Chương 37
Hàn Mục Vi cảm thấy chính mình thua, không nghĩ tới nam tử này nhìn như thanh phong minh nguyệt, khi dỗi người lại độc miệng như vậy, nói nàng là họa, thử hỏi có thể cho chút mặt mũi lại thêm chữ "thủy" hay không?
Một sợi tóc đen bị gió thổi, nam tử liễm một đôi mắt phượng câu hồn nhiếp phách, lông mi đen mà nồng đậm từng cái rõ ràng, mũi cao thẳng, môi nhỏ nhẹ nhấp, Hàn Mục Vi càng xem càng cảm thấy ông trời thực xin lỗi nàng.
Không dấu vết mà thoáng lùi về sau hai bước, lấy ra phi kiếm, một tiếng tạm biệt đều không nói, người đã cách mặt đất, khi đã bay ra không cách mặt đất đến một trượng, nàng đột nhiên quay đầu nghiêm túc hỏi: "Đại sư huynh, có người nào nói ngài lớn lên rất đẹp hay không?" - Không đợi Mộc Nghiêu trả lời, Hàn Mục Vi liền điều khiển phi kiếm "hưu" một tiếng chạy mất.
"Đẹp?" - Mộc Nghiêu cười nhạt lắc đầu, lấy ra một khối lưu ly thạch nắm ở trong tay, đưa vào linh lực, lưu li thạch lập tức hiện ra một gương mặt đầy lông của con khỉ như Lôi Công, hai mắt hắn bị ý cười vựng nhiễm, nhẹ ngữ nói: "Đa tạ khích lệ".
Hắn ra sinh cơ ngọc tuyết quan mấy ngày này, cũng nghe không ít công tích vĩ đại của tiểu nha đầu, thật là chỉ dùng hai chữ "lợi hại" để hình dung được ư? Chỉ tiếc không cơ hội thấy bộ dáng của nàng khi còn bé. Trên đời này người rất nhiều, nhưng thú vị lại rất thiếu.
Hàn Mục Vi một đường bão táp, đã hoàn toàn đã quên chuẩn tắc ngự kiếm phi hành, thẳng đến bay tới Tiêu Dao Phong nàng mới dám nghỉ khẩu khí, sau lấy ra Thanh Minh Đan làm Tiểu Thiên Bồ xem qua, xác định không có lầm mới thả lỏng tâm: "Ngày sau nhìn thấy Mộc Nghiêu, chúng ta phải có đầy đủ tinh thần mới được" - Họa là từ miệng mà ra, vừa mới nãy nàng nên nhẫn nhục mới đúng. Hiện tại thì hay rồi, nàng cùng Mộc Nghiêu đã kết thù, bất quá lập tức nàng cũng là thật sự sảng khoái.
Nghỉ ngơi một hồi, Hàn Mục Vi liền đi đến ao ở sau núi, hôm nay nàng còn có nhiệm vụ không hoàn thành. Luyện thể tràng ở sau núi vẫn là dáng vẻ kia, một trăm linh tám khối viên thạch từ nhỏ đến lớn xếp rõ ràng, chỉ là có mấy cái tòa bàn thượng đã có vài vết rạn.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, một thân áo quần ngắn màu xám Hàn Mục Vi cùng bồ đằng chiếm cứ trên đầu nàng cũng giống như dĩ vãng mà đem một đầu tóc quăn đen nhánh sáng bóng buộc lại thành một cái búi tóc như Đạo gia, thoáng hoạt động tay chân, nàng liền đi tới viên thạch đầu tiên, bắt đầu tác nghiệp hôm nay.
Hai chân mở rộng bằng vai, sau ngồi xổm xuống, mũi chân song song nhướng về phía trước, hai đầu gối trùng xuống gần mũi chân, đùi căng chặt, mắt nhìn phía trước, ưỡn ngực thu bụng thu mông, đôi tay bế lên viên thạch, bảo trì tư thế này một canh giờ.
Nguyên bản Hàn Mục Vi chỉ cần khuân vác khối viên thạch thứ tư là đủ, nhưng Tiểu Thiên Bồ tàn nhẫn độc ác, chính là muốn nàng mỗi ngày luyện tập hạ bàn trước khi khuân vác, cái này là do nó nghĩ ra, đối với việc này Hàn Mục Vi chỉ có thể tòng mệnh. Rốt cuộc hạ bàn ổn thì thượng công mới có thể càng lưu loát.
Ngày trầm tây lạc, trăng non đông khởi, Hàn Mục Vi rốt cuộc dọn xong chuyến cuối cùng, sau lại bởi vì Tiểu Thiên Bồ có cưỡng bách chứng nghiêm trọng mà lải nhải, kéo hai chân trầm trọng đem khối viên thạch thứ tư dọn về chỗ cũ.
Nàng nằm liệt trên mặt đất hình chữ X, thở hổn hển, hai mắt bị mồ hôi làm đau rát, nhìn đầy trời sao trời không bỏ được nhắm lại, mỗi ngày vào lúc này nàng đều sẽ giống như vậy lẳng lặng mà nằm một hồi, vô luận gió thổi hay là mưa rời. Yên tĩnh đêm, hoặc là lấy sao trời làm bạn hoặc là có mưa gió tương tùy, nàng đều có thể tạm thời phóng không chính mình, hưởng thụ cảm giác tâm cùng thân thoải mái sau khi kiên trì cả một ngày dài.
Anh Nương làm tốt cơm chiều, giúp Hàn Trung Minh nghiêm túc rửa mặt chải đầu một phen, sau liền đỡ hắn đi vào thính đường, ở bên cạnh bàn ngồi xuống. Trong lòn nàng có suy đoán, nhưng lại cực kỳ bất an, đã hy vọng lại sợ thất vọng, lại sợ khuê nữ vì bọn họ mà bị tội: "Đương gia, nếu không ngài ăn trước một chút" – Từ lúc sau khi bị thương, linh lực trong cơ thể của Hàn Trung Minh liền càng thêm đình trệ, hiện tại đã như phàm nhân, khuôn mặt cũng càng thêm già nua, ngay cả hoa râm cũng có.
Hàn Trung Minh hôm nay riêng nhờ Anh Nương tân trang cho hắn một phen, nhìn thật ra lại có tinh thần không ít, chỉ là hai má rõ ràng hãm xuống, trên người ăn mặc tông môn phục màu xám bạc nhìn cũng là trống rỗng: "Không cần, chúng ta chờ Béo Béo cùng nhau" - Hắn tưởng hảo hảo bồi mẹ con các nàng ăn bữa cơm, này cũng coi như là bữa cơm đoàn viên.
Ở sau núi nằm một hồi, Hàn Mục Vi liền cho chính mình sử hai cái thanh khiết thuật, hơi chút sửa soạn, liền ngự kiếm hạ Tiêu Dao Phong về nhà. Về đến nhà thời điểm, thức ăn trên bàn còn mạo nhiệt khí, nghe được mùi hương quen thuộc, nàng cười cong một đôi mắt hạnh, trong lòng thỏa mãn cực kỳ: "Vẫn là cái hương vị đó" - Nương nàng trước kia là mười ngón không dính dương xuân thủy, sau khi có nàng mới bắt đầu xuống bếp, đây là hương vị của gia đình.
Đi đến bên cạnh bàn, Hàn Mục Vi cũng không muốn bọn họ lo lắng, lấy ra một bình bạch ngọc đặt lên bàn: "Hôm nay ăn nhiều một chút, cơm nước xong, nương liền hộ pháp cho cha đi".
Anh Nương nghe vậy bắt bình ngọc lấy trên bàn, đôi tay run rẩy mở ra, nháy mắt trong phòng liền tràn ngập một cổ Thanh Trúc thanh hương: "Được.. được" - Nước mắt của Anh Nương lại lần nữa lăn xuống, này đã hơn một năm, nàng cơ hồ là sống một ngày bằng một năm, đem bình ngọc cất tốt, sau cầm chặt Hàn Mục Vi tay, muốn hỏi rồi lại như thế nào đều hỏi không ra miệng.
"Béo Béo, có thể nói cho cha viên Thanh Minh Đan này là từ đâu ra sao?" – Đôi tay khô gầy của Hàn Trung Minh đặt lên bàn nắm chặt thành quyền, hắn tuy không muốn chết, nhưng cũng tuyệt sẽ không liên lụy người nhà sống tạm.
"Không cần nghĩ mọi chuyện quá phức tạp" - Hàn Mục Vi hướng lên trời mắt trợn trắng: "Mộc Nghiêu ăn một cây củ cải của con, con còn phải đòi lại mới được chứ? Viên Thanh Minh Đan này con lấy từ chỗ của hắn".
Tông nội trừ bỏ chỉ có mấy người biết Linh Tiên Tham mà Mộc Nghiêu ăn là do nàng mang về, những người khác đều tưởng người của Mộc gia tự mình tìm được, làm như vậy cũng coi như là hợp ý nàng. Nếu không phải cha xảy ra chuyện, việc này nàng sẽ không nói cho bọn họ, hiện tại nói một lời cũng chỉ là làm cho bọn họ có thể an tâm.
"Mộc Nghiêu?" - Anh Nương quay đầu cùng Hàn Trung Minh nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó lau khô nước mắt trên mặt, nhanh chóng hỏi: "Lời đồn bên ngoài là thật sao, Mộc Nghiêu đã khoẻ rồi ư?" - Bọn họ cũng là mấy ngày hôm trước mới vừa trở lại tông môn, đối với sự tình của tông nội gần đây còn không biết nhiều lắm.
Hàn Mục Vi gật đầu, ngồi xuống cầm lấy chiếc đũa cho cha mẹ gắp chút đồ ăn mà bọn họ thích: "Khoẻ cũng đã được hai năm, không có gì bất ngờ xảy ra thì người mang đội đến Chung Hiểu bí cảnh hẳn chính là hắn" - Nhắc tới Chung Hiểu bí cảnh nàng lại lấy ra một đống ngọc giản: "Này đều là do ta khắc lục, bên trong ghi lại một ít thứ có liên quan đến Chung Hiểu bí cảnh, trong tộc ai muốn liền lấy một phần đi".
Anh Nương cầm một quả ngọc giản nhìn một chút, giương mắt vừa định hỏi lại hai câu, liền thấy khuê nữ đang cắn đầu đũa, nhíu mày nghĩ cái gì, liền cười nhẹ, khuê nữ trưởng thành, có một số việc bọn họ vẫn là không cần can thiệp quá nhiều, rốt cuộc trên nàng còn có sư thừa: "Ăn cơm đi" - Tâm sự hiểu rõ, nàng hiện tại cũng có tâm tình.
Hàn Trung Minh nghĩ đến vị hồng y kiếm tu kia ở Vô Phong Nhai, trong lòng tràn đầy cảm khái, hắn nằm mơ cũng chưa dự đoán được danh chấn Thương Uyên Phượng Minh kiếm tu còn có thể trở về, mấu chốt vẫn là khuê nữ của hắn đại nghĩa: "Xem ra lần này Chung Hiểu bí cảnh kia không thái bình".
Năm đó Thiên Nhất đạo quân cơ hồ là làm Thi Ma Môn thi hoành khắp nơi, ngay cả Thi Vận lão ma cũng bị đánh trọng thương, nhiều năm như vậy ở Tu Tiên giới tiêu thanh không để lại dấu vết, cũng không biết là chết hay sống, hiện tại Mộc Nghiêu đã khoẻ, Thi Ma Môn chỉ sợ phải có náo loạn, mặc dù Vô Cực Tông chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng buông tha đi?
"Mộc Nghiêu mang đội, tông nội khẳng định còn sẽ có an bài, lão tổ tọa trấn khẳng định là không ít" - Anh Nương nhưng thật ra không lo lắng, Thiên Diễn Tông từ trước đến nay điệu thấp, nhưng gặp chuyện cũng không nén giận.
Liền lấy chuyện của tổ tiên nhà mình mà nói, nếu không phải không có chứng cứ thiết thực, năm đó Thiên Trúc lão nhân cũng sẽ không buông tha dễ dàng như vậy. Chỉ nhìn một cách đơn thuần gần ngàn năm tới Thiên Diễn Tông cùng Vô Cực Tông cọ xát không ngừng, liền biết có một số việc tuy rằng đã qua, nhưng cũng không đại biểu liền qua loa như vậy buông xuống.
"Ân" - Hàn Mục Vi đang suy xét có nhân cơ hội này phát một bút tiền của phi nghĩa hay không: "Đến lúc đó sư phụ con sẽ đi theo, còn có Phá Quân sư thúc với Bảo Ninh sư thúc nữa".
Một tháng trước lão nhân liền bắt đầu bế quan chuẩn bị, trong miệng lải nhải mà nói muốn tìm cơ hội thử xem hắn mới vừa luyện chế thành công diệt hồn trận Bát Hoang Tứ Dã. Theo Tiểu Thiên Bồ nói Bát Hoang trận kia so với cổ đại sát trận Tứ Quý Trận chỉ có hơn chứ không kém, này rõ ràng chính là đi quấy rối chọn sự.
"Chờ cha khoẻ, cha sẽ chuẩn bị chút bùa chú cho con nhiều một chút" – Việc này nghe như thế nào hình như là muốn ra đại sự, vẫn là lo trước khỏi họa.
Hàn Mục Vi không có cự tuyệt: "Cảm ơn cha" - Ngày mai lại làm Tiểu Thiên Bồ đi các phong trộm một ít linh quả trở về để chuẩn bị, còn có Bổ Linh Đan cũng phải có mấy bình để phòng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Một sợi tóc đen bị gió thổi, nam tử liễm một đôi mắt phượng câu hồn nhiếp phách, lông mi đen mà nồng đậm từng cái rõ ràng, mũi cao thẳng, môi nhỏ nhẹ nhấp, Hàn Mục Vi càng xem càng cảm thấy ông trời thực xin lỗi nàng.
Không dấu vết mà thoáng lùi về sau hai bước, lấy ra phi kiếm, một tiếng tạm biệt đều không nói, người đã cách mặt đất, khi đã bay ra không cách mặt đất đến một trượng, nàng đột nhiên quay đầu nghiêm túc hỏi: "Đại sư huynh, có người nào nói ngài lớn lên rất đẹp hay không?" - Không đợi Mộc Nghiêu trả lời, Hàn Mục Vi liền điều khiển phi kiếm "hưu" một tiếng chạy mất.
"Đẹp?" - Mộc Nghiêu cười nhạt lắc đầu, lấy ra một khối lưu ly thạch nắm ở trong tay, đưa vào linh lực, lưu li thạch lập tức hiện ra một gương mặt đầy lông của con khỉ như Lôi Công, hai mắt hắn bị ý cười vựng nhiễm, nhẹ ngữ nói: "Đa tạ khích lệ".
Hắn ra sinh cơ ngọc tuyết quan mấy ngày này, cũng nghe không ít công tích vĩ đại của tiểu nha đầu, thật là chỉ dùng hai chữ "lợi hại" để hình dung được ư? Chỉ tiếc không cơ hội thấy bộ dáng của nàng khi còn bé. Trên đời này người rất nhiều, nhưng thú vị lại rất thiếu.
Hàn Mục Vi một đường bão táp, đã hoàn toàn đã quên chuẩn tắc ngự kiếm phi hành, thẳng đến bay tới Tiêu Dao Phong nàng mới dám nghỉ khẩu khí, sau lấy ra Thanh Minh Đan làm Tiểu Thiên Bồ xem qua, xác định không có lầm mới thả lỏng tâm: "Ngày sau nhìn thấy Mộc Nghiêu, chúng ta phải có đầy đủ tinh thần mới được" - Họa là từ miệng mà ra, vừa mới nãy nàng nên nhẫn nhục mới đúng. Hiện tại thì hay rồi, nàng cùng Mộc Nghiêu đã kết thù, bất quá lập tức nàng cũng là thật sự sảng khoái.
Nghỉ ngơi một hồi, Hàn Mục Vi liền đi đến ao ở sau núi, hôm nay nàng còn có nhiệm vụ không hoàn thành. Luyện thể tràng ở sau núi vẫn là dáng vẻ kia, một trăm linh tám khối viên thạch từ nhỏ đến lớn xếp rõ ràng, chỉ là có mấy cái tòa bàn thượng đã có vài vết rạn.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, một thân áo quần ngắn màu xám Hàn Mục Vi cùng bồ đằng chiếm cứ trên đầu nàng cũng giống như dĩ vãng mà đem một đầu tóc quăn đen nhánh sáng bóng buộc lại thành một cái búi tóc như Đạo gia, thoáng hoạt động tay chân, nàng liền đi tới viên thạch đầu tiên, bắt đầu tác nghiệp hôm nay.
Hai chân mở rộng bằng vai, sau ngồi xổm xuống, mũi chân song song nhướng về phía trước, hai đầu gối trùng xuống gần mũi chân, đùi căng chặt, mắt nhìn phía trước, ưỡn ngực thu bụng thu mông, đôi tay bế lên viên thạch, bảo trì tư thế này một canh giờ.
Nguyên bản Hàn Mục Vi chỉ cần khuân vác khối viên thạch thứ tư là đủ, nhưng Tiểu Thiên Bồ tàn nhẫn độc ác, chính là muốn nàng mỗi ngày luyện tập hạ bàn trước khi khuân vác, cái này là do nó nghĩ ra, đối với việc này Hàn Mục Vi chỉ có thể tòng mệnh. Rốt cuộc hạ bàn ổn thì thượng công mới có thể càng lưu loát.
Ngày trầm tây lạc, trăng non đông khởi, Hàn Mục Vi rốt cuộc dọn xong chuyến cuối cùng, sau lại bởi vì Tiểu Thiên Bồ có cưỡng bách chứng nghiêm trọng mà lải nhải, kéo hai chân trầm trọng đem khối viên thạch thứ tư dọn về chỗ cũ.
Nàng nằm liệt trên mặt đất hình chữ X, thở hổn hển, hai mắt bị mồ hôi làm đau rát, nhìn đầy trời sao trời không bỏ được nhắm lại, mỗi ngày vào lúc này nàng đều sẽ giống như vậy lẳng lặng mà nằm một hồi, vô luận gió thổi hay là mưa rời. Yên tĩnh đêm, hoặc là lấy sao trời làm bạn hoặc là có mưa gió tương tùy, nàng đều có thể tạm thời phóng không chính mình, hưởng thụ cảm giác tâm cùng thân thoải mái sau khi kiên trì cả một ngày dài.
Anh Nương làm tốt cơm chiều, giúp Hàn Trung Minh nghiêm túc rửa mặt chải đầu một phen, sau liền đỡ hắn đi vào thính đường, ở bên cạnh bàn ngồi xuống. Trong lòn nàng có suy đoán, nhưng lại cực kỳ bất an, đã hy vọng lại sợ thất vọng, lại sợ khuê nữ vì bọn họ mà bị tội: "Đương gia, nếu không ngài ăn trước một chút" – Từ lúc sau khi bị thương, linh lực trong cơ thể của Hàn Trung Minh liền càng thêm đình trệ, hiện tại đã như phàm nhân, khuôn mặt cũng càng thêm già nua, ngay cả hoa râm cũng có.
Hàn Trung Minh hôm nay riêng nhờ Anh Nương tân trang cho hắn một phen, nhìn thật ra lại có tinh thần không ít, chỉ là hai má rõ ràng hãm xuống, trên người ăn mặc tông môn phục màu xám bạc nhìn cũng là trống rỗng: "Không cần, chúng ta chờ Béo Béo cùng nhau" - Hắn tưởng hảo hảo bồi mẹ con các nàng ăn bữa cơm, này cũng coi như là bữa cơm đoàn viên.
Ở sau núi nằm một hồi, Hàn Mục Vi liền cho chính mình sử hai cái thanh khiết thuật, hơi chút sửa soạn, liền ngự kiếm hạ Tiêu Dao Phong về nhà. Về đến nhà thời điểm, thức ăn trên bàn còn mạo nhiệt khí, nghe được mùi hương quen thuộc, nàng cười cong một đôi mắt hạnh, trong lòng thỏa mãn cực kỳ: "Vẫn là cái hương vị đó" - Nương nàng trước kia là mười ngón không dính dương xuân thủy, sau khi có nàng mới bắt đầu xuống bếp, đây là hương vị của gia đình.
Đi đến bên cạnh bàn, Hàn Mục Vi cũng không muốn bọn họ lo lắng, lấy ra một bình bạch ngọc đặt lên bàn: "Hôm nay ăn nhiều một chút, cơm nước xong, nương liền hộ pháp cho cha đi".
Anh Nương nghe vậy bắt bình ngọc lấy trên bàn, đôi tay run rẩy mở ra, nháy mắt trong phòng liền tràn ngập một cổ Thanh Trúc thanh hương: "Được.. được" - Nước mắt của Anh Nương lại lần nữa lăn xuống, này đã hơn một năm, nàng cơ hồ là sống một ngày bằng một năm, đem bình ngọc cất tốt, sau cầm chặt Hàn Mục Vi tay, muốn hỏi rồi lại như thế nào đều hỏi không ra miệng.
"Béo Béo, có thể nói cho cha viên Thanh Minh Đan này là từ đâu ra sao?" – Đôi tay khô gầy của Hàn Trung Minh đặt lên bàn nắm chặt thành quyền, hắn tuy không muốn chết, nhưng cũng tuyệt sẽ không liên lụy người nhà sống tạm.
"Không cần nghĩ mọi chuyện quá phức tạp" - Hàn Mục Vi hướng lên trời mắt trợn trắng: "Mộc Nghiêu ăn một cây củ cải của con, con còn phải đòi lại mới được chứ? Viên Thanh Minh Đan này con lấy từ chỗ của hắn".
Tông nội trừ bỏ chỉ có mấy người biết Linh Tiên Tham mà Mộc Nghiêu ăn là do nàng mang về, những người khác đều tưởng người của Mộc gia tự mình tìm được, làm như vậy cũng coi như là hợp ý nàng. Nếu không phải cha xảy ra chuyện, việc này nàng sẽ không nói cho bọn họ, hiện tại nói một lời cũng chỉ là làm cho bọn họ có thể an tâm.
"Mộc Nghiêu?" - Anh Nương quay đầu cùng Hàn Trung Minh nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó lau khô nước mắt trên mặt, nhanh chóng hỏi: "Lời đồn bên ngoài là thật sao, Mộc Nghiêu đã khoẻ rồi ư?" - Bọn họ cũng là mấy ngày hôm trước mới vừa trở lại tông môn, đối với sự tình của tông nội gần đây còn không biết nhiều lắm.
Hàn Mục Vi gật đầu, ngồi xuống cầm lấy chiếc đũa cho cha mẹ gắp chút đồ ăn mà bọn họ thích: "Khoẻ cũng đã được hai năm, không có gì bất ngờ xảy ra thì người mang đội đến Chung Hiểu bí cảnh hẳn chính là hắn" - Nhắc tới Chung Hiểu bí cảnh nàng lại lấy ra một đống ngọc giản: "Này đều là do ta khắc lục, bên trong ghi lại một ít thứ có liên quan đến Chung Hiểu bí cảnh, trong tộc ai muốn liền lấy một phần đi".
Anh Nương cầm một quả ngọc giản nhìn một chút, giương mắt vừa định hỏi lại hai câu, liền thấy khuê nữ đang cắn đầu đũa, nhíu mày nghĩ cái gì, liền cười nhẹ, khuê nữ trưởng thành, có một số việc bọn họ vẫn là không cần can thiệp quá nhiều, rốt cuộc trên nàng còn có sư thừa: "Ăn cơm đi" - Tâm sự hiểu rõ, nàng hiện tại cũng có tâm tình.
Hàn Trung Minh nghĩ đến vị hồng y kiếm tu kia ở Vô Phong Nhai, trong lòng tràn đầy cảm khái, hắn nằm mơ cũng chưa dự đoán được danh chấn Thương Uyên Phượng Minh kiếm tu còn có thể trở về, mấu chốt vẫn là khuê nữ của hắn đại nghĩa: "Xem ra lần này Chung Hiểu bí cảnh kia không thái bình".
Năm đó Thiên Nhất đạo quân cơ hồ là làm Thi Ma Môn thi hoành khắp nơi, ngay cả Thi Vận lão ma cũng bị đánh trọng thương, nhiều năm như vậy ở Tu Tiên giới tiêu thanh không để lại dấu vết, cũng không biết là chết hay sống, hiện tại Mộc Nghiêu đã khoẻ, Thi Ma Môn chỉ sợ phải có náo loạn, mặc dù Vô Cực Tông chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng buông tha đi?
"Mộc Nghiêu mang đội, tông nội khẳng định còn sẽ có an bài, lão tổ tọa trấn khẳng định là không ít" - Anh Nương nhưng thật ra không lo lắng, Thiên Diễn Tông từ trước đến nay điệu thấp, nhưng gặp chuyện cũng không nén giận.
Liền lấy chuyện của tổ tiên nhà mình mà nói, nếu không phải không có chứng cứ thiết thực, năm đó Thiên Trúc lão nhân cũng sẽ không buông tha dễ dàng như vậy. Chỉ nhìn một cách đơn thuần gần ngàn năm tới Thiên Diễn Tông cùng Vô Cực Tông cọ xát không ngừng, liền biết có một số việc tuy rằng đã qua, nhưng cũng không đại biểu liền qua loa như vậy buông xuống.
"Ân" - Hàn Mục Vi đang suy xét có nhân cơ hội này phát một bút tiền của phi nghĩa hay không: "Đến lúc đó sư phụ con sẽ đi theo, còn có Phá Quân sư thúc với Bảo Ninh sư thúc nữa".
Một tháng trước lão nhân liền bắt đầu bế quan chuẩn bị, trong miệng lải nhải mà nói muốn tìm cơ hội thử xem hắn mới vừa luyện chế thành công diệt hồn trận Bát Hoang Tứ Dã. Theo Tiểu Thiên Bồ nói Bát Hoang trận kia so với cổ đại sát trận Tứ Quý Trận chỉ có hơn chứ không kém, này rõ ràng chính là đi quấy rối chọn sự.
"Chờ cha khoẻ, cha sẽ chuẩn bị chút bùa chú cho con nhiều một chút" – Việc này nghe như thế nào hình như là muốn ra đại sự, vẫn là lo trước khỏi họa.
Hàn Mục Vi không có cự tuyệt: "Cảm ơn cha" - Ngày mai lại làm Tiểu Thiên Bồ đi các phong trộm một ít linh quả trở về để chuẩn bị, còn có Bổ Linh Đan cũng phải có mấy bình để phòng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.