Chương 17: Còng Tay (H)
Edit: Astute Nguyễn
Ngón tay hắn bỗng nổi ý xấu mà cào nhẹ eo cô, Ước Tố sợ nhột lưng hơi cong lại, hắn đã vẻ mặt như thường mà buông ra, còn quay đầu nói với nhân viên tiệm: "Đem y phục tốt nhất của chỗ các người lại đây, để Phu nhân ta thử."
Nhân viên trong tiệm tất nhiên không dám chậm trễ, Ước Tố tuy không thích thử đồ, nhưng sợ Triệu Hựu Sâm lại đột nhiên nổi điên, đành phải cầm hai kiện đi vào phòng thử.
Cô vừa mới cởi áo ngoài sườn xám, đã nghe thấy phía cửa truyền đến tiếng "lạch cạch" nho nhỏ, Ước Tố kinh ngạc quay đầu lại, chỉ kịp hoảng sợ đưa tay chắn trước bầu ngực, người nọ vừa tiến vào đã ôm lấy cô, đôi bàn tay to lớn vặn nhẹ bàn tay che trước ngực xuống, nghe thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn, Ước Tố đã đoán được ra là ai, cả người nín lại, một cử động cũng không dám.
"Ngài vào bằng cách nào?"
"Tôi muốn tiến vào, bọn họ chẳng lẽ còn dám cản sao?"
Hắn hít nhẹ mùi hương trên người cô, mê muội nhìn chăm chú vào thân thể trắng tuyết, rồi đột nhiên duỗi tay cởi chiếc nịt ngực, đôi gò bồng to lớn tròn trịa lập tức nảy ra, hắn tùy tay ném chiếc áo nịt một cái, một tay xoa xoa nhũ hoa, dùng móng tay nắn moi đầu v* nhỏ, như là không chút để ý mà đẩy cơ thể Ước Tố đến chiếc gương to trong phòng.
"Phía dưới cũng cởi ra đi."
Phía dưới chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót tứ giác cùng dây vớ trong suốt, Ước Tố mãn nhãn cảm thấy thẹn mà cúi đầu: "Không."
"Cô không phải nói tôi tối hôm qua uống say sao?" Hắn kề sát cổ, hơi thở quanh quẩn bên tai cô, "Tôi hiện tại không có say, nhìn cho rõ, tôi chơi đùa bầu ngực cô như thế nào."
Ước Tố không khống chế được mà ngẩng đầu, vừa ngẩng lên đã thấy nhũ hoa phấn hồng bị nhào nặn trong tay người đàn ông, cô xấu hổ cúi đầu, bên tai nóng lên, như là sắp bốc lửa đến nơi.
"Ngài cùng ta ra ngoài, chính là để khi dễ ta."
Ước Tố vừa gấp vừa thẹn, lại không dám lớn tiếng nói chuyện, giọng nói mềm mại ướt át giống như con mèo nhỏ, càng kích thích lửa dục trong lòng đàn ông, ngón tay hắn trực tiếp xuyên qua tất chân và nội y xoa bóp hoa tâm ướt át, gãi gãi hoa đế mẫn cảm, Ước Tố muốn đẩy hắn, lại bị hắn lưu loát vặn ngược đôi tay ra sau lưng, khảo chiếc còng trầm nặng vào tay cô, cô kinh ngạc nhìn về phía Triệu Hựu Sâm, có thứ gì đó gắng gượng đập vào bàn tay mềm nhỏ của cô.
Thứ đồ đó cách lớp quần, đã dựng lều nhỏ lên cao, Ước Tố biết rõ đó là cái gì, người đàn ông nắm lấy bàn tay nhỏ đã bị còng, thanh âm trầm thấp nói: "Đúng là định khi dễ cô đấy, hắn muốn cô."
"Ngài buông ta ra, ta không phải phạm nhân..."
Ước Tố đột nhiên nhìn lên bản thân trong gương, cặp nhũ tròn trịa trắng nõn, dưới thân chỉ mặc mỗi chiếc tất chân và nội y, trên chân còn đeo một đôi giày cao gót sơn màu xanh lục. Cô như vậy khiến bản thân tự cảm thấy dâm đãng nói không nên lời, dâm đãng... Cô bị cái từ này làm hoảng sợ, trơ mắt nhìn người đàn ông nâng hai đùi lên, bế mình đối gương giống như tư thế xi tiểu đứa trẻ con, hắn đem Ước Tố đang ở tư thế này đặt lên ghế mây, cặp đùi treo trên tay vịn ghế, hai tay bị trói buộc khiến tuyết nhũ dựng thẳng, người đàn ông ngồi xổm xuống trước người cô, không chút do dự cởi hết nội y cùng tất chân ra ngoài.
Thấy tất cùng quần lót vắt vẻo trên mắt cá chân, cô cảm giác thẹn sắp khóc đến nơi.
Cự vật của đàn ông được phóng thích, hắn cúi người, dương v*t thô to xoa xoa hoa môi mềm mại, phòng thử đồ chật hẹp tối tăm, đã phóng đại hết thảy cảnh sắc tình trần trụi, hắn quần áo chỉnh tề, chỉ duy nhất thứ đồ từ trên cao hắn dùng kia tùy ý chà đạp nơi mềm mại của Ước Tố, cô liếc nhìn đám lông mu thưa thớt bị hắn dùng dương v*t khai phá, hắn lần này không hề hướng vào trong, chỉ không ngừng dùng côn th*t cọ cọ bên ngoài miệng, Ước Tố cảm giác hạ bộ đang dần dần ướt đi...
Hắn một tay nắm nhũ hoa, thanh âm trầm thấp nói: "Cô xem, nó rất nhớ cô."
Ngón tay hắn bỗng nổi ý xấu mà cào nhẹ eo cô, Ước Tố sợ nhột lưng hơi cong lại, hắn đã vẻ mặt như thường mà buông ra, còn quay đầu nói với nhân viên tiệm: "Đem y phục tốt nhất của chỗ các người lại đây, để Phu nhân ta thử."
Nhân viên trong tiệm tất nhiên không dám chậm trễ, Ước Tố tuy không thích thử đồ, nhưng sợ Triệu Hựu Sâm lại đột nhiên nổi điên, đành phải cầm hai kiện đi vào phòng thử.
Cô vừa mới cởi áo ngoài sườn xám, đã nghe thấy phía cửa truyền đến tiếng "lạch cạch" nho nhỏ, Ước Tố kinh ngạc quay đầu lại, chỉ kịp hoảng sợ đưa tay chắn trước bầu ngực, người nọ vừa tiến vào đã ôm lấy cô, đôi bàn tay to lớn vặn nhẹ bàn tay che trước ngực xuống, nghe thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn, Ước Tố đã đoán được ra là ai, cả người nín lại, một cử động cũng không dám.
"Ngài vào bằng cách nào?"
"Tôi muốn tiến vào, bọn họ chẳng lẽ còn dám cản sao?"
Hắn hít nhẹ mùi hương trên người cô, mê muội nhìn chăm chú vào thân thể trắng tuyết, rồi đột nhiên duỗi tay cởi chiếc nịt ngực, đôi gò bồng to lớn tròn trịa lập tức nảy ra, hắn tùy tay ném chiếc áo nịt một cái, một tay xoa xoa nhũ hoa, dùng móng tay nắn moi đầu v* nhỏ, như là không chút để ý mà đẩy cơ thể Ước Tố đến chiếc gương to trong phòng.
"Phía dưới cũng cởi ra đi."
Phía dưới chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót tứ giác cùng dây vớ trong suốt, Ước Tố mãn nhãn cảm thấy thẹn mà cúi đầu: "Không."
"Cô không phải nói tôi tối hôm qua uống say sao?" Hắn kề sát cổ, hơi thở quanh quẩn bên tai cô, "Tôi hiện tại không có say, nhìn cho rõ, tôi chơi đùa bầu ngực cô như thế nào."
Ước Tố không khống chế được mà ngẩng đầu, vừa ngẩng lên đã thấy nhũ hoa phấn hồng bị nhào nặn trong tay người đàn ông, cô xấu hổ cúi đầu, bên tai nóng lên, như là sắp bốc lửa đến nơi.
"Ngài cùng ta ra ngoài, chính là để khi dễ ta."
Ước Tố vừa gấp vừa thẹn, lại không dám lớn tiếng nói chuyện, giọng nói mềm mại ướt át giống như con mèo nhỏ, càng kích thích lửa dục trong lòng đàn ông, ngón tay hắn trực tiếp xuyên qua tất chân và nội y xoa bóp hoa tâm ướt át, gãi gãi hoa đế mẫn cảm, Ước Tố muốn đẩy hắn, lại bị hắn lưu loát vặn ngược đôi tay ra sau lưng, khảo chiếc còng trầm nặng vào tay cô, cô kinh ngạc nhìn về phía Triệu Hựu Sâm, có thứ gì đó gắng gượng đập vào bàn tay mềm nhỏ của cô.
Thứ đồ đó cách lớp quần, đã dựng lều nhỏ lên cao, Ước Tố biết rõ đó là cái gì, người đàn ông nắm lấy bàn tay nhỏ đã bị còng, thanh âm trầm thấp nói: "Đúng là định khi dễ cô đấy, hắn muốn cô."
"Ngài buông ta ra, ta không phải phạm nhân..."
Ước Tố đột nhiên nhìn lên bản thân trong gương, cặp nhũ tròn trịa trắng nõn, dưới thân chỉ mặc mỗi chiếc tất chân và nội y, trên chân còn đeo một đôi giày cao gót sơn màu xanh lục. Cô như vậy khiến bản thân tự cảm thấy dâm đãng nói không nên lời, dâm đãng... Cô bị cái từ này làm hoảng sợ, trơ mắt nhìn người đàn ông nâng hai đùi lên, bế mình đối gương giống như tư thế xi tiểu đứa trẻ con, hắn đem Ước Tố đang ở tư thế này đặt lên ghế mây, cặp đùi treo trên tay vịn ghế, hai tay bị trói buộc khiến tuyết nhũ dựng thẳng, người đàn ông ngồi xổm xuống trước người cô, không chút do dự cởi hết nội y cùng tất chân ra ngoài.
Thấy tất cùng quần lót vắt vẻo trên mắt cá chân, cô cảm giác thẹn sắp khóc đến nơi.
Cự vật của đàn ông được phóng thích, hắn cúi người, dương v*t thô to xoa xoa hoa môi mềm mại, phòng thử đồ chật hẹp tối tăm, đã phóng đại hết thảy cảnh sắc tình trần trụi, hắn quần áo chỉnh tề, chỉ duy nhất thứ đồ từ trên cao hắn dùng kia tùy ý chà đạp nơi mềm mại của Ước Tố, cô liếc nhìn đám lông mu thưa thớt bị hắn dùng dương v*t khai phá, hắn lần này không hề hướng vào trong, chỉ không ngừng dùng côn th*t cọ cọ bên ngoài miệng, Ước Tố cảm giác hạ bộ đang dần dần ướt đi...
Hắn một tay nắm nhũ hoa, thanh âm trầm thấp nói: "Cô xem, nó rất nhớ cô."