Chương 47
Liễu Vân Yên sau khi nhìn thấy con ngốc của Hàn gia cái thì cả người đều không tốt, kiếp trước hình ảnh nàng ở Hàn gia bị cầm tù lại một lần mà ở trong đầu thoáng hiện, trong mắt toàn là sợ hãi: "Không.. không, ta đã trọng sinh, hết thảy đều sẽ khác đi."
Nghĩ như vậy, nỗi sợ hãi trong lòng cũng chậm rãi bị ấn xuống, chỉ là vừa nhấc đầu nhìn đến một mạt xanh biếc ở trước nàng thì nháy mắt xương cốt toàn thân đều chạm nhau vang lên khanh khách, theo bản năng lui về phía sau, muốn chạy trốn. Trong đầu toàn là hình ảnh ở kiếp trước nàng bị roi mây màu xanh biếc quất quá thảm, cho dù nàng như thế nào đau khổ thì con ngốc kia đều không có..
"Ngươi làm gì?" Liễu Thường Mân đứng ở phía sau đã sớm phát hiện Liễu Vân Yên khác thường, khi nàng ta dẫm trúng nàng thì nàng nhéo nàng ta một cái, quả nhiên cùng con mẹ tiện nhân của nàng giống nhau như đúc, lông còn chưa mọc mà thấy nam nhân liền biết chân mềm.
"A.." Liễu Vân Yên không khỏi ăn đau ra tiếng, một tay che lại bên hông, người cũng lập tức thanh tỉnh không ít.
Liễu Thường Mân xem xét liếc nhìn nam tử một cái, sau liếc Liễu Vân Yên cười nhạt nói: "Tỷ tỷ ta khuyên ngươi một câu, đi rửa đôi mắt đi để thấy rõ ràng chính mình là cái thứ gì, lại động tâm tư, có vài người ngươi tưởng đều không thể tưởng."
Cơn đau làm Liễu Vân Yên chậm rãi khôi phục bình tĩnh, nàng liếc nhìn Liễu Thường Mân, cũng không có phản ứng, nhẹ nhàng thở dài hai hơi, minh bạch rất nhiều chuyện đã thoát ly quỹ đạo, mà ký ức kiếp trước của nàng xem ra là đã không chuẩn, bất quá cũng may một ít cơ duyên vẫn là thật.
Hiện tại thứ nàng muốn biết nhất là con ngốc kia rốt cuộc có phải giống kiếp trước hay không, cũng đến từ hiện thế?
Ân Trăn đã sớm phát hiện có người nhìn chằm chằm hắn, đó là một con bé buộc hai bím tóc nên hắn cũng liền không để ý lắm, rốt cuộc những ánh mắt như vậy từ nhỏ đến lớn hắn đều đã quen, chỉ là ánh mắt của nàng làm hắn có chút không thoải mái.
Khi vị Luyện Khí kỳ tu sĩ cuối cùng tiến vào bí cảnh sau, cửa khẩu bị xé mở liền chậm rãi khép kín, không lâu liền lại khôi phục thành bộ dáng như trước.
Người dẫn đầu Vô Cực Tông là đệ tử nhỏ nhất của Vô Vọng đạo quân - Băng Ngô chân nhân, một phi vũ váy màu bạc phết đất làm tướng mạo vốn bất phàm của nàng càng tựa tiên tử Nguyệt Cung. Bí cảnh khép kín, nàng không biết kiêng dè mà nhìn chằm chằm Mộc Nghiêu đánh giá hồi lâu, lúc sau mới tiến lên phía trước: "Băng Ngô chúc mừng Phượng Minh chân nhân nâng cao một bước."
Ba mươi năm trước, hắn ở Đông Châu bị thương đã là Kim Đan sơ kỳ đỉnh tu vi, rồi sau đó tuy ở Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan nằm ba mươi năm, nhưng hiện tại đã là Kim Đan hậu kỳ. Vị trí đầu tiên của bảng bách niên của Thương Uyên Giới sẽ không thay đổi.
"Đa tạ" Phượng tê ngô đồng, cái này đạo hào thực sự có ý tứ, trên mặt Mộc Nghiêu là cười nhạt, tựa như thăm hỏi hỏi: "Từ Minh chân quân của quý tông gần nhất có khỏe không?"
Nhắc tới Từ Minh chân quân, ý cười trên mặt Băng Ngô chân nhân liền giảm vài phần: "Đa tạ Phượng Minh chân nhân nhớ, đại sư huynh của ta rất khoẻ" Ngày ngày chịu trùy tâm chi khổ sao có thể khoẻ được? Nhưng lại có thể trách ai được, là Thượng Quan Hoằng Yên của Thiên Diễn Tông tuyệt tình sao? Không hẳn vậy đi.
Nghĩ vậy Băng Ngô chân nhân liền không có tâm tư ở lại, chắp tay từ biệt, bước chậm rời đi. Nàng cùng Hoằng Yên chân nhân tuy không phải đồng kỳ tu sĩ nhưng lại cùng thuộc tính linh căn.
Mười năm trước nàng tám mươi hai tuổi mới ngưng kết Kim Đan, tuổi này được như vậy tu vi đã xem như xuất sắc, nhưng nàng biết nàng còn kém xa. Thượng Quan Hoằng Yên năm mươi tám tuổi thành tựu Kim Đan, vốn là một thế hệ thiên kiêu, nhưng lại bị vây tình kiếp trăm năm, tu vi không được tiến thêm, hiện giờ tự hủy đạo thống, vậy giờ nên trách ai?
Hàn Mục Vi hoãn hoãn: "Cảm ơn ngươi, Bồ Bồ" Vừa nãy nếu không phải Tiểu Thiên Bồ buộc lại nàng, lại giúp nàng nhiễu loạn rắn đen chỉ sợ hiện tại nàng đã sớm đi tắc kẽ răng cho con rắn đó.
Hàn Mục Vi duỗi tay đi sờ lá cây của nó, trong lòng ấm áp: "Có ngươi thật tốt" Tại đáy hồ âm u này cho dù tâm nàng rộng thoáng, người lại lạc quan dũng cảm, nếu không có Tiểu Thiên Bồ làm bạn, nàng hẳn là cũng là sẽ sợ đi?
"Ta ta.. sau khi thành niên sẽ lợi hại hơn" Vi Vi Nhi làm gì đột nhiên nói lời tâm tình như vậy, tuy rằng nó thích nghe: "Đến lúc đó đừng nói loại bò sát bất nhập lưu này, liền tính là lão tổ tông của nó là băng giao long thì ta đều có thể xé sống xé, lột da, trừu hồn nó."
Đáng tiếc hiện tại nó còn ở hoa kỳ thứ tám, nên còn phải dùng sấm đánh tiêu mộc cùng vạn năm linh nhũ. Sau khi kết cộng sinh khế ước thì hoa kỳ của Thiên Bồ liền sẽ theo tu vi của cộng sinh chủ nhân tăng trưởng mà vào triển, khi Vi Vi Nhi kết anh thì hoa kỳ lần này của nó cũng không sai biệt lắm nên kết thúc.
"Được, chúng ta cùng nhau chậm rãi trưởng thành.. khụ khụ" Đây là điển hình cho chút ánh mặt trời liền xán lạn, Hàn Mục Vi hoãn lại, liền gọi Long Chiến Kích, ở trên người nó gõ nhẹ hai cái: "Hợp tác vui sướng."
"Ong ong" Long Chiến Kích ở trong tay Hàn Mục Vi đánh hai cái đáp lại.
Tiểu Thiên Bồ lúc này xán lạn xong rồi: "Vi Vi Nhi, ngươi điều tức đi, rắn đen tuy chết nhưng khí vị của nó còn, nơi này tạm thời xem như an toàn."
"Được" Hàn Mục Vi lấy ra hai khối linh thạch nắm trong tay, nhắm hai mắt bắt đầu vận chuyển linh lực, dây đằng của Tiểu Thiên Bồ chậm rãi giãn ra, đem nàng bao bọc lấy, đáy hồ lại khôi phục yên tĩnh.
Liễu Vân Yên bị truyền tống đến bí cảnh, nhìn cảnh trí quen thuộc ở trước mắt, bất an trong lòng cũng chậm rãi bình ổn, quả nhiên ông trời vẫn là chiếu cố nàng. Để không gây chú ý, nàng cũng không dám ngự kiếm, ở trên đùi chụp hai trương chạy nhanh phù liền một đường hướng tới phía đông chạy như điên.
Một canh giờ sau, hao phí bốn trương chạy nhanh phù, nàng rốt cuộc thấy sườn núi nhỏ quen thuộc trong trí nhớ: "Trên sườn núi có tam cây rũ dệt liễu, chính là nó."
Bò lên trên trực tiếp dùng tay đi túm rũ dệt liễu cao nửa người. Kiếp trước nàng nhờ có được một gốc cây vạn năm tụ linh thảo mà bị Hồng Hiểu Quân của Vạn Quỷ Môn theo dõi một đường đuổi giết đến tận đây, trong lúc vô tình rút lấy viên rũ dệt liễu, sau đã bị hút vào một cái sơn động.
Chẳng những tránh được một kiếp, ở nơi đó nàng còn có được Tiểu Hôi Hôi, đồng bọn tốt nhất của nàng ở kiếp trước, cũng là bàn tay vàng thứ hai chỉ sau linh thực không gian. Quả nhiên khi cây rũ dệt liễu bị nhổ thì Liễu Vân Yên biến mất.
Thân ở đáy hồ Hàn Mục Vi dẫn đường linh lực ở trong cơ thể vận chuyển hai cái đại chu thiên, có ngọc sắc linh lực cùng Thiên Bồ tương trợ, thương trên người cũng tốt hơn phân nửa, thu công mở mắt: "Bồ Bồ, chúng ta đem con rắn xử lý đi, sau đó vào ổ của nó."
"Được" Tiểu Thiên Bồ thu hồi bồ đằng, biến ảo thành nhân ngồi ở trên vai của Hàn Mục Vi: "Trên người con rắn có một tia huyết mạch của băng giao mãng, đáng tiếc máu của nó dùng không được, bằng không mang về cho cha ngươi vẽ bùa rất tốt."
"Chúng ta tồn tại là tốt rồi" Cái khác so với sống chết ở trước mắt căn bản bất chấp, Hàn Mục Vi đứng dậy bơi tới xác con rắn cách nàng mười mấy trượng, nhìn mấy cái lỗ trên người nó trong lòng vẫn có chút sợ hãi: "Da rắn này hẳn là phế đi, không biết nó có yêu đan không?" Yêu thú ngưng kết yêu đan thực không dễ, con rắn này hẳn không phải miệng cọp gan thỏ đi?
"Cái này không được" Tiểu Thiên Bồ nhảy tới đầu rắn, thấy Hàn Mục Vi lấy ra chủy thủ lập tức xua tay: "Sử dụng Long Chiến Kích đi, da rắn này cứng lắm, dao bình thường khó mà cắt được."
"Cứng lắm sao?" Lúc nàng dùng Long Chiến Kích đáng nó thì không cảm thấy gì, thử dùng chủy thủ đâm con rắn thử, liền nói hoa ngân đều không có: "Xem ra Tàng Bảo Các của tông môn sụp là có đạo lý" Thu hồi chủy thủ, gọi ra Long Chiến Kích, thần niệm vừa động, Long Chiến Kích chả khác gì chọc đậu hủ mà ở trên thân rẳn bổ ra cái động.
Tay phải Hàn Mục Vi nắm Long Chiến Kích lôi kéo, đầu rắn đã bị chia làm hai, Tiểu Thiên Bồ ở một bên nhìn thoáng qua, liền đằng chi từ huyết nhục cuốn ra một Châu Tử màu trắng to bằng móng tay: "Còn được, coi như không uổng công."
"Cái này chính là yêu đan? Cũng quá nhỏ" Nàng còn tưởng nó sẽ to bằng nắm tay của trẻ con, Hàn Mục Vi nhận lấy, thói quen mà dùng hai ngón tay nhéo nó: "Chậc chậc chậc, ta vừa mới thiếu chút nữa liền táng thân trong bụng rắn."
Đem yêu đan thu lên, lại mổ ra bụng lấy gan, Hàn Mục Vi bắt đầu xem xét quanh thân: "Bồ Bồ, chúng ta đi ổ nó không" Con rắn này bị các nàng làm thịt, ổ rắn khẳng định không thể bỏ lỡ.
Tiểu Thiên Bồ hóa thành bồ đằng vòng vào cổ của Hàn Mục Vi: "Phía trước, chỗ đó con rắn này đột nhiên toát ra, nơi đó khẳng định có vấn đề" Rõ ràng lúc trước nó xem xét đáy hồ này không có người sống, như thế nào lại đột nhiên có con rắn lớn như vậy toát ra tới?
Hàn Mục Vi ngược dòng bơi lội, chậm rãi tới gần vị trí Tiểu Thiên Bồ chỉ: "Là nơi này sao?" Đáy hồ đều là nham thạch, liền cỏ dại đều không có, nham thạch trơn bóng, sờ thấy trơn, gập lên ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ, không có gì bất thường.
"Đúng vậy, chính là nơi này" Tiểu Thiên Bồ thực xác định con rắn từ này toát ra, nó có hồn, cảm giác không sai.
Tới tới lui lui đem nơi này hơn hai mươi mét vuông xem xét bảy, tám lần, Hàn Mục Vi cũng không phát hiện có cái gì không đúng, nhưng thật ra chính mình càng ngày càng bực bội. Thở phào một hơi, nàng dứt khoát ngồi xuống bình phục nỗi lòng, bắt đầu điều tức.
Vận chuyển 《Thuần Nguyên Quyết》, vừa tu luyện ba canh giờ Hàn Mục Vi liền cảm giác không đúng rồi, lại cẩn thận thể hội một phen, xác định không sai, liền thu công: "Bồ Bồ, nhiệt độ ở đây không đúng, nước ở bên phải rõ ràng thấp hơn so với bên trái."
"Chính xác" Tiểu Thiên Bồ đem bồ đằng duỗi tới bên phải: "Con rắn kia có huyết mạch của băng giao mãng, khẳng định thích lạnh."
Hàn Mục Vi đứng dậy đi qua bên phải, đi vào vách tường nham thạch, sờ sờ, vẫn là giống nhau, thử đưa linh lực vào: "Di.." Linh lực vừa vào nguyên bản rắn chắc nham thạch cứng rắn liền biến thành một tầng lá chắn hơi mỏng, dùng tay chọc chọc, không có gì trở ngại.
Nhấc chân đi vào, trước mắt biến đổi, không còn là đáy hồ không có một ngọn cỏ mà là một chỗ sơn động cực kỳ ẩm thấp rét lạnh, trên đỉnh che kín ánh huỳnh quang thạch. Hàn Mục Vi nắm chặt Long Chiến Kích, hít hít cái mũi: "Hình như có mùi hương."
"Nơi này không có người sống" Tuy rằng ra con rắn là ngoài ý muốn nhưng Tiểu Thiên Bồ vẫn tự tin như cũ: "Đi qua bên trái, mùi hương là từ bên trái bay tới."
Tâm niệm vừa động, kim hoàng sắc đuôi cá liền biến mất, Hàn Mục Vi khôi phục bộ dáng cũ liền chậm rãi đi qua bên trái của sơn động, rũ mắt nhìn hoạt ngân trên mặt đất, này hẳn là khi con rắn bơi lội lưu lại.
Càng đi vào sâu trong sơn động càng lạnh, ngay cả vách đá đều dần dần phủ lên lớp băng, mùi hương cũng càng ngày càng nồng đậm. Đi không sai biệt lắm nửa canh giờ, Hàn Mục Vi rốt cuộc tới chỗ cuối, quẹo qua một chỗ quẹo: "Oa ác."
Lọt vào trong tầm mắt chính là một động băng thiên nhiên, không sai biệt lắm có bảy tám chục mét vuông, cao tới mười trượng, giữa băng oánh huyệt động có một cái ao rộng mười mét vuông, xem hình dạng hẳn là không có nhân công tạo hình, nước trong ao chẳng những không có kết bang mà còn mạo từng đợt từng đợt sương trắng.
Một cây nhỏ màu xám lớn lên trung tâm, trên cây có bảy trái cây to bằng nắm tay của trẻ con, mùi hương phỏng chừng chính là từ trái cây phát ra.
"Là ngọc cốt băng cơ quả" Tiểu Thiên Bồ lúc nãy cảm thấy mùi hương có chút quen thuộc, không nghĩ tới thật đúng là thứ này: "Vi Vi Nhi, có bảy viên trái cây này khi ngươi tu luyện 《 Kim Cương Ngọc Cốt Quyết 》 cho đến Đại Thừa đều không cần tìm kiếm linh dược khác để rèn thể, chúng ta mau hái hết chúng nó đi."
Hàn Mục Vi nghe vậy tất nhiên là vui vẻ, bất quá qua chuyện của con rắn mà hiện tại nàng cũng không dám đại ý, chậm rãi đi tới bên suối: "Dùng tay có thể trực tiếp hái đúng không?"
"Để ta" Một sợi dây đằng của Tiểu Thiên Bồ bay qua, bảy viên ngọc cốt băng cơ quả đã bị phân biệt bỏ vào bảy cái hộp ngọc, phong ấn hảo, dùng đằng chi đưa cho Hàn Mục Vi: "Gốc cây này chúng ta đem nó mang về Thiên Diễn Tông bán cho Vị Hành, hắn khẳng định sẽ mua" Đừng nhìn gốc ngọc cốt băng cơ này quá xấu, nó đúng là tiên thụ, Vị Hành mua trồng nó ở bí địa, đây đều là nội tình.
"Ta cất hai viên là được, còn lại ngươi giữ" Hàn Mục Vi lại lấy ra một cái cực phẩm hộp ngọc, tuy rằng không biết sư thúc có mua không, nhưng để một cái cây lẻ loi lớn lên ở địa phương hoang tàn vắng vẻ này nàng thật sự không đành lòng: "Bồ Bồ, thu nó đi" Không biết sư thúc sẽ ra nhiều ít linh thạch để mua cây này nhỉ? Nhưng có thể đoán trước khẳng định không thấp.
Tiểu Thiên Bồ phong ấn cây ngọc cốt băng cơ, thấy Hàn Mục Vi bắt đầu đi xung quanh cái ao này, liền đem cây thu vào không gian của nó: "Nơi này có thể mọc ra ngọc cốt băng cơ thụ, đáy ao khẳng định có băng linh châu, chúng ta đi xuống nhìn xem."
Hàn Mục Vi không dám đại ý, ngồi xổm xuống vươn một ngón tay thật cẩn thận mà chạm vào sương trắng: "Ti.." Chỉ là vừa mới chạm vào, ngón tay nàng đã bò đầy băng: "Bồ Bồ, ao này chỉ sợ chúng ta không thể xuống được."
"Đây là Băng Cực Hàn linh tuyền" Tiểu Thiên Bồ nhìn băng trên ngón tay của Hàn Mục Vi, không phục mà xoa eo nhỏ, dẩu cái miệng nhỏ nói: "Lấy cực phẩm ngọc hồ ra đi, chúng ta đem linh tuyền hút khô" Nếu tới, liền không có đạo lý không quét quang.
"Chỉ có hơn chứ không kém nha" Hàn Mục Vi lắc lắc tay lấy ra hai cái cực phẩm ngọc hồ đưa cho nàng: "Bồ Bồ, tận lực là được, có thể mang đi vậy thuyết minh nó cùng chúng ta có duyên, không thể mang đi, chúng ta cũng không cần đòi hỏi quá đáng" Dù sao có bảy viên trái cây kia, hành trình bí cảnh lần này của nàng xem như viên mãn.
"Ta thử xem" Tiểu Thiên Bồ bắt được ngọc hồ cũng không có trực tiếp dùng nó đựng nước, mà là trước tiên ở ngọc hồ bày vài đạo kết ấn, mới bắt đầu thi khống thủy quyết. Băng Cực Hàn linh tuyền thủy này vừa vào ngọc hồ, toàn bộ ngọc hồ lập tức che kín băng, tiếp theo chính là "răng rắc" một tiếng, ngọc hồ nứt ra.
Một lần không thành, Tiểu Thiên Bồ lại lấy ra một cái ngọc hồ khác, nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, mới bắt đầu ở ngọc hồ thắt ấn, tiếp theo lại bắt đầu dẫn hàn linh tuyền thủy vào, lần này ngọc hồ không có kết băng, Hàn Mục Vi thấy thế lòng tràn đầy vui mừng, chỉ là mới vừa vui mừng không được một hồi thì ngọc hồ lại bắt đầu kết băng, đi theo ngọc hồ liền nứt ra.
Thất bại hai lần, Tiểu Thiên Bồ có kinh nghiệm nên lần thứ ba lại đến, ngọc hồ chỉ đựng một nửa, lần này thành công, ngọc hồ cũng không lại nứt.
Mất gần hai cái canh giờ Hàn Mục Vi cùng Tiểu Thiên Bồ mới hợp lực đem Băng Cực Hàn linh tuyền dọn sạch, nhìn thấy viên Châu Tử được khảm ở đáy ao nàng nuốt nuốt nước miếng: "Đây là băng linh châu?"
"Ừ" Tiểu Thiên Bồ nhíu chặt mày nhỏ: "Con rắn kia nếu có thể nuốt viên băng linh châu này phỏng chừng còn có khả năng phản tổ, đáng tiếc nó tạm thời nuốt không được hạt châu này nên chỉ có thể trước thủ cây ngọc cốt băng cơ chờ trái cây thành thục."
"Xem ra chúng ta vẫn là thực may mắn" Nếu con rắn ăn ngọc cốt băng cơ quả, hẳn là không dễ đối phó như vậy, Hàn Mục Vi dùng Long Chiến Kích chọc chọc viên băng linh châu, nào ngờ viên băng linh châu thế nhưng chính mình bay ra: "Này.. đây là muốn chạy trốn sao?" Nhưng cho dù nó muốn chạy trốn, nàng cũng không dám dùng tay đi bắt.
Băng linh châu phát ra oánh bạch quang, cũng không có ý chạy trốn, mà là vây quanh Hàn Mục Vi vài vòng, sau đột nhiên bay vào khe lõm trên đầu Long Chiến Kích. Băng linh châu vừa vào khe lõm, cả người Hàn Mục Vi đều phủ lên một tầng băng sương: "Ti.."
"Ong.." Long Chiến Kích dường như tức giận mà đem băng linh châu quăng ra ngoài. Hàn Mục Vi mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, băng linh châu lại mặt dày mày dạn mà chạy vào khe lõm, nhưng Long Chiến Kích chính là chướng mắt nó.
"Bồ Bồ, đây là tình huống như thế nào?" Băng sương trên người Hàn Mục Vi mới vừa mất, lại nhân băng linh châu chạy vào khe lõm của Long Chiến Kích mà lập tức lại phủ lên, tới tới lui lui vài lần, hàm răng trên dưới đánh run rẩy: "Ti ti.."
"Băng linh châu muốn cùng Long Chiến Kích dung hợp thành nhất thể, nhưng Long Chiến Kích không thích nó" Tiểu Thiên Bồ cũng trợn tròn mắt, còn có linh châu không biết xấu hổ như vậy ư, không nhìn thấy Long Chiến Kích tràn ngập tràn đầy cự tuyệt sao?
"Băng linh châu đều chướng mắt?" Hàn Mục Vi xoắn cổ bị cứng đờ, chậm rãi nhìn một bên, chỉ thấy băng linh châu con ở trên người Long Chiến Kích, nháy mắt cảm thấy chính mình gánh nặng đường xa: "Ti ti.."
Tiểu Thiên Bồ thấy Long Chiến Kích thật sự không thích băng linh châu, cho nên không tính toán lại miễn cưỡng, trong tay đánh kết ấn, từng đạo phong ấn lập tức bay về phía băng linh châu còn chết quấn lấy Long Chiến Kích, lập tức băng linh châu giống như không có linh mà bị Tiểu Thiên Bồ cuốn trở về, thu vào hộp ngọc.
Long Chiến Kích thấy thế lập tức trở lại bên người Hàn Mục Vi, tay phải cứng đờ của Hàn Mục Vi nắm lấy Long Chiến Kích: "Long chiến a.. ti, về sau nếu ngươi coi trọng ai, thì chính ngươi phải tự nỗ lực mới được, tỷ tỷ tận lực hiệp trợ là được."
Tiểu Thiên Bồ nghe vậy chớp một đôi mắt to, nhìn nhìn khe lõm kia của Long Chiến Kích, không cấm nhăn mày.
Nghĩ như vậy, nỗi sợ hãi trong lòng cũng chậm rãi bị ấn xuống, chỉ là vừa nhấc đầu nhìn đến một mạt xanh biếc ở trước nàng thì nháy mắt xương cốt toàn thân đều chạm nhau vang lên khanh khách, theo bản năng lui về phía sau, muốn chạy trốn. Trong đầu toàn là hình ảnh ở kiếp trước nàng bị roi mây màu xanh biếc quất quá thảm, cho dù nàng như thế nào đau khổ thì con ngốc kia đều không có..
"Ngươi làm gì?" Liễu Thường Mân đứng ở phía sau đã sớm phát hiện Liễu Vân Yên khác thường, khi nàng ta dẫm trúng nàng thì nàng nhéo nàng ta một cái, quả nhiên cùng con mẹ tiện nhân của nàng giống nhau như đúc, lông còn chưa mọc mà thấy nam nhân liền biết chân mềm.
"A.." Liễu Vân Yên không khỏi ăn đau ra tiếng, một tay che lại bên hông, người cũng lập tức thanh tỉnh không ít.
Liễu Thường Mân xem xét liếc nhìn nam tử một cái, sau liếc Liễu Vân Yên cười nhạt nói: "Tỷ tỷ ta khuyên ngươi một câu, đi rửa đôi mắt đi để thấy rõ ràng chính mình là cái thứ gì, lại động tâm tư, có vài người ngươi tưởng đều không thể tưởng."
Cơn đau làm Liễu Vân Yên chậm rãi khôi phục bình tĩnh, nàng liếc nhìn Liễu Thường Mân, cũng không có phản ứng, nhẹ nhàng thở dài hai hơi, minh bạch rất nhiều chuyện đã thoát ly quỹ đạo, mà ký ức kiếp trước của nàng xem ra là đã không chuẩn, bất quá cũng may một ít cơ duyên vẫn là thật.
Hiện tại thứ nàng muốn biết nhất là con ngốc kia rốt cuộc có phải giống kiếp trước hay không, cũng đến từ hiện thế?
Ân Trăn đã sớm phát hiện có người nhìn chằm chằm hắn, đó là một con bé buộc hai bím tóc nên hắn cũng liền không để ý lắm, rốt cuộc những ánh mắt như vậy từ nhỏ đến lớn hắn đều đã quen, chỉ là ánh mắt của nàng làm hắn có chút không thoải mái.
Khi vị Luyện Khí kỳ tu sĩ cuối cùng tiến vào bí cảnh sau, cửa khẩu bị xé mở liền chậm rãi khép kín, không lâu liền lại khôi phục thành bộ dáng như trước.
Người dẫn đầu Vô Cực Tông là đệ tử nhỏ nhất của Vô Vọng đạo quân - Băng Ngô chân nhân, một phi vũ váy màu bạc phết đất làm tướng mạo vốn bất phàm của nàng càng tựa tiên tử Nguyệt Cung. Bí cảnh khép kín, nàng không biết kiêng dè mà nhìn chằm chằm Mộc Nghiêu đánh giá hồi lâu, lúc sau mới tiến lên phía trước: "Băng Ngô chúc mừng Phượng Minh chân nhân nâng cao một bước."
Ba mươi năm trước, hắn ở Đông Châu bị thương đã là Kim Đan sơ kỳ đỉnh tu vi, rồi sau đó tuy ở Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan nằm ba mươi năm, nhưng hiện tại đã là Kim Đan hậu kỳ. Vị trí đầu tiên của bảng bách niên của Thương Uyên Giới sẽ không thay đổi.
"Đa tạ" Phượng tê ngô đồng, cái này đạo hào thực sự có ý tứ, trên mặt Mộc Nghiêu là cười nhạt, tựa như thăm hỏi hỏi: "Từ Minh chân quân của quý tông gần nhất có khỏe không?"
Nhắc tới Từ Minh chân quân, ý cười trên mặt Băng Ngô chân nhân liền giảm vài phần: "Đa tạ Phượng Minh chân nhân nhớ, đại sư huynh của ta rất khoẻ" Ngày ngày chịu trùy tâm chi khổ sao có thể khoẻ được? Nhưng lại có thể trách ai được, là Thượng Quan Hoằng Yên của Thiên Diễn Tông tuyệt tình sao? Không hẳn vậy đi.
Nghĩ vậy Băng Ngô chân nhân liền không có tâm tư ở lại, chắp tay từ biệt, bước chậm rời đi. Nàng cùng Hoằng Yên chân nhân tuy không phải đồng kỳ tu sĩ nhưng lại cùng thuộc tính linh căn.
Mười năm trước nàng tám mươi hai tuổi mới ngưng kết Kim Đan, tuổi này được như vậy tu vi đã xem như xuất sắc, nhưng nàng biết nàng còn kém xa. Thượng Quan Hoằng Yên năm mươi tám tuổi thành tựu Kim Đan, vốn là một thế hệ thiên kiêu, nhưng lại bị vây tình kiếp trăm năm, tu vi không được tiến thêm, hiện giờ tự hủy đạo thống, vậy giờ nên trách ai?
Hàn Mục Vi hoãn hoãn: "Cảm ơn ngươi, Bồ Bồ" Vừa nãy nếu không phải Tiểu Thiên Bồ buộc lại nàng, lại giúp nàng nhiễu loạn rắn đen chỉ sợ hiện tại nàng đã sớm đi tắc kẽ răng cho con rắn đó.
Hàn Mục Vi duỗi tay đi sờ lá cây của nó, trong lòng ấm áp: "Có ngươi thật tốt" Tại đáy hồ âm u này cho dù tâm nàng rộng thoáng, người lại lạc quan dũng cảm, nếu không có Tiểu Thiên Bồ làm bạn, nàng hẳn là cũng là sẽ sợ đi?
"Ta ta.. sau khi thành niên sẽ lợi hại hơn" Vi Vi Nhi làm gì đột nhiên nói lời tâm tình như vậy, tuy rằng nó thích nghe: "Đến lúc đó đừng nói loại bò sát bất nhập lưu này, liền tính là lão tổ tông của nó là băng giao long thì ta đều có thể xé sống xé, lột da, trừu hồn nó."
Đáng tiếc hiện tại nó còn ở hoa kỳ thứ tám, nên còn phải dùng sấm đánh tiêu mộc cùng vạn năm linh nhũ. Sau khi kết cộng sinh khế ước thì hoa kỳ của Thiên Bồ liền sẽ theo tu vi của cộng sinh chủ nhân tăng trưởng mà vào triển, khi Vi Vi Nhi kết anh thì hoa kỳ lần này của nó cũng không sai biệt lắm nên kết thúc.
"Được, chúng ta cùng nhau chậm rãi trưởng thành.. khụ khụ" Đây là điển hình cho chút ánh mặt trời liền xán lạn, Hàn Mục Vi hoãn lại, liền gọi Long Chiến Kích, ở trên người nó gõ nhẹ hai cái: "Hợp tác vui sướng."
"Ong ong" Long Chiến Kích ở trong tay Hàn Mục Vi đánh hai cái đáp lại.
Tiểu Thiên Bồ lúc này xán lạn xong rồi: "Vi Vi Nhi, ngươi điều tức đi, rắn đen tuy chết nhưng khí vị của nó còn, nơi này tạm thời xem như an toàn."
"Được" Hàn Mục Vi lấy ra hai khối linh thạch nắm trong tay, nhắm hai mắt bắt đầu vận chuyển linh lực, dây đằng của Tiểu Thiên Bồ chậm rãi giãn ra, đem nàng bao bọc lấy, đáy hồ lại khôi phục yên tĩnh.
Liễu Vân Yên bị truyền tống đến bí cảnh, nhìn cảnh trí quen thuộc ở trước mắt, bất an trong lòng cũng chậm rãi bình ổn, quả nhiên ông trời vẫn là chiếu cố nàng. Để không gây chú ý, nàng cũng không dám ngự kiếm, ở trên đùi chụp hai trương chạy nhanh phù liền một đường hướng tới phía đông chạy như điên.
Một canh giờ sau, hao phí bốn trương chạy nhanh phù, nàng rốt cuộc thấy sườn núi nhỏ quen thuộc trong trí nhớ: "Trên sườn núi có tam cây rũ dệt liễu, chính là nó."
Bò lên trên trực tiếp dùng tay đi túm rũ dệt liễu cao nửa người. Kiếp trước nàng nhờ có được một gốc cây vạn năm tụ linh thảo mà bị Hồng Hiểu Quân của Vạn Quỷ Môn theo dõi một đường đuổi giết đến tận đây, trong lúc vô tình rút lấy viên rũ dệt liễu, sau đã bị hút vào một cái sơn động.
Chẳng những tránh được một kiếp, ở nơi đó nàng còn có được Tiểu Hôi Hôi, đồng bọn tốt nhất của nàng ở kiếp trước, cũng là bàn tay vàng thứ hai chỉ sau linh thực không gian. Quả nhiên khi cây rũ dệt liễu bị nhổ thì Liễu Vân Yên biến mất.
Thân ở đáy hồ Hàn Mục Vi dẫn đường linh lực ở trong cơ thể vận chuyển hai cái đại chu thiên, có ngọc sắc linh lực cùng Thiên Bồ tương trợ, thương trên người cũng tốt hơn phân nửa, thu công mở mắt: "Bồ Bồ, chúng ta đem con rắn xử lý đi, sau đó vào ổ của nó."
"Được" Tiểu Thiên Bồ thu hồi bồ đằng, biến ảo thành nhân ngồi ở trên vai của Hàn Mục Vi: "Trên người con rắn có một tia huyết mạch của băng giao mãng, đáng tiếc máu của nó dùng không được, bằng không mang về cho cha ngươi vẽ bùa rất tốt."
"Chúng ta tồn tại là tốt rồi" Cái khác so với sống chết ở trước mắt căn bản bất chấp, Hàn Mục Vi đứng dậy bơi tới xác con rắn cách nàng mười mấy trượng, nhìn mấy cái lỗ trên người nó trong lòng vẫn có chút sợ hãi: "Da rắn này hẳn là phế đi, không biết nó có yêu đan không?" Yêu thú ngưng kết yêu đan thực không dễ, con rắn này hẳn không phải miệng cọp gan thỏ đi?
"Cái này không được" Tiểu Thiên Bồ nhảy tới đầu rắn, thấy Hàn Mục Vi lấy ra chủy thủ lập tức xua tay: "Sử dụng Long Chiến Kích đi, da rắn này cứng lắm, dao bình thường khó mà cắt được."
"Cứng lắm sao?" Lúc nàng dùng Long Chiến Kích đáng nó thì không cảm thấy gì, thử dùng chủy thủ đâm con rắn thử, liền nói hoa ngân đều không có: "Xem ra Tàng Bảo Các của tông môn sụp là có đạo lý" Thu hồi chủy thủ, gọi ra Long Chiến Kích, thần niệm vừa động, Long Chiến Kích chả khác gì chọc đậu hủ mà ở trên thân rẳn bổ ra cái động.
Tay phải Hàn Mục Vi nắm Long Chiến Kích lôi kéo, đầu rắn đã bị chia làm hai, Tiểu Thiên Bồ ở một bên nhìn thoáng qua, liền đằng chi từ huyết nhục cuốn ra một Châu Tử màu trắng to bằng móng tay: "Còn được, coi như không uổng công."
"Cái này chính là yêu đan? Cũng quá nhỏ" Nàng còn tưởng nó sẽ to bằng nắm tay của trẻ con, Hàn Mục Vi nhận lấy, thói quen mà dùng hai ngón tay nhéo nó: "Chậc chậc chậc, ta vừa mới thiếu chút nữa liền táng thân trong bụng rắn."
Đem yêu đan thu lên, lại mổ ra bụng lấy gan, Hàn Mục Vi bắt đầu xem xét quanh thân: "Bồ Bồ, chúng ta đi ổ nó không" Con rắn này bị các nàng làm thịt, ổ rắn khẳng định không thể bỏ lỡ.
Tiểu Thiên Bồ hóa thành bồ đằng vòng vào cổ của Hàn Mục Vi: "Phía trước, chỗ đó con rắn này đột nhiên toát ra, nơi đó khẳng định có vấn đề" Rõ ràng lúc trước nó xem xét đáy hồ này không có người sống, như thế nào lại đột nhiên có con rắn lớn như vậy toát ra tới?
Hàn Mục Vi ngược dòng bơi lội, chậm rãi tới gần vị trí Tiểu Thiên Bồ chỉ: "Là nơi này sao?" Đáy hồ đều là nham thạch, liền cỏ dại đều không có, nham thạch trơn bóng, sờ thấy trơn, gập lên ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ, không có gì bất thường.
"Đúng vậy, chính là nơi này" Tiểu Thiên Bồ thực xác định con rắn từ này toát ra, nó có hồn, cảm giác không sai.
Tới tới lui lui đem nơi này hơn hai mươi mét vuông xem xét bảy, tám lần, Hàn Mục Vi cũng không phát hiện có cái gì không đúng, nhưng thật ra chính mình càng ngày càng bực bội. Thở phào một hơi, nàng dứt khoát ngồi xuống bình phục nỗi lòng, bắt đầu điều tức.
Vận chuyển 《Thuần Nguyên Quyết》, vừa tu luyện ba canh giờ Hàn Mục Vi liền cảm giác không đúng rồi, lại cẩn thận thể hội một phen, xác định không sai, liền thu công: "Bồ Bồ, nhiệt độ ở đây không đúng, nước ở bên phải rõ ràng thấp hơn so với bên trái."
"Chính xác" Tiểu Thiên Bồ đem bồ đằng duỗi tới bên phải: "Con rắn kia có huyết mạch của băng giao mãng, khẳng định thích lạnh."
Hàn Mục Vi đứng dậy đi qua bên phải, đi vào vách tường nham thạch, sờ sờ, vẫn là giống nhau, thử đưa linh lực vào: "Di.." Linh lực vừa vào nguyên bản rắn chắc nham thạch cứng rắn liền biến thành một tầng lá chắn hơi mỏng, dùng tay chọc chọc, không có gì trở ngại.
Nhấc chân đi vào, trước mắt biến đổi, không còn là đáy hồ không có một ngọn cỏ mà là một chỗ sơn động cực kỳ ẩm thấp rét lạnh, trên đỉnh che kín ánh huỳnh quang thạch. Hàn Mục Vi nắm chặt Long Chiến Kích, hít hít cái mũi: "Hình như có mùi hương."
"Nơi này không có người sống" Tuy rằng ra con rắn là ngoài ý muốn nhưng Tiểu Thiên Bồ vẫn tự tin như cũ: "Đi qua bên trái, mùi hương là từ bên trái bay tới."
Tâm niệm vừa động, kim hoàng sắc đuôi cá liền biến mất, Hàn Mục Vi khôi phục bộ dáng cũ liền chậm rãi đi qua bên trái của sơn động, rũ mắt nhìn hoạt ngân trên mặt đất, này hẳn là khi con rắn bơi lội lưu lại.
Càng đi vào sâu trong sơn động càng lạnh, ngay cả vách đá đều dần dần phủ lên lớp băng, mùi hương cũng càng ngày càng nồng đậm. Đi không sai biệt lắm nửa canh giờ, Hàn Mục Vi rốt cuộc tới chỗ cuối, quẹo qua một chỗ quẹo: "Oa ác."
Lọt vào trong tầm mắt chính là một động băng thiên nhiên, không sai biệt lắm có bảy tám chục mét vuông, cao tới mười trượng, giữa băng oánh huyệt động có một cái ao rộng mười mét vuông, xem hình dạng hẳn là không có nhân công tạo hình, nước trong ao chẳng những không có kết bang mà còn mạo từng đợt từng đợt sương trắng.
Một cây nhỏ màu xám lớn lên trung tâm, trên cây có bảy trái cây to bằng nắm tay của trẻ con, mùi hương phỏng chừng chính là từ trái cây phát ra.
"Là ngọc cốt băng cơ quả" Tiểu Thiên Bồ lúc nãy cảm thấy mùi hương có chút quen thuộc, không nghĩ tới thật đúng là thứ này: "Vi Vi Nhi, có bảy viên trái cây này khi ngươi tu luyện 《 Kim Cương Ngọc Cốt Quyết 》 cho đến Đại Thừa đều không cần tìm kiếm linh dược khác để rèn thể, chúng ta mau hái hết chúng nó đi."
Hàn Mục Vi nghe vậy tất nhiên là vui vẻ, bất quá qua chuyện của con rắn mà hiện tại nàng cũng không dám đại ý, chậm rãi đi tới bên suối: "Dùng tay có thể trực tiếp hái đúng không?"
"Để ta" Một sợi dây đằng của Tiểu Thiên Bồ bay qua, bảy viên ngọc cốt băng cơ quả đã bị phân biệt bỏ vào bảy cái hộp ngọc, phong ấn hảo, dùng đằng chi đưa cho Hàn Mục Vi: "Gốc cây này chúng ta đem nó mang về Thiên Diễn Tông bán cho Vị Hành, hắn khẳng định sẽ mua" Đừng nhìn gốc ngọc cốt băng cơ này quá xấu, nó đúng là tiên thụ, Vị Hành mua trồng nó ở bí địa, đây đều là nội tình.
"Ta cất hai viên là được, còn lại ngươi giữ" Hàn Mục Vi lại lấy ra một cái cực phẩm hộp ngọc, tuy rằng không biết sư thúc có mua không, nhưng để một cái cây lẻ loi lớn lên ở địa phương hoang tàn vắng vẻ này nàng thật sự không đành lòng: "Bồ Bồ, thu nó đi" Không biết sư thúc sẽ ra nhiều ít linh thạch để mua cây này nhỉ? Nhưng có thể đoán trước khẳng định không thấp.
Tiểu Thiên Bồ phong ấn cây ngọc cốt băng cơ, thấy Hàn Mục Vi bắt đầu đi xung quanh cái ao này, liền đem cây thu vào không gian của nó: "Nơi này có thể mọc ra ngọc cốt băng cơ thụ, đáy ao khẳng định có băng linh châu, chúng ta đi xuống nhìn xem."
Hàn Mục Vi không dám đại ý, ngồi xổm xuống vươn một ngón tay thật cẩn thận mà chạm vào sương trắng: "Ti.." Chỉ là vừa mới chạm vào, ngón tay nàng đã bò đầy băng: "Bồ Bồ, ao này chỉ sợ chúng ta không thể xuống được."
"Đây là Băng Cực Hàn linh tuyền" Tiểu Thiên Bồ nhìn băng trên ngón tay của Hàn Mục Vi, không phục mà xoa eo nhỏ, dẩu cái miệng nhỏ nói: "Lấy cực phẩm ngọc hồ ra đi, chúng ta đem linh tuyền hút khô" Nếu tới, liền không có đạo lý không quét quang.
"Chỉ có hơn chứ không kém nha" Hàn Mục Vi lắc lắc tay lấy ra hai cái cực phẩm ngọc hồ đưa cho nàng: "Bồ Bồ, tận lực là được, có thể mang đi vậy thuyết minh nó cùng chúng ta có duyên, không thể mang đi, chúng ta cũng không cần đòi hỏi quá đáng" Dù sao có bảy viên trái cây kia, hành trình bí cảnh lần này của nàng xem như viên mãn.
"Ta thử xem" Tiểu Thiên Bồ bắt được ngọc hồ cũng không có trực tiếp dùng nó đựng nước, mà là trước tiên ở ngọc hồ bày vài đạo kết ấn, mới bắt đầu thi khống thủy quyết. Băng Cực Hàn linh tuyền thủy này vừa vào ngọc hồ, toàn bộ ngọc hồ lập tức che kín băng, tiếp theo chính là "răng rắc" một tiếng, ngọc hồ nứt ra.
Một lần không thành, Tiểu Thiên Bồ lại lấy ra một cái ngọc hồ khác, nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, mới bắt đầu ở ngọc hồ thắt ấn, tiếp theo lại bắt đầu dẫn hàn linh tuyền thủy vào, lần này ngọc hồ không có kết băng, Hàn Mục Vi thấy thế lòng tràn đầy vui mừng, chỉ là mới vừa vui mừng không được một hồi thì ngọc hồ lại bắt đầu kết băng, đi theo ngọc hồ liền nứt ra.
Thất bại hai lần, Tiểu Thiên Bồ có kinh nghiệm nên lần thứ ba lại đến, ngọc hồ chỉ đựng một nửa, lần này thành công, ngọc hồ cũng không lại nứt.
Mất gần hai cái canh giờ Hàn Mục Vi cùng Tiểu Thiên Bồ mới hợp lực đem Băng Cực Hàn linh tuyền dọn sạch, nhìn thấy viên Châu Tử được khảm ở đáy ao nàng nuốt nuốt nước miếng: "Đây là băng linh châu?"
"Ừ" Tiểu Thiên Bồ nhíu chặt mày nhỏ: "Con rắn kia nếu có thể nuốt viên băng linh châu này phỏng chừng còn có khả năng phản tổ, đáng tiếc nó tạm thời nuốt không được hạt châu này nên chỉ có thể trước thủ cây ngọc cốt băng cơ chờ trái cây thành thục."
"Xem ra chúng ta vẫn là thực may mắn" Nếu con rắn ăn ngọc cốt băng cơ quả, hẳn là không dễ đối phó như vậy, Hàn Mục Vi dùng Long Chiến Kích chọc chọc viên băng linh châu, nào ngờ viên băng linh châu thế nhưng chính mình bay ra: "Này.. đây là muốn chạy trốn sao?" Nhưng cho dù nó muốn chạy trốn, nàng cũng không dám dùng tay đi bắt.
Băng linh châu phát ra oánh bạch quang, cũng không có ý chạy trốn, mà là vây quanh Hàn Mục Vi vài vòng, sau đột nhiên bay vào khe lõm trên đầu Long Chiến Kích. Băng linh châu vừa vào khe lõm, cả người Hàn Mục Vi đều phủ lên một tầng băng sương: "Ti.."
"Ong.." Long Chiến Kích dường như tức giận mà đem băng linh châu quăng ra ngoài. Hàn Mục Vi mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, băng linh châu lại mặt dày mày dạn mà chạy vào khe lõm, nhưng Long Chiến Kích chính là chướng mắt nó.
"Bồ Bồ, đây là tình huống như thế nào?" Băng sương trên người Hàn Mục Vi mới vừa mất, lại nhân băng linh châu chạy vào khe lõm của Long Chiến Kích mà lập tức lại phủ lên, tới tới lui lui vài lần, hàm răng trên dưới đánh run rẩy: "Ti ti.."
"Băng linh châu muốn cùng Long Chiến Kích dung hợp thành nhất thể, nhưng Long Chiến Kích không thích nó" Tiểu Thiên Bồ cũng trợn tròn mắt, còn có linh châu không biết xấu hổ như vậy ư, không nhìn thấy Long Chiến Kích tràn ngập tràn đầy cự tuyệt sao?
"Băng linh châu đều chướng mắt?" Hàn Mục Vi xoắn cổ bị cứng đờ, chậm rãi nhìn một bên, chỉ thấy băng linh châu con ở trên người Long Chiến Kích, nháy mắt cảm thấy chính mình gánh nặng đường xa: "Ti ti.."
Tiểu Thiên Bồ thấy Long Chiến Kích thật sự không thích băng linh châu, cho nên không tính toán lại miễn cưỡng, trong tay đánh kết ấn, từng đạo phong ấn lập tức bay về phía băng linh châu còn chết quấn lấy Long Chiến Kích, lập tức băng linh châu giống như không có linh mà bị Tiểu Thiên Bồ cuốn trở về, thu vào hộp ngọc.
Long Chiến Kích thấy thế lập tức trở lại bên người Hàn Mục Vi, tay phải cứng đờ của Hàn Mục Vi nắm lấy Long Chiến Kích: "Long chiến a.. ti, về sau nếu ngươi coi trọng ai, thì chính ngươi phải tự nỗ lực mới được, tỷ tỷ tận lực hiệp trợ là được."
Tiểu Thiên Bồ nghe vậy chớp một đôi mắt to, nhìn nhìn khe lõm kia của Long Chiến Kích, không cấm nhăn mày.