Chương : 27
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Trang Tử
Ban đêm, trong Ngụy phủ đèn đuốc sáng trưng.
Cả một ngày náo nhiệt, dù sao Từ phu nhân cũng đã lớn tuổi rồi, đến lúc này khó tránh khỏi mệt mỏi, bà tự mình trở về Bắc phòng nghỉ trước, mấy khách nữ cũng lục tục rời đi, chỉ còn toàn nam nhân ngồi xã giao trò chuyện.
Ngụy Thiệu vừa đón vừa tiễn khách, bận rộn liên tục từ sáng sớm tới giờ, đến tận giờ Tuất vẫn chưa ăn được cơm, sau khi tiễn chân mấy vị quan khách xong, hắn lại vội vã trở về, lúc đi ngang qua bậc tam cấp ở dưới Thuỳ Hoa môn[1], đột nhiên hắn nghe thấy có người gọi “Ngụy hầu xin dừng bước” ở phía sau, quay đầu nhìn lại, Ngụy Thiệu nhận ra hình như người kia là một viên quan cấp dưới đi cùng sứ giả Trung Sơn Vương tới đây thì dừng bước.
[1]Thùy hoa môn là một loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện. Thùy hoa môn được đặt tại đường trục chính, ở chính giữa phía bắc của ngoại viện, nằm trên bậc đá cao ba bậc hoặc năm bậc, dùng để ngăn cách phần trước và sau của viện. Phần phía trước viện là nơi chủ nhân tiếp khách, phần phía sau viện là nơi ở của những người còn lại trong gia đình.
Người kia đi đến trước Ngụy Thiệu rồi cung kính hành lễ, hắn cho đứng dậy, viên quan nọ còn nịnh nọt vài câu, thấy Ngụy Thiệu có vẻ không yên lòng thì cười nói: “Chắc Ngụy Hầu không nhận ra mỗ rồi. Nhiều năm trước mỗ từng sống ở nhà họ Tô tại Trung Sơn quốc. Lúc Ngọc Lâu phu nhân còn ở trong khuê các, mỗ may mắn từng được gặp mặt Ngụy hầu những mấy lần. Không biết Ngụy hầu có còn chút ấn tượng nào không?”
Ngụy Thiệu thoáng ngẩn người, nhìn chằm chằm hắn, ngừng một chút mới hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Viên quan đó liếc nhìn xung quanh, thấy không có người mới tiến lên một bước, lấy một túi thơm nhỏ kín miệng bằng gấm từ trong ngực ra, hai tay dâng lên, nói nhỏ: “Có lẽ Ngụy hầu còn không biết, lần này mỗ hộ tống sứ giả đến Ngư Dương một phần là để chúc thọ Lão phu nhân, một lí do khác là vì có người nhờ mỗ gửi hồng bao cho ngài. Ngọc Lâu phu nhân biết chuyện đại hôn của Ngụy hầu thì vô cùng vui mừng, lần này nàng ấy muốn đích thân đến Ngư Dương để thăm Lão phu nhân, đồng thời đến chúc mừng tân hôn của Ngụy hầu, chỉ tiếc phu nhân bận bịu quá không sao rời đi được, biết mỗ đến Ngư Dương mới nhờ mỗ thay người gửi chiếc hồng bao này xem như quà chúc mừng.”
Ngụy Thiệu nhìn thoáng qua chiếc túi thơm màu tím thêu hoa văn tinh tế trong tay viên quan nọ, yên lặng không động đậy. Người kia thấy hắn không nhận lấy thì lặng lẽ đưa mắt sang dò xét.
Trước cửa treo hai chiếc đèn lồng, ánh đèn màu đỏ nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió. Lúc này đây, Ngụy Thiệu cũng bị ánh sáng của đèn lồng hắt lên trên mặt, phủ một lớp sáng hồng mịt mờ bất định. Gương mặt hắn dường như thoáng thất thần, ánh mắt u ám lẫn vào trong màn đêm mờ tối, khó mà nhìn rõ được.
Viên quan nọ nhẹ nhàng đặt túi thơm lên bậc thang bên cạnh, khom người với Ngụy Thiệu rồi lui về phía sau vài bước, đương lúc vội vã xoay người chuẩn bị rời đi thì bỗng nghe thấy tiếng Ngụy Thiệu vang lên: “Thay ta truyền lời, Thiệu cảm tạ ý tốt của Ngọc Lâu phu nhân, còn vật này thì ta không cần.” Giọng của hắn chìm dần. Nói xong, hắn đi lên bậc tam cấp trực tiếp bước qua chiếc túi thơm, nhanh chóng rời đi.
…
Ngụy Thiệu vừa tiễn xong vị khách cuối cùng quay lại thì đụng phải Ngụy Nghiễm cũng mới tiễn khách về, hắn đang dặn dò nốt những việc còn lại cho quản sự trong nhà, hai người cũng chỉ qua loa vài câu rồi lần lượt cáo từ.
Ngụy Nghiễm rời khỏi đại môn của Ngụy phủ, nhận lấy roi ngựa từ trong tay Trương Lam, người hầu thân cận lâu năm bên cạnh hắn, sau đó xoay người lên ngựa quay về chỗ ở, giờ cũng nửa đêm rồi. Ban ngày bận rộn chẳng kịp ăn gì mà lấp bụng, sau khi Ngụy Nghiễm ra khỏi phòng tắm, thay một bộ xiêm y rộng thùng thình bước ra, hắn đứng một mình trước cửa sổ uống hết nửa bầu rượu, trước mắt bất giác lại hiện ra bóng dáng xinh đẹp của Kiều nữ.
Ban ngày trong Thọ đường, nàng rực rỡ vô ngần, không chỉ xinh đẹp hơn người mà lại còn thông minh vượt trội, khiến hắn khá là kinh ngạc. Buổi chiều lúc tiễn Từ phu nhân trở lại Bắc phòng, nàng cũng đi theo hầu hạ bên tổ mẫu, lúc ấy ánh sáng từ ngọn đèn dầu chiếu xuống hành lang mờ ảo mung lung, mặc dù nàng đang đứng ở xa, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn qua hắn đã thấy được nàng, nhân lúc cảnh đêm mờ tối, ánh mắt hắn chăm chăm không rời khỏi người nàng, chỉ có điều Kiều nữ giống như một vị nữ thần không thể nào với tới, từ đầu tới cuối nàng không thèm liếc mắt nhìn hắn dù chỉ là một chút.
Bụng Ngụy Nghiễm dần dần nóng ran, trong thân thể như có một ngọn lửa vô hình bùng cháy, dù bình rượu đã ở ngay trước mắt nhưng miệng lưỡi khô rang, hắn xoay qua bên cạnh thì thấy sủng cơ hầu hạ đang nhìn mình đầy thiết tha tình ý, hắn cười nhẹ một tiếng, đẩy bình rượu ra, tiện tay kéo nàng ngồi trên đùi, nhắm mắt cúi đầu, ngửi mùi hoa lan thoang thoảng phảng phất từ tận trong cổ áo, trong đầu hắn lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Tiểu Kiều ở cửa tiệm giấy đỏ, lúc nàng quay người lại lộ ra cần cổ trắng như ngọc, da thịt non mềm, thậm chí hắn có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông tơ mềm mại hệt như trẻ con mới sinh ra phía trên tai nàng ấy, nghĩ đến đây cả người lại hầm hầm khó chịu, hắn không kiềm chế nổi, tháo vạt áo trước của sủng cơ từ phía sau, vuốt hai bên đầy đặn.
Sủng cơ cũng không biết vì sao hôm nay vừa mới đến hắn đã hung hãn như thế này, bị hắn miết đến đau mà không dám phản kháng, chỉ có thể giả vờ rên rỉ để cho hắn vui lòng.
Mặt Ngụy Nghiễm căng cứng, một tay cởi hết quần áo của sủng cơ, ném xuống cạnh bàn, hắn vừa vén vạt áo lên thì đột nhiên ngừng lại, từ từ ngẩng đầu lên.
Trước cửa sổ hiện ra một bóng người, thân hình cao lớn, Ngụy Nghiễm liếc mắt đã nhận ra bóng dáng người mới tới. Ánh mắt hắn lập tức trở nên âm trầm u ám, dục vọng vừa rồi thoáng cái lặn mất tăm, thay vào đó là sát ý bùng lên. Sủng cơ vốn đang nhắm mắt chờ hắn sủng hạnh thì bỗng thấy người kia đột nhiên ngừng lại, nàng nghi hoặc mở to mắt nhìn lên, thấy hắn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nàng cũng hiếu kỳ quay đầu ra nhìn thử, bất ngờ trông thấy một bóng đen đứng lù lù bên ngoài thì hoảng hốt hét to.
“Đi ra ngoài.” Ngụy Nghiễm từ từ dựng thẳng người, thản nhiên nói.
Sủng cơ biết rõ Ngụy Nghiễm đang nói chuyện với mình, nàng luống cuống tay chân níu vạt áo phía trước, cúi đầu vội vã chạy khỏi phòng.
Bóng đen kia thấy vậy thì nhảy qua cửa sổ tiến vào đây, trên người hắn mặc xiêm y người Hán, bỏ mũ lộ ra gương mặt một nam tử trung niên râu quai nón, vừa vào đã cung kính hành lễ với Ngụy Nghiễm, mở lời: “Thiên kỵ trưởng Hô Diễn Liệt đến đây kính hỏi Thiếu chủ nhân, không biết ngài có khỏe không?”
Ngụy Nghiễm lạnh lùng nói: “Ngươi tới đây làm gì? Nơi này là Ngư Dương, ngươi tưởng ở trong thành không có người thì ta sẽ không dám giết ngươi sao?”
Nam tử đáp: “Nhật Trục vương rất nhớ Thiếu chủ nhân, hạ thần phụng mệnh liều chết đến đây mời Thiếu chủ nhân quay về, thần may mắn mới tránh được trạm gác, nếu Thiếu chủ nhân muốn giết hạ thần, hạ thần cam nguyện chịu chết.”
Ngụy Nghiễm gằn từng chữ nói: “Đây là do chính ngươi muốn chết.” Lời còn chưa dứt, cùng với một tiếng Keng vang lên, ánh sáng lóe ngang, Ngụy Nghiễm đã rút kiếm ra, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực trái nam tử nọ. Kiếm đâm sâu một tấc vào da thịt, rất nhanh sau đó, máu từ trước ngực nam tử ồ ạt thấm ướt cả vạt áo, vài giọt còn bắn trên mặt đất. Sắc mặt nam tử dần trở nên trắng bệch, hắn quỳ một chân xuống đất, hai mắt nhìn thẳng Ngụy Nghiễm nhưng bả vai không hề lay chuyển dù chỉ một chút.
“Nếu ta đâm sâu thêm một tấc, ngươi nghĩ mình có thể sống sót được nữa sao?” Ánh mắt Ngụy Nghiễm đầy nghiêm nghị.
“Là người thì sớm muộn cũng chết. Được chết dưới kiếm Thiếu chủ nhân, Hô Diễn Liệt không hề hối tiếc.” Nam tử trầm giọng đáp.
Dòng họ Hô Diễn là một trong những dòng tộc lớn ở Hung Nô, nổi tiếng dũng mãnh hung hãn, rất nhiều người trong gia tộc đều có địa vị cao trong cung.
Ngụy Nghiễm hơi nheo mắt, một lát sau, hắn từ từ rút kiếm, cầm lấy khăn lau sạch máu đen trên mũi kiếm, đầu không buồn ngẩng, hắn lạnh lùng tuyên bố: “Nhân lúc ta còn chưa đổi ý, lập tức cút khỏi đây. Sau này đừng để ta gặp ngươi lần nữa.”
Nam tử xé vạt áo mình ra, buộc qua loan quanh chỗ miệng vết thương, ngăn cho máu ngừng chảy, sau đó hắn mới đưa tay đè lại, chậm rãi đứng lên từ mặt đất, nhìn Ngụy Nghiễm rồi nói: “Tạ ơn Thiếu chủ nhân không giết. Hôm nay hạ thần liều mạng đến đây không có ý gì khác, Vương gia biết hôm nay là ngày đại thọ của mẫu thân tiên vương phi, nên mới sai hạ thần đến đây thay Vương gia chúc thọ, nếu Thiếu chủ nhân chịu chuyển lời cho người thì hai mươi đĩnh vàng, hai mươi miếng vải lục đỏ, hai mươi con ngựa khỏe khỏe đều đã chuẩn bị xong, đang chờ ngay ngoài thành”.
Ngụy Nghiễm cười lạnh.
“Ý của hắn là muốn người nhà họ Ngụy biết rằng ta đã nhận ra thân thế, từ đó nảy sinh lòng nghi ngờ với ta?”
“Vương gia cũng không có ý này.” Hô Diễn Liệt cúi người với hắn, “Nếu Thiếu chủ nhân nhất quyết không chịu chuyển lời cho, vậy thì Vương gia cũng chỉ đành từ bỏ. Hạ thần có mang một phong thư Phong vương gia tự tay viết, mong Thiếu chủ nhân xem qua.”
Hô Diễn Liệt lấy một cuốn da dê từ trong vạt áo ra, đặt lên góc bàn, sau đó hắn lui về sau vài bước.
“Hạ thần không dám ở lại làm phiền đến sự thanh tĩnh của Thiếu chủ nhân nữa, xin được cáo lui trước.” Hô Diễn Liệt hành lễ với Ngụy Nghiễm lần nữa.
“Trong người Thiếu chủ nhân vốn đang chảy dòng máu tộc Dẫn Cung chúng ta, Vương gia vẫn luôn ngày nhớ đêm mong Thiếu chủ nhân, hiện giờ Thiền Vu tuổi đã già, Tả Hiền Vương đi đâu cũng ghen ghét phòng bị Vương gia, vì vậy ngài ấy mới gấp gáp muốn Thiếu chủ nhân trở về trợ lực, với tài trí của Thiếu chủ nhân phải như chim ưng sải cánh giữa trời không, ngài cam lòng cả đời chịu khuất nhục, không được thể hiện chí hướng vậy hay sao?”
Hô Diễn Liệt nói xong mới đứng dậy xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ như cách hắn đã tiến vào đây, bóng người nhanh chóng biến mất trong màn đêm mờ tối nơi đình viện. Kiếm trong tay Ngụy Nghiễm chĩa xuống đất, hắn nhìn chằm chằm tấm da dê đặt ở bên góc bàn, đứng đấy xuất thần một lúc lâu.
…
Ngụy Thiệu đi thẳng đến Tây phòng.
Một hồi bận rộn từ sớm, đón đón đi đi, còn hao tâm tốn sức hơn cả hành quân bên ngoài. Giờ cũng đã khuya, một ngày ồn ào náo nhiệt ở Ngụy phủ cuối cùng cũng quay về yên lặng khi đêm xuống.
Ngụy Thiệu đi đến ngã rẽ, ánh mắt nhìn về bên trái của Tây phòng, xa xa nhìn thấy ánh đèn lồng thắp lên, bước chân của hắn cũng nhanh hơn một chút, bỗng thấy Khương bà bà bên Đông phòng vẫn còn đứng ven đường.
Khương bà bà thấy hắn đã đến, vội vàng bước nhanh lên phía trước, khom người nói: “Quân hầu đã xong việc rồi ạ? Phu nhân lệnh cho nô tỳ đứng đây chờ Quân hầu, mời Quân hầu qua đó nói chuyện.”
Ngụy Thiệu nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi xoay người đi về hướng Đông phòng, lúc hắn đi tới nội thất, đứng trước cửa nhìn vào, thấy mẫu thân mình Chu thị đang ngồi xổm trên giường, bên cạnh có vài vú già đang hầu hạ, còn Trịnh Sở Ngọc lại không có ở đây.
“Trọng Lân, con đến rồi à?”
Chu thị vẫn mặc trang phục như ban sáng gặp khách, thấy Ngụy Thiệu đến, bà vui mừng vội vàng từ trên giường đứng dậy, tự mình đến tiếp.
Ngụy Thiệu đi vào trong phòng, quỳ ngồi xuống đáp: “Đêm khuya rồi mẫu thân còn chưa nghỉ ngơi sao, gọi con đến có chuyện gì vậy ạ?”
Chu thị nhìn nhi tử của mình, trong mắt hiện lên ý phiền muộn: “Mẫu thân nhớ con nên muốn gọi con tới, chỉ để nhìn nhau một chút thôi, như lúc còn bé trò chuyện vài câu vậy, giờ con lớn rồi thì không còn thân thiết với mẫu thân như trước. Trọng Lân, không có việc gì thì ta không thể gọi con tới được sao?”
Ngụy Thiệu thoáng ngẩn người, đưa mắt nhìn về phía Chu thị. Mặc dù dung mạo của bà không khác trước là bao, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ra tóc của bà điểm bạc, vết chân chim trên đuôi mắt cũng hiện ra rõ ràng, không biết từ bao giờ, bà đã già đi nhiều so với mười năm trước.
Hắn nhớ bản thân khi chỉ là đứa trẻ, mẫu thân vẫn luôn thiên vị hắn nhiều hơn với huynh trưởng nhà mình, trong lòng mới mềm hơn một chút. Cuối cùng sắc mặt hắn ôn hòa, nói lại: “Là nhi tử bất hiếu. Mẫu thân dạy dỗ rất đúng. Sau này nhi tử sẽ thường xuyên đến thăm người.”
Chu thị tươi cười, cầm một bộ trung y đã được gấp cẩn thận trong tay, nói: “Đây là xiêm y mẫu thân tự tay làm cho con. May theo xiêm y lúc trước con để lại. Sau khi về phòng thì thử xem sao nhé, nếu có chỗ nào không vừa thì cứ nói với ta, ta sẽ sửa lại cho con.”
Hai tay Ngụy Thiệu vội vàng nhận lấy, để sang một bên, sau đó quỳ xuống cảm tạ Chu thị. Chu thị đỡ lấy nhi tử, thở dài: “Cần gì phải hành lễ với ta nhiều như thế làm gì? Con là con của ta. Không phải lúc còn bé ta vẫn thường tự tay xiêm y cho con đấy thôi sao? Chẳng lẽ còn muốn ta hành lễ lại nữa à? Lớn rồi lại lạnh nhạt mẫu thân.” Ngụy Thiệu mỉm cười.
“Hôm nay nhiều việc, ta thấy con còn chưa nghỉ ngơi được bao nhiêu, chắc cũng chẳng rảnh mà ăn một bữa ngon, đói bụng rồi phải không? Chỗ ta vừa hay đã chuẩn bị hết rồi, đều là do một tay ta xuống bếp làm đấy, lúc con còn bé thích nhất là ăn canh bắp ngọt, bây giờ vẫn còn nóng đấy.”
Chu thị xoay đầu, kêu vú già bưng đồ ăn lên. Vú già nhanh chóng dọn đồ lên. Chu thị tự tay mở nắp chén, cười nói: “Lâu rồi ta không xuống bếp, không biết đồ ta nấu có còn hợp khẩu vị của con nữa hay không, con ăn thử xem.” Ngụy Thiệu nhận lấy, cúi đầu uống rất nhanh.
“Có ngon không con?”
Ngụy Thiệu buông chén, nhìn thẳng vào ánh mắt mong chờ của mẫu thân, trả lời bà: “Ngon ạ.”
Chu thị nhẹ nhàng thở ra: “Ngon là tốt rồi. Ta cho người mang thêm một chén nữa cho con.”
Ngụy Thiệu ngăn bà lại, cười nói: “Đã no lắm rồi ạ. Đa tạ mẫu thân yêu thương. Thực ra con chỉ hơi đói bụng một chút thôi.”
Chu thị nở nụ cười, nói: “Con thích ăn thì sau này ta sẽ làm nhiều cho con nhé. Ta biết ta không tốt. Mấy năm này, vì việc của Sở Ngọc mà luôn thúc ép con, lúc đó mới dạy dỗ con vài câu khiến cho hai chúng ta mới trở nên bất hòa.”
Ngụy Thiệu đáp lời: “Mẫu thân nói vậy, nhi tử cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.”
Chu thị xuất thần trong chốc lát, sau đó bà nhìn về phía Ngụy Thiệu, chậm rãi nói: “Ta biết, ta xuất thân thấp hèn, suốt cả nửa đời người, dù đã hết sức nịnh nọt tổ mẫu con, nhưng bà ấy vẫn luôn chướng mắt ta. Sau khi phụ thân con mất, tình cảnh của ta lại càng khốn đốn hơn. Đương nhiên ta chẳng oán hận gì. Chỉ tự trách bản thân vụng về, không làm tốt phận sự của mình. Giờ bà ấy đã làm chủ cho con lấy Kiều nữ Duyện Châu. Con cũng biết đấy, nhà họ Kiều và nhà họ Ngụy chúng ta có huyết hải thâm thù, ngay từ đầu ta đã ghét nàng ta, ngày ấy con dẫn người kia về nhà gặp mặt, ta đã tỏ rõ thái độ với nàng ta như thế. Chỉ là lúc con đi rồi, Sở Ngọc mới khuyên nhủ ta, nói Lão phu nhân đã làm chủ như vậy, chắn hẳn cũng có chủ ý riêng của mình, người cũng đã cưới rồi thì sau này đều là người nhà cả, khuyên ta đối xử với nàng tận tình hơn, nếu không con bị kẹp ở giữa sẽ cảm thấy khó xử. Ta nghĩ cũng đúng, ván đã đóng thuyền rồi, ta phản đối cũng vô dụng mà thôi, nếu ta sống vui vẻ cùng nàng, sau này cũng có thể có thêm người bầu bạn, vì vậy ngày hôm sau nàng đến, vốn ta còn định đối xử tử tế với nàng ta, không ngờ nàng ta…” Chu thị thoáng ngừng lại.
“Sáng sớm hôm đó nàng tới, quỳ xuống thỉnh an với ta, mặc dù cử chỉ không thất nghi, nhưng ta nhìn ra được, nàng ta vẫn còn tức giận chuyện ta hành xử với nàng ta hôm nọ, sau khi đứng lên thì vội vàng muốn đi, ta muốn mở miệng khuyên nàng ở lại cũng không được, đúng lúc sáng sớm hôm đó ta còn chưa dùng bữa, cũng tại Khương bà bà nhiều chuyện, muốn mời nàng ta xuống bếp làm cho ta một chén canh. Vốn ta cũng không định sai nàng làm chuyện đó, sợ khiến nàng khó xử nên đang định cản lời, không ngờ nàng ta nghe vậy thì sắc mặt đổi ngay, lôi tổ mẫu của con ra dọa ta, nói mình phải đi về chép kinh sách cho bà. Nàng ta có hiếu với tổ mẫu con như vậy, sao ta còn dám giữ nàng ta lại được, đành phải để cho nàng rời đi.”
Chu thị liếc qua nhi tử, cười khổ, “Trọng Lân, mẫu thân con là người vô dụng như vậy đấy, chẳng những bà bà không chào đón, mà con dâu mới vào cửa cũng không thèm quan tâm. Thử hỏi xem tại sao ta lại nhất quyết bắt con nạp Sở Ngọc đây hả? Mấy năm này con không có ở nhà, bên cạnh ta không có người bầu bạn, cũng chỉ một mình Sở Ngọc mới có thể giúp ta giải sầu…” Mắt bà từ từ đỏ lên, lấy khăn lau khóe mắt.
“Chư hầu khắp nơi đều thê thiếp đầy đàn. Đương nhiên ta cũng không muốn nhà chúng ta có nhiều người như vậy, chỉ cần con nạp duy nhất mình Sở Ngọc mà thôi. Sở Ngọc cũng không phải thú dữ hay người gì ghê gớm, sau khi vào được phòng con, chẳng những có thể làm bạn bên cạnh ta, con bé còn có thể giúp nhà họ Ngụy chúng ta khai chi tán diệp. Chẳng lẽ muốn con làm chút chuyện như vậy, con cũng không chịu làm cho ta?”
Ngụy Thiệu trầm mặc.
Ánh mắt mong chờ của Chu thị dừng lại trên mặt hắn, nín thở đợi chờ.
Ngụy Thiệu chần chờ một lúc, cuối cùng mới đưa mắt nhìn qua Chu thị nói: “Ý của mẫu thân con đã hiểu. Người không cần phải lo lắng cho nhi tử nữa.”
Chu thị còn đang lo hắn sẽ từ chối tiếp, bây giờ nghe nói hắn đồng ý cân nhắc thì hết sức vui mừng, không dám thúc ép nữa, vội vàng gật đầu nói luôn: “Con chịu suy nghĩ là tốt rồi. Cứ từ từ suy nghĩ, mẫu thân không ép con.”
Ngụy Thiệu mỉm cười, đáp lại: “Đêm đã khuya, nhi tử tiễn mẫu thân đi nghỉ ngơi.”
Chu thị gật đầu. Được Ngụy Thiệu nâng dậy, đưa đến cửa phòng.
Ngụy Thiệu cầm xiêm y mà Chu thị làm cho, cáo lui trở về.
“Di mẫu ơi, biểu ca đồng ý rồi ạ?” Ngụy Thiệu vừa đi, Trịnh Sở Ngọc vội vàng bước ra từ phía sau bình phong, hỏi dồn.
Chu thị tươi cười, vuốt ve cánh tay của Trịnh Sở Ngọc rồi nói: “Di mẫu không thúc ép mà chỉ dùng tình cảm để khiến nó cảm động, quả nhiên là có hiệu quả ngay. Trọng Lân đã đồng ý sẽ suy nghĩ thêm rồi. Sở Ngọc, biện pháp này của con quả là hay, thông minh lắm.”
Trịnh Sở Ngọc lại khẽ giật mình: “Di mẫu có nói như lời con dặn không?”
“Tất nhiên là không thiếu một chữ.”
Trịnh Sở Ngọc hơi nhíu mày: “Người đã nói vậy rồi mà biểu ca vẫn còn muốn cân nhắc. Con sợ huynh ấy chỉ muốn gạt người thôi, hai ngày nữa lại từ chối tiếp thì làm sao bây giờ?”
Chu thị sững sờ, lập tức nói: “Yên tâm. Nếu nó còn cố đùn đẩy, ta vẫn còn cách mới xin chỗ Đại Vu. Đến lúc đó, gạo đã nấu thành cơm, Trọng Lân không muốn nạp con cũng không được.”
…
Ngụy Thiệu đẩy cửa bước vào, Xuân Nương theo sau hỏi hắn có đói không, nói được mấy câu thì nghe tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn lại, thấy màn giường đung đưa, Tiểu Kiều vén màn đi ra, xiêm y trên người vẫn chỉnh tề, chỉ có ánh mắt là mịt mờ ngập nước, nhìn là biết nàng vừa mới ngủ gật ở bên trong, mới tỉnh lại tức thì.
“Phu quân đã về rồi sao?” Tiểu Kiều đứng trước mặt hắn, tươi cười hỏi.
Ngụy Thiệu không buồn nhấc mắt lên, quay đầu đưa y phục đang cầm cho Xuân Nương, để bà mang đi giặt, hắn nói: “Ta vừa ăn khuya ở bên Đông phòng rồi, không đói bụng nữa. Chuẩn bị nước tắm đi.”
Vú già nghe vậy thì vội vàng chuẩn bị. Rất nhanh sau đó đã chuẩn bị xong xuôi. Ngụy Thiệu bước vào phòng tắm, Xuân Nương thấy Tiểu Kiều đưa mắt nhìn xiêm y trên tay mình thì thấp giọng nói: “Ngài ấy nói là phu nhân làm cho đấy.”
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào, Tiểu Kiều quay đầu nhìn qua.
“Không biết phu nhân có nói chuyện gì…” Xuân Nương nhìn nàng hơi lo lắng. Tiểu Kiều không nói lại. Nàng thay một bộ xiêm y khác, sau đó dụi mắt chờ Ngụy Thiệu.
Một lát sau, Ngụy Thiệu bước ra khỏi phòng tắm, nhóm vú già thu dọn xong xuôi cũng đi hết ra ngoài, đóng cửa phòng lại y hệt như những buổi tối trước đây, Tiểu Kiều chờ hắn lên giường xong mới thổi đèn, cẩn thận leo lên giường nằm xuống.
Mặc dù ban ngày không làm gì phải tốn công tốn sức, mấy khách nữ của Ngụy gia đều được nghênh đón ở bên ngoái, nào tới phiên nàng được, việc của nàng chỉ đơn giản là ở bên cạnh hầu hạ Từ phu nhân, nhưng chỉ vậy thôi nàng cũng mệt lắm rồi, vừa nãy nàng mới chờ một lúc mà đã không chịu nổi ngủ gục mất luôn rồi. Cuối cùng bây giờ mới có thể an tâm đi ngủ.
Tiểu Kiều nhắm lại mắt, vào lúc ý thức đang dần trở nên mơ hồ một lần nữa, nàng bỗng nghe tiếng Ngụy Thiệu vang lên ở bên tai: “Ta nghe nói, ngay cả một chén canh nàng cũng không chịu làm cho mẫu thân ta? Việc chép kinh đó chẳng qua chỉ là lấy cớ thôi có phải không?”
Tiểu Kiều giật cả mình, bỗng chốc lại tỉnh táo hoàn toàn, nàng mở choàng mắt ra. Trong bóng tối lờ mờ, Ngụy Thiệu xoay người xuống giường, thắp đèn lên lần nữa.
Trong phòng sáng lên. Tiểu Kiều thấy hắn lên giường, nằm dựa nửa người trên đầu giường, xoay mặt nhìn mình.
Mặc dù vừa rồi nàng gần như đã ngủ, nhưng vẫn nghe được trong câu hắn nói mang theo phần chất vấn.
Tuy nhiên lúc này đây, ánh mắt hắn nhìn nàng lại vô cùng bình tĩnh, không thấy được giận vui.
Đã trễ vậy rồi, sao hắn còn chưa chịu ngủ đi, tinh thần tốt ghê luôn ấy chứ!
Tiểu Kiều từ từ ngồi dậy, nhìn vào mắt hắn.
“Phải ạ. Thực ra việc chép kinh chỉ là cái cớ mà thôi. Nhưng không đi nấu canh lại không phải chủ ý ban đầu của thiếp.” Nàng nói khẽ.
Ngụy Thiệu nhìn nàng chằm chằm hỏi lại, “Có ý gì?”
“Con dâu phụng dưỡng bà mẫu, bà mẫu đã mở lời như vậy, dù có lười biếng đến mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ một chén canh thôi mà, sao không chịu làm đây? Chẳng qua lúc ấy thiếp hơi sợ…”
“Sợ cái gì?” Ngụy Thiệu khẽ chau mày.
Tiểu Kiều cúi mắt xuống: “Mẫu thân ghét thiếp vô cùng. Lần đầu gặp mặt chàng cũng thấy đấy thôi, nếu không phải có chàng ở bên che chở thiếp, thì thật sự chính thiếp cũng không biết phải làm sao cho tốt. Hôm đó chàng đi từ sáng sớm, thiếp đành một mình qua bên đó, thấy sắc mặt mẫu thân cự kỳ nghiêm khắc, trong lòng thiếp lại càng hoảng hốt hơn. Sau đó Khương bà bà lại bất ngờ muốn thiếp xuống bếp làm canh cho mẫu thân. Đều là thiếp không tốt, trước đây ở nhà lười biếng, ngay đến một lần xuống bếp cũng không có, thóc với gạo khác nhau thế nào còn chẳng phân biệt được thì phải xuống bếp thế nào đây? Bên cạnh không có ai chỉ bảo. Nếu đi làm thật, chỉ sợ đồ làm ra cũng…”
Nàng cắn môi, lặng lẽ ngước mắt lên: “Lúc ấy thiếp cũng hồ đồ mất. Nếu lúc đó nói thật là mình không làm được, có lẽ mẫu thân cũng không bắt buộc gì. Chỉ tại thiếp sợ mẫu thân vì vậy mà càng ghét thiếp hơn, nên mới… nghĩ ra cái cớ này…”
Nàng nói xong dừng lại, ánh mắt tội nghiệp nhìn Ngụy Thiệu.
Trong lúc nàng giải thích, lông mày Ngụy Thiệu hơi nhíu lại, đến khi nàng nói xong, lông mày hắn đã nhăn lại càng chặt, sắp sửa có thể kẹp chết được con muỗi. Sau khi hắn nhìn nàng nửa ngày, cuối cùng mới đưa tay, nhắm mắt lại day day mi tâm.
“Được rồi, ta biết rồi! Sau này không được phép như vậy nữa nghe chưa?” Giọng của hắn vẫn còn rất lạnh lùng.
“Thiếp biết rồi! Ngày mai thiếp sẽ siêng năng luyện tập trù nghệ, sau này nhất định sẽ phụng dưỡng mẫu thân thật tốt.” Tiểu Kiều gật đầu thật mạnh.
Ngụy Thiệu vẫn nhíu mày nhìn nàng như trước, một lát sau, nàng nghe thấy tiếng hắn thở dài.
“Ngủ đi.” Hắn mở miệng thốt ra hai chữ.
Tiểu Kiều như được đại xá, nàng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, vội vàng xuống giường. Đi giày đến chỗ để đèn, đang định thổi tắt thì nghe thấy tiếng Ngụy Thiệu vang lên lần nữa ở phía sau: “Mẫu thân muốn ta nạp Sở Ngọc, nàng cũng biết chuyện này rồi đúng không? Mới lúc nãy ta đã đồng ý rồi.”
Tiểu Kiều thoáng giật mình, nàng chậm rãi quay đầu lại, thấy hắn thư thái nửa nằm nửa dựa ở trên giường, đôi mắt thâm trầm cứ nhìn nàng như thế.
Chuyển ngữ: Trang Tử
Ban đêm, trong Ngụy phủ đèn đuốc sáng trưng.
Cả một ngày náo nhiệt, dù sao Từ phu nhân cũng đã lớn tuổi rồi, đến lúc này khó tránh khỏi mệt mỏi, bà tự mình trở về Bắc phòng nghỉ trước, mấy khách nữ cũng lục tục rời đi, chỉ còn toàn nam nhân ngồi xã giao trò chuyện.
Ngụy Thiệu vừa đón vừa tiễn khách, bận rộn liên tục từ sáng sớm tới giờ, đến tận giờ Tuất vẫn chưa ăn được cơm, sau khi tiễn chân mấy vị quan khách xong, hắn lại vội vã trở về, lúc đi ngang qua bậc tam cấp ở dưới Thuỳ Hoa môn[1], đột nhiên hắn nghe thấy có người gọi “Ngụy hầu xin dừng bước” ở phía sau, quay đầu nhìn lại, Ngụy Thiệu nhận ra hình như người kia là một viên quan cấp dưới đi cùng sứ giả Trung Sơn Vương tới đây thì dừng bước.
[1]Thùy hoa môn là một loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện. Thùy hoa môn được đặt tại đường trục chính, ở chính giữa phía bắc của ngoại viện, nằm trên bậc đá cao ba bậc hoặc năm bậc, dùng để ngăn cách phần trước và sau của viện. Phần phía trước viện là nơi chủ nhân tiếp khách, phần phía sau viện là nơi ở của những người còn lại trong gia đình.
Người kia đi đến trước Ngụy Thiệu rồi cung kính hành lễ, hắn cho đứng dậy, viên quan nọ còn nịnh nọt vài câu, thấy Ngụy Thiệu có vẻ không yên lòng thì cười nói: “Chắc Ngụy Hầu không nhận ra mỗ rồi. Nhiều năm trước mỗ từng sống ở nhà họ Tô tại Trung Sơn quốc. Lúc Ngọc Lâu phu nhân còn ở trong khuê các, mỗ may mắn từng được gặp mặt Ngụy hầu những mấy lần. Không biết Ngụy hầu có còn chút ấn tượng nào không?”
Ngụy Thiệu thoáng ngẩn người, nhìn chằm chằm hắn, ngừng một chút mới hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Viên quan đó liếc nhìn xung quanh, thấy không có người mới tiến lên một bước, lấy một túi thơm nhỏ kín miệng bằng gấm từ trong ngực ra, hai tay dâng lên, nói nhỏ: “Có lẽ Ngụy hầu còn không biết, lần này mỗ hộ tống sứ giả đến Ngư Dương một phần là để chúc thọ Lão phu nhân, một lí do khác là vì có người nhờ mỗ gửi hồng bao cho ngài. Ngọc Lâu phu nhân biết chuyện đại hôn của Ngụy hầu thì vô cùng vui mừng, lần này nàng ấy muốn đích thân đến Ngư Dương để thăm Lão phu nhân, đồng thời đến chúc mừng tân hôn của Ngụy hầu, chỉ tiếc phu nhân bận bịu quá không sao rời đi được, biết mỗ đến Ngư Dương mới nhờ mỗ thay người gửi chiếc hồng bao này xem như quà chúc mừng.”
Ngụy Thiệu nhìn thoáng qua chiếc túi thơm màu tím thêu hoa văn tinh tế trong tay viên quan nọ, yên lặng không động đậy. Người kia thấy hắn không nhận lấy thì lặng lẽ đưa mắt sang dò xét.
Trước cửa treo hai chiếc đèn lồng, ánh đèn màu đỏ nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió. Lúc này đây, Ngụy Thiệu cũng bị ánh sáng của đèn lồng hắt lên trên mặt, phủ một lớp sáng hồng mịt mờ bất định. Gương mặt hắn dường như thoáng thất thần, ánh mắt u ám lẫn vào trong màn đêm mờ tối, khó mà nhìn rõ được.
Viên quan nọ nhẹ nhàng đặt túi thơm lên bậc thang bên cạnh, khom người với Ngụy Thiệu rồi lui về phía sau vài bước, đương lúc vội vã xoay người chuẩn bị rời đi thì bỗng nghe thấy tiếng Ngụy Thiệu vang lên: “Thay ta truyền lời, Thiệu cảm tạ ý tốt của Ngọc Lâu phu nhân, còn vật này thì ta không cần.” Giọng của hắn chìm dần. Nói xong, hắn đi lên bậc tam cấp trực tiếp bước qua chiếc túi thơm, nhanh chóng rời đi.
…
Ngụy Thiệu vừa tiễn xong vị khách cuối cùng quay lại thì đụng phải Ngụy Nghiễm cũng mới tiễn khách về, hắn đang dặn dò nốt những việc còn lại cho quản sự trong nhà, hai người cũng chỉ qua loa vài câu rồi lần lượt cáo từ.
Ngụy Nghiễm rời khỏi đại môn của Ngụy phủ, nhận lấy roi ngựa từ trong tay Trương Lam, người hầu thân cận lâu năm bên cạnh hắn, sau đó xoay người lên ngựa quay về chỗ ở, giờ cũng nửa đêm rồi. Ban ngày bận rộn chẳng kịp ăn gì mà lấp bụng, sau khi Ngụy Nghiễm ra khỏi phòng tắm, thay một bộ xiêm y rộng thùng thình bước ra, hắn đứng một mình trước cửa sổ uống hết nửa bầu rượu, trước mắt bất giác lại hiện ra bóng dáng xinh đẹp của Kiều nữ.
Ban ngày trong Thọ đường, nàng rực rỡ vô ngần, không chỉ xinh đẹp hơn người mà lại còn thông minh vượt trội, khiến hắn khá là kinh ngạc. Buổi chiều lúc tiễn Từ phu nhân trở lại Bắc phòng, nàng cũng đi theo hầu hạ bên tổ mẫu, lúc ấy ánh sáng từ ngọn đèn dầu chiếu xuống hành lang mờ ảo mung lung, mặc dù nàng đang đứng ở xa, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn qua hắn đã thấy được nàng, nhân lúc cảnh đêm mờ tối, ánh mắt hắn chăm chăm không rời khỏi người nàng, chỉ có điều Kiều nữ giống như một vị nữ thần không thể nào với tới, từ đầu tới cuối nàng không thèm liếc mắt nhìn hắn dù chỉ là một chút.
Bụng Ngụy Nghiễm dần dần nóng ran, trong thân thể như có một ngọn lửa vô hình bùng cháy, dù bình rượu đã ở ngay trước mắt nhưng miệng lưỡi khô rang, hắn xoay qua bên cạnh thì thấy sủng cơ hầu hạ đang nhìn mình đầy thiết tha tình ý, hắn cười nhẹ một tiếng, đẩy bình rượu ra, tiện tay kéo nàng ngồi trên đùi, nhắm mắt cúi đầu, ngửi mùi hoa lan thoang thoảng phảng phất từ tận trong cổ áo, trong đầu hắn lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Tiểu Kiều ở cửa tiệm giấy đỏ, lúc nàng quay người lại lộ ra cần cổ trắng như ngọc, da thịt non mềm, thậm chí hắn có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông tơ mềm mại hệt như trẻ con mới sinh ra phía trên tai nàng ấy, nghĩ đến đây cả người lại hầm hầm khó chịu, hắn không kiềm chế nổi, tháo vạt áo trước của sủng cơ từ phía sau, vuốt hai bên đầy đặn.
Sủng cơ cũng không biết vì sao hôm nay vừa mới đến hắn đã hung hãn như thế này, bị hắn miết đến đau mà không dám phản kháng, chỉ có thể giả vờ rên rỉ để cho hắn vui lòng.
Mặt Ngụy Nghiễm căng cứng, một tay cởi hết quần áo của sủng cơ, ném xuống cạnh bàn, hắn vừa vén vạt áo lên thì đột nhiên ngừng lại, từ từ ngẩng đầu lên.
Trước cửa sổ hiện ra một bóng người, thân hình cao lớn, Ngụy Nghiễm liếc mắt đã nhận ra bóng dáng người mới tới. Ánh mắt hắn lập tức trở nên âm trầm u ám, dục vọng vừa rồi thoáng cái lặn mất tăm, thay vào đó là sát ý bùng lên. Sủng cơ vốn đang nhắm mắt chờ hắn sủng hạnh thì bỗng thấy người kia đột nhiên ngừng lại, nàng nghi hoặc mở to mắt nhìn lên, thấy hắn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nàng cũng hiếu kỳ quay đầu ra nhìn thử, bất ngờ trông thấy một bóng đen đứng lù lù bên ngoài thì hoảng hốt hét to.
“Đi ra ngoài.” Ngụy Nghiễm từ từ dựng thẳng người, thản nhiên nói.
Sủng cơ biết rõ Ngụy Nghiễm đang nói chuyện với mình, nàng luống cuống tay chân níu vạt áo phía trước, cúi đầu vội vã chạy khỏi phòng.
Bóng đen kia thấy vậy thì nhảy qua cửa sổ tiến vào đây, trên người hắn mặc xiêm y người Hán, bỏ mũ lộ ra gương mặt một nam tử trung niên râu quai nón, vừa vào đã cung kính hành lễ với Ngụy Nghiễm, mở lời: “Thiên kỵ trưởng Hô Diễn Liệt đến đây kính hỏi Thiếu chủ nhân, không biết ngài có khỏe không?”
Ngụy Nghiễm lạnh lùng nói: “Ngươi tới đây làm gì? Nơi này là Ngư Dương, ngươi tưởng ở trong thành không có người thì ta sẽ không dám giết ngươi sao?”
Nam tử đáp: “Nhật Trục vương rất nhớ Thiếu chủ nhân, hạ thần phụng mệnh liều chết đến đây mời Thiếu chủ nhân quay về, thần may mắn mới tránh được trạm gác, nếu Thiếu chủ nhân muốn giết hạ thần, hạ thần cam nguyện chịu chết.”
Ngụy Nghiễm gằn từng chữ nói: “Đây là do chính ngươi muốn chết.” Lời còn chưa dứt, cùng với một tiếng Keng vang lên, ánh sáng lóe ngang, Ngụy Nghiễm đã rút kiếm ra, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực trái nam tử nọ. Kiếm đâm sâu một tấc vào da thịt, rất nhanh sau đó, máu từ trước ngực nam tử ồ ạt thấm ướt cả vạt áo, vài giọt còn bắn trên mặt đất. Sắc mặt nam tử dần trở nên trắng bệch, hắn quỳ một chân xuống đất, hai mắt nhìn thẳng Ngụy Nghiễm nhưng bả vai không hề lay chuyển dù chỉ một chút.
“Nếu ta đâm sâu thêm một tấc, ngươi nghĩ mình có thể sống sót được nữa sao?” Ánh mắt Ngụy Nghiễm đầy nghiêm nghị.
“Là người thì sớm muộn cũng chết. Được chết dưới kiếm Thiếu chủ nhân, Hô Diễn Liệt không hề hối tiếc.” Nam tử trầm giọng đáp.
Dòng họ Hô Diễn là một trong những dòng tộc lớn ở Hung Nô, nổi tiếng dũng mãnh hung hãn, rất nhiều người trong gia tộc đều có địa vị cao trong cung.
Ngụy Nghiễm hơi nheo mắt, một lát sau, hắn từ từ rút kiếm, cầm lấy khăn lau sạch máu đen trên mũi kiếm, đầu không buồn ngẩng, hắn lạnh lùng tuyên bố: “Nhân lúc ta còn chưa đổi ý, lập tức cút khỏi đây. Sau này đừng để ta gặp ngươi lần nữa.”
Nam tử xé vạt áo mình ra, buộc qua loan quanh chỗ miệng vết thương, ngăn cho máu ngừng chảy, sau đó hắn mới đưa tay đè lại, chậm rãi đứng lên từ mặt đất, nhìn Ngụy Nghiễm rồi nói: “Tạ ơn Thiếu chủ nhân không giết. Hôm nay hạ thần liều mạng đến đây không có ý gì khác, Vương gia biết hôm nay là ngày đại thọ của mẫu thân tiên vương phi, nên mới sai hạ thần đến đây thay Vương gia chúc thọ, nếu Thiếu chủ nhân chịu chuyển lời cho người thì hai mươi đĩnh vàng, hai mươi miếng vải lục đỏ, hai mươi con ngựa khỏe khỏe đều đã chuẩn bị xong, đang chờ ngay ngoài thành”.
Ngụy Nghiễm cười lạnh.
“Ý của hắn là muốn người nhà họ Ngụy biết rằng ta đã nhận ra thân thế, từ đó nảy sinh lòng nghi ngờ với ta?”
“Vương gia cũng không có ý này.” Hô Diễn Liệt cúi người với hắn, “Nếu Thiếu chủ nhân nhất quyết không chịu chuyển lời cho, vậy thì Vương gia cũng chỉ đành từ bỏ. Hạ thần có mang một phong thư Phong vương gia tự tay viết, mong Thiếu chủ nhân xem qua.”
Hô Diễn Liệt lấy một cuốn da dê từ trong vạt áo ra, đặt lên góc bàn, sau đó hắn lui về sau vài bước.
“Hạ thần không dám ở lại làm phiền đến sự thanh tĩnh của Thiếu chủ nhân nữa, xin được cáo lui trước.” Hô Diễn Liệt hành lễ với Ngụy Nghiễm lần nữa.
“Trong người Thiếu chủ nhân vốn đang chảy dòng máu tộc Dẫn Cung chúng ta, Vương gia vẫn luôn ngày nhớ đêm mong Thiếu chủ nhân, hiện giờ Thiền Vu tuổi đã già, Tả Hiền Vương đi đâu cũng ghen ghét phòng bị Vương gia, vì vậy ngài ấy mới gấp gáp muốn Thiếu chủ nhân trở về trợ lực, với tài trí của Thiếu chủ nhân phải như chim ưng sải cánh giữa trời không, ngài cam lòng cả đời chịu khuất nhục, không được thể hiện chí hướng vậy hay sao?”
Hô Diễn Liệt nói xong mới đứng dậy xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ như cách hắn đã tiến vào đây, bóng người nhanh chóng biến mất trong màn đêm mờ tối nơi đình viện. Kiếm trong tay Ngụy Nghiễm chĩa xuống đất, hắn nhìn chằm chằm tấm da dê đặt ở bên góc bàn, đứng đấy xuất thần một lúc lâu.
…
Ngụy Thiệu đi thẳng đến Tây phòng.
Một hồi bận rộn từ sớm, đón đón đi đi, còn hao tâm tốn sức hơn cả hành quân bên ngoài. Giờ cũng đã khuya, một ngày ồn ào náo nhiệt ở Ngụy phủ cuối cùng cũng quay về yên lặng khi đêm xuống.
Ngụy Thiệu đi đến ngã rẽ, ánh mắt nhìn về bên trái của Tây phòng, xa xa nhìn thấy ánh đèn lồng thắp lên, bước chân của hắn cũng nhanh hơn một chút, bỗng thấy Khương bà bà bên Đông phòng vẫn còn đứng ven đường.
Khương bà bà thấy hắn đã đến, vội vàng bước nhanh lên phía trước, khom người nói: “Quân hầu đã xong việc rồi ạ? Phu nhân lệnh cho nô tỳ đứng đây chờ Quân hầu, mời Quân hầu qua đó nói chuyện.”
Ngụy Thiệu nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi xoay người đi về hướng Đông phòng, lúc hắn đi tới nội thất, đứng trước cửa nhìn vào, thấy mẫu thân mình Chu thị đang ngồi xổm trên giường, bên cạnh có vài vú già đang hầu hạ, còn Trịnh Sở Ngọc lại không có ở đây.
“Trọng Lân, con đến rồi à?”
Chu thị vẫn mặc trang phục như ban sáng gặp khách, thấy Ngụy Thiệu đến, bà vui mừng vội vàng từ trên giường đứng dậy, tự mình đến tiếp.
Ngụy Thiệu đi vào trong phòng, quỳ ngồi xuống đáp: “Đêm khuya rồi mẫu thân còn chưa nghỉ ngơi sao, gọi con đến có chuyện gì vậy ạ?”
Chu thị nhìn nhi tử của mình, trong mắt hiện lên ý phiền muộn: “Mẫu thân nhớ con nên muốn gọi con tới, chỉ để nhìn nhau một chút thôi, như lúc còn bé trò chuyện vài câu vậy, giờ con lớn rồi thì không còn thân thiết với mẫu thân như trước. Trọng Lân, không có việc gì thì ta không thể gọi con tới được sao?”
Ngụy Thiệu thoáng ngẩn người, đưa mắt nhìn về phía Chu thị. Mặc dù dung mạo của bà không khác trước là bao, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ra tóc của bà điểm bạc, vết chân chim trên đuôi mắt cũng hiện ra rõ ràng, không biết từ bao giờ, bà đã già đi nhiều so với mười năm trước.
Hắn nhớ bản thân khi chỉ là đứa trẻ, mẫu thân vẫn luôn thiên vị hắn nhiều hơn với huynh trưởng nhà mình, trong lòng mới mềm hơn một chút. Cuối cùng sắc mặt hắn ôn hòa, nói lại: “Là nhi tử bất hiếu. Mẫu thân dạy dỗ rất đúng. Sau này nhi tử sẽ thường xuyên đến thăm người.”
Chu thị tươi cười, cầm một bộ trung y đã được gấp cẩn thận trong tay, nói: “Đây là xiêm y mẫu thân tự tay làm cho con. May theo xiêm y lúc trước con để lại. Sau khi về phòng thì thử xem sao nhé, nếu có chỗ nào không vừa thì cứ nói với ta, ta sẽ sửa lại cho con.”
Hai tay Ngụy Thiệu vội vàng nhận lấy, để sang một bên, sau đó quỳ xuống cảm tạ Chu thị. Chu thị đỡ lấy nhi tử, thở dài: “Cần gì phải hành lễ với ta nhiều như thế làm gì? Con là con của ta. Không phải lúc còn bé ta vẫn thường tự tay xiêm y cho con đấy thôi sao? Chẳng lẽ còn muốn ta hành lễ lại nữa à? Lớn rồi lại lạnh nhạt mẫu thân.” Ngụy Thiệu mỉm cười.
“Hôm nay nhiều việc, ta thấy con còn chưa nghỉ ngơi được bao nhiêu, chắc cũng chẳng rảnh mà ăn một bữa ngon, đói bụng rồi phải không? Chỗ ta vừa hay đã chuẩn bị hết rồi, đều là do một tay ta xuống bếp làm đấy, lúc con còn bé thích nhất là ăn canh bắp ngọt, bây giờ vẫn còn nóng đấy.”
Chu thị xoay đầu, kêu vú già bưng đồ ăn lên. Vú già nhanh chóng dọn đồ lên. Chu thị tự tay mở nắp chén, cười nói: “Lâu rồi ta không xuống bếp, không biết đồ ta nấu có còn hợp khẩu vị của con nữa hay không, con ăn thử xem.” Ngụy Thiệu nhận lấy, cúi đầu uống rất nhanh.
“Có ngon không con?”
Ngụy Thiệu buông chén, nhìn thẳng vào ánh mắt mong chờ của mẫu thân, trả lời bà: “Ngon ạ.”
Chu thị nhẹ nhàng thở ra: “Ngon là tốt rồi. Ta cho người mang thêm một chén nữa cho con.”
Ngụy Thiệu ngăn bà lại, cười nói: “Đã no lắm rồi ạ. Đa tạ mẫu thân yêu thương. Thực ra con chỉ hơi đói bụng một chút thôi.”
Chu thị nở nụ cười, nói: “Con thích ăn thì sau này ta sẽ làm nhiều cho con nhé. Ta biết ta không tốt. Mấy năm này, vì việc của Sở Ngọc mà luôn thúc ép con, lúc đó mới dạy dỗ con vài câu khiến cho hai chúng ta mới trở nên bất hòa.”
Ngụy Thiệu đáp lời: “Mẫu thân nói vậy, nhi tử cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.”
Chu thị xuất thần trong chốc lát, sau đó bà nhìn về phía Ngụy Thiệu, chậm rãi nói: “Ta biết, ta xuất thân thấp hèn, suốt cả nửa đời người, dù đã hết sức nịnh nọt tổ mẫu con, nhưng bà ấy vẫn luôn chướng mắt ta. Sau khi phụ thân con mất, tình cảnh của ta lại càng khốn đốn hơn. Đương nhiên ta chẳng oán hận gì. Chỉ tự trách bản thân vụng về, không làm tốt phận sự của mình. Giờ bà ấy đã làm chủ cho con lấy Kiều nữ Duyện Châu. Con cũng biết đấy, nhà họ Kiều và nhà họ Ngụy chúng ta có huyết hải thâm thù, ngay từ đầu ta đã ghét nàng ta, ngày ấy con dẫn người kia về nhà gặp mặt, ta đã tỏ rõ thái độ với nàng ta như thế. Chỉ là lúc con đi rồi, Sở Ngọc mới khuyên nhủ ta, nói Lão phu nhân đã làm chủ như vậy, chắn hẳn cũng có chủ ý riêng của mình, người cũng đã cưới rồi thì sau này đều là người nhà cả, khuyên ta đối xử với nàng tận tình hơn, nếu không con bị kẹp ở giữa sẽ cảm thấy khó xử. Ta nghĩ cũng đúng, ván đã đóng thuyền rồi, ta phản đối cũng vô dụng mà thôi, nếu ta sống vui vẻ cùng nàng, sau này cũng có thể có thêm người bầu bạn, vì vậy ngày hôm sau nàng đến, vốn ta còn định đối xử tử tế với nàng ta, không ngờ nàng ta…” Chu thị thoáng ngừng lại.
“Sáng sớm hôm đó nàng tới, quỳ xuống thỉnh an với ta, mặc dù cử chỉ không thất nghi, nhưng ta nhìn ra được, nàng ta vẫn còn tức giận chuyện ta hành xử với nàng ta hôm nọ, sau khi đứng lên thì vội vàng muốn đi, ta muốn mở miệng khuyên nàng ở lại cũng không được, đúng lúc sáng sớm hôm đó ta còn chưa dùng bữa, cũng tại Khương bà bà nhiều chuyện, muốn mời nàng ta xuống bếp làm cho ta một chén canh. Vốn ta cũng không định sai nàng làm chuyện đó, sợ khiến nàng khó xử nên đang định cản lời, không ngờ nàng ta nghe vậy thì sắc mặt đổi ngay, lôi tổ mẫu của con ra dọa ta, nói mình phải đi về chép kinh sách cho bà. Nàng ta có hiếu với tổ mẫu con như vậy, sao ta còn dám giữ nàng ta lại được, đành phải để cho nàng rời đi.”
Chu thị liếc qua nhi tử, cười khổ, “Trọng Lân, mẫu thân con là người vô dụng như vậy đấy, chẳng những bà bà không chào đón, mà con dâu mới vào cửa cũng không thèm quan tâm. Thử hỏi xem tại sao ta lại nhất quyết bắt con nạp Sở Ngọc đây hả? Mấy năm này con không có ở nhà, bên cạnh ta không có người bầu bạn, cũng chỉ một mình Sở Ngọc mới có thể giúp ta giải sầu…” Mắt bà từ từ đỏ lên, lấy khăn lau khóe mắt.
“Chư hầu khắp nơi đều thê thiếp đầy đàn. Đương nhiên ta cũng không muốn nhà chúng ta có nhiều người như vậy, chỉ cần con nạp duy nhất mình Sở Ngọc mà thôi. Sở Ngọc cũng không phải thú dữ hay người gì ghê gớm, sau khi vào được phòng con, chẳng những có thể làm bạn bên cạnh ta, con bé còn có thể giúp nhà họ Ngụy chúng ta khai chi tán diệp. Chẳng lẽ muốn con làm chút chuyện như vậy, con cũng không chịu làm cho ta?”
Ngụy Thiệu trầm mặc.
Ánh mắt mong chờ của Chu thị dừng lại trên mặt hắn, nín thở đợi chờ.
Ngụy Thiệu chần chờ một lúc, cuối cùng mới đưa mắt nhìn qua Chu thị nói: “Ý của mẫu thân con đã hiểu. Người không cần phải lo lắng cho nhi tử nữa.”
Chu thị còn đang lo hắn sẽ từ chối tiếp, bây giờ nghe nói hắn đồng ý cân nhắc thì hết sức vui mừng, không dám thúc ép nữa, vội vàng gật đầu nói luôn: “Con chịu suy nghĩ là tốt rồi. Cứ từ từ suy nghĩ, mẫu thân không ép con.”
Ngụy Thiệu mỉm cười, đáp lại: “Đêm đã khuya, nhi tử tiễn mẫu thân đi nghỉ ngơi.”
Chu thị gật đầu. Được Ngụy Thiệu nâng dậy, đưa đến cửa phòng.
Ngụy Thiệu cầm xiêm y mà Chu thị làm cho, cáo lui trở về.
“Di mẫu ơi, biểu ca đồng ý rồi ạ?” Ngụy Thiệu vừa đi, Trịnh Sở Ngọc vội vàng bước ra từ phía sau bình phong, hỏi dồn.
Chu thị tươi cười, vuốt ve cánh tay của Trịnh Sở Ngọc rồi nói: “Di mẫu không thúc ép mà chỉ dùng tình cảm để khiến nó cảm động, quả nhiên là có hiệu quả ngay. Trọng Lân đã đồng ý sẽ suy nghĩ thêm rồi. Sở Ngọc, biện pháp này của con quả là hay, thông minh lắm.”
Trịnh Sở Ngọc lại khẽ giật mình: “Di mẫu có nói như lời con dặn không?”
“Tất nhiên là không thiếu một chữ.”
Trịnh Sở Ngọc hơi nhíu mày: “Người đã nói vậy rồi mà biểu ca vẫn còn muốn cân nhắc. Con sợ huynh ấy chỉ muốn gạt người thôi, hai ngày nữa lại từ chối tiếp thì làm sao bây giờ?”
Chu thị sững sờ, lập tức nói: “Yên tâm. Nếu nó còn cố đùn đẩy, ta vẫn còn cách mới xin chỗ Đại Vu. Đến lúc đó, gạo đã nấu thành cơm, Trọng Lân không muốn nạp con cũng không được.”
…
Ngụy Thiệu đẩy cửa bước vào, Xuân Nương theo sau hỏi hắn có đói không, nói được mấy câu thì nghe tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn lại, thấy màn giường đung đưa, Tiểu Kiều vén màn đi ra, xiêm y trên người vẫn chỉnh tề, chỉ có ánh mắt là mịt mờ ngập nước, nhìn là biết nàng vừa mới ngủ gật ở bên trong, mới tỉnh lại tức thì.
“Phu quân đã về rồi sao?” Tiểu Kiều đứng trước mặt hắn, tươi cười hỏi.
Ngụy Thiệu không buồn nhấc mắt lên, quay đầu đưa y phục đang cầm cho Xuân Nương, để bà mang đi giặt, hắn nói: “Ta vừa ăn khuya ở bên Đông phòng rồi, không đói bụng nữa. Chuẩn bị nước tắm đi.”
Vú già nghe vậy thì vội vàng chuẩn bị. Rất nhanh sau đó đã chuẩn bị xong xuôi. Ngụy Thiệu bước vào phòng tắm, Xuân Nương thấy Tiểu Kiều đưa mắt nhìn xiêm y trên tay mình thì thấp giọng nói: “Ngài ấy nói là phu nhân làm cho đấy.”
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào, Tiểu Kiều quay đầu nhìn qua.
“Không biết phu nhân có nói chuyện gì…” Xuân Nương nhìn nàng hơi lo lắng. Tiểu Kiều không nói lại. Nàng thay một bộ xiêm y khác, sau đó dụi mắt chờ Ngụy Thiệu.
Một lát sau, Ngụy Thiệu bước ra khỏi phòng tắm, nhóm vú già thu dọn xong xuôi cũng đi hết ra ngoài, đóng cửa phòng lại y hệt như những buổi tối trước đây, Tiểu Kiều chờ hắn lên giường xong mới thổi đèn, cẩn thận leo lên giường nằm xuống.
Mặc dù ban ngày không làm gì phải tốn công tốn sức, mấy khách nữ của Ngụy gia đều được nghênh đón ở bên ngoái, nào tới phiên nàng được, việc của nàng chỉ đơn giản là ở bên cạnh hầu hạ Từ phu nhân, nhưng chỉ vậy thôi nàng cũng mệt lắm rồi, vừa nãy nàng mới chờ một lúc mà đã không chịu nổi ngủ gục mất luôn rồi. Cuối cùng bây giờ mới có thể an tâm đi ngủ.
Tiểu Kiều nhắm lại mắt, vào lúc ý thức đang dần trở nên mơ hồ một lần nữa, nàng bỗng nghe tiếng Ngụy Thiệu vang lên ở bên tai: “Ta nghe nói, ngay cả một chén canh nàng cũng không chịu làm cho mẫu thân ta? Việc chép kinh đó chẳng qua chỉ là lấy cớ thôi có phải không?”
Tiểu Kiều giật cả mình, bỗng chốc lại tỉnh táo hoàn toàn, nàng mở choàng mắt ra. Trong bóng tối lờ mờ, Ngụy Thiệu xoay người xuống giường, thắp đèn lên lần nữa.
Trong phòng sáng lên. Tiểu Kiều thấy hắn lên giường, nằm dựa nửa người trên đầu giường, xoay mặt nhìn mình.
Mặc dù vừa rồi nàng gần như đã ngủ, nhưng vẫn nghe được trong câu hắn nói mang theo phần chất vấn.
Tuy nhiên lúc này đây, ánh mắt hắn nhìn nàng lại vô cùng bình tĩnh, không thấy được giận vui.
Đã trễ vậy rồi, sao hắn còn chưa chịu ngủ đi, tinh thần tốt ghê luôn ấy chứ!
Tiểu Kiều từ từ ngồi dậy, nhìn vào mắt hắn.
“Phải ạ. Thực ra việc chép kinh chỉ là cái cớ mà thôi. Nhưng không đi nấu canh lại không phải chủ ý ban đầu của thiếp.” Nàng nói khẽ.
Ngụy Thiệu nhìn nàng chằm chằm hỏi lại, “Có ý gì?”
“Con dâu phụng dưỡng bà mẫu, bà mẫu đã mở lời như vậy, dù có lười biếng đến mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ một chén canh thôi mà, sao không chịu làm đây? Chẳng qua lúc ấy thiếp hơi sợ…”
“Sợ cái gì?” Ngụy Thiệu khẽ chau mày.
Tiểu Kiều cúi mắt xuống: “Mẫu thân ghét thiếp vô cùng. Lần đầu gặp mặt chàng cũng thấy đấy thôi, nếu không phải có chàng ở bên che chở thiếp, thì thật sự chính thiếp cũng không biết phải làm sao cho tốt. Hôm đó chàng đi từ sáng sớm, thiếp đành một mình qua bên đó, thấy sắc mặt mẫu thân cự kỳ nghiêm khắc, trong lòng thiếp lại càng hoảng hốt hơn. Sau đó Khương bà bà lại bất ngờ muốn thiếp xuống bếp làm canh cho mẫu thân. Đều là thiếp không tốt, trước đây ở nhà lười biếng, ngay đến một lần xuống bếp cũng không có, thóc với gạo khác nhau thế nào còn chẳng phân biệt được thì phải xuống bếp thế nào đây? Bên cạnh không có ai chỉ bảo. Nếu đi làm thật, chỉ sợ đồ làm ra cũng…”
Nàng cắn môi, lặng lẽ ngước mắt lên: “Lúc ấy thiếp cũng hồ đồ mất. Nếu lúc đó nói thật là mình không làm được, có lẽ mẫu thân cũng không bắt buộc gì. Chỉ tại thiếp sợ mẫu thân vì vậy mà càng ghét thiếp hơn, nên mới… nghĩ ra cái cớ này…”
Nàng nói xong dừng lại, ánh mắt tội nghiệp nhìn Ngụy Thiệu.
Trong lúc nàng giải thích, lông mày Ngụy Thiệu hơi nhíu lại, đến khi nàng nói xong, lông mày hắn đã nhăn lại càng chặt, sắp sửa có thể kẹp chết được con muỗi. Sau khi hắn nhìn nàng nửa ngày, cuối cùng mới đưa tay, nhắm mắt lại day day mi tâm.
“Được rồi, ta biết rồi! Sau này không được phép như vậy nữa nghe chưa?” Giọng của hắn vẫn còn rất lạnh lùng.
“Thiếp biết rồi! Ngày mai thiếp sẽ siêng năng luyện tập trù nghệ, sau này nhất định sẽ phụng dưỡng mẫu thân thật tốt.” Tiểu Kiều gật đầu thật mạnh.
Ngụy Thiệu vẫn nhíu mày nhìn nàng như trước, một lát sau, nàng nghe thấy tiếng hắn thở dài.
“Ngủ đi.” Hắn mở miệng thốt ra hai chữ.
Tiểu Kiều như được đại xá, nàng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, vội vàng xuống giường. Đi giày đến chỗ để đèn, đang định thổi tắt thì nghe thấy tiếng Ngụy Thiệu vang lên lần nữa ở phía sau: “Mẫu thân muốn ta nạp Sở Ngọc, nàng cũng biết chuyện này rồi đúng không? Mới lúc nãy ta đã đồng ý rồi.”
Tiểu Kiều thoáng giật mình, nàng chậm rãi quay đầu lại, thấy hắn thư thái nửa nằm nửa dựa ở trên giường, đôi mắt thâm trầm cứ nhìn nàng như thế.