Chương 30: Đánh Mất
Ban đêm, Tô Giản quay về nhà lớn Mộ thị. Tần Yến nhìn thấy Tô Giản quay về thì thân thiết nói: “Giản Giản về rồi à, đi làm có mệt không? Đói bụng chưa? Mau đến đây ăn cơm nào!” Tô Giản mỉm cười với Tần Yến: “Không được, bà nội ơi, con mệt quá, muốn về phòng ngủ một lúc đã ạ.” Tần Yến đau lòng nhìn cháu gái mình: “Vậy khi nào con tỉnh mà đói bụng thì nhớ xuống ăn cơm, bà bảo dì lấy cháo trong nồi cho con.” “Dạ, cảm ơn bà nội.” Tô Giản nói xong thì chạy lên tầng, quay lại phòng của mình. Dì bảo mẫu của Mộ gia hâm nóng đồ ăn cho Tần Yến rồi bê lên bàn: “Phu nhân, sao bà không nói với tiểu thư là bà đã đợi cô ấy đến bây giờ còn chưa ăn cơm? Lúc đầu dạ dày của phu nhân đã không tốt, sao có thể nhịn đói lâu như vậy? Tiểu thư cũng thật là thiếu lễ phép, coi như là không muốn ăn thì cũng nên ngồi cùng ăn một hai miếng với bà cũng được.” “Được rồi được rồi, nó vừa mới tiếp quản Mộ gia nên nhất định là bận rộn không chịu được, cũng chắc chắn là rất mệt mỏi.” Tần Yến xua tay, ra hiệu cho dì đừng nói nữa. Tô Giản về phòng thì khóa trái cửa lại, cô ta dùng chìa khóa mở két sắt rồi lấy quyển sách “Tổng tài cường thủ hào đoạt” ra. Cô ta mở quyển sách kia ra, muốn biết Trình Ngôn lợi dụng quyển sách này như thế nào để nhìn thấy Tô Trì Dư. Tô Giản tiện tay lật vài tờ, không tìm thấy đầu nói, thế là lại cầm đến trước bàn sách để cẩn thận nghiên cứu. Mở đèn bàn ở bàn đọc sách lên, quyển sách được mở ra dưới đen, Tô Giản cẩn thận lật xem, phát hiện trên trang giấy có vết viết chữ rất sâu. Cô ta tìm đến một chiếc bút chì, mài mài trên dấu vết kia, cuối cùng hiện ra hai chữ Trì Dư. Vết tích khắc vào trong giấy cho thấy thâm tình của Trình Ngôn. Tô Giản cầm bút hung hăng tô qua hai chữ “Trì Dư” cho hả giận, xuyên qua cả giấy. “Cạch!” Bút chì bị cô ta ném lên mặt bàn, Tô Giản khoanh hai tay lại với nhau, tựa vào thành ghế, nhìn chằm chằm vào dấu vết kia. Đột nhiên, vết chì trên giấy biến mất toàn bộ, quay lại màu trắng noãn như lúc ban đầu. Tô Giản giật mình ngồi dậy trên ghế, đưa tay cẩn thận từng li từng tí chạm vào nhưng không phát hiện có gì khác thường. Dấu vết hai chữ “Trì Dư” vẫn tồn tại như cũ. Trong lòng cô ta có một phỏng đoán, lập tức lấy một cây bút ra, thuận theo dấu vết kia viết lại hai chữ “Trì Dư”. Có ánh sáng phát ra từ dấu bút màu đen, càng lúc càng hoa mắt khiến cho Tô Giản vô thức giơ tay lên che mắt lại. Ánh sáng yếu đi, Tô Giản tùy tiện vô lễ hạ tay xuống, trước mắt cô ta bỗng xuất hiện thêm một người. Từ sau khi Trình Ngôn rời đi, Trì Dư vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời anh, ngoan ngoãn ăn cơm, thỉnh thoảng lại tản bộ. Chiếc bụng bằng phẳng vẫn chưa lộ ra, thế nhưng Trì Dư vẫn đưa tay lên che bụng nhẹ nhàng kiểm tra. Đây là khoảng thời gian cô và Trình Ngôn không có liên hệ thân mật nhất. Trên cửa tủ lạnh vẫn là tấm giấy ghi chú nhắc cô uống Vitamin B11 đúng hạn, sau đó được Trì Dư dùng băng dính trong suốt cố định lại. Nét chữ trên tờ giấy mạnh mẽ đẹp đẽ, Trì Dư đưa ngón tay miêu tả theo nét bút, không biết mất bao lâu nữa mới gặp được anh… Bỗng nhiên đầu ngón tay Trì Dư xuất hiện một ánh sáng nhỏ xíu, cô khiếp sợ nhìn ánh sáng nhỏ yếu ấy càng ngày càng mạnh mẽ hơn, dần dần bao phủ lấy cô. Một căn phòng lạ lẫm. Trì Dư không rảnh đi đánh giá căn phòng lạ lẫm này, bởi vì trước mặt cô đang có một người ngồi, người kia từ từ buông tay xuống, lộ mặt ra. “Tô Trì Dư!” Tô Giản lên tiếng trước. Cô ta đứng dậy khỏi ghế, một tay cầm quyển sách đi đến trước mặt Trì Dư. “Thì ra là như vậy à…” Tô Giản nói: “Khó trách anh ấy vội vã muốn lấy quyển sách này như vậy!” Tô Trì Dư nhìn Tô Giản bước từng bước lại gần mình, dự cảm khác thường nơi đáy lòng càng ngày càng mạnh mẽ, sau lưng cô đỡ lấy tường nên không còn chỗ trốn, cánh tay phải truyền đến cảm giác đau đớn, giống như thể đang bị người ta dùng sức níu lại. “Tô Giản… Cô… Vì sao tôi lại ở đây?” “Vì sao lại ở đây à?” Tô Giản dùng giọng điệu cười cợt lặp lại câu nói của Trì Dư một lần: “Tôi còn muốn hỏi chị đây. Chị cũng đã chết rồi, vì sao còn xuất hiện trước mặt anh ấy! Vì sao chứ!” Trì Dư khiếp sợ nhìn Tô Giản, cảm thấy cô ta như biến thành một người khác. Cô ta là nữ chính, phải có sự dịu dàng, lương thiện, nhiệt tình và những phẩm chất đẹp đẽ chứ không phải là cảm xúc dao động lớn như bệnh nhân tâm thần thế này. “Tô Giản, cô tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi! Có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói rõ ràng.” “Chị nói rõ ràng với tôi như thế nào? Chị cướp đi hết tất cả những thứ thuộc về tôi, chị có tư cách gì để nói rõ ràng với tôi chứ!” Tô Giản nâng tay phải lên nắm chặt cằm của Trì Dư, còn ngón út dị dạng kia thì chống ở hàm dưới của Trì Dư, khiến Trì Dư nuốt rất khó khăn. “Tô Giản, cô không phải như thế này.” “Tôi như thế này không phải đều do chị tạo nên sao!” Tô Giản buông tay, giơ ngón út đến trước mặt Trì Dư: “Nhìn đi! Đây là do chị giẫm lên! Tôi bị chị đánh, bị chị sỉ nhục, Tô Chí Hoa chỉ mặc kệ. Mẹ tôi bởi vì nhiều năm vất vả nên lâu ngày sinh bệnh, qua đời… Tôi đều đã nếm qua đủ loại thống khổ, dù sao cũng nên khổ tận cam lai đúng không. Nhưng kết quả thì sao? Trình Ngôn nói anh ấy yêu chị…” “… Yêu… Ha ha, Tô Trì Dư, cô chẳng qua chỉ là một nữ phụ giở đủ trò xấu xa, cô dựa vào cái gì mà ở bên cạnh Trình Ngôn? Trước đây tôi trải qua đủ loại khổ sở kia còn ý nghĩa gì? Trình Ngôn là nam chính của tôi, chị dựa vào cái gì mà cướp anh ấy khỏi tôi!” “Mặc kệ cô có tin hay không, nhưng “Tô Trì Dư” bắt nạt cô lúc trước không phải là tôi, tôi chẳng qua chỉ là mượn cơ thể của “Tô Trì Dư”. Sau khi dùng cơ thể của cô ấy thì tôi chưa từng bắt nạt cô.” Tô Trì Dư muốn giải thích với Tô Giản tất cả. “Tô Trì Dư, cô tưởng tôi là đứa trẻ ba tuổi cho cô dỗ à!” Tô Giản cảm thấy mình bị Tô Trì Dư lừa gạt, càng tức giận thêm. “Rầm!” Quyển sách rơi xuống đất, trong tay Tô Giản đang nắm hai trang bị xé ra. “A!” Trì Dư khổ sở kêu ra tiếng, trên cánh tay phải bất ngờ xuất hiện hai vết thương chảy máu. Tô Giản nhìn thứ rơi trên mặt rất và hai trang giấy bị xé rách rồi lại nhìn vết thương trên tay Trì Dư. Cô ta ung dung cúi người nhặt sách lên, tùy tiện xé một tờ, tiếng xé “roẹt” dứt khoát vang lên, quả nhiên trên tay Tô Trì Dư xuất hiện thêm một miệng vết thương chảy máu. Trì Dư bị thương, phản ứng đầu tiên của cô vẫn là lấy tay trái che bụng. Một cử động này khiến cho vẻ lo lắng nơi đáy mắt Tô Giản lại tối đi: “Chị mang thai sao?… Của anh ấy?” Trì Dư không trả lời, tay trái chăm chăm che chở bụng dưới, sợ một giây sau Tô Giản lại làm ra cử động điên cuồng gì đó. Tô Giản giống như một đứa trẻ ngốc nghếch, lẩm bẩm: “Chị mang thai con của Trình Ngôn… Thế nhưng… vốn dĩ phải là tôi mang thai con của anh ấy… Là tôi mới đúng…” “Tô Giản, không có gì là nên hay không nên. Lúc đầu cuộc đời không nên giống như cái chăn bị quyển sách khống chế.” Trì Dư muốn khuyên Tô Giản một chút. Tô Giản không nói gì, lúc ngẩng đầu thì ánh mắt cô ta nhìn Trì Dư càng thâm độc, một tay nắm lấy tận mười mấy trang giấy. Lúc cô ta chuẩn bị xé rách mười mấy trang giấy kia thì bất ngờ xuất hiện một tia ánh sáng tỏa ra bốn phía từ người Trì Dư, ôm trọn lấy cô. Ánh sáng biến mất, trong gian phòng đã không còn bóng dáng của Trì Dư. Tô Giản tùy tiện quăng quyển sách ra chỗ khác, nhìn quanh bốn phía khắp gian phòng, không cam lòng thừa nhận sự thật Trì Dư đã biến mất. Sau lưng Tô Giản, trong quyển sách bị cô ta ném xuống đất kia, toàn bộ chữ viết trên trang giấy mở ra đều biến mất. Từ từ có một chuỗi chữ cái màu đen dần dần hiện lên… [Nữ chính đánh mất nhân cách, phải nhận lấy phản phệ.] Cần giải thích vì sao trang giấy bị xé rách thì trên người Trì Dư lại xuất hiện vết thương. Bởi vì lúc này Trì Dư đã về cơ thể của mình trong hiện thực, nhưng cô lại mang thai con của Trình Ngôn, Trình Ngôn lại là nhân vật trong sách cho nên thật ra Trì Dư mang thai người có nửa mạng trong sách. Cô bị Tô Giản gọi đến thế giới trong sách. Ở trong thế giới trong sách thì cơ thể của hiện thực sẽ phụ thuộc vào quyển sách kia để sống sót. Nếu sách bị tổn hại thì cơ thể của Trì Dư cũng sẽ nhận lấy tổn thương.