Chương 15: Kế hoạch - Phần 1
Trên đường đến phòng thu hoạch, hàng rào tràm của Tống Diên Phong bị xúc tu tinh thần của dẫn đường xâm nhập vô số lần. Khoái Triệt đương nhiên nhận ra.
"Đối phương đang thăm dò giới hạn của lá chắn. Mười sáu tinh thần thể chim yến tất cả." Khoái Triệt nhanh chóng kiểm tra. Lưới tư duy của hắn mở rộng phạm vi quét xung quanh. "Bán kính mười lăm kilomet không có khác thường. Tôi sẽ quét đến biên giới. Gần như có thể xác định là T quốc, họ có một dẫn đường cấp S tinh thần thể là một đàn chim yến hơn mười con."
Tống Diên Phong nhíu mày.
"Từ đây đến biên giới nước T hơn một trăm kilomet. Dẫn đường các anh có thể để tinh thần thể cách xa vậy sao?"
Khoái Triệt khinh thường trong lòng, kỷ lục của hắn gần sáu trăm kilomet rồi, nhưng chỉ đáp.
"Có thể. Không loại trừ chúng đang ở nước L hoặc nước C. Biên giới bên đó chỉ cách chúng ta hai mươi mấy cây." Hắn cân nhắc một chút trước khi phân phó. "Cậu trở về lệnh cảnh giới toàn đơn vị, trang bị súng cầm tay vầ vũ trang hạng nhẹ phòng thủ tại chỗ. Không có lệnh không được rời khỏi vị trí, tránh thiệt hại không cần thiết."
"Vậy còn anh? Sao tôi có thể để một mình anh ở đây? Anh còn nhớ là mình đang bị thương không?" Tống Diên Phong phản đối.
"Bình tĩnh." Tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, Khoái Triệt cũng không bị chuyện rối loạn cảm xúc đến mất mặt lúc nãy quấy nhiễu, hắn ngắn gọn phân tích cho cậu.
"Có thể đây vẫn là hành động thăm dò. Ty Đoan dễ thủ khó công, tám mươi nghìn kilomet vuông đầm lầy không có cách nào di chuyển đường bộ, cho dù muốn tấn công cũng phải có phương tiện tiếp cận và mất thời gian. Các cậu tập trung chú ý không phận là được. Tàu chiến hoặc các binh chủng khác đều không cần lo."
Tống Diên Phong hiểu ra.
"Ok, bọn chúng sẽ không dùng vũ khí hạng nặng vì nếu muốn vậy đã sớm san bằng nơi này rồi, chẳng việc gì phải thăm dò."
Khoái Triệt hài lòng, tìm một thân cây ngã ngồi xuống.
"Lấy cấm địa làm trọng tâm, tôi tiếp tục ở đây trinh sát xem có thể phát hiện điểm đóng quân của chúng không, chờ cậu quay lại. Bọn họ thủ bên kia, chúng ta tập trung bên này thôi."
"Được." Tống Diên Phong miễn cưỡng chấp nhận, tính toán tốc độ nhanh nhất sắp xếp mọi việc.
Tuy ở giữa đầm lầy, nhưng mùa khô rừng tràm vô cũng dễ xảy ra hỏa hoạn. Nên ngoại trừ điện gió, Ty Đoan còn được trang bị một hệ thống lưới cáp siêu mảnh, làm đường ray cho robot báo cháy di chuyển, vì vậy lính nhảy dù cũng không thể đơn giản mà đáp xuống. Hai lần trước chúng đều dùng tàu cỡ nhỏ tốc độ cao ngụy trang tàu dân theo đường thủy tiếp cận bọn họ.
"Bảo Đặng Sĩ Khiêm đưa tôi mấy lọ tin tức tố nhân tạo." Khoái Triệt bổ sung thêm.
"Đã biết." Tống Diên Phong cắn răng.
Dù cảm thấy Khoái Triệt quá cố chấp chuyện dấu hiệu nhưng cậu cũng không thể có ý kiến. Thả tinh thần thể tràm làm dày thêm hàng rào quanh khu cấm địa, cậu dùng rễ tràm làm điểm tựa phóng như bay, cố gắng đi nhanh về nhanh.
"Sân sau" nhận được tin liền mở kho vũ khí. Thấy bọn họ mang ra súng bắn tỉa hỏa lực mạnh, Tống Diên Phong hơi lo lắng, loại này không chắc có thể đẩy lùi được lính gác cấp S. Sau đó đài quan sát chính nhô lên, để lộ nguyên đoạn nòng dài hai mét của khẩu Bofors cải tiến, cậu sặc một cái.
"Sân trước" không có đồ chơi này, vì pháo phòng không nâng cấp thêm hộp đạn tự động vô cùng nặng, lính gác cấp B trở lên mới điều khiển được nó.
Xem ra mối thù bị xâm phạm đã kết, lần này "sân sau" sẽ cho bọn người kia biết thế nào là lễ độ.
Đặng Sĩ Khiêm đưa cậu mấy lọ tin tức tố nhân tạo và cả thuốc ức chế, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nhét thêm một cái bộ đàm khách sáo bảo.
"Chú ý an toàn."
So với sự khẩn trương của khu thí nghiệm, "sân trước" phản ứng tương đối bình tĩnh. La Hạo An liên lạc bến phía Bắc, cử thêm hai phân đội mặc áo chống đạn, mang súng chống tăng thay phiên tuần tra cảnh báo tàu thuyền của người dân lập tức rời khỏi khu vực có thể xảy ra đối chiến, đặc biệt là dọc theo sông Thu Tiều.
Đoàn Trác Việt dặn dò tổ y tế chuẩn bị dụng cụ và nhà bếp chuẩn bị lương thực tùy thời tiếp ứng "sân sau".
Tuy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu nhưng cơ bản "sân trước" chỉ làm hậu phương, hỗ trợ dọn dẹp khi mọi chuyện kết thúc. Chỉ có "sân sau" trực tiếp tham chiến, vì người thường đối đầu với lính gác khác nào tìm chết.
Sắp xếp xong, Tống Diên Phong xách bữa trưa và hai khẩu pháo lượng tử quay lại chỗ Khoái Triệt.
Bọn họ chờ đến chiều, ngoại trừ thỉnh thoảng lũ tinh thần thể chim én kia nhào vào lá chắn rồi rút lui thì không có chuyện gì xảy ra. Ong trinh sát của Khoái Triệt truy theo đến vị trí chóp tam giác, ranh giới của ba quốc gia thì mất dấu. Tất cả đành chia tổ canh gác, thay phiên nghỉ ngơi.
"Vật liệu tàng hình từ tơ vô sắc tốt đến vậy sao? Anh cũng không phát hiện?" Tống Diên Phong vừa gom cành khô vừa hỏi.
Khoái Triệt gật đầu.
"Đúng vậy, sau khi chế tác, nếu che kín hoàn toàn như đóng kén tôi cũng khó phát hiện. Huống chi đối phương có dẫn đường cao cấp gây nhiễu. Chắc chắn là tinh thần thể phát ra sóng siêu âm như dơi hoặc cá heo."
"Vậy phải làm sao? Chờ thế này cũng không phải cách."
Khoái Triệt suy tư.
"Tôi có hai phương án."
Tống Diên Phong nheo mắt, nghe giọng điệu của hắn thì phương án không có vẻ dễ chấp nhận lắm. Trong lòng cậu đang nghĩ ngồi đây đốt lửa hay về khu thí nghiệm cho ấm hơn. Cậu da dày thịt béo không sao, dẫn đường đang trọng thương này không nên chịu dày vò như thế.
"Một là giả vờ mất cảnh giác dụ chúng đến?" Cậu ướm lời. Như vậy thì họ không cần ở đây nữa, nhưng cách này rất vô dụng.
"Ừm." Khoái Triệt nhàn nhạt đáp. "Cách này căn bản là không có ý nghĩa, chờ chúng đến đánh một trận, cố bắt sống tên nào để tra hỏi mà thôi."
"Còn cách thứ hai?" Tống Diên Phong chuẩn bị tâm lý.
"Dùng mồi. Tôi và cậu mang theo lũ sinh vật biến dị kia lén lút rời khỏi đây.." Khoái Triệt hơi ngừng lại, dò xét phản ứng của cậu. "Sau đó, giả thua, để chúng tóm tôi.."
Rốp! Rốp! Rốp!
Tống Diên Phong thẳng tay bẻ gãy mấy nhánh củi to khiến Khoái Triệt lập tức im miệng. Hắn cũng đoán cậu sẽ không đồng ý, nhưng mà có vẻ chọc người ta tức giận quá rồi.
Quả nhiên lính gác lành lạnh hỏi.
"Rồi một mình anh có thể làm gì?"
Khoái Triệt cười cười.
"Trên người tôi có chip định vị kết hợp truyền hình ảnh. Chờ bị đưa đến chỗ quân ta bị bắt, Tổng bộ dùng vệ tinh xác định xong sẽ lập tức có thể tố cáo lên Liên hợp quốc công khai đòi người."
Nghĩ đến chuyện trưa hôm qua hắn kể, về cách che giấu lực lượng của quân đội nước T, nghi vấn họ dùng vật liệu tàng hình, kết hợp với lũ tằm biến dị, số tơ khủng bố trong phòng thu hoạch và kẻ xâm nhập hiện tại, Tống Diên Phong gần như xác định. Các mảnh thông tin đang ghép lại với nhau.
Cậu nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu là kế hoạch truy tìm tung tích hai đại đội đặc công kia, anh cũng có thể ở biên giới phía Bắc mà chơi trò lấy thân làm mồi nhử, cần gì vòng vèo đường xá xa xôi bày đủ thứ chuyện đến đây để hướng đến mục tiêu này. Thậm chí không tiếc dìm chính mình vào cái án treo vớ vẩn. Còn nếu là bảo vệ nơi này vậy cần gì làm mồi nhử, tóm vài tên tra hỏi là được. Dù anh không thể, đưa về trung ương cho dẫn đường SS đọc ký ức nhanh thôi."
Quay sang người đối diện, cậu nhìn hắn chằm chằm một lúc rồi mới hỏi.
"Rốt cuộc tại sao anh đến đây, A Triệt?"
"Đối phương đang thăm dò giới hạn của lá chắn. Mười sáu tinh thần thể chim yến tất cả." Khoái Triệt nhanh chóng kiểm tra. Lưới tư duy của hắn mở rộng phạm vi quét xung quanh. "Bán kính mười lăm kilomet không có khác thường. Tôi sẽ quét đến biên giới. Gần như có thể xác định là T quốc, họ có một dẫn đường cấp S tinh thần thể là một đàn chim yến hơn mười con."
Tống Diên Phong nhíu mày.
"Từ đây đến biên giới nước T hơn một trăm kilomet. Dẫn đường các anh có thể để tinh thần thể cách xa vậy sao?"
Khoái Triệt khinh thường trong lòng, kỷ lục của hắn gần sáu trăm kilomet rồi, nhưng chỉ đáp.
"Có thể. Không loại trừ chúng đang ở nước L hoặc nước C. Biên giới bên đó chỉ cách chúng ta hai mươi mấy cây." Hắn cân nhắc một chút trước khi phân phó. "Cậu trở về lệnh cảnh giới toàn đơn vị, trang bị súng cầm tay vầ vũ trang hạng nhẹ phòng thủ tại chỗ. Không có lệnh không được rời khỏi vị trí, tránh thiệt hại không cần thiết."
"Vậy còn anh? Sao tôi có thể để một mình anh ở đây? Anh còn nhớ là mình đang bị thương không?" Tống Diên Phong phản đối.
"Bình tĩnh." Tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, Khoái Triệt cũng không bị chuyện rối loạn cảm xúc đến mất mặt lúc nãy quấy nhiễu, hắn ngắn gọn phân tích cho cậu.
"Có thể đây vẫn là hành động thăm dò. Ty Đoan dễ thủ khó công, tám mươi nghìn kilomet vuông đầm lầy không có cách nào di chuyển đường bộ, cho dù muốn tấn công cũng phải có phương tiện tiếp cận và mất thời gian. Các cậu tập trung chú ý không phận là được. Tàu chiến hoặc các binh chủng khác đều không cần lo."
Tống Diên Phong hiểu ra.
"Ok, bọn chúng sẽ không dùng vũ khí hạng nặng vì nếu muốn vậy đã sớm san bằng nơi này rồi, chẳng việc gì phải thăm dò."
Khoái Triệt hài lòng, tìm một thân cây ngã ngồi xuống.
"Lấy cấm địa làm trọng tâm, tôi tiếp tục ở đây trinh sát xem có thể phát hiện điểm đóng quân của chúng không, chờ cậu quay lại. Bọn họ thủ bên kia, chúng ta tập trung bên này thôi."
"Được." Tống Diên Phong miễn cưỡng chấp nhận, tính toán tốc độ nhanh nhất sắp xếp mọi việc.
Tuy ở giữa đầm lầy, nhưng mùa khô rừng tràm vô cũng dễ xảy ra hỏa hoạn. Nên ngoại trừ điện gió, Ty Đoan còn được trang bị một hệ thống lưới cáp siêu mảnh, làm đường ray cho robot báo cháy di chuyển, vì vậy lính nhảy dù cũng không thể đơn giản mà đáp xuống. Hai lần trước chúng đều dùng tàu cỡ nhỏ tốc độ cao ngụy trang tàu dân theo đường thủy tiếp cận bọn họ.
"Bảo Đặng Sĩ Khiêm đưa tôi mấy lọ tin tức tố nhân tạo." Khoái Triệt bổ sung thêm.
"Đã biết." Tống Diên Phong cắn răng.
Dù cảm thấy Khoái Triệt quá cố chấp chuyện dấu hiệu nhưng cậu cũng không thể có ý kiến. Thả tinh thần thể tràm làm dày thêm hàng rào quanh khu cấm địa, cậu dùng rễ tràm làm điểm tựa phóng như bay, cố gắng đi nhanh về nhanh.
"Sân sau" nhận được tin liền mở kho vũ khí. Thấy bọn họ mang ra súng bắn tỉa hỏa lực mạnh, Tống Diên Phong hơi lo lắng, loại này không chắc có thể đẩy lùi được lính gác cấp S. Sau đó đài quan sát chính nhô lên, để lộ nguyên đoạn nòng dài hai mét của khẩu Bofors cải tiến, cậu sặc một cái.
"Sân trước" không có đồ chơi này, vì pháo phòng không nâng cấp thêm hộp đạn tự động vô cùng nặng, lính gác cấp B trở lên mới điều khiển được nó.
Xem ra mối thù bị xâm phạm đã kết, lần này "sân sau" sẽ cho bọn người kia biết thế nào là lễ độ.
Đặng Sĩ Khiêm đưa cậu mấy lọ tin tức tố nhân tạo và cả thuốc ức chế, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nhét thêm một cái bộ đàm khách sáo bảo.
"Chú ý an toàn."
So với sự khẩn trương của khu thí nghiệm, "sân trước" phản ứng tương đối bình tĩnh. La Hạo An liên lạc bến phía Bắc, cử thêm hai phân đội mặc áo chống đạn, mang súng chống tăng thay phiên tuần tra cảnh báo tàu thuyền của người dân lập tức rời khỏi khu vực có thể xảy ra đối chiến, đặc biệt là dọc theo sông Thu Tiều.
Đoàn Trác Việt dặn dò tổ y tế chuẩn bị dụng cụ và nhà bếp chuẩn bị lương thực tùy thời tiếp ứng "sân sau".
Tuy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu nhưng cơ bản "sân trước" chỉ làm hậu phương, hỗ trợ dọn dẹp khi mọi chuyện kết thúc. Chỉ có "sân sau" trực tiếp tham chiến, vì người thường đối đầu với lính gác khác nào tìm chết.
Sắp xếp xong, Tống Diên Phong xách bữa trưa và hai khẩu pháo lượng tử quay lại chỗ Khoái Triệt.
Bọn họ chờ đến chiều, ngoại trừ thỉnh thoảng lũ tinh thần thể chim én kia nhào vào lá chắn rồi rút lui thì không có chuyện gì xảy ra. Ong trinh sát của Khoái Triệt truy theo đến vị trí chóp tam giác, ranh giới của ba quốc gia thì mất dấu. Tất cả đành chia tổ canh gác, thay phiên nghỉ ngơi.
"Vật liệu tàng hình từ tơ vô sắc tốt đến vậy sao? Anh cũng không phát hiện?" Tống Diên Phong vừa gom cành khô vừa hỏi.
Khoái Triệt gật đầu.
"Đúng vậy, sau khi chế tác, nếu che kín hoàn toàn như đóng kén tôi cũng khó phát hiện. Huống chi đối phương có dẫn đường cao cấp gây nhiễu. Chắc chắn là tinh thần thể phát ra sóng siêu âm như dơi hoặc cá heo."
"Vậy phải làm sao? Chờ thế này cũng không phải cách."
Khoái Triệt suy tư.
"Tôi có hai phương án."
Tống Diên Phong nheo mắt, nghe giọng điệu của hắn thì phương án không có vẻ dễ chấp nhận lắm. Trong lòng cậu đang nghĩ ngồi đây đốt lửa hay về khu thí nghiệm cho ấm hơn. Cậu da dày thịt béo không sao, dẫn đường đang trọng thương này không nên chịu dày vò như thế.
"Một là giả vờ mất cảnh giác dụ chúng đến?" Cậu ướm lời. Như vậy thì họ không cần ở đây nữa, nhưng cách này rất vô dụng.
"Ừm." Khoái Triệt nhàn nhạt đáp. "Cách này căn bản là không có ý nghĩa, chờ chúng đến đánh một trận, cố bắt sống tên nào để tra hỏi mà thôi."
"Còn cách thứ hai?" Tống Diên Phong chuẩn bị tâm lý.
"Dùng mồi. Tôi và cậu mang theo lũ sinh vật biến dị kia lén lút rời khỏi đây.." Khoái Triệt hơi ngừng lại, dò xét phản ứng của cậu. "Sau đó, giả thua, để chúng tóm tôi.."
Rốp! Rốp! Rốp!
Tống Diên Phong thẳng tay bẻ gãy mấy nhánh củi to khiến Khoái Triệt lập tức im miệng. Hắn cũng đoán cậu sẽ không đồng ý, nhưng mà có vẻ chọc người ta tức giận quá rồi.
Quả nhiên lính gác lành lạnh hỏi.
"Rồi một mình anh có thể làm gì?"
Khoái Triệt cười cười.
"Trên người tôi có chip định vị kết hợp truyền hình ảnh. Chờ bị đưa đến chỗ quân ta bị bắt, Tổng bộ dùng vệ tinh xác định xong sẽ lập tức có thể tố cáo lên Liên hợp quốc công khai đòi người."
Nghĩ đến chuyện trưa hôm qua hắn kể, về cách che giấu lực lượng của quân đội nước T, nghi vấn họ dùng vật liệu tàng hình, kết hợp với lũ tằm biến dị, số tơ khủng bố trong phòng thu hoạch và kẻ xâm nhập hiện tại, Tống Diên Phong gần như xác định. Các mảnh thông tin đang ghép lại với nhau.
Cậu nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu là kế hoạch truy tìm tung tích hai đại đội đặc công kia, anh cũng có thể ở biên giới phía Bắc mà chơi trò lấy thân làm mồi nhử, cần gì vòng vèo đường xá xa xôi bày đủ thứ chuyện đến đây để hướng đến mục tiêu này. Thậm chí không tiếc dìm chính mình vào cái án treo vớ vẩn. Còn nếu là bảo vệ nơi này vậy cần gì làm mồi nhử, tóm vài tên tra hỏi là được. Dù anh không thể, đưa về trung ương cho dẫn đường SS đọc ký ức nhanh thôi."
Quay sang người đối diện, cậu nhìn hắn chằm chằm một lúc rồi mới hỏi.
"Rốt cuộc tại sao anh đến đây, A Triệt?"