu đừng gây sự nữa! Mình đi thẳng vào vấn đề luôn không được sao!Chu Nam Trạch đoán mình xuất phát sớm thì qua một ngày nữa đoàn buôn của họ Cao cũng sẽ đến.Đây là một thị trấn điển hình thuộc vùng hoang dã, hay khu dân cư nhỏ thì đúng hơn. Thị trấn này rất hoang sơ, ngoài hoang dã không có chính phủ, toàn bộ đều hoạt động theo quy luật tự nhiên, mỗi điểm dân cư đều có một tên trùm, chính là tên trùm xã hội đen nằm trước mặt cậu đây.Tất nhiện hiện tại gã đã biến từ trùm xã hội đen thành em út xã hội đen.Chu Nam Trạch ngồi xuống, một hành động đơn giản thôi mà làm gã sợ đến mức run lên, rất giống con cá trích trong nồi.“Nhẹ thôi, tôi có làm gì chú đâu.” Chu Nam Trạch nói.Em út khóc không ra nước mắt: Có làm gì đâu? Mày đã làm gì tao! Mày còn muốn thế nào nữa!“Mai tôi có một kẻ thù sẽ đi ngang qua đây, nhưng tôi không quen với chỗ này, muốn nhờ mấy người chút.”Em út nghe thấy giọng điệu hiền lành đấy, lông tơ dựng ngược cả lên, vội vàng gật đầu vâng lời.Hôm sau, đoàn buôn nhà họ Cao sắp đến thị trấn bên cạnh.Đoàn buôn này gồm một chiếc việt dã với mấy chiếc xe tải. Ngoài hoang dã hỗn loạn nên họ rất cảnh giác, tạo thành đội hình hai cánh bảo vệ trung tâm, lái chầm chậm về ngã tư.Xe tải lớn chở đầy nhưng nguyên liệu động thực vật tươi đắt đỏ, được canh gác bằng vũ khí, tất nhiên tất cả đều là dị năng giả, dị năng của họ cũng có thể trở thành vũ khí sắc bén, có mù mới coi thường.Giữa đám người to cao cầm súng với lô hàng, có vài người khá lạ trong thùng xe.Một cô bé kéo tay áo cậu trai bên cạnh, nũng nịu gọi: “Anh.”Cậu trai có một khuôn mặt vô cùng đẹp, cau mày trả lời bằng giọng địa phương: “Cấy chi?”Cô bé tròn mắt lấp lánh, có vẻ rất phấn khích: “Khi mô mì tới thành phố rứa anh?“. ngôn tình sủng“Thành phố ngái lắm, chi, tưởng vèo cấy là tới liền à? Răng không lên trời luôn đi?”Nghe họ nói chuyện, mấy thành viên đoàn trên xe cũng bật cười.Cậu trai trợn mắt: “Cười chi? Nhà choa cực lắm mới hùn được miếng tiền, gởi hết nơi mấy người rồi, lên thành phố còn phải kiếm lại nửa.”Nụ cười của mấy thành viên thay đổi.“Kiếm được, vụ này rất hời.”Bọn họ ngồi đối diện một cô gái luôn im lặng từ đầu đến cuối. Nghe vậy, cô ngẩng đầu lên nhìn hai anh em đang luyên thuyên rồi nhanh chóng cúi đầu.Suy nghĩ trong lòng càng thêm u ám.Cùng lúc đó, nhất cử nhất động của họ đều được theo dõi bởi chiếc việt dã ở giữa.Trưởng đoàn gạt tàn thuốc, nghe thấy cậu trai nói giọng địa phương muốn kiếm một món lớn thì bật cười ha hả..“Mày coi thằng ngu này dễ bị lừa không, tụi nó cho mình một khoản đi đường, tới Vạn Mộ rồi bán phứt đi thì mới kiếm lại một khoản lớn, lợi nhuận cả. Ôi trời, trên đời này sao có vụ mua bán không vốn toàn lời chứ.”Cấp dưới của gã nịnh nọt: “Ông chủ nói đúng, bán rồi mình sẽ dùng tiền này bao gái thiệt.”“Vạn Mộ là một thành phố thối nát, nhưng vụ này thì không tệ.”Trưởng đoàn rít một hơi rồi phả ra.“Mà phải để ý đừng có chọn trúng con mình mới bán, ha ha ha ha ha!”“Em bảo chứ lần này có đứa con trai đẹp lắm. Lúc bán nhớ đừng để nó nói chuyện, chắc chắn bán được giá ngon.”“Đúng đó mày, không mở mồm ra thì như quý tộc hồi xửa, chứ mở phát là thành thằng nhà quê*.”#GĂH: 小土狗 cái này hình như ám chỉ kiểu người dưới quê mới lên phố, người địa phương, quê mùa thì phải. T định ghi là chó địa phương, vì dịch wbw là ra thế, nma bên mình có chó cỏ cũng chỉ chó ta, cơ mà để thành nhà quê cho sáng nghĩa hèMới nói xấu nhà quê xong thì có người hỏi: “Các người định bán họ cho nhà ai?”“Xời, Vạn Mộ mà, mấy cái nhà đó nổi tiếng mà? Thằng nhà quê, à không, thằng con trai đấy phải bán cho nhà thổ, tụi nó toàn cho giá cao. Hai đứa con gái thì cứ coi đại, chỗ nào chả có người muốn, ra giá......”Trưởng đoàn vô thức trả lời, nói một nửa mới nhận ra điều kì lạ.Cái giọng này...... Quá lạ!!!Gã ta chợt im bặt, tiếng nam lạ hoắc lại vang lên: “Hóa ra cũng biết nhỉ.”Gã trợn mắt, một bóng người chậm ra hiện ra trong khoảng không.Là một thanh niên trẻ tuấn tú. Khách quen của Vạn Mộ như gã chỉ có thể mô tả bằng một câu: Đẹp hơn cả hoa khôi.Tất nhiên hơi thở khủng bố tỏa ra từ người kia đã cho gã biết đây là một kẻ mạnh. Cấp A, hơn nữa là siêu năng lực chiến đấu rất cao.Gã sợ đến mức không dám nhúc nhích, đụng phải tên khốn khủng bố thế này từ khi nào vậy?Trai đẹp trẻ trung mỉm cười, trong tay cầm một cục giấy nhét vào mồm gã như dội bom.“Đây là phóng viên Chu Nam Trạch tại hiện trường bài trừ tệ nạn, cảm ơn ngài đã đồng ý phỏng vấn.”Chu Nam Trạch? Chu? Từ từ?!Trưởng đoàn làm việc cho họ Cao nên sẽ biết được hướng đi trước mắt của họ Cao, biết xung đột giữa họ Cao và họ Chu.Vậy người này chắc chắn là con trai út nhà họ Chu.Trưởng đoàn buôn ngoài hoang dã đã nhận biết rõ thân phận đối thủ, áp lực trong lòng chợt nhẹ. Mấy cậu ấm trong mắt gã đều là thứ vô năng nhờ của cải gia đình, nhìn như cấp cao nhưng thực tế chẳng có sức chiến đấu gì.Mình gã cân được mười đứa!Nghĩ đến đây, gã khiêu khích Chu Nam Trạch.“Họ Chu thì sao, tụi tao có ăn chay đâu, không đến lượt một thằng miệng hôi sữa như mày ra oai —— a a a a!”Bốp!“A a a!”“A a a cứu mạng!”“Đừng giết tôi đừng giết tôi, tôi kêu cậu là ông lớn!”“Lạy mừng năm mới cậu nữa huhuhu......”Chu Nam Trạch túm hai người kia xuống xe. Đoàn xe bị chặn đứng, tay chân nhà họ Chu và mấy tên xã hội đen địa phương bị ép cống hiến cho xã hội hài hòa bắt hết đoán người của đoàn buôn lại, ngồi gọn gàng dưới đất, như cái cảnh đi bắt quả tang trữ hàng khiêu dâm.Chu Nam Trạch nhìn mà vui vẻ.Đứng cạnh đám người đoàn buôn ngồi xổm dưới đất là ba đứa trẻ bị chúng âm mưu bán.Đứa trẻ nhỏ nhất kêu: “Người xấu, người xấu!”Một cậu trai rất đẹp bế cô bé lên, cứng cựa gào ầm lên: “Mần chi rứa? Nói mi đó, đừng cọ đụng vô em tau!”Chu Nam Trạch: “......”Người nhà quê trăm phần trăm!Cuối cùng một cô gái kiệm lời lên tiếng: “Họ không phải người xấu đâu. Lúc nghỉ ở bến trên, tôi vô tình nghe được họ muốn bán chúng tôi đi. Lúc đó tôi định chạy mà thất bại, mà có chạy thì biết đi đâu?”Nhà quê với em gái sợ ngây người, ngớ ra hỏi: “Bán? Bán đi mô?”Chu Nam Trạch đưa video quay lén lúc nãy cho họ xem.Xem xong, nhà quê bị đả kích nặng nề, không kiềm nổi mà nói: “Có biết mô trời, choa còn tưởng đi mần thuê, phụ hồ phất lên......”Em út lên tiếng: “Phụ hồ nào mà phất lên được hả, đọc sách đi con thứ.”Nhà quê: “Tôi không phải con thứ!”Em út thật lòng khuyên nhủ: “Không quan trọng. Con thứ nghe anh mày khuyên một câu, tao mà đọc sách thì đã không tới mức ở cái chỗ quỷ chim không thèm ỉa như này đâu, còn bị người ta đánh vô lý nữa.”Chu Nam Trạch khụ một tiếng.Em út lập tức bịt mồm.Chu Nam Trạch ngồi xuống trước mặt trưởng đoàn buôn, quơ điện thoại trong tay, đang quay video.“Nói thật, vốn dĩ tôi chỉ muốn hỏi thăm đàn em của bạn cũ chút thôi, nhưng kết quả đúng là không tưởng tượng nổi.”Trưởng đoàn nghe xong thì suýt tức hộc máu.Hỏi thăm đàn em của bạn cũ? Ăn cướp mà còn nói tao nhã thế thì mặt còn dày hơn cả vỏ Trái Đất.“Vậy nên, là một thanh niên tuân thủ luật pháp, mầm non xã hội chủ nghĩa gặp chuyện bất bình là tố cáo, tất nhiên sẽ phơi bày hành vi lừa bán dân lành ra ngoài ánh sáng trời xanh, để các người chịu sự trừng phạt của pháp luật......”Trưởng đoàn trợn mắt há hốc nghe Chu Nam Trạch diễn thuyết, cái kiểu văn mẫu thời xưa ấy.Cậu lải nhải xong, cười với trưởng đoàn.“ Tôi gọi cho cục trưởng Trương của Thành phố Bàn Ninh rồi, tầm tối nay là tới. Video quay hồi nãy đã đăng lên mạng, mấy người nổi tiếng rồi đấy, họ Cao cũng hết cứu.”Trưởng đoàn tức đến mức hai mắt tối sầm, ngất xỉu.Ngay sau khi gã ta ngất xỉu, Chu Nam Trạch cười tủm tỉm nhìn bảng thông báo xuất hiện.