Chương 29
Một đạo lôi điện màu tím cuối cùng sau khi bị Muộn Côn đánh tan, mây đen bao phủ ở rừng Mạc Nhật còn không chịu tan đi, sấm sét ầm ầm ở trung tâm rất có một loại cảm giác thẹn quá thành giận. Chỉ là chín chín tám mươi mốt đạo diệt thần lôi kiếp đã qua, Thiên Đạo cũng không làm gì được cây gậy đang ở phía dưới, nó cực kỳ khoe khoang mà xoay quanh ở giữa không trung.
Có lẽ là mây đen trên đỉnh do lâu lắm không chịu tan, rốt cuộc Muộn Côn hao hết một chút kiên nhẫn cuối cùng, nó bỗng nhiên hóa thành một con rồng kim hoàng sắc bay thẳng đến tận trời, cùng với tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc, một cái thần long bái vĩ xuất sắc nháy mắt đánh tan đám mây đen còn đang cáo mượn oai hùm, bầu trời rốt cuộc cũng không hề ám trầm như vậy nữa.
Một chúng Nguyên Anh Hóa Thần Canh giữ ở bên ngoài trận pháp thấy tình như thế thì thần sắc các có vi diệu, nơi đây cách Thiên Diễn Tông gần nhất, mà phía trước Thiên Mục đạo quân cũng nói rõ người ở trong trận là đệ tử Thiện Đức chân quân. Thiện Đức chân quân -- Chu Thiện Đức, tại đây ai mà không biết, có vài vị đã từng tiếp xúc qua lại càng là chẳng phân biệt trường hợp mà mặt lập tức liền đen, muốn phát tác, chính là sau khi thoáng nhìn qua ba vị Hóa Thần đạo quân của Thiên Diễn Tông ở vị trí trung gian, bọn họ lại lập tức nhụt chí.
Nếu đã biết người trong trận là ai, người có mắt cũng không lại có tính toán muốn giằng co, hoặc là tiến lên chúc mừng Thiên Diễn Tông, hoặc là yên lặng rời đi, rốt cuộc Thiên Diễn Tông - tòa cự kình phi này bọn họ cũng không có thể trêu chọc. Vạn Kiếm Tông, Vô Cực Tông, Thiên Diễn Tông, tam tông này ở Thương Uyên Giới đều đã được mấy chục vạn năm, nội tình hùng hậu, lại có lập thế chi đạo.
Vạn Kiếm Tông hiếu chiến, nhưng luôn luôn ân oán phân minh; Vô Cực Tông thì đạo, ma chia đều, hành sự cũng có vài phần tùy ý không câu nệ; Thiên Diễn Tông tuy là đạo tông nhưng cực kỳ bênh vực người của mình, để tử phì phàm trong tông nội càng là ùn ùn không dứt, mỗi dịp đều sẽ làm kinh diễm đồng lứa. Trước có Hàn Tiêu lang Hàn Hiển, sau có Phượng Minh kiếm tu Mộc Nghiêu, tuy người trước đã ngã xuống, nhưng người sau còn sống. Năm gần đây lại có nghe đồn dòng chính của Hàn Tiêu lang Hàn Hiển lại xuất hiện một đứa nhóc thiên tư trác tuyệt, cũng không biết lại hơn trăm năm, Thiên Diễn Tông có thể lại ra một vị Hàn Tiêu lang hay không?
Khi lũ kim sắc dương quang đầu tiên chiếu vào trên người Hàn Mục Vi, nàng chậm rãi mở hai mắt, trong mắt có một cái hạt giống vừa mới nảy mầm chợt lóe mà qua, nàng duỗi tay xem xét mạch đập chính mình, sau nhẹ nhàng thở ra: "Không tồi, vẫn còn nhảy lên" - Thật tốt quá, nàng còn chưa có chết: "Ta quả nhiên là có tiềm chất đương tai họa" - Tiếp theo liền bắt đầu tìm thần thực nào đó tính sổ: "Bồ Bồ, trước đã nói chúng ta là người trên cùng một chiếc thuyền mà, vừa mới nãy lúc ta bị sét đánh thì ngươi - cái tiểu yêu tinh này trốn đi đâu vậy?"
Tiểu Thiên Bồ biết Vi Vi Nhi là cái chủ nhân không lương tâm, còn cực kỳ am hiểu đổi trắng thay đen: "Ta đương nhiên là thủ đan điền, che chở thần hồn, bảo vệ kinh mạch của ngươi, thuận tiện lại đem vài sợi lôi điện trong cơ thể của ngươi phong ấn nữa. Nếu không có giới linh cho ngươi cái chắn cùng ta, chỉ lấy tu vi tầng thứ tám Luyện Khí kỳ của ngươi thì đã sớm bị đạo sét thứ hai đánh đến tro đều không còn, hừ.." - Cả một ngọn núi đều bị đánh thành tro, nàng không nhìn thấy thì sao? Một tháng tới nếu nó phản ứng Vi Vi Nhi thì nó không phải là thần thực Thiên Bồ.
"Thôi được rồi, ta sai rồi" - Hàn Mục Vi nhận sai nhận tương đương thành khẩn thả dứt khoát: "Là ta có mắt không thấy Thái Sơn, thần thực ngài không trách tiểu nhân hãy vì ngài là thần thực mà tha thứ cho ta đi?" - Nàng dùng thần thức ở trong cơ thể dò xét một phen, phát hiện ở Nê Hoàn Cung ẩn giấu sáu hạt tròn màu xanh lục, nói vậy đây là vài sợi lôi điện bị Tiểu Thiên Bồ phong ấn.
"Vậy ngươi không được như vậy nữa" - Tiểu Thiên Bồ cũng không biết rụt rè, mông vừa chuyển lại cùng Hàn Mục Vi hòa hảo: "Vài sợi lôi điện vừa mới thoáng tiến vào trong cơ thể ngươi rất tàn bạo, nếu không phải phía trước ta hút qua sấm đánh tiêu mộc, phỏng chừng cũng không có biện pháp với chúng nó, ta.. ta rất lợi hại" - Nó ngồi canh ở Thần phủ của Hàn Mục Vi, dẩu cái miệng nhỏ chơi ngón tay, ngượng ngùng xoắn xít mà nói: "Những cái hạt tròn tròn đó khi ngươi Trúc Cơ thì vẫn phải chậm rãi luyện hóa, có thể rèn thể".
"Ta ngàn sai vạn sai rồi" - Hàn Mục Vi thật sự biết sai rồi, nàng chính là bị sét đánh đến có điểm trì độn, nhu cầu cấp bách muốn có sự tình để thoải mái chút: "Bồ Bồ, ta hiện tại cảm thấy khá hơn nhiều".
"Ta xem ngươi vẫn là không tốt lắm" - Tiểu Thiên Bồ từ Thần phủ của Hàn Mục Vi chạy ra, lấy ra mũ cỏ xanh cho nàng mang lên: "Trong vòng một năm nay ngươi đừng soi gương".
"Vì cái gì?" – Vừa nói Hàn Mục Vi vừa lấy ra lưu li kính trong nhẫn trữ vật, rũ mắt vừa thấy: "Ti.." - Dùng sức chớp đôi mắt xác định không phải hoa mắt, cái này.. cái người đen như Châu Phi trong gương là nàng? Hàn Mục Vi phi thường không thể tiếp thu cái hiện thực này: "Bồ Bồ, trước đem mũ rơm của ngươi thu hồi đi, nó đã không ém được sự tức giận của ta" - Lời còn chưa nói xong, nước mắt nàng liền rơi: "Ô ô.." - Một bên khóc lóc một bên còn cho chính mình thay đổi thân pháp y, bộ đồ trước là do sư phụ nàng tròng lên trước khi ném nàng tới rừng Mạc Nhật, hiện tại đã có thể hoàn mỹ mà công thành lui thân.
Đúng lúc này, Muộn Côn ở bên ngoài du đãng đủ rồi mới rốt cuộc đã trở lại vòng quanh Hàn Mục Vi, nó phi thường tự tại mà bay tới bay lui, rất có cảm giác muốn khoe khoang. Chỉ tiếc cô nương nào đó giờ phút này tâm tình một chút đều không tốt, thấy trên người đầu sỏ gây tội có thêm một bàn long giương nanh múa vuốt, khuôn mặt nhỏ liền càng đen, một ý niệm liền đem nó thu vào đan điền: "Bổn cô nương biến thành bộ dạng như quỷ này, nó nhưng lại càng ngày càng đẹp" - Ngẫm lại đều tức ngực khó thở: "Ô ô, ta hiện tại đã là đại cô nương, đỉnh..".
"Bang"
Hàn Mục Vi còn định khóc thêm, kết quả mới vừa mở miệng ra, đầu liền tao ương, theo bản năng hai tay ôm đầu, bộ tóc suôn mượt có thể quảng cáo dầu gội đầu này chẳng khác gì rơm rạ. Nàng nghiêng đầu nhìn về người đánh mình, liền thấy một lão nhân có đôi mắt nhỏ đang chống nạnh thở phì phì mà trừng mắt nàng, Hàn Mục Vi rưng rưng vẻ mặt đau khổ hỏi: "Sư phụ, tại sao ngài lại đánh con?"
"Ta đánh con vẫn là nhẹ" - Nha đầu chết tiệt này độ lôi kiếp cũng không biết nói một tiếng, hại hắn còn tưởng rằng nàng sinh tâm ma, bằng không giống ai như đầu óc nước vào mới vừa độ xong lôi kiếp liền khóc đến giống như đã chết cha mẹ vậy. Thiện Đức chân quân chuẩn bị hồi tông liền mở tông quy ra xem thử, nhìn xem nghiệt đồ này là như thế nào định nghĩa, hắn có chút không nghĩ muốn con ngốc này: "Còn không dậy nổi à, bên ngoài còn có một đám sài lang đang thủ kìa, con còn có nghĩ sống được thoải mái ư?" - Cũng may nơi này cách tông môn gần, hắn tới cũng nhanh, bằng không nếu là đổi thành địa phương khác thì liền tính là hắn dùng hết toàn lực cũng chưa chắc có thể hộ nàng chu toàn.
Đúng vậy, nàng như thế nào đem việc này xem nhẹ, xem ra thật là bị đả kích choáng váng. Hàn Mục Vi đứng bật dậy: "Sư phụ, Tiêu Dao Phong chúng ta chính là đi lộ tuyến điệu thấp, lần này lôi kiếp tới quá đột nhiên, con đây là bị buộc rêu rao" - Trung tâm vẫn là phải biểu hiện.
Thiện Đức chân quân cũng không hề để ý tới hắc oa bên cạnh mình, hắn lo chính mình phiên nhẫn trữ vật, thực mau liền tìm ra một viên Châu Tử hồng nhạt thông thấu: "Đây là Thiên Diện Châu của giảo yêu ở biển sâu, con đem nó ngậm ở trong miệng, một hồi đi ra ngoài cái gì đều đừng nói, đi theo ta liền hảo, làm Tiểu Thiên Bồ thu liễm lại hơi thở trên người của con đi" - Mấy năm không gặp, béo nha đầu rớt không ít mỡ, bất quá bản lĩnh gây chuyện nhưng thật ra tăng không ít, Chu Thiện Đức hắn lúc trước như thế nào liền mắt bị mù mà chọn đồ đệ như vậy?
Hàn Mục Vi vội vàng tiếp viên Châu Tử kia, cũng không chê dơ lập tức nhét vào trong miệng, nguyên bản hắc oa nháy mắt liền biến thành một cái khuôn mặt kiều mỹ thiếu nữ: "Sư phụ, đồ nhi có thể ở bên ngoài thêm hai năm hay không?" - Nàng năm đó là bị lão nhân dẫn theo chân xách ra tông môn, hiện tại cũng không trông cậy vào cái gì áo gấm về làng, chỉ nghĩ mang một trương mặt còn có thể xem trở về, nguyện vọng này không quá đi?
"Vậy con đem Châu Tử nhổ ra trả lại cho ta" - Thiện Đức chân quân vươn tay để trước miệng nghiệt đồ, Thiên Diện Châu này khi chưa nhận chủ thì đều căn cứ vào suy nghĩ của người mà biến ảo diện mạo, nha đầu này trong chớp mắt đã tới tuổi thích làm đẹp rồi: "Trên người của con còn có cái bảo bối gì cũng có thể giao cho ta, dù sao con đã chán sống, mang theo bảo bối chết thì lãng phí, nói không chừng còn tiện nghi người khác" - Cái tiểu hỗn cầu này nếu là cái nam oa oa, hắn xác định phải làm nàng biết cái gì gọi là mông nở hoa.
"Con đây vẫn là cùng ngài cùng nhau hồi tông môn đi" - Hàn Mục Vi đem Châu Tử đỉnh đến bên má, nói chuyện nhanh nhẹn nhiều, nàng yên lặng mà lùi một bước, mất mặt liền mất mặt đi, dù sao hiện tại mặt nàng đen thui như vậy cũng nhìn không ra mặt đỏ: "Sư phụ, con xấu như vậy đi ra ngoài có thể quá gây chú ý hay không?" - Cái hình ảnh của nàng, nàng cũng không dám tưởng, vạn bụi hoa xuất hiện một đống đen thui, lá xanh đều không đủ trình độ.
"Vi Vi Nhi, ngươi hiện tại không xấu" - Tiểu Thiên Bồ đã thu liễm hơi thở trên người Hàn Mục Vi, ngay cả tu vi đều bị liễm đến tầng năm của Luyện Khí: "Tuy rằng đây đều là biểu hiện giả dối, nhưng có ta phối hợp Thiên Diện Châu trong miệng ngươi, giấu diếm được đám người bên ngoài kia vẫn là có thể".
"Không xấu?" Hàn Mục Vi nghe vậy nhanh chóng lấy ra gương chiếu chiếu, tức khắc liền cao hứng: "Viên Châu Tử này không tồi, sư phụ, hạt châu này ngài có thể cho đồ nhi mượn mấy năm được không?"
"Không thể, trở lại tông môn phải trả lại ta" - Thiện Đức chân quân không có một tia đồng tình cũng liền thôi, nói đến còn đao đao kiến huyết: "Ta còn có một mặt gương gọi là Thượng Phẩm Linh Khí, có thể tặng cho con, sau khi hồi tông môn con không có việc gì thì soi nhiều một chút, nói không chừng có thể tinh luyện tâm cảnh".
Lời này đủ độc, bất quá có thể có thêm Thượng Phẩm Linh Khí, Hàn Mục Vi cũng không so đo, nàng cao hứng mà nói: "Đa tạ sư phụ".
"Hừ" - Thiện Đức chân quân hừ lạnh một tiếng, liền lấy ra một viên thiên lôi hoàn khi hắn độ Nguyên Anh lôi kiếp có lưu trữ chụp ở trên người mình, Hàn Mục Vi thấy thế lập tức lui về phía sau, bên tai là bùm bùm âm thanh tạc nứt, mà sư phụ nàng cũng nháy mắt trở nên ngoại tiêu lí nộn: "Sư sư phụ, ngài không có việc gì đi?" - Nhìn Thiện Đức chân quân đang bốc khói, trong lòng nàng chua xót phát đổ, lão nhân tuy rằng tham tài bủn xỉn, nhưng nàng rất rõ ràng có chút đồ vật chưa chắc hiện tại nàng có thể giữ được.
"Không được để tang mặt, lão tử còn chưa có chết đâu" - Thiện Đức chân quân lau cái mũi một phen, phất tay áo cõng đôi tay liền đi ở phía trước: "Đuổi kịp" - Chu Thiện Đức hắn cuộc đời này chí ở trừng ác dương thiện, nhưng mệnh lại không tốt, nhận cái nghiệt đồ làm trời làm đất, ngẫm lại đều cảm thấy chính mình cảnh đêm buồn bi thương. Lại nghĩ đến hắn hoa mười hai năm mới luyện chế thành công cửu phẩm ngự lôi trận, lập tức đôi mắt liền đỏ, nhìn thật là có một chút đáng thương.
Có lẽ là mây đen trên đỉnh do lâu lắm không chịu tan, rốt cuộc Muộn Côn hao hết một chút kiên nhẫn cuối cùng, nó bỗng nhiên hóa thành một con rồng kim hoàng sắc bay thẳng đến tận trời, cùng với tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc, một cái thần long bái vĩ xuất sắc nháy mắt đánh tan đám mây đen còn đang cáo mượn oai hùm, bầu trời rốt cuộc cũng không hề ám trầm như vậy nữa.
Một chúng Nguyên Anh Hóa Thần Canh giữ ở bên ngoài trận pháp thấy tình như thế thì thần sắc các có vi diệu, nơi đây cách Thiên Diễn Tông gần nhất, mà phía trước Thiên Mục đạo quân cũng nói rõ người ở trong trận là đệ tử Thiện Đức chân quân. Thiện Đức chân quân -- Chu Thiện Đức, tại đây ai mà không biết, có vài vị đã từng tiếp xúc qua lại càng là chẳng phân biệt trường hợp mà mặt lập tức liền đen, muốn phát tác, chính là sau khi thoáng nhìn qua ba vị Hóa Thần đạo quân của Thiên Diễn Tông ở vị trí trung gian, bọn họ lại lập tức nhụt chí.
Nếu đã biết người trong trận là ai, người có mắt cũng không lại có tính toán muốn giằng co, hoặc là tiến lên chúc mừng Thiên Diễn Tông, hoặc là yên lặng rời đi, rốt cuộc Thiên Diễn Tông - tòa cự kình phi này bọn họ cũng không có thể trêu chọc. Vạn Kiếm Tông, Vô Cực Tông, Thiên Diễn Tông, tam tông này ở Thương Uyên Giới đều đã được mấy chục vạn năm, nội tình hùng hậu, lại có lập thế chi đạo.
Vạn Kiếm Tông hiếu chiến, nhưng luôn luôn ân oán phân minh; Vô Cực Tông thì đạo, ma chia đều, hành sự cũng có vài phần tùy ý không câu nệ; Thiên Diễn Tông tuy là đạo tông nhưng cực kỳ bênh vực người của mình, để tử phì phàm trong tông nội càng là ùn ùn không dứt, mỗi dịp đều sẽ làm kinh diễm đồng lứa. Trước có Hàn Tiêu lang Hàn Hiển, sau có Phượng Minh kiếm tu Mộc Nghiêu, tuy người trước đã ngã xuống, nhưng người sau còn sống. Năm gần đây lại có nghe đồn dòng chính của Hàn Tiêu lang Hàn Hiển lại xuất hiện một đứa nhóc thiên tư trác tuyệt, cũng không biết lại hơn trăm năm, Thiên Diễn Tông có thể lại ra một vị Hàn Tiêu lang hay không?
Khi lũ kim sắc dương quang đầu tiên chiếu vào trên người Hàn Mục Vi, nàng chậm rãi mở hai mắt, trong mắt có một cái hạt giống vừa mới nảy mầm chợt lóe mà qua, nàng duỗi tay xem xét mạch đập chính mình, sau nhẹ nhàng thở ra: "Không tồi, vẫn còn nhảy lên" - Thật tốt quá, nàng còn chưa có chết: "Ta quả nhiên là có tiềm chất đương tai họa" - Tiếp theo liền bắt đầu tìm thần thực nào đó tính sổ: "Bồ Bồ, trước đã nói chúng ta là người trên cùng một chiếc thuyền mà, vừa mới nãy lúc ta bị sét đánh thì ngươi - cái tiểu yêu tinh này trốn đi đâu vậy?"
Tiểu Thiên Bồ biết Vi Vi Nhi là cái chủ nhân không lương tâm, còn cực kỳ am hiểu đổi trắng thay đen: "Ta đương nhiên là thủ đan điền, che chở thần hồn, bảo vệ kinh mạch của ngươi, thuận tiện lại đem vài sợi lôi điện trong cơ thể của ngươi phong ấn nữa. Nếu không có giới linh cho ngươi cái chắn cùng ta, chỉ lấy tu vi tầng thứ tám Luyện Khí kỳ của ngươi thì đã sớm bị đạo sét thứ hai đánh đến tro đều không còn, hừ.." - Cả một ngọn núi đều bị đánh thành tro, nàng không nhìn thấy thì sao? Một tháng tới nếu nó phản ứng Vi Vi Nhi thì nó không phải là thần thực Thiên Bồ.
"Thôi được rồi, ta sai rồi" - Hàn Mục Vi nhận sai nhận tương đương thành khẩn thả dứt khoát: "Là ta có mắt không thấy Thái Sơn, thần thực ngài không trách tiểu nhân hãy vì ngài là thần thực mà tha thứ cho ta đi?" - Nàng dùng thần thức ở trong cơ thể dò xét một phen, phát hiện ở Nê Hoàn Cung ẩn giấu sáu hạt tròn màu xanh lục, nói vậy đây là vài sợi lôi điện bị Tiểu Thiên Bồ phong ấn.
"Vậy ngươi không được như vậy nữa" - Tiểu Thiên Bồ cũng không biết rụt rè, mông vừa chuyển lại cùng Hàn Mục Vi hòa hảo: "Vài sợi lôi điện vừa mới thoáng tiến vào trong cơ thể ngươi rất tàn bạo, nếu không phải phía trước ta hút qua sấm đánh tiêu mộc, phỏng chừng cũng không có biện pháp với chúng nó, ta.. ta rất lợi hại" - Nó ngồi canh ở Thần phủ của Hàn Mục Vi, dẩu cái miệng nhỏ chơi ngón tay, ngượng ngùng xoắn xít mà nói: "Những cái hạt tròn tròn đó khi ngươi Trúc Cơ thì vẫn phải chậm rãi luyện hóa, có thể rèn thể".
"Ta ngàn sai vạn sai rồi" - Hàn Mục Vi thật sự biết sai rồi, nàng chính là bị sét đánh đến có điểm trì độn, nhu cầu cấp bách muốn có sự tình để thoải mái chút: "Bồ Bồ, ta hiện tại cảm thấy khá hơn nhiều".
"Ta xem ngươi vẫn là không tốt lắm" - Tiểu Thiên Bồ từ Thần phủ của Hàn Mục Vi chạy ra, lấy ra mũ cỏ xanh cho nàng mang lên: "Trong vòng một năm nay ngươi đừng soi gương".
"Vì cái gì?" – Vừa nói Hàn Mục Vi vừa lấy ra lưu li kính trong nhẫn trữ vật, rũ mắt vừa thấy: "Ti.." - Dùng sức chớp đôi mắt xác định không phải hoa mắt, cái này.. cái người đen như Châu Phi trong gương là nàng? Hàn Mục Vi phi thường không thể tiếp thu cái hiện thực này: "Bồ Bồ, trước đem mũ rơm của ngươi thu hồi đi, nó đã không ém được sự tức giận của ta" - Lời còn chưa nói xong, nước mắt nàng liền rơi: "Ô ô.." - Một bên khóc lóc một bên còn cho chính mình thay đổi thân pháp y, bộ đồ trước là do sư phụ nàng tròng lên trước khi ném nàng tới rừng Mạc Nhật, hiện tại đã có thể hoàn mỹ mà công thành lui thân.
Đúng lúc này, Muộn Côn ở bên ngoài du đãng đủ rồi mới rốt cuộc đã trở lại vòng quanh Hàn Mục Vi, nó phi thường tự tại mà bay tới bay lui, rất có cảm giác muốn khoe khoang. Chỉ tiếc cô nương nào đó giờ phút này tâm tình một chút đều không tốt, thấy trên người đầu sỏ gây tội có thêm một bàn long giương nanh múa vuốt, khuôn mặt nhỏ liền càng đen, một ý niệm liền đem nó thu vào đan điền: "Bổn cô nương biến thành bộ dạng như quỷ này, nó nhưng lại càng ngày càng đẹp" - Ngẫm lại đều tức ngực khó thở: "Ô ô, ta hiện tại đã là đại cô nương, đỉnh..".
"Bang"
Hàn Mục Vi còn định khóc thêm, kết quả mới vừa mở miệng ra, đầu liền tao ương, theo bản năng hai tay ôm đầu, bộ tóc suôn mượt có thể quảng cáo dầu gội đầu này chẳng khác gì rơm rạ. Nàng nghiêng đầu nhìn về người đánh mình, liền thấy một lão nhân có đôi mắt nhỏ đang chống nạnh thở phì phì mà trừng mắt nàng, Hàn Mục Vi rưng rưng vẻ mặt đau khổ hỏi: "Sư phụ, tại sao ngài lại đánh con?"
"Ta đánh con vẫn là nhẹ" - Nha đầu chết tiệt này độ lôi kiếp cũng không biết nói một tiếng, hại hắn còn tưởng rằng nàng sinh tâm ma, bằng không giống ai như đầu óc nước vào mới vừa độ xong lôi kiếp liền khóc đến giống như đã chết cha mẹ vậy. Thiện Đức chân quân chuẩn bị hồi tông liền mở tông quy ra xem thử, nhìn xem nghiệt đồ này là như thế nào định nghĩa, hắn có chút không nghĩ muốn con ngốc này: "Còn không dậy nổi à, bên ngoài còn có một đám sài lang đang thủ kìa, con còn có nghĩ sống được thoải mái ư?" - Cũng may nơi này cách tông môn gần, hắn tới cũng nhanh, bằng không nếu là đổi thành địa phương khác thì liền tính là hắn dùng hết toàn lực cũng chưa chắc có thể hộ nàng chu toàn.
Đúng vậy, nàng như thế nào đem việc này xem nhẹ, xem ra thật là bị đả kích choáng váng. Hàn Mục Vi đứng bật dậy: "Sư phụ, Tiêu Dao Phong chúng ta chính là đi lộ tuyến điệu thấp, lần này lôi kiếp tới quá đột nhiên, con đây là bị buộc rêu rao" - Trung tâm vẫn là phải biểu hiện.
Thiện Đức chân quân cũng không hề để ý tới hắc oa bên cạnh mình, hắn lo chính mình phiên nhẫn trữ vật, thực mau liền tìm ra một viên Châu Tử hồng nhạt thông thấu: "Đây là Thiên Diện Châu của giảo yêu ở biển sâu, con đem nó ngậm ở trong miệng, một hồi đi ra ngoài cái gì đều đừng nói, đi theo ta liền hảo, làm Tiểu Thiên Bồ thu liễm lại hơi thở trên người của con đi" - Mấy năm không gặp, béo nha đầu rớt không ít mỡ, bất quá bản lĩnh gây chuyện nhưng thật ra tăng không ít, Chu Thiện Đức hắn lúc trước như thế nào liền mắt bị mù mà chọn đồ đệ như vậy?
Hàn Mục Vi vội vàng tiếp viên Châu Tử kia, cũng không chê dơ lập tức nhét vào trong miệng, nguyên bản hắc oa nháy mắt liền biến thành một cái khuôn mặt kiều mỹ thiếu nữ: "Sư phụ, đồ nhi có thể ở bên ngoài thêm hai năm hay không?" - Nàng năm đó là bị lão nhân dẫn theo chân xách ra tông môn, hiện tại cũng không trông cậy vào cái gì áo gấm về làng, chỉ nghĩ mang một trương mặt còn có thể xem trở về, nguyện vọng này không quá đi?
"Vậy con đem Châu Tử nhổ ra trả lại cho ta" - Thiện Đức chân quân vươn tay để trước miệng nghiệt đồ, Thiên Diện Châu này khi chưa nhận chủ thì đều căn cứ vào suy nghĩ của người mà biến ảo diện mạo, nha đầu này trong chớp mắt đã tới tuổi thích làm đẹp rồi: "Trên người của con còn có cái bảo bối gì cũng có thể giao cho ta, dù sao con đã chán sống, mang theo bảo bối chết thì lãng phí, nói không chừng còn tiện nghi người khác" - Cái tiểu hỗn cầu này nếu là cái nam oa oa, hắn xác định phải làm nàng biết cái gì gọi là mông nở hoa.
"Con đây vẫn là cùng ngài cùng nhau hồi tông môn đi" - Hàn Mục Vi đem Châu Tử đỉnh đến bên má, nói chuyện nhanh nhẹn nhiều, nàng yên lặng mà lùi một bước, mất mặt liền mất mặt đi, dù sao hiện tại mặt nàng đen thui như vậy cũng nhìn không ra mặt đỏ: "Sư phụ, con xấu như vậy đi ra ngoài có thể quá gây chú ý hay không?" - Cái hình ảnh của nàng, nàng cũng không dám tưởng, vạn bụi hoa xuất hiện một đống đen thui, lá xanh đều không đủ trình độ.
"Vi Vi Nhi, ngươi hiện tại không xấu" - Tiểu Thiên Bồ đã thu liễm hơi thở trên người Hàn Mục Vi, ngay cả tu vi đều bị liễm đến tầng năm của Luyện Khí: "Tuy rằng đây đều là biểu hiện giả dối, nhưng có ta phối hợp Thiên Diện Châu trong miệng ngươi, giấu diếm được đám người bên ngoài kia vẫn là có thể".
"Không xấu?" Hàn Mục Vi nghe vậy nhanh chóng lấy ra gương chiếu chiếu, tức khắc liền cao hứng: "Viên Châu Tử này không tồi, sư phụ, hạt châu này ngài có thể cho đồ nhi mượn mấy năm được không?"
"Không thể, trở lại tông môn phải trả lại ta" - Thiện Đức chân quân không có một tia đồng tình cũng liền thôi, nói đến còn đao đao kiến huyết: "Ta còn có một mặt gương gọi là Thượng Phẩm Linh Khí, có thể tặng cho con, sau khi hồi tông môn con không có việc gì thì soi nhiều một chút, nói không chừng có thể tinh luyện tâm cảnh".
Lời này đủ độc, bất quá có thể có thêm Thượng Phẩm Linh Khí, Hàn Mục Vi cũng không so đo, nàng cao hứng mà nói: "Đa tạ sư phụ".
"Hừ" - Thiện Đức chân quân hừ lạnh một tiếng, liền lấy ra một viên thiên lôi hoàn khi hắn độ Nguyên Anh lôi kiếp có lưu trữ chụp ở trên người mình, Hàn Mục Vi thấy thế lập tức lui về phía sau, bên tai là bùm bùm âm thanh tạc nứt, mà sư phụ nàng cũng nháy mắt trở nên ngoại tiêu lí nộn: "Sư sư phụ, ngài không có việc gì đi?" - Nhìn Thiện Đức chân quân đang bốc khói, trong lòng nàng chua xót phát đổ, lão nhân tuy rằng tham tài bủn xỉn, nhưng nàng rất rõ ràng có chút đồ vật chưa chắc hiện tại nàng có thể giữ được.
"Không được để tang mặt, lão tử còn chưa có chết đâu" - Thiện Đức chân quân lau cái mũi một phen, phất tay áo cõng đôi tay liền đi ở phía trước: "Đuổi kịp" - Chu Thiện Đức hắn cuộc đời này chí ở trừng ác dương thiện, nhưng mệnh lại không tốt, nhận cái nghiệt đồ làm trời làm đất, ngẫm lại đều cảm thấy chính mình cảnh đêm buồn bi thương. Lại nghĩ đến hắn hoa mười hai năm mới luyện chế thành công cửu phẩm ngự lôi trận, lập tức đôi mắt liền đỏ, nhìn thật là có một chút đáng thương.