Chương 35
Tàng thư các của Thiên Diễn Tông đã tích lũy từ mấy chục vạn năm, từ bên ngoài nhìn vào thì đây chính là một tòa tháp chín tầng xám xịt, trải qua mưa gió ăn mòn, trên thân tháp sớm đã che kín năm tháng loang lổ dấu vết. Chiếm diện tích không lớn, độ cao cũng bình thường, Hàn Mục Vi đi đến thủ vệ đệ tử đưa ra thân phận ngọc bài, liền thuận lợi mà tiến vào bên trong.
Nàng nhập tông không đến hai ngày thì liền gặp gỡ Tiểu Thiên Bồ có thể so với bách khoa toàn thư, sau thời gian không dài lắm lại bị lão nhân ném đi rừng Mạc Nhật. Nhập tông tám năm, đây vẫn là lần đầu tiên nàng tới tàng thư các.
Cũng chính là hôm nay dùng tới tông môn tích phân nên nàng mới biết được nàng có gần ngàn vạn, bất quá nghĩ đến viên Bồ Thần Quả mà mình bỏ ra, trong lòng cũng liền sáng tỏ. Rốt cuộc sự tồn tại của Thiên Nhất lão tổ đối tông môn mà nói là mấu chốt nhất, nói đến việc này thì nàng cũng coi như là vì tông môn cường thịnh mà xuất ra cống hiến lớn lao, nên bây giờ nàng cũng yên tâm thoải mái mà tận hưởng.
Tiến vào bên trong tháp, nhìn này hàng hàng ngọc giản cùng sách cổ chỉnh tề tề mà bày biện ở trên giá, Hàn Mục Vi nháy mắt đối với cuồn cuộn thư hải có khắc sâu lý giải, nơi này mới chỉ là tầng thứ nhất của tháp. Nhiều ngọc giản cùng sách cổ như vậy nên Tiểu Thiên Bồ cũng không trông cậy vào hư vô mờ mịt khí vận của Hàn Mục Vi, nó quét qua một lần liền trực tiếp bảo nàng lên tầng thứ hai.
Dựa vào quy củ thì Luyện Khí kỳ đệ tử chỉ có thể tìm đọc thư tịch ở tầng thứ nhất, bất quá cũng có ngoại lệ, chính là thân truyền đệ tử trong tông môn có thể xem nhiều hơn một tầng. Hàn Mục Vi một đường thông thuận mà tới tầng thứ hai, không cấm cảm thán: "Oa!" - Lẽ ra tháp thì càng lên cao càng nhỏ hẹp, nhưng tầng thứ hai rõ ràng so tầng thứ nhất càng rộng lớn, sách ở tầng này càng không cần phải nói: "Bồ Bồ, chín tầng tháp này nhất định là cái bảo bối".
"Còn tính ngươi có điểm kiến thức" - Tiểu Thiên Bồ bảo nàng đi vào một góc: "Từ lúc ngươi tiến vào đến bây giờ, trừ bỏ ở cửa gặp được hai vị thủ vệ đệ tử thì còn có nhìn thấy qua những người khác không?"
"Không có" - Hàn Mục Vi nghe vậy, bàn tay định lấy ngọc giản hơi dừng: "Ta vừa mới nãy liền cảm thấy kỳ quái, tại sao một người đều không có?" - Theo lý thuyết thì tàng thư các này hẳn là người đến người đi mới đúng, phía trước nàng ở trên đường đi lên núi đi tới tàng thư các thì gặp được không ít người, bọn họ đều đi đâu mất rồi?
"Tòa chín tầng tháp này của Thiên Diễn Tông chính là một kiện thông thiên linh bảo, một khi có người tiến vào liền sẽ tự nhiên lẩn tránh người khác" - Tiểu Thiên Bồ lại bắt đầu phổ cập khoa học cho Hàn Mục Vi: "Cái thông thiên linh bảo này là do lão tổ Thiên Diễn tôn giả đã khai sơn Thiên Diễn Tông từ Linh giới thông qua bí pháp truyền xuống. Tàng thư các là một cái nội tình chi nhất quan trọng nhất của tông môn, nếu nó ở, đạo pháp truyền thừa ở, cho nên mỗi tông môn đều sẽ có một người thủ các".
"Mỗi người có trách nhiệm thủ tàng thư các này nhất định phải tu tập thông linh quyết của chín tầng tháp, lại không được ra tông. Sư phụ của tổ tiên Hàn Hiển nhà ngươi là Thiên Trúc lão nhân chính là người đời sau thủ các".
Người thủ các này thì không phải ai đều có thể gánh, tu vi cần thiết phải từ Hóa Thần cảnh trở lên, Thiên Trúc lão nhân đã là Hóa Thần hậu kỳ đỉnh tu vi nên điều này có thể thỏa mãn. Bất quá phải nói thêm, nếu không phải năm đó Hàn Hiển chi tử làm hắn thiếu chút nữa nhập ma, chỉ sợ hắn đã sớm trở thành người thủ các. Ngàn năm du lịch cuối cùng là kham phá tâm ma, Thiên Trúc lão nhân phỏng chừng thực mau liền sẽ đột phá Luyện Hư.
Hàn Mục Vi nuốt nuốt nước miếng: "Thông thiên linh bảo?" - Nàng rút ra một khối ngọc giản có điểm phát hoàng, dùng thần thức tiến vào nhìn lướt qua, liền thả lại: "Ta đây hiện tại chẳng phải là ở trong bụng thông thiên linh bảo ư?" – Điều này làm cho nàng cảm giác tương đương thần kỳ.
Tiểu Thiên Bồ đã càng ngày càng thói quen Hàn Mục Vi có mạch não bất đồng thường nhân: "Ngươi thật sự có thể không cần tưởng nhiều như vậy, giờ đi lấy cái khối ngọc giản ố vàng thứ tư bên tay phải đi".
"Không cần" - Hàn Mục Vi mới vừa giơ tay còn không có chạm được khối ngọc giản kia liền lại rụt tay về, bĩu môi, trên mặt tràn đầy đều là cự tuyệt: "Khối đó ta mới vừa thả lại, ta đã xem qua, không thích hợp ta" - 《 kim cương ngọc cốt quyết 》, "Ngọc cốt" thì nàng cực lực muốn theo đuổi, nhưng hai chữ "Kim cương" lập tức liền dọa nàng lui.
"Lấy đi" - Tiểu Thiên Bồ khó được không màng ý nguyện của nàng: "Quyển 《 Kim Cương Ngọc Cốt Quyết 》 này chính là dựa theo 《 kim cương lay trời quyết 》 của người vượn tộc ở thời kỳ viễn cổ cải biên".
Nó bắt đầu cùng đại cô nương nào đó chỉ thích làm đẹp bãi đạo lý giảng sự thật: "Trong trí nhớ truyền thừa của ta có ghi lại, ngươi hẳn là biết người vượn tộc sở dĩ diệt vong bởi vì thân thể bọn họ quá cường đại, có thể tay không phá Tiên Khí, bởi vậy có thể thấy được 《 kim cương lay trời quyết 》 uy lực to lớn đến mức nào. Còn 《 Kim Cương Ngọc Cốt Quyết 》 này tuy kém hơn 《 kim cương lay trời quyết 》nhưng uy lực của nó khẳng định cũng không nhỏ, nó sẽ đặt nền móng cho cường giả chi lộ của ngươi".
Trên mặt Hàn Mục Vi có chút buông lỏng, nhưng tưởng tượng đến người vượn, trong đầu liền rất tự nhiên mà hiện lên bộ dáng của vượn người Thái Sơn, thân mình không cấm rùng mình, bất quá nàng vẫn duỗi tay lấy đi khối ngọc giản ố vàng kia.
Tiểu Thiên Bồ thấy nàng nghe lời nói, ngữ điệu đều trở nên nhu hòa chút: "Ngọc giản này ở mặt trên có phong ấn, thứ ngươi mới vừa nhìn đến cũng không phải thật sự là 《 Kim Cương Ngọc Cốt Quyết 》, cũng không phải sợ luyện ra sẽ xấu, ta đã giúp ngươi tìm ra bộ phương pháp rèn thể phụ trợ, khẳng định không làm ngươi biến thành con gấu đâu?"
Bất quá nghĩ đến một sự kiện, nó lại có chút khó khăn: "Chỉ là cái ngọc giản này chỉ sợ không dễ mang đi ra ngoài, phong ấn một khi mở thì ngươi được truyền thừa, ngọc giản lập tức liền sẽ hóa thành tro tàn, cái này đến lúc đó chỉ sợ không hảo công đạo?"
Chuyện lớn như vậy ư? Hàn Mục Vi nghe xong lời này, nguyên bản tâm còn có chút do dự không chừng lập tức liền trở nên kiên định như thiết, ngưng thần hỏi: "Sau khi ta được truyền thừa thì có thể lại đem công pháp truyền thừa khắc lục được không?" - Nếu có thể khắc lục thì nàng liền khắc lục một phần trả cho tông môn, vấn đề phỏng chừng sẽ không lớn.
"Không thể, trừ phi ngươi luyện đến Đại Thừa" – Nếu truyền thừa mà có thể tùy tùy tiện tiện khắc lục thì ngọc giản sẽ không có phong ấn cấm chế: "Chẳng những không thể khắc lục, ngay cả truyền miệng cũng làm không được".
"Bá đạo như vậy ư" - Hàn Mục Vi nhíu mày nhấp miệng nhìn chằm chằm khối ngọc giản trong tay nhìn một hồi lâu, càng xem càng thích, tưởng đặt nó trở lại nhưng tay lại không nghe nàng, tâm hung ác: "Bồ Bồ, ngươi có thể giải phong ấn này không?"
"Có thể, đây là thủ pháp thời thượng cổ, ta trong trí nhớ truyền thừa cũng có, hao phí một chút hồn lực liền có thể".
Nếu có thể giải, vậy hiện tại chỉ còn lựa chọn, một đôi lông may của Hàn Mục Vi đều ninh thành trùng, nàng đang ước lượng hậu quả: "Nếu không chúng ta làm nhất chiêu tiền trảm hậu tấu?"
Ngọc giản này dù sao cũng chỉ để ở đây, nàng tốt xấu cũng là đệ tử của Thiên Diễn Tông, ngày sau nói không chừng còn có thể giúp tông môn cường thịnh thêm nữa. Việc.. việc hủy hoại của công này, nàng xong việc theo lý cố gắng chỉ cần cắn chết không nhận không biết hẳn là sẽ không bị phạt quá nặng đi?
"Chủ ý này hay?" - Tiểu Thiên Bồ cũng định tính toán như thế này, chỉ là còn đang suy xét phải nói như thế nào mới thuyết phục Vi Vi Nhi, nào ngờ tự nàng lại nói ra trước?
Hàn Mục Vi liếm liếm môi, trừu trừu cái mũi: "Vậy vậy giờ ta.. ta bắt đầu hả?" – Nàng vừa mới nói xong, Tiểu Thiên Bồ lập tức liền động thủ, thần hồn ngưng tụ thành một cây châm vô hình hướng tới một cái điểm trên ngọc giản chọc ba lần, sau vội vàng phân phó: "Vi Vi Nhi đem thần thức thăm đi vào, khả năng sẽ có chút khó chịu nhưng không có việc gì, Bồ Thần Quả ở Thần phủ sẽ trợ ngươi".
Quả nhiên thần thức của Hàn Mục Vi vừa tiến vào ngọc giản thì hai mắt nàng liền tối sầm, trong đầu dường như bị người dùng rìu đục qua, bên tai còn không ngừng mà quanh quẩn thanh âm "leng keng": "A.." - nàng nhắm chặt hai mắt, cố nén dùng tay ôm đầu, như cũ vẫn duy trì thanh tỉnh.
Bên trong thần phủ, viên Bồ Thần Quả màu vàng được khảm ở trung tâm thần hồn bắt đầu nhanh chóng chuyển động, đem những cái kim cuốn tác loạn đột nhiên chạy tiến Thần phủ chậm rãi phong ấn, thẳng đến thần hồn Hàn Mục Vi có thể thừa nhận thì mới dừng chuyển động.
Ước chừng một canh giờ, Hàn Mục Vi mới tiếp thu xong truyền thừa, mà trong nháy mắt khi truyền thừa bị tiếp thu xong thì khối ngọc giản ố vàng trong tay nàng lập tức liền hóa thành tro tàn. Mà ở trong phút chốc ngọc giản hóa thành tro, nàng đã bị truyền tống tới đỉnh tầng của chín tầng tháp.
Một vị thanh niên nam tử mặc một bộ văn phục kim hoàng sắc long ngồi ngay ngắn ở phía trên đại điện, hắn hai mắt bình tĩnh không gợn sóng mà nhìn đứa nhỏ như mới được vớt từ trong nước đang ở dưới hạ điện, trong lòng đã sáng tỏ, giơ tay phất một cái, thân phận ngọc bài của Hàn Mục Vi đặt ở nhẫn trữ vật liền đến trong tay của thanh niên nam tử: "Đệ tử của Thiện Đức ở Tiêu Dao Phong".
Hàn Mục Vi lúc này còn có điểm phát ngốc, một đôi mắt mê mang nhìn về phía đại điện, chính là chớp mắt vài lần cũng chưa có thể thấy rõ diện mạo của người kia, sau theo bản năng mà dập đầu: "Đệ tử Hàn Mục Vi bái kiến lão tổ".
Tiến đến nơi đây, Tiểu Thiên Bồ liền nhắc nhở nàng người ở điện thượng chính là tiền nhiệm tông chủ thứ n của Thiên Diễn Tông, hiện đã là Luyện Hư trung kỳ đại năng, cũng là người thủ các, điều này làm nàng có chút căng thẳng.
"Hôm nay con có hai tội, thứ nhất biết rõ cố phạm, thứ hai hủy hoại một khối ngọc giản thượng cổ" - Thanh niên nam tử làm người thủ các nên tất nhiên đối với tàng thư các rõ như lòng bàn tay, đứa bé này hành sự quá lỗ mãng, nếu không phải trên người nàng mang trọng bảo, liền lấy tu vi hiện nay của nàng thì hôm nay chỉ sợ không si cũng ngốc, phải làm nàng rèn chút trí nhớ mới được: "Ấn lệ phạt hai ngàn vạn điểm của tông môn tích phân, một ngàn khối thượng phẩm linh thạch".
"Cái, cái gì?" - Hàn Mục Vi bị kinh sợ, miệng đều không khép được, một hồi lâu mới tìm được thanh âm của mình: "Lão tổ, đệ tử nghèo không có linh thạch, tông môn tích phân nhưng thật ra còn có một chút, nhưng cũng thiếu rất nhiều" - Nàng cho rằng nhiều lắm liền phạt nàng đến khô sơn nào đó đóng cửa ăn năn mấy năm, không nghĩ tới sống tổ tông này phạt vào chỗ yếu hại của nàng.
"Con không có nhưng Thiện Đức có" - Thanh niên nam tử thanh âm rất có một loại hương vị thản nhiên: "Tích phân con không đủ sẽ trước lấy của hắn, đến nỗi linh thạch, người của Giới Luật Đường sẽ đi tìm hắn thu" - Theo hắn biết, Thiện Đức hình như còn có chút của cải, bất quá nghĩ đến tính nết của tên kia, hắn liền đạm cười mà lắc lắc đầu.
Tìm sư phụ nàng? Hàn Mục Vi lập tức là có thể tưởng tượng đến bộ dáng nổi trận lôi đình của lão nhân kia, bất quá hiện tại cũng chỉ có thể như vậy: "Dạ vậy làm như vậy đi ạ" - Lúc trước thiếu năm trăm khối trung phẩm linh thạch, nàng không định trả, rốt cuộc đó là lão nhân cam nguyện móc ra. Nhưng mà lần này một ngàn khối thượng phẩm linh thạch, nàng nếu không trả phỏng chừng lão nhân có thể đấm chết nàng.
Nàng nhập tông không đến hai ngày thì liền gặp gỡ Tiểu Thiên Bồ có thể so với bách khoa toàn thư, sau thời gian không dài lắm lại bị lão nhân ném đi rừng Mạc Nhật. Nhập tông tám năm, đây vẫn là lần đầu tiên nàng tới tàng thư các.
Cũng chính là hôm nay dùng tới tông môn tích phân nên nàng mới biết được nàng có gần ngàn vạn, bất quá nghĩ đến viên Bồ Thần Quả mà mình bỏ ra, trong lòng cũng liền sáng tỏ. Rốt cuộc sự tồn tại của Thiên Nhất lão tổ đối tông môn mà nói là mấu chốt nhất, nói đến việc này thì nàng cũng coi như là vì tông môn cường thịnh mà xuất ra cống hiến lớn lao, nên bây giờ nàng cũng yên tâm thoải mái mà tận hưởng.
Tiến vào bên trong tháp, nhìn này hàng hàng ngọc giản cùng sách cổ chỉnh tề tề mà bày biện ở trên giá, Hàn Mục Vi nháy mắt đối với cuồn cuộn thư hải có khắc sâu lý giải, nơi này mới chỉ là tầng thứ nhất của tháp. Nhiều ngọc giản cùng sách cổ như vậy nên Tiểu Thiên Bồ cũng không trông cậy vào hư vô mờ mịt khí vận của Hàn Mục Vi, nó quét qua một lần liền trực tiếp bảo nàng lên tầng thứ hai.
Dựa vào quy củ thì Luyện Khí kỳ đệ tử chỉ có thể tìm đọc thư tịch ở tầng thứ nhất, bất quá cũng có ngoại lệ, chính là thân truyền đệ tử trong tông môn có thể xem nhiều hơn một tầng. Hàn Mục Vi một đường thông thuận mà tới tầng thứ hai, không cấm cảm thán: "Oa!" - Lẽ ra tháp thì càng lên cao càng nhỏ hẹp, nhưng tầng thứ hai rõ ràng so tầng thứ nhất càng rộng lớn, sách ở tầng này càng không cần phải nói: "Bồ Bồ, chín tầng tháp này nhất định là cái bảo bối".
"Còn tính ngươi có điểm kiến thức" - Tiểu Thiên Bồ bảo nàng đi vào một góc: "Từ lúc ngươi tiến vào đến bây giờ, trừ bỏ ở cửa gặp được hai vị thủ vệ đệ tử thì còn có nhìn thấy qua những người khác không?"
"Không có" - Hàn Mục Vi nghe vậy, bàn tay định lấy ngọc giản hơi dừng: "Ta vừa mới nãy liền cảm thấy kỳ quái, tại sao một người đều không có?" - Theo lý thuyết thì tàng thư các này hẳn là người đến người đi mới đúng, phía trước nàng ở trên đường đi lên núi đi tới tàng thư các thì gặp được không ít người, bọn họ đều đi đâu mất rồi?
"Tòa chín tầng tháp này của Thiên Diễn Tông chính là một kiện thông thiên linh bảo, một khi có người tiến vào liền sẽ tự nhiên lẩn tránh người khác" - Tiểu Thiên Bồ lại bắt đầu phổ cập khoa học cho Hàn Mục Vi: "Cái thông thiên linh bảo này là do lão tổ Thiên Diễn tôn giả đã khai sơn Thiên Diễn Tông từ Linh giới thông qua bí pháp truyền xuống. Tàng thư các là một cái nội tình chi nhất quan trọng nhất của tông môn, nếu nó ở, đạo pháp truyền thừa ở, cho nên mỗi tông môn đều sẽ có một người thủ các".
"Mỗi người có trách nhiệm thủ tàng thư các này nhất định phải tu tập thông linh quyết của chín tầng tháp, lại không được ra tông. Sư phụ của tổ tiên Hàn Hiển nhà ngươi là Thiên Trúc lão nhân chính là người đời sau thủ các".
Người thủ các này thì không phải ai đều có thể gánh, tu vi cần thiết phải từ Hóa Thần cảnh trở lên, Thiên Trúc lão nhân đã là Hóa Thần hậu kỳ đỉnh tu vi nên điều này có thể thỏa mãn. Bất quá phải nói thêm, nếu không phải năm đó Hàn Hiển chi tử làm hắn thiếu chút nữa nhập ma, chỉ sợ hắn đã sớm trở thành người thủ các. Ngàn năm du lịch cuối cùng là kham phá tâm ma, Thiên Trúc lão nhân phỏng chừng thực mau liền sẽ đột phá Luyện Hư.
Hàn Mục Vi nuốt nuốt nước miếng: "Thông thiên linh bảo?" - Nàng rút ra một khối ngọc giản có điểm phát hoàng, dùng thần thức tiến vào nhìn lướt qua, liền thả lại: "Ta đây hiện tại chẳng phải là ở trong bụng thông thiên linh bảo ư?" – Điều này làm cho nàng cảm giác tương đương thần kỳ.
Tiểu Thiên Bồ đã càng ngày càng thói quen Hàn Mục Vi có mạch não bất đồng thường nhân: "Ngươi thật sự có thể không cần tưởng nhiều như vậy, giờ đi lấy cái khối ngọc giản ố vàng thứ tư bên tay phải đi".
"Không cần" - Hàn Mục Vi mới vừa giơ tay còn không có chạm được khối ngọc giản kia liền lại rụt tay về, bĩu môi, trên mặt tràn đầy đều là cự tuyệt: "Khối đó ta mới vừa thả lại, ta đã xem qua, không thích hợp ta" - 《 kim cương ngọc cốt quyết 》, "Ngọc cốt" thì nàng cực lực muốn theo đuổi, nhưng hai chữ "Kim cương" lập tức liền dọa nàng lui.
"Lấy đi" - Tiểu Thiên Bồ khó được không màng ý nguyện của nàng: "Quyển 《 Kim Cương Ngọc Cốt Quyết 》 này chính là dựa theo 《 kim cương lay trời quyết 》 của người vượn tộc ở thời kỳ viễn cổ cải biên".
Nó bắt đầu cùng đại cô nương nào đó chỉ thích làm đẹp bãi đạo lý giảng sự thật: "Trong trí nhớ truyền thừa của ta có ghi lại, ngươi hẳn là biết người vượn tộc sở dĩ diệt vong bởi vì thân thể bọn họ quá cường đại, có thể tay không phá Tiên Khí, bởi vậy có thể thấy được 《 kim cương lay trời quyết 》 uy lực to lớn đến mức nào. Còn 《 Kim Cương Ngọc Cốt Quyết 》 này tuy kém hơn 《 kim cương lay trời quyết 》nhưng uy lực của nó khẳng định cũng không nhỏ, nó sẽ đặt nền móng cho cường giả chi lộ của ngươi".
Trên mặt Hàn Mục Vi có chút buông lỏng, nhưng tưởng tượng đến người vượn, trong đầu liền rất tự nhiên mà hiện lên bộ dáng của vượn người Thái Sơn, thân mình không cấm rùng mình, bất quá nàng vẫn duỗi tay lấy đi khối ngọc giản ố vàng kia.
Tiểu Thiên Bồ thấy nàng nghe lời nói, ngữ điệu đều trở nên nhu hòa chút: "Ngọc giản này ở mặt trên có phong ấn, thứ ngươi mới vừa nhìn đến cũng không phải thật sự là 《 Kim Cương Ngọc Cốt Quyết 》, cũng không phải sợ luyện ra sẽ xấu, ta đã giúp ngươi tìm ra bộ phương pháp rèn thể phụ trợ, khẳng định không làm ngươi biến thành con gấu đâu?"
Bất quá nghĩ đến một sự kiện, nó lại có chút khó khăn: "Chỉ là cái ngọc giản này chỉ sợ không dễ mang đi ra ngoài, phong ấn một khi mở thì ngươi được truyền thừa, ngọc giản lập tức liền sẽ hóa thành tro tàn, cái này đến lúc đó chỉ sợ không hảo công đạo?"
Chuyện lớn như vậy ư? Hàn Mục Vi nghe xong lời này, nguyên bản tâm còn có chút do dự không chừng lập tức liền trở nên kiên định như thiết, ngưng thần hỏi: "Sau khi ta được truyền thừa thì có thể lại đem công pháp truyền thừa khắc lục được không?" - Nếu có thể khắc lục thì nàng liền khắc lục một phần trả cho tông môn, vấn đề phỏng chừng sẽ không lớn.
"Không thể, trừ phi ngươi luyện đến Đại Thừa" – Nếu truyền thừa mà có thể tùy tùy tiện tiện khắc lục thì ngọc giản sẽ không có phong ấn cấm chế: "Chẳng những không thể khắc lục, ngay cả truyền miệng cũng làm không được".
"Bá đạo như vậy ư" - Hàn Mục Vi nhíu mày nhấp miệng nhìn chằm chằm khối ngọc giản trong tay nhìn một hồi lâu, càng xem càng thích, tưởng đặt nó trở lại nhưng tay lại không nghe nàng, tâm hung ác: "Bồ Bồ, ngươi có thể giải phong ấn này không?"
"Có thể, đây là thủ pháp thời thượng cổ, ta trong trí nhớ truyền thừa cũng có, hao phí một chút hồn lực liền có thể".
Nếu có thể giải, vậy hiện tại chỉ còn lựa chọn, một đôi lông may của Hàn Mục Vi đều ninh thành trùng, nàng đang ước lượng hậu quả: "Nếu không chúng ta làm nhất chiêu tiền trảm hậu tấu?"
Ngọc giản này dù sao cũng chỉ để ở đây, nàng tốt xấu cũng là đệ tử của Thiên Diễn Tông, ngày sau nói không chừng còn có thể giúp tông môn cường thịnh thêm nữa. Việc.. việc hủy hoại của công này, nàng xong việc theo lý cố gắng chỉ cần cắn chết không nhận không biết hẳn là sẽ không bị phạt quá nặng đi?
"Chủ ý này hay?" - Tiểu Thiên Bồ cũng định tính toán như thế này, chỉ là còn đang suy xét phải nói như thế nào mới thuyết phục Vi Vi Nhi, nào ngờ tự nàng lại nói ra trước?
Hàn Mục Vi liếm liếm môi, trừu trừu cái mũi: "Vậy vậy giờ ta.. ta bắt đầu hả?" – Nàng vừa mới nói xong, Tiểu Thiên Bồ lập tức liền động thủ, thần hồn ngưng tụ thành một cây châm vô hình hướng tới một cái điểm trên ngọc giản chọc ba lần, sau vội vàng phân phó: "Vi Vi Nhi đem thần thức thăm đi vào, khả năng sẽ có chút khó chịu nhưng không có việc gì, Bồ Thần Quả ở Thần phủ sẽ trợ ngươi".
Quả nhiên thần thức của Hàn Mục Vi vừa tiến vào ngọc giản thì hai mắt nàng liền tối sầm, trong đầu dường như bị người dùng rìu đục qua, bên tai còn không ngừng mà quanh quẩn thanh âm "leng keng": "A.." - nàng nhắm chặt hai mắt, cố nén dùng tay ôm đầu, như cũ vẫn duy trì thanh tỉnh.
Bên trong thần phủ, viên Bồ Thần Quả màu vàng được khảm ở trung tâm thần hồn bắt đầu nhanh chóng chuyển động, đem những cái kim cuốn tác loạn đột nhiên chạy tiến Thần phủ chậm rãi phong ấn, thẳng đến thần hồn Hàn Mục Vi có thể thừa nhận thì mới dừng chuyển động.
Ước chừng một canh giờ, Hàn Mục Vi mới tiếp thu xong truyền thừa, mà trong nháy mắt khi truyền thừa bị tiếp thu xong thì khối ngọc giản ố vàng trong tay nàng lập tức liền hóa thành tro tàn. Mà ở trong phút chốc ngọc giản hóa thành tro, nàng đã bị truyền tống tới đỉnh tầng của chín tầng tháp.
Một vị thanh niên nam tử mặc một bộ văn phục kim hoàng sắc long ngồi ngay ngắn ở phía trên đại điện, hắn hai mắt bình tĩnh không gợn sóng mà nhìn đứa nhỏ như mới được vớt từ trong nước đang ở dưới hạ điện, trong lòng đã sáng tỏ, giơ tay phất một cái, thân phận ngọc bài của Hàn Mục Vi đặt ở nhẫn trữ vật liền đến trong tay của thanh niên nam tử: "Đệ tử của Thiện Đức ở Tiêu Dao Phong".
Hàn Mục Vi lúc này còn có điểm phát ngốc, một đôi mắt mê mang nhìn về phía đại điện, chính là chớp mắt vài lần cũng chưa có thể thấy rõ diện mạo của người kia, sau theo bản năng mà dập đầu: "Đệ tử Hàn Mục Vi bái kiến lão tổ".
Tiến đến nơi đây, Tiểu Thiên Bồ liền nhắc nhở nàng người ở điện thượng chính là tiền nhiệm tông chủ thứ n của Thiên Diễn Tông, hiện đã là Luyện Hư trung kỳ đại năng, cũng là người thủ các, điều này làm nàng có chút căng thẳng.
"Hôm nay con có hai tội, thứ nhất biết rõ cố phạm, thứ hai hủy hoại một khối ngọc giản thượng cổ" - Thanh niên nam tử làm người thủ các nên tất nhiên đối với tàng thư các rõ như lòng bàn tay, đứa bé này hành sự quá lỗ mãng, nếu không phải trên người nàng mang trọng bảo, liền lấy tu vi hiện nay của nàng thì hôm nay chỉ sợ không si cũng ngốc, phải làm nàng rèn chút trí nhớ mới được: "Ấn lệ phạt hai ngàn vạn điểm của tông môn tích phân, một ngàn khối thượng phẩm linh thạch".
"Cái, cái gì?" - Hàn Mục Vi bị kinh sợ, miệng đều không khép được, một hồi lâu mới tìm được thanh âm của mình: "Lão tổ, đệ tử nghèo không có linh thạch, tông môn tích phân nhưng thật ra còn có một chút, nhưng cũng thiếu rất nhiều" - Nàng cho rằng nhiều lắm liền phạt nàng đến khô sơn nào đó đóng cửa ăn năn mấy năm, không nghĩ tới sống tổ tông này phạt vào chỗ yếu hại của nàng.
"Con không có nhưng Thiện Đức có" - Thanh niên nam tử thanh âm rất có một loại hương vị thản nhiên: "Tích phân con không đủ sẽ trước lấy của hắn, đến nỗi linh thạch, người của Giới Luật Đường sẽ đi tìm hắn thu" - Theo hắn biết, Thiện Đức hình như còn có chút của cải, bất quá nghĩ đến tính nết của tên kia, hắn liền đạm cười mà lắc lắc đầu.
Tìm sư phụ nàng? Hàn Mục Vi lập tức là có thể tưởng tượng đến bộ dáng nổi trận lôi đình của lão nhân kia, bất quá hiện tại cũng chỉ có thể như vậy: "Dạ vậy làm như vậy đi ạ" - Lúc trước thiếu năm trăm khối trung phẩm linh thạch, nàng không định trả, rốt cuộc đó là lão nhân cam nguyện móc ra. Nhưng mà lần này một ngàn khối thượng phẩm linh thạch, nàng nếu không trả phỏng chừng lão nhân có thể đấm chết nàng.