Chương 7: Triền Tuyết Miên
Edit: Astute Nguyễn
Triệu Hựu Sâm cả giận, nói xong câu đó thân mình hắn đột nhiên cứng đờ, cúi xuống nhìn về phía Ước Tố, quả nhiên thấy cô quay đầu đi, bộ dạng hoàn toàn không muốn để tâm.
Sâu trong đáy lòng Triệu Hựu Sâm chợt có chút đau đớn, hắn đột ngột khom người ôm chân Ước Tố, bất ngờ xách ngang cô lên.
Ước Tố sợ hãi hét lên một tiếng, vung tay đấm điên cuồng vào lưng Triệu Hựu Sâm, cả người gần như bị hắn thô lỗ bế đi, dưới tà sườn xám lập tức lộ ra cảnh tuyết trắng tinh, Triệu Hựu Sâm kéo áo khoác ném lên trên đùi cô, không thèm nhìn Tạ Hướng Mặc lấy một cái, đôi chân dài dứt khoát bước ra ngoài.
Tạ Hướng Mặc đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hai người, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng sâu xa, anh sớm đã nghe nói Ước Tố gả đi không hạnh phúc, hôm nay chứng kiến quả thực như vậy.
Triệu Hựu Sâm kia tuy quyền cao chức trọng, nhưng hoàn toàn không xứng đôi với Ước Tố Ước Tố từ nhỏ đã yêu đọc sách, tính cách ôn hòa nhã nhặn lịch sự, Triệu Hựu Sâm căn bản chỉ là thằng nhóc con miệng còn hôi sữa. Tạ Hướng Mặc không tự chủ được mà siết chặt tay, nếu lúc trước hắn cưới được Ước Tố, như vậy tốt thật…
Suốt cả chặng đường Triệu Hựu Sâm đều giữ khuôn mặt lạnh lẽo, hai người ngồi song song trên ghế sau ô tô, một câu cũng không hề nói, Ước Tố cũng dần dần bình tĩnh lại, cô vừa rồi lẽ ra không nên nổi giận với Triệu Hựu Sâm, nhẫn nhịn một chút không phải qua rồi à, dù sao mấy năm nay chẳng phải cô đều nhịn được sao.
Từ khi gả cho Triệu Hựu Sâm, từ khi a mã rơm rớm lệ thỉnh cầu cô gả cho hắn, cô đã quyết định cả đời này sẽ ẩn nhẫn, cả đời làm một Thái thái có tiếng nhưng không có miếng của hắn.
Khi đó Chu Dục Oánh còn chưa xuất hiện, nhưng Triệu Hựu Sâm đã sớm có hoa danh bên ngoài, chẳng qua nếu có thể gả vào, gia tộc cô sẽ được che chở.
Đây là lo lắng của a mã, sợ cả gia đình bọn họ không giữ nổi.
Cô là con gái lớn của a mã, lý ra nên làm vậy hy sinh cho gia tộc, dù sao Triệu Hựu Sâm cũng không phải thực lòng muốn cầu hôn, cô chỉ cần làm tốt chuyện mình nên làm là được.
Đến cả tình cảm, sớm đã bị cô gói chặt vào ngày gả đi rồi.
Cô là Triệu thái thái, không phải là Ái Tân Giác La Ước Tố.
Nhưng cô cũng không rõ Triệu Hựu Sâm rốt cuộc vì sao lại mất bình tĩnh như vậy, có lẽ vì cô và Tạ Hướng Mặc trò chuyện cùng nhau, con người của hắn luôn là kiểu đại nam tử ngang ngược, cho dù không thèm để ý đến, cũng tuyệt không cho phép cô làm hắn mất mặt.
Chỉ có điều cô không hề ngờ được, hắn vứt Chu Dục Oánh sang một bên, nhìn Chu Dục Oánh như vậy, hai người họ thế nào cũng có chút cảm giác lưỡng tình tương duyệt, hôm nay lại là sinh nhật Chu Dục Oánh, hắn chẳng hề e sợ cô sẽ đau lòng.
Ước Tố thầm suy nghĩ, bất tri bất giác đã về đến dinh thự Thiếu soái, nghe thấy cửa xe bật mở, cô vừa định bước xuống lại bị Triệu Hựu Sâm kéo ra, hôm nay cô mặc rất mỏng, bị đối xử vậy có hơi đau, hắn căn bản không để cho người ta đường cự tuyệt, bế ngang cô lên rồi lập tức đá văng cửa, Ước Tố lúc này mới có phần luống cuống, tấm mạng đen đính trên mũ đội đầu bị gió thổi bay, cô nhìn hắn thấp giọng nói: “Thiếu soái…”
Hắn lạnh mặt, trực tiếp mang cô lên lầu, đám người làm nhìn thấy cả hai đều có vẻ lúng túng, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Thiếu soái và Phu nhân thân mật tới vậy, hắn mở cửa phòng ngủ, đột ngột ném cô lên trên giường, Ước Tố vừa định bò dậy, đã bị hắn phủ phục xuống chặn, bàn tay nóng rực xuyên qua sườn xám chạm vào bầu ngực, Ước Tố tức khắc sợ tới mức hoa dung thất sắc (1), vội dùng tay đẩy tay hắn, kháng cự nói: “Ngài làm cái gì vậy?”
(1) Hoa dung thất sắc: Khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.
“Phu nhân, chúng ta kết hôn hai năm rồi.” – Hắn nhéo nhéo nhũ thịt. – “Làm loại chuyện này không phải rất bình thường sao?”
“Triệu Hựu Sâm… Đồ khốn nạn!” – Cô đỏ bừng mặt, nghẹn mãi mới nói ra được một câu. – “Ngài và Chu Dục Oánh, ngài còn xem ta là cái gì?”
“Tôi và Chu Dục Oánh…”
Hắn nhếch môi nói một câu châm chọc, rồi đột nhiên dùng lực xé toạc cổ áo cô, nút thắt trên sườn xám tức khắc bị tung hết, lộ ra nịt ngực màu hoa hồng bên trong, Triệu Hựu Sâm đẩy nịt ngực xuống, đôi gò bồng tròn trịa liền bật ra.
Triệu Hựu Sâm cả giận, nói xong câu đó thân mình hắn đột nhiên cứng đờ, cúi xuống nhìn về phía Ước Tố, quả nhiên thấy cô quay đầu đi, bộ dạng hoàn toàn không muốn để tâm.
Sâu trong đáy lòng Triệu Hựu Sâm chợt có chút đau đớn, hắn đột ngột khom người ôm chân Ước Tố, bất ngờ xách ngang cô lên.
Ước Tố sợ hãi hét lên một tiếng, vung tay đấm điên cuồng vào lưng Triệu Hựu Sâm, cả người gần như bị hắn thô lỗ bế đi, dưới tà sườn xám lập tức lộ ra cảnh tuyết trắng tinh, Triệu Hựu Sâm kéo áo khoác ném lên trên đùi cô, không thèm nhìn Tạ Hướng Mặc lấy một cái, đôi chân dài dứt khoát bước ra ngoài.
Tạ Hướng Mặc đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hai người, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng sâu xa, anh sớm đã nghe nói Ước Tố gả đi không hạnh phúc, hôm nay chứng kiến quả thực như vậy.
Triệu Hựu Sâm kia tuy quyền cao chức trọng, nhưng hoàn toàn không xứng đôi với Ước Tố Ước Tố từ nhỏ đã yêu đọc sách, tính cách ôn hòa nhã nhặn lịch sự, Triệu Hựu Sâm căn bản chỉ là thằng nhóc con miệng còn hôi sữa. Tạ Hướng Mặc không tự chủ được mà siết chặt tay, nếu lúc trước hắn cưới được Ước Tố, như vậy tốt thật…
Suốt cả chặng đường Triệu Hựu Sâm đều giữ khuôn mặt lạnh lẽo, hai người ngồi song song trên ghế sau ô tô, một câu cũng không hề nói, Ước Tố cũng dần dần bình tĩnh lại, cô vừa rồi lẽ ra không nên nổi giận với Triệu Hựu Sâm, nhẫn nhịn một chút không phải qua rồi à, dù sao mấy năm nay chẳng phải cô đều nhịn được sao.
Từ khi gả cho Triệu Hựu Sâm, từ khi a mã rơm rớm lệ thỉnh cầu cô gả cho hắn, cô đã quyết định cả đời này sẽ ẩn nhẫn, cả đời làm một Thái thái có tiếng nhưng không có miếng của hắn.
Khi đó Chu Dục Oánh còn chưa xuất hiện, nhưng Triệu Hựu Sâm đã sớm có hoa danh bên ngoài, chẳng qua nếu có thể gả vào, gia tộc cô sẽ được che chở.
Đây là lo lắng của a mã, sợ cả gia đình bọn họ không giữ nổi.
Cô là con gái lớn của a mã, lý ra nên làm vậy hy sinh cho gia tộc, dù sao Triệu Hựu Sâm cũng không phải thực lòng muốn cầu hôn, cô chỉ cần làm tốt chuyện mình nên làm là được.
Đến cả tình cảm, sớm đã bị cô gói chặt vào ngày gả đi rồi.
Cô là Triệu thái thái, không phải là Ái Tân Giác La Ước Tố.
Nhưng cô cũng không rõ Triệu Hựu Sâm rốt cuộc vì sao lại mất bình tĩnh như vậy, có lẽ vì cô và Tạ Hướng Mặc trò chuyện cùng nhau, con người của hắn luôn là kiểu đại nam tử ngang ngược, cho dù không thèm để ý đến, cũng tuyệt không cho phép cô làm hắn mất mặt.
Chỉ có điều cô không hề ngờ được, hắn vứt Chu Dục Oánh sang một bên, nhìn Chu Dục Oánh như vậy, hai người họ thế nào cũng có chút cảm giác lưỡng tình tương duyệt, hôm nay lại là sinh nhật Chu Dục Oánh, hắn chẳng hề e sợ cô sẽ đau lòng.
Ước Tố thầm suy nghĩ, bất tri bất giác đã về đến dinh thự Thiếu soái, nghe thấy cửa xe bật mở, cô vừa định bước xuống lại bị Triệu Hựu Sâm kéo ra, hôm nay cô mặc rất mỏng, bị đối xử vậy có hơi đau, hắn căn bản không để cho người ta đường cự tuyệt, bế ngang cô lên rồi lập tức đá văng cửa, Ước Tố lúc này mới có phần luống cuống, tấm mạng đen đính trên mũ đội đầu bị gió thổi bay, cô nhìn hắn thấp giọng nói: “Thiếu soái…”
Hắn lạnh mặt, trực tiếp mang cô lên lầu, đám người làm nhìn thấy cả hai đều có vẻ lúng túng, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Thiếu soái và Phu nhân thân mật tới vậy, hắn mở cửa phòng ngủ, đột ngột ném cô lên trên giường, Ước Tố vừa định bò dậy, đã bị hắn phủ phục xuống chặn, bàn tay nóng rực xuyên qua sườn xám chạm vào bầu ngực, Ước Tố tức khắc sợ tới mức hoa dung thất sắc (1), vội dùng tay đẩy tay hắn, kháng cự nói: “Ngài làm cái gì vậy?”
(1) Hoa dung thất sắc: Khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.
“Phu nhân, chúng ta kết hôn hai năm rồi.” – Hắn nhéo nhéo nhũ thịt. – “Làm loại chuyện này không phải rất bình thường sao?”
“Triệu Hựu Sâm… Đồ khốn nạn!” – Cô đỏ bừng mặt, nghẹn mãi mới nói ra được một câu. – “Ngài và Chu Dục Oánh, ngài còn xem ta là cái gì?”
“Tôi và Chu Dục Oánh…”
Hắn nhếch môi nói một câu châm chọc, rồi đột nhiên dùng lực xé toạc cổ áo cô, nút thắt trên sườn xám tức khắc bị tung hết, lộ ra nịt ngực màu hoa hồng bên trong, Triệu Hựu Sâm đẩy nịt ngực xuống, đôi gò bồng tròn trịa liền bật ra.